Đại Kiếp Chủ
-
Chương 2-1: Đạo Nguyên Chân Giải
"Tại sao có thể như vậy được?"
Trong phủ thành chủ giăng đèn kết hoa, Phương Nguyên cô đơn ngồi trên bàn ngoài hành lang, nhìn đàn cá sặc sỡ màu sắc đang bơi qua bơi lại trong hồ nước bên cạnh, bàng hoàng ngơ ngác, đột nhiên rất muốn nhảy vào hồ nước, hóa thành một thành viên của chúng nó.
Hắn gần như đã quên mình đi xuống đài như thế nào, lại được tôi tớ của phủ thành chủ dẫn tới nơi này như thế nào.
Lúc này, phủ thành chủ đang tổ chức một bữa tiệc.
Dựa vào lệ thường, mỗi khi kỳ thi ba năm một lần kết thúc, thành chủ sẽ luôn thiết yến mở tiệc chiêu đãi các thiên chi kiêu tử được gọi tên trên bảng trong kỳ thi, sắp trở thành đệ tử tiên môn, năm nay tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, thậm chí bởi vì con gái hắn cũng lên bảng nên còn có vẻ náo nhiệt hơn. Chỉ là Phương Nguyên vốn nên ngồi trên ghế khách quý trong sảnh đại yến này, lúc này lại chỉ có thể ngơ ngác ngồi ở ngoài hành lang, coi giữ cái bàn trống rỗng.
Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt đồng tình, thương hại, đùa cợt, thậm chí là vui sướng khi người gặp họa hỗn loạn xung quanh, cảm thấy cực kỳ mỏi mệt.
Hắn vốn không nên xuất hiện ở đây!
Đạo Nguyên Chân Giải bị hủy bỏ, mình chẳng những không còn là hạng nhất bảng Giáp, thậm chí ngay cả bảng Ất cũng không thể nào vào được...
Bởi vì hắn đã bỏ ra quá nhiều tâm huyết lên Đạo Nguyên Chân Giải, mặt khác thì dù là dược lý, bói toán, đồ vật cũng thế, tất nhiên không có khả năng có trình độ quá nhiều, thậm chí, hắn gần như dốt đặc cán mai về những môn khác, bởi vì từ rất sớm, Chu tiên sinh đã nói rằng nếu học giỏi môn Đạo Nguyên Chân Giải thì có thể chống được tất cả học vấn của các môn khác cộng lại...
Dù sao thì khi nào vào tiên môn, các học vấn khác đều có thể chậm rãi học, duy có Đạo Nguyên Chân Giải là phải học từ nhỏ.
Sự thật đúng là như thế, trong đợt khảo hạch tiên môn, Phương Nguyên chỉ thi đúng một môn Đạo Nguyên Chân Giải là được hạng nhất bảng Giáp.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, hắn còn chưa nhận được ngọc phù đã nhận được một tin dữ như vậy?
Hắn đã không có tên trên bảng, nhưng thành chủ vẫn tỏ ra tốt bụng, vẫn bảo tôi tớ đón hắn tới, sắp xếp cho hắn một ghế ngồi.
Chỉ là việc chọn rể, hắn không nhắc lại, mà ghế tôn quý trong sảnh, cũng không chứa được hắn.
Người khác trong hành lang, hoặc là cố ý, hoặc là vô tình, đều né tránh hắn, nhưng lại để một mình hắn cô đơn một mình chiếm lấy cả một chiếc bàn lớn, cứ như là một lực lượng vô hình xuất hiện bên cạnh hắn vậy, ngăn cách người khác từ rất xa!
"Haiz, Phương gia tiểu ca thật sự là đáng thương, rõ ràng nên đứng đầu bảng, kết quả lại..."
"A, đệ tử hàn môn muốn dẫn đầu, đúng là nói dễ hơn làm, ngay cả lão thiên gia cũng gây khó dễ cho hắn mà..."
"Ngươi nói hắn cứ ngồi ở đó làm gì, chờ tự rước lấy nhục à?"
Tiếng nói nhỏ xì xào xung quanh truyền ra, xảo quyệt như con muỗi mà chui vào lỗ tai của Phương Nguyên vậy.
Hắn quả thật cảm thấy mình nên rời khỏi đây.
"Nếu đã đến đây thì cần gì phải đi vội vã thế?"
Một bàn tay to đặt trên vai Phương Nguyên, ấn hắn vốn vừa định đứng dậy phải trở về chỗ ngồi.
Phương Nguyên quay đầu nhìn lại, liền thấy có một lão giả mặc áo choàng xanh, năm, sáu mươi tuổi, trẻ gầy quắc thước, phong thái chững chạc, hắn thở dài một hơi, ngồi ở bên cạnh Phương Nguyên, nhấc lên bầu rượu mà rót đầy một ly, đưa cho Phương Nguyên.
"Chu tiên sinh..."
Phương Nguyên vội đứng dậy hành lễ, trong mắt là vẻ cực kỳ kính trọng đối với vị lão nhân này.
Vị lão nhân này là đạo sư Tiên Tử Đường, cũng từng là đệ tử nội môn của Thanh Dương Tông, mười năm trước, Phương Nguyên đã ở ngoài Tiên Tử Đường nghe lén, đúng là vị lão nhân này đã nhận hắn vào Tiên Tử Đường, cũng nhờ hắn khổ tâm dạy dỗ mười năm, mới có Phương Nguyên hiện giờ...
... Tuy rằng, Phương Nguyên hiện giờ cũng chỉ là một kẻ xui xẻo không có tên trên bảng thôi!
"Ngồi xuống nói chuyện!"
Chu tiên sinh khoát tay áo, quay đầu nhìn Phương Nguyên, nhẹ giọng nói: "Ngươi rất thất vọng à?"
"Ta..."
Phương Nguyên buồn bã, tâm huyết mười năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, sao có thể không thất vọng cho được?
Nhưng mà nhìn ánh mắt thân thiết của đạo sư,
Hắn lại chỉ cười nói: "Ta chỉ là đang nghĩ thành chủ có còn muốn con rể này nữa không?"
"Ha ha, ngươi hiện tại vốn không có tên trên bảng, tiền đồ ảm đạm, ai lại đi gả con gái gả cho ngươi chứ?"
Nghe vậy, Chu tiên sinh cũng nở nụ cười, một chén rượu đầy ắp, nhét mạnh vào trong tay Phương Nguyên, sau đó mới thở ra thật dài, nói: "Thật ra “Đạo Nguyên Chân Giải” bị chứng minh là giả là chuyện nằm trong dự kiến!"
Nụ cười mà Phương Nguyên cố nặn ra trên mặt trở nên cứng đờ, hắn ngẩng đầu nhìn Chu tiên sinh.
Chu tiên sinh cũng rót cho mình một ly, một ngụm uống cạn, thấp giọng thở dài: "Gia truyền ba nghìn năm một lần, kiếp nạn lớn đến Trái Đất, đồ diệt sinh linh, một ngàn năm trước, để chống lại kiếp nạn lớn, cao thủ đứng đầu tiên môn, ma tông, yêu tộc bỏ qua mâu thuẫn trước đó, tề tụ trong động phủ Ngọc Hư trên núi Côn Lôn, hợp lực nghiên cứu ra phương pháp chống lại kiếp nạn lớn, nhưng mà không nghĩ tới, bọn họ bế quan tìm hiểu nghiên cứu mười năm, lúc sắp xuất quan thì lại đột nhiên nổi lên biến cố lớn, trời giáng mưa lửa, Ngọc Hư cung bị hủy, cao nhân ba mạch kia, không ai sống sót, đến nay vẫn chưa biết là vì duyên cớ gì!"
"Nhưng mà cao nhân ba mạch tuy rằng đều vẫn lạc ở động phủ Ngọc Hư, nhưng thế gian đã có lời đồn đãi, nói rằng bọn họ đã nghiên cứu ra nhất quyển đạo điển, tên là “Đạo Nguyên Chân Giải”, trong đó đã ghi lại ý nghĩa kỳ diệu trong việc chống lại kiếp nạn lớn ba ngàn năm, các thế lực lớn vì tìm được “Đạo Nguyên Chân Giải” mà không tiếc tất cả!"
"Nhưng ai cũng không nghĩ tới, bộ sách này thật sự xuất hiện, chẳng những xuất hiện, hơn nữa còn có tận hàng tá hoặc hàng trăm, trong nhiều Đạo Nguyên Chân Giải như vậy, có quyển mang nội dung rất sát, nhưng hầu hết nội dung lại hoàn toàn khác nhau, các thế lực lớn nhất thời không ai biết cái nào là bản gốc, cái nào là bản giả, nhưng mỗi một tiên môn chiếm được “Đạo Nguyên Chân Giải” đều không dám coi nhẹ, vô số thiên tài nhân vật bỏ ra rất nhiều công sức tìm hiểu nghiên cứu bí mật trong đó, đáng tiếc là hàng trăm năm trôi qua, bản nào cũng không ngoại lệ, đều bị chứng minh là giả!"
"Vậy Thanh Dương Tông..."
Phương Nguyên mở miệng theo bản năng, vẻ mặt có chút chần chờ.
"Bảy trăm năm trước, Cố Tùng thái sư thúc tổ đã có được bộ Đạo Nguyên Chân Giải cho Thanh Dương Tông, hắn tìm hiểu nghiên cứu hơn trăm năm vẫn không lý giải được, nên đã truyền thụ kinh văn này cho đồng môn của Thanh Dương Tông, vẫn không một người nào có thể ngộ ra đến mức thông thấu, lại đành phải chia sẻ quyển kinh văn này với bốn tiên môn lớn khác của Việt Quốc, vô số cao nhân của năm đại tiên môn đều tiêu phí vô số tâm huyết khó có thể đếm nổi vào kinh văn này mà vẫn không thu hoạch được gì..."
Trong phủ thành chủ giăng đèn kết hoa, Phương Nguyên cô đơn ngồi trên bàn ngoài hành lang, nhìn đàn cá sặc sỡ màu sắc đang bơi qua bơi lại trong hồ nước bên cạnh, bàng hoàng ngơ ngác, đột nhiên rất muốn nhảy vào hồ nước, hóa thành một thành viên của chúng nó.
Hắn gần như đã quên mình đi xuống đài như thế nào, lại được tôi tớ của phủ thành chủ dẫn tới nơi này như thế nào.
Lúc này, phủ thành chủ đang tổ chức một bữa tiệc.
Dựa vào lệ thường, mỗi khi kỳ thi ba năm một lần kết thúc, thành chủ sẽ luôn thiết yến mở tiệc chiêu đãi các thiên chi kiêu tử được gọi tên trên bảng trong kỳ thi, sắp trở thành đệ tử tiên môn, năm nay tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, thậm chí bởi vì con gái hắn cũng lên bảng nên còn có vẻ náo nhiệt hơn. Chỉ là Phương Nguyên vốn nên ngồi trên ghế khách quý trong sảnh đại yến này, lúc này lại chỉ có thể ngơ ngác ngồi ở ngoài hành lang, coi giữ cái bàn trống rỗng.
Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt đồng tình, thương hại, đùa cợt, thậm chí là vui sướng khi người gặp họa hỗn loạn xung quanh, cảm thấy cực kỳ mỏi mệt.
Hắn vốn không nên xuất hiện ở đây!
Đạo Nguyên Chân Giải bị hủy bỏ, mình chẳng những không còn là hạng nhất bảng Giáp, thậm chí ngay cả bảng Ất cũng không thể nào vào được...
Bởi vì hắn đã bỏ ra quá nhiều tâm huyết lên Đạo Nguyên Chân Giải, mặt khác thì dù là dược lý, bói toán, đồ vật cũng thế, tất nhiên không có khả năng có trình độ quá nhiều, thậm chí, hắn gần như dốt đặc cán mai về những môn khác, bởi vì từ rất sớm, Chu tiên sinh đã nói rằng nếu học giỏi môn Đạo Nguyên Chân Giải thì có thể chống được tất cả học vấn của các môn khác cộng lại...
Dù sao thì khi nào vào tiên môn, các học vấn khác đều có thể chậm rãi học, duy có Đạo Nguyên Chân Giải là phải học từ nhỏ.
Sự thật đúng là như thế, trong đợt khảo hạch tiên môn, Phương Nguyên chỉ thi đúng một môn Đạo Nguyên Chân Giải là được hạng nhất bảng Giáp.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, hắn còn chưa nhận được ngọc phù đã nhận được một tin dữ như vậy?
Hắn đã không có tên trên bảng, nhưng thành chủ vẫn tỏ ra tốt bụng, vẫn bảo tôi tớ đón hắn tới, sắp xếp cho hắn một ghế ngồi.
Chỉ là việc chọn rể, hắn không nhắc lại, mà ghế tôn quý trong sảnh, cũng không chứa được hắn.
Người khác trong hành lang, hoặc là cố ý, hoặc là vô tình, đều né tránh hắn, nhưng lại để một mình hắn cô đơn một mình chiếm lấy cả một chiếc bàn lớn, cứ như là một lực lượng vô hình xuất hiện bên cạnh hắn vậy, ngăn cách người khác từ rất xa!
"Haiz, Phương gia tiểu ca thật sự là đáng thương, rõ ràng nên đứng đầu bảng, kết quả lại..."
"A, đệ tử hàn môn muốn dẫn đầu, đúng là nói dễ hơn làm, ngay cả lão thiên gia cũng gây khó dễ cho hắn mà..."
"Ngươi nói hắn cứ ngồi ở đó làm gì, chờ tự rước lấy nhục à?"
Tiếng nói nhỏ xì xào xung quanh truyền ra, xảo quyệt như con muỗi mà chui vào lỗ tai của Phương Nguyên vậy.
Hắn quả thật cảm thấy mình nên rời khỏi đây.
"Nếu đã đến đây thì cần gì phải đi vội vã thế?"
Một bàn tay to đặt trên vai Phương Nguyên, ấn hắn vốn vừa định đứng dậy phải trở về chỗ ngồi.
Phương Nguyên quay đầu nhìn lại, liền thấy có một lão giả mặc áo choàng xanh, năm, sáu mươi tuổi, trẻ gầy quắc thước, phong thái chững chạc, hắn thở dài một hơi, ngồi ở bên cạnh Phương Nguyên, nhấc lên bầu rượu mà rót đầy một ly, đưa cho Phương Nguyên.
"Chu tiên sinh..."
Phương Nguyên vội đứng dậy hành lễ, trong mắt là vẻ cực kỳ kính trọng đối với vị lão nhân này.
Vị lão nhân này là đạo sư Tiên Tử Đường, cũng từng là đệ tử nội môn của Thanh Dương Tông, mười năm trước, Phương Nguyên đã ở ngoài Tiên Tử Đường nghe lén, đúng là vị lão nhân này đã nhận hắn vào Tiên Tử Đường, cũng nhờ hắn khổ tâm dạy dỗ mười năm, mới có Phương Nguyên hiện giờ...
... Tuy rằng, Phương Nguyên hiện giờ cũng chỉ là một kẻ xui xẻo không có tên trên bảng thôi!
"Ngồi xuống nói chuyện!"
Chu tiên sinh khoát tay áo, quay đầu nhìn Phương Nguyên, nhẹ giọng nói: "Ngươi rất thất vọng à?"
"Ta..."
Phương Nguyên buồn bã, tâm huyết mười năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, sao có thể không thất vọng cho được?
Nhưng mà nhìn ánh mắt thân thiết của đạo sư,
Hắn lại chỉ cười nói: "Ta chỉ là đang nghĩ thành chủ có còn muốn con rể này nữa không?"
"Ha ha, ngươi hiện tại vốn không có tên trên bảng, tiền đồ ảm đạm, ai lại đi gả con gái gả cho ngươi chứ?"
Nghe vậy, Chu tiên sinh cũng nở nụ cười, một chén rượu đầy ắp, nhét mạnh vào trong tay Phương Nguyên, sau đó mới thở ra thật dài, nói: "Thật ra “Đạo Nguyên Chân Giải” bị chứng minh là giả là chuyện nằm trong dự kiến!"
Nụ cười mà Phương Nguyên cố nặn ra trên mặt trở nên cứng đờ, hắn ngẩng đầu nhìn Chu tiên sinh.
Chu tiên sinh cũng rót cho mình một ly, một ngụm uống cạn, thấp giọng thở dài: "Gia truyền ba nghìn năm một lần, kiếp nạn lớn đến Trái Đất, đồ diệt sinh linh, một ngàn năm trước, để chống lại kiếp nạn lớn, cao thủ đứng đầu tiên môn, ma tông, yêu tộc bỏ qua mâu thuẫn trước đó, tề tụ trong động phủ Ngọc Hư trên núi Côn Lôn, hợp lực nghiên cứu ra phương pháp chống lại kiếp nạn lớn, nhưng mà không nghĩ tới, bọn họ bế quan tìm hiểu nghiên cứu mười năm, lúc sắp xuất quan thì lại đột nhiên nổi lên biến cố lớn, trời giáng mưa lửa, Ngọc Hư cung bị hủy, cao nhân ba mạch kia, không ai sống sót, đến nay vẫn chưa biết là vì duyên cớ gì!"
"Nhưng mà cao nhân ba mạch tuy rằng đều vẫn lạc ở động phủ Ngọc Hư, nhưng thế gian đã có lời đồn đãi, nói rằng bọn họ đã nghiên cứu ra nhất quyển đạo điển, tên là “Đạo Nguyên Chân Giải”, trong đó đã ghi lại ý nghĩa kỳ diệu trong việc chống lại kiếp nạn lớn ba ngàn năm, các thế lực lớn vì tìm được “Đạo Nguyên Chân Giải” mà không tiếc tất cả!"
"Nhưng ai cũng không nghĩ tới, bộ sách này thật sự xuất hiện, chẳng những xuất hiện, hơn nữa còn có tận hàng tá hoặc hàng trăm, trong nhiều Đạo Nguyên Chân Giải như vậy, có quyển mang nội dung rất sát, nhưng hầu hết nội dung lại hoàn toàn khác nhau, các thế lực lớn nhất thời không ai biết cái nào là bản gốc, cái nào là bản giả, nhưng mỗi một tiên môn chiếm được “Đạo Nguyên Chân Giải” đều không dám coi nhẹ, vô số thiên tài nhân vật bỏ ra rất nhiều công sức tìm hiểu nghiên cứu bí mật trong đó, đáng tiếc là hàng trăm năm trôi qua, bản nào cũng không ngoại lệ, đều bị chứng minh là giả!"
"Vậy Thanh Dương Tông..."
Phương Nguyên mở miệng theo bản năng, vẻ mặt có chút chần chờ.
"Bảy trăm năm trước, Cố Tùng thái sư thúc tổ đã có được bộ Đạo Nguyên Chân Giải cho Thanh Dương Tông, hắn tìm hiểu nghiên cứu hơn trăm năm vẫn không lý giải được, nên đã truyền thụ kinh văn này cho đồng môn của Thanh Dương Tông, vẫn không một người nào có thể ngộ ra đến mức thông thấu, lại đành phải chia sẻ quyển kinh văn này với bốn tiên môn lớn khác của Việt Quốc, vô số cao nhân của năm đại tiên môn đều tiêu phí vô số tâm huyết khó có thể đếm nổi vào kinh văn này mà vẫn không thu hoạch được gì..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook