Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi
-
5: Con Trai
Mở chương 5
Ban đêm, ánh trăng sáng len lỏi qua từng tán cây, nhu nhu, mát dịu, khiến đêm hè như bớt đi mấy phần oi bức.
"Cái kia...giờ tôi tính đi ngủ, anh có muốn nghỉ ngơi không?" Đường Tô chống lại cảm giác muốn ngáp, cô thường thường mười giờ tối liền đi ngủ, tuyệt đối không thức đêm.
Nghiêm Cảnh Dương dựa vào ghế sô pha, ánh mắt liếc qua khuôn mặt thoa kem trắng xóa của cô, "Tôi ngủ ở đâu?"
"Anh ngủ ở phòng cho khách a."
Đối diện phòng cô có một gian phòng nhỏ dành cho khách, mặc dù giường không phải rất rộng, bố trí cũng có phần đơn sơ, nhưng hắn hiện tại là một đứa trẻ, lại đến đây ăn nhờ ở đậu, hẳn là không thể đòi hỏi quá nhiều.
"Đến, tôi dẫn anh đi, thuận tiện giúp anh trải giường chiếu luôn."
Phòng cho khách kỳ thực cũng không nhỏ, bất quá, so với phòng của Đường Tô, quả thật là có vài điểm chật hẹp.
"Đổi phòng khác."
Đường Tô vừa bật đèn phòng lên, bên chân liền nghe đến thanh âm giòn tan của Nghiêm Cảnh Dương.
"Có vấn đề gì sao?"
Đường Tô đắp cho mình chiếc mặt nạ tự chế, chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy, ngập nước, cô cúi người sát gần Nghiêm Cảnh Dương, cỗ mùi thuốc Đông y trên mặt khiến cho đôi mày hắn không khỏi cau lại.
"Cô để tôi ở phòng chứa đồ?" Nghiêm Cảnh Dương bĩu môi nhỏ, rõ ràng là rất không vui.
Đường Tô lúc này mới để ý, gian phòng dành cho khách đặt không ít những túi xách cùng giày cao gót, hẳn là những kiểu dáng nguyên chủ không thích, sau đó tùy ý vứt ở trong đây.
Dưới ánh nhìn chăm chú từ đôi mắt to tròn, đen nhánh của Nghiêm Cảnh Dương, Đường Tô mất tự nhiên ho một tiếng, nghĩ đến hắn là tổng giám đốc tập đoàn Nghiêm thị, về sau khi nữ chính đánh chủ ý trả thù cô, cô còn cần ỷ vào Nghiêm Cảnh Dương, xác thực không thể đối với hắn quá kém.
"Làm sao có thể." Đường Tô vén tóc vào mang tai, ôn nhu nói: "Phòng của anh ở tầng hai, để tôi dẫn anh lên."
Cô đóng lại cửa phòng cho khách, để Nghiêm Cảnh Dương đi lên cầu thang trước, cô tri kỉ đi theo sau.
Sau khi biến thành trẻ con, tay chân Nghiêm Cảnh Dương mềm nhũn, sức lực cũng rất ít, hắn giẫm trên đôi chân ngắn của đứa trẻ ba tuổi, bám vào tay vịn cầu thang, bước từng bước đi lên.
Đi được mấy bước, hắn quay ra sau, ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Tô, thấy trong mắt người phụ nữ ác độc này tràn đầy ý cười nồng đậm không thể che giấu.
Ghê tởm!
Cô thế nhưng chê cười hắn.
Hàm răng nhỏ khẽ cắn cắn, Nghiêm Cảnh Dương cố gắng khắc chế cảm giác nhục nhã.
"Thế nào? Cần tôi bế anh lên sao?" Đường Tô thấy tiểu gia hỏa Nghiêm Cảnh Dương ngừng lại, cho rằng hắn đi mệt.
"Không cần!" Nghiêm Cảnh Dương nóng nảy quay đầu lại, bập bẹ hừ một tiếng.
Ai muốn cô bế!
Tầng hai chỉ có một phòng ngủ, cũng là phòng chủ, diện tích lớn ngang phòng Đường Tô, mà bên cạnh là phòng luyện vũ đạo, mặt sàn nơi ấy trải không ít tro bụi, hiển nhiên là đã bị nguyên chủ quên lãng đi.
"Vậy anh liền ngủ ở đây, có chuyện gì thì có thể ra ban công gọi tôi một tiếng." Đường Tô đem bộ chăn mền sạch sẽ trải ra.
Phòng của hai người là tại cùng một vị trí, chỉ cách một tầng sàn nhà, Nghiêm Cảnh Dương đi ra ban công kêu cô, cô ở ngay gian phòng bên dưới có thể nghe được rõ ràng.
"Ừ." Nghiêm Cảnh Dương đáp lời, tự mình cởi giày ra, bò lên trên giường, thanh âm lạnh lùng lại mang vẻ non nớt của trẻ con, "Cô có thể đi rồi."
Đường Tô không tiếp tục đùa hắn, giúp hắn tắt điện, chỉ để lại đèn bàn nhỏ phía đầu giường, sau liền đóng cửa lại, xuống lầu.
Bóng đêm dần dần bao trùm, cô đem mặt nạ trên mặt tẩy đi, thoa lên kem dưỡng ẩm trăng trắng, liền thư thư phục phục đi ngủ.
*thư thư phục phục: thong thả, ung dung, thư thái
Ngày hôm sau, thái dương chiếu rọi, từng sợi nắng vàng xuyên qua song sa màu trắng len lỏi vào phòng, thắp lên nguồn sáng dịu nhẹ.
Trong không khí tràn đầy sức sống, để cho lòng người vui vẻ.
Thực hiện xong một vài động tác kéo dãn gân cốt, Đường Tô đổi bộ quần áo, chuẩn bị đi làm bữa sáng.
"Sớm a."
Trông thấy thân ảnh nhỏ bé ngồi trên ghế sô pha, cô hơi sửng sốt một chút, môi đỏ lập tức nhếch lên, mỉm cười ngọt ngào bước tới, "Tối qua ngủ có ngon không?"
Nghiêm Cảnh Dương nhìn phía cô gái đang nở nụ cười xán lạn, ánh mắt yếu ớt, hắn đưa tay kéo lên chiếc áo trắng in hình cún con, miệng nhỏ mấp máy, đôi mắt to tròn mang theo vài phần u oán.
"Bụng anh thật trắng." Nhìn còn mềm mại vô cùng, rất muốn xoa bóp a, Đường Tô vội đem hai tay chắp phía sau lưng.
"Đường Tô."
Thanh âm non nớt, giòn tan lại có phần nộ khí, tiểu gia hỏa nghiêm mặt nhỏ, "Tôi là để cô nhìn bụng của tôi sao?"
Người phụ nữ này!
"Cô rốt cuộc là mua quần áo ở đâu, hại người tôi ngứa cả đêm."
Đường Tô đến gần mới phát hiện, phía eo, trên bụng trắng, nhỏ của Nghiêm Cảnh Dương có phần hồng hồng, hiển nhiên là vì gãi qua, "A, đây là thế nào? Tôi mua quần áo tại khu giảm giá của siêu thị, rất rẻ, hai bộ mới mười mấy tệ."
Mắt to, đen nhánh hung hăng trừng phía Đường Tô, Nghiêm Cảnh Dương nghiến răng nghiến lợi, "Cô mua ở siêu thị, mà còn là hàng giảm giá!"
Chất lượng có thể tưởng tượng được.
Nghe được ý tứ hắn, Đường Tô ngượng ngùng rũ mắt xuống, thanh âm nhẹ nhàng, xấu hổ cực kỳ, "Tôi vừa vặn trông thấy, liền mua.
Bất quá, hẳn không phải là vấn đề chất lượng, dù sao cũng là quần áo trẻ em, có lẽ là vì quần áo trữ trong kho một thời gian dài, dính không ít tro bụi, mua về chưa kịp giặt..."
Nhìn khuôn mặt nhỏ càng ngày càng đen của Nghiêm Cảnh Dương, Đường Tô dần dần không nói được nữa, hai gò má cô từ từ nóng lên.
Trên thân lại bắt đầu ngứa, Nghiêm Cảnh Dương nhịn không được mà đưa tay gãi gãi, làn da trắng nõn trong nháy mắt lưu lại vài vệt đỏ hồng.
"Đi mua quần áo!" Hai đạo lông mày nhạt gắt gao nhíu lại, hắn ảo não, trầm giọng nói.
Đường Tô nơi nào sẽ có ý kiến, nhìn eo cùng bụng trắng nõn của tiểu gia hỏa bị gãi đến đỏ bừng, cô bỗng cảm thấy có chút đau lòng, "Ăn sáng xong, tôi liền đi mua ngay, có được hay không?" Cô cũng không ngờ rằng hắn mong manh như vậy.
Bất quá, cô lại nghĩ tới, làn da trẻ em vốn là rất non.
Cô ôn nhu nói: "Lần sau tôi sẽ chú ý."
Đường Tô cách hắn rất gần, Nghiêm Cảnh Dương hơi ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt cô uyển chuyển, xinh đẹp tựa lưu ly, gợn nước liễm diễm bên trong như ẩn như hiện.
Hắn mấp máy môi, miệng nhỏ gắt gao mím chặt, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Đường Tô không điên không nháo, không giở trò thủ đoạn, dáng vẻ nghiêm túc lại thành khẩn, "Ân."
Bữa sáng là cháo táo đỏ, Đường Tô đem táo đỏ đã được gọt vỏ nấu nhừ với cháo.
Cháo đặc, lại có phần sánh mịn, vừa đưa vào miệng liền có thể cảm nhận được hương vị ngọt ngào của táo, ăn kèm với dầu mè cũng rất hợp, đơn giản mà lại ngon, Nghiêm Cảnh Dương ăn hết hai chén đầy.
Với cái bụng nho nhỏ kia, Đường Tô cũng không biết hắn làm sao chứa được nhiều thức ăn như vậy.
Mặt trời dần dần lên cao, bên ngoài đã không còn mát mẻ tựa lúc tờ mờ sáng, ánh nắng nóng ran, như thiêu như đốt đã bắt đầu chiếu rọi.
Tay chân Đường Tô đều bôi không ít kem chống nắng, không giống như khuôn mặt nhiễm sắc vàng ố do thường xuyên trang điểm, làn da thân cô tựa như tuyết trắng, tay chân liền lông tơ nhỏ bé cũng không thấy, vừa trắng vừa mềm, chính cô sờ tới sờ lui cũng rất thích.
"Lại đây, tôi bôi kem cho anh, bên ngoài quá nắng." Đường Tô ngồi xổm xuống, ngang với tầm nhìn của Nghiêm Cảnh Dương, "Anh bây giờ là trẻ con, không thoa kem chống nắng, liền rất dễ bị bỏng."
Đường Tô vốn định ra ngoài một mình, nhưng là Nghiêm Cảnh Dương không tin tưởng ánh mắt cô, vẫn là tính toán đi cùng cô, với lại, hắn cũng không muốn cả ngày ngốc trong nhà.
Nghiêm Cảnh Dương chính muốn cự tuyệt, Đường Tô đã bôi kem trắng lên chóp mũi hắn, sau đó dùng lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng xoa kem đều khắp khuôn mặt hắn.
Dù là hắn thoáng nín thở, hương thơm ngào ngạt vẫn ngoan cố len vào trong mũi hắn.
Người phụ nữ trước mặt ánh mắt nghiêm túc, lại trong suốt, mờ ảo, cánh môi đỏ tươi ướt át khẽ nhếch lên, tựa như phát ra ánh sáng rực rỡ.
"Ân, Tiểu Cảnh Cảnh thật là đẹp trai." Đường Tô khẽ chạm nhẹ đầu ngón tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt của Nghiêm Cảnh Dương, cô gắt gao kiềm chế xúc động muốn bóp một chút.
Tiểu gia hỏa cho dù là xụ mặt, cũng đáng yêu thảm rồi.
Hai tai Nghiêm Cảnh Dương nháy mắt dựng thẳng, đôi mắt to, tròn trừng phía Đường Tô, thanh âm ngây thơ, giòn tan quát lớn, "Không cho phép cô gọi tôi như vậy."
Tiểu Cảnh Cảnh là cái quỷ gì!
Đường Tô nhất thời không để ý, không ngờ tới bản thân liền lỡ miệng gọi hắn như vậy.
Cô chậm rãi thu tay lại, "Tiểu Cảnh Cảnh nghe êm cỡ nào a, thôi được rồi, thoa xong rồi, đi thôi." Đường Tô đem mũ của mình đội lên đầu tiểu gia hỏa.
"Cần tôi dắt anh đi sao?"
"Không! Cần!"
...!
Khu biệt thự cách trung tâm thành phố không xa, Đường Tô có bằng lái, nhưng cô không lái xe mà cùng Nghiêm Cảnh Dương bắt taxi đến trung tâm thương mại.
Hẳn vì đang là cuối tuần, trong siêu thị khắp nơi đều là người đến người đi, vô cùng đông đúc, náo nhiệt.
Đường Tô cúi đầu, nhìn tiểu gia hỏa bên chân mình, cô nhẹ giọng hỏi, "Nếu không, anh vẫn là nắm tay tôi đi thôi, ở đây nhiều người lắm, ngộ nhỡ anh lạc đường, biết tìm tôi thế nào?"
Cô duỗi tay ra, "A, cho anh nắm."
Nghiêm Cảnh Dương nhìn bàn tay trước mặt, rất trắng, cũng rất tinh tế.
Mũ trên đầu có chút rộng, làm hắn không nhìn rõ được ánh mắt Đường Tô.
Đôi mắt đen nhánh, trong veo, không gợn sóng, qua một hồi lâu, một bàn tay bé con, mũm mĩm giống như cực kỳ không tình nguyện mà đặt lên bàn tay trắng nõn kia.
Đường Tô khẽ lắc lư ngón tay, phát hiện bị tiểu gia hỏa nắm chặt, cô cười đến mặt mày cong cong thành hình trăng non, "Chúng ta đi thôi."
Trung tâm thương mại có hết thảy bảy tầng, là trung tâm lớn nhất thành phố, tầng hầm cùng tầng một cơ bản đều là các hàng ăn uống, Đường Tô mang theo Nghiêm Cảnh Dương đi thang máy lên lầu hai, một tầng này cơ hồ toàn những hàng quần áo.
Không mấy nơi bán quần áo trẻ em, ước chừng chỉ có tầm hai, ba cửa hàng, Đường Tô chọn ngẫu nhiên một hàng, đi vào bên trong.
"Hoan nghênh quý khách."
Lúc này, nhân viên tiêu thụ trông thấy một phụ nữ trẻ tuổi tay dắt bé con tiến đến, cô nhanh chóng đi tới đón khách, "Ngài tốt, không biết chúng tôi có thể giúp gì?"
"Có quần áo thích hợp cho bé này sao? Chất lượng phải tốt." Đường Tô cười nhẹ, hỏi.
Nhân viên tiêu thụ lần đầu tiên nhìn thấy một người mẹ vừa trẻ trung lại xinh đẹp đến vậy, cô bị nụ cười của Đường Tô làm cho kinh diễm đến ngẩn người, "Xin hỏi con trai quý khách bao nhiêu tuổi? Bên chúng tôi có đủ quần áo cho mọi lứa tuổi."
"Con trai?"
Con của cô?
Ha ha ha ha ha.
Đường Tô nhịn không được bật cười, đôi mắt hạnh cũng tràn đầy ý cười.
Giây tiếp theo, cô thấy Nghiêm Cảnh Dương ngẩng đầu nhỏ, khuôn mặt trắng nõn nháy mắt đỏ bừng, tròng mắt to, đen nhánh dữ dằn trừng cô.
Kết chương 5.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook