Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San
-
Quyển 2 - Chương 2: Phần 2 : Tâm cơ trùng trùng
Ngoại trừ hoàng hậu ở tại điện Tiêu Phòng, Hợp Hoan điện chính là cung điện có quy mô lớn nhất, bọn cung nga thái giám hầu hạ chủ nhân nơi này cũng rất nhiều. Bạc hoàng hậu là cháu của Bạc thái hậu. Khi Cảnh Đế còn là Hoàng thái tử, Bạc thái hậu đã chủ trì cuộc hôn nhân này với mong muốn củng cố địa vị của Bạc gia. Mà Cảnh Đế cũng nhờ có cuộc hôn nhân này mới lấy được lòng của tổ mẫu, từ đó mới có được sự ủng hộ của Bạc thái hậu để đảm bảo ngôi vị thái tử.
Đương kim hoàng đế khi đó cũng không có quá nhiều tình cảm với cặp phu thê này, hơn nữa Bạc hoàng hậu lại không sinh được con, mặc dù ngồi vững vàng tại đông cung nhưng so về thực lực cũng không bằng Lật phi nương nương. Lật phi nương nương căn bản vốn là một cơ thiếp nhưng được sủng ái nên đã sinh được ba hoàng tử, địa vị càng thắng hoàng hậu.
Trong cung, mùi đàn hương phảng phất, Lật phi nương nương dựa vào trường kỷ nhìn thấy một nữ nhân vận bạch y trắng như tuyết bước vào, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên đầy khinh thường.
“Dân nữ Sở Lăng Thường tham kiến Lật phi nương nương.” Sở Lăng Thường nhẹ nhàng cung kính khom người, sắc mặt bình tĩnh như nước, đôi mắt trong trẻo không một chút sợ hãi.
Ánh mặt trời dịu nhẹ rải những tia nắng ấm áp lên bộ trang phục tinh khôi của nàng, mái tóc đen dài óng ả cũng được bao phủ bởi ánh nắng ấm áp. Tay áo nàng khẽ đung đưa theo từng cử động thanh nhã, giọng nói cũng vô cùng tự nhiên mà ôn nhu, toát lên khí chất thanh nhã siêu phàm thoát tục.
Vẻ đẹp của nàng thực sự như một cái gai đâm thẳng vào mắt Lật phi, khiến bà ta hận không thể trực tiếp cầm lấy cái kim bên người mà đâm vào khuôn mặt thanh lệ của nàng. Nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, bà ta lạnh lùng cười, lại nhìn đến phần móng tay được cắt tỉa kỹ lưỡng, ưu nhã cầm một miếng bánh hoa quế đưa lên miệng cắn một miếng, “Sở cô nương xưng là dân nữ như vậy thật quá khiêm tốn rồi. Cô vừa vào cung đã được Hoàng thượng phong làm “Hoàn dư”, lại ban Hoàn Dư điện cho cô ở, hoàng ân mênh mông như vậy, nhưng hình như cô lại không mấy cảm kích?”
Hoàn dư là một vị trí đòi hỏi cả dung mạo và trí tuệ. Nghe nói Sở Lăng Thường này là người được hoàng đế đích thân mời vào cung, cho nên người ở hậu cung đều suy đoán nàng là người mới được Hoàng thượng sủng ái. Trong một tháng qua, ngoại trừ việc phong cho nàng một chức vị chưa từng có tiền lệ trong triều, hoàng thượng cũng chưa từng tuyên triệu nàng nhập điện thị tẩm. Điều này khiến trong lòng Lật phi không khỏi cảm thấy thắc mắc. Từ xưa tới nay, chỉ cần có người được hoàng đế coi trọng, bọn họ đều tìm cách để diệt trừ. Sở Lăng Thường này rốt cục có bao nhiêu năng lực…bà ta thực sự muốn biết.
Sở Lăng Thường khẽ ngẩng lên, đem vẻ âm ngoan trong ánh mắt Lật phi thu hết vào trong tầm mắt, thanh âm nhẹ nhàng khẽ cất lên, “Dân nữ không dám. Hoàn dư cũng chỉ đơn thuần là một tên gọi mà thôi. Dân nữ xuất thân nơi thôn dã, thân phận cũng chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Đúng vậy, chim sẻ dù có đẹp đẽ thế nào cũng chỉ là chim sẻ, vĩnh viễn cũng không thể hóa thành phượng hoàng.” Lật phi thấy nàng thức thời như vậy lại nhếch môi cười lạnh, “Nghe nói cô nương là người bác học đa tài, là học trò cưng của Quỷ Cốc Tử vang danh khắp chốn, am hiểu âm dương ngũ hành, thuật kỳ môn độn giáp, lại xem được quá khứ, đoán được thiên mệnh. Từ khi cô nương tiến cung đến nay cũng chỉ diện kiến một mình Hoàng thượng, mấy người trong hậu cung này đều không coi vào trong mắt. Hôm nay, không biết cơn gió nào đã thổi cô nương tới Hợp Hoan điện của ta vậy?”
Sở Lăng Thường khẽ chớp mắt, lần thứ hai nhẹ nhàng khom người, “Dân nữ vì Thanh Tụ mà tới. Thanh Tụ từ nhỏ đã theo dân nữ ẩn cư nơi sơn cốc, chưa từng tiếp xúc với bên ngoài. Nếu như có lỡ mạo phạm nương nương, xin nương nương giơ cao đánh khẽ, có thể bỏ qua cho nha đầu không hiểu chuyện đó.”
“Thanh Tụ?” Lật phi liền giả bộ ngạc nhiên, khẽ chớp mắt rồi nhìn về phía lão ma ma hỏi, “Sao bản cung lại không hiểu cô ấy nói gì thế?”
Lão ma ma đương nhiên hiểu ý của Lật phi, cười cười, cố ý lên tiếng, “Bẩm nương nương, Thanh Tụ là nha đầu của Sở cô nương, cũng chính là nha đầu không biết trời cao đất dày đã đả thương thị vệ hôm nay ạ.”
“Bộp!” Lật phi nương nương lập tức đập tay xuống trường kỷ, “Còn không tự vả vào miệng. Bản cung gọi là Sở cô nương đã đành, các ngươi… lũ hạ nhân các ngươi cũng không hiểu quy củ sao? Hoàng thượng nếu đã khâm ban danh hiệu Hoàn dư, vậy người trước mắt các ngươi chính là Hoàn dư nương nương, sao có thể gọi là Sở cô nương? Không biết tốt xấu gì cả, đúng là lũ nô tài vô dụng!”
Đương kim hoàng đế khi đó cũng không có quá nhiều tình cảm với cặp phu thê này, hơn nữa Bạc hoàng hậu lại không sinh được con, mặc dù ngồi vững vàng tại đông cung nhưng so về thực lực cũng không bằng Lật phi nương nương. Lật phi nương nương căn bản vốn là một cơ thiếp nhưng được sủng ái nên đã sinh được ba hoàng tử, địa vị càng thắng hoàng hậu.
Trong cung, mùi đàn hương phảng phất, Lật phi nương nương dựa vào trường kỷ nhìn thấy một nữ nhân vận bạch y trắng như tuyết bước vào, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên đầy khinh thường.
“Dân nữ Sở Lăng Thường tham kiến Lật phi nương nương.” Sở Lăng Thường nhẹ nhàng cung kính khom người, sắc mặt bình tĩnh như nước, đôi mắt trong trẻo không một chút sợ hãi.
Ánh mặt trời dịu nhẹ rải những tia nắng ấm áp lên bộ trang phục tinh khôi của nàng, mái tóc đen dài óng ả cũng được bao phủ bởi ánh nắng ấm áp. Tay áo nàng khẽ đung đưa theo từng cử động thanh nhã, giọng nói cũng vô cùng tự nhiên mà ôn nhu, toát lên khí chất thanh nhã siêu phàm thoát tục.
Vẻ đẹp của nàng thực sự như một cái gai đâm thẳng vào mắt Lật phi, khiến bà ta hận không thể trực tiếp cầm lấy cái kim bên người mà đâm vào khuôn mặt thanh lệ của nàng. Nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, bà ta lạnh lùng cười, lại nhìn đến phần móng tay được cắt tỉa kỹ lưỡng, ưu nhã cầm một miếng bánh hoa quế đưa lên miệng cắn một miếng, “Sở cô nương xưng là dân nữ như vậy thật quá khiêm tốn rồi. Cô vừa vào cung đã được Hoàng thượng phong làm “Hoàn dư”, lại ban Hoàn Dư điện cho cô ở, hoàng ân mênh mông như vậy, nhưng hình như cô lại không mấy cảm kích?”
Hoàn dư là một vị trí đòi hỏi cả dung mạo và trí tuệ. Nghe nói Sở Lăng Thường này là người được hoàng đế đích thân mời vào cung, cho nên người ở hậu cung đều suy đoán nàng là người mới được Hoàng thượng sủng ái. Trong một tháng qua, ngoại trừ việc phong cho nàng một chức vị chưa từng có tiền lệ trong triều, hoàng thượng cũng chưa từng tuyên triệu nàng nhập điện thị tẩm. Điều này khiến trong lòng Lật phi không khỏi cảm thấy thắc mắc. Từ xưa tới nay, chỉ cần có người được hoàng đế coi trọng, bọn họ đều tìm cách để diệt trừ. Sở Lăng Thường này rốt cục có bao nhiêu năng lực…bà ta thực sự muốn biết.
Sở Lăng Thường khẽ ngẩng lên, đem vẻ âm ngoan trong ánh mắt Lật phi thu hết vào trong tầm mắt, thanh âm nhẹ nhàng khẽ cất lên, “Dân nữ không dám. Hoàn dư cũng chỉ đơn thuần là một tên gọi mà thôi. Dân nữ xuất thân nơi thôn dã, thân phận cũng chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Đúng vậy, chim sẻ dù có đẹp đẽ thế nào cũng chỉ là chim sẻ, vĩnh viễn cũng không thể hóa thành phượng hoàng.” Lật phi thấy nàng thức thời như vậy lại nhếch môi cười lạnh, “Nghe nói cô nương là người bác học đa tài, là học trò cưng của Quỷ Cốc Tử vang danh khắp chốn, am hiểu âm dương ngũ hành, thuật kỳ môn độn giáp, lại xem được quá khứ, đoán được thiên mệnh. Từ khi cô nương tiến cung đến nay cũng chỉ diện kiến một mình Hoàng thượng, mấy người trong hậu cung này đều không coi vào trong mắt. Hôm nay, không biết cơn gió nào đã thổi cô nương tới Hợp Hoan điện của ta vậy?”
Sở Lăng Thường khẽ chớp mắt, lần thứ hai nhẹ nhàng khom người, “Dân nữ vì Thanh Tụ mà tới. Thanh Tụ từ nhỏ đã theo dân nữ ẩn cư nơi sơn cốc, chưa từng tiếp xúc với bên ngoài. Nếu như có lỡ mạo phạm nương nương, xin nương nương giơ cao đánh khẽ, có thể bỏ qua cho nha đầu không hiểu chuyện đó.”
“Thanh Tụ?” Lật phi liền giả bộ ngạc nhiên, khẽ chớp mắt rồi nhìn về phía lão ma ma hỏi, “Sao bản cung lại không hiểu cô ấy nói gì thế?”
Lão ma ma đương nhiên hiểu ý của Lật phi, cười cười, cố ý lên tiếng, “Bẩm nương nương, Thanh Tụ là nha đầu của Sở cô nương, cũng chính là nha đầu không biết trời cao đất dày đã đả thương thị vệ hôm nay ạ.”
“Bộp!” Lật phi nương nương lập tức đập tay xuống trường kỷ, “Còn không tự vả vào miệng. Bản cung gọi là Sở cô nương đã đành, các ngươi… lũ hạ nhân các ngươi cũng không hiểu quy củ sao? Hoàng thượng nếu đã khâm ban danh hiệu Hoàn dư, vậy người trước mắt các ngươi chính là Hoàn dư nương nương, sao có thể gọi là Sở cô nương? Không biết tốt xấu gì cả, đúng là lũ nô tài vô dụng!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook