Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
-
Quyển 2 - Chương 342: Biến khuất mắt…
Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 342: Biến khuất mắt…
Trên khoảng đại trường rộng lớn bên ngoài Thánh Điện, Lục Phong một mình đứng đối diện với ba người, ở vị trí trung tâm chính là vị trưởng lão Ngô Hải Sâm, người đã từng là trọng tài tại Tinh Vương Chiến cách đây không lâu.
“Trong ba người các ngươi, ai muốn chiến đấu với Lục Phong đầu tiên.” Ngô Hải Sâm nhìn về phía ba người Bạch Hải Hiên, Lục Nguy Lâu và Lệ Kiếm Hồng hỏi.
“Là đệ tử.” Lệ Kiếm Hồng sau lưng đeo một thanh trường kiếm, dáng người cao gầy bước về phía trước, hai tay ôm quyền nghi lễ với Ngô Hải Sâm, miệng vừa nói.
“Được, vậy hai người các ngươi lui lại.” Ngô Hải Sâm ra lệnh, sau đó chuyển dời sang hai người Lục Phong và Lệ Kiếm Hồng, lại nói. “Quy tắc giao chiến, tự do chiến đấu trong bán kính hơn trăm trượng, nếu có người bước ra khỏi phạm vi này thì sẽ ghi nhận thất bại, đồng thời không cho phép giết hoặc phế bỏ đối phương, nếu cố ý làm trái hậu quả chắc không cần ta nói các ngươi cũng tự hiểu. Trận này, người chiến bại mất đi cách tranh đoạt danh ngạch, người chiến thắng tiếp tục thụ sự khiêu chiến của Bạch Hải Hiên và Lục Nguy Lâu. Đã rõ quy tắc chưa?”
“Đã rõ.” Lục Phong và Lệ Kiếm Hồng không hẹn mà đồng thanh nói.
Thấy vậy, Ngô Hải Sâm gật đầu rồi lùi lại, đồng thời ra hiệu cho mấy vị trưởng lão khác vây xung quanh nơi phát sinh chiến đấu để khống chế tình hình.
Bên trong khoảng sân, chỉ thấy Lệ Kiếm Hồng hai tay giang rộng, tản ra khí thế cuồng bạo, phía sau lưng, bảo kiếm như được thông linh, lập tức bay ra khỏi vỏ, múa một vòng đẹp mắt trên không trung rồi rơi vào tay hắn ta.
Trong không gian bỗng vang lên âm thanh nghe tựa tiếng kiếm minh, bỗng chốc trở nên biến ảo, không khó nhận ra, Lệ Kiếm Hồng người này lĩnh ngộ ra được kiếm ý, thậm chí là kiếm ý tầng thứ ba, tuy nhiên thông qua lực lượng thì có thể nhận ra, kiếm ý của hắn không tinh thuần bằng Phong Lãnh, càng không thể so sánh được với Tinh Hồn.
Tuy nhiên, với kiếm ý tầng thứ ba như Lệ Kiếm Hồng cũng đủ xưng hùng xưng bá trong đám thiên kiêu đệ tử rồi, hắn là một trong ba người được lựa chọn từ gần hai trăm tên thiên kiêu đệ tử, dĩ nhiên phải có chỗ đặc biệt hơn người.
Chỉ thấy Lệ Kiếm Hồng người này tản ra một loại khí tức lăng lệ nhiếp người, thanh kiếm trong tay của hắn gọi là Kinh Hồn kiếm, thuộc về hạ phẩm linh bảo, trong tay Lệ Kiếm Hồng phát ra uy thế cực mạnh.
“Hóa Ảnh Kỹ - Chích Dương Kiếm.”
Lệ Kiếm Hồng thi triển bộ pháp quỷ dị, trên khoảng sân không ngờ lại xuất hiện thêm vài tên Lệ Kiếm Hồng nữa, dĩ nhiên chỉ có một Lệ Kiếm Hồng duy nhất, thế nhưng bởi tốc độ quá nhanh nên mới tạo thành trường cảnh giống như vậy.
Trên tay Kinh Hồn kiếm lóe lên ánh sáng tựa như ánh thái dương, toàn bộ Lệ Kiếm Hồng từ trên cao cầm kiếm đâm xuống, đường kiếm tuyệt đẹp nhưng ẩn chứa nguy cơ hiểm hóc.
Lục Phong tự nhiên cũng không đứng yên một chỗ, mái tóc đỏ yêu dị dựng ngược lên trời, trong đôi mắt bắn ra huyết quang, chỉ thấy không gian tràn ngập mùi máu tanh, lấy Lục Phong làm trung tâm không ngừng khuếch tán, bài lãng khắp nơi.
Lục Phong song thủ kết ấn, khí huyết cùng nguyên lực luân chuyển, kế tiếp hướng không trung đánh ra một đạo huyết ấn khổng lồ.
“Huyết Hải Ấn.”
Huyết ấn đỏ thẫm tràn ngập mùi máu tanh bay lên không trung, sau đó theo ý niệm của Lục Phong mà bất chợt bạo tạc tạo thành một vụ oanh động rất lớn, đem hết thảy ảo ảnh Lệ Kiếm Hồng đều bị hủy diệt, hiện ra duy nhất một Lệ Kiếm Hồng chân chính.
“Mẹ kiếp các ngươi, dám coi thường lão tử, lão tử đánh các ngươi thành đầu heo, đến cha mẹ ngươi cũng không nhận ra.”
Lục Phong gầm lớn một tiếng, thân thể hóa thành một đạo huyết hồng tấn công về phía Lệ Kiếm Hồng đang bạo lui, tự nhiên là đang muốn thừa thắng xông lên.
Lệ Kiếm Hồng gương mặt biến đổi, trong đôi mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
“Kiếm Phi Kinh Thiên.” Chỉ thấy Lệ Kiếm Hồng hô lớn, lấy ý niệm điều động Kinh Hồn kiếm một đường thẳng tắp công kích về phía trước, lại đem kiếm ý đệ tam trọng gia trì lên một kiếm này, trên đường đi xé rách không gian.
Trông thấy Kinh Hồn kiếm phá không mà đến, Lục Phong không lộ ra một chút bấn loạn, ngược lại cười khẩy một tiếng.
Con ngươ Lệ Kiếm Hồng co rút, đột nhiên cảm giác đằng sau lưng chạy dọc một luồng khí lạnh, bên tai vang lên một giọng nói âm lãnh: “Biến cho khuất mắt lão tử.”
Dĩ nhiên chính là Lục Phong, không biết từ khi nào, Lục Phong đã xuất hiện đằng sau lưng hắn ta rồi.
Sắc mặt Lệ Kiếm Hồng đại biến, miệng kinh hô: “Ngươi che giấu thực lực?”
Đáp lại Lệ Kiếm Hồng là một tiếng hừ lạnh, kiếm đã rời tay, đằng trước hủy diệt phân thân mà Lục Phong lưu lại, kiếm giả mà mất kiếm chẳng khác gì mất đi một cánh tay cả, thực lực đại giảm.
Lục Phong cũng chẳng phải người gì tốt lành, há có thể bỏ qua cơ hội tốt đánh bại Lệ Kiếm Hồng này.
“Cút!”
Từ phía đằng sau lưng, Lục Phong một quyền đánh vào giữa sóng lưng Lệ Kiếm Hồng, chỉ thấy Lệ Kiếm Hồng hét thảm một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngã về phía trước, thảm bại vô cùng.
“Huyết Di Bộ Pháp?” Nhìn thân ảnh quỷ dị của Lục Phong, bên ngoài Chiến Lang hộ pháp khẽ nói một tiếng, vừa liếc nhìn sang Huyết Luân hộ pháp nói: “Huyết Luân, ngươi vậy mà truyền xuống cho hắn Huyết Di Bộ Pháp?”
Huyết Di Bộ Pháp là công pháp do Huyết Luân hộ pháp sáng tạo ra, tuy nhiên tu luyện cực kỳ hà khắc, không cẩn thận là phản phệ cắn trả, mất mạng như chơi.
“Chiến Lang, ngươi không cần bận tâm. Lục Phong hắn ta khả năng khôi phục rất mạnh, thế nên hoàn toàn khống chế chống đỡ được, vì vậy ta mới dạy hắn Huyết Di Bộ Pháp.” Huyết Luân hộ pháp chậm rãi giải thích.
Kỳ thực rất lâu trước đây, Huyết Luân hộ pháp đã truyền cho Lục Phong bộ công pháp này, tuy nhiên khi đó, thời điểm tham dự Tinh Vương Chiến, Lục Phong vẫn chưa thể sử dụng được Huyết Di Bộ Pháp vào thực chiến, nhưng bây giờ, hắn đã phá cảnh, tiến vào hậu kỳ Địa Tiên cảnh, thế nên liền có khả năng vận dụng được Huyết Di Bộ Pháp này.
Về phần Lệ Kiếm Hồng, hắn bại cũng không oan uổng.
Ngoại trừ mấy người Tinh Hồn, Tào Tuyết Dương và Ma Luân thần sắc như thường, dĩ nhiên đã đoán trước được kết cục ra thì những người khác hít vào một ngụm trọc khí, ánh mắt khó tin nhìn vào Lục Phong.
Gia hỏa này ẩn giấu cũng rất sâu, đến bây giờ mới chân chính lộ ra thực lực của bản thân. Hắn được Chu Thiên Tử lựa chọn trở thành người thay thế danh ngạch của Tinh Hồn, tự nhiên bên trong có lí do.
“Đưa Lệ Kiếm Hồng đi trị thương.” Ngô Hải Sâm trưởng lão lên tiếng.
Vừa rồi Lục Phong quả thật nặng tay, tuy nhiên vẫn khống chế lực trong phạm vi cho phép, không phế bỏ hay uy hiếp đến mạng sống của Lệ Kiếm Hồng, cùng lắm chỉ cần nằm trên giường vài tháng là khôi phục bình thường.
“Ngươi muốn tiếp tục hay nghỉ ngơi?” Nhìn sang Lục Phong, chỉ thấy sắc mặt của hắn lúc này có chút tái nhợt đi, Ngô Hải Sâm bèn hỏi.
“Dĩ nhiên là nghỉ ngơi, đệ tử đâu phải trâu bò đâu mà không biết mệt, phù phù…” Lục Phong tay chống nạnh thở dốc.
Sử dụng Huyết Di Bộ Pháp nguyên lực tiêu hao thì ít, trái lại rất tổn hao huyết khí, vừa rồi đơn giản thi triển mà hắn tiêu hao đến một phần năm lực lượng huyết khí trong cơ thể, thế nên cấp tốc xin nghỉ ngơi.
“Được, ngươi có nửa khắc để nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục khiêu chiến, đương nhiên nếu cảm thấy khó khăn, ngươi có thể từ bỏ.” Ngô Hải Sâm nhắc nhở một câu.
Ngoài mặt Lục Phong cười trừ, nhưng trong bụng thầm mắng, nghỉ gì có nửa khắc, không đủ lão tử uống ngụm trà nữa. Nghĩ là vậy, nhưng Lục Phong cấp tốc ngồi bệch xuống, sau đó lấy ra Huyết Khí Đan phục dụng. Loại Huyết Khí Đan này là do Huyết Luân hộ pháp tự tay luyện chế ra, tại Địa Ngục giáo mọi người đều biết, vì vậy không hướng Lục Phong chất vấn gì cả.
Không để ý đến Lục Phong nghỉ ngơi nữa, Ngô Hải Sâm nhìn về phía hai tên Bạch Hải Hiên và Lục Nguy Lâu nói: “Hai người các ngươi, ai lên trước?”
“Để đệ tử.” Tựa hồ đã bàn bạc với nhau từ trước, thế nên Lục Nguy Lâu không chút do dự tiến vào bên trong sân đấu. Vừa rồi trông thấy Lục Phong một chiêu đánh bại Lệ Kiếm Hồng khiến cho hắn nội tâm chấn kinh. Ngoại trừ các vị trưởng bối và mấy người Tinh Hồn ra thì những người khác đều không biết được rằng Lục Phong đã phá cảnh, thế nên mới tỏ ra khinh thị. Giống như Lệ Kiếm Hồng, kỳ thực, hắn ta có thể làm tốt hơn như vậy, đáng tiếc chưa triển lộ ra toàn bộ thực lực thì bị Lục Phong nhất kích lôi đình đánh bại.
Có lối mòn của Lệ Kiếm Hồng phía trước, Lục Nguy Lâu tự nhiên không dám khinh nhờn, điều chỉnh bản thân ở trạng thái tốt nhất, chuẩn bị mà đối phó với Lục Phong.
Nửa khắc sau, Lục Phong thực lực khôi phục trở lại, lúc này hắn thả xuống uy thế tiên giả Địa Tiên cảnh đứng đối diện với Lục Nguy Lâu, gương mặt nở nụ cười tràn đầy tự tin, mái tóc đỏ rực nhẹ nhàng tung bay, như tô điểm thêm vẻ ngạo thị của Lục Phong lúc này.
“Chiến!” Ngô Hải Sâm đứng bên ngoài hô một tiếng, chỉ thấy bên trong hai bóng người đồng thời thẳng tắp từ hai hướng khác nhau xông thẳng đến, bàn tay siết chặt lại, quyền đối quyền thô bạo đụng chạm tạo nên một tiếng oanh tạch thật lớn.
Chương 342: Biến khuất mắt…
Trên khoảng đại trường rộng lớn bên ngoài Thánh Điện, Lục Phong một mình đứng đối diện với ba người, ở vị trí trung tâm chính là vị trưởng lão Ngô Hải Sâm, người đã từng là trọng tài tại Tinh Vương Chiến cách đây không lâu.
“Trong ba người các ngươi, ai muốn chiến đấu với Lục Phong đầu tiên.” Ngô Hải Sâm nhìn về phía ba người Bạch Hải Hiên, Lục Nguy Lâu và Lệ Kiếm Hồng hỏi.
“Là đệ tử.” Lệ Kiếm Hồng sau lưng đeo một thanh trường kiếm, dáng người cao gầy bước về phía trước, hai tay ôm quyền nghi lễ với Ngô Hải Sâm, miệng vừa nói.
“Được, vậy hai người các ngươi lui lại.” Ngô Hải Sâm ra lệnh, sau đó chuyển dời sang hai người Lục Phong và Lệ Kiếm Hồng, lại nói. “Quy tắc giao chiến, tự do chiến đấu trong bán kính hơn trăm trượng, nếu có người bước ra khỏi phạm vi này thì sẽ ghi nhận thất bại, đồng thời không cho phép giết hoặc phế bỏ đối phương, nếu cố ý làm trái hậu quả chắc không cần ta nói các ngươi cũng tự hiểu. Trận này, người chiến bại mất đi cách tranh đoạt danh ngạch, người chiến thắng tiếp tục thụ sự khiêu chiến của Bạch Hải Hiên và Lục Nguy Lâu. Đã rõ quy tắc chưa?”
“Đã rõ.” Lục Phong và Lệ Kiếm Hồng không hẹn mà đồng thanh nói.
Thấy vậy, Ngô Hải Sâm gật đầu rồi lùi lại, đồng thời ra hiệu cho mấy vị trưởng lão khác vây xung quanh nơi phát sinh chiến đấu để khống chế tình hình.
Bên trong khoảng sân, chỉ thấy Lệ Kiếm Hồng hai tay giang rộng, tản ra khí thế cuồng bạo, phía sau lưng, bảo kiếm như được thông linh, lập tức bay ra khỏi vỏ, múa một vòng đẹp mắt trên không trung rồi rơi vào tay hắn ta.
Trong không gian bỗng vang lên âm thanh nghe tựa tiếng kiếm minh, bỗng chốc trở nên biến ảo, không khó nhận ra, Lệ Kiếm Hồng người này lĩnh ngộ ra được kiếm ý, thậm chí là kiếm ý tầng thứ ba, tuy nhiên thông qua lực lượng thì có thể nhận ra, kiếm ý của hắn không tinh thuần bằng Phong Lãnh, càng không thể so sánh được với Tinh Hồn.
Tuy nhiên, với kiếm ý tầng thứ ba như Lệ Kiếm Hồng cũng đủ xưng hùng xưng bá trong đám thiên kiêu đệ tử rồi, hắn là một trong ba người được lựa chọn từ gần hai trăm tên thiên kiêu đệ tử, dĩ nhiên phải có chỗ đặc biệt hơn người.
Chỉ thấy Lệ Kiếm Hồng người này tản ra một loại khí tức lăng lệ nhiếp người, thanh kiếm trong tay của hắn gọi là Kinh Hồn kiếm, thuộc về hạ phẩm linh bảo, trong tay Lệ Kiếm Hồng phát ra uy thế cực mạnh.
“Hóa Ảnh Kỹ - Chích Dương Kiếm.”
Lệ Kiếm Hồng thi triển bộ pháp quỷ dị, trên khoảng sân không ngờ lại xuất hiện thêm vài tên Lệ Kiếm Hồng nữa, dĩ nhiên chỉ có một Lệ Kiếm Hồng duy nhất, thế nhưng bởi tốc độ quá nhanh nên mới tạo thành trường cảnh giống như vậy.
Trên tay Kinh Hồn kiếm lóe lên ánh sáng tựa như ánh thái dương, toàn bộ Lệ Kiếm Hồng từ trên cao cầm kiếm đâm xuống, đường kiếm tuyệt đẹp nhưng ẩn chứa nguy cơ hiểm hóc.
Lục Phong tự nhiên cũng không đứng yên một chỗ, mái tóc đỏ yêu dị dựng ngược lên trời, trong đôi mắt bắn ra huyết quang, chỉ thấy không gian tràn ngập mùi máu tanh, lấy Lục Phong làm trung tâm không ngừng khuếch tán, bài lãng khắp nơi.
Lục Phong song thủ kết ấn, khí huyết cùng nguyên lực luân chuyển, kế tiếp hướng không trung đánh ra một đạo huyết ấn khổng lồ.
“Huyết Hải Ấn.”
Huyết ấn đỏ thẫm tràn ngập mùi máu tanh bay lên không trung, sau đó theo ý niệm của Lục Phong mà bất chợt bạo tạc tạo thành một vụ oanh động rất lớn, đem hết thảy ảo ảnh Lệ Kiếm Hồng đều bị hủy diệt, hiện ra duy nhất một Lệ Kiếm Hồng chân chính.
“Mẹ kiếp các ngươi, dám coi thường lão tử, lão tử đánh các ngươi thành đầu heo, đến cha mẹ ngươi cũng không nhận ra.”
Lục Phong gầm lớn một tiếng, thân thể hóa thành một đạo huyết hồng tấn công về phía Lệ Kiếm Hồng đang bạo lui, tự nhiên là đang muốn thừa thắng xông lên.
Lệ Kiếm Hồng gương mặt biến đổi, trong đôi mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
“Kiếm Phi Kinh Thiên.” Chỉ thấy Lệ Kiếm Hồng hô lớn, lấy ý niệm điều động Kinh Hồn kiếm một đường thẳng tắp công kích về phía trước, lại đem kiếm ý đệ tam trọng gia trì lên một kiếm này, trên đường đi xé rách không gian.
Trông thấy Kinh Hồn kiếm phá không mà đến, Lục Phong không lộ ra một chút bấn loạn, ngược lại cười khẩy một tiếng.
Con ngươ Lệ Kiếm Hồng co rút, đột nhiên cảm giác đằng sau lưng chạy dọc một luồng khí lạnh, bên tai vang lên một giọng nói âm lãnh: “Biến cho khuất mắt lão tử.”
Dĩ nhiên chính là Lục Phong, không biết từ khi nào, Lục Phong đã xuất hiện đằng sau lưng hắn ta rồi.
Sắc mặt Lệ Kiếm Hồng đại biến, miệng kinh hô: “Ngươi che giấu thực lực?”
Đáp lại Lệ Kiếm Hồng là một tiếng hừ lạnh, kiếm đã rời tay, đằng trước hủy diệt phân thân mà Lục Phong lưu lại, kiếm giả mà mất kiếm chẳng khác gì mất đi một cánh tay cả, thực lực đại giảm.
Lục Phong cũng chẳng phải người gì tốt lành, há có thể bỏ qua cơ hội tốt đánh bại Lệ Kiếm Hồng này.
“Cút!”
Từ phía đằng sau lưng, Lục Phong một quyền đánh vào giữa sóng lưng Lệ Kiếm Hồng, chỉ thấy Lệ Kiếm Hồng hét thảm một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngã về phía trước, thảm bại vô cùng.
“Huyết Di Bộ Pháp?” Nhìn thân ảnh quỷ dị của Lục Phong, bên ngoài Chiến Lang hộ pháp khẽ nói một tiếng, vừa liếc nhìn sang Huyết Luân hộ pháp nói: “Huyết Luân, ngươi vậy mà truyền xuống cho hắn Huyết Di Bộ Pháp?”
Huyết Di Bộ Pháp là công pháp do Huyết Luân hộ pháp sáng tạo ra, tuy nhiên tu luyện cực kỳ hà khắc, không cẩn thận là phản phệ cắn trả, mất mạng như chơi.
“Chiến Lang, ngươi không cần bận tâm. Lục Phong hắn ta khả năng khôi phục rất mạnh, thế nên hoàn toàn khống chế chống đỡ được, vì vậy ta mới dạy hắn Huyết Di Bộ Pháp.” Huyết Luân hộ pháp chậm rãi giải thích.
Kỳ thực rất lâu trước đây, Huyết Luân hộ pháp đã truyền cho Lục Phong bộ công pháp này, tuy nhiên khi đó, thời điểm tham dự Tinh Vương Chiến, Lục Phong vẫn chưa thể sử dụng được Huyết Di Bộ Pháp vào thực chiến, nhưng bây giờ, hắn đã phá cảnh, tiến vào hậu kỳ Địa Tiên cảnh, thế nên liền có khả năng vận dụng được Huyết Di Bộ Pháp này.
Về phần Lệ Kiếm Hồng, hắn bại cũng không oan uổng.
Ngoại trừ mấy người Tinh Hồn, Tào Tuyết Dương và Ma Luân thần sắc như thường, dĩ nhiên đã đoán trước được kết cục ra thì những người khác hít vào một ngụm trọc khí, ánh mắt khó tin nhìn vào Lục Phong.
Gia hỏa này ẩn giấu cũng rất sâu, đến bây giờ mới chân chính lộ ra thực lực của bản thân. Hắn được Chu Thiên Tử lựa chọn trở thành người thay thế danh ngạch của Tinh Hồn, tự nhiên bên trong có lí do.
“Đưa Lệ Kiếm Hồng đi trị thương.” Ngô Hải Sâm trưởng lão lên tiếng.
Vừa rồi Lục Phong quả thật nặng tay, tuy nhiên vẫn khống chế lực trong phạm vi cho phép, không phế bỏ hay uy hiếp đến mạng sống của Lệ Kiếm Hồng, cùng lắm chỉ cần nằm trên giường vài tháng là khôi phục bình thường.
“Ngươi muốn tiếp tục hay nghỉ ngơi?” Nhìn sang Lục Phong, chỉ thấy sắc mặt của hắn lúc này có chút tái nhợt đi, Ngô Hải Sâm bèn hỏi.
“Dĩ nhiên là nghỉ ngơi, đệ tử đâu phải trâu bò đâu mà không biết mệt, phù phù…” Lục Phong tay chống nạnh thở dốc.
Sử dụng Huyết Di Bộ Pháp nguyên lực tiêu hao thì ít, trái lại rất tổn hao huyết khí, vừa rồi đơn giản thi triển mà hắn tiêu hao đến một phần năm lực lượng huyết khí trong cơ thể, thế nên cấp tốc xin nghỉ ngơi.
“Được, ngươi có nửa khắc để nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục khiêu chiến, đương nhiên nếu cảm thấy khó khăn, ngươi có thể từ bỏ.” Ngô Hải Sâm nhắc nhở một câu.
Ngoài mặt Lục Phong cười trừ, nhưng trong bụng thầm mắng, nghỉ gì có nửa khắc, không đủ lão tử uống ngụm trà nữa. Nghĩ là vậy, nhưng Lục Phong cấp tốc ngồi bệch xuống, sau đó lấy ra Huyết Khí Đan phục dụng. Loại Huyết Khí Đan này là do Huyết Luân hộ pháp tự tay luyện chế ra, tại Địa Ngục giáo mọi người đều biết, vì vậy không hướng Lục Phong chất vấn gì cả.
Không để ý đến Lục Phong nghỉ ngơi nữa, Ngô Hải Sâm nhìn về phía hai tên Bạch Hải Hiên và Lục Nguy Lâu nói: “Hai người các ngươi, ai lên trước?”
“Để đệ tử.” Tựa hồ đã bàn bạc với nhau từ trước, thế nên Lục Nguy Lâu không chút do dự tiến vào bên trong sân đấu. Vừa rồi trông thấy Lục Phong một chiêu đánh bại Lệ Kiếm Hồng khiến cho hắn nội tâm chấn kinh. Ngoại trừ các vị trưởng bối và mấy người Tinh Hồn ra thì những người khác đều không biết được rằng Lục Phong đã phá cảnh, thế nên mới tỏ ra khinh thị. Giống như Lệ Kiếm Hồng, kỳ thực, hắn ta có thể làm tốt hơn như vậy, đáng tiếc chưa triển lộ ra toàn bộ thực lực thì bị Lục Phong nhất kích lôi đình đánh bại.
Có lối mòn của Lệ Kiếm Hồng phía trước, Lục Nguy Lâu tự nhiên không dám khinh nhờn, điều chỉnh bản thân ở trạng thái tốt nhất, chuẩn bị mà đối phó với Lục Phong.
Nửa khắc sau, Lục Phong thực lực khôi phục trở lại, lúc này hắn thả xuống uy thế tiên giả Địa Tiên cảnh đứng đối diện với Lục Nguy Lâu, gương mặt nở nụ cười tràn đầy tự tin, mái tóc đỏ rực nhẹ nhàng tung bay, như tô điểm thêm vẻ ngạo thị của Lục Phong lúc này.
“Chiến!” Ngô Hải Sâm đứng bên ngoài hô một tiếng, chỉ thấy bên trong hai bóng người đồng thời thẳng tắp từ hai hướng khác nhau xông thẳng đến, bàn tay siết chặt lại, quyền đối quyền thô bạo đụng chạm tạo nên một tiếng oanh tạch thật lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook