Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi
-
24: Tập Nhảy
“Còn đau không?” Đường Tô hỏi.
Cô vẫn nhớ lúc cô bế hắn, mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, thậm chí có thể nói là đau không nói được nên lời.
Giọng nói của Đường Tô vốn đã rất dễ nghe, giờ còn cố ý nói nhẹ hơn, mềm mại giống như gió xuân tháng ba dính mưa phùn.
Nghiêm Cảnh Dương không cảm thấy đau nhưng đầu ngón tay như có một chiếc lông vũ quét nhẹ qua, ngứa ngáy, tê dại.
Nghiêm Cảnh Dương vô thức giơ ngón út lên, cảm giác rất kỳ lạ.
“Không đau nữa.” m thanh của tên nhóc con vang lên, hiếm khi không tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Mùa hè vào ban đêm xung quanh yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài tiếng côn trùng vang lên, kèm theo khí nóng oi bức.
Đường Tô cụp mắt xuống, cẩn thận bôi thuốc giúp hắn, thỉnh thoảng thổi một chút.
Khoảng cách hai người rất gần, Nghiêm Cảnh Dương không muốn nhìn cô nhưng tầm mắt vẫn cứ rơi trên mặt cô.
Làn da của Đường Tô rất trắng, chóp mũi vừa nhỏ vừa thẳng, vài sợi tóc từ tai rơi xuống, dưới ánh đèn, khuôn mặt càng xinh đẹp ấm áp.
Đôi môi đỏ hồng thi thoảng chu lên thổi ngón tay cho hắn, quyến rũ khó tả…
“Xong rồi.”
Đường Tô quấn băng vào ngón tay trỏ xong, cô buông tay hắn ra, ngẩng đầu nói: “Ngày mai anh tắm xong tôi sẽ giúp anh thay băng lần nữa.”
Nghiêm Cảnh Dương quay đầu, cực kỳ không quen nói: “Cảm… ơn.” Đôi lông mày nhỏ giật giật, khó chịu vì vừa rồi bản thân không tập trung.
Đường Tô kinh ngạc, sau đó hai cánh môi xinh đẹp cong lên.
Hê hê, cuối cùng tên nhóc này cũng biết cảm ơn cô, đúng là dấu hiệu đáng mừng!
…
Vào hạ nhiều mưa, những cơn mưa tầm tã rơi không ngừng, xung quanh ẩm ướt khó chịu.
Vào ngày thứ sáu, mưa nhỏ hơn nhưng vẫn không ngớt.
Đường Tô đến phòng luyện tập vũ đạo thì thấy mới chỉ có vài người tới.
“Bạn học Đường Tô.”
Kiều Uyển Uyển đi tới, ngại ngùng nói: “Buổi tập luyện hôm trước, cậu… không tới.” Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, trông rất đáng yêu.
“Ừ, trong nhà có việc nên tớ đã xin nghỉ.” Đường Tô rất có thiện cảm với Kiều Uyển Uyển.
Trong sách có nói gia thế của Kiều Uyển Uyển rất tốt, không giống với loại nhà giàu mới nổi như nhà họ Đường, gia tộc của cô ấy là nhà họ Kiều có gốc rễ ở Thành phố B, sản nghiệp chủ yếu là về hàng không.
Bởi vì tính cách cô ấy hay thẹn thùng, lại khiêm tốn cho nên không có bạn học nào, thậm chí là bạn cùng ký túc xá biết về gia cảnh của cô ấy cả.
“Nếu lát nữa cậu có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tớ.” Kiều Uyển Uyển đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào Đường Tô.
“Được, cảm ơn cậu.” Đường Tô gật đầu.
“A, không cần khách sáo.” Mặt Kiều Uyển Uyển càng đỏ hơn, trong lòng cô ấy càng kích động say mê.
Bạn học Đường Tô khách sáo quá!
Lúc này, mọi người đã đến đông đủ, đội vũ đạo sàng lọc hơn một nửa rồi chọn ra mười người, đội cổ động viên có tổng cộng mười tám người.
Hoàng Nhã Tĩnh cho mọi người tập hợp, ánh mắt vô tình rơi trên người Đường Tô: “Nào, chúng ta hãy ôn lại những gì đã tập ở buổi trước, xếp hàng nhảy lại một lần nữa.
Đường Tô, lần trước cô không tới, đứng bên kia xem mọi người tập như thế nào đã.”
Lúc mới tham gia vào đội vũ đạo, Đường Tô có xảy ra xích mích với mấy người trong đội, cô ỷ vào bản thân là đại tiểu thư của nhà họ Đường nên tính tình kiêu ngạo, không nhân nhượng, còn tranh vị trí dẫn đầu.
Đáng tiếc khả năng vũ đạo của cô cực kém, những người khác cũng không phục cô.
Hơn nữa, Đường Tô không có kiên nhẫn học vũ đạo, mỗi lần tập luyện đều nghỉ nên các thành viên đều phớt lờ cô.
Giờ đây, nhìn Đường Tô luôn cao ngạo có thể đứng nhìn bọn họ luyện tập, trong lòng mọi người đều cảm thấy tối tăm.
Đội trưởng Hoàng Nhã Tĩnh phụ trách luyện tập, không quan tâm kết quả.
Cô ta năm nay đã là sinh viên năm ba, từng tham gia không ít trận đấu, các hoạt động lại càng không phải nói, cho nên đại hội thể thao lần này cô ta không có hứng thú lộ mặt.
Vì thế cô chọn đội phó của đội vũ đạo là Thẩm Hiểu Khiết làm người đứng ở vị trí dẫn đầu.
Kỹ năng vũ đạo của Thẩm Hiểu Khiết không phải là tốt nhất nhưng bỏ qua Đường Tô thì Thẩm Hiểu Khiết là người đẹp nhất ở đây lại có năng lực, đứng ở vị trí đầu cũng hợp lý.
Hoàng Nhã Tĩnh bắt đầu hô theo nhạc, mọi người đều nhảy theo nhịp.
Tuy là lần đầu tiên cả đội cùng nhảy nhưng nhảy rất tốt.
Chỉ có một số người chưa nhảy kịp hoặc động tác vẫn còn cứng ngắc.
“Một lần nữa!” Hoàng Nhã Tĩnh nhíu mày, vẫn chưa hài lòng.
“Đội trưởng, tôi có thể vào nhảy cùng không?”
Đường Tô nãy giờ đứng một mình bên kia bỗng mở miệng.
“Tôi khuyên cô nên xem lại thêm mấy lần nữa, nhớ động tác cho kỹ rồi tập cùng mọi người.” Hoãng Nhã Tĩnh nhíu mày, cô ta không muốn dạy động tác riêng cho Đường Tô, cũng không muốn đến cuối cùng Đường Tô làm ảnh hưởng đến các thành viên khác.
“Tôi nhớ kỹ rồi, không sao đâu.” Đường Tô trả lời.
“Cô… Cô nhớ kỹ rồi?”
Nên biết rằng vì muốn thu hút sự chú ý của khán giả mà cô ta đã chọn những động tác khó, có nhiều động tác phức tạp, yêu cầu tốc độ nhanh, mà Đường Tô chỉ mới xem một lần đã nhớ kỹ? Điều đó… Không có khả năng!
Thẩm Hiểu Khiết đứng giữa đội hình, cô ta nhìn Đường Tô, bộ dạng cũng không tin, lần trước bọn họ cũng phải luyện mấy lần mới nhớ được, Đường Tô chỉ nhìn bọn họ luyện tập một lần đã nhớ?
Đùa à!
“Hay là cô nhìn thêm một lần nữa?” Hoàng Nhã Tĩnh cố ý cho cô một bậc thang đi xuống.
“Không cần xem lại lần thứ hai đâu, tôi đã nhớ kỹ rồi.” Mấy động tác đó đối với cô rất đơn giản, nhìn một lần là nhớ.
Giọng điệu của Đường Tô nhẹ nhàng, cho người ta cảm giác không đúng.
“Được rồi, vậy cô vào luyện tập với mọi người đi.
Cô đứng ở bên trái hàng cuối cùng.” Nếu đối phương đã kiên trì Hoàng Nhã Tĩnh cũng không nói gì nữa.
Sau khi Đường Tô đã đứng đúng vị trí, Hoàng Nhã Tĩnh mở miệng: “Nào, chúng ta nhảy lại lần nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook