Đại Lão Vai Ác Luôn Muốn Cưới Ta Sủng Ta FULL
-
Chương 18
Hôm sau, gió thổi nắng gắt.
Tốc Tốc cầm dù che nắng đi khắp nơi xem nhà.
Đã nói muốn mua mười căn nhà rồi, không mua là kẻ ngốc.
Nhưng bỏ một số tiền lớn cho thứ không vừa ý thì càng ngốc hơn.
Thế nên Tốc Tốc quyết định đích thân đi chọn.
Phủ đô thống, nhà họ Đường và nhà họ Kiều đều ở khu viện tử kiểu cũ.
Lần này muốn mua nhà mới, Tốc Tốc định chọn nhà ở khu kiểu mới.
Xung quanh đều là nhà gỗ một tầng, cách xa khu cũ.
Sau khi mua một căn nhà cho Kiều Dương, lúc anh đến ở thì có thể không phải chịu sự ảnh hưởng của người nhà họ Kiều nữa.
Người bán nhà đã khen mấy ngôi nhà gỗ này lên đến tận trời, may mà Tốc Tốc là người từ thế giới thực đến, chưa bao giờ tin miệng lưỡi của người bán nhà, cô đích thân đi xem mỗi căn nhà.
Đi đi về về tốn rất nhiều ngày suy nghĩ, cuối cùng cô chọn mười căn nhà rộng rãi, kiểu dáng sang trọng, hoa viên rất đẹp.
Không nói đến những cái khác của mấy căn nhà này, điều khiến cô thích nhất chính là “đắt tiền”.
Phải tiêu thật nhiều tiền trước để người đàn ông đó đau lòng rồi tính tiếp.
Tốc Tốc đang bận xem nhà, thời gian rảnh rỗi cũng dùng để viết bản thảo, không có thời gian để ý đến.
Dạo gần đây nhuận bút của cô ngày càng cao, đã đến mười tệ một chương rồi.
Nhưng cô không biết tác phẩm của mình rốt cuộc được chào đón thế nào, chỉ cảm thấy nhuận bút cao, thu nhập ngày càng nhiều, sau này ly hôn rồi cũng không cần phải lo lắng về cuộc sống nữa, thật sự khiến người ta vui vẻ mà.
Hôm nay cô ký xong hợp đồng mua căn nhà cuối cùng, chính thức sang tên căn nhà qua tên mình.
Sau khi xem tình hình ở quán cà phê, cô đến căn nhà nhỏ mình thuê.
Cô nhận được không ít thư, tất cả đều do gửi đến.
Hai lá thư mới nhất đều gửi đến hôm qua, một thư do người phụ trách mảng tiểu thuyết của – Ngô Hiểu gửi, một thư do chủ biên Đường Cảnh Uẩn gửi.
Trong thư, hai người đều bày tỏ mong muốn giống nhau: Hi vọng Phong Diệp có thể ký hợp đồng với tòa soạn, xuất bản sách.
Đây là một tin tốt, xuất bản sách có nghĩ là có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Nhưng đối phương muốn gặp mặt để thương lượng, điều này vẫn khiến Tốc Tốc hơi khó xử.
Không nhắc đến cái khác, chỉ riêng việc cô với Đường Cảnh Uẩn quen biết nhau là đã hơi khó giải quyết rồi.
Không biết Mục Giang Lâm sẽ có thái độ thế nào với việc cô viết lách giấu tiền riêng này.
Vẫn không nên để anh biết thì tốt hơn.
Tốc Tốc quyết định tạm thời bỏ qua vấn đề này, tiếp tục tập trung viết rồi tính sau.
Trùng hợp là hôm nay cô viết khoảng hơn hai mươi phút thì điện thoại vang lên.
Không nhiều người biết được số điện thoại này, huống hồ Đường Cảnh Uẩn và Ngô Hiểu đều đã nói là từng gọi cho cô vài cuộc điện thoại, thậm chí đến tận cửa để thăm nhưng cuối cùng không tìm được cô.
Tốc Tốc đoán người gọi đến là tòa soạn, cô do dự giây lát rồi bắt máy.
Giọng của đối phương rất phấn chấn, còn chưa nói gì thì đã cười lớn, sau đó cao giọng bảo: “Phong Diệp tiên sinh phải không? Tôi tìm anh lâu lắm rồi đấy, xin hỏi bây giờ anh có tiện nói chuyện chút không?” Trông có vẻ là một người đàn ông tính cách cởi mở.
Tất nhiên không phải Đường Cảnh Uẩn, rất có thể đó là Ngô Hiểu.
Tốc Tốc cười nói: “Là tôi, chào Ngô tiên sinh.”
Ngô Hiểu ngạc nhiên: “Cô là nữ?”
Ngừng lại chốc lát, anh ta nhận ra câu mình nói hơi bất lịch sự thì vội xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, chỉ là tôi luôn cho rằng Phong Diệp tiên sinh có khả năng là một người đàn ông tư tưởng vượt trội, cuối cùng nghe thấy giọng cô thì hơi ngạc nhiên.
Cô gái xinh đẹp, mong cô nhận lời xin lỗi chân thành của tôi nhé.”
Lần này Tốc Tốc thật sự bị giọng điệu cứng nhắc của anh ta chọc cười: “Không sao cả, không có gì phải xin lỗi đâu.”
Vốn dĩ Ngô Hiểu vẫn không biết tại sao Phong Diệp lại không chịu lộ mặt, sau khi biết cô là nữ thì anh ta cũng không gặng hỏi vấn đề này.
Mặc dù thời đại này đã tạo nhiều điều kiện cho nữ giới, nhưng về mặt tương đối thì vẫn là nam giới chiếm địa vị chủ đạo, rất nhiều nữ giới không thể nào làm việc theo ý mình được.
Anh ta đoán có thể là Phong Diệp tiên sinh có nỗi khổ riêng nên không nói thêm gì nữa, chỉ hỏi vài câu về nội dung cuốn tiểu thuyết đăng nhiều kỳ này để hiểu hơn đôi chút.
Nhưng lúc chuẩn bị cúp điện thoại, Ngô Hiểu nghiêm túc nói: “Chuyện xuất bản sách cô suy nghĩ thêm đi, tôi cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt.
Hơn nữa, nếu cuốn sách này của cô xuất bản, chúng tôi sẽ hợp tác với xưởng in ấn của Tưởng Thị, cô biết Tưởng Thị nhỉ? Bia miệng và chất lượng đều rất tốt.
Tốc Tốc không ngờ muốn xuất bản sách của cô và hợp tác với xưởng in ấn nhà Tưởng Thanh Hồng.
Cô nói: “Cảm ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận chuyện này, tôi biết đây là cơ hội rất hiếm có.
Cảm ơn anh nhiều.”
Hai người hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại.
Hôm nay bôn ba tận mấy nơi, về đến nhà, Tốc Tốc mệt tới nỗi tắm xong là ngủ luôn.
Buổi tối, Mục Giang Lâm về nhà xử lý việc nước, cô phấn khởi cầm một xấp giấy tờ nhà đất chạy đến phòng anh, đưa cho anh xem như thể đang khoe khoang.
Mục Giang Lâm vừa ký xong một lô văn kiện, đang bỏ nó vào tủ.
Nghe Tốc Tốc kể xong trải nghiệm đau đớn khi cô tự trả tiền, anh mỉm cười, xoay người nhìn cô.
“Thế nên?” Anh đi đến bên bàn nhìn thẳng vào cô: “Em định thế nào?”
Tốc Tốc: “Thế nên có phải chúng ta nên bàn đến chuyện ly hôn không?”
“Ly hôn?”Mục Giang Lâm chống hai tay lên bàn, từ trên cao nhìn cô chăm chú: “Tại sao muốn ly hôn?”
Tốc Tốc lắc lư ngón tay: “Phải biết là những căn nhà này tôi chỉ viết tên của tôi thôi! Hôm nay tôi tiêu hết ba trăm nghìn của anh, anh không được lợi gì cả đâu.”
“Đính chính chút.” Mục Giang Lâm hiếm khi ngắt lời cô: “Tiền của anh chính là tiền của em, đây là tài sản chung của vợ chồng chúng ta, tiêu bao nhiêu cũng được hết, anh nuôi nổi.”
Tài sản chung.
Nhìn xem, từ này mới mẻ làm sao.
Vừa nghe thì là từ của thế giới thực mang đến đây.
Tốc Tốc ngày càng cảm thấy, vợ trước của Mục Giang Lâm có thể chính là cô.
Tốc Tốc đã quyết định phải ly hôn, thế nên cô cong môi cười nịnh nọt: “Vậy sao? Nói vậy thì tiền của đô thống đại nhân là tiền của tôi hết? Vậy tôi có thể lấy thêm từ chỗ anh?”
Mục Giang Lâm mở chiếc hộp thủy tinh trên bàn: “Lấy tới lấy lui hơi phiền, chi bằng thế này, anh cho em hết con dấu công và con dấu riêng, muốn bao nhiêu thì tự em đi rút.”
Con dấu công và con dấu riêng của anh có thể thay mặt anh ký các văn kiện, còn có thể rút hết tài sản của anh.
Bình thường phủ đô thống có người canh gác, tất nhiên không ai có thể trộm được đồ.
Tốc Tốc không dám lấy, lỡ như làm mất thì sao đây?
Cô không nói nhiều nữa, kế hoạch không thành thì lập tức chuồn đi.
Sau khi chạy vội ra ngoài, cô láng máng nghe thấy Mục Giang Lâm ở phía sau nói: “Dạo này trời lạnh, nhớ mua thêm nhiều quần áo mới.”
Buổi tối, Tốc Tốc mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô thắt hai bím tóc, cầm một cành liễu điên cuồng đuổi theo một thiếu niên.
Vừa chạy vừa la lớn: “Nhóc đáng yêu, anh đừng chạy nữa, có ngon thì hai chúng ta tiếp tục đấu hai trận.”
Thiếu niên đó dáng người thẳng tắp, cao gầy, dáng vẻ lúc chạy vừa nhanh vừa đẹp.
“Không.” Anh nói: “Con trai tốt không đấu với con gái.”
“Vậy anh xem em thành con trai là được rồi!”
Anh giễu cợt: “Nào có cậu trai nào xinh đẹp như em.”
“Có chứ.” Cô nói: “Anh đấy.”
Chàng thiếu niên cao gầy chợt dừng lại, quay đầu nhìn.
Lúc đầu Tốc Tốc không nhìn rõ dáng vẻ của chàng trai, cô tiếp tục chạy mấy bước về phía anh.
Không ngờ sau khi đến gần, dáng vẻ chàng trai dần rõ ràng hơn, chính là khuôn mặt của Mục Giang Lâm.
Cô vội dừng lại, đang định quay đầu chạy về thì chàng thiếu niên bên cạnh đột nhiên lên tiếng gọi cô: “Tô Tô…”
Tốc Tốc choàng tỉnh, sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh khắp người.
Cô xuống giường, mang dép chạy một mạch đến viện tử đối diện, thấy vẫn còn mở đèn, cô đưa tay gõ cửa.
Cửa phòng mở ra, Mục Giang Lâm mặc đồ ngủ tay cầm bút, ngạc nhiên nhìn cô: “Sao vậy? Có chuyện gấp à?”
Tốc Tốc mặt không cảm xúc, gọi: “Nhóc đáng yêu.”
Vẻ mặt Mục Giang Lâm bỗng trở nên vô cùng phức tạp, anh muốn nói lại thôi, vừa kinh ngạc vừa căng thẳng, hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Sao lại muốn gọi anh như vậy?” Giọng Mục Giang Lâm rất thấp nhưng cũng rất dịu dàng, hỏi đầy ẩn ý: “Có phải em nhớ ra gì không?”
“Không có.” Tốc Tốc nghiêm mặt: “Là cảm thấy cách gọi này rất hợp với anh.” Nói xong, cô vươn tay đóng sầm cửa lại.
Tốc Tốc chạy về phòng mình, đóng cửa lại thở hổn hển.
Quả nhiên là vậy, phải ly hôn.
Đã đến lúc ra con át chủ bài rồi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook