Mộng đêm không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau Quân Cửu vội vàng thức dậy thật sớm, muốn đi nhìn xem đám nô lệ mình mua về.
Thật ra cậu đã chuẩn bị tâm lý có người trốn đi trong đêm, không ngờ cậu mua 256 người, sáng hôm sau vẫn là 256.
" Các ngươi không trốn à?" Quân Cửu là người không hiểu thì hỏi, rất hiếu học.

Cậu cảm thấy câu hỏi của bản thân bình thường vô cùng, nào ngờ đám nô lệ nghe vậy hoảng hốt quỳ xuống, sợ hãi nhìn Quân Cửu, chết lặng dập đầu: " Chúng ta không dám, thật sự không dám! Cầu xin chủ nhân tha thứ!"
Bọn họ dập đầu thật mạnh, thậm chí trán của một số người vẫn có vết bầm, vết máu khô, vừa nhìn liền biết thường xuyên làm hành động này.
Quân Cửu bị tư thế của bọn họ dọa sợ, bội vàng dùng dị năng nâng bọn họ dậy: " Đến chỗ ta không cần quỳ.

Mọi người cũng đói bụng đi? Trong phòng bếp có đồ ăn, ai biết nấu không?"
Các nô lệ bị ma pháp ( dị năng) của Quân Cửu dọa sợ, ngốc ngốc nhìn cậu, cũng ngẩn ngơ trước giọng nói nhẹ nhàng của cậu.
Nô lệ trong thời đại này thật sự không khác súc vật, một số kẻ còn coi nô lệ không phải vật sống.

Trong số bọn họ cũng chỉ lác đác một hai người từng có chủ nhân nhân từ thôi, những người còn lại chưa từng được nghe giọng điệu như vậy của chủ nhân đối với bọn họ.
" Em, em biết nấu… " Một thiếu nữ với mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ nay đã bẩn thỉu giơ tay, giọng điệu ngây thơ rụt rè.
Quân Cửu nhìn cô bé hình như chưa được 15 tuổi, hơi ngần ngại.


Cậu muốn tìm người nấu nướng một là để nô lệ lấp đầy bụng, hai là để bọn họ có việc làm không quỳ xuống dập đầu nữa.

Nhưng cậu hoàn toàn không có ý định dùng lao động trẻ em đâu.
" Chủ, chủ nhân.

Ta có biết, biết nấu nướng một chút.

" Một nữ nhân với chiếc váy hơi nhơ nhuốc lên tiếng, cô có một đôi mắt sẫm màu trông rất ấm áp nay lại tràn đầy e dè.
" Chỉ có một người?" Quân Cửu tự động bỏ qua lao động trẻ em, thầm nghĩ một người sao nấu đủ cho hai trăm rưỡi.
" Tôi, tôi cũng biết… "
Từng cánh tay sợ hãi dâng lên, Quân Cửu bây giờ cũng lười khuyên, thời gian sẽ chứng minh cậu không phải một người chủ độc ác… À, không phải chủ nhân, cậu muốn tạo một đại lục Ella không có nô lệ.
Sau khi gần 30 người tự giác đi nấu nướng, Quân Cửu nhìn những người còn lại, quyết định về phòng nghiên cứu chút kế hoạch.
Nếu quyết định thay đổi thời đại thì phải cần người, có người thì cần ăn uống, ăn no còn phải lo mặc ở đi lại, thu nhiều người như vậy nhất định phải trị an, cần thêm vũ khí vũ lực…
Một người làm quá khó, Quân Cửu quyết định đi hỏi Anatole.
" Hiện giờ mấy hơn 200 người, nhưng nhân tâm phức tạp, có lẽ chúng ta cần nghiên cứu tỉ mỉ hơn.

" Tuy chưa từng làm công việc này, nhưng Anatole biểu hiện rất có thiên phú.
Sau khi xắp xếp xong hộ khẩu, pháp luật, quy tắc… Hắn ta bắt đầu với những nhu yếu phẩm.
" Quan trọng nhất hiện giờ có lẽ là ăn uống.

Bọn họ thật sự quá đói.
Đương nhiên về việc thức ăn tạm thời thì không khó, anh và em vào rừng rậm săn thú là sẽ tìm được, vấn đề là bảo quản, may mắn em có dị năng hệ băng.
Tiếp theo là ở, nơi này tài nguyên cực kì phong phú, để những trai tráng trong đám người đốn củi về xây là được.

Đương nhiên phải quy hoạch một chút về nơi xây và bản thiết kế nhà ở.

Cái này hơi khó, có lẽ chúng ta cần tìm một kiến trúc sư trong thành.
Về phần mặc… Da thú thì không tiện, tự dệt vải thì chưa trồng được bông.

Chúng ta phải tự tiêu tiền mua trước.
Việc đi lại thì chưa cần gấp gáp như vậy, nhưng vẫn phải quy hoạch đường đi cẩn thật một chút.


Thời đại này phương tiện giao thông thường là ngựa và xe ngựa… Có lẽ chúng ta có thể thử với xe đạp một chút, cũng có thể dùng nó để kiếm tiền, anh nghĩ tầng lớp trung lưu có lẽ hứng thú với nó.

Tuy rằng mất trí nhớ nhưng anh đang dần lấy lại ký ức, hình như vẫn nhớ nguyên lý của nó.
Cuối cùng là vũ khí, an toàn là trên hết.
Đương nhiên mục tiêu cuối cùng của em không phải ở nơi này, cũng không chỉ là số người này.
Tất cả những thứ đó đều cần một số tiền khổng lồ."

Quân Cửu là một kẻ lười biếng, tuân thủ nguyên tắc có người có thể làm thì tuyệt đối sẽ không nhúng tay.
Thay vì tự tay quản tất tần tật mọi thứ, cậu càng giỏi tìm ra người chuyên nghiệp, giao việc cần làm cho bọn họ.
Còn Android đi theo sau củng cố hình tượng của Quân Cửu, ít nhất sẽ làm đám nô lệ cảm động gấp bội.

Cảm thấy được chủ nhân tin tưởng, tuyệt đối không thể phụ một tấm lòng tốt đẹp của Quân thiếu gia.
Ví dụ nhỏ: Lão Dante vốn chỉ là một thợ đóng giày nho nhỏ trong thành Alice, có một ngày con lão bị thú cưng của một vị nam tước truy đuổi, sự thiếu hiểu biết cộng thêm tính nóng nảy khiến cậu bé dẫm chết thú cưng, nam tước tức giận cực kì, mượn, mua thật nhiều quan hệ mới trả thù được cho bé thú cưng.
Từ đây gia đình nhỏ của Dante cũng chỉ còn mình lão.
Lão oán hận đám quý tộc kia cực kỳ, làm nô lệ cũng muốn trèo vào nhà nam tước, muốn trả thù.
Đương nhiên với thân thể gầy nhom yếu kém, Dante không được mua vào nhà nam tước, mà được chuyển đi đến nơi vắt kiệt những giọt sức lực cuối cùng của những nô lệ - các mỏ khoáng sản.
Sau đó Ác ma tấn công Alice, thành chủ nhân từ kia không chút do dự dùng mạng của mười mấy nô lệ đổi mạng của một người dân thường.
May mắn, may mắn lão gặp được Nine - Vị chủ nhân tràn ngập sự nhân từ khó hiểu với các nô lệ.
Nhớ đến lời nói khích lệ của Anatole, Dante cảm thấy lão vẫn có thể đứng dậy, dùng đôi tay run rẩy đóng nên những đôi giày xinh đẹp nhất, những đôi giày cho nô lệ lần nữa trở thành thường dân.
Sự đặc xá kỳ lạ này làm lão Dante kích động vô cùng.
Thường dân, tức là thoát khỏi nô tịch, không cần khắc nô ấn, không cần quỳ tới quỳ lui, không cần vì một miếng bánh mì đen, thậm chí là một ngụm nước đục ngầu mà dập đầu liên tục.

" Đa tạ ngài, Anatole thiếu gia, thật sự rất đa tạ ngài!!" Lão quỳ xuống đất, nhưng lúc này sự cảm tạ không còn là bằng mặt không bằng lòng, mà là một sự cảm kích chân thành nhất.
Anatole chẳng dành công: " Người ngươi nên cảm tạ là Nine thiếu gia.

Đó là thiếu gia của các ngươi, cũng sẽ là thành chủ tương lai.

Đương nhiên, một hai đôi giày sẽ không đủ công tích để đổi lấy thân phận thường dân, ngươi nên cố gắng một chút.

"
Có thể nói là cho một quả táo rồi đánh một cái tát, nhưng nó lại khiến Dante càng tin tưởng lời nói của Anatole.
Theo lão, đám quý tộc nên là như thế này… Tuy rằng hai vị trước mặt hình như không phải quý tộc chính gốc, nhưng có sự trả giá mới có phần thưởng, nó đảm bảo hơn một lời hứa mông lung to lớn không thể nắm bắt.
" Đa tạ Nine thiếu gia! Nguyện Quang Minh luôn chiếu trên con đường ngài đi qua!" Đám nô lệ không được phép có tín ngưỡng, Thần điện cho rằng tính ngưỡng của bọn họ cũng… Dơ như bọn họ, vì vậy bất kỳ nô lệ nào cũng không được phép bước vào thần điện, thậm chí không được cầu nguyện tôn danh của thần linh.
Nhưng trong thời đại này, đám nô lệ số khổ thật sự chỉ còn lại tín ngưỡng là thuần túy nhất, là nơi yên bình duy nhất nuôi dưỡng linh hồn.
Nghe lời cầu chúc kia, ánh mắt Anatole hơi lóe lên, cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Leng keng, leng keng, leng keng…
Như cũng nghe được lời cầu chúc, xiềng xích vang lên càng gấp gáp.
Đáng tiếc chẳng người nào phát hiện, có phát hiện, kẻ đó cũng không phải người..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương