Đại La Thiên Tôn
-
Quyển 5 - Chương 126: Khổng Tước Minh Vương (Hạ)
Trọng tài tên gọi Xích Dũng nhìn Thiết Thế Thành chết thảm trước mặt mình thì không khỏi tức giận. Dù sao Thiết Thế Thành cũng là cường giả Chủ Thần Cảnh, đối với Ma Tộc Chi Chiến sẽ rất hữu ích, không ngờ lại tán thân ngay tại Vô Thượng Thiên Cung như thế này. Y đã cố gắng ngăn cản, chỉ tiếc tốc độ lại không nhanh bằng Long Tuyền, muốn ngăn cản thì đã muộn.
Xích Dũng trừng mắt nhìn Long Tuyền, khuôn mặt cay lại khó coi, nói:
- Thiết Thế Thành đã nhận thua, tại sao ngươi còn giết hắn?
Long Tuyền cười nhạt, đồng thời nghiên đầu lại, làm ra bộ dạng không hiểu ý tứ của Xích Dũng là gì.
- Hắn có nói sao? Sao ta lại không nghe thấy nhỉ?
Rồi Long Tuyền nhìn xuống khán đài, hỏi lớn một câu:
- Có ai nghe thấy lão gia hỏa kia bảo nhận thua không?
Mỗi lần Long Tuyền ánh mắt nhìn qua chỗ nào thì những võ giả quan sát chỗ đó liền lảng tránh, chỉ có một số ít là dám đối diện với mục quan của Long Tuyền mà thôi. Tuy nhiên, trong đôi mắt của họ vẫn sinh ra một tia úy kỵ.
Sau một hồi, không ai đứng ra trả lời cả. Dù bọn họ biết rằng, vừa rồi Thiết Thế Thành đã nhận thua. Nhưng giữa chừng lại bị Long Tuyền ám toán, dùng thủ thuật âm hiểm nào đó cắt lưỡi, không để cho Thiết Thế Thành nói được. Lại ngay lúc Xích Dũng muốn cứu thì Long Tuyền đã nhanh tay đạp vỡ đầu lâu, thế là Thiết Thế Thành chết ngay tại đương trường.
Không thấy ai nói gì cả, Long Tuyền mới chuyển ánh mắt lại nhìn Xích Dũng, nói tiếp:
- Đấy, chẳng có một ai nghe lão gia hỏa đó nhận thua cả. Nếu đã không nhận thua thì chỉ còn cách giết hắn để giành chiến thắng mà thôi. Chẳng phải ngươi đã nói với ta rằng trong luật không cấm giết người à, bây giờ lại thay đổi còn nhanh hơn cả trở bàn tay. Đừng nói với ta rằng ngươi ỷ làm trọng tài rồi muốn đổi luật sao thì đổi nha.
Long Tuyền lời nói khiêu khích, trước mặt trưởng lão Vô Thượng Thiên Cung là Xích Dũng mà không hề e ngại. Xích Dũng giận đến run cả ria mép, bàn tay siết chặt lại. Nếu như là ở bên ngoài, có lẽ Xích Dũng đã lao lên bóp chết Long Tuyền rồi.
Cuối cùng Xích Dũng vẫn giữ vững được lý trí của mình, thở ra một hơi để lấy lại bình tĩnh.
- Được, trận này ngươi thắng. Bây giờ mau cút xuống khán đài.
Có lẽ trong lòng Xích Dũng đang vô cùng bất mãn với Long Tuyền. Nhận ra được điều đó, Long Tuyền chỉ việc nhún vai, không nói bất kỳ lời nào quay lưng bước xuống khán đài.
Trên đường tiến về chỗ đám huynh đệ mình đang đứng đợi, tất cả võ giả xung quanh không hiểu sao lại tự động tách ra làm hai bên, chừa lại đó một lối đi vừa đủ để Long Tuyền bước qua.
- Lão cửu, chụp lấy.
Một giọng nói quen thuộc vang lên, chính là của Long Kiếm. Câu nói vang lên cùng với việc ném vò rượu trong tay về phía Long Tuyền. Chụp lấy vò rượu, hương thơm từ trong bay phản phất trong thiên địa, hít vào một hơi mà đã làm cho Long Tuyền say mê.
- Vừa nghịch vừa được thưởng rượu, đúng là số dách mà.
- Uống tiết kiệm, nhớ chừa bọn ta nữa đấy.
- Hàng hiếm, không phải lúc nào lão nhị cũng lấy ra uống đâu.
- Ngươi mà uống hết thì đừng gọi bọn ta là huynh đệ nữa.
- Uống hết là truy sát toàn bản đồ luôn. Ngon uống hết thử xem.
- ………
Đám Long Vân nhìn vò rượu, miệng thậm chí còn chảy xuống vài giọt nước dãi, hận không thể cướp lấy bình rượu trong tay Long Tuyền. Phải nói, tay nghề ủ rượu của Long Kiếm đúng là hạng nhất. Đám bọn chúng mỗi lần uống rượu chỉ nghĩ đến rượu Long Kiếm ủ mà thôi, những loại khác ở bên ngoài chẳng khác gì nước lã cả. Đáng tiếc, Long Kiếm rất yêu rượu, dù bị đám huynh đệ của mình van xin nài nỉ hay được Long Vô Mệnh mua với giá cao đi nữa, hắn tuyệt đối không có đem ra bán.
Hôm nay lại ngẫu hứng lấy rượu ra dùng, làm sao mà đám bợm nhậu kia không thèm thuồng cho được. Long Tuyền trên khán đài kiêu ngạo, không sợ trời không sợ đất là vậy, nhưng khi bước xuống đây, được Long Kiếm giao cho bình rượu, ban đầu thì rất mừng, nhưng chỉ một giây sau đã cảm nhận vô số luồng sát khí hướng về mình. Không phải là của người xung quanh, mà chính là của đám huynh đệ hắn.
Long Tuyền đang định thưởng thức thì bị bọn Long Vân uy hiếp. Cuối cùng hắn không dám mở nắp ra, ủ rủ buồn bã mà vẫn phải nở nụ cười, nhìn vào rất khó coi:
- Đệ nào dám chứ. Cổ nhân có câu, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mà. Đồ ngon làm sao không có phần của các huynh được.
Ngoài miệng nói lời hoa mỹ văn chương thế thôi, thực chất trong lòng Long Tuyền đang hận không thể sút bay đám sâu rượu kia. Cái gì mà huynh đệ chứ, một đám bợm nhậu đang lăm le rượu ngon của mình. Hắn còn đang suy nghĩ làm cách nào để dùng một mình.
Đám Long Vân thấy Long Tuyền nói như vậy thì gật đầu hài lòng.
- Thấy chưa. Ta đã bảo rồi, lão cửu tấm lòng khoan dung độ lượng, làm sao có dụng tâm xấu xa được.
- Ngại quá, vừa rồi lão lục ta còn nghi ngờ lão cửu. Đúng là đáng trách.
- Lão cửu, có huynh đệ tốt như ngươi, đúng là không cầu mong gì hơn.
- Huynh đệ tốt, huynh đệ tốt.
- ………
Đám Long Vân chạy đến vậy xung quanh Long Tuyền. Tuy đang khen ngợi, tâng bốc hết lời, nhưng ánh mắt tên nào tên nấy lại đang nhìn vào vò rượu quý kia, làm cho mọi cố gắng bào rút của Long Tuyền phá sản. Long Tuyền chỉ biết đứng khóc ròng một chỗ, hận không thể ngửa đầu hỏi ông trời, tại sao mình lại có đám huynh đệ khốn nạn như thế này chứ?
- Ta đề nghị, để ta giữ vò rượu này.
Long Chiến vừa nói vừa chỉ vào vò rượu. Hắn dứt lời thì nguyên một đám trừng mắt nhìn hắn. Cứ nhìn bộ dạng nước dãi đầy miệng, thiếu điều muốn ướt cả áo kia, ông nội ai mà dám đưa cho hắn giữa chứ, chẳng khác nào giao trứng cho ác.
- Lão ngũ, không phải sắp tới đến lượt ngươi quyết đấu à? Làm sao mà giữ rượu được chứ? Ta thấy để ta giữ nó là thích hợp nhất, mọi người thấy thế nào?
Long Vô Mệnh làm sao không biết được âm mưu của Long Chiến là gì. Hắn vừa ngăn cản Long Chiến, vừa muốn thu lại vò rượu làm của riêng.
Đương nhiên mấy tên kia làm sao chấp nhận được. Giữa chốn đông người như vậy, chỉ vì một vò rượu, nguyên một đám mấy tên tiểu tử vậy mà lại bát nháo lên tranh giành.
- Lão lục không đáng tin. Để cho ta đi.
- Lần trước để cho lão tam ngươi giữ rượu, rốt cuộc lại uống hết một mình, một giọt cũng không chừa lại.
- Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ. Bộ nhị sư huynh ta đây không đáng tin vậy sao?
- Một chút cũng không.
- ………
Long Phi Tuyết nhìn tình huống như vậy thì đỏ mặt xấu hổ, hận không thể có một cái hố nào để chui xuống nấp đi. Bây giờ có cho bao nhiêu son phấn đi nữa, nàng cũng không dám nhận mấy tên kia là huynh đệ của mình. Đứng cạnh nàng, Long Thiếu Hoàng ánh mắt muốn nhảy cả ra, có lẽ cũng đang muốn nhảy tới tranh giành rượu. Tuy nhiên, hắn bị Long Phi Tuyết kèm quá dữ, ngay cả một bước chân cũng không dám nhấc lên.
Còn Long Uyên thì nổi cả gân xanh, đầu muốn bốc khói. Long Uyên tính tình nghiêm túc, há có thể chịu đựng được cảnh mất mặt như vậy. Nếu không phải có Long Ngọc Huyền ngăn cản, Long Uyên đã tiếng lên bóp cổ từng thằng một rồi.
Cuối cùng, nhân vật gây ra tình trạng hỗn loạn đó, chính là lão nhị Long Kiếm thì đứng một bên khoanh tay xem, vừa nhìn vừa cười đểu, bộ dạng hắn lúc này đây đích thực là đệ nhất vô sỉ. Ngay cả đám huynh đệ của mình mà cũng không buông tha, để cho bọn chúng giữa chốn đông người mà tranh cãi vì một vò rượu.
- Lão nhị, huynh đúng là độc ác.
Một giọng nói lạnh nhạt chậm rãi vang lên. Chính là lão thập Long Hạo Kỳ. Đôi mắt cá chết nhìn cuộc tranh cãi hỗn loạn, rốt cuộc hắn mới mở miệng nói.
- Bậy bậy. Nhị sư huynh đây có lòng tốt tặng chúng vò rượu, là tự bọn chúng tranh giành, đâu có liên quan gì đến nhị sư huynh chứ.
- Huynh tặng mỗi người một vò, chẳng phải là ổn thỏa sao.
- Cái này thì đệ không biết rồi. Đồ ngon thì phải ít, càng ít càng tốt, như vậy người ta mới thích được. Nếu đem sản xuất đại trà, đồ ngon cũng biến thành đồ dởm mà thôi.
Long Kiếm làm ra vẻ vô tội, đồng thời vừa giải thích chậm rãi với Long Hạo Kỳ, tránh để bản thân mang tiếng.
- Là huynh tiếc của cả thôi. Đồ xấu xa.
Long Hạo Kỳ một câu giải thích cũng chẳng nghe lọt tai, đảo mắt nhìn Long Kiếm, lạnh nhạt phán một câu, sau đó xoay lưng bỏ đi, chẳng thèm nhìn mặt Long Kiếm lấy một cái.
Long Kiếm đứng cứng đơ cả người. Bình thường Long Kiếm rất ưa thích lão thập này, cưng chiều hết mức, muốn gì cũng cho. Nhưng không ngờ bây giờ lại bị Long Hạo Kỳ phán cho một câu đầy lạnh lẽo, cảm giác như muôn vạn lưỡi kiếm đâm xuyên tim hắn vậy. Long Kiếm khuôn mặt đau khổ, run run níu kéo.
- Lão thập, trong mắt đệ, nhị sư huynh xấu xa vậy sao? Lão thập, lão thập à…
Xích Dũng trừng mắt nhìn Long Tuyền, khuôn mặt cay lại khó coi, nói:
- Thiết Thế Thành đã nhận thua, tại sao ngươi còn giết hắn?
Long Tuyền cười nhạt, đồng thời nghiên đầu lại, làm ra bộ dạng không hiểu ý tứ của Xích Dũng là gì.
- Hắn có nói sao? Sao ta lại không nghe thấy nhỉ?
Rồi Long Tuyền nhìn xuống khán đài, hỏi lớn một câu:
- Có ai nghe thấy lão gia hỏa kia bảo nhận thua không?
Mỗi lần Long Tuyền ánh mắt nhìn qua chỗ nào thì những võ giả quan sát chỗ đó liền lảng tránh, chỉ có một số ít là dám đối diện với mục quan của Long Tuyền mà thôi. Tuy nhiên, trong đôi mắt của họ vẫn sinh ra một tia úy kỵ.
Sau một hồi, không ai đứng ra trả lời cả. Dù bọn họ biết rằng, vừa rồi Thiết Thế Thành đã nhận thua. Nhưng giữa chừng lại bị Long Tuyền ám toán, dùng thủ thuật âm hiểm nào đó cắt lưỡi, không để cho Thiết Thế Thành nói được. Lại ngay lúc Xích Dũng muốn cứu thì Long Tuyền đã nhanh tay đạp vỡ đầu lâu, thế là Thiết Thế Thành chết ngay tại đương trường.
Không thấy ai nói gì cả, Long Tuyền mới chuyển ánh mắt lại nhìn Xích Dũng, nói tiếp:
- Đấy, chẳng có một ai nghe lão gia hỏa đó nhận thua cả. Nếu đã không nhận thua thì chỉ còn cách giết hắn để giành chiến thắng mà thôi. Chẳng phải ngươi đã nói với ta rằng trong luật không cấm giết người à, bây giờ lại thay đổi còn nhanh hơn cả trở bàn tay. Đừng nói với ta rằng ngươi ỷ làm trọng tài rồi muốn đổi luật sao thì đổi nha.
Long Tuyền lời nói khiêu khích, trước mặt trưởng lão Vô Thượng Thiên Cung là Xích Dũng mà không hề e ngại. Xích Dũng giận đến run cả ria mép, bàn tay siết chặt lại. Nếu như là ở bên ngoài, có lẽ Xích Dũng đã lao lên bóp chết Long Tuyền rồi.
Cuối cùng Xích Dũng vẫn giữ vững được lý trí của mình, thở ra một hơi để lấy lại bình tĩnh.
- Được, trận này ngươi thắng. Bây giờ mau cút xuống khán đài.
Có lẽ trong lòng Xích Dũng đang vô cùng bất mãn với Long Tuyền. Nhận ra được điều đó, Long Tuyền chỉ việc nhún vai, không nói bất kỳ lời nào quay lưng bước xuống khán đài.
Trên đường tiến về chỗ đám huynh đệ mình đang đứng đợi, tất cả võ giả xung quanh không hiểu sao lại tự động tách ra làm hai bên, chừa lại đó một lối đi vừa đủ để Long Tuyền bước qua.
- Lão cửu, chụp lấy.
Một giọng nói quen thuộc vang lên, chính là của Long Kiếm. Câu nói vang lên cùng với việc ném vò rượu trong tay về phía Long Tuyền. Chụp lấy vò rượu, hương thơm từ trong bay phản phất trong thiên địa, hít vào một hơi mà đã làm cho Long Tuyền say mê.
- Vừa nghịch vừa được thưởng rượu, đúng là số dách mà.
- Uống tiết kiệm, nhớ chừa bọn ta nữa đấy.
- Hàng hiếm, không phải lúc nào lão nhị cũng lấy ra uống đâu.
- Ngươi mà uống hết thì đừng gọi bọn ta là huynh đệ nữa.
- Uống hết là truy sát toàn bản đồ luôn. Ngon uống hết thử xem.
- ………
Đám Long Vân nhìn vò rượu, miệng thậm chí còn chảy xuống vài giọt nước dãi, hận không thể cướp lấy bình rượu trong tay Long Tuyền. Phải nói, tay nghề ủ rượu của Long Kiếm đúng là hạng nhất. Đám bọn chúng mỗi lần uống rượu chỉ nghĩ đến rượu Long Kiếm ủ mà thôi, những loại khác ở bên ngoài chẳng khác gì nước lã cả. Đáng tiếc, Long Kiếm rất yêu rượu, dù bị đám huynh đệ của mình van xin nài nỉ hay được Long Vô Mệnh mua với giá cao đi nữa, hắn tuyệt đối không có đem ra bán.
Hôm nay lại ngẫu hứng lấy rượu ra dùng, làm sao mà đám bợm nhậu kia không thèm thuồng cho được. Long Tuyền trên khán đài kiêu ngạo, không sợ trời không sợ đất là vậy, nhưng khi bước xuống đây, được Long Kiếm giao cho bình rượu, ban đầu thì rất mừng, nhưng chỉ một giây sau đã cảm nhận vô số luồng sát khí hướng về mình. Không phải là của người xung quanh, mà chính là của đám huynh đệ hắn.
Long Tuyền đang định thưởng thức thì bị bọn Long Vân uy hiếp. Cuối cùng hắn không dám mở nắp ra, ủ rủ buồn bã mà vẫn phải nở nụ cười, nhìn vào rất khó coi:
- Đệ nào dám chứ. Cổ nhân có câu, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mà. Đồ ngon làm sao không có phần của các huynh được.
Ngoài miệng nói lời hoa mỹ văn chương thế thôi, thực chất trong lòng Long Tuyền đang hận không thể sút bay đám sâu rượu kia. Cái gì mà huynh đệ chứ, một đám bợm nhậu đang lăm le rượu ngon của mình. Hắn còn đang suy nghĩ làm cách nào để dùng một mình.
Đám Long Vân thấy Long Tuyền nói như vậy thì gật đầu hài lòng.
- Thấy chưa. Ta đã bảo rồi, lão cửu tấm lòng khoan dung độ lượng, làm sao có dụng tâm xấu xa được.
- Ngại quá, vừa rồi lão lục ta còn nghi ngờ lão cửu. Đúng là đáng trách.
- Lão cửu, có huynh đệ tốt như ngươi, đúng là không cầu mong gì hơn.
- Huynh đệ tốt, huynh đệ tốt.
- ………
Đám Long Vân chạy đến vậy xung quanh Long Tuyền. Tuy đang khen ngợi, tâng bốc hết lời, nhưng ánh mắt tên nào tên nấy lại đang nhìn vào vò rượu quý kia, làm cho mọi cố gắng bào rút của Long Tuyền phá sản. Long Tuyền chỉ biết đứng khóc ròng một chỗ, hận không thể ngửa đầu hỏi ông trời, tại sao mình lại có đám huynh đệ khốn nạn như thế này chứ?
- Ta đề nghị, để ta giữ vò rượu này.
Long Chiến vừa nói vừa chỉ vào vò rượu. Hắn dứt lời thì nguyên một đám trừng mắt nhìn hắn. Cứ nhìn bộ dạng nước dãi đầy miệng, thiếu điều muốn ướt cả áo kia, ông nội ai mà dám đưa cho hắn giữa chứ, chẳng khác nào giao trứng cho ác.
- Lão ngũ, không phải sắp tới đến lượt ngươi quyết đấu à? Làm sao mà giữ rượu được chứ? Ta thấy để ta giữ nó là thích hợp nhất, mọi người thấy thế nào?
Long Vô Mệnh làm sao không biết được âm mưu của Long Chiến là gì. Hắn vừa ngăn cản Long Chiến, vừa muốn thu lại vò rượu làm của riêng.
Đương nhiên mấy tên kia làm sao chấp nhận được. Giữa chốn đông người như vậy, chỉ vì một vò rượu, nguyên một đám mấy tên tiểu tử vậy mà lại bát nháo lên tranh giành.
- Lão lục không đáng tin. Để cho ta đi.
- Lần trước để cho lão tam ngươi giữ rượu, rốt cuộc lại uống hết một mình, một giọt cũng không chừa lại.
- Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ. Bộ nhị sư huynh ta đây không đáng tin vậy sao?
- Một chút cũng không.
- ………
Long Phi Tuyết nhìn tình huống như vậy thì đỏ mặt xấu hổ, hận không thể có một cái hố nào để chui xuống nấp đi. Bây giờ có cho bao nhiêu son phấn đi nữa, nàng cũng không dám nhận mấy tên kia là huynh đệ của mình. Đứng cạnh nàng, Long Thiếu Hoàng ánh mắt muốn nhảy cả ra, có lẽ cũng đang muốn nhảy tới tranh giành rượu. Tuy nhiên, hắn bị Long Phi Tuyết kèm quá dữ, ngay cả một bước chân cũng không dám nhấc lên.
Còn Long Uyên thì nổi cả gân xanh, đầu muốn bốc khói. Long Uyên tính tình nghiêm túc, há có thể chịu đựng được cảnh mất mặt như vậy. Nếu không phải có Long Ngọc Huyền ngăn cản, Long Uyên đã tiếng lên bóp cổ từng thằng một rồi.
Cuối cùng, nhân vật gây ra tình trạng hỗn loạn đó, chính là lão nhị Long Kiếm thì đứng một bên khoanh tay xem, vừa nhìn vừa cười đểu, bộ dạng hắn lúc này đây đích thực là đệ nhất vô sỉ. Ngay cả đám huynh đệ của mình mà cũng không buông tha, để cho bọn chúng giữa chốn đông người mà tranh cãi vì một vò rượu.
- Lão nhị, huynh đúng là độc ác.
Một giọng nói lạnh nhạt chậm rãi vang lên. Chính là lão thập Long Hạo Kỳ. Đôi mắt cá chết nhìn cuộc tranh cãi hỗn loạn, rốt cuộc hắn mới mở miệng nói.
- Bậy bậy. Nhị sư huynh đây có lòng tốt tặng chúng vò rượu, là tự bọn chúng tranh giành, đâu có liên quan gì đến nhị sư huynh chứ.
- Huynh tặng mỗi người một vò, chẳng phải là ổn thỏa sao.
- Cái này thì đệ không biết rồi. Đồ ngon thì phải ít, càng ít càng tốt, như vậy người ta mới thích được. Nếu đem sản xuất đại trà, đồ ngon cũng biến thành đồ dởm mà thôi.
Long Kiếm làm ra vẻ vô tội, đồng thời vừa giải thích chậm rãi với Long Hạo Kỳ, tránh để bản thân mang tiếng.
- Là huynh tiếc của cả thôi. Đồ xấu xa.
Long Hạo Kỳ một câu giải thích cũng chẳng nghe lọt tai, đảo mắt nhìn Long Kiếm, lạnh nhạt phán một câu, sau đó xoay lưng bỏ đi, chẳng thèm nhìn mặt Long Kiếm lấy một cái.
Long Kiếm đứng cứng đơ cả người. Bình thường Long Kiếm rất ưa thích lão thập này, cưng chiều hết mức, muốn gì cũng cho. Nhưng không ngờ bây giờ lại bị Long Hạo Kỳ phán cho một câu đầy lạnh lẽo, cảm giác như muôn vạn lưỡi kiếm đâm xuyên tim hắn vậy. Long Kiếm khuôn mặt đau khổ, run run níu kéo.
- Lão thập, trong mắt đệ, nhị sư huynh xấu xa vậy sao? Lão thập, lão thập à…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook