Đồ Khánh đang đương nhiệm chức quan địa phương, không thể vô cớ rời bỏ chức vụ, trước phải trình sổ con, xin thời gian nghỉ cho hôn lễ, lúc này mới cùng Bạch Ninh hồi kinh.

Đối với người mới thì việc chuẩn bị rất bận rộn, mà Bàng Mục chỉ chờ xem lễ thì không cần như thế, tự nhiên để họ đi trước, còn lại mọi người đi sau.

May mà Tuấn Ninh phủ cách kinh thành rất gần, đi dân đạo (đường dành cho dân) cũng chỉ mất hai mươi ngày; nếu cưỡi khoái mã đi quan đạo (đường dành cho quan), gặp thời tiết tốt, ước chừng bảy, tám ngày cũng đến kinh, cũng tiết kiệm nỗi khổ khi bôn ba đường dài.

Đồ Khánh hiếm khi được về nhà một chuyến, đúng lúc 28 tháng chạp là ngày hoàng đạo để cưới gả, hỉ sự liền định ở ngày này.

Yến Kiêu nghe xong khó nén kích động, năm thứ hai sau khi xuyên qua, nàng cuối cùng cũng được ăn tết ở kinh thành sao?

Lại nói tiếp, thành thị cổ đại tự nhiên không có kiến trúc như xã hội hiện đại đâu đâu cũng là các tòa nhà cao ngất trong mây, nhưng những tòa nhà có có kết cấu từ đất đá thô ráp đó lại có một loại vẻ đẹp bi tráng tục tằng (thô kệch) khó tả, quả thực xúc động lòng người.

Lúc trước khi vừa thấy Tuấn Ninh phủ thành, Yến Kiêu đã bị chấn động một lần, cũng không biết vọng yến đài kinh thành phong thái cỡ nào?

Trước khi đi, đám người Bàng Mục dặn dò đi dặn dò lại Vệ Lam và Nhậm Trạch phải dốc toàn lực cho việc thi cử.

Trải qua nhiều ngày cân nhắc suy nghĩ, Nhậm Trạch đã hiểu ra rất nhiều, biết vị trước mắt đi chuyến này hơn phân nửa mục đích còn không phải là vì mình sao, cảm xúc không khỏi phập phồng, hạ bái thật sâu, “Vâng!”

Nếu không thể lấy được một trong ba vị trí nhất giáp tam đỉnh, không nói đến không có cơ hội diện thánh gần gũi, chính là giải oan, phân lượng cũng nhẹ đi rất nhiều……

Thấy không khí ngưng trọng, Vệ Lam mở miệng cười nói: “Tuy nói như thế, nhưng dù là Tử Triệt, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.”

Nhậm Trạch hơi giật mình, lập tức đứng dậy cười lại, “Hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết, đến lúc đó nếu ngươi bại bởi ta, cũng đừng khóc.”

Vệ Lam là người cực ôn nhu tinh tế, dù người khác từng tra tấn gây ra nhiều vết thương ở trên người hắn như vậy, hắn cũng nguyện ý dùng thiện ý hồi báo.

Ngày ấy Nhậm Trạch phất tay áo bỏ đi, hắn theo sát phía sau, lại mặc cho Nhậm Trạch xả hết ủy khuất trong lòng nhiều năm qua, không khỏi đồng cảm thấy cũng như bản thân mình, nước mắt rơi ngay tại chỗ.

Lúc ấy không khí trầm trọng mà bi thống, nhưng hôm nay mắt thấy ánh rạng đông sắp đến gần, Nhậm Trạch cũng có tâm tình lấy việc này ra nói đùa.

Vệ Lam vừa tức giận vừa buồn cười, phát thề muốn toàn lực ứng phó.

Yến Kiêu ở bên cạnh nhìn, thầm nghĩ thật không hổ là thế giới học bá, lời này nếu nói ở bên ngoài, chỉ sợ có kết cục bị vây đánh……

Mười sáu tháng chạp, đoàn người Yến Kiêu chính thức khởi hành vào kinh, không khéo hết lần này tới lần khác gặp gỡ trận tuyết lớn che khuất bầu trời, mọi người đành phải từ bỏ ý niệm cưỡi ngựa, thành thành thật thật co lại vào trong xe ngựa.

Bàng Mục có danh tước quốc công, dựa theo lễ chế có thể dùng bốn ngựa cũng khung, xe ngựa tự nhiên cũng là đặc chế. Không chỉ đáy xe được đặc chế có ô vuông để hành lý, không gian bên trong cũng cực kỳ to rộng, có thể ngồi có thể nằm, còn có phòng vệ sinh nhỏ, mười người cùng ngồi vẫn dư dả, tựa như nhà xe.

Bởi vì tất cả người cưỡi ngựa đánh xe đều là thanh niên cao lớn kiện thạc, xe ngựa lại được Liêu Vô Hà chỉ đạo cải tiến, xe chạy càng nhẹ nhàng hơn.

Trước khi xuất phát, Yến Kiêu cố ý nhìn từ mặt bên một chút, phát hiện đây giống một tòa thành di động!

Nghe Vương công công nói, loại xe ngựa xe giống như này đã bắt đầu thịnh hành ổ kinh thành, hơn nữa không biết người nào đặt ra cái tên tao nhã “xe chảnh”*, hào môn vọng tộc đều bắt chước.

*: bản convert là “khuynh xe”, khuynh trong khuynh tâm, vừa có nghĩa là say mê, khâm phục, vừa có nghĩa là chân thành. Nhưng mình thấy để thế không hay lắm nên sửa lại cho hay.

Yến Kiêu: “…… Được rồi.” Nàng cũng coi như được chứng kiến lưu hành thời thượng.

Phương Bắc vào đông, cây cối khô vàng chim thú toàn tuyệt, đưa mắt nhìn bốn phía chỉ có cảm giác cô tịch thống khổ, mà trong cơn tuyết lớn cũng chỉ có dã thú, xem lâu cũng không thấy có gì đẹp.

Liêu Vô Hà cùng Đổng phu nhân cầm sắt hài hòa, ngôn hành cử chỉ giống như trong tranh vẽ, tựa như một đôi tiên nhân hạ phàm lịch kiếp, phong thái cao nhã, cùng với đoàn xe vây quanh lửa trại nướng khoai lang thật sự không hợp nhau.

Đôi uyên ương này vô cùng hưởng thụ cuộc hành trình này, mỗi ngày đều tay cầm tay ghé vào cửa sổ xe ngâm thơ đối câu, phẩm trà thưởng tuyết, xuất phát gần ba ngày, hai người cũng đã làm ra một quyển thi tập.

Khiến người giận sôi nhất chính là, bọn họ hiển nhiên cũng rất chú trọng giao tế, cho nên không tự tiêu khiển một mình, còn đặc biệt tận dụng mọi thứ mời những người khác tham dự.

Cường độ giao lưu văn hóa sâu sắc cao thâm như vậy, không chỉ có Yến Kiêu nhìn thôi đã thấy sợ, ngay cả huynh muội Liêu gia cũng cảm thấy tuyệt vọng trống rỗng, vì thế đến  ngày thứ tư, Liêu tiểu công tử vô cùng trịnh trọng mang theo muội muội đi, sau đó thẳng đến khi kết thúc lữ hành cũng không trở lại, Yến Kiêu bị bắt làm bạn chia sẻ nỗi cô đơn, tịch mịch……

Dưới uy hiếp này, Yến Kiêu quyết đoán từ bỏ ý niệm tìm Đổng phu nhân để hỏi thăm văn hóa giải trí của các nữ quyến trong kinh thành, an an phận phận ở trong tòa thành to lớn lôi kéo Bàng Mục luyện tập (học võ phòng thân). Nhưng bất đăc dĩ là người sau luôn lấy việc công làm việc tư, phi thường vô sỉ mượn việc dạy học để thực hiện những hành động cử chỉ không an phận, động một chút là bắt lấy người cọ tới cọ lui, một hai ép Yến Kiêu phải giao nộp tiền chuộc “một cái hôn” mới có thể thả người.

Yến Kiêu vừa tức giận vừa buồn cười, đánh lên người hắn chụp mấy cái, phát hiện Bàng Mục còn chưa có cảm giác gì, thì tay nàng đã thấy đau.

Phụ nữ hiện đại kiên cường độc lập chính là không chịu nhận thua dễ dàng, biết rõ cấu tạo cơ thể người, tay Yến Kiêu trượt dần xuống, Bàng Mục ngây thơ sợ tới mức quên cả động tay động chân, “Nàng sờ chỗ nào?!”

Lời còn chưa dứt, tay Yến Kiêu đã dừng lại ở phần bụng rắn chắc của hắn, Bàng Mục thở phào nhẹ nhõm lại khó tránh khỏi tiếc nuối……

Yến Kiêu liếc mắt nhìn chằm chằm hắn, cười như không cười nói: “Chàng còn không buông tay?”

Bàng Mục ương nghạnh, dùng hành động thực tế trả lời: Ôm càng chặt hơn.

Hai người trán chạm vào trán, hô hấp có thể nghe thấy rõ ràng, nhưng không khí lại phảng phất có chút quỷ dị.

“Thật sự không buông?” Yến Kiêu nhịn cười, “Ta cần phải đánh thật.”

Bàng Mục cảm thấy mình vô cùng cần thiết phải bày ra khí phách, bản lĩnh nam nhân cho tức phụ tương lai nhìn thấy, để nàng thực sự nhận thức được mình có thể bảo hộ nàng! Bằng không, cả ngày đều cảm thấy bất an, khi nào mới có thể thành thân!

“Nàng đánh đi, ta mà nhíu mày liền… ngô!”

Lời còn chưa dứt, thân thể quốc công gia nháy mắt gập lại, vẻ mặt đau đớn xưa này chưa từng có.

Đau đớn từ bụng lan ra khắp người, trước mắt dường như hiện ra mấy ngôi sao đang xoay vòng.

Bất chợt cảm thấy xấu hổ, hối hận và đau đớn đan xen, khiến quốc công gia chậm chạp không dám ngẩng đầu, thậm chí còn muốn cứ như thế chết đi.

Con mẹ nó, hắn sao có thể quên, cô nương này hoàn toàn không phải nữ tử nhu nhược mảnh mai, mà có thể múa uyên ương song nồi, lấy một chọi mười, thoại bản cải biên cho đến nay vẫn còn lưu truyền!

Thấy hắn dán đầu trên thảm, chậm chạp bất động, Yến Kiêu hoảng sợ, vội nhào đến hỏi: “Chàng không sao chứ? Ta, ta còn chưa dùng toàn lực, thật sự đau như vậy sao? Mau cho ta xem.”

“Xem” dư âm còn quanh quẩn trong không khí, quốc công gia vừa mới giống như thi thể lại nháy mắt bật dậy, sức sống tràn trề trở lại, trong chớp mắt lại nằm yên xuống, vén quần áo, vỗ vỗ lên cái bụng, một loạt động tác thật sự tương xứng với câu nước chảy mây trôi.

Hắn vô cùng khẳng khái, vỗ vỗ đường cong rõ ràng trên bụng nhỏ, dang rộng hai tay, hào phóng nói: “Đến đây đi, cứ việc xem!”

Yến Kiêu nghẹn nửa ngày, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ra đòn sát thủ: véo tai hắn, “Đồ không biết xấu hổ!”

Bàng Mục làm bộ làm tịch hô đau vài tiếng, lại kéo người xuống, gắt gao ôm vào trong ngực, thoải mái thở ra, lại hướng mặt nàng hôn một cái, cảm thấy mỹ mãn nói: “Có nàng ở đây, mặt mũi là cái gì.”

Sự thật chứng minh, người không biết xấu hổ thật sự vô địch thiên hạ: Mấy ngày kế tiếp, tiết mục véo tai cơ hồ mỗi ngày đều được trình diễn, mà Bàng Mục dùng kỹ thuật diễn vụng về nhận thua kêu đau. Chờ Yến Kiêu buông lỏng tay, hắn lập tức làm trò cũ, cứ như thế lặp lại lặp lại, làm mà không biết mệt.

Thế cho nên đến cuối cùng, tiểu Lục và một đám thị vệ nghe thấy Bàng Mục ở bên trong giả mù sa mưa nhận thua, đồng loạt ở bên ngoài nổi da gà cùng thở dài: “Đại nhân lại giở trò vô sỉ rồi.”

Do sự cản trở của bão tuyết, đoàn người đi ước chừng mười ngày mới đến, là 26 tháng chạp.

Bàng Mục không phải người thích rêu rao, nếu không phải có lễ chế quy định quan viên hồi kinh cần ngồi liễn cấp bậc tương ứng, phỏng chừng hắn sẽ cưỡi ngựa ngược gió mạo tuyết trở lại.

Tuy là như vậy, thánh nhân trông mòn con mắt đã phái người đến trạm dịch ngồi canh, sau đó trực tiếp dẫn hắn vào thành.

Sứ giả phụ trách tiếp đãi dọc đường đi đều lải nhải kể lể sự chờ đợi mong ngóng của thánh nhân, còn ngàn dặn dò vạn dặn dò, nói thỉnh Định Quốc Công trực tiếp vào cung.

Bàng Mục nhìn Yến Kiêu một cái, vươn đầu từ cửa sổ xe ra, “Cái này, lặn lội đường xa, quần áo bất chỉnh, không dám”

“Thánh nhân nói không sao,” sứ giả cười nói, lại ý vị thâm trường nói, “Thánh nhân nói, nếu là ngài không lỡ rời xa gia quyến, không bằng cùng nhau vào cung.”

Yến Kiêu: “…… Tự mình đi!”

Bàng Mục: “……” Không thể do dự?

Yến Kiêu không để ý tới hắn, chỉ kích động vạn phần nhìn bức tường thành nguy nga càng ngày càng gần, cuối cùng thậm chí nhịn không được mà nhảy xuống xe, đứng ở thế giới băng tuyết lưu li ngửa đầu nhìn ra xa, trong lúc nhất thời tìm không ra lời nào thỏa đáng để cảm khái.

Đại Lộc Triều một thước khoảng 31 centimet, mười thước là một trượng, cũng chính là 3 mét mốt, mà thành lũy xây bằng cự thạch trước mắt này, ít nhất cũng bốn trượng trở lên!

Năm cửa thành, một lớn, hai trung, hai nhỏ đều cực cao, tường thành cực rộng, trên tường có hình mặt ngựa, góc trên là lầu quan sát, rất nhiều binh lính cầm trường mâu trong tay, hết sức chăm chú quét tới quét lui người đi đường.

Để đạt được hiệu quả phòng thủ lý tưởng, các bức tường thành đều cực kỳ dày, thậm chí mấy chục người có thể đi song song!

Yến Kiêu tham lam nhìn vết loang lổ trên tường thành, là dấu vết năm tháng lưu lại, hô hấp trở nên dồn dập.

Đây đều không phải là di tích còn sót lại ở đời sau, mà là chân chính, có lịch sử tồn tại! Không tận mắt nhìn thấy, vĩnh viễn không thể lĩnh hội loại cảm giác chấn động mãnh liệt này.

Bàng Mục cũng xuống xe nhìn nàng, lại nhìn tường thành, sống chết không nhìn ra có cái gì đẹp.

Nàng nhìn ta còn hơn.

Bởi vì là cuối năm, người vào kinh nhiều không kể xiết, thánh nhân đặc biệt khai ân, cho phép quan viên ngũ phẩm trở lên và gia quyến có thể đi cửa chính, quan viên dưới ngũ phẩm đi cửa trung.

Nhưng tuy là như vậy, gia quyến của quan viên và số lượng tùy tùng quá nhiều, binh lính kiểm tra đối chiếu rất chậm, tất cả hành lý trên xe đều phải kiểm tra kĩ càng, người xếp thành ba hàng trước cửa cũng không ngắn, nên không có chỗ nào đi.

Thấy đằng trước còn có một nhà, sứ giả muốn tiến lên đổi trình tự, lại bị Bàng Mục giữ lại, “Không sao, đã đến cửa thành rồi, còn kém một bước này sao?”

Trời giá rét, ai cũng sốt ruột vào thành, dù sao trên xe bọn họ than lửa sung túc, chờ thêm một chút cũng không sao. Hà tất như thế hành sự, lại khiến người ngoài cố thêm đề tài để buôn chuyện?

Không nghĩ tới hắn thông cảm cho người khác, có người lại cố tình muốn lợi dụng năm mới để tạo thanh thế.

“Xe ngựa đằng trước là của ai, thương nhân cũng dám hướng nơi này tới sao?” Đột nhiên một giọng nói kiêu ngạo vang lên từ phía sau, tiếp theo là lời mắng nhiếc của đoàn tùy tùng.

Sứ giả nghe vậy giận dữ, muốn đuổi người đi, lại thấy Bàng Mục cười nhạo ra tiếng, chủ động đếnn chỗ phát ra tiếng nói “Ta cũng muốn nhìn một cái, là ai có uy phong lớn như vậy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương