Đại La Thiên Tôn
-
Quyển 5 - Chương 180: Trong đêm mưa gió ấy, là tiếng ai đang thở dài (Hạ)
Những ngón tay chỉ thẳng tới, đặt ngay chính giữa trán, Trịnh Thần Không con ngươi co rút, từ sâu thẳm linh hồn, hắn cảm giác được mình sắp phải thừa nhận sự trừng phạt kinh khủng nhất. Chỉ thấy Tinh Hồn, trong hắc ám vô biên, đôi mắt màu huyết ngọc rực sáng hừng hực, là sát khí hận thù đốt cháy tâm can.
Từ những ngón tay bắn ra những sợi tơ mỏng manh, những sợi tơ này được tạo thành bởi lực lượng tinh thần. Những sợi tơ hướng mi tâm Trịnh Thần Không, bắt đầu xâm nhập vào tinh thần hải của hắn. Cái đầu lâu giữa không trung trợn ngược mắt nhìn lên trời, ánh mắt khiếp hãi, con ngươi co giãn liên tục, miệng há to, thậm chí muốn tét đến tận mang tai, nước mắt nước mũi chảy ra, giọng hét đơn đớn thê thảm rống lên. Nỗi giày vò này còn kinh khủng hơn cả bị vạn lôi đánh xuống.
Bên trong tinh thần hải, linh hồn của Trịnh Thần Không liên tục chống cự những sợi chỉ tinh thần kia. Những sợi chỉ đang đùa giỡn với hắn, khi thì trói lại, lúc thì thả ra, để cho linh hồn chạy thục mạng ngay bên trong tinh thần hải. Linh hồn của Trịnh Thần Không rất cường hãn, nhưng khi đối diện với những sợi chỉ tinh thần này thì cứ như một cục đất sét, tùy ý nó nhào nặn theo ý muốn.
Cuối cùng sau một khoản thời gian chơi đùa thỏa thích, theo tâm linh của Tinh Hồn, những sợi chỉ tinh thần bắn thẳng tới linh hồn Trịnh Thần Không, cắm sâu vào từng tất linh thể, dù có giãy dụa cách nào cũng chẳng thể phá vỡ được. Dù là đầu lâu bên ngoài hay linh hồn trong tinh thần hải, Trịnh Thần Không đều phải chịu đựng cực hình rất khủng khiếp.
Trong giãy dụa tuyệt vọng, từ giữa mi tâm, những sợi chỉ tinh thần đang trở ra bên ngoài. Đi cùng với những sợi chỉ tinh thần này là một anh linh nhỏ bé, chính là linh hồn của Trịnh Thần Không. Mất đi linh hồn, đôi mắt đầu lâu dần ảm đảm, dần dần trở nên vô hồn.
Về phần linh hồn, Trịnh Thần Không đưa ánh mắt van xin, thế nhưng đáp lại là sự lạnh lùng cùng tà ác.
- Linh hồn ngươi sẽ bị giam cầm mãi mãi, chịu đựng sự giày vò bị quỷ lệ gậm nhấm, trở thành khôi lỗi phục vụ cho đế quốc.
Vừa nói, Tinh Hồn vừa vận dụng thiên phú mới thức tỉnh cách đây không lâu. Năm vầng sáng lóe lên, chính là lực lượng Ngũ Hành.
Ngũ Hành chi lực tạo thành một màn sáng trong suốt bao phủ linh hồn bên trong, tiếp đó chính giữa khối cầu trong suốt le lói một đốm sáng màu tím. Từ đốm sáng này, vô số quỷ lệ dần dần hiện ra.
Vô số quỷ lệ, có gào thét thê lương, có cười hoang dã điên dại, có tức giận nộ hỏa xung thiên… đủ các loại cảm xúc. Những quỷ lệ này nhìn thấy linh hồn Trịnh Thần Không thì mừng rỡ, có lẽ đói khát bấy lâu nay, bọn chúng bắt đầu săn đuổi Trịnh Thần Không.
Quỷ lệ vây khốn, hắn không cách này thoát khỏi, chỉ trong giây lát thì đã bị bắt. Vừa bắt được linh hồn thì bọn chúng cười một tràng tà man, rồi há cái mồm đầy răng nanh nhọn hoắc cạp vào từng tấc linh thể. Từ từ… chậm rãi thôn phệ, trong sự tuyệt vọng vô biên, linh thể dần dần biến mất.
Có lẽ đây cũng là kết cuộc mà hắn thầm mong muốn. Chết đi rồi sẽ chẳng phải tiếp tục thừa nhận sự thống khổ nữa. Nhưng Trịnh Thần Không lại không biết được rằng, linh thể vừa mới bị thôn phệ kia chỉ là bắt đầu cho chuỗi thời gian trầm luân tại thế giới quỷ lệ này.
Sau khi linh hồn bị thôn phệ, không lâu sau linh hồn của Trịnh Thần Không hồi sinh trở lại. Nhìn khuôn mặt mờ mịt, đôi mắt bần thần ngạc nhiên vì bản thân xuất hiện tại một nơi thần bí xa lạ. Ký ức tuyệt vọng đã bị xóa đi. Và rồi quỷ lệ lại hiện ra, điên cuồng truy sát.
Trong quá trình truy sát, Trịnh Thần Không dần dần nhớ ra vì sao mình lại ở cái đất khủng bố này. Hắn tồn tại là một linh hồn, bị Tinh Hồn đem nhốt vào thế giới trầm luân này, để cho linh hồn mình bị quỷ lệ giày xéo một cách vô vọng.
Hắn hét thảm thê lương, cầu xin Tinh Hồn giải thoát cho mình. Nhưng nào đơn giản như vậy. Đời này của Trịnh Thần Không, trừ phi có người đủ năng lực phá vỡ được tinh thần cầu này, nếu không hắn cứ mãi mãi trầm luân trong thế giới hư huyễn đó.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Thế giới chìm trong cõi âm u, không trăng không sao, chỉ có tiếng gió rít lên nghe nức lòng. Tử khí đã bị xua tan sau khi Trịnh Thần Không bị Tinh Hồn đánh bại, linh hồn giam trong huyễn giới, thân thể đem phong ấn xuống lòng đất, còn đầu lâu thì bị ghiêm trên đỉnh núi, ngày đêm chịu lôi kiếp phẫn nộ đánh xuống.
Đất Thiên Lam phồn vinh cả vạn năm nay, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi trở nên tiêu điều hoang vắng, bị hơi thở thương hải tang điền bủa vây.
Khắp nơi là một đống đổ nát, không có một sinh mệnh nào tồn tại cả. Ấy vậy mà giữa một nơi hoang tàn này lại có một ngọn tháp đứng sừng sững ở đó. Nhìn bên ngoài thì nó bị tàn phá, nhưng không hiểu làm cách gì mà nó vẫn có thể đứng vững, cứ như có một chấp niệm, hoặc một lời khẩn cầu này đó giúp cho nó trụ vững.
Một bóng người bước đi lên trên cầu thang. Ngọn tháp này chỉ có ba tầng, bằng vào tu vi của người áo đen kia thì trong một suy nghĩ là có thể lên đến tầng thứ ba ngay. Nhưng cứ nhìn bước chân nặng nề của hắn, từ từ đạp lên từng nấc thang một. Như thể vừa đi vừa suy nghĩ về một chuyện xa xăm nào đó.
Hắn khuôn mặt lạnh băng, sự cô độc vây lấy người hắn, không để cho bất kỳ thứ tình cảm nào động chạm được đến.
Mặt lạnh băng mà lòng nặng trĩu
Bước đi trên từng nấc thang cũ
Nghĩ về bóng dáng tuyệt mỹ ấy
Ai nhớ ai quên chuyện năm xưa.
Hắn cứ bước đi, trong lòng cầu mong những nấc thang này đừng đưa mình đến đích, như không muốn đối diện với một ai đó. Nhưng dù là nấc thang lên thiên đường thì cũng có điểm cuối của nó. Cầu thang dẫn đường đưa hắn lên tầng thứ ba.
Nhìn nơi này bài trí đơn giản, xung quanh rất trống trải, ở chính giữa là một chiếc bàn vuông nhỏ, trên bàn đặt một bình rượu trắng tinh khôi, hai chiếc ly và hai tấm gối trải trên đất.
Tinh Hồn bước tới, ngồi xếp bằng trên tấm thảm gối, rồi đưa tay tới cầm lấy bình rượu, từ từ rót vào chiếc ly được đặt ở phía gần mình.
Cầm ly rượu trên tay, hắn uống ực một hơi, rồi đảo mắt nhìn bên phía đối diện, vốn không có một ai, nhưng trong lòng thầm đang nhớ đến một người. Một người mà hắn từng trân trọng hơn cả mạng sống của mình, một người dù đã phản bội hắn mà hắn vẫn không thể quên, một người đẩy hắn vào ma đạo, và cũng là người mà hắn hận nhất.
Gió đêm thổi qua bóng lưng cô đơn, nhẹ nhàng làm lay động mái tóc mềm mại.
- Ngươi ở đây chờ ta, vậy mà cho đến cuối cùng lại không dám đối diện.
Tinh Hồn nặng trĩu nói. Hắn nhìn phía bên đối diện, dù đã bài trí gọn gàn ngăn nắp, nhìn tinh mắt thì vẫn có thể nhận ra, trong chiếc ly bên kia vẫn còn ẩm ướt, mặt bàn thì có vài chỗ bị nước thấm, thời gian có lẽ chỉ mới nửa tiếng trước mà thôi.
- Những gì ngươi gây ra, khiến Sở Điệp và Tô Hân Nhi vẫn mình, đẩy ra vào sa vào ma đạo, ngày đêm sống trong nỗi cô đơn và giày vò, tất cả đều là do ngươi. Vậy mà thứ ngươi đền bù chỉ là một tờ giấy cùng với cái xác lạnh này sao?
Đột nhiên Tinh Hồn giận giữ gầm lên, tiếng gầm khiến cho thương khung biến đổi, gió thổi mây phun, sấm chớp đùng đùng, giống như khoảng khắc tận thế.
Tờ giấy trên tay bị hắn vò nát lại, chỉ có thể nhìn được vài chữ “…dùng mạng sống này để đền tội…”, và treo lơ lửng trên xà ngang gỗ, một bóng dáng yêu kiều với áo trắng tinh khôi, khuôn mặt tuyệt mỹ đã nhắm đôi mắt lại, mái tóc màu tím bóng mượt rũ xuống, hệt như cái lần đầu mà Tinh Hồn đã nhìn thấy.
Cái xác lạnh này chính là Yến Ngọc Lan. Nàng đã tự vẫn, chấm dứt cuộc đời của mình.
Nàng chết đi mà đôi mắt lệ bi thương vẫn còn đọng lại, trên đôi môi căng mọng bị bong ra, dường như trước lúc chết đi nàng đã khóc rất nhiều, cắn răng mím môi mới khiến cho nó bị thương như vậy.
Nhưng cái chết của nàng không nhận được sự tha thứ nào cả, chỉ có sự giận dữ thống hận cùng bi thương. Kẻ đã chết thì nào biết gì, chỉ có người sống mới thấu hiểu sự khổ sở là như thế nào.
Lửa giận của hắn khiến cho đại địa rung chuyển, tòa tháp này tùy thời sụp đổ.
Tinh Hồn quyền nắm lại, những ngón tay đâm thủng qua da làm cho máu tươi nóng hổi chảy xuống. Hắn nhìn thi thể Yến Ngọc Lan, lạnh lùng nói ra từng chữ:
- Kiếp này ngươi trốn thoát, nhưng kiếp sau để ta tìm được, ta sẽ khiến ngươi trả lại những gì mà ngươi đã gây ra.
Cùng với những câu nói khắc cốt ghi tâm, một áp lực cường đại ập xuống, tòa tháp không chỉ sụp đổ mà còn bị hủy diệt bởi áp lực, ngọn lửa cháy lên bắt đầu thiêu đốt thành tro bụi. Thi thể Yến Ngọc Lan cũng nằm trong đó, bị ngọn lửa điên cuồng kia hủy diệt.
Từ những ngón tay bắn ra những sợi tơ mỏng manh, những sợi tơ này được tạo thành bởi lực lượng tinh thần. Những sợi tơ hướng mi tâm Trịnh Thần Không, bắt đầu xâm nhập vào tinh thần hải của hắn. Cái đầu lâu giữa không trung trợn ngược mắt nhìn lên trời, ánh mắt khiếp hãi, con ngươi co giãn liên tục, miệng há to, thậm chí muốn tét đến tận mang tai, nước mắt nước mũi chảy ra, giọng hét đơn đớn thê thảm rống lên. Nỗi giày vò này còn kinh khủng hơn cả bị vạn lôi đánh xuống.
Bên trong tinh thần hải, linh hồn của Trịnh Thần Không liên tục chống cự những sợi chỉ tinh thần kia. Những sợi chỉ đang đùa giỡn với hắn, khi thì trói lại, lúc thì thả ra, để cho linh hồn chạy thục mạng ngay bên trong tinh thần hải. Linh hồn của Trịnh Thần Không rất cường hãn, nhưng khi đối diện với những sợi chỉ tinh thần này thì cứ như một cục đất sét, tùy ý nó nhào nặn theo ý muốn.
Cuối cùng sau một khoản thời gian chơi đùa thỏa thích, theo tâm linh của Tinh Hồn, những sợi chỉ tinh thần bắn thẳng tới linh hồn Trịnh Thần Không, cắm sâu vào từng tất linh thể, dù có giãy dụa cách nào cũng chẳng thể phá vỡ được. Dù là đầu lâu bên ngoài hay linh hồn trong tinh thần hải, Trịnh Thần Không đều phải chịu đựng cực hình rất khủng khiếp.
Trong giãy dụa tuyệt vọng, từ giữa mi tâm, những sợi chỉ tinh thần đang trở ra bên ngoài. Đi cùng với những sợi chỉ tinh thần này là một anh linh nhỏ bé, chính là linh hồn của Trịnh Thần Không. Mất đi linh hồn, đôi mắt đầu lâu dần ảm đảm, dần dần trở nên vô hồn.
Về phần linh hồn, Trịnh Thần Không đưa ánh mắt van xin, thế nhưng đáp lại là sự lạnh lùng cùng tà ác.
- Linh hồn ngươi sẽ bị giam cầm mãi mãi, chịu đựng sự giày vò bị quỷ lệ gậm nhấm, trở thành khôi lỗi phục vụ cho đế quốc.
Vừa nói, Tinh Hồn vừa vận dụng thiên phú mới thức tỉnh cách đây không lâu. Năm vầng sáng lóe lên, chính là lực lượng Ngũ Hành.
Ngũ Hành chi lực tạo thành một màn sáng trong suốt bao phủ linh hồn bên trong, tiếp đó chính giữa khối cầu trong suốt le lói một đốm sáng màu tím. Từ đốm sáng này, vô số quỷ lệ dần dần hiện ra.
Vô số quỷ lệ, có gào thét thê lương, có cười hoang dã điên dại, có tức giận nộ hỏa xung thiên… đủ các loại cảm xúc. Những quỷ lệ này nhìn thấy linh hồn Trịnh Thần Không thì mừng rỡ, có lẽ đói khát bấy lâu nay, bọn chúng bắt đầu săn đuổi Trịnh Thần Không.
Quỷ lệ vây khốn, hắn không cách này thoát khỏi, chỉ trong giây lát thì đã bị bắt. Vừa bắt được linh hồn thì bọn chúng cười một tràng tà man, rồi há cái mồm đầy răng nanh nhọn hoắc cạp vào từng tấc linh thể. Từ từ… chậm rãi thôn phệ, trong sự tuyệt vọng vô biên, linh thể dần dần biến mất.
Có lẽ đây cũng là kết cuộc mà hắn thầm mong muốn. Chết đi rồi sẽ chẳng phải tiếp tục thừa nhận sự thống khổ nữa. Nhưng Trịnh Thần Không lại không biết được rằng, linh thể vừa mới bị thôn phệ kia chỉ là bắt đầu cho chuỗi thời gian trầm luân tại thế giới quỷ lệ này.
Sau khi linh hồn bị thôn phệ, không lâu sau linh hồn của Trịnh Thần Không hồi sinh trở lại. Nhìn khuôn mặt mờ mịt, đôi mắt bần thần ngạc nhiên vì bản thân xuất hiện tại một nơi thần bí xa lạ. Ký ức tuyệt vọng đã bị xóa đi. Và rồi quỷ lệ lại hiện ra, điên cuồng truy sát.
Trong quá trình truy sát, Trịnh Thần Không dần dần nhớ ra vì sao mình lại ở cái đất khủng bố này. Hắn tồn tại là một linh hồn, bị Tinh Hồn đem nhốt vào thế giới trầm luân này, để cho linh hồn mình bị quỷ lệ giày xéo một cách vô vọng.
Hắn hét thảm thê lương, cầu xin Tinh Hồn giải thoát cho mình. Nhưng nào đơn giản như vậy. Đời này của Trịnh Thần Không, trừ phi có người đủ năng lực phá vỡ được tinh thần cầu này, nếu không hắn cứ mãi mãi trầm luân trong thế giới hư huyễn đó.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Thế giới chìm trong cõi âm u, không trăng không sao, chỉ có tiếng gió rít lên nghe nức lòng. Tử khí đã bị xua tan sau khi Trịnh Thần Không bị Tinh Hồn đánh bại, linh hồn giam trong huyễn giới, thân thể đem phong ấn xuống lòng đất, còn đầu lâu thì bị ghiêm trên đỉnh núi, ngày đêm chịu lôi kiếp phẫn nộ đánh xuống.
Đất Thiên Lam phồn vinh cả vạn năm nay, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi trở nên tiêu điều hoang vắng, bị hơi thở thương hải tang điền bủa vây.
Khắp nơi là một đống đổ nát, không có một sinh mệnh nào tồn tại cả. Ấy vậy mà giữa một nơi hoang tàn này lại có một ngọn tháp đứng sừng sững ở đó. Nhìn bên ngoài thì nó bị tàn phá, nhưng không hiểu làm cách gì mà nó vẫn có thể đứng vững, cứ như có một chấp niệm, hoặc một lời khẩn cầu này đó giúp cho nó trụ vững.
Một bóng người bước đi lên trên cầu thang. Ngọn tháp này chỉ có ba tầng, bằng vào tu vi của người áo đen kia thì trong một suy nghĩ là có thể lên đến tầng thứ ba ngay. Nhưng cứ nhìn bước chân nặng nề của hắn, từ từ đạp lên từng nấc thang một. Như thể vừa đi vừa suy nghĩ về một chuyện xa xăm nào đó.
Hắn khuôn mặt lạnh băng, sự cô độc vây lấy người hắn, không để cho bất kỳ thứ tình cảm nào động chạm được đến.
Mặt lạnh băng mà lòng nặng trĩu
Bước đi trên từng nấc thang cũ
Nghĩ về bóng dáng tuyệt mỹ ấy
Ai nhớ ai quên chuyện năm xưa.
Hắn cứ bước đi, trong lòng cầu mong những nấc thang này đừng đưa mình đến đích, như không muốn đối diện với một ai đó. Nhưng dù là nấc thang lên thiên đường thì cũng có điểm cuối của nó. Cầu thang dẫn đường đưa hắn lên tầng thứ ba.
Nhìn nơi này bài trí đơn giản, xung quanh rất trống trải, ở chính giữa là một chiếc bàn vuông nhỏ, trên bàn đặt một bình rượu trắng tinh khôi, hai chiếc ly và hai tấm gối trải trên đất.
Tinh Hồn bước tới, ngồi xếp bằng trên tấm thảm gối, rồi đưa tay tới cầm lấy bình rượu, từ từ rót vào chiếc ly được đặt ở phía gần mình.
Cầm ly rượu trên tay, hắn uống ực một hơi, rồi đảo mắt nhìn bên phía đối diện, vốn không có một ai, nhưng trong lòng thầm đang nhớ đến một người. Một người mà hắn từng trân trọng hơn cả mạng sống của mình, một người dù đã phản bội hắn mà hắn vẫn không thể quên, một người đẩy hắn vào ma đạo, và cũng là người mà hắn hận nhất.
Gió đêm thổi qua bóng lưng cô đơn, nhẹ nhàng làm lay động mái tóc mềm mại.
- Ngươi ở đây chờ ta, vậy mà cho đến cuối cùng lại không dám đối diện.
Tinh Hồn nặng trĩu nói. Hắn nhìn phía bên đối diện, dù đã bài trí gọn gàn ngăn nắp, nhìn tinh mắt thì vẫn có thể nhận ra, trong chiếc ly bên kia vẫn còn ẩm ướt, mặt bàn thì có vài chỗ bị nước thấm, thời gian có lẽ chỉ mới nửa tiếng trước mà thôi.
- Những gì ngươi gây ra, khiến Sở Điệp và Tô Hân Nhi vẫn mình, đẩy ra vào sa vào ma đạo, ngày đêm sống trong nỗi cô đơn và giày vò, tất cả đều là do ngươi. Vậy mà thứ ngươi đền bù chỉ là một tờ giấy cùng với cái xác lạnh này sao?
Đột nhiên Tinh Hồn giận giữ gầm lên, tiếng gầm khiến cho thương khung biến đổi, gió thổi mây phun, sấm chớp đùng đùng, giống như khoảng khắc tận thế.
Tờ giấy trên tay bị hắn vò nát lại, chỉ có thể nhìn được vài chữ “…dùng mạng sống này để đền tội…”, và treo lơ lửng trên xà ngang gỗ, một bóng dáng yêu kiều với áo trắng tinh khôi, khuôn mặt tuyệt mỹ đã nhắm đôi mắt lại, mái tóc màu tím bóng mượt rũ xuống, hệt như cái lần đầu mà Tinh Hồn đã nhìn thấy.
Cái xác lạnh này chính là Yến Ngọc Lan. Nàng đã tự vẫn, chấm dứt cuộc đời của mình.
Nàng chết đi mà đôi mắt lệ bi thương vẫn còn đọng lại, trên đôi môi căng mọng bị bong ra, dường như trước lúc chết đi nàng đã khóc rất nhiều, cắn răng mím môi mới khiến cho nó bị thương như vậy.
Nhưng cái chết của nàng không nhận được sự tha thứ nào cả, chỉ có sự giận dữ thống hận cùng bi thương. Kẻ đã chết thì nào biết gì, chỉ có người sống mới thấu hiểu sự khổ sở là như thế nào.
Lửa giận của hắn khiến cho đại địa rung chuyển, tòa tháp này tùy thời sụp đổ.
Tinh Hồn quyền nắm lại, những ngón tay đâm thủng qua da làm cho máu tươi nóng hổi chảy xuống. Hắn nhìn thi thể Yến Ngọc Lan, lạnh lùng nói ra từng chữ:
- Kiếp này ngươi trốn thoát, nhưng kiếp sau để ta tìm được, ta sẽ khiến ngươi trả lại những gì mà ngươi đã gây ra.
Cùng với những câu nói khắc cốt ghi tâm, một áp lực cường đại ập xuống, tòa tháp không chỉ sụp đổ mà còn bị hủy diệt bởi áp lực, ngọn lửa cháy lên bắt đầu thiêu đốt thành tro bụi. Thi thể Yến Ngọc Lan cũng nằm trong đó, bị ngọn lửa điên cuồng kia hủy diệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook