Về phương thức và động cơ thay đổi thân phận của Chúc Khê, hiện tại có hai suy đoán chính:

Một là hắn lợi dụng Phương Lê Tuệ, ngầm xúi giục đối phương giúp mình khơi thông quan hệ;

Nhưng giả thiết này có quá nhiều sơ hở, phản ứng của đám người Phương Phong cùng Trương Hoành trước đây thành khó hiểu.

Thứ hai, mà mọi người đều nghiêng về giả thiết này, chính là bản thân Chúc Khê không biết quyết tâm và hành vi của Phương Lê Tuệ, chỉ là sau đó thông qua cách nào đó thay đổi được thân phận.

Bạch Ninh quan tâm đến vụ án này hơn cả Yến Kiêu, nghe xong suy đoán của mọi người, quả thực muốn nhảy lên, “Nếu là giả thiết này, Phương Lê Tuệ không phải là đã chết vô ích sao?”

Thấy nàng vẻ mặt đỏ tái nhợt lo lắng của nàng, Đồ Khánh lên tiếng an ủi nói: “Việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích, chờ chúng ta tra ra manh mối vụ án, đem tất cả kẻ xấu tất cả đưa ra ánh sáng, cũng coi như an ủi nàng trên trời.”

Bạch Ninh nhăn mũi, giơ nắm đấm đánh vào trong không khí, uể oải nói: “Một cô nương tốt chết không rõ ràng, sao có thể không nghĩ?”

Dứt lời, đột nhiên nàng lại rầu rĩ nói: “Nàng còn bằng tuổi với ta, nếu còn sống……”

Đồ Khánh thở dài, nắm tay nàng an ủi.

Yến Kiêu nhìn đôi bích nhân này, lại nhịn không được suy nghĩ, nếu Phương Lê Tuệ và Chúc Khê thật sự có thể ở bên nhau, có phải trên đời lại nhiều một đôi thần tiên quyến lữ hay không?

“Nghĩ cái gì đấy?” Bàng Mục từ bên phải quay mặt đi tới chỗ nàng.

“Không có gì,” Yến Kiêu lắc đầu, lại hỏi, “Chúng ta sẽ bắt Chúc Khê sao?”

“Không dễ làm, cần phải hành sự cẩn thận.” Nói đến chuyện này, Bàng Mục cũng có chút đau đầu.

Xét đến cùng, vẫn là không có chứng cứ. Thân phận hộ tịch của Chúc Khê đều hợp pháp, chỉ dựa vào suy đoán của vài người mà muốn kéo một vị cử nhân xuống nước? Nếu làm không tốt, gây ra rắc rối chính là đắc tội với văn nhân khắp thiên hạ, đến lúc đó nếu có người làm khó dễ từ giữa, khơi mào phân tranh văn võ trên triều đình cũng không phải không có khả năng……

Khó, quá khó khăn, cho dù hắn có là Định Quốc Công cũng không thể không nói lý như vậy.

“Người đã chết hơn hai năm,” Bàng Mục đột nhiên hỏi, “Nghiệm thi có thể cho ra kết quả không?”

Căn cứ theo lời Tần huyện lệnh Tần Thanh, Phương Lê Tuệ là bị hành hạ đến chết, nhưng những vết thương đó phần lớn chỉ để lại dấu vết ở trên da thịt, cách hai năm, chỉ sợ da thịt đã phân hủy, thối rữa hết rồi?

“Khó mà nói, cần phải nhìn xem Mẫn Hành Dũng đã dùng những thủ đoạn gì,” Yến Kiêu suy nghĩ một chút, “Còn phải thật sự giải phẫu mới có thể biết.”

Địa điểm gây án là ở trên thuyền hoa, không thể bài trừ khả năng Phương Lê Tuệ bị sặc nước mà chết, mà thời đại này lại không có cách nào phân tích thành phần chất lỏng, thật là nóng lòng muốn chết.

Cho nên cái khó nằm ở chỗ này, chỉ dựa vào lời khai của Tần Thanh không đủ để định tội, mà quan trọng nhất chính là, vật chứng cần thiết nhất cũng gần như biến mất không còn.

Bàng Mục chậm rãi thở ra, “Cần phải tìm người.”

Dưới tình huống nghiệm thi không nắm chắc mười phần, bọn họ không có khả năng tùy tiện yêu cầu Phương gia mở quan tài nghiệm thi, vạn nhất không có kết quả chính xác, vụ án này vĩnh viễn bị phủ đầy bụi không nói, đám người bọn hắn cũng có khả năng bị vạ lây, khó mà ăn nói.

Trước mắt, biện pháp duy nhất chính là tìm người vào tay, chỉ cần nhân chứng đầy đủ, hơn nữa lời chứng giữa bọn họ có thể xác minh lẫn nhau, cũng có thể định tội!

Yến Kiêu cũng cảm thấy như vậy.

Khoa học kỹ thuật cổ đại cằn cỗi, trên cơ bản phá án hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm và thiên phú (tài năng), án này lại kéo dài hơn hai năm, vốn dĩ manh mối có thể lưu lại không nhiều lắm, huống chi đối thủ còn phá sạch hết chứng cứ từ trước, bọn họ không có chỗ xuống tay, lâm vào cảnh quẫn bách*.

*: ở tình trạng khốn đốn ngặt nghèo đến mức không biết làm thế nào, không có cách nào để tháo gỡ.

Bàng Mục suy nghĩ một chút, “Cứ như vậy đi, phân ra ba đường, đầu tiên là phối hợp với Tần Thanh tiếp tục tìm kiếm tung tích của ngỗ tác Tô Bổn kia; còn nữa, một bên tra điều tra chi tiết bên phía Chúc Khê, xem có thể tìm được hàng xóm, bằng hữu, bạn tốt gì đó hay không, để bọn họ nhận người. Còn có, thanh lâu kỹ viện bên kia cũng không thể thả lỏng, tiếp tục tra, tập trung vào quan lại và người đọc sách.” [tên của ngỗ tác kia phải là Tô Bổn, mấy chương trước bị sai mà không nhớ là chương nào, ai đọc đến đây nhớ số chương thì nhắc mình nhé]

Loại địa phương như kỹ viện có thể nói là nơi tàng ô nạp cấu*, đừng nói đọc sách, sợ là nghiêm túc đọc sách biết chữ cũng không có mấy người. Mà vị Nhậm lang kia lại tài hoa hơn người như vậy, nghĩ đến thật sự không thể tưởng tượng được, nếu có nguyên nhân đặc biệt, sao lại không giải thích rõ?

*: nơi chất chứa dơ bẩn, bẩn thỉu.

Tề Viễn nghe xong líu lưỡi không thôi, “Đại nhân, chuyện này làm không dễ, chẳng sợ phải đặt trọng điểm điều tra ở bên trong Tập Khánh phủ, nhưng các phủ thành, châu huyện khác, số lượng thanh lâu phải đến mấy trăm, còn không phải là tìm kim đáy biển sao?”

Liêu Vô Hà đột nhiên lên tiếng nói: “Cũng không cần phiền phức như vậy, nếu quả nhiên từng bị xét nhà tước tịch, nếu không phải đại án không thể đủ. Nữ tử thanh lâu sinh con lại rất ít, có thể là họ mang theo hài tử cùng nhau đến đây…… Mấy ngày trước ta đã gửi thư một phong tay cho sư bá, đúng lúc thuận tiện thăm hỏi tình huống hai huynh đệ Mẫn Hành Trung.”

Vừa dứt lời, đám người Bàng Mục đồng thời biến sắc, thần sắc vừa xấu hổ vừa phức tạp.

Bàng Mục cười gượng một tiếng, “Cái này, loại việc nhỏ vụn vặt này, không cần làm phiền đến lão nhân gia hắn?”

Đồ Khánh và Tề Viễn sôi nổi gật đầu, mặt mười phần nhiệt tình, dường như người vừa rồi oán giận khó tìm người không phải bọn họ, “Đúng vậy đúng vậy, nếu dưới biển có kim, chúng ta tự mình vớt lên là được, hà tất quấy rầy lão nhân gia hắn……”

Liêu Vô  Hà cười như không cười nhìn bọn họ, “Yên tâm đi, sư bá sẽ không chạy xa như vậy để tới đánh người.”

Ba người Bàng Mục đồng thời cười gượng nói: “Nhìn tiên sinh nói lời gì thế này, chúng ta thật sự không có ý đấy.”

Liêu Vô Hà nhướng mày thưởng thức vẻ mặt quẫn của bọn họ trong chốc lát, gật gật đầu, “Đúng không, lần trước ta nói với sư bá chuyện việc vặt hằng ngày, hắn đối với Yến cô nương vô cùng tán thưởng, nói muốn gặp một lần. Bây giờ khảo thí đã kết thúc, thời tiết dần dần mát hơn, không bằng kêu lão nhân gia đến đây đi dạo cũng tốt.”

Tổ ba người: “……”

Chỉ có Yến Kiêu thụ sủng nhược kinh, “A, ngài và sư bá nói quá ta lên?”

Vị sư bá của Liêu tiên sinh là ai?

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nói vậy chắc cũng là người phi phàm.

Ở trong ấn tượng của Yến Kiêu, ba người này có thể nói không sợ trời không sợ đất, hận không thể trực tiếp kéo ông trời xuống đất, giống như bây giờ, cảnh tượng tất cả như biến thành chim cút thật sự là chưa từng nhìn thấy.

Yến Kiêu trộm xê dịch sang bên trái, liên tiếp ngoắc ngón tay hướng Bạch Ninh đang nghẹn cười, thấp giọng hỏi: “Sư bá Liêu tiên sinh là thần thánh phương nào?”

Bạch Ninh thò qua, nhỏ giọng nói: “Là Hình Bộ thượng thư Thiệu Ly Uyên, lão gia tử nhân phẩm cao khiết, làm người ngay thẳng, là một trong số ít nguyên lão tam triều, năm nay đã 60 tuổi nhưng rất sung sức, lúc mắng người, trong phạm vi ba dặm đều có thể nghe thấy.”

Yến Kiêu trong tiềm thức nhớ lại tư thế Liêu Vô Hà khẩu chiến: “…… Quả nhiên là một mạch tương thừa*.”

*: là quan hệ tương khắc không bình thường: mạnh lấn át yếu.

Bạch Ninh cười hự hự vài tiếng, lại nói: “Lão nhân gia sinh được mấy nhi tử, cũng thu mấy đệ tử nhưng đều không vừa ý, năm đó cùng sư đệ tranh đoạt Liêu tiên sinh, đáng tiếc không đoạt được.”

Yến Kiêu âm thầm tạo dựng hình ảnh trong đầu: Hai vị quan viên triều đình đầu tóc hoa râm mắng lẫn nhau……

“Thế cũng tốt, tốt xấu gì đều là người một nhà, mỗi ngày có thể thấy nhau cũng không tệ lắm,” Bạch Ninh nói, “Đáng tiếc Liêu tiên sinh một lòng một dạ đi theo Bàng đại ca, có chức quan đứng đắn cũng không làm, cõng tay nải trộm chạy đến biên quan, lão gia tử tức giận suýt nữa đi gặp Phật tổ, mỗi ngày đều viết thư mắng người, sau đó chiến sự căng thẳng, thư từ bị chặt đứt…… Bốn năm trước bọn họ chiến thắng hồi kinh trở về, kết quả lão gia tử biết tin, trực tiếp đến trạm dịch, mắng bọn hắn cẩu huyết lâm đầu* trước mặt toàn bộ tướng sĩ doanh trại……”

*: mắng tét tát, mắng xối xả.

Yến Kiêu: “……” Lão gia tử đúng là lang nhân.

Nàng không khỏi đồng tình liếc mắt nhìn đám người Bàng Mục một cái: Nên!

Đang là một tiểu bối tốt, nói không chừng sư môn còn đang chờ Liêu tiên sinh kế thừa, kết quả đi theo cho mấy người các ngươi đến biên quan, cửu tử nhất sinh, đổi lại là ta, ta cũng mắng.

Sợ cái gì cái đó tới, ngày hôm sau kinh thành đưa thư tới, Liêu Vô hà mở ra ngay tại chỗ, đọc nhanh như gió, xem xong liền cười, trực tiếp ném cho Bàng Mục, “Cho các ngươi.”

Khuôn mặt Bàng Mục nhăn ba thành khổ qua, thầm nghĩ Tuấn Ninh phủ cách kinh thành chưa đến hai mươi ngày đi đường, đi quan đạo càng nhanh hơn, ngày sau không thiếu người mắng.

Chuyện đã xảy ra từ lâu, việc tìm kiếm hồ sơ vô cùng phiền phức, Liêu Vô Hà tạm thời không muốn cho người ngoài biết, Thiệu lão gia tử khó tránh khỏi bó tay bó chân, nhất thời cảm thấy buồn bực, nhớ đến họ lại vui sướng tràn trề mắng một trận, sai người suốt đêm đưa thư.

Đồ Khánh bị buộc phải xem, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch nhảy lên, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chuyện này còn chưa tra ra cái gì tới…Đã bị mắng.”

Tuy là vụ án nghiêm trọng, nhưng Yến Kiêu và Bạch Ninh cũng bị chọc cười, tầm mắt ba đại nam nhân nhìn họ nồng đậm u oán.

“Thôi được rồi,” Yến Kiêu vỗ vỗ bả vai Bàng Mục, “Lão nhân gia tính cách ngay thẳng, muốn nói vài câu thì cứ để hắn nói vài câu đi, dù sao các ngươi cũng không mất đi miếng thịt nào.”

Bàng Mục trừng mắt, “Ta thà rằng bị hắn đánh còn hơn.”

Yến Kiêu bật cười, vươn ngón tay gãi gãi cằm hắn, “Biết mọi người vất vả, lần trước bận giám thị không được ăn ngon, lúc này lại không có cua to, nếu không làm cho mọi người một con lợn quay để tẩm bổ?”

Bàng Mục ậm ừ vài tiếng, đột nhiên nhớ tới hôm kia khi nàng trêu đùa con mèo hoang bên ngoài cũng làm như vậy, mặt tức khắc đen lại.

Tề Viễn nhỏ giọng hừ hừ, “Thường nói ăn gì bổ nấy, ngươi làm lợn quay tính chuyện gì?”

Yến Kiêu chế nhạo, “Được, lần tới hầm thịt người cho ngươi.”

Tề Viễn biết rõ chuyện này không có khả năng, nhưng theo bản năng run lập cập: “…… Không, không cần.”

Mọi người vốn nghĩ rằng Yến Kiêu nói đùa, nhưng nàng thật sự sai người đi chợ mua một con lợn sữa về giết lấy máu, lúc này mọi người mới biết cô nương này làm thật.

“Đúng là lợn quay!” Bạch Ninh là lần đầu tiên chính mắt nhìn người giết lợn, theo thói quen đi lên nhìn, “Ai nha, máu lợn này để ta thay ngươi đổ đi?”

“Không cần, tiết heo ăn cũng rất ngon!” Yến Kiêu vội vàng ngăn nàng lại, “Rau hẹ xào tiết lợn, tiết lợn xào tràng, tiết lợn luộc, không chỉ bồi bổ thân thể, ăn cũng không tệ.”

Bạch Ninh nghe được nhếch miệng, muốn nói vài lời, lại thấy đối phương cười tủm tỉm: “Ngươi chưa từng ăn tiết sao? Canh miến tiết vịt? Ta nhớ rõ ngươi đã ăn lần mà.”

Bạch Ninh khóe miệng giật giật, thật đúng là.

Lúc ăn ai có thể nghĩ đến lúc làm lại ghê tởm đến thế! Đầu bếp quả thật không phải người bình thường.

Yến Kiêu cầm một con dao sắc bén sáng loáng, đằng đằng sát khí đâm con lợn, mặt trời không ngừng khúc xạ ra luồng ánh sáng trắng, giống như tản bộ nhẹ nhàng trên sân. Cuối cùng lấy hết phần nội tạng ra, trừ bỏ vết đâm lúc ban đầu để mổ lợn, không có một chút tổn thương nào khác, khiến người ta có khái niệm vững chắc cái gì gọi là thành thạo.

Nàng nhanh nhẹn phân loại nội tạng, lại chỉ huy người phòng bếp nhỏ rửa sạch sẽ, một bên thoăn thoắt quét nước sốt đặc sệt lên trên con lợn, một bên bẻ đầu ngón tay Bạch Ninh đếm, làm nàng thèm chảy nước miếng, “Để lại ruột già, phổi, gan để xào……”

Lợn sữa quay rất nhỏ, tổng cộng cũng chỉ có mười cân, sau khi thịt xuống nước lại càng ít đi, cho nên cần phải lên kế hoạch kỹ càng.

Hai ngày sau là lập đông, thịt khô lạp xưởng, thịt gà vịt khô linh tinh gì đó cũng nên chuẩn bị dần.

Bạch Ninh trơ mắt nhìn nàng nhẹ nhàng bâng quơ xử lý con lợn, mơ hồ có chút ghê tởm, sợ hãi cùng phấn khởi, cảm xúc hung phấn kích thích lẫn lộn, nghĩ thầm cổ nhân nói bào đinh giải ngưu* chỉ sợ chính là như vậy.

*: “Bào đinh giải ngưu” là điển cố xuất phát từ thiên Dưỡng Sanh Chủ của Trang Tử: Văn Huệ Quân thấy mổ trâu bèn nói: “Ôi! Giỏi thay! Tuyệt đến mức ấy”, người bào đinh (đầu bếp) thưa: “Thần khéo léo được như vậy là do tập quen, khéo léo dần”. Từ ngữ “bào đinh giải ngưu” được dùng để ví sự khéo léo, nhanh nhẹn đến cùng cực do tập luyện.

Yến tỷ tỷ nếu là không làm ngỗ tác, không làm đầu bếp, có thể làm một sát thủ giỏi……

Thịt lợn mềm và mỏng, bận bịu làm hết một canh giờ.

Nhìn lớp da lợn được bôi dầu cọ sáng bóng, một đao đi xuống giống bướm kén phá kén, hương thơm cuồn cuộn trào ra, càng trở nên ngào ngạt trong không khí lạnh.

Chuyện di chuyển con lợn quay này căn bản không cần Yến Kiêu nhọc lòng, mấy người Bàng Mục đã sớm sẵn sàng hành động, chỉ đợi một tiếng ra lệnh liền động thủ.

“Đại nhân!” Người chạy việc chuyên nghiệp Lâm Bình thở hồng hộc xuất hiện ở cửa, đập vào mắt chính là cảnh tượng một nhóm cấp trên vây quanh một con lợn, đồng thời xoay mặt trợn mắt tức giận nhìn mình.

Hắn không thể hiểu được, người run lập cập, cảm thấy mình chính là con lợn quay kia……

Nhìn thấy đó là Lâm Bình, mọi người vô cùng ăn ý bắt đầu cầu nguyện: Ngàn vạn lần đừng có người chết.

Có lẽ ông trời cảm nhận được sự khó khan của bọn họ: Lâm Bình mang về chính là tin tức về thân phận của Chúc Khê.

“Chúc Khê kia là một đứa trẻ bị vứt bỏ, được lão thợ mộc ở ngoài thành nhận nuôi, chỉ là lão thợ mộc kia đã chết từ bảy năm trước. Lão thợ mộc là người câm chuyên làm quan tài, tính tình cổ quái, sống một mình ở trong ngôi miếu hoang, mỗi lần vào thành đều dùng một kiện áo đen che kín mít từ đầu đến chân, chưa từng có người nào gặp qua hắn. Chỉ khi nhà ai cần quan tài, đứng ở cửa miếu gọi một tiếng, đặt tiền, vài ngày sau lại đến lấy, quan tài được đặt ở chỗ đất trống bên ngoài.”

“Chúc Khê từ nhỏ cũng sống lung tung, cả người bẩn thỉu, dơ dáy, tóc chưa bao giờ gội, chưa có ai thấy hắn lúc lớn lên có bộ dáng gì, cũng có rất ít người biết tên hai người bọn họ là gì, ngày thường khi nói chuyện chỉ gọi lão quan tài, tiểu quan tài…… Hắn cũng không học được tay nghề thợ mộc, sau khi lão thợ mộc chết hắn chỉ làm mấy tấm bia mộ, dần dần, mọi người cũng không biết hắn đi đâu.”

“Lão thợ mộc kia biết đọc sách viết chữ sao?” Yến Kiêu vội hỏi.

Lâm Bình bật cười, “Nhìn cô nương nói này, nếu hắn có bản lĩnh kia, còn làm quan tài làm gì.”

Yến Kiêu ngẩn ra, “Cũng đúng.”

Đây cũng không phải xã hội hiện hầu như không có người mù chữ, bá tánh nhà bình thường không biết chữ còn có rất nhiều, huống chi một người thợ mộc bị câm?

Từ đây, cơ bản có thể xác định cử nhân Chúc Khê hiện tại không phải “tiểu quan tài” ban đầu.

Sau khi đưa ra kết luận này, mọi người vô thức nhìn về phía Bàng Mục.

Bàng Mục trầm ngâm một lát, nhấc tay cầm đao, cắt một miếng thịt quay, để lên trên mâm chỗ Yến Kiêu.

“Chúng ta cũng mở một văn hội.”

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Chương sau hơi buồn.

PPS: Vì phòng ngừa mọi người có nghi vấn, trước tiên ta xin nói lý do tại sao bây giờ sư bá mới xuất hiện.

Đầu tiên, ngay từ đầu bổn án chỉ đề cập đến quan viên địa phương và quan viên tiền nhiệm, cũng chính là dân chúng bây giờ, không cần thiết và không thể trực tiếp yêu cầu quan lại trung ương hỗ trợ.

Thứ hai, sư bá là Hình Bộ thượng thư, không nói đến việc trước kia điều tra mấy quan nhỏ địa phương đã là không phù hợp, chính là vụ án trình độ nghiêm trọng như vậy, cũng không đủ để báo cáo. Giống như ở xã hội hiện đại, ở tỉnh “lỵ” đã xảy ra một vụ án mạng nhưng không có chứng cứ bị phát hiện, sau đó phản ứng đầu tiên của chủ tịch tỉnh chính là đâm chết công an cấp trung ương? Mọi người có tin sư bá có thể là vai chính bị một đám người mắng đến chết hay không?

Án kiện địa phương khẳng định phải theo từng cấp báo lên trên, nếu mình có thể giải quyết thì không có khả năng trực tiếp lãng phí lực lượng trung ương, hoặc là án kiện có tính chất ác liệt cực độ, ảnh hưởng khắp nơi, ngay lập tức gây ra hoảng loạn và thông tin bùng nổ, địa phương không thể che giấu, thậm chí không có cách nào để giải quyết, hoặc là gặp phải trở ngại, giống như tình huống của Liêu tiên sinh hiện tại, có thể tìm kiếm trợ giúp từ trưởng bối kiêm cấp trên, hoặc là cứ như vậy trực tiếp tham gia vào giai đoạn sau……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương