Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 352: Như vậy đã đủ?

Chỉ thấy Dung Mẫn Nhi nộ hỏa trùng thiên, trong đầu hồi tưởng lại viễn cảnh liên tục rơi vào hố bẫy của Tinh Hồn, bị hắn không thương tiếc lôi đi, cuối cùng bị bắt trói rồi treo ngược lên cành cây, trước giờ chỉ có nàng đi ăn hiếp người khác, chỉ duy nhất một lần đó là bị người khác khi dễ mà thôi. 

Trong lúc Tinh Hồn còn chưa kịp nhớ ra chuyện khi đó, còn đang định dò hỏi một chút thì chợt nhận ra Dung Mẫn Nhi đã xông thẳng tới, gương mặt lửa giận không hề che dấu, khí thế trùng thiên, trên tay xuất hiện một pháp bảo trường tiên, nhìn qua đã biết không phải pháp bảo tầm thường, cánh tay duỗi thẳng quất về phía Tinh Hồn một roi. 

Nhìn Dung Mẫn Nhi tâm thần điều khiển pháp bảo trường tiên này cực kỳ điêu luyện, chỉ thấy trường tiên giống như hóa thành một đầu mãng xà di chuyển trên không trung vô cùng linh hoạt, chớp mắt giây lát đã hiện đến phía trước người Tinh Hồn, như muốn đánh một roi lên mặt hắn vậy. 

Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, vốn đang định dò hỏi, nhưng chưa gì đối phương đã động thủ, vậy thì hắn cũng lười để ý đến, ý niệm khẽ động đem Tiểu Long phản hồi không gian động thiên để nó đỡ làm vướn tay vướn chân. 

“Quỷ Ảnh Thần Hành.”

Trong sát na, thân thể Tinh Hồn hóa thành một làn khói đen quỷ dị, trường tiên đến trước mặt, những tưởng đã chạm được vào người hắn, thế nhưng đáng tiếc đó chỉ là tàn ảnh lưu lại mà thôi. 

Mặc dù đang trong trạng thái tức giận, thế nhưng nội tâm Dung Mẫn Nhi hơi có chút ngạc nhiên. 

Kẻ đáng ghét to gan dám treo ngược mình lên cây kia, bề ngoài biểu hiện tu vi thấp kém, vậy mà lại tránh được một roi của nàng. 

Có điều, cũng chỉ là một chút ngạc nhiên mà thôi, không vì việc thân thủ quỷ dị của Tinh Hồn mà thế công đình chỉ. 

Một roi đánh vào hư không, rơi xuống mặt nước biển tạo thành một hồi chấn động khá lớn, bọt nước biển trắng xóa bay tung tóe, dưới ánh mặt trời tạo nên một dãy màu bảy sắc đẹp mắt, có điều thời điểm này chả ai có tâm trạng để ngắm nó cả. 

Thần niệm khẽ động, cổ tay hất nhẹ một cái, trường tiên ngay lập tức bị Dung Mẫn Nhi thu hồi, xoắn lại thành hình trụ, đồng thời tản ra một luồng hào quang hình trụ vây xung quanh nàng. 

Ngay lúc đó thì thân thể Tinh Hồn từ trong hư không hiện ra, Trấn Ngục Huyền Thể được sử dụng, một quyền lôi đình tung ra, không bởi vì Dung Mẫn Nhi tướng mạo xinh đẹp mà thương hoa tiếc ngọc. 

*Đùng…*

Âm thanh chấn động mãnh liệt, nghe cứ như âm thanh tiếng trống bị người ta dồn hết sức gõ mạnh vào vậy. 

Nói tuy chậm, nhưng từ lúc Dung Mẫn Nhi xuất hiện cho đến lúc Tinh Hồn hoàn thủ, vỏn vẹn chỉ xảy ra trong vài giây mà thôi, bất quá chỉ nhiêu đó cũng đủ để khiến người đang có mặt trên Cổ Nguyên đảo này chú ý đến rồi. 

“Khí tức này… có người đang giao chiến?”

Âm thanh tiếng nổ khá lớn, cùng với không gian bài lãng, khí tức hỗn loạn, không quá khó khăn để nhận ra rằng có người trên Cổ Nguyên đảo bộc phát chiến đấu. 

Lại vị trí của Tinh Hồn và Dung Mẫn Nhi đang giao chiến với nhau cách chỗ đệ tử các phái tập trung không quá xa, lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người này. 

Đứng trong đám đông người, nghe thấy tiếng động kia, Dung Trần chân mày hơi chau lại, lại nhìn sang bên cạnh không hề trông thấy Dung Mẫn Nhi đâu. 

“Tiểu nha đầu này, lại chạy đi đâu mất rồi, không lẽ là…” 

Nội tâm xuất hiện một tia suy nghĩ, tiểu muội này của hắn tính cách rất trẻ con, cực kỳ đanh đá, hơi kích động một tí thôi là liền muốn động tay động chân rồi.

Từ nhỏ Dung Mẫn Nhi được gia tộc hết sức cưng chiều, riết hồi thành thói quen, bây giờ lớn lên không thể uốn nắn được nữa, từ trên xuống dưới trong Dung gia đều bất lực cả. 

Chuyện kia, hết bảy tám phần có liên quan đến nàng. 

“Dung tam thiếu, hay là cùng qua bên đó…”

Lòng hiếu kỳ nổi lên, vốn định mời Dung Trần đi cùng, thế nhưng khi nhìn lại đã không trông thấy bóng dáng của hắn đâu nữa. 

Trở lại vị trí nơi mà Tinh Hồn và Dung Mẫn Nhi đang giao phong với nhau, một quyền tràn đầy sức mạnh của Tinh Hồn, nếu không phải nhờ trường tiên có lực lượng phòng ngự cường hãn, e là lúc này đã bị trọng thương nặng.

“Tên đáng ghét, ngươi dám đánh ta?” 

Bị đối phương một kích đắc thủ, Dung Mẫn Nhi gương mặt nóng giận, trừng mắt đánh đá, cái miệng nhỏ mắng lớn một tiếng. 

“Vì sao mà tấn công ta?”

Cho đến lúc này, hắn vẫn còn chưa kịp những gì hắn đã gây ra với nàng, vẫn ngây thở hỏi lại một câu. 

“Còn vì cái gì, không phải do ngươi làm đạo tặc hái hoa à, hắc hắc…” Giọng nói Tiểu Long vang lên trong đầu, nụ cười có chút tinh quái. 

“Ngươi nói thêm câu nào nữa, ta lập tức xiên ngươi mấy lỗ.” 

“Bổn long bị mất trí nhớ…”

“…”

Bị Tinh Hồn dọa nạt một câu, Tiểu Long chu miệng huýt sáo, xem như vừa rồi chưa nói gì, thế nhưng trong lòng đang nghĩ gì thì khó mà nói được.

Dung Mẫn Nhi bị Tinh Hồn chấn vấn, lửa giận càng lúc càng thiêu đốt mãnh liệt. 

“Khốn kiếp, ngươi còn định giả vờ giả, coi bổn tiểu thư là con ngốc à?”

Vừa nói, Dung Mẫn Nhi nguyên lực bạo phát, trên tay trường tiên chớp lóe hào quang, ẩn ẩn biến hóa thành ảo ảnh một đầu mãng xà dữ tợn khổng lồ. 

Cái trường tiên này, chỉ sợ chính là một kiện pháp bảo cấp bậc linh khí, mà còn là linh khí phẩm chất cực kỳ cao nữa. 

“Cuồng Xà Toái Ảnh.”

Ảo ảnh mãng xà khổng lồ gầm lên một tiếng, miệng há to lộ ra răng nanh nhọn hắc, bên trong như ẩn chứa kịch độc, thân thể khổng lồ lao đến chỗ Tinh Hồn công kích. 

Hừ lạnh một tiếng, nếu đã không đáp, vậy thì không buồn quan tâm lí do nữa. 

“Liên Hoa Quyết – Phá Hồng Trần.”

Ánh hồng quang lãnh huyết lóe lên, xung quanh Tinh Hồn nở rộ một đóa huyết hoa liên vừa rực rỡ vừa yêu dị, ánh hồng quang từ huyết hoa liên xông lên trời, trong chớp mắt biến thành một thanh đao mang theo hơi thở cổ lão tang thương – chính là Hồng Trần Đao, thần niệm khẽ động, Hồng Trần Đao lập tức hướng về phía mãng xà bổ xuống. 

Tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, cuồng phong càn quét khắp nơi, ánh hồng quang bắn phá lung tung, trong khói bụi Tinh Hồn bay ngược về phía sau. 

Trong sát na, Tinh Hồn cảm giác được một cỗ uy hiếp đến từ phía sau lưng.

Theo bản năng, hắn lập tức vận chuyển Hư Không Chiến Thể gia trì lên Trấn Ngục Huyền Thể, đem sức mạnh thân thể đạt đến mức đỉnh phong nhất, chín không gian động thiên ở đằng sau lưng nở rộ kim quang, bên trong không gian động thiên, Không Gian Tiên Phù phát huy năng lực mượn trợ không gian chi lực, chỉ thấy thiên địa nguyên khí dao động mãnh liệt tụ tập vào trong bàn tay phải của hắn, trong sát na ngắn ngủi tạo thành một quả cầu màu xanh lục. 

“Đại Phong Loa Toàn Qua.”

Kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tuy bản thân đang ở trong tình huống bất lợi, thế nhưng vẫn tạo thành một chiêu phản kích đẹp mắt. 

Lại một tiếng bạo tạc nữa xuất hiện, lần này âm thanh không lớn như ban nãy, có điều, không gian chấn động lại khủng khiếp hơn rất nhiều, thiếu điều không gian như đang bị một bàn tay vô hình đập nát, nhìn rất kinh khủng. 

“Ồ…”

Một tiếng ngạc nhiên khẽ kêu lên, chỉ thấy bóng ảnh thanh y hiện ra, chính là Dung gia tam công tử Dung Trần. 

Vừa rồi chỉ là ngẫu nhiên xuất thủ bởi vì trông thấy có người bắt nạt tiểu muội Dung Mẫn Nhi của hắn, nhưng dù là ngẫu nhiên, người bình thường khó mà tiếp được dễ dàng như vậy, mà ngạc nhiên là, đối phương còn chưa tiến vào Địa Tiên cảnh nữa. 

Tinh Hồn thân thể đáp xuống đất, trên gương mặt lộ ra một tia khó chịu, nhìn về phía người vừa mới hướng bản thân xuất thủ, ngữ điệu trầm xuống, sát khí không che dấu. 

“Ngươi là ai? Vì sao đánh lén ta?”

“Tam ca của tiểu cô nương bị ngươi khi dễ, như vậy đã đủ chưa?”

Dung Trần hay tay đặt sau lưng, từ trên người tản ra khí chất xuất chúng phi phàm, đích thực là nhân trung chi long, gió thổi khiến mái tóc dài có chút hỗn loạn, thế nhưng cũng chỉ làm tô điểm cho khí chất của hắn mà thôi. 

Lại một cảm giác quen thuộc thoáng qua, dường như cũng đã gặp qua người này ở đâu rồi, nhưng mà Tinh Hồn hắn vẫn nhất thời không nhớ ra được. 

Ngay sau khi Dung Trần và Tinh Hồn giao thủ bất phân thắng bại, những người khác cũng kịp thời xuất hiện. 

“Ồ, người thanh niên áo đen kia là ai, có khả năng bình thủ được với Dung tam thiếu?”

“Tuy Dung tam thiếu chỉ tùy ý động thủ, thế nhưng người thường không đơn giản tiếp được nhẹ nhàng như vậy.”

“Tu vi của hắn kém như vậy, sao có khả năng bình thủ?”

Người trên đại lục đối với Tinh Hồn còn khá xa lạ, nhất thời không nhận thức được hắn là ai. 

Có điều, trong dòng người vừa kéo đến, dĩ nhiên không thiếu người sinh hoạt trên Loạn Tiên Hải. 

“Người đó, không phải chính là nhân vật vấn đỉnh Tinh Vương Chiến, Địa Ngục giáo đệ tử Tinh Hồn đó sao?”

“Cái gì, người vấn đỉnh Tinh Vương, đánh bại tuyệt thế thiên tài Bạch Trường Cầm chính là hắn ta?”

“Không sai đâu, mặc dù hơi kỳ lạ, nhưng thực lực của hắn rất mạnh. Nghe nói một trong số những đệ tử thân truyền Địa Ngục giáo là Tề Vân Hạt cũng bị hắn một chiêu đánh bại.”

“Nguyên lai là Tinh Vương quán quân, thực lực quả nhiên bất phàm.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương