Đại Ma Vương
Chương 5: Làm sao có thể gọi là trộm chứ

Đợi đến khi Hàn Thạc tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm trên cái giường gỗ nhỏ trong kho tạp phẩm, trên người đều là nước lạnh, trước mặt là tiểu mập mạp Jack, trong tay cầm cái thùng gỗ nhỏ, cố gắng đứng trên một cái ghế, đang định đổ nước lạnh xuống. 

Bây giờ thời tiết đã hơi se lạnh, Hàn Thạc cả người lại ướt sũng, đã cóng đến mức không động đậy nổi, mắt thấy tiểu mập mạp Jack sắp đổ cả thùng nước xuống, vội vàng hô to một tiếng: 
- Jack, ngươi làm gì thế?

Cái ghế mà gã Jack đứng lên cũng là đồ vứt đi, vốn đã lung lay rồi, lại bị Hàn Thạc kêu to làm cho giật mình, tim đập tay hoảng chân run, nước lạnh trong thùng gỗ nhỏ đó liền đổ hết lên đầu Hàn Thạc, đến cái thùng cũng từ trong tay Jack bay ra, đập vào ngực hắn.

- A...... Jack, ngươi có phải là muốn giết chết ta không? - Hàn Thạc bị thùng nước lạnh thứ hai đổ lên người, toàn thân lạnh đến run lên, ngực lại bị cái thùng đập vào, càng thêm đau đớn cực kỳ, cắn răng hét lên.

- Xin lỗi Bryan, vừa rồi thùng đầu tiên ta cho rằng ngươi còn chưa tỉnh, cái ghế này của ngươi vốn lung lay, ngươi lại kêu lớn một tiếng, ta bị ngươi dọa mới run tay, làm đổ nước trong thùng vào ngươi!

Tiểu mập mạp Jack vẻ mặt xấu hổ, tiện tay cầm một cái giẻ rách bên cạnh, liền lau qua người Hàn Thạc, muốn lau sạch sẽ vết nước trên cổ Hàn Thạc.

Ai ngờ rằng Hàn Thạc lại hét một tiếng như heo bị chọc tiết, lảo đảo vội vàng bò ra, vội vã nói: 
- Jack, trên cái giẻ rách trong tay ngươi, có cốt phấn biến chất sau khi thí nghiệm Vong Linh ma pháp đó, cái đồ này như kim châm đâm người, ngươi không phải là muốn đâm chết ta chứ?

- A...... xin lỗi Bryan, ta không phải cố ý, ta thật sự không phải cố ý!

Jack cũng có phần kinh hoảng, vội vàng vứt miếng giẻ trong tay ra xa, thầm thấy may mắn vì vừa rồi mình cầm mặt không bị dính cốt phấn.

- Ách xì... ách xì... bỏ đi bỏ đi, Jack, sao ta lại ở đây, ta nhớ ta không phải là bị tên hỗn đản Buck đó lấy làm lá chắn, trúng Linh Hồn Chi Thống của tiểu ma nữ Lisa sao?

Hàn Thạc hắt xì hơi, trên cổ đỏ bừng, luống cuống chân tay cởi quần áo ướt trên người ra, từ bên cạnh tìm được cái khăn đen sì của Bryan hay dùng, lau sạch những giọt nước lạnh như băng trên người. 

- Bryan, vết thương trên người ngươi thật nhiều nha!

Nghe Jack vừa nói như vậy, Hàn Thạc liền lần đầu tiên cẩn thận xem xét thân thể mình, những chỗ ánh mắt có thể nhìn thấy, không chỗ nào không có thương tổn, thầm than một tiếng. Hắn một lần nữa vì những tao ngộ của Bryan mà cảm thấy xót xa.

- Vết sẹo là ký ức cùng huân chương của nam nhân, ngươi hiểu cái rắm, nhanh nói chuyện sau khi ta hôn mê, rốt cục phát sinh chuyện gì?

Sau khi ngươi bị Linh Hồn Chi Thống làm cho hôn mê, Hắc Ám học viện vừa lúc đến giờ học, Lisa chỉ nói mấy câu, vội vã chạy đi học luôn, ta liền gọi Charroux đại thúc, hai người chúng ta cõng ngươi về!

- Nguyên lai là Charroux đại thúc tới, đúng rồi, vậy trước khi Lisa đi, đã nói những gì. - Hàn Thạc vừa lau chùi thân thể, vừa gật đầu nói. Charroux đại thúc là tạp dịch già nhất của Vong Linh hệ, đã hơn năm mươi tuổi rồi, bình thường đối với Bryan, Jack rất tốt, từ khi Bryan đến Ma vũ học viện Babylon làm tạp dịch, Charroux đã làm ở đây mười mấy năm rồi.

- Lisa nói ngươi xui xẻo, Linh Hồn Chi Thống này nếu phóng trên người Buck, gã đó là ma pháp học đồ, bằng tinh thần lực của gã thì chỉ bị đau đớn linh hồn ba ngày là khỏi rồi. Nhưng ngươi không phải là đệ tử Vong Linh hệ, không có một chút tinh thần lực, đại khái phải đau đến một tháng. Cô nàng nói đêm qua ngươi quấy rầy giấc ngủ của nàng, còn giấu đá trong quần, làm chân nàng bị đau, sẽ không giúp ngươi hóa giải Linh Hồn Chi Thống!

- Đáng chết, Lisa lại dám đối với ta như thế, ta sớm muộn cũng sẽ thu thập nàng ta. - Hàn Thạc nghe Jack nói thế, lập tức sắc mặt lạnh lùng, lên tiếng mắng, dọa Jack nhảy dựng lên, thầm nghĩ đối đãi ngươi như thế đã không phải ngày một ngày hai rồi, cũng không thấy ngươi có thể xử lý nàng ta thế nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Chờ Hàn Thạc mắng xong, suy tư một chút nói: 
- Buck là ma pháp học đồ, có tinh thần lực thì chỉ bị đau ba ngày, ta lại phải đau một tháng. Hắc hắc, ta thiên phú hơn người, nếu học Vong Linh ma pháp thì nói không chừng chỉ ba ngày là khỏi rồi.

- Bryan, ngươi là tạp dịch, làm sao có thể học ma pháp?

- Vậy ma pháp đệ tử học ma pháp như thế nào?

- Đầu tiên là phải minh tưởng cảm ứng ma pháp nguyên tố, đợi có tinh thần lực, mới học tập tri thức trên sách ma pháp, những chỗ không hiểu có thể hỏi ma pháp sư phụ a! - Jack suy nghĩ một lát, ra vẻ đương nhiên nói.

- Thế này không phải được rồi sao, ta cũng có thể minh tưởng, đợi ta có tinh thần lực, không phải liền có thể thông qua sách ma pháp, học tập chú ngữ trên đó rồi luyện tập ma pháp sao?

- Nhưng ngươi không có sách ma pháp?

Nói đến chỗ này, Hàn Thạc phi thường hữu hảo đến bên cạnh tiểu mập mạp Jack, đột nhiên ôm Jack, cười tủm tỉm với gã: 
- Không phải còn có ngươi sao, ngươi không phải quét dọn thư viện sao?

Jack càng hoảng sợ, vội vàng tránh xa Hàn Thạc, vẻ mặt bối rối nói: 
- Bryan, ngươi muốn ta giúp ngươi trộm sách?

- Dung tục! Sao có thể gọi là trộm được, ta chỉ để ngươi mượn sách, đợi ta xem xong rồi, ngươi lại đem trả về là được, dù sao mấy quyển sách ma pháp cơ bản đó cũng không có ai đọc, chuyện này ai cũng đều không biết. Jack, hôm nay ta xui xẻo như vậy, lại đều là vì giúp ngươi a, ngươi cũng nên giúp ta chứ? - Hàn Thạc nhìn chằm chằm Jack, lời lẽ chính nghĩa nói.

Jack vừa nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt do dự bất định, thế nhưng dưới sự tấn công cảm tình của Hàn Thạc ở bên cạnh, cuối cùng đành không tình nguyện đáp ứng Hàn Thạc "mượn" sách ma pháp.

Đến tối, Jack lấm la lấm lét tìm đến Hàn Thạc, từ trong cái bụng phệ rút ra một quyển "Vong Linh ma pháp cơ sở" cùng một quyển "Ma pháp từ điển" đưa cho Hàn Thạc, sau đó dặn dò trăm đường rồi mới lén lút rời đi.

Vốn với thân phận tạp dịch của Bryan, hắn không có tư cách học chữ, bởi vì công việc tạp dịch cái gì cũng phải làm, nhưng bởi vì có một số công việc cần thiết, sáu năm nay thật ra còn học được không ít chữ nghĩa, những tri thức này toàn bộ lưu lại cho Hàn Thạc, cho nên hắn có thể xem hiểu văn tự trên hai quyển sách này.

Chờ sau khi Jack rời đi, Hàn Thạc cũng khóa cánh cửa gỗ của kho tạp phẩm lại, mở trang giấy vàng đầu tiên của "Vong Linh ma pháp cơ sở" ra, bắt đầu cuồng nhiệt đọc.

Ma pháp là một loại lợi dụng tinh thần lực, cùng một ít ma pháp nguyên tố trên thế giới này tiến hành câu thông, có bốn loại phương pháp sử dụng ma pháp, phân biệt có thể thông qua chú ngữ, ma pháp quyển trục (dẫn vật), thủ thế, ma pháp trận.

Ma pháp Vong Linh hệ từng có một thời cực kỳ phồn thịnh, tất cả ma pháp Hắc Ám hệ đều bị quy về Vong Linh ma pháp, chỉ đáng tiếc hiện tại đã suy tàn rồi, ma pháp Vong Linh hệ trái lại thành một nhánh của Hắc Ám hệ.

Vong Linh ma pháp ngay từ đầu chỉ là ma pháp khống chế linh hồn cùng khô lâu, trong quá trình phát triển, người xưa không ngừng thí nghiệm cải tiến, làm Vong Linh ma pháp không ngừng tăng thêm, chậm rãi hình thành một loại hệ thống, cuối cùng thành đại biểu của Hắc Ám hệ ma pháp.

Cơ sở của bất kỳ một loại ma pháp nào đều là tinh thần lực, mà phương pháp thu được tinh thần lực chỉ là thông qua minh tưởng, cảm thụ một chút nguyên tố ma pháp mà người bình thường không thể cảm thụ, chỉ có minh tưởng ra tinh thần lực mới có thể được tính là ma pháp học đồ.

Cho nên Hàn Thạc trong lúc nghiên cứu "Vong Linh ma pháp cơ sở", việc làm đầu tiên chính là minh tưởng cảm thụ tinh thần lực, chỉ có điều Hàn Thạc liên tục minh tưởng bảy ngày, đều không thu được gì, căn bản là minh tưởng không ra một chút tinh thần lực.

Trong bảy ngày này, Hàn Thạc chỉ có ban đêm mới thông qua minh tưởng tu luyện, ban ngày chỉ cần cù chăm chỉ đóng vai Bryan, một số việc dọn dẹp vệ sinh rác rưởi cũng làm không ít, bởi vì nếu không làm như thế, Hàn Thạc thân là tạp dịch, đừng tưởng ở ma vũ học viện ăn được cái gì, cũng đừng mong tiếp tục ở lại Ma vũ học viện Babylon.

Bởi vì Linh Hồn Chi Thống, mỗi một ngày, trong đầu Hàn Thạc đều sẽ đột nhiên đau mấy lần. Hai lần đầu, Hàn Thạc lập tức liền bị hôn mê, bất quá đến sau này, mặc dù sẽ đau đớn không ngừng, có lẽ là bởi vì thích ứng, Hàn Thạc không bị hôn mê nữa. 

Trong khoảng thời gian này, tên tuổi của Hàn Thạc nửa điên nửa ngốc cũng được lan truyền rộng rãi, bất quá Hàn Thạc tuy nhìn có vẻ điên điên ngốc ngốc, nhưng mỗi ngày nên làm chuyện gì, đều làm xong như trước, Ma vũ học viện Babylon thấy Hàn Thạc tuy nhìn có vẻ điên khùng, nhưng những việc hắn phải làm thì vẫn hoàn thành như trước nên cũng không đuổi hắn ra khỏi học viện.

Đối với biểu hiện kì quái của cái tên điên ngốc này, đệ tử Vong Linh hệ ma pháp nhất trí cho rằng: Hàn Thạc vẫn làm như thế sáu năm qua nên đã hình thành thói quen, cho nên tuy có chút điên ngốc, nhưng loại thói quen này không hề thay đổi, mỗi ngày vẫn hoàn thành những việc hắn phải làm.

Chỉ có điều trong mấy ngày này, mỗi khi có đệ tử muốn tìm Hàn Thạc thí nghiệm ma pháp thì Hàn Thạc đều sẽ trùng hợp đột nhiên đau đầu, hắn bị đau đầu thì sẽ càng điên, có lúc làm không tốt còn bị Hàn Thạc đem thí nghiệm phá lung tung. Các đệ tử đều biết Hàn Thạc trúng Linh Hồn Chi Thống của Lisa, lại thêm hắn có chút điên ngốc, cũng không biết nên xử lý hắn thế nào.

Chuyện Lisa vì cái gì đánh Buck, đến bây giờ vẫn chưa có người biết, nhưng trong thời gian này Buck rất buồn bực, lại kiếm cớ đánh đập Hàn Thạc một trận. Buck là ma pháp học đồ, thân thể so với Hàn Thạc càng cường tráng, thậm chí Hàn Thạc có giả điên cùng hắn liều mạng thì mấy ngày nay cũng bị hắn đánh không nhẹ.

Buổi tối trở lại kho tạp phẩm, Hàn Thạc vừa đi vào đã mắng to: 
- Buck ngươi cái tên tạp toái, đợi đó cho ta, sớm muộn ta cũng sẽ đánh ngươi đến bố mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi.

Hôm nay Hàn Thạc lại bị Buck đánh, Buck gọi thêm một tiểu khô lâu đánh mình hắn. Hắn tự nhiên là đánh không lại, trên người chỗ nào cũng đầy vết bầm tím. Bất quá mấy ngày nay Hàn Thạc phát hiện sức lực của mình càng ngày càng lớn, sức ăn cũng tăng mạnh, mỗi lần đồ ăn của mình đều không đủ, ngày ngày phải xin Jack.

Hơn nữa mỗi lần bị Buck đánh, mặc dù lúc đó rất đau đớn, trở về kho tạp phẩm, Hàn Thạc chỉ cần bằng vào Cố Thể pháp quyết loại tu luyện ma công này, ngày thứ hai tỉnh lại không những không thấy trên người đau chút nào, mà tinh thần đều rất tốt, lần tiếp cùng Buck đánh nhau, phát hiện Buck đánh trên người mình, cảm giác đau đớn trên người cũng càng ngày càng nhẹ. 

Cứ như thế, Hàn Thạc mỗi lần bị đánh, đều sẽ lập tức trở về kho tạp phẩm, lập tức bắt đầu tu luyện ma công. Trong lúc không để ý, điểm ma nguyên trong cơ thể lúc này đã biến lớn một chút.

Dường như mỗi lần Hàn Thạc bị đánh, sau đó trở về tu luyện ma công thì thân thể đều được từ từ rèn luyện, ma nguyên cũng lớn dần, từ bé như cái móng tay đến to như ngón cái.

Điều này làm cho hắn vừa kích động vừa sợ hãi, kích động vì ma nguyên lớn mạnh, thân thể cùng tinh thần mình càng ngày càng tốt, sợ hãi vì dường như ma nguyên đó từ từ lớn mạnh thì đồng thời Hàn Thạc cảm thấy càng ngày càng khó khống chế tính khí của hắn, dễ dàng làm ra một số chuyện mà sau đó chính mình sợ hãi hối hận.

Từ dưới gầm giường gỗ, rút ra quyển "Vong Linh ma pháp cơ sở", sau khi xem một lát, Hàn Thạc theo thói quen bắt đầu minh tưởng, ma nguyên trong người hắn cũng bắt đầu di chuyển không theo quy luật ở khắp các nơi trong cơ thể, một số địa phương bị đau đớn, sau khi được ma nguyên đi qua, hắn cảm giác phi thường thoải mái.

Trong khi Hàn Thạc đang minh tưởng, chậm rãi, một tia ma nguyên từ cổ hắn di chuyển lên đầu. Chính lúc này, cảm giác đau đớn quen thuộc từ trong đầu Hàn Thạc truyền đến, giờ đây Hàn Thạc biết ma pháp Linh Hồn Chi Thống của Lisa lại tái phát, lại một lần nữa phát tác rồi.

Đột nhiên, trong lúc Hàn Thạc đau đầu, một tia ma nguyên dường như đi vào trung tâm chỗ đau đớn, đây là lần đầu tiên lúc Linh Hồn Chi Thống phát tác mà ma nguyên trùng hợp tiến vào trong đầu, Hàn Thạc chỉ cảm giác trong đầu ầm ầm như pháo nổ, sau đó đau đớn một chặp, lại hôn mê lần nữa.
Quyển 1: TIẾT TỬ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương