Đại Mạc Dao
-
Quyển 2 - Chương 22: An nhàn tự tại
Hoắc Khứ Bệnh đối với việc đánh trận luôn dũng mãnh xông lên, nhưng lại đắn đo suy nghĩ chuyện đi gặp Dật nhi, chỉ sợ sẽ có sơ hở. Mỗi lần tôi hỏi, hắn liền tỉ mỉ phân tích các loại nguy hiểm tiềm ẩn. Tôi cảm thấy hắn cẩn thận quá mức, đến nỗi hơi giống kiểu khéo lo trời sập, nhưng nghĩ tâm tình gấp rút muốn gặp được đứa bé của hắn chưa chắc đã kém tôi, đành kiềm chế bản thân mình không hỏi gì thêm, lặng lẽ đợi ngày hắn cảm thấy đã chuẩn bị tốt.
Đợi đi đợi lại, lại đợi được Vệ Kháng gây chuyện ngoài ý muốn.
Theo bẩm báo của quân do thám, gần A Khắc Tái có thế lực Hung Nô còn sót lại, nhưng Hoắc Khứ Bệnh không muốn nhiều chuyện. Thứ nhất, hắn cho rằng đám tàn quân Hung Nô này đã không thể lập thành quân đội Hung Nô, bọn họ toàn là những người khi lâm trận tháo chạy, hoặc vi phạm kỷ luật quân đội, vì sợ bị trừng phạt nên không dám quay lại Hung Nô, chỉ có thể sa chân làm đạo tặc, lấy việc cướp bóc sinh sống, mà trộm cướp là trách nhiệm của quan phủ địa phương, là nội chính thuộc về các nước Tây Vực. Thứ hai, hắn chẳng thèm đi bắt mấy tên cường đạo.
Nhưng Vệ Kháng hiển nhiên không đồng ý với cách nghĩ của hắn, vì thế còn tranh cãi với Hoắc Khứ Bệnh, các thủ hạ trong quân đội đều khó xử, một người là con trai của Vệ Thanh Đại tướng quân, thân thiết với thái tử, còn là em họ của Hoắc Khứ Bệnh, một người là Phiêu Kỵ Đại tướng quân, hiện giờ được hoàng đế vô cùng trọng dụng, mặc dù hai người tranh cãi, nhưng chung quy vẫn là máu mủ ruột thịt, có khi chỉ quay người lại là sẽ làm lành thôi, đến cả Triệu Phá Nô cũng không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi giữa hai anh em, cho nên ai ai cũng vâng vâng dạ dạ, tránh càng xa càng tốt.
Hoắc Khứ Bệnh nhường nhịn Vệ Kháng nhiều lần, thực sự mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Hiện giờ ta là tướng quân dẫn binh, không đến lượt ngươi khoa tay múa chân, đợi đến ngày ngươi có tài cầm quân, ta dĩ nhiên sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi.”
Một câu nói khiến toàn bộ lời nói chưa ra khỏi miệng của Vệ Kháng đều phải nuốt ngược vào trong, Vệ Kháng trừng mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh đầy căm ghét, miệng lẩm bẩm: “Dù gì cũng không phải họ Vệ, căn bản không cùng một lòng với bọn ta, phụ thân đã nuôi một con sói rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng trừng mắt nhìn Vệ Kháng không nói câu nào. Tôi thầm thở dài, nếu không phải trên người Hoắc Khứ Bệnh mang dòng máu Vệ thị, thì mười Vệ Kháng cũng đã bị hắn giết từ lâu rồi.
Vệ Kháng trừng mắt nhìn lại Hoắc Khứ Bệnh một lúc lâu, bỗng mỉm cười, nho nhã hành lễ với Hoắc Khứ Bệnh: “Phiêu Kỵ Đại tướng quân, mạt tướng cáo lui trước”. Quay người vén rèm rời đi.
Lúc hắn và Hoắc Khứ Bệnh đối đầu, tôi chẳng cảm thấy gì, nhưng nụ cười vừa nãy của hắn lại khiến lưng tôi chợt lạnh run, cứ thấy quái lạ trong lòng, nhưng không nói được là quái lạ ở đâu.
Vốn tưởng rằng sự việc đến đây là hết, không ngờ Vệ Kháng to gan tự mình dẫn binh trong đêm khuya đi A Khắc Tái, đợi đến lúc Hoắc Khứ Bệnh biết, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Hoắc Khứ Bệnh giận dữ: “Đợi hắn quay về lập tức tống khứ hắn về Trường An.”
Tôi và Triệu Phá Nô nhìn nhau cười khổ: “Còn xem hắn có sống xót quay về không, khu vực gần A Khắc Tái[1] trải qua vài nghìn năm hứng gió phơi nắng, địa mạo vô cùng đặc thù, các vách đá như cột cát đan lồng vào nhau rất khúc khuỷu, tạo thành mê cung, đi vào buổi tối càng thấy đất đá bay mù trời, giống như ma khóc quỷ gào, bị người địa phương gọi là thành ma quỷ Ô Nhĩ Tô, nếu đạo tặc thông minh dẫn dụ bọn họ vào mê cung, nấp ở chỗ bí mật nhắm bắn tên thì dễ như trở bàn tay, chỉ sợ toàn quân sẽ bị tiêu diệt.”
[1] Hay còn gọi là Aksai Chin, hiện là khu vực tranh chấp giữa Trung Quốc và Ấn Độ.
Hoắc Khứ Bệnh mắng thì mắng, nhưng người thì vẫn phải cứu. Tôi muốn đi theo, nhưng hắn khăng khăng không cho tôi đi: “Ta đi lại tự do giữa vài vạn người Hung Nô, nàng đi còn lo lắng mấy trăm kẻ cường đạo có thể hãm hại ta? Ta đi cùng Triệu Phá Nô, ở đây không có ai tin tưởng được, nàng giúp ta trông giữ quân doanh.”
Thái độ của hắn kiên quyết, nói cũng có đạo lý, tôi chỉ có thể đồng ý: “Cho dù cứu được người hay không, nhất định phải mau rút lui khỏi thành ma quỷ Ô Nhĩ Tô trước khi trời tối.”
Hắn cười gật đầu, thúc ngựa lên đường, bỗng quay người lại, nhìn tôi chăm chú một lúc, khom người xuống, trước mặt vài trăm binh sĩ nghiêm trang đứng đợi, hôn lên trán tôi: “Chẳng bao lâu nữa có thể nữa được gặp Dật nhi rồi.”
“Gì cơ?” Tôi không ngại xấu hổ, lòng đầy ngờ vực hỏi.
Ngựa của hắn đã phi nhanh như tên bay, trong khói bụi cuồn cuộn, vài trăm binh sĩ biến mất cuối đường chân trời.
Đợi từ sáng sớm đến giữa trưa, từ giữa trưa đến chiều tối, lòng tôi càng lúc càng bất an. Sau khi đi lại mấy vòng trong phòng, tôi lao ra khỏi phòng, vừa tung người lên ngựa, liền nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa.
Tôi nhẹ hẳn lòng, tự giễu mình nghĩ nhiều, đây không phải là Trường An, chỉ cần không dính vào âm mưu quyền lực thân tình, sẽ không gì có thể trói buộc bước chân của Hoắc Khứ Bệnh.
Tôi vội vã ra trước nghênh đón: “Vệ Kháng an toàn không?”
Sắc mặt Triệu Phá Nô tái mét, không trả lời câu hỏi của tôi. Tôi cũng nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ và hoảng sợ của Vệ Kháng, còn có sắc mặt ảm đạm của Nhậm An. Nhưng vẻ ảm đạm của Nhậm An không giống với thường ngày, mà giống ngày ấy sau khi Hoắc Khứ Bệnh bắn chết Lý Cảm, vẻ mặt hắn nhìn Hoắc Khứ Bệnh lúc đó, dưới vẻ ảm đạm u ám lộ nét đắc ý mơ hồ.
Tôi không kìm được lùi lại hai bước, run giọng hỏi: “Khứ Bệnh đâu?”
Triệu Phá Nô cúi đầu, im lặng nhường đường, đám người cũng theo hắn tách ra nhường đường, hai binh sĩ khênh một cái cáng nhỏ chạy đến, Hoắc Khứ Bệnh yên lặng nằm trên cáng, gương mặt trắng bệch, không một cử động.
Chân tôi mềm nhũn chỉ muốn ngã quỵ xuống đất, Triệu Phá Nô vội vã đưa tay ra đỡ lấy tôi, quân y vừa bắt mạch cho Hoắc Khứ Bệnh, vừa nhanh nhảu nói: “Tướng quân vẫn còn sống.”
Tôi bám lấy cánh tay Triệu Phá Nô, hít vào mấy hơi thật sâu, ép mình đứng thẳng dậy: “Có chuyện gì? Nguy hiểm thế nào?”Triệu Phá Nô đưa cho tôi hai mũi tên được bọc trong vải: “Tướng quân vì cứu Vệ Kháng, mảo hiểm xông vào thành ma quỷ Ô Nhĩ Tô, vì đối phương quen thuộc địa hình bên trong chật hẹp, bọn ta không thể tập hợp tác chiến, chỉ có thể chia ra đón địch, trong lúc hỗn chiến, tướng quân bị trúng hai mũi tên, không vào chỗ yếu hại, nhưng… nhưng trên mũi tên có độc.”
Tôi nhất thời nổi giận, tay siết chặt lại hai mũi tên bị bẻ cong, tôi quăng đại tên đi, nhưng rồi suy nghĩ lại liền dùng vải bọc lại. Lúc cúi đầu nhặt tên, nhìn thấy nét mừng rỡ loáng qua trên mặt Nhậm An và Vệ Kháng, trong nháy mắt lại lộ ra vẻ thất vọng.
Tôi nói với Triệu Phá Nô: “Làm phiền tướng quân bảo bọn họ đi cả đi!” Không lâu sau, tất cả mọi người đều lặng lẽ rời đi.
Vệ Kháng lắp bắp hỏi: “Còn cần giúp đỡ không? Bọn ta có phải lập tức quay về Trường An không? Có lẽ ở đấy có đại phu giỏi hơn có thể giải độc.”
Tôi trừng mắt nhìn hắn, nghiến từng chữ một qua kẽ răng: “Ta chỉ muốn ngươi lập tức biến mất khỏi mắt ta, nếu không ta sợ ta nhất thời không kiềm chế được sẽ phế ngươi trước.”
Vệ Kháng giận tím mặt, xông ra muốn động thủ, Triệu Phá Nô vừa định kéo tôi tránh ra, Nhậm An đã chắn Vệ Kháng lại, gượng kéo hắn bỏ đi. Triệu Phá Nô vừa nãy một mực kiềm chế, lúc này nhìn chằm chằm vào bóng lưng bọn họ, trong mắt cũng bừng bừng lửa giận.
“Trong trận chiến với bọn đạo tặc, Vệ Kháng và Nhậm An thõng tay đứng nhìn?”
Triệu Phá Nô cúi đầu, thấp giọng nói: “Lúc đó địa hình phức tạp, mạt tướng không nhìn thấy gì rõ ràng, không dám nói lung tung.”
Quân y kiểm tra vết thương trên người Hoắc Khứ Bệnh. Tôi ngồi xổm xuống, hai tay ôm gối, nắm lấy tay của Hoắc Khứ Bệnh, tay hắn vo lại thành nắm đấm, nắm tay lạnh cóng, tôi vừa khẽ xoa tay hắn, vừa chầm chậm mở lòng bàn tay ra, bỗng nhìn thấy trong lòng bàn tay hắn có chữ “Dật” được viết bằn máu. Chữ viết đã cực kỳ mơ hồ, thoạt nhìn chỉ thấy giống một vết xước vô tình trong lúc chiến đấu, nhưng vì tôi cực kỳ nhảy cảm với chữ này, nên lập tức nghĩ ra.
“Mang chút nước lại đây, trên tay tướng quân có máu.” Tôi vừa lau sạch vết máu trên tay Hoắc Khứ Bệnh, vừa nhíu mày trầm tư.
Quân y thở dài một tiếng, quỳ xuống trước mặt tôi: “Cô nương nghĩ cách mau mau quay lại Trường An đi! Độc tố trên hai mũi tên này là hai loại khác nhau, tiểu nhân bất tài, một loại cũng không thể giải được.”
“Ngươi dám bảo đảm trước khi đến Trường An sẽ không phát độc không? Tướng quân còn chịu được mấy ngày mấy đêm lắc lư đi đường dài không?” Tôi cố nén nước mắt hỏi.
Quân y cúi đầu càng thấp, trái tim tôi cũng theo đầu của hắn mà dần dần chìm xuống. Bàn tay lạnh cóng trong tay trở thành nguồn sức lực duy nhất chống đỡ tôi tiếp tục đối diện tất cả, tôi nhất định phải kiên cường, tôi còn phải xua sự lạnh giá trên người hắn đi: “Ngươi lùi ra trước đi!”
Tôi lặng lẽ suy nghĩ một lúc: “Triệu tướng quân.”
“Mạt tướng có mặt!”
“Ra lệnh cho người đáng tin cậy nhất lập tức quay về Trường An dẫn thái y tốt nhất đến đây. Phong tỏa toàn bộ thành Tửu Tuyền, không cho phép bất kỳ ai ra vào, tuyệt đối không để tin tức bị lộ, người có biết chiến thần bất bại Hoắc Phiêu Kỵ có ý nghĩa gì với Hung Nô và các nước Tây Vực không?” Tôi lấy binh phù từ trong người Hoắc Khứ Bệnh ra, đưa cho hắn, “Nếu có người muốn tự do ra vào, chém!”
Triệu Phá Nô cân nhắc trong chốc lát, quỳ một gối, tiếp nhận binh phù, nhưng vẫn do dự chưa lên tiếng, tôi nói: “Nếu Vệ Kháng và Nhậm An muốn gây sự, ngươi chém Nhậm An, Vệ Kháng sẽ không náo loạn được nữa, đạo lý giết gà dọa khỉ chắc ngươi hiểu, ta mà muốn giết Vệ Kháng, cũng sẽ không chọn thời cơ thế này.”
Vẻ mặt của Triệu Phá Nô nhẹ hẳn, song trong mắt vẫn còn nét nghi hoặc, vội nói: “Mạt tướng đã hiểu.”
“Lấy danh nghĩa của Phiêu Kỵ tướng quân để chiêu mộ danh y dân gian khắp nước Tây Vực, cứ nói… cứ nói… một cô gái đi theo hầu bên cạnh tướng quân ăn nhầm thức ăn bị ngộ độc, nhưng âm thầm bí mật tiết lộ người này là mẫu thân của Hoắc Thiện.”
“Tuân lệnh!”
“Sau khi đại phu các nước Tây Vực đến, chỉ cho phép vào không cho phép ra. Chia đại phu trong quân doanh làm hai nhóm, luân phiên ngày đêm trông giữ ngoài phòng, khi nào gọi phải có mặt. Trước mắt có mấy việc này đã.”
Triệu Phá Nô đứng dậy muốn đi, tôi lại quỳ gối xuống trước mặt hắn, hắn hết sức giật mình, luống cuống muốn đỡ, lúc chạm vào cánh tay tôi, mặt liền ửng đỏ, bản tay hơi run rẩy.
“Triệu tướng quân, hai lần nhờ giúp, đại ơn không thể dùng lời cảm tạ hết, Kim Ngọc chỉ có thể khắc ghi trong lòng.”
Hắn đột ngột đứng dậy, vội vã chạy ra ngoài: “Cô nương không cần làm thế, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình.”
Người đã đi hết, trong phòng chỉ còn lại tôi và Hoắc Khứ Bệnh. Sự kiên cường ngoài mặt của tôi trong nháy mắt sụp đổ, túm lấy bàn tay Hoắc Khứ Bệnh đưa lên miệng cắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ cắn mạnh: “Khứ Bệnh, nếu đây là cái bẫy chàng và Cửu gia sắp đặt, thiếp nhất định một năm cũng không nói chuyện với chàng… chàng dọa thiếp thế này…” Lời còn chưa nói hết, nước mắt đã tràn ra: “Không, chỉ cần chàng bình an, thiếp sẽ không so đo gì nữa… thiếp không tức giận, chỉ cần chàng bình an…”
Nước mắt từng giọt tràn ra rơi xuống lòng bàn tay hắn, tạo thành một vũng nước mắt nhỏ, phản chiếu gương mặt trắng bệch của bản thân, nỗi đau khổ và sự giày vò tràn ngập trong mắt.
Uy nghi của Đại Hán triều hiện giờ đích thực khiến các nước Tây Vực vô cùng kinh sợ.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Thương nhân Hán triều mười năm trước đi qua Tây Vực thường xuyên bị bắt nạt, thậm chí sứ giả Trương Khiên của Đại Hán cũng bị bắt giữ, nhưng một câu nói của Hoắc Khứ Bệnh bây giờ lại khiến các nước Tây Vực tới tấp phái thái y giỏi nhất trong cung ra, còn gấp rút triệu tập danh y trong nhân gian.
Với thế lực của Cửu gia ở Tây Vực, tin tức vừa truyền đi ắt đã có thể nhận được. Nhưng người nhận được sớm nhất lại không phải là Cửu gia, sự hoài nghi trong lòng tôi về âm mưu hợp tác giữa hai người bọn họ ngày càng tăng, chỉ có trường hợp huynh ấy biết rõ ràng tin tức là giả, mới có thể không vội vã lộ diện, khiến toàn bộ cục diện không sơ hở gì.
Trưa ngày hôm sau, một ông lão mặt đầy nếp nhăn, râu dài, lưng còng, chống gậy, khập khà khập khiễng xuất hiện trước mặt tôi, sau lưng còn có hai đệ tử đang ôm hộp thuốc, đều mặc một bộ y bào màu đen rộng thùng thình từ đầu đến chân, đến gầy hay béo cũng không biết được.
Thị vệ dẫn bọn họ đi vào nói: “Đây là thái y do nước Y Nại phái tới.”
Ánh mắt của tôi và ông lão vừa chạm nhau liền vội vã rời đi, tôi dặn dò thị vệ: “Ngươi lùi ra đi, quy củ như cũ, trong thời gian thái y khám bệnh không cho phép bất kỳ ai vào trong phòng.”
Thấy thị vệ quay người ra ngoài, tôi lại đi đến bên rèm để chắc chắn bọn họ trông phòng nghiêm mật, mới quay người lặng lẽ đi đến ngồi xuống trước giường Hoắc Khứ Bệnh, Cửu gia chỉ thở dài một tiếng, không giải thích gì, lặng lẽ theo sau tôi.
“Hai người rốt cuộc muốn làm thế nào? Đám cường đạo ấy là người của huynh đóng giả à?”
Cửu gia bắt mạch cho Hoắc Khứ Bệnh, sắc mặt bỗng biến đổi ghê gớm, trong nháy mát trên trán đã vã mồ hôi.
Thời gian Cửu gia bắt mạch càng lâu, vẻ mặt càng chấn động ngạc nhiên, sau đó đến tay cũng hơi run rẩy: “Ngọc nhi, xảy ra chuyện gì? Hoắc Khứ Bệnh sao lại trúng hai loại độc?”
Sau khi gặp huynh ấy, trái tim vốn đã nhẹ nhõm lập tức lại nhảy thót lên lần nữa, giày vò một ngày một đêm, tâm tình lúc này lên xuống thất thường, trước mắt tôi có hơi tối sầm lại: “Chẳng lẽ không phải người của huynh bắn tên? Không phải độc do bọn huynh thương lượng?”
Cửu gia vội vã tháo vết thương đã được băng bó: “Mũi tên bắn vào trên vai trái này là độc do ta sắc, nhưng mũi tên trên cánh tay phải này lại do người khác.”
“Muội hiện giờ không quan tâm là do ai bắn, chỉ cầu xin huynh mau mau giúp chàng ấy giải độc.” Tôi nôn nóng gào to.
Cửu gia tỉ mỉ kiểm tra vết thương, tôi đột nhiên nhớ đến việc mình có giữ mũi tên bị gãy, vội lấy ra đưa huynh ấy. Cửu gia đưa một trong hai mũi tên gần lên mũi ngửi, người hầu đi theo mang đến các loại dụng cụ, cùng huynh ấy thử độc. Mãi lâu sau thấy huynh ấy vẫn nghiên cứu mẩu gỗ bị nạo xuống, thời gian càng kéo dài càng đáng sợ, tôi chứa chan kỳ vọng hỏi: “Y thuật của huynh không phải rất giỏi sao? Huynh khẳng định có thể giải loại độc này, đúng không?”
Người hầu đứng bên cạnh cực kỳ bất mãn trừng mắt nhìn tôi, ra hiệu yên lặng, miệng làu bàu một câu tôi nghe không hiểu, tôi lập tức hiểu ra rằng mình quá lo lắng rồi: “Xin lỗi, muội không nên…”
Cửu gia lắc đầu: “Ngọc Nhi, muội không phải nói mấy lời này với ta. Độc trên mũi tên gọi là thất nhật ôn. Gọi nó là thất nhật ôn vì loại thuốc này từ lúc hạ độc đến lúc người chết cần bảy ngày. Triệu chứng sau khi chết rất giống bị nhiễm dịch bệnh mà chết. Thuốc này được pha chế từ bảy loại thuốc độc, giải độc cũng phải dùng bảy loại thuốc này. Nhưng trong quá trình pha chế, bảy loại thuốc này được hòa vào theo thứ tự, cho nên thuốc giải độc bắt buộc phải được làm theo thứ tự ngược lại.”
Nghe giọng điệu của Cửu gia nặng nề, trong lòng tôi chợt thấy lạnh toát, khàn giọng hỏi: “Huynh có thể bảo đảm thứ tự không?”
Ánh mắt Cửu gia đầy đau đớn và tự trách: “Ta hiện giờ không thể, độc dược trên thế gian này bình thường đều chỉ cần phán đoán được thành phần là có thể dựa theo triệu chứng tìm cách giải độc, nhưng thất nhật ôn vì không chỉ liên quan đến thành phần, còn liên quan đến cả thứ tự trước sau, mà thứ tự khác nhau, triệu chứng về cơ bản lại giống nhau, khiến người ta rất khó suy luận ra thuốc giải độc. Thất nhật ôn vì quá độc, cơ bản không cho người bị trúng độc đường sống, đi ngược với đạo trời, cho nên cách để chế biến đã bị tiêu hủy nhiều lần, ta cứ tưởng thứ thuốc này không còn trên đời, không ngờ lại xuất hiện nữa.”
“Có thể thử không? Nếu uống phải thuốc sai thứ tự sẽ bị sao?”
Cửu gia trầm mặc trong giây lát: “Sẽ đẩy nhanh tác động của thuốc độc, thời gian còn sống sẽ ngắn lại.”
Tôi giơ hay tay ôm mặt, lòng tràn ngập bi thương và căm hận, vì sao? Vì sao lại thế này?
“Kế hoạch ban đầu của hai người là gì?”
Cửu gia vừa giúp Hoắc Khứ Bệnh hút độc trên người ra, vừa nói: “Hoắc Khứ Bệnh muốn ta giúp hắn thoát khỏi cung đình, cách duy nhất hắn nghĩ đi nghĩ lại chính là lấy cái chết để trốn khỏi thế gian, nếu không trước hết bệ hạ sẽ không buông tha hắn, lòng yêu mến bệ hạ dành cho hắn nhiều đến nỗi còn không màng làm trái luật pháp Đại Hán, thà để danh tiếng nghìn đời của mình bị hậu thế chỉ trích cũng phải bao bọc cho việc hắn bắn chết Lý Cảm, làm sao có thể dễ dàng để hắn từ quan? Thêm nữa, người trong triều đình muốn hắn chết tuyệt đối không vì việc hắn từ quan mà buông tay, còn cả quan hệ giữa hắn và Vệ thị, chỉ cần hắn còn sống ngày nào, thì ngày ấy còn liên quan. Nguyên nhân không nói cho nàng trước chuyện này là Hoắc Khứ Bệnh cảm thấy nàng khẳng định sẽ không đồng ý việc hắn lấy thân mình thử độc, cho dù hắn thấy tuyệt đối không hề sơ hở.”
Cửu gia chỉ vào một người hầu đi theo: “Hắn tên là Thăng Dẫn, là tử tù của nước Y Nại, ta cho người nhà hắn rất nhiều tiền, hắn đồng ý theo bất kỳ thu xếp nào của ta.” Cửu gia nói một câu tôi không hiểu, Thăng Dân lập tức cởi bộ áo đen bọc toàn thân xuống: “Ngọc nhi nàng xem thân hình hắn.”
“Trông bảy tám phần giống Khứ Bệnh, nếu mặc y phục vào nữa, không nhìn mặt mũi hay da dẻ, có thể nhầm giả thành thật.”
“Độc mà ta hạ trước khi chết da dẻ toàn thân sẽ biến màu đen, mặt mũi ngũ quan bắt đầu thối rữa, thất nhật ôn cũng có hiệu quả như thế.”“Cho nên bọn huynh mới nghĩ ra kế sách này, từ lúc Khứ Bệnh thỉnh cầu đi Tửu Tuyền, đã từng bước một dẫn dụ Vệ Kháng, lợi dụng tính cách của Vệ Kháng thúc đẩy một cách hoàn hảo sự phát triển của mưu kế, đồng thời hắn cũng chính là nhân chứng mạnh nhất.” Tôi nói đến đây, nhớ lại tình cảnh xảy ra mấy năm qua, trong đầu lóe lên một tia sáng, mọi thứ trở nên thật rõ ràng, “Nhưng hai người lại gậy ông đập lưng ông, thỏ chạy nhanh vẫn có ưng trên trời, huống hồ là người xuất thân quyền quý như Vệ Kháng? Người ta vô tình lợi dụng kế hoạch của bọn huynh, âm mưu dựng nên cảnh ám sát hoàn hảo không chút thiếu sót.”
Tôi lập tức đứng dậy chạy ra ngoài: “Muội đi tìm Vệ Kháng lấy thuốc giải độc.”
“Ngọc Nhi!” Cửu gia hét gọi tôi lại, “Hắn sẽ không đưa cho nàng. Nếu hắn thừa nhận thì chính là phạm thượng, chắc chắn chịu tội chết. Bệ hạ đang vất vả tìm không ra cơ hội tấn công Vệ thị, cơ hội nghìn năm có một như thế, vừa có thể làm mâu thuẫn giữa Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh ngày càng sâu hơn, lại có cơ hội tấn công Vệ thị, bệ hạ tuyệt đối sẽ không từ bỏ, nhất định ban cho Vệ Kháng tội chết. Nếu đằng nào cũng chết, Vệ Kháng tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Huống hồ loại thuốc này là bí truyền của Tây Vực, bình thường sẽ không thể có thuốc giải.”
“Muội không tin bức ép không ra bất kỳ tin gì.”
“Ngọc nhi, đây là quan doanh, mặc dù Hoắc Khứ Bệnh là Đại tướng quân, nhưng Vệ Kháng là con trưởng của Vệ Thanh, trong quân đội có một nửa số người ủng hộ hắn, một nửa còn lại tuy lòng hướng về Hoắc Khứ Bệnh, nhưng nếu muội không có bất kỳ chứng cứ nào mà muốn dùng nhục hình bức ép, nhất định sẽ kích động binh biến. Đến lúc giằng co căng thẳng, vừa không lấy được thuốc giải, mà còn trì hoãn thời gian, chúng ta chỉ có sáu ngày thôi.”
Bao cảm xúc sợ hãi, bi thương, phẫn nộ đan xen trong lòng, tôi quay người lại nhìn huynh ấy nói: “Huynh bảo thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, thế phải làm sao? Phải làm sao…” Nói rồi nước mắt không kiềm chế được, đã ào ạt rơi xuống.
Huynh ấy đau khổ nói: “Hoắc Khứ Bệnh rất quan trọng trong trái tim muội quan trọng hơn… bất kỳ người nào khác, đúng không?”
Tôi ngoảnh người đi lau nước mắt, không trả lời câu hỏi của huynh ấy.
Tiếng Cửu gia vang lên từ sau lưng: “Ngọc Nhi, đừng khóc, ta nhất định sẽ trả lại Hoắc Khứ Bệnh cho nàng, cho ta thời gian năm ngày tìm cách chế thuốc giải, nếu sau năm ngày, ta vẫn chưa tìm được thuốc giải, nàng muốn làm thế nào ta cũng sẽ giúp nàng.” Giọng nói của huynh ấy nhẹ nhàng hờ hững, không đan xen chút cảm tình nào, giống như một tù nhân đã chết cả cõi lòng trước khi bị hành hình.
Khóe miệng tôi khẽ mấp máy, muốn nói gì đấy, nhưng một chữ cũng không thốt nên lời. Huynh ấy cúi đầu, nhấc nạng bước ra ngoài: “Thông báo cho Triệu Phá Nô tướng quân, cho phép ta ra vào quân doanh, cho ta một chỗ yên lặng, quá trình chế biến thuốc giải cần phải tuyệt đối yên tĩnh và tĩnh tâm, nàng không được phép đến làm phiền ta, ta có được kết quả sẽ tự đến tìm nàng.
Vì huynh ấy đóng giả làm ông lão, cho nên cố tình còng lưng, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy tư thế khom người ấy không phải là đóng giả, mà là thật không thể chịu được gánh nặng.
Trong lòng tôi nhói đau, vừa muốn gọi “Cửu gia”, chợt Hoắc Khứ Bệnh sau lưng yếu ớt kêu một tiếng, tôi không còn tâm trí nói chuyện với Cửu gia nữa, vội quay người chạy qua, lông mày của Hoắc Khứ Bệnh nhíu lại như thể rất đau đớn, tôi bèn dịu dàng xoa trán giúp hắn. Lúc quay đầu lại, Cửu gia không biết từ lúc nào đã rời đi.
Cuộc đời tôi chưa bao giờ phải trải qua năm ngày đau khổ như thế, mỗi lần thấy mặt trời lặn, tôi đều cảm thấy một thứ rất quý báu trong tim mình đang dần mất đi. Đợi đến khi mặt trời lặn ngày thứ bảy, có phải tôi cũng sẽ theo mặt trời kia chìm vào bóng tối vĩnh hằng?
Mỗi ngày nhìn thấy mặt trời mọc, tôi lại cảm thấy đời người luôn có hy vọng, luôn miệng nói với chính mình, Khứ Bệnh nói sẽ bảo vệ tôi và con gái cả đời. Cửu gia hứa sẽ cứu sống Khứ Bệnh, bọn họ sẽ không nuốt lời!
Mấy lần đi đến ngoài phòng Cửu gia, nhưng lại không dám vào, có một lần nghe thấy bên trong phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, tôi vừa định lao vào, song Tát Tát Nhi đi theo Cửu gia đã chắn đằng trước, không nói câu nào, chỉ đưa mắt âm thầm ra hiệu cho tôi rời đi.
Tôi gọi to hỏi: “Cửu gia, sao thế?”
Mãi lâu sau, trong phòng mới vọng ra giọng nói mệt mỏi của Cửu gia: “Ta đang dùng Thăng Dẫn thử độc, không thể phân tâm, ta sẽ sai người đến gọi nàng.”
Tôi đành quay người rời đi.
Đợi đến tối ngày thứ năm, Tát Tát Nhi đến thông báo cho tôi chuyển Hoắc Khứ Bệnh tới chỗ Cửu gia, nhưng lại không cho phép tôi vào, tôi ở ngoài phòng gọi: “Cửu gia, Cửu gia, vì sao không cho phép muội vào? Quá trình giải độc rất đau à? Cho dù cảnh đó thế nào đi nữa, muội nhất định phải ở bên cạnh Khứ Bệnh.”
Trong phòng yên lặng một lúc lâu, giọng nói của Cửu gia vang tới: “Muội đi vào đi!”
Tát Tát Nhi nhường đường, tôi vội vã chạy vào trong phòng. Vừa vén rèm lên, trong phòng không ngờ tối đen như mực, đang băn khoăn khó hiểu, mũi chợt ngửi thấy một mùi khác thường, cả người lập tức mềm nhũn ngã xuống đất.
Tôi vĩnh viễn không ngờ được Cửu gia lại gài bẫy mình, trước khi hôn mê cảm giác được một đôi tay đỡ lấy tôi: “Cửu gia, vì… vì sao…”
Không biết hôn mê mất bao lâu, lúc tỉnh táo được một nửa trong lòng lặp đi lặp lại toàn là “vì sao”, tôi nhất thời còn chưa hiểu mình đang hỏi cái gì, bỗng nhiên nhớ ra mọi thứ, gào to một tiếng “vì sao”, đột ngột ngồi bật dậy.
Tát Tát Nhi ngồi trông tôi trong phòng bị tôi dọa hét lên một tiếng, trừng mắt căm ghét ghê tởm nhìn tôi, nhìn xung quanh một lượt, chỉ nhìn thấy một người mặt mày lạ hoắc đang nằm bên cạnh, hai người được đặt nằm ngay cạnh nhau trên giường, tay cũng đặt lên nhau.
Tôi giật mình nhảy dựng lên, lại lập tức nhận ra là Khứ Bệnh, bèn nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, thấy màu đen trên tay hắn đã lùi hết, hô hấp bình ổn, hiển nhiên là độc đã được giải.
Tôi mừng rỡ quá, không biết phải làm gì, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn Khứ Bệnh.
“Ngọc Nhi?” Khứ Bệnh chầm chậm mở to hai mắt, ngẩn ngơ một thoáng, lập tức phản ứng kịp, “Mạnh Cửu cứu ta?”
Tôi nhào vào lòng hắn, nước mắt lập tức ùa ra, hắn giúp tôi lau nước mắt: “Kế hoạch xảy ra tai nạn, xin lỗi nàng, dọa nàng rồi à?”
Tôi chỉ khóc, không nói nổi một câu nào.
Tát Tát Nhi ngồi một bên ra sức ho hắng, lúc này tôi mới nhớ ra trong phòng còn có người khác, vội thẳng người dậy: “Cửu gia đâu?Mặc dù Tát Tát Nhi nghe không hiểu tôi nói gì, nhưng đoán được ý của tôi, nghiêm mặt đưa cho Hoắc Khứ Bệnh một mảnh vải trắng được gập ngay ngắn, lại chỉ chỉ vào Thăng Dẫn đang nằm ở một góc, Thăng Dẫn hóa trang trông giống Hoắc Khứ Bệnh y như đúc, da mặt đã tím đen, mùi hôi thoang thoảng bốc ra.
Hoắc Khứ Bệnh:
Kế hoạch tuy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng vẫn coi là thuận lợi. Mọi thứ còn lại phải xem Ngọc Nhi diễn kịch thế nào, nàng ấy phải tìm một lý do rời khỏi Trường An, để lại đứa bé.
Dật nhi tạm thời giao cho Cẩn Ngôn và Thận Hành chăm sóc, xử lý mọi chuyện phu thê xong, hãy đi đón đứa bé!
Mọi nguyện vọng khác đều đã xong, ý ngươi cũng đã thành. Sa mạc cát vàng mênh mang, mỗi người tự tìm chốn an nhàn tự tại. Mây trắng xa xôi thực chất không hơn việc ngươi ta già đi. Hôm nay cáo biệt, không hẹn gặp lại.
Mạnh Tây Mạc.
Hoắc Khứ Bệnh đọc xong, không nói lời nào đưa lại cho tôi.
Cửu gia không cáo từ đã ra đi?
Không hẹn gặp lại?
Huynh ấy đặt tôi và Hoắc Khứ Bệnh cạnh nhau trên giường, để tay chúng tôi nắm nhau, đây chính là lời chúc phúc cuối cùng của huynh ấy sao?
Trong lúc ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy khắp răng môi mũi miệng đều là hơi thở của huynh ấy, nhưng biết đấy chỉ là ảo giác trong bi thương thôi.
Lần này, huynh ấy thực sự ra đi rồi, buông tay hoàn toàn mà ra đi! Sẽ không xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa!
Kim Ngọc, ngươi phải vui vẻ, chỉ có hôm nay, có lẽ huynh ấy mới có thể đưa tay ra nắm lấy hạnh phúc của ngày mai, ngày mai của ngày mai…
Kim Ngọc, ngươi phải thật vui vẻ…
Thái y đến từ Trường An không chỉ khoanh tay bó gối, mà ban đầu còn sống chết không tin đây là độc, lại nói triệu chứng bệnh giống hệt bị trúng dịch bệnh lạ.
Tôi tức giận xua đuổi hết đám thái y các nước Tây Vực bị giam giữ trong quân doanh đi, Tát Tát Nhi và Thăng Dẫn của nước Y Nại cũng mặc từ đầu đến chân toàn màu đen rời đi.
Còn tôi vẫn trông giữ Hoắc Khứ Bệnh lúc này mặt mũi bắt đầu thối rữa, người đờ đẫn ngây ngốc.
Bầu không khí trong quân doanh buồn bã quạnh hiu, ai nấy trên mặt đều mang vẻ bi ai, mà theo sự rời đi của đám thái y, tin tức Hoắc Khứ Bệnh sắp chết cũng nhanh chóng lan truyền khắp Tây Vực, toàn bộ Tây vực đều nhốn nháo sôi sục, đợi khi tin tức truyền đến Hung Nô, truyền về Trường An, thiên hạ sẽ thế nào nữa?
Tôi nói với vẻ đau lòng: “Triệu tướng quân, chúng tôi lên đường quay lại Trường An thôi! Khứ Bệnh hắn cũng muốn được nhìn Trường An lần nữa, đây là nơi chàng ấy từ nhỏ đã lớn lên.”
Không có ai phản đối, ngay cả Vệ Kháng cũng toàn sức phối hợp, nhanh chóng lên đường đi về hướng thành Trường An.
Cuối đường chân trời, mặt trời như một quả cầu lửa đỏ rực đang chầm chậm chìm xuống đằng Tây, lúc mặt trời còn chưa lặn hết, Hoắc Khứ Bệnh đã vĩnh viễn ngủ say, sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Một đời chiến thần bất bại, sau khi xua đuổi triệt để Hung Nô khỏi Mạc Nam, vào độ thanh xuân xán lạn rực rỡ nhất, hai mươi tư tuổi qua đời. Nhưng nhờ uy vũ của hắn mà Võ Uy, Tửu Tuyền, Trương Dịch và các thành thị khác mãi mãi được ghi chép cùng công trạng của hắn, nghìn năm về sau, khu vực Hà Tây vẫn có dấu chân của hắn ở khắp nơi.
Núi tuyết tan chảy ngoằn ngoèo đổ xuống, tựa như sông ngân trên chín tầng mây rơi xuống, lao nhanh phủ đầy mặt đất trải dài nghìn dặm, phát ra âm thanh như tiếng vạn con tuấn mã giận dữ hí vang.
Hơn nghìn quân sĩ toàn bộ đều quỳ dưới đất, ngay cả Nhậm An và Vệ Kháng cũng lộ vẻ thương tiếc, nét mặt Nhậm An phức tạp thở dài một tiếng: “Người kiêu ngạo như trời, một đời kỳ tài! Mất rồi, nỗi đau cả nước!” Mắt hướng về phía thi thể Hoắc Khứ Bệnh quỳ xuống, nặng nề khấu đầu ba lần, đến lúc ngẩng đầu lên, trên trán đã chảy máu.
Triệu Phá Nô thấy tôi ôm Hoắc Khứ Bệnh, cả người như đã hóa thành đá, ngồi yên không một cử động suốt đêm, hắn cũng lặng lẽ ngồi trông bên cạnh, cũng không có bất kỳ ai dám tới kinh động tôi.
Phái chân trời đằng đông chầm chậm lộ ra một ráng mây trắng. Triệu Phá Nô chần chừ một lúc lâu, bước lên trước nhỏ giọng gọi: “Kim cô nương, tướng quân đã đi rồi, bây giờ thời tiết còn nóng, chúng tôi phải mau chóng quay về Trường An, cô nương… cô nương đừng…”
Lúc tôi ngẩng đầu lên, trong tròng mắt ngập nước mắt. Từng giọt, từng giọt, chẳng màng nguyên do gì cứ thế rơi xuống, càng rơi càng nhanh.
Huynh ấy đi rồi, đúng, huynh ấy đã đi rồi! Từ giờ không hẹn gặp lại.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Trong ống tay áo, Hoắc Khứ Bệnh sợ tôi không khóc được, đã chuẩn bị cho tội một mảnh vải có tẩm gừng để lén lau vào mắt, nhưng tôi không hề cần dùng tới, nước mắt cố nén trong tim lúc này cứ thế ào ra.
Tôi đặt Hoắc Khứ Bệnh xuống, đi tới bên hồ, những người khác đều không phản ứng kịp, vẫn quỳ dưới đất. Triệu Phá Nô bỗng nhiên nhận ra, vội vã toan kéo tôi lại. Tôi quay người, dùng đoản gươm kề vào trước ngực, vừa nhanh chóng lùi lại, vừa lắc đầu, ra hiệu họ không được lại gần tôi.
Triệu Phá Nô mặt mày đau khổ, nôn nóng gọi: “Kim cô nương, nghìn vạn lần đừng làm chuyện ngốc nghếch.”
“Sau khi quay về Trường An, giúp ta khấu đầu ba lần trước bệ hạ, nói là “đứa bé đã được bệ hạ nuôi dưỡng cả đời, Kim Ngọc sẽ không sống trên đời thêm mười mấy năm để chịu đau khổ nữa.”
Nói xong, tôi cắm đoản gươm ngập vào tim, từng giọt máu tươi rơi xuống, cả người tôi cũng ngã xuống hồ, trong nháy mắt bị nước hồ chảy xiết nuốt chửng. Chỉ nghe thấy trên bờ, một tiếng gào to gọi “Kim… Ngọc…” mơ hồ vang vọng khắp trời đất.
Hoắc Khứ Bệnh bế tôi cả người ướt sũng nước nhảy mấy bước lên xe ngựa, hắn lấy khăn giúp tôi lau khô tóc: “Mắt sưng đỏ như thế, xem ra khóc đủ thương tâm, lần này vái trời vái đất, mọi thứ không thể hoàn hảo hơn, đám người Vệ Kháng khẳng định sẽ không nghi ngờ, đại khái là được rồi, nàng hà tất phải diễn kịch hết sức thế này?”
Tôi chậm rãi rút đoản gươm ra, món quà Ư Thiền phí bao nhiêu công sức làm tặng năm đó, mù mịt thế nào lại quay về tay tôi, gần như chỉ để hoàn thành trọn vẹn hạnh phúc của tôi. Ư Thiền, cảm ơn huynh!
“Khứ Bệnh, chúng ta đi đâu?”
“Trước hết đến Ha Mật đón con trai, sau đó thì trời cao có chim bay, biển rộng có cá nhảy, muốn tận hưởng thế nào thì sống thế ấy. Nhưng mà trước mấy chuyện này, chúng ta phải đi tìm Lang huynh đã, huynh ấy đã cao tuổi rồi, nếu đợi đôi năm nữa mấy con sói khác sẽ thách thức huynh ấy, chi bằng bây giờ chủ động từ bỏ thân phận Lang vương. Sau này chúng ta cùng nhau đi núi Kỳ Liên, lời hứa duy nhất chưa làm tròn của đời ta nằm ở đó, ta muốn ở dưới núi Kỳ Liên, trước phần mộ cha của nàng, mời vợ chồng Lang huynh làm nhân chứng, tổ chức một đại hôn lễ, thực hiện lời hứa với một người năm đó, mặc dù đã muộn nhiều năm, nhưng…”
Tôi cười gỡ cánh tay hắn đang ôm tôi, bĩu môi nói: “Toàn tự mình nói! Chàng sao không hỏi xem người ta có bằng lòng hay không? Cầu hôn là chuyện lớn như thế, chẳng có chút thành thật gì cả.”
Hắn vội khom người chắp tay hành lễ, nghiêm túc hỏi: “Ngọc Nhi, nàng có bằng lòng gả cho ta không?”
Tôi ngoài đầu đi nhếch môi cười, không trả lời hắn. Mong người lòng chỉ có một, bạc đầu chẳng xa nhau[2]. Vì người này ở bên cạnh, tôi biết mình rất may mắn.
[2] Nguyên văn: Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly. (Trong khúc Bạch đầu ngâm của Trác Văn Quân, bản dịch nghĩa lấy từ VN Thư Quán)
Hắn đợi mãi, đang nôn nóng chợt thấy tôi khẽ gật đầu hắn liền nắm lấy tay tôi, nở một nụ cười tươi, rực rỡ như ánh nắng mặt trời.
Ngoài xe ngựa, mặt đất mênh mông vô bờ, bầu trời bát ngát vô tận, một quả cầu đỏ đang từ từ nhô lên.
Đợi đi đợi lại, lại đợi được Vệ Kháng gây chuyện ngoài ý muốn.
Theo bẩm báo của quân do thám, gần A Khắc Tái có thế lực Hung Nô còn sót lại, nhưng Hoắc Khứ Bệnh không muốn nhiều chuyện. Thứ nhất, hắn cho rằng đám tàn quân Hung Nô này đã không thể lập thành quân đội Hung Nô, bọn họ toàn là những người khi lâm trận tháo chạy, hoặc vi phạm kỷ luật quân đội, vì sợ bị trừng phạt nên không dám quay lại Hung Nô, chỉ có thể sa chân làm đạo tặc, lấy việc cướp bóc sinh sống, mà trộm cướp là trách nhiệm của quan phủ địa phương, là nội chính thuộc về các nước Tây Vực. Thứ hai, hắn chẳng thèm đi bắt mấy tên cường đạo.
Nhưng Vệ Kháng hiển nhiên không đồng ý với cách nghĩ của hắn, vì thế còn tranh cãi với Hoắc Khứ Bệnh, các thủ hạ trong quân đội đều khó xử, một người là con trai của Vệ Thanh Đại tướng quân, thân thiết với thái tử, còn là em họ của Hoắc Khứ Bệnh, một người là Phiêu Kỵ Đại tướng quân, hiện giờ được hoàng đế vô cùng trọng dụng, mặc dù hai người tranh cãi, nhưng chung quy vẫn là máu mủ ruột thịt, có khi chỉ quay người lại là sẽ làm lành thôi, đến cả Triệu Phá Nô cũng không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi giữa hai anh em, cho nên ai ai cũng vâng vâng dạ dạ, tránh càng xa càng tốt.
Hoắc Khứ Bệnh nhường nhịn Vệ Kháng nhiều lần, thực sự mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Hiện giờ ta là tướng quân dẫn binh, không đến lượt ngươi khoa tay múa chân, đợi đến ngày ngươi có tài cầm quân, ta dĩ nhiên sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi.”
Một câu nói khiến toàn bộ lời nói chưa ra khỏi miệng của Vệ Kháng đều phải nuốt ngược vào trong, Vệ Kháng trừng mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh đầy căm ghét, miệng lẩm bẩm: “Dù gì cũng không phải họ Vệ, căn bản không cùng một lòng với bọn ta, phụ thân đã nuôi một con sói rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng trừng mắt nhìn Vệ Kháng không nói câu nào. Tôi thầm thở dài, nếu không phải trên người Hoắc Khứ Bệnh mang dòng máu Vệ thị, thì mười Vệ Kháng cũng đã bị hắn giết từ lâu rồi.
Vệ Kháng trừng mắt nhìn lại Hoắc Khứ Bệnh một lúc lâu, bỗng mỉm cười, nho nhã hành lễ với Hoắc Khứ Bệnh: “Phiêu Kỵ Đại tướng quân, mạt tướng cáo lui trước”. Quay người vén rèm rời đi.
Lúc hắn và Hoắc Khứ Bệnh đối đầu, tôi chẳng cảm thấy gì, nhưng nụ cười vừa nãy của hắn lại khiến lưng tôi chợt lạnh run, cứ thấy quái lạ trong lòng, nhưng không nói được là quái lạ ở đâu.
Vốn tưởng rằng sự việc đến đây là hết, không ngờ Vệ Kháng to gan tự mình dẫn binh trong đêm khuya đi A Khắc Tái, đợi đến lúc Hoắc Khứ Bệnh biết, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Hoắc Khứ Bệnh giận dữ: “Đợi hắn quay về lập tức tống khứ hắn về Trường An.”
Tôi và Triệu Phá Nô nhìn nhau cười khổ: “Còn xem hắn có sống xót quay về không, khu vực gần A Khắc Tái[1] trải qua vài nghìn năm hứng gió phơi nắng, địa mạo vô cùng đặc thù, các vách đá như cột cát đan lồng vào nhau rất khúc khuỷu, tạo thành mê cung, đi vào buổi tối càng thấy đất đá bay mù trời, giống như ma khóc quỷ gào, bị người địa phương gọi là thành ma quỷ Ô Nhĩ Tô, nếu đạo tặc thông minh dẫn dụ bọn họ vào mê cung, nấp ở chỗ bí mật nhắm bắn tên thì dễ như trở bàn tay, chỉ sợ toàn quân sẽ bị tiêu diệt.”
[1] Hay còn gọi là Aksai Chin, hiện là khu vực tranh chấp giữa Trung Quốc và Ấn Độ.
Hoắc Khứ Bệnh mắng thì mắng, nhưng người thì vẫn phải cứu. Tôi muốn đi theo, nhưng hắn khăng khăng không cho tôi đi: “Ta đi lại tự do giữa vài vạn người Hung Nô, nàng đi còn lo lắng mấy trăm kẻ cường đạo có thể hãm hại ta? Ta đi cùng Triệu Phá Nô, ở đây không có ai tin tưởng được, nàng giúp ta trông giữ quân doanh.”
Thái độ của hắn kiên quyết, nói cũng có đạo lý, tôi chỉ có thể đồng ý: “Cho dù cứu được người hay không, nhất định phải mau rút lui khỏi thành ma quỷ Ô Nhĩ Tô trước khi trời tối.”
Hắn cười gật đầu, thúc ngựa lên đường, bỗng quay người lại, nhìn tôi chăm chú một lúc, khom người xuống, trước mặt vài trăm binh sĩ nghiêm trang đứng đợi, hôn lên trán tôi: “Chẳng bao lâu nữa có thể nữa được gặp Dật nhi rồi.”
“Gì cơ?” Tôi không ngại xấu hổ, lòng đầy ngờ vực hỏi.
Ngựa của hắn đã phi nhanh như tên bay, trong khói bụi cuồn cuộn, vài trăm binh sĩ biến mất cuối đường chân trời.
Đợi từ sáng sớm đến giữa trưa, từ giữa trưa đến chiều tối, lòng tôi càng lúc càng bất an. Sau khi đi lại mấy vòng trong phòng, tôi lao ra khỏi phòng, vừa tung người lên ngựa, liền nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa.
Tôi nhẹ hẳn lòng, tự giễu mình nghĩ nhiều, đây không phải là Trường An, chỉ cần không dính vào âm mưu quyền lực thân tình, sẽ không gì có thể trói buộc bước chân của Hoắc Khứ Bệnh.
Tôi vội vã ra trước nghênh đón: “Vệ Kháng an toàn không?”
Sắc mặt Triệu Phá Nô tái mét, không trả lời câu hỏi của tôi. Tôi cũng nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ và hoảng sợ của Vệ Kháng, còn có sắc mặt ảm đạm của Nhậm An. Nhưng vẻ ảm đạm của Nhậm An không giống với thường ngày, mà giống ngày ấy sau khi Hoắc Khứ Bệnh bắn chết Lý Cảm, vẻ mặt hắn nhìn Hoắc Khứ Bệnh lúc đó, dưới vẻ ảm đạm u ám lộ nét đắc ý mơ hồ.
Tôi không kìm được lùi lại hai bước, run giọng hỏi: “Khứ Bệnh đâu?”
Triệu Phá Nô cúi đầu, im lặng nhường đường, đám người cũng theo hắn tách ra nhường đường, hai binh sĩ khênh một cái cáng nhỏ chạy đến, Hoắc Khứ Bệnh yên lặng nằm trên cáng, gương mặt trắng bệch, không một cử động.
Chân tôi mềm nhũn chỉ muốn ngã quỵ xuống đất, Triệu Phá Nô vội vã đưa tay ra đỡ lấy tôi, quân y vừa bắt mạch cho Hoắc Khứ Bệnh, vừa nhanh nhảu nói: “Tướng quân vẫn còn sống.”
Tôi bám lấy cánh tay Triệu Phá Nô, hít vào mấy hơi thật sâu, ép mình đứng thẳng dậy: “Có chuyện gì? Nguy hiểm thế nào?”Triệu Phá Nô đưa cho tôi hai mũi tên được bọc trong vải: “Tướng quân vì cứu Vệ Kháng, mảo hiểm xông vào thành ma quỷ Ô Nhĩ Tô, vì đối phương quen thuộc địa hình bên trong chật hẹp, bọn ta không thể tập hợp tác chiến, chỉ có thể chia ra đón địch, trong lúc hỗn chiến, tướng quân bị trúng hai mũi tên, không vào chỗ yếu hại, nhưng… nhưng trên mũi tên có độc.”
Tôi nhất thời nổi giận, tay siết chặt lại hai mũi tên bị bẻ cong, tôi quăng đại tên đi, nhưng rồi suy nghĩ lại liền dùng vải bọc lại. Lúc cúi đầu nhặt tên, nhìn thấy nét mừng rỡ loáng qua trên mặt Nhậm An và Vệ Kháng, trong nháy mắt lại lộ ra vẻ thất vọng.
Tôi nói với Triệu Phá Nô: “Làm phiền tướng quân bảo bọn họ đi cả đi!” Không lâu sau, tất cả mọi người đều lặng lẽ rời đi.
Vệ Kháng lắp bắp hỏi: “Còn cần giúp đỡ không? Bọn ta có phải lập tức quay về Trường An không? Có lẽ ở đấy có đại phu giỏi hơn có thể giải độc.”
Tôi trừng mắt nhìn hắn, nghiến từng chữ một qua kẽ răng: “Ta chỉ muốn ngươi lập tức biến mất khỏi mắt ta, nếu không ta sợ ta nhất thời không kiềm chế được sẽ phế ngươi trước.”
Vệ Kháng giận tím mặt, xông ra muốn động thủ, Triệu Phá Nô vừa định kéo tôi tránh ra, Nhậm An đã chắn Vệ Kháng lại, gượng kéo hắn bỏ đi. Triệu Phá Nô vừa nãy một mực kiềm chế, lúc này nhìn chằm chằm vào bóng lưng bọn họ, trong mắt cũng bừng bừng lửa giận.
“Trong trận chiến với bọn đạo tặc, Vệ Kháng và Nhậm An thõng tay đứng nhìn?”
Triệu Phá Nô cúi đầu, thấp giọng nói: “Lúc đó địa hình phức tạp, mạt tướng không nhìn thấy gì rõ ràng, không dám nói lung tung.”
Quân y kiểm tra vết thương trên người Hoắc Khứ Bệnh. Tôi ngồi xổm xuống, hai tay ôm gối, nắm lấy tay của Hoắc Khứ Bệnh, tay hắn vo lại thành nắm đấm, nắm tay lạnh cóng, tôi vừa khẽ xoa tay hắn, vừa chầm chậm mở lòng bàn tay ra, bỗng nhìn thấy trong lòng bàn tay hắn có chữ “Dật” được viết bằn máu. Chữ viết đã cực kỳ mơ hồ, thoạt nhìn chỉ thấy giống một vết xước vô tình trong lúc chiến đấu, nhưng vì tôi cực kỳ nhảy cảm với chữ này, nên lập tức nghĩ ra.
“Mang chút nước lại đây, trên tay tướng quân có máu.” Tôi vừa lau sạch vết máu trên tay Hoắc Khứ Bệnh, vừa nhíu mày trầm tư.
Quân y thở dài một tiếng, quỳ xuống trước mặt tôi: “Cô nương nghĩ cách mau mau quay lại Trường An đi! Độc tố trên hai mũi tên này là hai loại khác nhau, tiểu nhân bất tài, một loại cũng không thể giải được.”
“Ngươi dám bảo đảm trước khi đến Trường An sẽ không phát độc không? Tướng quân còn chịu được mấy ngày mấy đêm lắc lư đi đường dài không?” Tôi cố nén nước mắt hỏi.
Quân y cúi đầu càng thấp, trái tim tôi cũng theo đầu của hắn mà dần dần chìm xuống. Bàn tay lạnh cóng trong tay trở thành nguồn sức lực duy nhất chống đỡ tôi tiếp tục đối diện tất cả, tôi nhất định phải kiên cường, tôi còn phải xua sự lạnh giá trên người hắn đi: “Ngươi lùi ra trước đi!”
Tôi lặng lẽ suy nghĩ một lúc: “Triệu tướng quân.”
“Mạt tướng có mặt!”
“Ra lệnh cho người đáng tin cậy nhất lập tức quay về Trường An dẫn thái y tốt nhất đến đây. Phong tỏa toàn bộ thành Tửu Tuyền, không cho phép bất kỳ ai ra vào, tuyệt đối không để tin tức bị lộ, người có biết chiến thần bất bại Hoắc Phiêu Kỵ có ý nghĩa gì với Hung Nô và các nước Tây Vực không?” Tôi lấy binh phù từ trong người Hoắc Khứ Bệnh ra, đưa cho hắn, “Nếu có người muốn tự do ra vào, chém!”
Triệu Phá Nô cân nhắc trong chốc lát, quỳ một gối, tiếp nhận binh phù, nhưng vẫn do dự chưa lên tiếng, tôi nói: “Nếu Vệ Kháng và Nhậm An muốn gây sự, ngươi chém Nhậm An, Vệ Kháng sẽ không náo loạn được nữa, đạo lý giết gà dọa khỉ chắc ngươi hiểu, ta mà muốn giết Vệ Kháng, cũng sẽ không chọn thời cơ thế này.”
Vẻ mặt của Triệu Phá Nô nhẹ hẳn, song trong mắt vẫn còn nét nghi hoặc, vội nói: “Mạt tướng đã hiểu.”
“Lấy danh nghĩa của Phiêu Kỵ tướng quân để chiêu mộ danh y dân gian khắp nước Tây Vực, cứ nói… cứ nói… một cô gái đi theo hầu bên cạnh tướng quân ăn nhầm thức ăn bị ngộ độc, nhưng âm thầm bí mật tiết lộ người này là mẫu thân của Hoắc Thiện.”
“Tuân lệnh!”
“Sau khi đại phu các nước Tây Vực đến, chỉ cho phép vào không cho phép ra. Chia đại phu trong quân doanh làm hai nhóm, luân phiên ngày đêm trông giữ ngoài phòng, khi nào gọi phải có mặt. Trước mắt có mấy việc này đã.”
Triệu Phá Nô đứng dậy muốn đi, tôi lại quỳ gối xuống trước mặt hắn, hắn hết sức giật mình, luống cuống muốn đỡ, lúc chạm vào cánh tay tôi, mặt liền ửng đỏ, bản tay hơi run rẩy.
“Triệu tướng quân, hai lần nhờ giúp, đại ơn không thể dùng lời cảm tạ hết, Kim Ngọc chỉ có thể khắc ghi trong lòng.”
Hắn đột ngột đứng dậy, vội vã chạy ra ngoài: “Cô nương không cần làm thế, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình.”
Người đã đi hết, trong phòng chỉ còn lại tôi và Hoắc Khứ Bệnh. Sự kiên cường ngoài mặt của tôi trong nháy mắt sụp đổ, túm lấy bàn tay Hoắc Khứ Bệnh đưa lên miệng cắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ cắn mạnh: “Khứ Bệnh, nếu đây là cái bẫy chàng và Cửu gia sắp đặt, thiếp nhất định một năm cũng không nói chuyện với chàng… chàng dọa thiếp thế này…” Lời còn chưa nói hết, nước mắt đã tràn ra: “Không, chỉ cần chàng bình an, thiếp sẽ không so đo gì nữa… thiếp không tức giận, chỉ cần chàng bình an…”
Nước mắt từng giọt tràn ra rơi xuống lòng bàn tay hắn, tạo thành một vũng nước mắt nhỏ, phản chiếu gương mặt trắng bệch của bản thân, nỗi đau khổ và sự giày vò tràn ngập trong mắt.
Uy nghi của Đại Hán triều hiện giờ đích thực khiến các nước Tây Vực vô cùng kinh sợ.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Thương nhân Hán triều mười năm trước đi qua Tây Vực thường xuyên bị bắt nạt, thậm chí sứ giả Trương Khiên của Đại Hán cũng bị bắt giữ, nhưng một câu nói của Hoắc Khứ Bệnh bây giờ lại khiến các nước Tây Vực tới tấp phái thái y giỏi nhất trong cung ra, còn gấp rút triệu tập danh y trong nhân gian.
Với thế lực của Cửu gia ở Tây Vực, tin tức vừa truyền đi ắt đã có thể nhận được. Nhưng người nhận được sớm nhất lại không phải là Cửu gia, sự hoài nghi trong lòng tôi về âm mưu hợp tác giữa hai người bọn họ ngày càng tăng, chỉ có trường hợp huynh ấy biết rõ ràng tin tức là giả, mới có thể không vội vã lộ diện, khiến toàn bộ cục diện không sơ hở gì.
Trưa ngày hôm sau, một ông lão mặt đầy nếp nhăn, râu dài, lưng còng, chống gậy, khập khà khập khiễng xuất hiện trước mặt tôi, sau lưng còn có hai đệ tử đang ôm hộp thuốc, đều mặc một bộ y bào màu đen rộng thùng thình từ đầu đến chân, đến gầy hay béo cũng không biết được.
Thị vệ dẫn bọn họ đi vào nói: “Đây là thái y do nước Y Nại phái tới.”
Ánh mắt của tôi và ông lão vừa chạm nhau liền vội vã rời đi, tôi dặn dò thị vệ: “Ngươi lùi ra đi, quy củ như cũ, trong thời gian thái y khám bệnh không cho phép bất kỳ ai vào trong phòng.”
Thấy thị vệ quay người ra ngoài, tôi lại đi đến bên rèm để chắc chắn bọn họ trông phòng nghiêm mật, mới quay người lặng lẽ đi đến ngồi xuống trước giường Hoắc Khứ Bệnh, Cửu gia chỉ thở dài một tiếng, không giải thích gì, lặng lẽ theo sau tôi.
“Hai người rốt cuộc muốn làm thế nào? Đám cường đạo ấy là người của huynh đóng giả à?”
Cửu gia bắt mạch cho Hoắc Khứ Bệnh, sắc mặt bỗng biến đổi ghê gớm, trong nháy mát trên trán đã vã mồ hôi.
Thời gian Cửu gia bắt mạch càng lâu, vẻ mặt càng chấn động ngạc nhiên, sau đó đến tay cũng hơi run rẩy: “Ngọc nhi, xảy ra chuyện gì? Hoắc Khứ Bệnh sao lại trúng hai loại độc?”
Sau khi gặp huynh ấy, trái tim vốn đã nhẹ nhõm lập tức lại nhảy thót lên lần nữa, giày vò một ngày một đêm, tâm tình lúc này lên xuống thất thường, trước mắt tôi có hơi tối sầm lại: “Chẳng lẽ không phải người của huynh bắn tên? Không phải độc do bọn huynh thương lượng?”
Cửu gia vội vã tháo vết thương đã được băng bó: “Mũi tên bắn vào trên vai trái này là độc do ta sắc, nhưng mũi tên trên cánh tay phải này lại do người khác.”
“Muội hiện giờ không quan tâm là do ai bắn, chỉ cầu xin huynh mau mau giúp chàng ấy giải độc.” Tôi nôn nóng gào to.
Cửu gia tỉ mỉ kiểm tra vết thương, tôi đột nhiên nhớ đến việc mình có giữ mũi tên bị gãy, vội lấy ra đưa huynh ấy. Cửu gia đưa một trong hai mũi tên gần lên mũi ngửi, người hầu đi theo mang đến các loại dụng cụ, cùng huynh ấy thử độc. Mãi lâu sau thấy huynh ấy vẫn nghiên cứu mẩu gỗ bị nạo xuống, thời gian càng kéo dài càng đáng sợ, tôi chứa chan kỳ vọng hỏi: “Y thuật của huynh không phải rất giỏi sao? Huynh khẳng định có thể giải loại độc này, đúng không?”
Người hầu đứng bên cạnh cực kỳ bất mãn trừng mắt nhìn tôi, ra hiệu yên lặng, miệng làu bàu một câu tôi nghe không hiểu, tôi lập tức hiểu ra rằng mình quá lo lắng rồi: “Xin lỗi, muội không nên…”
Cửu gia lắc đầu: “Ngọc Nhi, muội không phải nói mấy lời này với ta. Độc trên mũi tên gọi là thất nhật ôn. Gọi nó là thất nhật ôn vì loại thuốc này từ lúc hạ độc đến lúc người chết cần bảy ngày. Triệu chứng sau khi chết rất giống bị nhiễm dịch bệnh mà chết. Thuốc này được pha chế từ bảy loại thuốc độc, giải độc cũng phải dùng bảy loại thuốc này. Nhưng trong quá trình pha chế, bảy loại thuốc này được hòa vào theo thứ tự, cho nên thuốc giải độc bắt buộc phải được làm theo thứ tự ngược lại.”
Nghe giọng điệu của Cửu gia nặng nề, trong lòng tôi chợt thấy lạnh toát, khàn giọng hỏi: “Huynh có thể bảo đảm thứ tự không?”
Ánh mắt Cửu gia đầy đau đớn và tự trách: “Ta hiện giờ không thể, độc dược trên thế gian này bình thường đều chỉ cần phán đoán được thành phần là có thể dựa theo triệu chứng tìm cách giải độc, nhưng thất nhật ôn vì không chỉ liên quan đến thành phần, còn liên quan đến cả thứ tự trước sau, mà thứ tự khác nhau, triệu chứng về cơ bản lại giống nhau, khiến người ta rất khó suy luận ra thuốc giải độc. Thất nhật ôn vì quá độc, cơ bản không cho người bị trúng độc đường sống, đi ngược với đạo trời, cho nên cách để chế biến đã bị tiêu hủy nhiều lần, ta cứ tưởng thứ thuốc này không còn trên đời, không ngờ lại xuất hiện nữa.”
“Có thể thử không? Nếu uống phải thuốc sai thứ tự sẽ bị sao?”
Cửu gia trầm mặc trong giây lát: “Sẽ đẩy nhanh tác động của thuốc độc, thời gian còn sống sẽ ngắn lại.”
Tôi giơ hay tay ôm mặt, lòng tràn ngập bi thương và căm hận, vì sao? Vì sao lại thế này?
“Kế hoạch ban đầu của hai người là gì?”
Cửu gia vừa giúp Hoắc Khứ Bệnh hút độc trên người ra, vừa nói: “Hoắc Khứ Bệnh muốn ta giúp hắn thoát khỏi cung đình, cách duy nhất hắn nghĩ đi nghĩ lại chính là lấy cái chết để trốn khỏi thế gian, nếu không trước hết bệ hạ sẽ không buông tha hắn, lòng yêu mến bệ hạ dành cho hắn nhiều đến nỗi còn không màng làm trái luật pháp Đại Hán, thà để danh tiếng nghìn đời của mình bị hậu thế chỉ trích cũng phải bao bọc cho việc hắn bắn chết Lý Cảm, làm sao có thể dễ dàng để hắn từ quan? Thêm nữa, người trong triều đình muốn hắn chết tuyệt đối không vì việc hắn từ quan mà buông tay, còn cả quan hệ giữa hắn và Vệ thị, chỉ cần hắn còn sống ngày nào, thì ngày ấy còn liên quan. Nguyên nhân không nói cho nàng trước chuyện này là Hoắc Khứ Bệnh cảm thấy nàng khẳng định sẽ không đồng ý việc hắn lấy thân mình thử độc, cho dù hắn thấy tuyệt đối không hề sơ hở.”
Cửu gia chỉ vào một người hầu đi theo: “Hắn tên là Thăng Dẫn, là tử tù của nước Y Nại, ta cho người nhà hắn rất nhiều tiền, hắn đồng ý theo bất kỳ thu xếp nào của ta.” Cửu gia nói một câu tôi không hiểu, Thăng Dân lập tức cởi bộ áo đen bọc toàn thân xuống: “Ngọc nhi nàng xem thân hình hắn.”
“Trông bảy tám phần giống Khứ Bệnh, nếu mặc y phục vào nữa, không nhìn mặt mũi hay da dẻ, có thể nhầm giả thành thật.”
“Độc mà ta hạ trước khi chết da dẻ toàn thân sẽ biến màu đen, mặt mũi ngũ quan bắt đầu thối rữa, thất nhật ôn cũng có hiệu quả như thế.”“Cho nên bọn huynh mới nghĩ ra kế sách này, từ lúc Khứ Bệnh thỉnh cầu đi Tửu Tuyền, đã từng bước một dẫn dụ Vệ Kháng, lợi dụng tính cách của Vệ Kháng thúc đẩy một cách hoàn hảo sự phát triển của mưu kế, đồng thời hắn cũng chính là nhân chứng mạnh nhất.” Tôi nói đến đây, nhớ lại tình cảnh xảy ra mấy năm qua, trong đầu lóe lên một tia sáng, mọi thứ trở nên thật rõ ràng, “Nhưng hai người lại gậy ông đập lưng ông, thỏ chạy nhanh vẫn có ưng trên trời, huống hồ là người xuất thân quyền quý như Vệ Kháng? Người ta vô tình lợi dụng kế hoạch của bọn huynh, âm mưu dựng nên cảnh ám sát hoàn hảo không chút thiếu sót.”
Tôi lập tức đứng dậy chạy ra ngoài: “Muội đi tìm Vệ Kháng lấy thuốc giải độc.”
“Ngọc Nhi!” Cửu gia hét gọi tôi lại, “Hắn sẽ không đưa cho nàng. Nếu hắn thừa nhận thì chính là phạm thượng, chắc chắn chịu tội chết. Bệ hạ đang vất vả tìm không ra cơ hội tấn công Vệ thị, cơ hội nghìn năm có một như thế, vừa có thể làm mâu thuẫn giữa Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh ngày càng sâu hơn, lại có cơ hội tấn công Vệ thị, bệ hạ tuyệt đối sẽ không từ bỏ, nhất định ban cho Vệ Kháng tội chết. Nếu đằng nào cũng chết, Vệ Kháng tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Huống hồ loại thuốc này là bí truyền của Tây Vực, bình thường sẽ không thể có thuốc giải.”
“Muội không tin bức ép không ra bất kỳ tin gì.”
“Ngọc nhi, đây là quan doanh, mặc dù Hoắc Khứ Bệnh là Đại tướng quân, nhưng Vệ Kháng là con trưởng của Vệ Thanh, trong quân đội có một nửa số người ủng hộ hắn, một nửa còn lại tuy lòng hướng về Hoắc Khứ Bệnh, nhưng nếu muội không có bất kỳ chứng cứ nào mà muốn dùng nhục hình bức ép, nhất định sẽ kích động binh biến. Đến lúc giằng co căng thẳng, vừa không lấy được thuốc giải, mà còn trì hoãn thời gian, chúng ta chỉ có sáu ngày thôi.”
Bao cảm xúc sợ hãi, bi thương, phẫn nộ đan xen trong lòng, tôi quay người lại nhìn huynh ấy nói: “Huynh bảo thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, thế phải làm sao? Phải làm sao…” Nói rồi nước mắt không kiềm chế được, đã ào ạt rơi xuống.
Huynh ấy đau khổ nói: “Hoắc Khứ Bệnh rất quan trọng trong trái tim muội quan trọng hơn… bất kỳ người nào khác, đúng không?”
Tôi ngoảnh người đi lau nước mắt, không trả lời câu hỏi của huynh ấy.
Tiếng Cửu gia vang lên từ sau lưng: “Ngọc Nhi, đừng khóc, ta nhất định sẽ trả lại Hoắc Khứ Bệnh cho nàng, cho ta thời gian năm ngày tìm cách chế thuốc giải, nếu sau năm ngày, ta vẫn chưa tìm được thuốc giải, nàng muốn làm thế nào ta cũng sẽ giúp nàng.” Giọng nói của huynh ấy nhẹ nhàng hờ hững, không đan xen chút cảm tình nào, giống như một tù nhân đã chết cả cõi lòng trước khi bị hành hình.
Khóe miệng tôi khẽ mấp máy, muốn nói gì đấy, nhưng một chữ cũng không thốt nên lời. Huynh ấy cúi đầu, nhấc nạng bước ra ngoài: “Thông báo cho Triệu Phá Nô tướng quân, cho phép ta ra vào quân doanh, cho ta một chỗ yên lặng, quá trình chế biến thuốc giải cần phải tuyệt đối yên tĩnh và tĩnh tâm, nàng không được phép đến làm phiền ta, ta có được kết quả sẽ tự đến tìm nàng.
Vì huynh ấy đóng giả làm ông lão, cho nên cố tình còng lưng, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy tư thế khom người ấy không phải là đóng giả, mà là thật không thể chịu được gánh nặng.
Trong lòng tôi nhói đau, vừa muốn gọi “Cửu gia”, chợt Hoắc Khứ Bệnh sau lưng yếu ớt kêu một tiếng, tôi không còn tâm trí nói chuyện với Cửu gia nữa, vội quay người chạy qua, lông mày của Hoắc Khứ Bệnh nhíu lại như thể rất đau đớn, tôi bèn dịu dàng xoa trán giúp hắn. Lúc quay đầu lại, Cửu gia không biết từ lúc nào đã rời đi.
Cuộc đời tôi chưa bao giờ phải trải qua năm ngày đau khổ như thế, mỗi lần thấy mặt trời lặn, tôi đều cảm thấy một thứ rất quý báu trong tim mình đang dần mất đi. Đợi đến khi mặt trời lặn ngày thứ bảy, có phải tôi cũng sẽ theo mặt trời kia chìm vào bóng tối vĩnh hằng?
Mỗi ngày nhìn thấy mặt trời mọc, tôi lại cảm thấy đời người luôn có hy vọng, luôn miệng nói với chính mình, Khứ Bệnh nói sẽ bảo vệ tôi và con gái cả đời. Cửu gia hứa sẽ cứu sống Khứ Bệnh, bọn họ sẽ không nuốt lời!
Mấy lần đi đến ngoài phòng Cửu gia, nhưng lại không dám vào, có một lần nghe thấy bên trong phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, tôi vừa định lao vào, song Tát Tát Nhi đi theo Cửu gia đã chắn đằng trước, không nói câu nào, chỉ đưa mắt âm thầm ra hiệu cho tôi rời đi.
Tôi gọi to hỏi: “Cửu gia, sao thế?”
Mãi lâu sau, trong phòng mới vọng ra giọng nói mệt mỏi của Cửu gia: “Ta đang dùng Thăng Dẫn thử độc, không thể phân tâm, ta sẽ sai người đến gọi nàng.”
Tôi đành quay người rời đi.
Đợi đến tối ngày thứ năm, Tát Tát Nhi đến thông báo cho tôi chuyển Hoắc Khứ Bệnh tới chỗ Cửu gia, nhưng lại không cho phép tôi vào, tôi ở ngoài phòng gọi: “Cửu gia, Cửu gia, vì sao không cho phép muội vào? Quá trình giải độc rất đau à? Cho dù cảnh đó thế nào đi nữa, muội nhất định phải ở bên cạnh Khứ Bệnh.”
Trong phòng yên lặng một lúc lâu, giọng nói của Cửu gia vang tới: “Muội đi vào đi!”
Tát Tát Nhi nhường đường, tôi vội vã chạy vào trong phòng. Vừa vén rèm lên, trong phòng không ngờ tối đen như mực, đang băn khoăn khó hiểu, mũi chợt ngửi thấy một mùi khác thường, cả người lập tức mềm nhũn ngã xuống đất.
Tôi vĩnh viễn không ngờ được Cửu gia lại gài bẫy mình, trước khi hôn mê cảm giác được một đôi tay đỡ lấy tôi: “Cửu gia, vì… vì sao…”
Không biết hôn mê mất bao lâu, lúc tỉnh táo được một nửa trong lòng lặp đi lặp lại toàn là “vì sao”, tôi nhất thời còn chưa hiểu mình đang hỏi cái gì, bỗng nhiên nhớ ra mọi thứ, gào to một tiếng “vì sao”, đột ngột ngồi bật dậy.
Tát Tát Nhi ngồi trông tôi trong phòng bị tôi dọa hét lên một tiếng, trừng mắt căm ghét ghê tởm nhìn tôi, nhìn xung quanh một lượt, chỉ nhìn thấy một người mặt mày lạ hoắc đang nằm bên cạnh, hai người được đặt nằm ngay cạnh nhau trên giường, tay cũng đặt lên nhau.
Tôi giật mình nhảy dựng lên, lại lập tức nhận ra là Khứ Bệnh, bèn nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, thấy màu đen trên tay hắn đã lùi hết, hô hấp bình ổn, hiển nhiên là độc đã được giải.
Tôi mừng rỡ quá, không biết phải làm gì, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn Khứ Bệnh.
“Ngọc Nhi?” Khứ Bệnh chầm chậm mở to hai mắt, ngẩn ngơ một thoáng, lập tức phản ứng kịp, “Mạnh Cửu cứu ta?”
Tôi nhào vào lòng hắn, nước mắt lập tức ùa ra, hắn giúp tôi lau nước mắt: “Kế hoạch xảy ra tai nạn, xin lỗi nàng, dọa nàng rồi à?”
Tôi chỉ khóc, không nói nổi một câu nào.
Tát Tát Nhi ngồi một bên ra sức ho hắng, lúc này tôi mới nhớ ra trong phòng còn có người khác, vội thẳng người dậy: “Cửu gia đâu?Mặc dù Tát Tát Nhi nghe không hiểu tôi nói gì, nhưng đoán được ý của tôi, nghiêm mặt đưa cho Hoắc Khứ Bệnh một mảnh vải trắng được gập ngay ngắn, lại chỉ chỉ vào Thăng Dẫn đang nằm ở một góc, Thăng Dẫn hóa trang trông giống Hoắc Khứ Bệnh y như đúc, da mặt đã tím đen, mùi hôi thoang thoảng bốc ra.
Hoắc Khứ Bệnh:
Kế hoạch tuy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng vẫn coi là thuận lợi. Mọi thứ còn lại phải xem Ngọc Nhi diễn kịch thế nào, nàng ấy phải tìm một lý do rời khỏi Trường An, để lại đứa bé.
Dật nhi tạm thời giao cho Cẩn Ngôn và Thận Hành chăm sóc, xử lý mọi chuyện phu thê xong, hãy đi đón đứa bé!
Mọi nguyện vọng khác đều đã xong, ý ngươi cũng đã thành. Sa mạc cát vàng mênh mang, mỗi người tự tìm chốn an nhàn tự tại. Mây trắng xa xôi thực chất không hơn việc ngươi ta già đi. Hôm nay cáo biệt, không hẹn gặp lại.
Mạnh Tây Mạc.
Hoắc Khứ Bệnh đọc xong, không nói lời nào đưa lại cho tôi.
Cửu gia không cáo từ đã ra đi?
Không hẹn gặp lại?
Huynh ấy đặt tôi và Hoắc Khứ Bệnh cạnh nhau trên giường, để tay chúng tôi nắm nhau, đây chính là lời chúc phúc cuối cùng của huynh ấy sao?
Trong lúc ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy khắp răng môi mũi miệng đều là hơi thở của huynh ấy, nhưng biết đấy chỉ là ảo giác trong bi thương thôi.
Lần này, huynh ấy thực sự ra đi rồi, buông tay hoàn toàn mà ra đi! Sẽ không xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa!
Kim Ngọc, ngươi phải vui vẻ, chỉ có hôm nay, có lẽ huynh ấy mới có thể đưa tay ra nắm lấy hạnh phúc của ngày mai, ngày mai của ngày mai…
Kim Ngọc, ngươi phải thật vui vẻ…
Thái y đến từ Trường An không chỉ khoanh tay bó gối, mà ban đầu còn sống chết không tin đây là độc, lại nói triệu chứng bệnh giống hệt bị trúng dịch bệnh lạ.
Tôi tức giận xua đuổi hết đám thái y các nước Tây Vực bị giam giữ trong quân doanh đi, Tát Tát Nhi và Thăng Dẫn của nước Y Nại cũng mặc từ đầu đến chân toàn màu đen rời đi.
Còn tôi vẫn trông giữ Hoắc Khứ Bệnh lúc này mặt mũi bắt đầu thối rữa, người đờ đẫn ngây ngốc.
Bầu không khí trong quân doanh buồn bã quạnh hiu, ai nấy trên mặt đều mang vẻ bi ai, mà theo sự rời đi của đám thái y, tin tức Hoắc Khứ Bệnh sắp chết cũng nhanh chóng lan truyền khắp Tây Vực, toàn bộ Tây vực đều nhốn nháo sôi sục, đợi khi tin tức truyền đến Hung Nô, truyền về Trường An, thiên hạ sẽ thế nào nữa?
Tôi nói với vẻ đau lòng: “Triệu tướng quân, chúng tôi lên đường quay lại Trường An thôi! Khứ Bệnh hắn cũng muốn được nhìn Trường An lần nữa, đây là nơi chàng ấy từ nhỏ đã lớn lên.”
Không có ai phản đối, ngay cả Vệ Kháng cũng toàn sức phối hợp, nhanh chóng lên đường đi về hướng thành Trường An.
Cuối đường chân trời, mặt trời như một quả cầu lửa đỏ rực đang chầm chậm chìm xuống đằng Tây, lúc mặt trời còn chưa lặn hết, Hoắc Khứ Bệnh đã vĩnh viễn ngủ say, sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Một đời chiến thần bất bại, sau khi xua đuổi triệt để Hung Nô khỏi Mạc Nam, vào độ thanh xuân xán lạn rực rỡ nhất, hai mươi tư tuổi qua đời. Nhưng nhờ uy vũ của hắn mà Võ Uy, Tửu Tuyền, Trương Dịch và các thành thị khác mãi mãi được ghi chép cùng công trạng của hắn, nghìn năm về sau, khu vực Hà Tây vẫn có dấu chân của hắn ở khắp nơi.
Núi tuyết tan chảy ngoằn ngoèo đổ xuống, tựa như sông ngân trên chín tầng mây rơi xuống, lao nhanh phủ đầy mặt đất trải dài nghìn dặm, phát ra âm thanh như tiếng vạn con tuấn mã giận dữ hí vang.
Hơn nghìn quân sĩ toàn bộ đều quỳ dưới đất, ngay cả Nhậm An và Vệ Kháng cũng lộ vẻ thương tiếc, nét mặt Nhậm An phức tạp thở dài một tiếng: “Người kiêu ngạo như trời, một đời kỳ tài! Mất rồi, nỗi đau cả nước!” Mắt hướng về phía thi thể Hoắc Khứ Bệnh quỳ xuống, nặng nề khấu đầu ba lần, đến lúc ngẩng đầu lên, trên trán đã chảy máu.
Triệu Phá Nô thấy tôi ôm Hoắc Khứ Bệnh, cả người như đã hóa thành đá, ngồi yên không một cử động suốt đêm, hắn cũng lặng lẽ ngồi trông bên cạnh, cũng không có bất kỳ ai dám tới kinh động tôi.
Phái chân trời đằng đông chầm chậm lộ ra một ráng mây trắng. Triệu Phá Nô chần chừ một lúc lâu, bước lên trước nhỏ giọng gọi: “Kim cô nương, tướng quân đã đi rồi, bây giờ thời tiết còn nóng, chúng tôi phải mau chóng quay về Trường An, cô nương… cô nương đừng…”
Lúc tôi ngẩng đầu lên, trong tròng mắt ngập nước mắt. Từng giọt, từng giọt, chẳng màng nguyên do gì cứ thế rơi xuống, càng rơi càng nhanh.
Huynh ấy đi rồi, đúng, huynh ấy đã đi rồi! Từ giờ không hẹn gặp lại.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Trong ống tay áo, Hoắc Khứ Bệnh sợ tôi không khóc được, đã chuẩn bị cho tội một mảnh vải có tẩm gừng để lén lau vào mắt, nhưng tôi không hề cần dùng tới, nước mắt cố nén trong tim lúc này cứ thế ào ra.
Tôi đặt Hoắc Khứ Bệnh xuống, đi tới bên hồ, những người khác đều không phản ứng kịp, vẫn quỳ dưới đất. Triệu Phá Nô bỗng nhiên nhận ra, vội vã toan kéo tôi lại. Tôi quay người, dùng đoản gươm kề vào trước ngực, vừa nhanh chóng lùi lại, vừa lắc đầu, ra hiệu họ không được lại gần tôi.
Triệu Phá Nô mặt mày đau khổ, nôn nóng gọi: “Kim cô nương, nghìn vạn lần đừng làm chuyện ngốc nghếch.”
“Sau khi quay về Trường An, giúp ta khấu đầu ba lần trước bệ hạ, nói là “đứa bé đã được bệ hạ nuôi dưỡng cả đời, Kim Ngọc sẽ không sống trên đời thêm mười mấy năm để chịu đau khổ nữa.”
Nói xong, tôi cắm đoản gươm ngập vào tim, từng giọt máu tươi rơi xuống, cả người tôi cũng ngã xuống hồ, trong nháy mắt bị nước hồ chảy xiết nuốt chửng. Chỉ nghe thấy trên bờ, một tiếng gào to gọi “Kim… Ngọc…” mơ hồ vang vọng khắp trời đất.
Hoắc Khứ Bệnh bế tôi cả người ướt sũng nước nhảy mấy bước lên xe ngựa, hắn lấy khăn giúp tôi lau khô tóc: “Mắt sưng đỏ như thế, xem ra khóc đủ thương tâm, lần này vái trời vái đất, mọi thứ không thể hoàn hảo hơn, đám người Vệ Kháng khẳng định sẽ không nghi ngờ, đại khái là được rồi, nàng hà tất phải diễn kịch hết sức thế này?”
Tôi chậm rãi rút đoản gươm ra, món quà Ư Thiền phí bao nhiêu công sức làm tặng năm đó, mù mịt thế nào lại quay về tay tôi, gần như chỉ để hoàn thành trọn vẹn hạnh phúc của tôi. Ư Thiền, cảm ơn huynh!
“Khứ Bệnh, chúng ta đi đâu?”
“Trước hết đến Ha Mật đón con trai, sau đó thì trời cao có chim bay, biển rộng có cá nhảy, muốn tận hưởng thế nào thì sống thế ấy. Nhưng mà trước mấy chuyện này, chúng ta phải đi tìm Lang huynh đã, huynh ấy đã cao tuổi rồi, nếu đợi đôi năm nữa mấy con sói khác sẽ thách thức huynh ấy, chi bằng bây giờ chủ động từ bỏ thân phận Lang vương. Sau này chúng ta cùng nhau đi núi Kỳ Liên, lời hứa duy nhất chưa làm tròn của đời ta nằm ở đó, ta muốn ở dưới núi Kỳ Liên, trước phần mộ cha của nàng, mời vợ chồng Lang huynh làm nhân chứng, tổ chức một đại hôn lễ, thực hiện lời hứa với một người năm đó, mặc dù đã muộn nhiều năm, nhưng…”
Tôi cười gỡ cánh tay hắn đang ôm tôi, bĩu môi nói: “Toàn tự mình nói! Chàng sao không hỏi xem người ta có bằng lòng hay không? Cầu hôn là chuyện lớn như thế, chẳng có chút thành thật gì cả.”
Hắn vội khom người chắp tay hành lễ, nghiêm túc hỏi: “Ngọc Nhi, nàng có bằng lòng gả cho ta không?”
Tôi ngoài đầu đi nhếch môi cười, không trả lời hắn. Mong người lòng chỉ có một, bạc đầu chẳng xa nhau[2]. Vì người này ở bên cạnh, tôi biết mình rất may mắn.
[2] Nguyên văn: Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly. (Trong khúc Bạch đầu ngâm của Trác Văn Quân, bản dịch nghĩa lấy từ VN Thư Quán)
Hắn đợi mãi, đang nôn nóng chợt thấy tôi khẽ gật đầu hắn liền nắm lấy tay tôi, nở một nụ cười tươi, rực rỡ như ánh nắng mặt trời.
Ngoài xe ngựa, mặt đất mênh mông vô bờ, bầu trời bát ngát vô tận, một quả cầu đỏ đang từ từ nhô lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook