Đại Mạc Lãng Tử Đao
-
Chương 24: Quyền của thiết kim cương
Tên to con liền ngửa mặt lên trời cười to, trong đại sảnh tất cả các thực khách đều thất sắc, ai ai cũng đều thở dài trong lòng, lo lắng cho Phương Thất sẽ gặp tai họa.
Tiếng cười ngừng lại, tên to cắn răng nói: "Ngươi đi chết đi!", xong nắm tay lớn liền đánh ra, mang theo hơi gió thật lớn, quyền nhanh như thiểm điện, nháy mắt đã đến trước mắt Phương Thất.
Danh tiếng ' Thiết Kim Cương' tuyệt không phải ngoa, nghe nói hắn từng dùng một quyền đánh chết một con lạc đà.
Tên to con đối với một quyền này của hắn có tự tin rất lớn.
Thiết quyền của hắn cũng có tiếng trong vùng sa mạc này, không biết đã đánh chết bao nhiêu võ lâm hào kiệt rồi, hôm nay có thể ở trước mặt Du Mộng Điệp biểu diễn tài năng, trong lòng hắn cực kỳ đắc ý.
Hắn đã quyết tâm dùng một quyền này đánh vỡ đầu Phương Thất để có thể chứng minh sự uy phong và sự lợi hại của hắn trước mặt Du Mộng Điệp và mọi người.
Phương Thất vẫn thản nhiên dùng đũa gắp đậu phộng đưa lên miệng, tiếp đó còn mỉm cười nhìn lão chủ quán mập mạp, dường như chẳng hay biết có người đánh mình.
Thiết quyền nhanh như gió, trong chớp mắt đã đến bên tai Phương Thất
Lão Chu mập ngây dại, mặt đã biến sắc.
Nắm tay chỉ còn cách tai Phương Thất không đầy một tấc, trong lòng tên to con đã nở hoa, hắn đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh não của Phương Thất văng tung tóe.
Ngay lúc này, hắn dường như nhìn thấy đầu Phương Thất hơi nghiêng một chút, tay cầm đũa cũng hơi động nhưng nhìn kỹ thì cũng không thấy động đậy gì cả.
Trong nháy mắt, một ý nghĩ trong đầu hắn hiện ra có phải hắn đang hoa mắt hay không.
Hắn đột nhiên cảm giác được từ nắm tay truyền đến một trận đau đớn, nhìn kỹ thì thấy có hai chiếc đũa đã cắm sâu vào nắm tay của hắn, chỉ còn lộ ra không tới một tấc, hắn ngơ ngác nhìn nắm tay của mình, chết lặng.
Đôi đũa Phương Thất đang cầm trong tay đã không thấy đâu nữa.
Lão Chu mập chậm rãi nở nụ cười.
Phương Thất thản nhiên đưa tay lấy một đôi đũa khác trên bàn, rồi chậm rãi gắp đậu phộng bỏ vào miệng, dường như chả thấy tên to con đứng đó.
Tên to con ngây dại, thân thể kịch liệt run rẩy, hắn thật không dám tin vào mắt mình nữa, sự đau đớn từ cánh tay phải phát ra làm cho mồ hôi của hắn đổ như mưa.
Phương Thất mỉm cười nói với lão Chu mập: "Có những người thật gan lỳ, bị vậy mà vẫn còn đứng đó không chạy nữa, chẳng lẽ hắn muốn ta kính hắn một chén mới chịu sao?”
Lão Chu mập mỉm cười trả lời: "Đối với người muốn động thủ đánh người khác, ta không bao giờ mời hắn uống rượu”
Du Mộng Điệp cũng mỉm cười nói: "Đánh thì không chịu đánh, cút cũng không chịu cút, da mặt quả thật quá dày mà”
Thực khách trong đại sảnh đều mở to cặp mắt ngạc nhiên nhìn về phía này, ai ai cũng đều không nhìn rõ sự việc vừa rồi, tại sao tên Thiết Kim Cương hung thần ác sát đột nhiên run rẩy cả người và miệng im bặt chả ra lời, đứng chết lặng tại đó?
Đỗ lão lục và tên mặt trắng liền chạy tới, tên mặt trắng hiện tại sắc mặt đã trắng xanh không còn chút máu, đưa mắt nhìn vào tay của Thiết kim cương, từng giọt mồ hôi lạnh trên trán đổ ra.
Đỗ lão lục tay trái cầm cây đao, tay phải chỉ trỏ, quát to: "Là ai? Là ai?"
Du Mộng Điệp lại khẽ thở dài, nói: "Lại có thêm một con ruồi nữa”
Đỗ lão lục lạnh lùng cười, nói: "Hôm nay con ruồi này sẽ hái hoa đây”
Đối phó với tên thư sinh dường như hơi khó nhưng đối phó với cô nương này thì dễ dàng thôi.
Trong nháy mắt Đỗ lão lục đã ra quyết định chọn biện pháp dễ dàng, vừa mới dứt lời, tay phải đã cầm lấy chuôi đao, rút ra.
Lưỡi đao vừa mới ra khỏi vỏ được một nửa thì tay của Phương Thất lại động.
Chỉ nghe một tiếng 'Roẹt' nhỏ vang lên, Đỗ lão lục đã rút đao ra khỏi vỏ rồi nhắm vào cánh tay trái của Du Mộng Điệp chém xuống. Đường đao nhanh vô cùng.
Một đao chém tới nhưng Du Mộng Điệp vẫn tỉnh như không ngồi đó, ngay cả tư thế cũng không đổi.
Phương Thất lại chậm rãi uống một chén rượu, Du Mộng Điệp nhìn hắn mỉm cười.
Đỗ lão lục liền chết lặng.
Hắn cúi đầu nhìn vào cây đao trong tay nhưng chỉ thấy chuôi đao mà thôi, lưỡi đao đã biến đâu không thấy.
Mồ hôi lạnh của Đỗ lão lục đột nhiên chảy ra, hắn đã phát hiện ra lưỡi đao đang còn nằm trong vỏ.
Lão Chu mập lại mỉm cười.
Trong đại sảnh không ai nhìn thấy rõ cả, ai ai cũng lấy làm lạ tại sao tên Đỗ lão lục kia lại cầm cái chuôi đao đi chém người.
Cầm một chuôi đao đi chém người cũng giống như cầm một cây búa không lưỡi, chỉ còn cán mà đi chặt cây, thật là chuyện quá tức cười.
Chỉ có Du Mộng Điệp nhìn rõ, vừa rồi lúc Đỗ lão lục rút đao ra khỏng phân nửa thì Phương Thất đột nhiên sử dụng đôi đũa trong tay gõ một cái vào chuôi đao của hắn, làm cho lưỡi đao và chuôi đao lập tức gãy lìa, chuôi đao thì Đỗ lão lục vẫn cầm rút ra, còn lưỡi đao thì lại rơi trở vào trong vỏ.
Du Mộng Điệp khẽ thở dài: "Ôi, sao có người lại khờ đến nỗi cầm chuôi đao đi chém người thế nhỉ?”
Sắc mặt Đỗ lão lục liền thay đổi, lặng lẽ lui về phía sau, hắn đã chuẩn bị bỏ chạy.
Hắn mặc dù không biết đối phương là ai nhưng trong nháy mắt hắn cũng hiểu được, bản thân hắn hôm nay đã gặp đựơc cao thủ chính thức, thân thủ của đối phương cực nhanh, đã đến cảnh giới hắn không thể tưởng tượng rồi.
Đánh không lại thì chạy, hơn nữa nhất định phải thừa dịp đối phương không để ý đến mà chạy, một chiêu này thường rất hữu dụng.
Nhưng Phương Thất đột nhiên lạnh lùng quát lên: "Đứng lại!"
Đỗ lão lục đột nhiên đứng lại, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.
Phương Thất nói: "Đến gần đây”
Đỗ lão lục không tự chủ được liền tiến lên hai bước, cả người không ngừng run rẩy.
Phương Thất mỉm cười nói: "Ngươi trông thật thảm hại quá”
Mồ hôi của Đỗ lão Lục chảy ra càng nhiều, hắn đột nhiên hiểu ra được sự sợ hãi là cái gì rồi.
Mặc dù Phương Thất vẫn mỉm cười nhưng Đỗ lão lục lại cảm giác được một luồng sát khí đột nhiên bắn tới phía hắn, tiếp đó lại đột nhiên biến mất.
Sau đó hắn nhìn thấy tay của Phương Thất đột nhiên cầm cái gì đó quơ một cái.
Đỗ lão lục đứng chết lặng không dám nhúc nhích, hắn đưa cặp mắt tò mò nhìn Phương Thất, đột nhiên hắn nhìn thấy được máu đang chảy ra từ lỗ tai hắn, Đỗ lão lục kinh ngạc há hốc mồm, tiếp đó hắn lại cảm giác được từ phía lỗ tai rất đau đớn, lúc này máu đã chảy qua mặt rồi.
Hắn đột nhiên hiểu ra cái lỗ tai nằm trên đất là của ai.
Đỗ lão lục liền hét thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Lão Chu mập ngồi đó, vẻ mặt cũng biến đổi nhưng vẫn cố cười cười rồi chậm rãi uống một chén rượu.
Du Mộng Điệp cười khanh khách nhìn Phương Thất, nói: "Thất ca thật hay quá!"
Tên mặt trắng vội nâng Đỗ lão lục dậy, tiếp đó run giọng nói: "Xin hỏi đại hiệp …… có …… có thể cho biết danh tính không?"
Hắn vốn muốn nói chữ 'có dám', nhưng trong nháy mắt liền biến chữ thành 'có thể'.
Phương Thất mỉm cười, nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn báo thù?"
Tên mặt trắng run giọng trả lời: "Tại hạ không dám! Tại hạ gọi là Diêu Nghiễm Tú, các hạ vừa rồi ra tay đả thương hai người của chúng ta, nếu có gặp được lần tới và nghe danh tính đại hiệp thì chúng tại hạ sẽ tránh đi, vì vậy mới mạo muội thỉnh giáo tôn tính đại danh"
Phương Thất lạnh lùng nói: "Phương thất, lãng tử Phương Thất, nhớ kỹ."
Diêu Nghiễm Tú lẩm bẩm nói: "Phương Thất …… Phương Thất …… Phương Tứ ……"
Phương Thất lạnh lùng đạo: "Muốn báo thù lúc nào cũng có thể tìm đến Phương Thất ta, còn bây giờ thì mau cút đi!"
Diêu Nghiễm Tú run giọng đáp: "Vâng.", tiếp đó dìu Thiết Kim Cương và Đỗ lão lục đi.
Trong đại sảnh tiếng hoan hô liền vang lên.
Lão Chu mập mỉm cười tán tụng: "Võ công của Phương huynh thật sự rất cao cường, tại hạ không thể nhìn thấy rõ một chút nào cả, không biết Phương huynh làm thế nào thu thập bọn chúng vậy”
Phương thất mỉm cười không nói.
Lão Chu mập hai tay nâng chén, rồi cười nói: "Hôm nay nhờ có Phương huynh, nếu không thì quán của tại hạ đã phiền toái rồi, tại hạ xin kính Phương huynh một chén!"
Phương Thất mỉm cười nói: "Ông chủ Chu đây đã quá lời! Trước kia không có Phương Thất này thì ông chủ Chu vẫn xử lý tốt mà, phải không?"
Lão Chu mập cười nói: "Đó là may mắn, may mắn thôi!"
Du Mộng Điệp đột nhiên nói: "Ông chủ Chu có thể mở một tửu lâu lớn như vậy ở chỗ này, nhất định là người rất giỏi, cần gì phải khách khí thế!"
Lão Chu mập thở dài, nhíu mày nói: "Hai vị có điều không biết, vốn việc làm ăn của quán cũng không tệ lắm nhưng trong hai năm trở lại đây đã không còn như trước nữa”
Du Mộng Điệp liền hỏi: "Tại sao thế?”
Lão Chu mập nói: "Hai vị có thấy rõ ba tên vừa rồi không? À, là ba tên quấy rầy khi nãy đó”
Du mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Nói nhảm, bọn chúng đến đây kiếm chuyện, không nhìn thấy chúng chẳng lẽ chúng ta mù à?”
Lão Chu mập cười khổ nói: "Đúng đúng đúng, là tại hạ hồ đồ! À phải, hai vị có biết ba tên kia là ai không?”
Du mộng điệp mỉm cười hỏi: "Là ai?"
Lão Chu mập thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Hai vị có điều không biết, ba tên kia chỉ là bọn lâu la mà thôi"
Du Mộng Điệp ngạc nhiên thốt lên: "Ồ"
Lão Chu mập mắt láo liên nhìn bốn phía, tiếp tục thở dài, thấp giọng nói: "Cách nơi đây về hướng tây khỏang hơn tám mươi dặm có một ngọn núi gọi là Bạch Đà Sơn, trên đó có Hắc Phong Trại. Đại trại chủ của Hắc Phong Trại có biệt danh là Bán Thiên Phong La Nhất Đao, võ công rất cao cường! Cây khoái đao của hắn tại vùng sa mạc này chưa từng gặp qua địch thủ!”
Du Mộng Điệp mỉm cười thốt: "Lợi hại vậy sao?"
Lão Chu mập gật đầu nói tiếp: "Đúng vậy, không chỉ La Nhất Đao lợi hại thôi đâu, sáu bảy huynh đệ thân cận của hắn võ công cũng rất cao, ngoài ra còn có hơn một trăm tên lâu la dưới trướng nữa, chuyên ra tay cướp bóc các thương nhân qua lại nơi này. Chỉ cần gặp được La Nhất Đao thì bọn họ chỉ có thể bỏ lại của cải và chạy giữ mạng mà thôi, có thể giữ được mạng là đã vui mừng khấn vái A di đà phật rồi!", lão Chu mập nói đến đây, thở dài một tiếng rồi tiếp: "Cho nên khỏang hai năm trở lại đây, khách qua lại nơi này đều bị La Nhất Đao chặn lại, giết người cướp của, nếu may mắn còn sống thì sợ hãi đến nỗi không dám đi qua đây nữa, dù sao tính mạng cũng là quan trọng nhất mà! Do đó việc buôn bán của tại hạ đây cũng đã giảm rất nhiều, có rất nhiều khách quen không dám đặt chân đến đây nữa”, lão Chu mập nói xong lại thở dài.
Du Mộng Điệp hỏi: "Vậy ba tên vừa rồi là người của Hắc Phong Trại à?”
Lão Chu mập thấp giọng thần bí nói: "Không sai, ba tên kia chính là người của Hắc Phong Trại. Tên to con gọi là Thiết Kim Cương, là lão nhị, tên cầm đao kia là Đỗ lão lục, tên mặt trắng gọi là Diêu Nghiễm Tú."
Du Mộng Điệp cười nói: "Võ công của bọn chúng xem ra cũng đâu có gì lợi hại như lời ông nói”
Lão Chu mập lại nói: "Cô nương đừng xem thường bọn chúng, võ công của ba tên đó có lẽ không bằng ai nhưng lão đại La Nhất Đao của bọn chúng lại là cao thủ đó, hơn nữa nghe đồn rằng tên Bán Thiên Phong La Nhất Đao đó cho tới bây giờ giết người chỉ dùng có một đao thôi! Thật quá đáng sợ phải không?"
Lão Chu mập dừng một chút, nói tiếp: "Hai vị nên cẩn thận một chút, nếu không có chuyện gì thì hãy mau rời khỏi nơi này đi, Phương huynh vừa rồi đả thương người của bọn chúng, hãy cẩn thận La Nhất Đao tìm hai vị gây phiền tóai đó. Phương huynh võ công tuy cao nhưng cũng không chắc là đối thủ của La Nhất Đao đâu”
Phương Thất chậm rãi uống rượu, mỉm cười không nói.
Du Mộng Điệp nhìn chằm chằm lão Chu mập, đột nhiên lạnh lùng nói: "Ông biết rõ bọn chúng như vậy, bọn chúng cũng thừơng xuyên đến nơi này, chẳng lẽ ông cùng đám thổ phỉ đó cấu kết nhau nhằm mưu tài hại mạng?”
Tiếng cười ngừng lại, tên to cắn răng nói: "Ngươi đi chết đi!", xong nắm tay lớn liền đánh ra, mang theo hơi gió thật lớn, quyền nhanh như thiểm điện, nháy mắt đã đến trước mắt Phương Thất.
Danh tiếng ' Thiết Kim Cương' tuyệt không phải ngoa, nghe nói hắn từng dùng một quyền đánh chết một con lạc đà.
Tên to con đối với một quyền này của hắn có tự tin rất lớn.
Thiết quyền của hắn cũng có tiếng trong vùng sa mạc này, không biết đã đánh chết bao nhiêu võ lâm hào kiệt rồi, hôm nay có thể ở trước mặt Du Mộng Điệp biểu diễn tài năng, trong lòng hắn cực kỳ đắc ý.
Hắn đã quyết tâm dùng một quyền này đánh vỡ đầu Phương Thất để có thể chứng minh sự uy phong và sự lợi hại của hắn trước mặt Du Mộng Điệp và mọi người.
Phương Thất vẫn thản nhiên dùng đũa gắp đậu phộng đưa lên miệng, tiếp đó còn mỉm cười nhìn lão chủ quán mập mạp, dường như chẳng hay biết có người đánh mình.
Thiết quyền nhanh như gió, trong chớp mắt đã đến bên tai Phương Thất
Lão Chu mập ngây dại, mặt đã biến sắc.
Nắm tay chỉ còn cách tai Phương Thất không đầy một tấc, trong lòng tên to con đã nở hoa, hắn đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh não của Phương Thất văng tung tóe.
Ngay lúc này, hắn dường như nhìn thấy đầu Phương Thất hơi nghiêng một chút, tay cầm đũa cũng hơi động nhưng nhìn kỹ thì cũng không thấy động đậy gì cả.
Trong nháy mắt, một ý nghĩ trong đầu hắn hiện ra có phải hắn đang hoa mắt hay không.
Hắn đột nhiên cảm giác được từ nắm tay truyền đến một trận đau đớn, nhìn kỹ thì thấy có hai chiếc đũa đã cắm sâu vào nắm tay của hắn, chỉ còn lộ ra không tới một tấc, hắn ngơ ngác nhìn nắm tay của mình, chết lặng.
Đôi đũa Phương Thất đang cầm trong tay đã không thấy đâu nữa.
Lão Chu mập chậm rãi nở nụ cười.
Phương Thất thản nhiên đưa tay lấy một đôi đũa khác trên bàn, rồi chậm rãi gắp đậu phộng bỏ vào miệng, dường như chả thấy tên to con đứng đó.
Tên to con ngây dại, thân thể kịch liệt run rẩy, hắn thật không dám tin vào mắt mình nữa, sự đau đớn từ cánh tay phải phát ra làm cho mồ hôi của hắn đổ như mưa.
Phương Thất mỉm cười nói với lão Chu mập: "Có những người thật gan lỳ, bị vậy mà vẫn còn đứng đó không chạy nữa, chẳng lẽ hắn muốn ta kính hắn một chén mới chịu sao?”
Lão Chu mập mỉm cười trả lời: "Đối với người muốn động thủ đánh người khác, ta không bao giờ mời hắn uống rượu”
Du Mộng Điệp cũng mỉm cười nói: "Đánh thì không chịu đánh, cút cũng không chịu cút, da mặt quả thật quá dày mà”
Thực khách trong đại sảnh đều mở to cặp mắt ngạc nhiên nhìn về phía này, ai ai cũng đều không nhìn rõ sự việc vừa rồi, tại sao tên Thiết Kim Cương hung thần ác sát đột nhiên run rẩy cả người và miệng im bặt chả ra lời, đứng chết lặng tại đó?
Đỗ lão lục và tên mặt trắng liền chạy tới, tên mặt trắng hiện tại sắc mặt đã trắng xanh không còn chút máu, đưa mắt nhìn vào tay của Thiết kim cương, từng giọt mồ hôi lạnh trên trán đổ ra.
Đỗ lão lục tay trái cầm cây đao, tay phải chỉ trỏ, quát to: "Là ai? Là ai?"
Du Mộng Điệp lại khẽ thở dài, nói: "Lại có thêm một con ruồi nữa”
Đỗ lão lục lạnh lùng cười, nói: "Hôm nay con ruồi này sẽ hái hoa đây”
Đối phó với tên thư sinh dường như hơi khó nhưng đối phó với cô nương này thì dễ dàng thôi.
Trong nháy mắt Đỗ lão lục đã ra quyết định chọn biện pháp dễ dàng, vừa mới dứt lời, tay phải đã cầm lấy chuôi đao, rút ra.
Lưỡi đao vừa mới ra khỏi vỏ được một nửa thì tay của Phương Thất lại động.
Chỉ nghe một tiếng 'Roẹt' nhỏ vang lên, Đỗ lão lục đã rút đao ra khỏi vỏ rồi nhắm vào cánh tay trái của Du Mộng Điệp chém xuống. Đường đao nhanh vô cùng.
Một đao chém tới nhưng Du Mộng Điệp vẫn tỉnh như không ngồi đó, ngay cả tư thế cũng không đổi.
Phương Thất lại chậm rãi uống một chén rượu, Du Mộng Điệp nhìn hắn mỉm cười.
Đỗ lão lục liền chết lặng.
Hắn cúi đầu nhìn vào cây đao trong tay nhưng chỉ thấy chuôi đao mà thôi, lưỡi đao đã biến đâu không thấy.
Mồ hôi lạnh của Đỗ lão lục đột nhiên chảy ra, hắn đã phát hiện ra lưỡi đao đang còn nằm trong vỏ.
Lão Chu mập lại mỉm cười.
Trong đại sảnh không ai nhìn thấy rõ cả, ai ai cũng lấy làm lạ tại sao tên Đỗ lão lục kia lại cầm cái chuôi đao đi chém người.
Cầm một chuôi đao đi chém người cũng giống như cầm một cây búa không lưỡi, chỉ còn cán mà đi chặt cây, thật là chuyện quá tức cười.
Chỉ có Du Mộng Điệp nhìn rõ, vừa rồi lúc Đỗ lão lục rút đao ra khỏng phân nửa thì Phương Thất đột nhiên sử dụng đôi đũa trong tay gõ một cái vào chuôi đao của hắn, làm cho lưỡi đao và chuôi đao lập tức gãy lìa, chuôi đao thì Đỗ lão lục vẫn cầm rút ra, còn lưỡi đao thì lại rơi trở vào trong vỏ.
Du Mộng Điệp khẽ thở dài: "Ôi, sao có người lại khờ đến nỗi cầm chuôi đao đi chém người thế nhỉ?”
Sắc mặt Đỗ lão lục liền thay đổi, lặng lẽ lui về phía sau, hắn đã chuẩn bị bỏ chạy.
Hắn mặc dù không biết đối phương là ai nhưng trong nháy mắt hắn cũng hiểu được, bản thân hắn hôm nay đã gặp đựơc cao thủ chính thức, thân thủ của đối phương cực nhanh, đã đến cảnh giới hắn không thể tưởng tượng rồi.
Đánh không lại thì chạy, hơn nữa nhất định phải thừa dịp đối phương không để ý đến mà chạy, một chiêu này thường rất hữu dụng.
Nhưng Phương Thất đột nhiên lạnh lùng quát lên: "Đứng lại!"
Đỗ lão lục đột nhiên đứng lại, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.
Phương Thất nói: "Đến gần đây”
Đỗ lão lục không tự chủ được liền tiến lên hai bước, cả người không ngừng run rẩy.
Phương Thất mỉm cười nói: "Ngươi trông thật thảm hại quá”
Mồ hôi của Đỗ lão Lục chảy ra càng nhiều, hắn đột nhiên hiểu ra được sự sợ hãi là cái gì rồi.
Mặc dù Phương Thất vẫn mỉm cười nhưng Đỗ lão lục lại cảm giác được một luồng sát khí đột nhiên bắn tới phía hắn, tiếp đó lại đột nhiên biến mất.
Sau đó hắn nhìn thấy tay của Phương Thất đột nhiên cầm cái gì đó quơ một cái.
Đỗ lão lục đứng chết lặng không dám nhúc nhích, hắn đưa cặp mắt tò mò nhìn Phương Thất, đột nhiên hắn nhìn thấy được máu đang chảy ra từ lỗ tai hắn, Đỗ lão lục kinh ngạc há hốc mồm, tiếp đó hắn lại cảm giác được từ phía lỗ tai rất đau đớn, lúc này máu đã chảy qua mặt rồi.
Hắn đột nhiên hiểu ra cái lỗ tai nằm trên đất là của ai.
Đỗ lão lục liền hét thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Lão Chu mập ngồi đó, vẻ mặt cũng biến đổi nhưng vẫn cố cười cười rồi chậm rãi uống một chén rượu.
Du Mộng Điệp cười khanh khách nhìn Phương Thất, nói: "Thất ca thật hay quá!"
Tên mặt trắng vội nâng Đỗ lão lục dậy, tiếp đó run giọng nói: "Xin hỏi đại hiệp …… có …… có thể cho biết danh tính không?"
Hắn vốn muốn nói chữ 'có dám', nhưng trong nháy mắt liền biến chữ thành 'có thể'.
Phương Thất mỉm cười, nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn báo thù?"
Tên mặt trắng run giọng trả lời: "Tại hạ không dám! Tại hạ gọi là Diêu Nghiễm Tú, các hạ vừa rồi ra tay đả thương hai người của chúng ta, nếu có gặp được lần tới và nghe danh tính đại hiệp thì chúng tại hạ sẽ tránh đi, vì vậy mới mạo muội thỉnh giáo tôn tính đại danh"
Phương Thất lạnh lùng nói: "Phương thất, lãng tử Phương Thất, nhớ kỹ."
Diêu Nghiễm Tú lẩm bẩm nói: "Phương Thất …… Phương Thất …… Phương Tứ ……"
Phương Thất lạnh lùng đạo: "Muốn báo thù lúc nào cũng có thể tìm đến Phương Thất ta, còn bây giờ thì mau cút đi!"
Diêu Nghiễm Tú run giọng đáp: "Vâng.", tiếp đó dìu Thiết Kim Cương và Đỗ lão lục đi.
Trong đại sảnh tiếng hoan hô liền vang lên.
Lão Chu mập mỉm cười tán tụng: "Võ công của Phương huynh thật sự rất cao cường, tại hạ không thể nhìn thấy rõ một chút nào cả, không biết Phương huynh làm thế nào thu thập bọn chúng vậy”
Phương thất mỉm cười không nói.
Lão Chu mập hai tay nâng chén, rồi cười nói: "Hôm nay nhờ có Phương huynh, nếu không thì quán của tại hạ đã phiền toái rồi, tại hạ xin kính Phương huynh một chén!"
Phương Thất mỉm cười nói: "Ông chủ Chu đây đã quá lời! Trước kia không có Phương Thất này thì ông chủ Chu vẫn xử lý tốt mà, phải không?"
Lão Chu mập cười nói: "Đó là may mắn, may mắn thôi!"
Du Mộng Điệp đột nhiên nói: "Ông chủ Chu có thể mở một tửu lâu lớn như vậy ở chỗ này, nhất định là người rất giỏi, cần gì phải khách khí thế!"
Lão Chu mập thở dài, nhíu mày nói: "Hai vị có điều không biết, vốn việc làm ăn của quán cũng không tệ lắm nhưng trong hai năm trở lại đây đã không còn như trước nữa”
Du Mộng Điệp liền hỏi: "Tại sao thế?”
Lão Chu mập nói: "Hai vị có thấy rõ ba tên vừa rồi không? À, là ba tên quấy rầy khi nãy đó”
Du mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Nói nhảm, bọn chúng đến đây kiếm chuyện, không nhìn thấy chúng chẳng lẽ chúng ta mù à?”
Lão Chu mập cười khổ nói: "Đúng đúng đúng, là tại hạ hồ đồ! À phải, hai vị có biết ba tên kia là ai không?”
Du mộng điệp mỉm cười hỏi: "Là ai?"
Lão Chu mập thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Hai vị có điều không biết, ba tên kia chỉ là bọn lâu la mà thôi"
Du Mộng Điệp ngạc nhiên thốt lên: "Ồ"
Lão Chu mập mắt láo liên nhìn bốn phía, tiếp tục thở dài, thấp giọng nói: "Cách nơi đây về hướng tây khỏang hơn tám mươi dặm có một ngọn núi gọi là Bạch Đà Sơn, trên đó có Hắc Phong Trại. Đại trại chủ của Hắc Phong Trại có biệt danh là Bán Thiên Phong La Nhất Đao, võ công rất cao cường! Cây khoái đao của hắn tại vùng sa mạc này chưa từng gặp qua địch thủ!”
Du Mộng Điệp mỉm cười thốt: "Lợi hại vậy sao?"
Lão Chu mập gật đầu nói tiếp: "Đúng vậy, không chỉ La Nhất Đao lợi hại thôi đâu, sáu bảy huynh đệ thân cận của hắn võ công cũng rất cao, ngoài ra còn có hơn một trăm tên lâu la dưới trướng nữa, chuyên ra tay cướp bóc các thương nhân qua lại nơi này. Chỉ cần gặp được La Nhất Đao thì bọn họ chỉ có thể bỏ lại của cải và chạy giữ mạng mà thôi, có thể giữ được mạng là đã vui mừng khấn vái A di đà phật rồi!", lão Chu mập nói đến đây, thở dài một tiếng rồi tiếp: "Cho nên khỏang hai năm trở lại đây, khách qua lại nơi này đều bị La Nhất Đao chặn lại, giết người cướp của, nếu may mắn còn sống thì sợ hãi đến nỗi không dám đi qua đây nữa, dù sao tính mạng cũng là quan trọng nhất mà! Do đó việc buôn bán của tại hạ đây cũng đã giảm rất nhiều, có rất nhiều khách quen không dám đặt chân đến đây nữa”, lão Chu mập nói xong lại thở dài.
Du Mộng Điệp hỏi: "Vậy ba tên vừa rồi là người của Hắc Phong Trại à?”
Lão Chu mập thấp giọng thần bí nói: "Không sai, ba tên kia chính là người của Hắc Phong Trại. Tên to con gọi là Thiết Kim Cương, là lão nhị, tên cầm đao kia là Đỗ lão lục, tên mặt trắng gọi là Diêu Nghiễm Tú."
Du Mộng Điệp cười nói: "Võ công của bọn chúng xem ra cũng đâu có gì lợi hại như lời ông nói”
Lão Chu mập lại nói: "Cô nương đừng xem thường bọn chúng, võ công của ba tên đó có lẽ không bằng ai nhưng lão đại La Nhất Đao của bọn chúng lại là cao thủ đó, hơn nữa nghe đồn rằng tên Bán Thiên Phong La Nhất Đao đó cho tới bây giờ giết người chỉ dùng có một đao thôi! Thật quá đáng sợ phải không?"
Lão Chu mập dừng một chút, nói tiếp: "Hai vị nên cẩn thận một chút, nếu không có chuyện gì thì hãy mau rời khỏi nơi này đi, Phương huynh vừa rồi đả thương người của bọn chúng, hãy cẩn thận La Nhất Đao tìm hai vị gây phiền tóai đó. Phương huynh võ công tuy cao nhưng cũng không chắc là đối thủ của La Nhất Đao đâu”
Phương Thất chậm rãi uống rượu, mỉm cười không nói.
Du Mộng Điệp nhìn chằm chằm lão Chu mập, đột nhiên lạnh lùng nói: "Ông biết rõ bọn chúng như vậy, bọn chúng cũng thừơng xuyên đến nơi này, chẳng lẽ ông cùng đám thổ phỉ đó cấu kết nhau nhằm mưu tài hại mạng?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook