Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San
-
Quyển 8 - Chương 7: Chẩn bệnh
Ngoại trừ Hách Liên Ngự Thuấn, tất cả mọi người đều hơi ngẩn ra khi nghe Sở Lăng Thường nói vậy.
Hoa Dương dù sao cũng là thân sinh của Thượng Phúc vương, cô ta nhanh chóng lấy lại phản ứng, gấp gáp hỏi, “Cô đi chữa bệnh? Chữa bệnh gì? Cô đã làm gì với Thượng Phúc vương?”
Gương mặt Yên thị cũng lộ rõ sự khẩn trương. Thượng Phúc vương là tôn nhi của bà ta nên vừa nghe Sở Lăng Thường nói vậy, trong mắt liền dâng lên vẻ hồ nghi.
Nét mặt Thiền Vu Quân Thần dường như hơi dãn ra đôi chút, ông ta chợt nhớ ra trên thực tế Sở Lăng Thường vốn tinh thông y thuật nên ra ý bảo Yên thị cùng Hoa Dương công chúa an tâm một chút, không nên quá nóng vội rồi nhìn về phía Sở Lăng Thường, “Thái tử phi đã xem bệnh của Thượng Phúc vương, vậy bệnh chứng của nó ra sao? Có phải thật sự nghiêm trọng như vậy?”
“Thiền Vu, Thượng Phúc vương quả thực đã ngã bệnh, nhưng không phải là bệnh phong hàn Hoa Dương đã nói, chỉ là cảm mạo mà thôi. Lăng Thường đã xem qua tình hình của Thượng Phúc vương, nguyên nhân gây cảm mạo Lăng Thường cũng đã tìm ra. Đó là do một cung nữ hầu hạ Thượng Phúc vương sơ ý ban đêm không đóng chặt cửa sổ. Nói cách khác, trước khi gặp Thanh Tụ, thân thể Thượng Phúc vương đã có sự khó chịu rồi.”
“Sở Lăng Thường, cô ở đây nói bừa gì vậy? Đừng tưởng rằng mình hiểu chút y thuật thì có thể suy đoán lung tung. Mấy vị ngự y cũng đã tới xem rồi. Chẳng lẽ những lão ngự y nhiều năm hành nghiệp trong cung đều không bằng y thuật của cô sao? Ngay cả cảm mạo với phong hàn cũng không phân biệt được?” Hoa Dương công chúa lập tức tuôn một tràng, trong mắt cơ hồ bắn ra tia lửa.
Thiền Vu Quân Thần nghe vậy cũng cảm thấy có chút hồ đồ, nhìn về phía Hoa Dương công chúa một lúc rồi có vẻ không hiểu hỏi lại, “Lăng Thường, cảm mạo cùng phong hàn kia không phải giống nhau hay sao? Nếu như thật sự hai căn bệnh đó có sự khác biệt, tại sao ngự y lại không nhận ra chứ?”
Sở Lăng Thường khẽ thở dài một tiếng, “Thiền Vu, các thầy thuốc từ xưa tới nay khi nhắc tới căn bệnh phong hàn cùng cảm mạo vẫn luôn có sự tranh cãi. Hơn nữa Thượng Phúc vương còn nhỏ tuổi, căn bản không phân biệt rõ là đau ở chỗ nào, nơi nào không thoải mái. Chẩn mạch đương nhiên rất quan trọng, nhưng nếu không đem căn bệnh đó liên hệ với hoàn cảnh xung quanh thì rất dễ đem bệnh cảm mạo chẩn đoán thành phong hàn.”
“Sở Lăng Thường, cô thật sự cho rằng mình là thần tiên cứu thế hay sao?” Hoa Dương công chúa không muốn nghe nàng nói nữa liền đi tới trước mặt Thiền Vu, “Thiền Vu, Sở Lăng Thường chỉ là lợi dụng sở học của mình để gỡ tội cho những người này mà thôi. Thượng Phúc vương hiện vẫn nằm trên giường bệnh, Thiền Vu nếu không tin xin mời tự mình tới xem một chút, xem xem tôn nhi của người đang phải chịu thống khổ đến chừng nào?”
Vừa nói, Hoa Dương vừa khóc nấc lên, “Các ngự y đều chẩn đoán rằng Thượng Phúc vương do bị ném vào trong đống tuyết lạnh mà mắc phong hàn. Thượng Phúc vương thật đáng thương!”
Thiền Vu Quân Thần nghe vậy liền cảm thấy cực kỳ lo lắng. Yên thị ở một bên liền nói thêm vào, “Không bằng chúng ta đi xem một chút, đứa trẻ kia nếu quả thực mắc phong hàn sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu. Thiền Vu thường ngày thương yêu Thượng Phúc vương như vậy, sao có thể an tâm tiếp tục ngồi ở đây chứ?”
Những lời này của Yên thị quả nhiên nói trúng tâm sự của Thiền Vu. Nghe tin Thượng Phúc vương bị bệnh, ông ta thực không có tâm tư ngồi ở đại điện nữa. Vừa muốn đứng dậy rời đi thì giọng nói của Hách Liên Ngự Thuấn liền vang lên, “Thiền Vu không cần vất vả như vậy. Nhi thần cùng Lăng Thường đã đưa Thượng Phúc vương tới đây rồi!”
Nếu như hôm nay Thiền Vu rời khỏi đại điện, vậy mọi chuyện phát sinh sẽ không nằm trong sự khống chế nữa. Hách Liên Ngự Thuấn tuyệt đối không cho phép quyền chủ động nằm trong tay người khác.
Ba người kia đều bất giác ngây người.
Hách Liên Ngự Thuấn cùng Sở Lăng Thường cũng không nói thêm gì nữa bởi rất nhanh chóng một cung nữ đã dẫn Thượng Phúc vương vào trong đại điện.
“Thượng Phúc vương?” Thiền Vu Quân Thần thấy nó tới thì cực kỳ cao hứng, lập tức cao giọng nói, “Mau qua đây để ta xem cho kỹ một chút!”
Thượng Phúc vương chỉ là một đứa trẻ, đương nhiên không hiểu sóng gió đang diễn ra giữa mấy người lớn. Nghe Thiền Vu nói vậy liền cao hứng chạy lên trước, nghịch ngợm nhào vào lòng Thiền Vu.
Thấy sắc mặt Thượng Phúc vương đỏ hồng, tiếng cười trong vắt, Thiền Vu cảm thấy rất kỳ quái nên không yên lòng hỏi lại, “Nói cho ta biết, cháu cảm thấy chỗ nào không thoải mái?”
Thượng Phúc vương lập tức lắc đầu, “Tối hôm qua còn rất khó chịu, nhưng hôm nay thái tử phi cho con ăn xong thì không cảm thấy vậy nữa, Thiền Vu đừng lo lắng.”
Hoa Dương công chúa thật không dám tin vào mắt mình, con trai cô ta rõ ràng bị bệnh rất nặng, làm sao có thể?
“Thượng Phúc vương, mau tới đây để mẫu thân nhìn cho thật kỹ!”
Thượng Phúc vương lại chạy tới trước mặt Hoa Dương công chúa, gương mặt hồng hào hiện rõ sự khoẻ mạnh, rồi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt có chút nóng vội của Hoa Dương, tò mò hỏi, “Mẫu thân, người sao vậy?”
“Làm sao có thể?” Hoa Dương chỉ cảm thấy đầu óc rối tung lên, sau đó thất thần nhìn Sở Lăng Thường, “Rốt cuộc cô đã cho hài nhi của ta ăn cái gì? Cô…cô sẽ không sử dụng yêu thuật đấy chứ?”
Hách Liên Ngự Thuấn đem Sở Lăng Thường kéo về phía sau, trên gương mặt anh tuấn của hắn đã lộ rõ sự mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói, “Thế nào? Cô còn hy vọng Thượng Phúc vương bệnh không dậy nổi? Vì đạt tới mục đích của mình không tiếc đem thân thể hài nhi ruột thịt ra làm bia đỡ, thật vô cùng ghê tởm!”
Hoa Dương công chúa theo bản năng nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo dị thường thì bị doạ cho sợ run lên.
“Được rồi, được rồi! Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Thượng Phúc vương thật sự không sao rồi chứ?” Yên Thị ở một bên vội vàng xoa dịu rồi nhìn về phía Sở Lăng Thường.
Đây cũng là chỗ mà Thiền Vu Quân Thần cảm thấy không hiểu.
Sở Lăng Thường cung kính gật đầu rồi mới nhẹ nhàng giải thích, “Thiền Vu! Yên thị! Thượng Phúc vương đã không sao rồi. Lăng Thường chẳng qua chỉ cho Thượng Phúc vương uống một chút thuốc có thể xua tan hàn khí mà thôi. Cho nên Thượng Phúc vương mới có thể khang kiện vô sự như vậy.”
Yên thị vẫn có chút không hiểu, “Lúc trước ta đã hỏi qua ngự y, Thượng Phúc vương được xác định là mắc phong hàn rất nghiêm trọng. Toàn thân đứa nhỏ này cũng nóng rực lên, thế nào mà bây giờ…”
“Lăng Thường cũng đã nói qua, tiểu hài tử vốn không giống với người lớn. Bởi vì phân biệt không rõ thân thể mình rốt cục có chỗ nào không thoải mái nên mới dẫn đến sự chẩn đoán sai lầm của ngự y. Tiểu hài tử mắc bệnh cảm mạo thường sẽ tưởng lầm là phong hàn nhưng trên thực tế hai căn bệnh này không thể lẫn lộn với nhau.”
“Sách cổ y có ghi, khi gió lạnh xâm nhập thân thể khiến lông tơ trên người dựng đứng, làn da cũng nóng rực lên. Cái gọi là phong hàn vốn bao gồm phong tà và hàn tà, là việc bệnh nhân bị nhiễm lạnh nghiêm trọng khiến triệu chứng bệnh khởi phát. Theo như lời Hoa Dương công chúa nói thì người ở lâu trong tuyết lạnh cũng có thể bị cảm. Và đó chính là căn bệnh của Thượng Phúc vương. Cổ y còn ghi lại rằng khi hơi lạnh xâm nhập, đầu tiên sẽ tác động đến da thịt, gây nên chứng cảm mạo. Đây cũng là căn bệnh thường gặp vào hai mùa đông, xuân. Nếu mắc phong hàn, khi gió nhẹ thổi qua cũng sẽ cảm thấy rét run. Cảm mạo mặc dù cũng khiến thân thể nóng lên nhưng thường có biểu hiện là đau đầu cùng hắt xì. Tuy rằng mối quan hệ giữa cảm mạo và phong hàn vẫn luôn nằm trong sự tranh luận nhưng có một điều có thể khẳng định là: Bị nhiễm lạnh không nhất thiết sẽ biến chứng thành phong hàn. Thượng Phúc vương lúc ngủ bị gió lạnh xâm nhập cho nên mới bị cảm, may mắn là chỉ bị nhiễm nhẹ mà thôi. Cho nên Lăng Thường ngoại trừ cho Thượng Phúc vương dùng canh gà hầm thì chỉ dùng thêm cà rốt cùng gừng làm thành thuốc để cho uống. Bệnh cảm mạo tiến vào từ mũi rồi lan ra thân thể, bởi hô hấp rất dễ bị nhiễm lạnh cho nên thời gian này Thượng Phúc vương cần phải giữ cho mũi được ấm, thoáng thì mới có thể nhanh chóng khỏi bệnh.”
Hoa Dương dù sao cũng là thân sinh của Thượng Phúc vương, cô ta nhanh chóng lấy lại phản ứng, gấp gáp hỏi, “Cô đi chữa bệnh? Chữa bệnh gì? Cô đã làm gì với Thượng Phúc vương?”
Gương mặt Yên thị cũng lộ rõ sự khẩn trương. Thượng Phúc vương là tôn nhi của bà ta nên vừa nghe Sở Lăng Thường nói vậy, trong mắt liền dâng lên vẻ hồ nghi.
Nét mặt Thiền Vu Quân Thần dường như hơi dãn ra đôi chút, ông ta chợt nhớ ra trên thực tế Sở Lăng Thường vốn tinh thông y thuật nên ra ý bảo Yên thị cùng Hoa Dương công chúa an tâm một chút, không nên quá nóng vội rồi nhìn về phía Sở Lăng Thường, “Thái tử phi đã xem bệnh của Thượng Phúc vương, vậy bệnh chứng của nó ra sao? Có phải thật sự nghiêm trọng như vậy?”
“Thiền Vu, Thượng Phúc vương quả thực đã ngã bệnh, nhưng không phải là bệnh phong hàn Hoa Dương đã nói, chỉ là cảm mạo mà thôi. Lăng Thường đã xem qua tình hình của Thượng Phúc vương, nguyên nhân gây cảm mạo Lăng Thường cũng đã tìm ra. Đó là do một cung nữ hầu hạ Thượng Phúc vương sơ ý ban đêm không đóng chặt cửa sổ. Nói cách khác, trước khi gặp Thanh Tụ, thân thể Thượng Phúc vương đã có sự khó chịu rồi.”
“Sở Lăng Thường, cô ở đây nói bừa gì vậy? Đừng tưởng rằng mình hiểu chút y thuật thì có thể suy đoán lung tung. Mấy vị ngự y cũng đã tới xem rồi. Chẳng lẽ những lão ngự y nhiều năm hành nghiệp trong cung đều không bằng y thuật của cô sao? Ngay cả cảm mạo với phong hàn cũng không phân biệt được?” Hoa Dương công chúa lập tức tuôn một tràng, trong mắt cơ hồ bắn ra tia lửa.
Thiền Vu Quân Thần nghe vậy cũng cảm thấy có chút hồ đồ, nhìn về phía Hoa Dương công chúa một lúc rồi có vẻ không hiểu hỏi lại, “Lăng Thường, cảm mạo cùng phong hàn kia không phải giống nhau hay sao? Nếu như thật sự hai căn bệnh đó có sự khác biệt, tại sao ngự y lại không nhận ra chứ?”
Sở Lăng Thường khẽ thở dài một tiếng, “Thiền Vu, các thầy thuốc từ xưa tới nay khi nhắc tới căn bệnh phong hàn cùng cảm mạo vẫn luôn có sự tranh cãi. Hơn nữa Thượng Phúc vương còn nhỏ tuổi, căn bản không phân biệt rõ là đau ở chỗ nào, nơi nào không thoải mái. Chẩn mạch đương nhiên rất quan trọng, nhưng nếu không đem căn bệnh đó liên hệ với hoàn cảnh xung quanh thì rất dễ đem bệnh cảm mạo chẩn đoán thành phong hàn.”
“Sở Lăng Thường, cô thật sự cho rằng mình là thần tiên cứu thế hay sao?” Hoa Dương công chúa không muốn nghe nàng nói nữa liền đi tới trước mặt Thiền Vu, “Thiền Vu, Sở Lăng Thường chỉ là lợi dụng sở học của mình để gỡ tội cho những người này mà thôi. Thượng Phúc vương hiện vẫn nằm trên giường bệnh, Thiền Vu nếu không tin xin mời tự mình tới xem một chút, xem xem tôn nhi của người đang phải chịu thống khổ đến chừng nào?”
Vừa nói, Hoa Dương vừa khóc nấc lên, “Các ngự y đều chẩn đoán rằng Thượng Phúc vương do bị ném vào trong đống tuyết lạnh mà mắc phong hàn. Thượng Phúc vương thật đáng thương!”
Thiền Vu Quân Thần nghe vậy liền cảm thấy cực kỳ lo lắng. Yên thị ở một bên liền nói thêm vào, “Không bằng chúng ta đi xem một chút, đứa trẻ kia nếu quả thực mắc phong hàn sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu. Thiền Vu thường ngày thương yêu Thượng Phúc vương như vậy, sao có thể an tâm tiếp tục ngồi ở đây chứ?”
Những lời này của Yên thị quả nhiên nói trúng tâm sự của Thiền Vu. Nghe tin Thượng Phúc vương bị bệnh, ông ta thực không có tâm tư ngồi ở đại điện nữa. Vừa muốn đứng dậy rời đi thì giọng nói của Hách Liên Ngự Thuấn liền vang lên, “Thiền Vu không cần vất vả như vậy. Nhi thần cùng Lăng Thường đã đưa Thượng Phúc vương tới đây rồi!”
Nếu như hôm nay Thiền Vu rời khỏi đại điện, vậy mọi chuyện phát sinh sẽ không nằm trong sự khống chế nữa. Hách Liên Ngự Thuấn tuyệt đối không cho phép quyền chủ động nằm trong tay người khác.
Ba người kia đều bất giác ngây người.
Hách Liên Ngự Thuấn cùng Sở Lăng Thường cũng không nói thêm gì nữa bởi rất nhanh chóng một cung nữ đã dẫn Thượng Phúc vương vào trong đại điện.
“Thượng Phúc vương?” Thiền Vu Quân Thần thấy nó tới thì cực kỳ cao hứng, lập tức cao giọng nói, “Mau qua đây để ta xem cho kỹ một chút!”
Thượng Phúc vương chỉ là một đứa trẻ, đương nhiên không hiểu sóng gió đang diễn ra giữa mấy người lớn. Nghe Thiền Vu nói vậy liền cao hứng chạy lên trước, nghịch ngợm nhào vào lòng Thiền Vu.
Thấy sắc mặt Thượng Phúc vương đỏ hồng, tiếng cười trong vắt, Thiền Vu cảm thấy rất kỳ quái nên không yên lòng hỏi lại, “Nói cho ta biết, cháu cảm thấy chỗ nào không thoải mái?”
Thượng Phúc vương lập tức lắc đầu, “Tối hôm qua còn rất khó chịu, nhưng hôm nay thái tử phi cho con ăn xong thì không cảm thấy vậy nữa, Thiền Vu đừng lo lắng.”
Hoa Dương công chúa thật không dám tin vào mắt mình, con trai cô ta rõ ràng bị bệnh rất nặng, làm sao có thể?
“Thượng Phúc vương, mau tới đây để mẫu thân nhìn cho thật kỹ!”
Thượng Phúc vương lại chạy tới trước mặt Hoa Dương công chúa, gương mặt hồng hào hiện rõ sự khoẻ mạnh, rồi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt có chút nóng vội của Hoa Dương, tò mò hỏi, “Mẫu thân, người sao vậy?”
“Làm sao có thể?” Hoa Dương chỉ cảm thấy đầu óc rối tung lên, sau đó thất thần nhìn Sở Lăng Thường, “Rốt cuộc cô đã cho hài nhi của ta ăn cái gì? Cô…cô sẽ không sử dụng yêu thuật đấy chứ?”
Hách Liên Ngự Thuấn đem Sở Lăng Thường kéo về phía sau, trên gương mặt anh tuấn của hắn đã lộ rõ sự mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói, “Thế nào? Cô còn hy vọng Thượng Phúc vương bệnh không dậy nổi? Vì đạt tới mục đích của mình không tiếc đem thân thể hài nhi ruột thịt ra làm bia đỡ, thật vô cùng ghê tởm!”
Hoa Dương công chúa theo bản năng nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo dị thường thì bị doạ cho sợ run lên.
“Được rồi, được rồi! Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Thượng Phúc vương thật sự không sao rồi chứ?” Yên Thị ở một bên vội vàng xoa dịu rồi nhìn về phía Sở Lăng Thường.
Đây cũng là chỗ mà Thiền Vu Quân Thần cảm thấy không hiểu.
Sở Lăng Thường cung kính gật đầu rồi mới nhẹ nhàng giải thích, “Thiền Vu! Yên thị! Thượng Phúc vương đã không sao rồi. Lăng Thường chẳng qua chỉ cho Thượng Phúc vương uống một chút thuốc có thể xua tan hàn khí mà thôi. Cho nên Thượng Phúc vương mới có thể khang kiện vô sự như vậy.”
Yên thị vẫn có chút không hiểu, “Lúc trước ta đã hỏi qua ngự y, Thượng Phúc vương được xác định là mắc phong hàn rất nghiêm trọng. Toàn thân đứa nhỏ này cũng nóng rực lên, thế nào mà bây giờ…”
“Lăng Thường cũng đã nói qua, tiểu hài tử vốn không giống với người lớn. Bởi vì phân biệt không rõ thân thể mình rốt cục có chỗ nào không thoải mái nên mới dẫn đến sự chẩn đoán sai lầm của ngự y. Tiểu hài tử mắc bệnh cảm mạo thường sẽ tưởng lầm là phong hàn nhưng trên thực tế hai căn bệnh này không thể lẫn lộn với nhau.”
“Sách cổ y có ghi, khi gió lạnh xâm nhập thân thể khiến lông tơ trên người dựng đứng, làn da cũng nóng rực lên. Cái gọi là phong hàn vốn bao gồm phong tà và hàn tà, là việc bệnh nhân bị nhiễm lạnh nghiêm trọng khiến triệu chứng bệnh khởi phát. Theo như lời Hoa Dương công chúa nói thì người ở lâu trong tuyết lạnh cũng có thể bị cảm. Và đó chính là căn bệnh của Thượng Phúc vương. Cổ y còn ghi lại rằng khi hơi lạnh xâm nhập, đầu tiên sẽ tác động đến da thịt, gây nên chứng cảm mạo. Đây cũng là căn bệnh thường gặp vào hai mùa đông, xuân. Nếu mắc phong hàn, khi gió nhẹ thổi qua cũng sẽ cảm thấy rét run. Cảm mạo mặc dù cũng khiến thân thể nóng lên nhưng thường có biểu hiện là đau đầu cùng hắt xì. Tuy rằng mối quan hệ giữa cảm mạo và phong hàn vẫn luôn nằm trong sự tranh luận nhưng có một điều có thể khẳng định là: Bị nhiễm lạnh không nhất thiết sẽ biến chứng thành phong hàn. Thượng Phúc vương lúc ngủ bị gió lạnh xâm nhập cho nên mới bị cảm, may mắn là chỉ bị nhiễm nhẹ mà thôi. Cho nên Lăng Thường ngoại trừ cho Thượng Phúc vương dùng canh gà hầm thì chỉ dùng thêm cà rốt cùng gừng làm thành thuốc để cho uống. Bệnh cảm mạo tiến vào từ mũi rồi lan ra thân thể, bởi hô hấp rất dễ bị nhiễm lạnh cho nên thời gian này Thượng Phúc vương cần phải giữ cho mũi được ấm, thoáng thì mới có thể nhanh chóng khỏi bệnh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook