Đại Hào Môn
-
Chương 338: Hợp hoan
Duới bóng đêm Chỉ Thủy Quan vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu và tiếng trúc xào xạc thì không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác, đến người luôn thích ồn ào náo nhiệt như Uyển Thiên Thiên cũng sớm xếp bằng trên chiếc giường nhỏ trong một căn mật thất điều chuyển khí tức.
Trải qua một thời gian trị liệu, thương thế trầm trọng của Uyển Thiên Thiên đã chuyển biến tốt đẹp, sát khí âm hàn tích tụ trong cơ thể cũng đã bị tiêu trừ một phần nhỏ. Được sự đồng ý của Tiêu Phàm, Uyển Thiên Thiên lại bắt đầu luyện công. Nội công của Yên Chi Kiếm truyền thừa vốn không thể xem thường. Nhưng Tiêu Phàm vẫn phân phó cô phải tập luyện theo trình tự, không thể nóng vội. Lần này Uyển Thiên Thiên bị nội thương thực sự không nhẹ, vài kinh mạch bị tổn hại. Lúc vận hành nội lực trong các kinh mạch bị tổn thương này nhất định phải cực kỳ cẩn thận, nếu không cẩn thận thì không chỉ không thể chữa trị vết thương mà còn làm cho những kinh mạch bị tổn thương càng thêm nghiêm trọng.
Đừng nhìn Uyển Thiên Thiên bình thường tùy tùy tiện tiện, trong thời khắc quan trọng rất nghiêm túc, lúc điều tức vô cùng chú ý. Trong mấy ngày luyện công này đều có thành tựu.
Một căn mật thất khác cách đó không xa là phòng luyện công của Tiêu Phàm và Tân Lâm.
Uyển Thiên Thiên kiên quyết không chịu thừa nhận kia là phòng ngủ của bọn họ.
Cô nam quả nữ ở trong một căn phòng lâu như vậy, thế nhưng việc gì cũng không phát sinh. Đây chỉ là phòng luyện công chứ làm sao có thể là phòng ngủ? Uyển Thiên Thiên từng nói trực tiếp với Tân Lâm rằng nếu đổi lại là Uyển Thiên Thiên thì cho dù Tiêu Phàm là một khúc gỗ cũng sớm bị cô bắt lấy rồi.
Tân Lâm không để ý đến cô, thậm chí cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái, giống như là không nghe thấy Uyển Thiên Thiên đang nói cái gì.
Chỉ là trong lòng Tân Lâm đang nghĩ cái gì thì không thể biết được rồi.
Tối nay, tình hình trong phòng ngủ cũng không khác gì thường ngày, Tiêu Phàm và Tân Lâm đều ngồi trên giường tự luyện công. Ngọn đèn trong phòng đã tắt, chỉ có ánh trăng trong trẻo ngoài cửa sổ chiếu vào. Dưới ánh trăng như nước, Tiêu Phàm trên chiếc giường gỗ bày ra một tư thế vô cùng cổ quái.
Tân Lâm ngẫu nhiên nhìn đến tư thế này khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết không khỏi hiện ra mạt ngượng ngùng đỏ ửng.
Cái tư thế này tương tự các loại "Hợp hoan đồ" của tà giáo.
Pháp tướng của mục thứ tư trong đạo thứ sáu "Luân Hồi Tương" chính là loại "Hợp hoan đồ" cổ quái này.
Rất nhanh Tân Lâm đã cảm giác thấy khí tức của Tiêu Phàm dần trở nên trầm trọng, dường như tu luyện loại pháp tướng này rất mất sức. Tình hình này từ lúc Tân Lâm ở bên cạnh Tiêu Phàm đến nay trong vòng ba bốn năm rất ít gặp phải. Một khi tình hình này xuất hiện Tân Lâm liền biết việc tu luyện của Tiêu Phàm đã lâm vào tình cảnh nút thắt cổ chai.
Tiêu Phàm lớn hơn Tân Lâm vài tuổi, Tân Lâm vẫn luôn ở tổng đàn Thất Diệu Cung cho đến khi thành tài mới "Xuất sơn". Đợi khi Tân Lâm tới bên cạnh Tiêu Phàm thì Tiêu Phàm đã sớm tu luyện đến cảnh giới cực kì tinh thâm. Lâm vào tình cảnh nút thắt cổ chai là cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng mà tình hình đêm nay gần như là khác biệt hẳn với trước đây, tiếng thở dốc của Tiêu Phàm không những không giảm bớt mà ngày càng trầm trọng, sau đó còn biến thành tiếng thở phù phù, mạnh mẽ đứng thẳng người ở trên giường gỗ.
- Làm sao vậy?
Tân Lâm vẫn đang chú ý đến Tiêu Phàm bỗng kinh ngạc, vội vàng thu công rồi nhảy xuống khỏi giường gỗ của mình, thân hình loáng một cái đã đến trước mặt Tiêu Phàm.
- Tân nhi đừng tới gần anh!
Tiêu Phàm bỗng nhiên trầm giọng quát.
Tân Lâm hoảng sợ không nén nổi lùi về phía sau một bước, giữa lông mày nháy mắt liền tràn đầy vẻ lo âu.
Chỉ thấy thần sắc của Tiêu Phàm hiện giờ cực kì khác thường. Ở giữa trán và cổ nổi đầy gân xanh, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh. Dưới ánh trăng trong trẻo như nước có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt thanh tú của Tiêu Phàm sớm đã đỏ bừng, hai con mắt trong suốt sáng rực lên, thậm chí toàn thân còn khẽ run rẩy.
- Anh làm sao vậy? Có phải khẩu quyết này có gì không ổn không?
Tân Lâm thông minh sắc sảo ngay lập tức liền kịp phản ứng, vội vàng hỏi.
- Không phải Khẩu quyết và pháp tướng đều ổn thỏa, em, em đứng xa ra một chút, đừng có lại gần đây. Em Mùi thơm của cơ thể em
Tiêu Phàm nói một câu còn chưa xong liền cứng rắn nén lại, nhưng ngay sau đó hai mắt thậm chí còn hiện lên tơ máu. Rất rõ ràng là mùi thơm xử nữ trên cơ thể Tân Lâm đã tạo thành dụ hoặc cực lớn với Tiêu Phàm.
Tân Lâm bị dọa sợ quả nhiên lại lùi về phía sau thêm hai bước.
Cô không sợ Tiêu Phàm gây bất lợi cho cô, ở chung hơn ba năm cô đã sớm xem mình là người phụ nữ của Tiêu Phàm. Nhưng lúc này tâm tư của cô lại không đặt ở trên chuyện này, mà cả cõi lòng cô chỉ lo lắng là Tiêu Phàm làm sao lại biến thành bộ dạng như vậy?
Tiêu Phàm hơi thở nặng nề, Hạo Nhiên Chính Khí toàn lực vận chuyển, liều mạng áp chế dục niệm trong lòng mình, tay chân không ngừng run rẩy, dường như rất nỗ lực thoát khỏi sự trói buộc của lý trí, vọt mạnh về phía trước đem đại mỹ nữ thiên kiều bá mị trước mắt ôm vào lòng yêu thương một phen.
- Hợp hoan quyết này rất phiền phức, anh sắp không thể khống chế rồi Tân nhi giúp anh điểm huyệt
Tiêu Phàm cắn răng kêu lên "Canh cách", cả người càng run rẩy kịch liệt.
- Điểm huyệt? Điểm huyệt vị nào
Tân Lâm có chút rối loạn. Dù ngày thường cô có bình tĩnh như thế nào đi nữa, thì đến lúc này quan tâm quá cũng sẽ loạn.
- Điểm hai huyệt Thiên Trung và Khí Hải, ngăn cản, ngăn cản chân lực của anh phát ra ngoài động tác phải nhanh!
Tiêu Phàm cắn răng quát khẽ nói.
- Được
Trong lúc này Tân Lân cũng không kịp suy nghĩ lại, thân thể nhỏ nhắn mềm mại lướt về phía trước, ngón trỏ và ngón giữa bên tay phải hợp lại, nhanh như chớp điểm vào huyệt Thiên Trung của Tiêu Phàm.
Trong bảy đại tuyệt kỹ của Thất Diệu Cung thì thuật điểm huyệt đứng hàng đầu, đương nhiên là không đơn giản. Luyện đến tinh thâm thì trong thiên hạ không người nào không thể khống chế được.
Hai ngón tay nhỏ của Tân Lâm vừa điểm vào huyệt Thiên Trung của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cả người liền chấn động. Tân Lâm không nói hai lời, cánh tay vừa nhấc hai ngón tay liền chuyển hướng đến huyệt Khí Hải của Tiêu Phàm.
Đúng vào lúc này thì dị biến xảy ra.
Tiêu Phàm vừa nhấc tay, động tác so với Tân Lâm càng nhanh hơn, năm ngón tay như móc câu trước khi ngón tay Tân Lâm chạm vào huyệt Khí Hải của Tiêu Phàm thì cổ tay tinh xảo trắng nõn của cô đã bị Tiêu Phàm bắt lấy.
Tân Lâm thét một tiếng kinh hãi, chỉ cảm thấy một cỗ kình lực vô cùng cường đại như thủy triều vỡ đê tràn vào trong kinh mạch cổ tay mình, trong khoảnh khắc nửa người Tân Lâm liền chết lặng, sau đó cả người bị cánh tay hữu lực của Tiêu Phàm kéo vào trong lòng, Tiêu Phàm lập tức cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô.
Tân Lâm chỉ cảm thấy đầu óc một trận mê muội, cả người mềm nhũn, đến một chút sức phản kháng cũng không có.
Nhưng sâu trong tiềm thức Tân Lâm tự nói với mình, nhất định phải "Phản kháng". Trong tình hình này cùng Tiêu Phàm hợp thành một thể hậu quả thật khó dự liệu. Nếu không có hại với Tiêu Phàm thì cũng được, vạn nhất có điều gì không ổn thì lúc đó hối hận cũng không kịp.
Mà giờ phút này kình lực của Tiêu Phàm lại lớn quá mức bình thường, Hạo Nhiên Chính Khí lay động mà ra, giống như vật hữu hình bình thường bao lấy toàn thân Tân Lâm, nơi Khí Hải đan điền ngưng kết thành băng, toàn bộ nội lực đều bị bản mệnh chân nguyên của Tiêu Phàm cưỡng chế, một chút cũng không thể động đậy được.
Tân Lâm không hề nghĩ ngợi mở miệng liền hung hăng cắn đầu lưỡi của Tiêu Phàm một cái.
Cùng lúc đó cửa căn mật thất bị người đẩy ra, hai bóng người thon thả xông vào, lập tức đèn trong phòng sáng lên.
Bị kích thích bất thình lình khiến cho Tiêu Phàm ngẩn ra một lát, Tân Lâm ra sức giãy dụa thoát khỏi đôi tay giống như kìm sắt của Tiêu Phàm.
- Mau, huyệt Khí Hải!
Tiêu Phàm một tiếng quát chói tai.
Tân Lâm giống như phản xạ có điều kiện trở tay một ngón điểm vào đúng huyệt Khí Hải của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cả người chấn động, khí tức cuồng bạo đã thu lại nhiều so với vừa rồi, lúc này mới cắn chặt răng ngồi xuống nỗ lực điều hòa hô hấp.
Tân Lâm nhảy xuống khỏi giường lùi đến cạnh cửa, nhìn chăm chú về phía Tiêu Phàm, vẻ mặt đầy lo lắng còn mơ hồ xen lẫn một tia hoảng sợ. Chính mình rõ ràng đã điểm trúng vào huyệt Thiên Trung và huyệt Khí Hải của hắn, không ngờ lại không thể khống chế Tiêu Phàm hoàn toàn, mà chỉ có thể làm cho khí tức của hắn miễn cưỡng bị áp chế ở một mức độ nhất định.
"Thuật điểm huyệt" là một trong bảy đại tuyệt kỹ của Thất Diệu Cung thế mà lúc đối diện với Tiêu Phàm lại mất đi tác dụng.
- Chị Tân, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thời khắc mấu chốt vừa rồi xông vào chính là Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên rồi. Hai người cũng thời khắc chú ý đến tình hình bên này, chỉ cần có gì không đúng thì hai người sẽ đồng thời chạy đến, nhưng thật không ngờ lại nhìn thấy một màn "Kích thích" như vậy.
Tân Lâm ngày bình thường vô cùng đoan trang mà giờ phút này quần áo không chỉnh tề, đầu tóc tán loạn, một bờ vai lộ ra bên ngoài, bộ ngực nhu mỹ phập phồng, vẻ mặt trướng đến đỏ bừng, vừa kiều vừa thẹn, hương diễm vô cùng.
Uyển Thiên Thiên chỉ cảm thấy một cỗ ghen tuông sinh ra, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
Còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì bất trắc, ai biết bọn họ lại đang làm cái này!
Cũng quá không chú ý đi?
Hàng răng trắng như vỏ sò của Tân Lâm cắn chặt lấy làn môi dưới tươi đẹp, một lúc sau mới buồn bực nói: - Anh ấy luyện công xảy ra vấn đề
- Anh ấy luyện công xảy ra vấn đề? Không thể nào, anh ấy lợi hại như vậy
Uyển Thiên Thiên còn có chút bán tín bán nghi.
Tân Lâm không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn cô. Uyển Thiên Thiên cũng cắn môi nghiêng đầu đi. Kỳ thực vừa rồi Tân Lâm điểm huyệt Khí Hải của Tiêu Phàm cô cũng đã nhìn thấy, cũng biết tình hình chỉ sợ không như mình tưởng tượng.
Hai người họ nếu thật sự "Hồ thiên hồ đế" tuyệt đối sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Phòng bí mật trong Chỉ Thủy Quan này rất nhiều, còn có cả phòng ngầm bên dưới.
- Thiên Thiên!
Đường Huyên lôi kéo ống tay áo của Thiên Thiên, hạ giọng kêu một tiếng.
Không nhìn thấy Tân Lâm lúc này vừa vội vừa thẹn sao, đừng có làm cô ấy nóng nảy, đến lúc đó không dễ thu cục đâu.
Tân Lâm không so đo với cô, ánh mắt sáng ngời chỉ chăm chú nhìn Tiêu Phàm.
Cũng may Tiêu Phàm không có xảy ra thêm tình huống gì, khoanh chân ngồi xuống chậm rãi điều hòa hô hấp, nhẹ nhàng thở ra, một hơi đôi mắt mới chậm rãi mở ra, ánh mắt trong suốt, linh đài thanh minh.
Nhưng khi ánh mắt đối diện với ba mỹ nữ, Tiêu chân nhân vẫn có một chút đỏ mặt, ngượng ngùng nói: - Tân nhi, xin lỗi
- Anh có sao không?
Tân Lâm không đáp, lập tức hỏi.
- Hiện tại không sao rồi, "Hợp hoan thức" của đạo thứ sáu đúng là có chút phiền toái Đem "Tu La Đạo" liệt ra tại đạo thứ sáu của "Luân Hồi Cảnh" quả nhiên là không giống bình thường
Tiêu Phàm lắc đầu thở dài nói, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
- Tiêu Phàm, "Hợp hoan thức" này có gì phiền phức? "Tu La Đạo" là cái gì?
Uyển Thiên Thiên vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
Ở bên cạnh Tiêu Phàm lâu như vậy, tiểu nha đầu miễn cưỡng cũng biết được "Luân Hồi Tương" là cái gì, nhưng "Tu La Đạo" là cái gì thì cô không rõ. Nhưng "Hợp hoan thức" của "Tu La Đạo" này cư nhiên có thể làm cho nam nhân tính tình đại biến lại làm cho Uyển Đại đương gia đặc biệt chú ý.
Tiêu Phàm trừng mắt nhìn cô, cũng không thèm để ý tới chỉ là phối hợp nói: - Atula ở giữa khoảng thiện ác, một ý nghĩ là thiện, một ý nghĩ là ác làm thế nào mới có thể chặt đứt ảo giác của "Tu La Cảnh" này
Loại thái độ này của Tiêu Phàm làm tiểu nha đầu khó chịu, hừ một tiếng nói: - Tôi biết tại sao lại như thế rồi. Anh không phải là do luyện công bị tẩu hỏa nhập ma sao? Vậy cũng không có vấn đề, không phải là muốn cái kia hay sao? Vấn đề này cũng không phải không có cách giải quyết!
Nói xong ánh mắt của tiểu nha đầu đảo qua trên người Tân Lâm và Đường Huyên.
Tiêu chân nhân, nếu anh quả thực chống đỡ không nổi cũng không sao, chúng tôi giúp anh chống đỡ!
Tôi cũng thật không tin là chúng tôi hợp lại cũng không chống đỡ được anh?
Cứ việc phóng ngựa lại đây!
Lần này Tân Lâm và Đường Huyên cùng quay đầu lại nhìn, ánh mắt của Tân Lâm vẫn hung dữ như cũ mà Đường Huyên lại cười như không cười, mang theo ba phần thẹn thùng.
Cũng không biết trong đầu của Uyển Thiên Thiên còn chứa bao nhiêu ý niệm cổ quái.
- Nhìn tôi làm gì? Tôi rất nghiêm túc!
Uyển Thiên Thiên có chút khó chịu, ngạnh cổ hầm hừ nói.
- Tôi không biết thuật pháp được tu luyện như thế nào, nhưng tôi biết anh đang ở thời điểm quan trọng. Lão Diêm kia không phải nguyền rủa anh sao? Chỉ cần giúp anh luyện thành Tu La Đạo thì so với cái gì cũng mạnh! Chị Tân, lẽ nào chị không nghĩ như vậy sao?
Tân Lâm nhẹ "Hừ" một tiếng, bĩu môi nhưng cũng không mở miệng phản bác.
Tiêu Phàm lại lắc đầu liên tục, dở khóc dở cười.
Trải qua một thời gian trị liệu, thương thế trầm trọng của Uyển Thiên Thiên đã chuyển biến tốt đẹp, sát khí âm hàn tích tụ trong cơ thể cũng đã bị tiêu trừ một phần nhỏ. Được sự đồng ý của Tiêu Phàm, Uyển Thiên Thiên lại bắt đầu luyện công. Nội công của Yên Chi Kiếm truyền thừa vốn không thể xem thường. Nhưng Tiêu Phàm vẫn phân phó cô phải tập luyện theo trình tự, không thể nóng vội. Lần này Uyển Thiên Thiên bị nội thương thực sự không nhẹ, vài kinh mạch bị tổn hại. Lúc vận hành nội lực trong các kinh mạch bị tổn thương này nhất định phải cực kỳ cẩn thận, nếu không cẩn thận thì không chỉ không thể chữa trị vết thương mà còn làm cho những kinh mạch bị tổn thương càng thêm nghiêm trọng.
Đừng nhìn Uyển Thiên Thiên bình thường tùy tùy tiện tiện, trong thời khắc quan trọng rất nghiêm túc, lúc điều tức vô cùng chú ý. Trong mấy ngày luyện công này đều có thành tựu.
Một căn mật thất khác cách đó không xa là phòng luyện công của Tiêu Phàm và Tân Lâm.
Uyển Thiên Thiên kiên quyết không chịu thừa nhận kia là phòng ngủ của bọn họ.
Cô nam quả nữ ở trong một căn phòng lâu như vậy, thế nhưng việc gì cũng không phát sinh. Đây chỉ là phòng luyện công chứ làm sao có thể là phòng ngủ? Uyển Thiên Thiên từng nói trực tiếp với Tân Lâm rằng nếu đổi lại là Uyển Thiên Thiên thì cho dù Tiêu Phàm là một khúc gỗ cũng sớm bị cô bắt lấy rồi.
Tân Lâm không để ý đến cô, thậm chí cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái, giống như là không nghe thấy Uyển Thiên Thiên đang nói cái gì.
Chỉ là trong lòng Tân Lâm đang nghĩ cái gì thì không thể biết được rồi.
Tối nay, tình hình trong phòng ngủ cũng không khác gì thường ngày, Tiêu Phàm và Tân Lâm đều ngồi trên giường tự luyện công. Ngọn đèn trong phòng đã tắt, chỉ có ánh trăng trong trẻo ngoài cửa sổ chiếu vào. Dưới ánh trăng như nước, Tiêu Phàm trên chiếc giường gỗ bày ra một tư thế vô cùng cổ quái.
Tân Lâm ngẫu nhiên nhìn đến tư thế này khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết không khỏi hiện ra mạt ngượng ngùng đỏ ửng.
Cái tư thế này tương tự các loại "Hợp hoan đồ" của tà giáo.
Pháp tướng của mục thứ tư trong đạo thứ sáu "Luân Hồi Tương" chính là loại "Hợp hoan đồ" cổ quái này.
Rất nhanh Tân Lâm đã cảm giác thấy khí tức của Tiêu Phàm dần trở nên trầm trọng, dường như tu luyện loại pháp tướng này rất mất sức. Tình hình này từ lúc Tân Lâm ở bên cạnh Tiêu Phàm đến nay trong vòng ba bốn năm rất ít gặp phải. Một khi tình hình này xuất hiện Tân Lâm liền biết việc tu luyện của Tiêu Phàm đã lâm vào tình cảnh nút thắt cổ chai.
Tiêu Phàm lớn hơn Tân Lâm vài tuổi, Tân Lâm vẫn luôn ở tổng đàn Thất Diệu Cung cho đến khi thành tài mới "Xuất sơn". Đợi khi Tân Lâm tới bên cạnh Tiêu Phàm thì Tiêu Phàm đã sớm tu luyện đến cảnh giới cực kì tinh thâm. Lâm vào tình cảnh nút thắt cổ chai là cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng mà tình hình đêm nay gần như là khác biệt hẳn với trước đây, tiếng thở dốc của Tiêu Phàm không những không giảm bớt mà ngày càng trầm trọng, sau đó còn biến thành tiếng thở phù phù, mạnh mẽ đứng thẳng người ở trên giường gỗ.
- Làm sao vậy?
Tân Lâm vẫn đang chú ý đến Tiêu Phàm bỗng kinh ngạc, vội vàng thu công rồi nhảy xuống khỏi giường gỗ của mình, thân hình loáng một cái đã đến trước mặt Tiêu Phàm.
- Tân nhi đừng tới gần anh!
Tiêu Phàm bỗng nhiên trầm giọng quát.
Tân Lâm hoảng sợ không nén nổi lùi về phía sau một bước, giữa lông mày nháy mắt liền tràn đầy vẻ lo âu.
Chỉ thấy thần sắc của Tiêu Phàm hiện giờ cực kì khác thường. Ở giữa trán và cổ nổi đầy gân xanh, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh. Dưới ánh trăng trong trẻo như nước có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt thanh tú của Tiêu Phàm sớm đã đỏ bừng, hai con mắt trong suốt sáng rực lên, thậm chí toàn thân còn khẽ run rẩy.
- Anh làm sao vậy? Có phải khẩu quyết này có gì không ổn không?
Tân Lâm thông minh sắc sảo ngay lập tức liền kịp phản ứng, vội vàng hỏi.
- Không phải Khẩu quyết và pháp tướng đều ổn thỏa, em, em đứng xa ra một chút, đừng có lại gần đây. Em Mùi thơm của cơ thể em
Tiêu Phàm nói một câu còn chưa xong liền cứng rắn nén lại, nhưng ngay sau đó hai mắt thậm chí còn hiện lên tơ máu. Rất rõ ràng là mùi thơm xử nữ trên cơ thể Tân Lâm đã tạo thành dụ hoặc cực lớn với Tiêu Phàm.
Tân Lâm bị dọa sợ quả nhiên lại lùi về phía sau thêm hai bước.
Cô không sợ Tiêu Phàm gây bất lợi cho cô, ở chung hơn ba năm cô đã sớm xem mình là người phụ nữ của Tiêu Phàm. Nhưng lúc này tâm tư của cô lại không đặt ở trên chuyện này, mà cả cõi lòng cô chỉ lo lắng là Tiêu Phàm làm sao lại biến thành bộ dạng như vậy?
Tiêu Phàm hơi thở nặng nề, Hạo Nhiên Chính Khí toàn lực vận chuyển, liều mạng áp chế dục niệm trong lòng mình, tay chân không ngừng run rẩy, dường như rất nỗ lực thoát khỏi sự trói buộc của lý trí, vọt mạnh về phía trước đem đại mỹ nữ thiên kiều bá mị trước mắt ôm vào lòng yêu thương một phen.
- Hợp hoan quyết này rất phiền phức, anh sắp không thể khống chế rồi Tân nhi giúp anh điểm huyệt
Tiêu Phàm cắn răng kêu lên "Canh cách", cả người càng run rẩy kịch liệt.
- Điểm huyệt? Điểm huyệt vị nào
Tân Lâm có chút rối loạn. Dù ngày thường cô có bình tĩnh như thế nào đi nữa, thì đến lúc này quan tâm quá cũng sẽ loạn.
- Điểm hai huyệt Thiên Trung và Khí Hải, ngăn cản, ngăn cản chân lực của anh phát ra ngoài động tác phải nhanh!
Tiêu Phàm cắn răng quát khẽ nói.
- Được
Trong lúc này Tân Lân cũng không kịp suy nghĩ lại, thân thể nhỏ nhắn mềm mại lướt về phía trước, ngón trỏ và ngón giữa bên tay phải hợp lại, nhanh như chớp điểm vào huyệt Thiên Trung của Tiêu Phàm.
Trong bảy đại tuyệt kỹ của Thất Diệu Cung thì thuật điểm huyệt đứng hàng đầu, đương nhiên là không đơn giản. Luyện đến tinh thâm thì trong thiên hạ không người nào không thể khống chế được.
Hai ngón tay nhỏ của Tân Lâm vừa điểm vào huyệt Thiên Trung của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cả người liền chấn động. Tân Lâm không nói hai lời, cánh tay vừa nhấc hai ngón tay liền chuyển hướng đến huyệt Khí Hải của Tiêu Phàm.
Đúng vào lúc này thì dị biến xảy ra.
Tiêu Phàm vừa nhấc tay, động tác so với Tân Lâm càng nhanh hơn, năm ngón tay như móc câu trước khi ngón tay Tân Lâm chạm vào huyệt Khí Hải của Tiêu Phàm thì cổ tay tinh xảo trắng nõn của cô đã bị Tiêu Phàm bắt lấy.
Tân Lâm thét một tiếng kinh hãi, chỉ cảm thấy một cỗ kình lực vô cùng cường đại như thủy triều vỡ đê tràn vào trong kinh mạch cổ tay mình, trong khoảnh khắc nửa người Tân Lâm liền chết lặng, sau đó cả người bị cánh tay hữu lực của Tiêu Phàm kéo vào trong lòng, Tiêu Phàm lập tức cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô.
Tân Lâm chỉ cảm thấy đầu óc một trận mê muội, cả người mềm nhũn, đến một chút sức phản kháng cũng không có.
Nhưng sâu trong tiềm thức Tân Lâm tự nói với mình, nhất định phải "Phản kháng". Trong tình hình này cùng Tiêu Phàm hợp thành một thể hậu quả thật khó dự liệu. Nếu không có hại với Tiêu Phàm thì cũng được, vạn nhất có điều gì không ổn thì lúc đó hối hận cũng không kịp.
Mà giờ phút này kình lực của Tiêu Phàm lại lớn quá mức bình thường, Hạo Nhiên Chính Khí lay động mà ra, giống như vật hữu hình bình thường bao lấy toàn thân Tân Lâm, nơi Khí Hải đan điền ngưng kết thành băng, toàn bộ nội lực đều bị bản mệnh chân nguyên của Tiêu Phàm cưỡng chế, một chút cũng không thể động đậy được.
Tân Lâm không hề nghĩ ngợi mở miệng liền hung hăng cắn đầu lưỡi của Tiêu Phàm một cái.
Cùng lúc đó cửa căn mật thất bị người đẩy ra, hai bóng người thon thả xông vào, lập tức đèn trong phòng sáng lên.
Bị kích thích bất thình lình khiến cho Tiêu Phàm ngẩn ra một lát, Tân Lâm ra sức giãy dụa thoát khỏi đôi tay giống như kìm sắt của Tiêu Phàm.
- Mau, huyệt Khí Hải!
Tiêu Phàm một tiếng quát chói tai.
Tân Lâm giống như phản xạ có điều kiện trở tay một ngón điểm vào đúng huyệt Khí Hải của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cả người chấn động, khí tức cuồng bạo đã thu lại nhiều so với vừa rồi, lúc này mới cắn chặt răng ngồi xuống nỗ lực điều hòa hô hấp.
Tân Lâm nhảy xuống khỏi giường lùi đến cạnh cửa, nhìn chăm chú về phía Tiêu Phàm, vẻ mặt đầy lo lắng còn mơ hồ xen lẫn một tia hoảng sợ. Chính mình rõ ràng đã điểm trúng vào huyệt Thiên Trung và huyệt Khí Hải của hắn, không ngờ lại không thể khống chế Tiêu Phàm hoàn toàn, mà chỉ có thể làm cho khí tức của hắn miễn cưỡng bị áp chế ở một mức độ nhất định.
"Thuật điểm huyệt" là một trong bảy đại tuyệt kỹ của Thất Diệu Cung thế mà lúc đối diện với Tiêu Phàm lại mất đi tác dụng.
- Chị Tân, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thời khắc mấu chốt vừa rồi xông vào chính là Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên rồi. Hai người cũng thời khắc chú ý đến tình hình bên này, chỉ cần có gì không đúng thì hai người sẽ đồng thời chạy đến, nhưng thật không ngờ lại nhìn thấy một màn "Kích thích" như vậy.
Tân Lâm ngày bình thường vô cùng đoan trang mà giờ phút này quần áo không chỉnh tề, đầu tóc tán loạn, một bờ vai lộ ra bên ngoài, bộ ngực nhu mỹ phập phồng, vẻ mặt trướng đến đỏ bừng, vừa kiều vừa thẹn, hương diễm vô cùng.
Uyển Thiên Thiên chỉ cảm thấy một cỗ ghen tuông sinh ra, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
Còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì bất trắc, ai biết bọn họ lại đang làm cái này!
Cũng quá không chú ý đi?
Hàng răng trắng như vỏ sò của Tân Lâm cắn chặt lấy làn môi dưới tươi đẹp, một lúc sau mới buồn bực nói: - Anh ấy luyện công xảy ra vấn đề
- Anh ấy luyện công xảy ra vấn đề? Không thể nào, anh ấy lợi hại như vậy
Uyển Thiên Thiên còn có chút bán tín bán nghi.
Tân Lâm không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn cô. Uyển Thiên Thiên cũng cắn môi nghiêng đầu đi. Kỳ thực vừa rồi Tân Lâm điểm huyệt Khí Hải của Tiêu Phàm cô cũng đã nhìn thấy, cũng biết tình hình chỉ sợ không như mình tưởng tượng.
Hai người họ nếu thật sự "Hồ thiên hồ đế" tuyệt đối sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Phòng bí mật trong Chỉ Thủy Quan này rất nhiều, còn có cả phòng ngầm bên dưới.
- Thiên Thiên!
Đường Huyên lôi kéo ống tay áo của Thiên Thiên, hạ giọng kêu một tiếng.
Không nhìn thấy Tân Lâm lúc này vừa vội vừa thẹn sao, đừng có làm cô ấy nóng nảy, đến lúc đó không dễ thu cục đâu.
Tân Lâm không so đo với cô, ánh mắt sáng ngời chỉ chăm chú nhìn Tiêu Phàm.
Cũng may Tiêu Phàm không có xảy ra thêm tình huống gì, khoanh chân ngồi xuống chậm rãi điều hòa hô hấp, nhẹ nhàng thở ra, một hơi đôi mắt mới chậm rãi mở ra, ánh mắt trong suốt, linh đài thanh minh.
Nhưng khi ánh mắt đối diện với ba mỹ nữ, Tiêu chân nhân vẫn có một chút đỏ mặt, ngượng ngùng nói: - Tân nhi, xin lỗi
- Anh có sao không?
Tân Lâm không đáp, lập tức hỏi.
- Hiện tại không sao rồi, "Hợp hoan thức" của đạo thứ sáu đúng là có chút phiền toái Đem "Tu La Đạo" liệt ra tại đạo thứ sáu của "Luân Hồi Cảnh" quả nhiên là không giống bình thường
Tiêu Phàm lắc đầu thở dài nói, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
- Tiêu Phàm, "Hợp hoan thức" này có gì phiền phức? "Tu La Đạo" là cái gì?
Uyển Thiên Thiên vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
Ở bên cạnh Tiêu Phàm lâu như vậy, tiểu nha đầu miễn cưỡng cũng biết được "Luân Hồi Tương" là cái gì, nhưng "Tu La Đạo" là cái gì thì cô không rõ. Nhưng "Hợp hoan thức" của "Tu La Đạo" này cư nhiên có thể làm cho nam nhân tính tình đại biến lại làm cho Uyển Đại đương gia đặc biệt chú ý.
Tiêu Phàm trừng mắt nhìn cô, cũng không thèm để ý tới chỉ là phối hợp nói: - Atula ở giữa khoảng thiện ác, một ý nghĩ là thiện, một ý nghĩ là ác làm thế nào mới có thể chặt đứt ảo giác của "Tu La Cảnh" này
Loại thái độ này của Tiêu Phàm làm tiểu nha đầu khó chịu, hừ một tiếng nói: - Tôi biết tại sao lại như thế rồi. Anh không phải là do luyện công bị tẩu hỏa nhập ma sao? Vậy cũng không có vấn đề, không phải là muốn cái kia hay sao? Vấn đề này cũng không phải không có cách giải quyết!
Nói xong ánh mắt của tiểu nha đầu đảo qua trên người Tân Lâm và Đường Huyên.
Tiêu chân nhân, nếu anh quả thực chống đỡ không nổi cũng không sao, chúng tôi giúp anh chống đỡ!
Tôi cũng thật không tin là chúng tôi hợp lại cũng không chống đỡ được anh?
Cứ việc phóng ngựa lại đây!
Lần này Tân Lâm và Đường Huyên cùng quay đầu lại nhìn, ánh mắt của Tân Lâm vẫn hung dữ như cũ mà Đường Huyên lại cười như không cười, mang theo ba phần thẹn thùng.
Cũng không biết trong đầu của Uyển Thiên Thiên còn chứa bao nhiêu ý niệm cổ quái.
- Nhìn tôi làm gì? Tôi rất nghiêm túc!
Uyển Thiên Thiên có chút khó chịu, ngạnh cổ hầm hừ nói.
- Tôi không biết thuật pháp được tu luyện như thế nào, nhưng tôi biết anh đang ở thời điểm quan trọng. Lão Diêm kia không phải nguyền rủa anh sao? Chỉ cần giúp anh luyện thành Tu La Đạo thì so với cái gì cũng mạnh! Chị Tân, lẽ nào chị không nghĩ như vậy sao?
Tân Lâm nhẹ "Hừ" một tiếng, bĩu môi nhưng cũng không mở miệng phản bác.
Tiêu Phàm lại lắc đầu liên tục, dở khóc dở cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook