Đại La Thiên Tôn
Quyển 5 - Chương 157: Trở về (Thượng)

Nhìn theo bóng lưng Trịnh Thần Không bỏ trốn kia, là do thế giới u ám hay là do thần uy hắn tạo ra, không ai rõ hắn đang nghĩ gì trong đầu, ngoại trừ chính bản thân hắn. Mũi kiếm hướng về phía đó, nếu để ý kỹ thì có thể nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt cáng kiếm kia khẽ run lên một hồi. Một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên, hòa cùng với làn gió tuyết thổi về phương xa, rốt cuộc hắn hạ kiếm xuống. 

Lại chuyển nhẹ đầu nhìn về phía bên này, phía bên đám Tàng Thiên Ca đang bị chấn nhiếp bởi sức mạnh vô song của hắn, tóc đen dài tung bay trong gió kia, trên người hắn không hiểu sao lại lộ ra vẻ tang thương, cô độc, tịch mịch. Không phải hắn đang cố làm ra bộ dạng như vậy, mà thực sự cái vẻ đơn độc, lạnh lùng ấy toát ra từ trong xương cốt của hắn. Tựa hồ thế giới của hắn, cái thế giới im ắng chỉ có nỗi bi thương ấy, không một ai có thể chạm tới được, không một ai…

Ngoái đầu nhìn qua một lượt, cuối cùng dừng lại ở Tàng Thiên Ca. Hai hàng chân mày Tàng Thiên Ca hơi nhíu lại, không rõ vì áo hắn có cảm giác, từ đầu đến cuối, gã Ma Kiếm Lang này đặt chú ý đến mình nhiều nhất. Mục nhãn lạnh lẽo, dù đang bị thương, nhưng nếu như Ma Kiếm Lang muốn đánh tiếp, hắn dĩ nhiên sẽ nghênh tiếp. 

Giữa lúc ấy, trong mấy trăm người đang đứng ở đây, có một người thân thể khẽ run lên nhè nhẹ, phải chăng là vì sự chấn động trong nội tâm? Kẻ đó, chính là Long Ngọc Huyền. Không hiểu sao, hắn lại phát hiện gã Ma Kiếm Lang này… có gì đó… tâm thần hắn run lên từng cơn. 

Khi ấy, chiến ý trên người Ma Kiếm Lang bỗng tán đi. Hắc kiếm trong tay hóa thành làn khói đen, kế đó tan biến vào hư vô. Ma Kiếm Lang xoay người lại, hướng về phía khu rừng, hướng về phía Bắc Hoang, nơi hắn xuất hiện, hắn nhẹ nhàng bước đi trên lớp tuyết trắng dày đặc, ấy vậy mà trên lớp tuyết trắng ấy lại không hề để lại dấu chân nào cả, dù rằng thật sự là hắn đang bước đi. 

Bước đi nhìn chậm rãi, thế nhưng chỉ vài hơi thở, đã không còn ai thấy bóng dáng của hắn nữa. Thế giới vô sắc cũng dần dần biến mất, chiếm vào vị trí đó là ánh mặt trời rạng rỡ lúc hừng đông. Vầng thái dương ấm áp nhẹ nhàng trải dài khắp thế gian, như một tấm thảm ấm áp vậy. 

Tuyết trắng rực rỡ được ánh mặt trời chiếu vào càng trở nên rực rỡ hơn. Ánh nắng chiếu vào những gương mặt mệt mỏi kia, sau một trận chiến dài, cuối cùng cũng được thả lỏng. 

Long Ngọc Huyền dõi theo bóng lưng Ma Kiếm Lang rời đi, chẳng rõ tại nguyên nhân gì mà tâm của hắn không thể nào yên tĩnh được, tâm của hắn đang biến động. Một người trầm tĩnh, luôn giữ cho mình trầm tĩnh, thế nhưng bây giờ lại xuất hiên tâm biến. 

Hắn là người lấy tâm để tu, cách tu hành hơi khác biệt với những người còn lại trong số đám huynh đệ. Nhưng nếu cứ như thế này trở về, sợ rằng hắn không thể tu hành được nữa. Phải giải quyết triệt để, như vậy tâm mới tĩnh trở lại được. 

Hắn bước lên một bước, dưới hai chân hóa thành đoàn cầu vòng, tốc độc nhanh đến cực hạn, chỉ cảm giác hắn tựa như một cơn gió vậy, bay thẳng vào khu rừng, nơi Ma Kiếm Lang rời đi. 

Hành động của hắn khiến người ta chấn kinh, ngay cả đám Long Kiếm cũng ngẩn ra, không rõ hắn đang muốn làm gì. 

- Lão tứ, ngươi đi đâu vậy?

Long Kiếm cùng với Long Vân đang hộ pháp cho người áo đen, không ngờ Long Ngọc Huyền lại đuổi theo Ma Kiếm Lang khiến hắn giật mình. Trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ thấy tứ sư đệ của mình trở nên khác lạ như vậy. 

Tiếng la thất thanh của hắn hóa thành từng đoàn sóng âm bay thẳng vào khu rừng, nhưng chẳng có ai đáp lại cả. 

Nếu như Long Ngọc Huyền có chuyện gì… 

Long Uyên đứng lên, giọng điệu nghiêm túc nói:

- Các đệ ở đây hộ pháp cho sư tôn, ta sẽ đi theo lão tứ.

- Lão đại, để ta đi cùng. 

Long Kiếm bây giờ cũng trở nên nghiêm túc lạ thường, không còn lười biến, không còn xuề xòa như trước đây nữa. Có lẽ vì lần này liên quan đến sinh mệnh của huynh đệ… Long Uyên không từ chối, liền gật đầu. 

Hai người Long Uyên, Long Kiếm hóa thành đoàn cầu vòng, tốc độ cực nhanh cũng chạy nhanh vào khu rừng. Trong lòng họ nổi sóng lớn, lo lắng cho tính mạng của Long Ngọc Huyền. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

“Ngươi nhìn thấy gì trong thế giới này?”

Bên trong khu rừng, những gốc cây đại thụ khổng lồ, thân to đến nỗi phải chín, mười người ôm mới hết, mỗi cây cao chí ít cũng phải năm mươi, sáu mươi mét, đâm thẳng lên bầu trời kia. Dù là ban ngày, nhưng ánh sáng mặt trời khó lọt vào bên trong rừng, lại thêm hàn khí băng lãnh khắc nghiệt của Thiên Băng đại lục càng khiến cho khu rừng trở nên u ám, tịch mịch hơn hẳn. 

Ngẫu nhiên vang lên vài tiếng hú của thú dữ sống trong rừng, ngoài ra, không còn bất cứ âm thanh nào khác. 

Đột nhiên có tiếng lẹt xẹt như xé gió khe khẽ vang lên, một bóng người vụt qua. Hắn dừng chân tại một nhánh cây đại thụ, ánh mắt vô thần quét xung quanh, thần thức mở rộng như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó. Kẻ này, đích thị là Long Ngọc Huyền. 

Trong đầu hắn cứ vang vọng lại câu nói… không phải, chính xác hơn là hắn cảm nhận được ánh mắt của Ma Kiếm Lang khi nhìn hắn đã hỏi hắn câu này. Ý tứ đó đã khiến nội tâm hắn chấn động, mãi không thể nào yên tĩnh trở lại. 

“Ngươi hỏi ta câu đó là có ý gì? Ma Kiếm Lang!” 

Dừng chân không quá một giây, thần thức hắn tản ra, dường như phát hiện ra khí tức Ma Kiếm Lang, lại tiếp tục phóng người về phía bên trái. 

Dù ở trong rừng, bởi vì bị băng tuyết phủ lên, thế nên khu rừng này khá trơn trượt, ấy vậy mà Long Ngọc Huyền tốc độ không chậm, di chuyển trong khu rừng tựa như một bóng ma mị ảnh vậy. Từ nhỏ hắn đã sinh hoạt tại Ma Thú Sơn Mạch, có không ít nơi ẩm ướt, trơn trượt khó chịu như thế này, thế nên đã thành ra quen thuộc, dễ dàng thích nghi được. 

Nơi Long Ngọc Huyền dừng chân lại, trước mặt hắn là một hồ băng khá lớn. 

Tàng băng tụ trên mặt hồ rất dày, tựa như một tấm gương, phản chiếu lại mọi hình ảnh ngoài thực tế. 

Phía bên đối diện có một người đang đứng. Khí tức hiu quạnh, cô độc và tịch mịch, trên người mặc một bộ giáp đen, hắn như hòa vào với bóng đêm sau lưng. Chính là Ma Kiếm Lang. 

Nhìn hắn dường như đã đứng đây từ rất lâu rồi, tựa hồ đang chờ đợi ai đó đến vậy. 

Long Ngọc Huyền cảm giác như vậy. Có lẽ… người mà Ma Kiếm Lang đang chờ, chính là mình. 

- Ngươi đang chờ ta?

Long Ngọc Huyền mở miệng hỏi thẳng. Đáp lại lời hắn chính là một cái gật đầu từ Ma Kiếm Lang. 

- Từ trên người ngươi, ta cảm nhận được thứ gì đó quen thuộc. Rốt cuộc… ngươi là ai?

Ở đằng sau vang lên âm thanh xé gió, trong tiếng gió vang vọng lại âm thanh quen thuộc. Ma Kiếm Lang nhướng mày nhìn lên, Long Ngọc Huyền đồng dạng cũng như vậy. Không khó để đoán, giọng nói đó là của Long Uyên và Long Kiếm. Hai người bọn chúng vì lo cho an nguy của hắn mà đuổi theo. 

Vốn đang chú ý đến hai tên Long Kiếm, Long Vân đang đuổi theo, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói lãnh đạm, nhưng trong đó ẩn chứa chút gì đó bi ai. 

Khi Long Ngọc Huyền quay lại nhìn, phía đối diện hắn, bên kia hồ băng đang khẽ phát ra ánh quang phản chiếu lại những tia mặt trời yếu ớt kia, nơi đó… không có một ai cả. 

Vừa lúc ấy, Long Uyên, Long Kiếm cũng vừa tới nơi. Chỉ thấy nơi đây còn lại một mình bóng hình cô độc của Long Ngọc Huyền. Ngoài ra, chẳng còn ai cả. 

Trông Long Ngọc Huyền đứng sững người, Long Uyên quét mắt, đồng thời tản thần thức ra xung quanh, tìm kiếm mọi ngóc ngách trong phạm vi thần thức bao phủ, nhưng không hề phát hiện ra thứ gì cả. 

Hắn nhẹ nhàng bước tới, vỗ vai Long Ngọc Huyền, ý tứ quan tâm hỏi:

- Lão tứ, vừa rồi… có người ở đây sao? Là Ma Kiếm Lang?

Long Kiếm cũng có ý tứ tương tự với Long Uyên, ánh mắt tập trung lên người Long Ngọc Huyền, chờ đợi câu trả lời của hắn. 

Khu rừng vang lên tiếng kêu the thẻ, một tiếng chim cô đơn, âm thanh kêu gọi đồng bạn của nó, hay là than trách ông trời vì sao cho nó một vận mệnh đơn độc, không ai rõ cả. 

Chỉ thấy Long Ngọc Huyền đứng im một hồi lâu, dù bên cạnh có hai sư huynh đệ, nhưng tựa hồ trong thế giới hắn đang đắm chìm cũng là một sự đơn độc, giống như tiếng chim kêu bi thương kia vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương