Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác
-
Chương 18
Nhạc phu nhân vui mừng, lôi kéo tay Yến Kiêu, luôn miệng nói nàng vất vả
Yến Kiêu hai mắt sáng long lanh, tuy có hơi mệt nhưng vui sướиɠ nhiều hơn “Ta thích làm cái này” Làm ra món ăn ngon, nàng ăn cao hứng mà nhìn người khác ăn món nàng nấu, vẻ mặt thỏa mãn, nàng càng cao hứng hơn
“Hảo hài tử” Nhạc phu nhân vỗ vỗ tay nàng, lại nói “Đợi ăn cơm xong, chúng ta ra ngoài đi dạo. Nghe bên ngoài thật náo nhiệt. Xiêm y của ngươi, ta đã làm xong, chúng ta cùng thay, trang điểm xinh đẹp vào” Lần trước cao hứng như vậy là khi nào? Người già rồi, cũng nhớ không rõ. Thôi quên đi, ăn cơm trước
Cá hầm nước canh thơm ngon, thịt cá tươi mới, một miếng cá, một miếng đậu hũ, lại hút một đũa mì sợ
Tương bạo cua mùi thơm mê người, trước ɭϊếʍ cái mai, sau đó sẽ gặm thịt, thịt cua, gạch cua chất đầy trong mai, thêm chúng dấm gừng, mồm miệng lưu hương
Cà tím xào béo ngậy, cũng không biết làm thế nào mà còn có hương vị ngòn ngọt, ăn đến vô cùng thỏa mãn, không kém gì được ăn thịt. Đậu que khô so với đậu que tươi còn giòn và tinh khiết hơn, ngẫu nhiên cắn được một miếng thịt ba chỉ, thịt mỡ trong suốt sáng bóng, thị nàng màu hồng nâu, nhìn rất mê người, vừa mềm vừa trơn
Ăn thịt nhiều khó tránh có chút ngán, lúc này cần một chén canh thanh đạm như canh rau chân vịt đậu hủ trứng hoa, nước canh trắng sữa, rau chân vịt xanh biệc cùng sợi trứng gà vàng nhạt, chỉ nhìn thôi cũng là một loại hưởng thụ. Một ngụm vào miệng giống như xóa hết tất cả váng dầu, xoa xoa bụng, còn có thể tái chiến hiệp nữa
Vương công công mới rồi còn thấy hơn hai mươi người chỉ có vài món ăn thế này, không khỏi quá keo kiệt, giờ phút này lại bưng bát lớn, vùi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng còn rụt rè mà dùng tốc độ nhanh nhất gắp mấy miếng cá. Thịt cá trắng tinh, vừa mềm vừa trơn, nhất định phải chấm vào nước canh màu nâm đậm kia…Thơm nức mũi, lại ngon. Nhất thời chưa đã thèm, Vương công công cũng theo mọi người mà đua nhau gắp, bất tri bất giác nhận ra mình ăn đến no căng. Hắn đưa mắt nhìn qua, cũng học theo mọi người, làm như không có gì mà nghiêng người dựa vào ghế, cầm tăm xỉa răng, thích ý nói không nên lời. Cuộc sống này thật quá thoải mái. Hắn bỗng nhiên hiểu vì sao Bàng Mục không cần địa vị Quốc công gia cao cao tại thượng, lại muốn ở một huyện thành nho nhỏ này. Trong cung tuy chú ý tinh tế, nưng các chủ tử cũng phải chú ý từ lời nói đến việc làm huống gì bọn họ. Phải hầu hạ người, luôn tùy thời bị sai phái, cung nữ thái giám bọn họ đã sớm không nhớ rõ ăn no là cảm giác gì, ăn no sẽ chậm trễ làm việc, vì vậy chỉ có thể ăn lửng dạ; trái cây lạnh dễ dàng đi tả, đành nhịn đau mà vứt bỏ; ăn thịt sẽ hôi miệng, cho nên chỉ có thể lâu lâu mới ăn một miếng; uống nước sẽ hay đi ngoài, cho nên nô tài bọn họ thà khát cũng không dám uống nhiều; hành, gừng, tỏi có mùi hôi, càng không thể nào ăn. Rất nhiều cấm kỵ như thế, tuy hắn được vô số người nịnh nọt, có ruộng đất, vàng bạc vô số nhưng nhiều năm như vậy, chưa từng có ăn uống thống kɧօáϊ như hôm nay. Nhiều người nói nói cười cười nhưng không có mâu thuẫn, không có ý toại ngôn ngoại, ngay cả uống nước cũng thấy ngọt. Thức ăn hơi thô ráp nhưng ngon khó cưỡng. Nhìn bánh bột bắp trong nồi cá hầm, Vương công cảm thấy mình có thể ăn thêm hai cái
Nghỉ ngơi tiêu hóa một lát, Vương công công mới ưỡn bụng trở về, miệng còn ngâm nga tiểu khúc. Hôm nay cũng nên gửi tin cho Thánh nhân
“Trong phủ Định quốc công có nữ ngỗ tác, dung nhan kiều mỹ, tùy ý tiêu sái, trù nghệ càng kinh người” Quy củ viết hai hàng, Vương công công suy nghĩ một lát, cười hắc hắc, viết tiếp “Lão phu nhân và Định quốc công rất ưu ái”
Tạp gia mắt sắc, cái gì cũng thấy hết
Nhạc phu nhân lại gấp không chờ nổi, lôi kéo Yến Kiêu trở về thay quần áo. Nàng hưng phấn bày cả ba bộ xiêm y ra giường đất, nói “Bộ vải bông tinh tế này để ngươi mặc khi làm việc, không ảnh hưởng ngươi việc chữ, làm việc, có hỏng cũng không đau lòng. Bộ vải sa tanh này hơi dày chút, dành cho mấy ngày tới nhiệt độ xuống thấp, miễn cho cảm lạnh, thuốc nước đắng kia cũng không dễ uống”
Yến Kiêu hoàn toàn tán đồng, vị đắng đến tê đầu lưỡi kia, nàng không muốn nếm lại lần nữa. Chỉ vào bộ cuối cùng, hỏi “Bộ này…?”
“Hôm nay là Trung thu” Nhạc phu nhân cầm bộ váy hồng thạch lựu đưa cho nàng “Vừa lúc cái này có hoa thạch lựu, rất hợp với tình hình”
Bộ xiêm y này là hình thức trêи áo ngắn, dưới váy dài, bên trong là áo lụa mỏng màu vàng nhạt, bên ngoài là áo khoác hồng thạch lựu, từ xa nhìn lại hiện ra màu vàng hồng nhàn nhạt, bước đi phiêu dật, giống như ráng chiều lúc hoàng hôn, cực động lòng người
Yến Kiêu nhớ trong số vật liệu hai vị chưởng quầy tiện vải Hữu Đức đưa cho nàng cũng không có xuất sắc như vậy, liền nói “Đã làm ngài tốn kém” Thạch lựu sa mềm nhẹ tinh tế, xúc cảm mượt mà, còn thêu chìm hoa thạch lựu, tuy nàng hiểu biết về vải dệt rất ít nhưng cũng đoán được thứ này giá trị hẳn là xa xỉ
Nhạc phu nhân cũng không để ý, cười nói “Ta tuổi lớn, không dùng được mấy màu sắc này, lại không có nữ hài nhi tiểu bối, để cũng cho mối gặm, vừa lúc đem ra đưa cho ngươi” Nói xong, không đợi Yến Kiêu mở miệng, liền đẩy nàng vào bên trong “Thời điểm không còn sớm, mau thay xiêm y đi, mẹ con chúng ta ra ngoài chơi mới là đúng đắn”
Yến Kiêu không thể phản kháng. So với ta còn có lực hơn nha
Sống nhiều năm như vậy, Yến Kiêu xuất thân bình dân vẫn là lần đầu tiên mặc xiêm y rực rỡ như vậy, hơi có chút ngượng ngùng
Nhạc phu nhân lại lôi kéo nàng xoay một vòng, hài lòng gật đầu “Nhìn xem, rất đẹp ah. Ta đã nói mà, rất hợp với ngươi. Hôm nay ngươi liền mặc cái này đi”
Ai lại không thích quần áo mới chứ, Yến Kiêu cũng vui vẻ gật đầu “Dạ”
Nhạc phu nhân cũng thay một bộ xiêm y xanh ngọc thêu hoa sen, nhưng khi soi gương lại có chút chần chờ “Rốt cuộc vẫn là lớn tuổi, lão bà tử mặc màu này vẫn quá chói ah”
“Lão nhân? Ở đâu, sao ta nhìn không thấy?” Yến Kiêu giả vờ nhìn chung quanh
Nhạc phu nhân hiểu nàng ý muốn nói mình trẻ, cười nói “Nha đầu ngươi đúng là quỷ linh tinh”
“Ta nói thật’ Yến Kiêu nghiêm mặt nói “Ở chỗ chúng ta, tuổi như ngài vẫn còn làm việc nha, những người bảy, tám mươi tuổi về hưu cũng không ai ở không, đều tụ tập nói chuyện, còn ra ngoài khiêu vũ ah”
“Còn nhảy múa?” Nhạc phu nhân không phải người thường, không nói cái gì đồi phong bại tục mà chú ý việc khác. Bảy, tám mươi tuổi là đại thọ, có ai không gần đất xa trời, tay chân run rẩy, còn có thể nhảy múa?“Sao lại không thể nhảy?” Yến Kiêu mặt mày hớn hở “Ta mỗi ngày đi ngang qua quảng trường đều thấy nha. Ngài không biết đó thôi, mấy lão đầu nhi và lão thái thái kia đều ăn mặc lộng lẫy, nhảy lên làm hoa cả mắt, không hoạt động giống như ta đều theo không kịp”
Nhạc phu nhân vẻ mặt hâm mộ “Nghe qua cũng không tồi”
“Còn không phải sao” Yến Kiêu cười nói “Ngài trẻ hơn bọn họ nhiều, cũng thoải mái chút đi” Nàng đi đến bên cạnh lão thái thái, dùng ngữ khí như chia sẻ bí mật của phái nữa với nhau “có người lớn mật, cổ áo và phía sau lưng còn khoét rộng thế này”
Nhạc phu nhân nhìn theo động tác của nàng, suy nghĩ một chút, hai mắt mở to, che miệng cười nói “Lớn mật như vậy? Ta thì không dám, quá xấu hổ”
Đúng lúc này Bàng Mục đi vào, nhìn thấy lão nương nhà mình cười như hoa nở, kinh ngạc hỏi "Đây là gặp được chuyện vui gì?”
Nhạc phu nhân nắm tay Yến Kiêu như nhặt được bảo bối, ngữ khí vui vẻ “Không cần gặp được chuyện vui, chỉ cần có Yến cô nương trò chuyện với ta, ta liền cảm thấy mỗi ngày đều là ngày lành, lúc nào cũng có chuyện vui”
Bàng Mục: Vậy mấy năm qua, ta chỉ làm ngài khó chịu thôi sao?
Yến Kiêu cười nói “Vão phu nhân, đa tạ xiêm y của ngài, nếu đại nhân đã tới, ta cũng nên đi thôi”
“Haizz, ngươi, đứa nhỏ này, đi đâu thế?” Dù sao cũng là người nhà quân nhân, phản ứng của lão phu nhân rất nhanh, một tay túm lấy tay nàng, biểu tình vội vàng
Yến Kiêu “Tết Trung thu là ngày cả nhà đoàn viên, ngài cùng đại nhân ra ngoài đi dạo ah” Ta chen vào làm gì?
Nàng nói như thế, Bàng Mục lại nhớ tới lúc trước nàng từng nói “Ta có thể đi đâu chứ”, lại nhìn thân ảnh của nàng dưới ánh đèn mờ nhạt, dường như càng thêm cô đơn, trong lòng đột nhiên rầu rĩ, trái tim cũng co thắt lại, liền nói “Nha môn đều nghỉ, ngươi đi tìm ai? Buổi tối, cô nương trẻ tuổi như ngươi ra ngoài một mình không an toàn”
Hắn nói như vậy, Yến Kiêu mới nhớ tới, những người mình quen biết, Triệu thẩm, Hạnh Hoa, A Miêu đều là người địa phương, vừa ăn xong cơm chiều đã lục tục về nhà đoàn viên. Nha môn to như vậy nhưng chỉ có một mình nàng là không có nơi để về. Thật ra nàng không chỉ không có nhà để về, mà ở nơi này, cũng không hoàn toàn có nơi thuộc về nàng. Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm hẳn
“Hảo hài tử” Nhạc phu nhân đưa tay sờ đầu nàng, ôn nhu nói “Dưới một mái hiên đều là người trong nhà. Mẹ co chúng ta đi dạo đi”
Yến Kiêu cảm thấy chua xót, hốc mắt cũng phiếm hồng, gật đầu nghe theo
“Vậy là đúng rồi” Nhạc phu nhân vỗ vỗ tay nàng, lại chỉ vào Bàng Mục, nói “Vừa lúc bảo hắn đi cùng, có kẻ đui mù nào cũng không dám sấn tới, nếu là mua thứ gì, để hắn cần, mẹ con chúng ta chỉ cần vui chơi”
Mẹ con chúng ta? Nhi tử chính gốc Bàng Mục nhăn mi “Ngươi xác định không sai người?” Được thôi, các ngươi cứ lo vui của mình, mặc kệ ta sống chết
Yến Kiêu hai mắt sáng long lanh, tuy có hơi mệt nhưng vui sướиɠ nhiều hơn “Ta thích làm cái này” Làm ra món ăn ngon, nàng ăn cao hứng mà nhìn người khác ăn món nàng nấu, vẻ mặt thỏa mãn, nàng càng cao hứng hơn
“Hảo hài tử” Nhạc phu nhân vỗ vỗ tay nàng, lại nói “Đợi ăn cơm xong, chúng ta ra ngoài đi dạo. Nghe bên ngoài thật náo nhiệt. Xiêm y của ngươi, ta đã làm xong, chúng ta cùng thay, trang điểm xinh đẹp vào” Lần trước cao hứng như vậy là khi nào? Người già rồi, cũng nhớ không rõ. Thôi quên đi, ăn cơm trước
Cá hầm nước canh thơm ngon, thịt cá tươi mới, một miếng cá, một miếng đậu hũ, lại hút một đũa mì sợ
Tương bạo cua mùi thơm mê người, trước ɭϊếʍ cái mai, sau đó sẽ gặm thịt, thịt cua, gạch cua chất đầy trong mai, thêm chúng dấm gừng, mồm miệng lưu hương
Cà tím xào béo ngậy, cũng không biết làm thế nào mà còn có hương vị ngòn ngọt, ăn đến vô cùng thỏa mãn, không kém gì được ăn thịt. Đậu que khô so với đậu que tươi còn giòn và tinh khiết hơn, ngẫu nhiên cắn được một miếng thịt ba chỉ, thịt mỡ trong suốt sáng bóng, thị nàng màu hồng nâu, nhìn rất mê người, vừa mềm vừa trơn
Ăn thịt nhiều khó tránh có chút ngán, lúc này cần một chén canh thanh đạm như canh rau chân vịt đậu hủ trứng hoa, nước canh trắng sữa, rau chân vịt xanh biệc cùng sợi trứng gà vàng nhạt, chỉ nhìn thôi cũng là một loại hưởng thụ. Một ngụm vào miệng giống như xóa hết tất cả váng dầu, xoa xoa bụng, còn có thể tái chiến hiệp nữa
Vương công công mới rồi còn thấy hơn hai mươi người chỉ có vài món ăn thế này, không khỏi quá keo kiệt, giờ phút này lại bưng bát lớn, vùi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng còn rụt rè mà dùng tốc độ nhanh nhất gắp mấy miếng cá. Thịt cá trắng tinh, vừa mềm vừa trơn, nhất định phải chấm vào nước canh màu nâm đậm kia…Thơm nức mũi, lại ngon. Nhất thời chưa đã thèm, Vương công công cũng theo mọi người mà đua nhau gắp, bất tri bất giác nhận ra mình ăn đến no căng. Hắn đưa mắt nhìn qua, cũng học theo mọi người, làm như không có gì mà nghiêng người dựa vào ghế, cầm tăm xỉa răng, thích ý nói không nên lời. Cuộc sống này thật quá thoải mái. Hắn bỗng nhiên hiểu vì sao Bàng Mục không cần địa vị Quốc công gia cao cao tại thượng, lại muốn ở một huyện thành nho nhỏ này. Trong cung tuy chú ý tinh tế, nưng các chủ tử cũng phải chú ý từ lời nói đến việc làm huống gì bọn họ. Phải hầu hạ người, luôn tùy thời bị sai phái, cung nữ thái giám bọn họ đã sớm không nhớ rõ ăn no là cảm giác gì, ăn no sẽ chậm trễ làm việc, vì vậy chỉ có thể ăn lửng dạ; trái cây lạnh dễ dàng đi tả, đành nhịn đau mà vứt bỏ; ăn thịt sẽ hôi miệng, cho nên chỉ có thể lâu lâu mới ăn một miếng; uống nước sẽ hay đi ngoài, cho nên nô tài bọn họ thà khát cũng không dám uống nhiều; hành, gừng, tỏi có mùi hôi, càng không thể nào ăn. Rất nhiều cấm kỵ như thế, tuy hắn được vô số người nịnh nọt, có ruộng đất, vàng bạc vô số nhưng nhiều năm như vậy, chưa từng có ăn uống thống kɧօáϊ như hôm nay. Nhiều người nói nói cười cười nhưng không có mâu thuẫn, không có ý toại ngôn ngoại, ngay cả uống nước cũng thấy ngọt. Thức ăn hơi thô ráp nhưng ngon khó cưỡng. Nhìn bánh bột bắp trong nồi cá hầm, Vương công cảm thấy mình có thể ăn thêm hai cái
Nghỉ ngơi tiêu hóa một lát, Vương công công mới ưỡn bụng trở về, miệng còn ngâm nga tiểu khúc. Hôm nay cũng nên gửi tin cho Thánh nhân
“Trong phủ Định quốc công có nữ ngỗ tác, dung nhan kiều mỹ, tùy ý tiêu sái, trù nghệ càng kinh người” Quy củ viết hai hàng, Vương công công suy nghĩ một lát, cười hắc hắc, viết tiếp “Lão phu nhân và Định quốc công rất ưu ái”
Tạp gia mắt sắc, cái gì cũng thấy hết
Nhạc phu nhân lại gấp không chờ nổi, lôi kéo Yến Kiêu trở về thay quần áo. Nàng hưng phấn bày cả ba bộ xiêm y ra giường đất, nói “Bộ vải bông tinh tế này để ngươi mặc khi làm việc, không ảnh hưởng ngươi việc chữ, làm việc, có hỏng cũng không đau lòng. Bộ vải sa tanh này hơi dày chút, dành cho mấy ngày tới nhiệt độ xuống thấp, miễn cho cảm lạnh, thuốc nước đắng kia cũng không dễ uống”
Yến Kiêu hoàn toàn tán đồng, vị đắng đến tê đầu lưỡi kia, nàng không muốn nếm lại lần nữa. Chỉ vào bộ cuối cùng, hỏi “Bộ này…?”
“Hôm nay là Trung thu” Nhạc phu nhân cầm bộ váy hồng thạch lựu đưa cho nàng “Vừa lúc cái này có hoa thạch lựu, rất hợp với tình hình”
Bộ xiêm y này là hình thức trêи áo ngắn, dưới váy dài, bên trong là áo lụa mỏng màu vàng nhạt, bên ngoài là áo khoác hồng thạch lựu, từ xa nhìn lại hiện ra màu vàng hồng nhàn nhạt, bước đi phiêu dật, giống như ráng chiều lúc hoàng hôn, cực động lòng người
Yến Kiêu nhớ trong số vật liệu hai vị chưởng quầy tiện vải Hữu Đức đưa cho nàng cũng không có xuất sắc như vậy, liền nói “Đã làm ngài tốn kém” Thạch lựu sa mềm nhẹ tinh tế, xúc cảm mượt mà, còn thêu chìm hoa thạch lựu, tuy nàng hiểu biết về vải dệt rất ít nhưng cũng đoán được thứ này giá trị hẳn là xa xỉ
Nhạc phu nhân cũng không để ý, cười nói “Ta tuổi lớn, không dùng được mấy màu sắc này, lại không có nữ hài nhi tiểu bối, để cũng cho mối gặm, vừa lúc đem ra đưa cho ngươi” Nói xong, không đợi Yến Kiêu mở miệng, liền đẩy nàng vào bên trong “Thời điểm không còn sớm, mau thay xiêm y đi, mẹ con chúng ta ra ngoài chơi mới là đúng đắn”
Yến Kiêu không thể phản kháng. So với ta còn có lực hơn nha
Sống nhiều năm như vậy, Yến Kiêu xuất thân bình dân vẫn là lần đầu tiên mặc xiêm y rực rỡ như vậy, hơi có chút ngượng ngùng
Nhạc phu nhân lại lôi kéo nàng xoay một vòng, hài lòng gật đầu “Nhìn xem, rất đẹp ah. Ta đã nói mà, rất hợp với ngươi. Hôm nay ngươi liền mặc cái này đi”
Ai lại không thích quần áo mới chứ, Yến Kiêu cũng vui vẻ gật đầu “Dạ”
Nhạc phu nhân cũng thay một bộ xiêm y xanh ngọc thêu hoa sen, nhưng khi soi gương lại có chút chần chờ “Rốt cuộc vẫn là lớn tuổi, lão bà tử mặc màu này vẫn quá chói ah”
“Lão nhân? Ở đâu, sao ta nhìn không thấy?” Yến Kiêu giả vờ nhìn chung quanh
Nhạc phu nhân hiểu nàng ý muốn nói mình trẻ, cười nói “Nha đầu ngươi đúng là quỷ linh tinh”
“Ta nói thật’ Yến Kiêu nghiêm mặt nói “Ở chỗ chúng ta, tuổi như ngài vẫn còn làm việc nha, những người bảy, tám mươi tuổi về hưu cũng không ai ở không, đều tụ tập nói chuyện, còn ra ngoài khiêu vũ ah”
“Còn nhảy múa?” Nhạc phu nhân không phải người thường, không nói cái gì đồi phong bại tục mà chú ý việc khác. Bảy, tám mươi tuổi là đại thọ, có ai không gần đất xa trời, tay chân run rẩy, còn có thể nhảy múa?“Sao lại không thể nhảy?” Yến Kiêu mặt mày hớn hở “Ta mỗi ngày đi ngang qua quảng trường đều thấy nha. Ngài không biết đó thôi, mấy lão đầu nhi và lão thái thái kia đều ăn mặc lộng lẫy, nhảy lên làm hoa cả mắt, không hoạt động giống như ta đều theo không kịp”
Nhạc phu nhân vẻ mặt hâm mộ “Nghe qua cũng không tồi”
“Còn không phải sao” Yến Kiêu cười nói “Ngài trẻ hơn bọn họ nhiều, cũng thoải mái chút đi” Nàng đi đến bên cạnh lão thái thái, dùng ngữ khí như chia sẻ bí mật của phái nữa với nhau “có người lớn mật, cổ áo và phía sau lưng còn khoét rộng thế này”
Nhạc phu nhân nhìn theo động tác của nàng, suy nghĩ một chút, hai mắt mở to, che miệng cười nói “Lớn mật như vậy? Ta thì không dám, quá xấu hổ”
Đúng lúc này Bàng Mục đi vào, nhìn thấy lão nương nhà mình cười như hoa nở, kinh ngạc hỏi "Đây là gặp được chuyện vui gì?”
Nhạc phu nhân nắm tay Yến Kiêu như nhặt được bảo bối, ngữ khí vui vẻ “Không cần gặp được chuyện vui, chỉ cần có Yến cô nương trò chuyện với ta, ta liền cảm thấy mỗi ngày đều là ngày lành, lúc nào cũng có chuyện vui”
Bàng Mục: Vậy mấy năm qua, ta chỉ làm ngài khó chịu thôi sao?
Yến Kiêu cười nói “Vão phu nhân, đa tạ xiêm y của ngài, nếu đại nhân đã tới, ta cũng nên đi thôi”
“Haizz, ngươi, đứa nhỏ này, đi đâu thế?” Dù sao cũng là người nhà quân nhân, phản ứng của lão phu nhân rất nhanh, một tay túm lấy tay nàng, biểu tình vội vàng
Yến Kiêu “Tết Trung thu là ngày cả nhà đoàn viên, ngài cùng đại nhân ra ngoài đi dạo ah” Ta chen vào làm gì?
Nàng nói như thế, Bàng Mục lại nhớ tới lúc trước nàng từng nói “Ta có thể đi đâu chứ”, lại nhìn thân ảnh của nàng dưới ánh đèn mờ nhạt, dường như càng thêm cô đơn, trong lòng đột nhiên rầu rĩ, trái tim cũng co thắt lại, liền nói “Nha môn đều nghỉ, ngươi đi tìm ai? Buổi tối, cô nương trẻ tuổi như ngươi ra ngoài một mình không an toàn”
Hắn nói như vậy, Yến Kiêu mới nhớ tới, những người mình quen biết, Triệu thẩm, Hạnh Hoa, A Miêu đều là người địa phương, vừa ăn xong cơm chiều đã lục tục về nhà đoàn viên. Nha môn to như vậy nhưng chỉ có một mình nàng là không có nơi để về. Thật ra nàng không chỉ không có nhà để về, mà ở nơi này, cũng không hoàn toàn có nơi thuộc về nàng. Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm hẳn
“Hảo hài tử” Nhạc phu nhân đưa tay sờ đầu nàng, ôn nhu nói “Dưới một mái hiên đều là người trong nhà. Mẹ co chúng ta đi dạo đi”
Yến Kiêu cảm thấy chua xót, hốc mắt cũng phiếm hồng, gật đầu nghe theo
“Vậy là đúng rồi” Nhạc phu nhân vỗ vỗ tay nàng, lại chỉ vào Bàng Mục, nói “Vừa lúc bảo hắn đi cùng, có kẻ đui mù nào cũng không dám sấn tới, nếu là mua thứ gì, để hắn cần, mẹ con chúng ta chỉ cần vui chơi”
Mẹ con chúng ta? Nhi tử chính gốc Bàng Mục nhăn mi “Ngươi xác định không sai người?” Được thôi, các ngươi cứ lo vui của mình, mặc kệ ta sống chết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook