Đại Hán Phi Ca
-
Chương 78: Biến động lớn
Cuối thu Nguyên Thú năm thứ hai, Lưu Triệt viễn chinh đánh đuổi Hung Nô, mở ra một thời kỳ đầy biến động.
Hà Tây dần ổn định, triều cục đi vào trạng thái vững chắc, thần dân nghỉ ngơi lấy lại sức, ngựa chiến được chăm sóc kỹ càng, bộ lạc Hung Nô đối với cuộc xâm chiếm của Đại Hán ở Tây Bắc cũng dần dịu bớt, lui về Mạc Bắc chiếm cứ vùng biên quan.
Thái tử Lưu Cư dần trưởng thành, Lưu Triệt đặc biệt cho xây Tư Hiền Uyển ở Thượng Lâm Uyển để chiêu mộ hiền thần nghĩa sĩ, đặt nền móng kiên cố cho tương lai.
Bác Vọng Hầu Trương Khiên tuy bị biếm làm thứ dân nhưng ảnh hưởng vẫn không hề suy giảm.
Là công thần hàng đầu trong cuộc thông thương với Tây Vực, hắn nắm trong tay hiểu biết về con người và văn hóa khu vực, trong xã hội cổ đại lạc hậu thì điều đó có ý nghĩa chiến lược cực kỳ quan trọng.
Trong cuộc chiến Hà Tây, thậm chí là đại chiến Mạc Bắc san bằng Lang Cư Tư Sơn, sự tham mưu và chỉ đạo của hắn là không thể thiếu.
Hắn tạm thời ngụ tại Bác Vọng Uyển, Lưu Triệt thường xuyên tới đó tham thảo cùng hắn, tôi cũng nhờ vậy mà có duyên gặp gỡ hắn.
Bác Vọng Uyển lập trên bãi đất bằng rộng lớn của Thượng Lâm Uyển, như tên gọi, đó là nơi có thể bao quát thiên hạ, nhìn ngắm bốn bể.
Lưu Triệt dụng tâm bồi dưỡng Thái tử thành một vị quân vương hùng tài mưu lược như hắn, nhưng tiếc rằng Lưu Cư bản tính trung hậu, không hiếu chiến, mỗi khi săn bắn đều không hứng thú, Lưu Triệt bởi vậy mà nhiều lần cáu giận.
Mà Thái tử thì vẫn mang phong phạm nho sinh, khi nhàn hạ thì trốn ở Tư Hiền Uyển cùng quần thần đàm đạo, hắn chủ trương ngừng chiến dưỡng dân, khai sáng một thời đại thái bình thịnh thế.
Hôm ấy tôi dẫn theo Tiểu Lưu Hoành đến Bác Vọng Uyển nghe Thái Phó giảng bài, lại đụng phải Lưu Triệt sắc mặt khó coi đang phẩy tay bỏ đi, tôi đưa Lưu Hoành vào nội uyển, dặn dò nó một chút rồi theo hắn đi.
Dọc đường hắn bước chậm rãi, không nói chuyện, mãi lúc lâu sau mới thở dài nói, “Con không giống cha, không còn cách nào!”
“Thái tử mới chỉ có mười tuổi, còn nhỏ quá, huống hồ trời sinh bản tính đôn hậu, sau này chắc chắn sẽ là vị vua anh minh.” Tôi khuyên nhủ, nhớ tới kết cục bi thảm của Lưu Cư mà thương tiếc cho hắn.
“Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, còn nhỏ đã thế, chỉ sợ sau này lớn lên càng khác xa trẫm!” Hắn nhíu mày.
“Bệ hạ chí lớn đặt ở tứ hải, mà Thái tử ôn hòa, tích đức dưỡng dân, người chinh phục thiên hạ, còn Thái tử thì kế thừa bình ổn, cũng không đi trật đạo lý chấn hưng Đại Hán.”
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp khiến tôi ngọ nguậy bất an, “Thôi, không nói chuyện này nữa.”
Hắn nắm tay tôi cùng ung dung bước trên thảm lá vàng, thiên nhiên u buồn lãng mạn.
“Sau khi nàng sinh hạ hoàng tử, trẫm sẽ chính thức sắc phong nàng là Phu nhân, địa vị chỉ dưới Hoàng hậu.” Hắn sờ lên bụng tôi.
Tôi lạnh người, thấy vẻ mặt kiên định của hắn vừa muốn nói lại không thể nói được.
Ngày này cuối cùng cũng đã tới! Giữa hoang mang nghi ngại pha lẫn niềm xúc động khôn kể, như vừa khép lại một trang và mở ra một trang khác.
Tôi không phải tôi, chỉ là một vị khách đang theo dõi lịch sử, nhìn ‘tôi’ được cực sủng rồi cuối cùng lại hóa thành tro bụi, chôn mình dưới lòng đất lạnh lẽo, hoàn toàn tan biến.
Giấc mộng ngàn năm chẳng qua chỉ là thoát kén hóa bướm, đến cuối cùng cũng phải tỉnh lại, nhưng lại bằng phương thức quyết tuyệt mà thảm thiết nhất, sau đó là cúi đầu cảm ơn tạm biệt khán giả.
“Thiếp không nghĩ đến điều đó, chỉ cầu bệ hạ đối xử tốt với con của thiếp, cho nó một đời bình an, không cần vinh hoa phú quý.” Tôi đột nhiên nắm tay hắn, tôi sợ, sợ rằng khi tôi ra đi vội vàng, con trẻ không có mẹ thì cô độc biết bao…
“Ngốc ạ, con của chúng ta nhất định sẽ dưới một người trên vạn người!” Hắn chăm chú nhìn tôi, say đắm rạng rỡ lại có phần cao ngạo.
Tôi rối loạn, từ xưa đến nay, phụ cường tử yếu, hiền mẫu bại nhi, Lưu Triệt vô cùng mạnh mẽ, mà con hắn lại chẳng đứa nào được như hắn, an hưởng tuổi già.
Vương miện nhiễm máu lại ngọt ngào mê người, đạp lên máu xương của vạn người, đến nỗi máu chảy thành sông.
Các nữ nhân của Lưu Triệt không có ai là lương thiện cả, chỉ cần nghĩ tới, da đầu tôi cũng run cả lên.
“Chỉ xin bệ hạ nhớ tới lời thiếp nói hôm nay, đừng quên…”
“Nàng cứ an tâm tĩnh dưỡng, mọi chuyện đã có trẫm an bài.” Hắn cười chuyển đề tài, không để tâm nữa.
Trở lại Tuyên Khúc Cung, Lưu Triệt theo thường lệ ngủ lại, tắm rửa xong, hắn lại trêu đùa tóc tôi, tự tay cài ngọc trâm bàn long cho tôi.
“Lý Duyên Niên nói rất đúng.”
Tôi ngơ ngác quay lại vén tóc ra trước ngực.
Hắn nâng tóc tôi lên chải ra sau, cúi người nói, “Khuynh quốc khuynh thành, giai nhân khó gặp.”
Tôi ngây người nhìn vào gương, không biết là vui hay buồn, “Bệ hạ có nghe một câu?”
“Câu gì?” Hắn hăng hái.
“Trời ghét anh tài, hồng nhan bạc mệnh.” Tôi buồn bã nói.
Trong lòng đột nhiên dậy nên một cỗ đau đớn, bụng cũng hơi nhói lại bị tôi cố nén xuống.
Câu nói đó chính là vận mệnh không tài nào tránh khỏi của tôi và Hoắc Khứ Bệnh, nửa đời chinh chiến trên lưng ngựa, nửa đời yêu hận, kết quả là, mộng tan tình vỡ, hồn quy thiên nhai.
“Trẫm là thiên tử, ý chỉ của trẫm là thiên ý, không cần lo lắng.” Hắn ngạo nghễ nói, đoạn ôm vai tôi.
Hắn luôn luôn tự cao tự đại, chỉ tiếc rằng không thay đổi được vận mệnh của tôi.
Mấy ngày sau, Lưu Triệt thiết yến ở Trữ Nguyên Cung, chiêu đãi thân tín trọng thần, hậu cung nội quyến.
Nhã Dư dìu tôi từ từ bước lên bậc thang lát đá bạch ngọc, loại ngọc này không xa lạ gì, hai đại điện Trường Nhạc – Vị Ương đều dùng loại ngọc xa hoa quý giá này.
Mùa thu an bình, sóng nước mênh mang, cuộc sống của tôi trôi qua trong nỗi mong chờ một sinh mệnh bé nhỏ sẽ chào đời.
Dù có quạnh quẽ, dù có khổ sở hơn tôi cũng nhịn được.
Tôi dừng chân, đứng trên đài cao lạnh lẽo yêu thương vuốt bụng, ý cười bất giác dâng lên.
Không có gì có thể thay đổi được tình mẹ yêu con.
Cũng không ai có thể.
Vì con, tôi càng phải kiên cường dũng cảm đi tiếp, không được phép lùi bước.
Bước vào điện phủ, nhìn qua mọi người đang ngồi, trong thoáng chốc chạm phải ánh mắt của Hoắc Khứ Bệnh tôi nhanh chóng quay đi, che dấu cảm xúc.
Lưu Triệt đứng dậy đi xuống đón tôi lên, tôi ngồi bên phải hắn, Doãn phu nhân cách Vệ Tử Phu một khoảng, đang cúi đầu không nói chuyện.
Bụng nàng còn to hơn tôi, y phục đã không thể che dấu, điểm giống nhau duy nhất là phụ thân của con chúng tôi đều là nam nhân nắm hoàng quyền cao nhất.
“Lý Mỹ nhân gần đây có khỏe không, ngươi cùng Doãn phu nhân đồng thời có thai, quả là phúc phần của Đại Hán ta.” Vệ Tử Phu sai thị tỳ mang tới một tấm đệm bằng da thỏ đặt dưới thân tôi.
“Tạ Hoàng hậu nương nương.” Tôi cũng không nhiều lời, khách khí đối đáp.
Yến hội trăm lần như một, triều thần chúc mừng khen tặng, nhã nhạc rộn ràng náo nhiệt, Lưu Triệt sai cung nhân mang lên hai chén canh tẩm bổ cho tôi cùng Doãn phu nhân.
Trong mắt người ngoài, hắn đối với phi tần đều quan tâm chu đáo, chẳng phân nặng nhẹ.
Lưu Cư dẫn đầu một hàng hoàng tử công chúa ngồi xuống, Lưu Hoành quy củ ngồi cạnh tôi, bàn tay nhỏ bé cầm chén canh cho tôi, “Mẫu phi, người sắp cho Hoành nhi thêm một tiểu muội muội sao?”
Tôi cười vuốt tóc nó, cung nhân thêm cơm canh, tôi từ tốn ăn.
Ánh mắt vô thức nhìn xuống Hoắc Khứ Bệnh đang ngồi bên phải im lặng rót rượu.
Sau vài chén rượu, chàng không hề nhìn tôi lấy một cái, đại thần mời rượu chàng đều uống cạn, phong thái oai nghiêm đĩnh đạc của Đại tướng quân.
Tôi thầm cười nhạo chính mình không đủ lạnh lùng, nước sông không phạm nước giếng, chúng tôi không thiếu nợ nhau, chẳng phải tốt hơn sao?
Ca múa tầm thướng làm tôi chán ngán dựa vào tháp, từ khi mang thai tôi rất hay mệt mỏi, gắng gượng xem diễn.
Xong một tiết mục, nhóm vũ cơ đều lui xuống, các nhạc sư lại chuẩn bị tấu bản nhạc mới.
Cả điện phủ im lặng khác thường chợt vang lên tiết tấu quen thuộc.
“Khi đi tha thướt cành dương,
Khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.
Giọng ca thánh thót trong veo, một bóng áo xanh uyển chuyển lả lướt, táy áo dài hạ xuống để lộ khuôn mặt nõn nà.
Nàng độc diễn, tay pháo phiêu động, dáng người chập chờn.
Tôi nhìn bóng dáng ấy mà thất thần, đó là bài ca tôi đã hát ba năm trước đây, sắc xanh mị hoặc thức tỉnh tôi, đừng nói đến mọi người ở đây mà ngay cả tôi cũng bị cuốn hút say sưa dõi theo.
Đến khi có tiếng nói tán dương tôi mới bừng tỉnh.
“Vũ kỹ của Chiêu Dương công chúa ảo diệu điêu nghệ lắm!” Lưu Triệt không tiếc lời khen ngợi.
Vệ Tử Phu nghe vậy thì mỉm cười, nhìn mỹ nhân thướt tha đứng dưới đài mà nói cùng Lưu Triệt “Chiêu Dương công chúa xinh đẹp đáng yêu, nô tỳ vừa nhìn đã thích.”
“Trẫm rất hài lòng, ban thưởng!” Lưu Triệt vung tay nói.
“Hồi bẩm bệ hạ, thần nữ không cần gì cả.” Nàng cúi đầu thẹn thùng cười, mắt liếc về phía Hoắc Khứ Bệnh
Vệ Tử Phu dán vào tai Lưu Triệt thì thào nói nhỏ.
“Ha ha, là trẫm sơ sẩy! Chiêu Dương công chúa năm nay đã gần tròn mười sáu, trẫm hôm nay làm chủ, cho phép ngươi tìm kiếm ý trung nhân.”
“Bệ hạ!” Nàng ửng đỏ hai má, dáng vẻ càng khiến người ta yêu thích.
Các đại thần nghe vậy thì xì xầm bàn tán, có người còn đề cử người thích hợp, nhân dịp vui này thì lại càng tăng thêm không khí náo nhiệt, huống chi nàng quận chúa này là nữ nhi của Vương gia, gia thế hiển hách.
“Nô tì có chọn được một người, không biết ý bệ hạ thế nào.” Vệ Tử Phu cất lời, ngữ khí không to không nhỏ lọt đến tai từng người.
“Cứ nói đừng ngại.”
“Phiêu Kỵ tướng quân năm nay đã hai mươi, là tuổi thành gia lập thất, phối cùng Chiêu Dương công chúa rất là xứng đôi.”
Ai nấy đều sực tỉnh, phụ họa theo, theo lý lời Vệ Tử Phu nói cũng không sai, luận thân gia địa vị, luận tướng mạo tuổi tác đều không thể soi mói.
Tôi chết lặng nắm chặt tay, đột nhiên đối diện với ánh mắt Hoắc Khứ Bệnh lại phát hiện, tôi đã không thể hiểu được tâm tư chàng nữa.
Thật ra vốn nên buông thay thôi, không phải sao? Tôi cười ôn hòa mà hai tay lại run run.
“Đề nghị này rất hay! Hôm nay trẫm sẽ làm chủ, tác thành chuyện tốt lành này!” Lưu Triệt bỗng cầm tay tôi quay đầu nói, “Ái phi cảm thấy thế nào?”
Tôi bất ngờ, ánh mắt hắn sắc bén làm tôi lúng túng.
Chuyện đã thế này, tôi không thể nói không, tình cảnh này đã bức chúng tôi vào tuyệt lộ.
“Không biết tâm ý Phiêu Kỵ tướng quân thế nào?” Giọng tôi khàn khàn, mắt cay cay gần như không giữ được nước mắt nữa.
Nhưng tôi vẫn phải cười, cười tươi như hoa.
“Vi thần xin nghe theo nhã ý của Lý Mỹ nhân!” Chàng đứng dậy ôm quyền nói, giọng chàng lúc bổng lúc trầm trong bầu không khí ngưng trệ.
Tôi đặt tay lên bụng, siết chặt rồi ngẩng đầu, gằn từng chữ, “Bổn cung cảm thấy rất tốt, từ xưa anh hùng xứng giai nhân, là lương duyên trời ban.”
Nói xong chữ cuối cùng tôi thả lỏng, tim như bị dao đâm, không biết bản thân đang làm gì, tôi thật sự đã nói ra những lời này ư…
“Vậy…” chàng mỉm cười nhưng đáy mắt lại lạnh nhạt thờ ơ, “cứ làm như người muốn.”
Một câu nói như sét đánh ngang tai, tôi chấn động, tim nhói đau, đầu choáng váng.
Có lẽ tôi nên hiểu ra từ trước, chàng là người có tình có nghĩa, không thể chỉ vì một nữ nhân mà không thú thê, một trong ba tội bất hiếu là tuyệt hậu. Chàng không thể ích kỷ làm cho Hoắc gia tuyệt hậu.
Tôi không vì kết cục này mà được giải thoát, tìm hàng ngàn hàng vạn lý do để bao biện nhưng tôi vẫn cảm thấy đau xót.
Yến tiệc sau đó tôi chẳng còn tâm trí tham dự, tôi biết từ nay về sau chàng đã không còn thuộc về tôi nữa…
Bụng quặn đau, tôi lảo đảo ngồi đó, Lưu Triệt vội vàng bế tôi về điện, Vệ Tử Phu và Doãn phu nhân cùng đi theo.
Mắt tôi lệ đẫm ướt gối.
Tôi không nhìn rõ được vẻ mặt họ vì mệt mỏi đến muốn chết, chỉ muốn ngủ thôi.
Đang mơ màng tôi nghe Doãn phu nhân nói, “Lý Mỹ nhân sức khỏe suy yếu, không biết mang thai mấy tháng rồi?”
Một khoảng im lăng, rồi tiếng nói trầm thấp của Lưu Triệt vang lên, “Truyền thái y!”
Mang thai mấy tháng? Chính tôi cũng không nhớ, việc đó tôi và Lưu Triệt chưa từng tính đến, ngẫm kỹ thì sau khi Lưu Triệt ở Cam Tuyền Cung đã không gặp mặt tôi, trước khi cấm cung ít nhất cũng phải bốn tháng.
Khi thái y đang bắt mạch tôi đã dần tỉnh lại, vẫn là thái y lần trước chẩn ra tôi mang thai.
Bên trong im lặng, Lưu Triệt cầm tay tôi, thái y trầm ngâm một lát, chậm rãi nói, “Cũng không có gì đáng lo, mỹ nhân xưa nay thân thể suy nhược, lại vừa mang thai ba tháng, thai vị không ổn định cũng không có gì khác thường.”
Ba tháng! Hai chữ này lập tức làm tôi tỉnh táo lại, bất chấp trong người mệt nhọc, tôi xốc mành lên khó tin nhìn hắn.
Tay Lưu Triệt đang nắm lấy tôi thả lỏng, mới một khắc trước còn ôn nhu giờ đã lạnh như băng.
Hà Tây dần ổn định, triều cục đi vào trạng thái vững chắc, thần dân nghỉ ngơi lấy lại sức, ngựa chiến được chăm sóc kỹ càng, bộ lạc Hung Nô đối với cuộc xâm chiếm của Đại Hán ở Tây Bắc cũng dần dịu bớt, lui về Mạc Bắc chiếm cứ vùng biên quan.
Thái tử Lưu Cư dần trưởng thành, Lưu Triệt đặc biệt cho xây Tư Hiền Uyển ở Thượng Lâm Uyển để chiêu mộ hiền thần nghĩa sĩ, đặt nền móng kiên cố cho tương lai.
Bác Vọng Hầu Trương Khiên tuy bị biếm làm thứ dân nhưng ảnh hưởng vẫn không hề suy giảm.
Là công thần hàng đầu trong cuộc thông thương với Tây Vực, hắn nắm trong tay hiểu biết về con người và văn hóa khu vực, trong xã hội cổ đại lạc hậu thì điều đó có ý nghĩa chiến lược cực kỳ quan trọng.
Trong cuộc chiến Hà Tây, thậm chí là đại chiến Mạc Bắc san bằng Lang Cư Tư Sơn, sự tham mưu và chỉ đạo của hắn là không thể thiếu.
Hắn tạm thời ngụ tại Bác Vọng Uyển, Lưu Triệt thường xuyên tới đó tham thảo cùng hắn, tôi cũng nhờ vậy mà có duyên gặp gỡ hắn.
Bác Vọng Uyển lập trên bãi đất bằng rộng lớn của Thượng Lâm Uyển, như tên gọi, đó là nơi có thể bao quát thiên hạ, nhìn ngắm bốn bể.
Lưu Triệt dụng tâm bồi dưỡng Thái tử thành một vị quân vương hùng tài mưu lược như hắn, nhưng tiếc rằng Lưu Cư bản tính trung hậu, không hiếu chiến, mỗi khi săn bắn đều không hứng thú, Lưu Triệt bởi vậy mà nhiều lần cáu giận.
Mà Thái tử thì vẫn mang phong phạm nho sinh, khi nhàn hạ thì trốn ở Tư Hiền Uyển cùng quần thần đàm đạo, hắn chủ trương ngừng chiến dưỡng dân, khai sáng một thời đại thái bình thịnh thế.
Hôm ấy tôi dẫn theo Tiểu Lưu Hoành đến Bác Vọng Uyển nghe Thái Phó giảng bài, lại đụng phải Lưu Triệt sắc mặt khó coi đang phẩy tay bỏ đi, tôi đưa Lưu Hoành vào nội uyển, dặn dò nó một chút rồi theo hắn đi.
Dọc đường hắn bước chậm rãi, không nói chuyện, mãi lúc lâu sau mới thở dài nói, “Con không giống cha, không còn cách nào!”
“Thái tử mới chỉ có mười tuổi, còn nhỏ quá, huống hồ trời sinh bản tính đôn hậu, sau này chắc chắn sẽ là vị vua anh minh.” Tôi khuyên nhủ, nhớ tới kết cục bi thảm của Lưu Cư mà thương tiếc cho hắn.
“Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, còn nhỏ đã thế, chỉ sợ sau này lớn lên càng khác xa trẫm!” Hắn nhíu mày.
“Bệ hạ chí lớn đặt ở tứ hải, mà Thái tử ôn hòa, tích đức dưỡng dân, người chinh phục thiên hạ, còn Thái tử thì kế thừa bình ổn, cũng không đi trật đạo lý chấn hưng Đại Hán.”
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp khiến tôi ngọ nguậy bất an, “Thôi, không nói chuyện này nữa.”
Hắn nắm tay tôi cùng ung dung bước trên thảm lá vàng, thiên nhiên u buồn lãng mạn.
“Sau khi nàng sinh hạ hoàng tử, trẫm sẽ chính thức sắc phong nàng là Phu nhân, địa vị chỉ dưới Hoàng hậu.” Hắn sờ lên bụng tôi.
Tôi lạnh người, thấy vẻ mặt kiên định của hắn vừa muốn nói lại không thể nói được.
Ngày này cuối cùng cũng đã tới! Giữa hoang mang nghi ngại pha lẫn niềm xúc động khôn kể, như vừa khép lại một trang và mở ra một trang khác.
Tôi không phải tôi, chỉ là một vị khách đang theo dõi lịch sử, nhìn ‘tôi’ được cực sủng rồi cuối cùng lại hóa thành tro bụi, chôn mình dưới lòng đất lạnh lẽo, hoàn toàn tan biến.
Giấc mộng ngàn năm chẳng qua chỉ là thoát kén hóa bướm, đến cuối cùng cũng phải tỉnh lại, nhưng lại bằng phương thức quyết tuyệt mà thảm thiết nhất, sau đó là cúi đầu cảm ơn tạm biệt khán giả.
“Thiếp không nghĩ đến điều đó, chỉ cầu bệ hạ đối xử tốt với con của thiếp, cho nó một đời bình an, không cần vinh hoa phú quý.” Tôi đột nhiên nắm tay hắn, tôi sợ, sợ rằng khi tôi ra đi vội vàng, con trẻ không có mẹ thì cô độc biết bao…
“Ngốc ạ, con của chúng ta nhất định sẽ dưới một người trên vạn người!” Hắn chăm chú nhìn tôi, say đắm rạng rỡ lại có phần cao ngạo.
Tôi rối loạn, từ xưa đến nay, phụ cường tử yếu, hiền mẫu bại nhi, Lưu Triệt vô cùng mạnh mẽ, mà con hắn lại chẳng đứa nào được như hắn, an hưởng tuổi già.
Vương miện nhiễm máu lại ngọt ngào mê người, đạp lên máu xương của vạn người, đến nỗi máu chảy thành sông.
Các nữ nhân của Lưu Triệt không có ai là lương thiện cả, chỉ cần nghĩ tới, da đầu tôi cũng run cả lên.
“Chỉ xin bệ hạ nhớ tới lời thiếp nói hôm nay, đừng quên…”
“Nàng cứ an tâm tĩnh dưỡng, mọi chuyện đã có trẫm an bài.” Hắn cười chuyển đề tài, không để tâm nữa.
Trở lại Tuyên Khúc Cung, Lưu Triệt theo thường lệ ngủ lại, tắm rửa xong, hắn lại trêu đùa tóc tôi, tự tay cài ngọc trâm bàn long cho tôi.
“Lý Duyên Niên nói rất đúng.”
Tôi ngơ ngác quay lại vén tóc ra trước ngực.
Hắn nâng tóc tôi lên chải ra sau, cúi người nói, “Khuynh quốc khuynh thành, giai nhân khó gặp.”
Tôi ngây người nhìn vào gương, không biết là vui hay buồn, “Bệ hạ có nghe một câu?”
“Câu gì?” Hắn hăng hái.
“Trời ghét anh tài, hồng nhan bạc mệnh.” Tôi buồn bã nói.
Trong lòng đột nhiên dậy nên một cỗ đau đớn, bụng cũng hơi nhói lại bị tôi cố nén xuống.
Câu nói đó chính là vận mệnh không tài nào tránh khỏi của tôi và Hoắc Khứ Bệnh, nửa đời chinh chiến trên lưng ngựa, nửa đời yêu hận, kết quả là, mộng tan tình vỡ, hồn quy thiên nhai.
“Trẫm là thiên tử, ý chỉ của trẫm là thiên ý, không cần lo lắng.” Hắn ngạo nghễ nói, đoạn ôm vai tôi.
Hắn luôn luôn tự cao tự đại, chỉ tiếc rằng không thay đổi được vận mệnh của tôi.
Mấy ngày sau, Lưu Triệt thiết yến ở Trữ Nguyên Cung, chiêu đãi thân tín trọng thần, hậu cung nội quyến.
Nhã Dư dìu tôi từ từ bước lên bậc thang lát đá bạch ngọc, loại ngọc này không xa lạ gì, hai đại điện Trường Nhạc – Vị Ương đều dùng loại ngọc xa hoa quý giá này.
Mùa thu an bình, sóng nước mênh mang, cuộc sống của tôi trôi qua trong nỗi mong chờ một sinh mệnh bé nhỏ sẽ chào đời.
Dù có quạnh quẽ, dù có khổ sở hơn tôi cũng nhịn được.
Tôi dừng chân, đứng trên đài cao lạnh lẽo yêu thương vuốt bụng, ý cười bất giác dâng lên.
Không có gì có thể thay đổi được tình mẹ yêu con.
Cũng không ai có thể.
Vì con, tôi càng phải kiên cường dũng cảm đi tiếp, không được phép lùi bước.
Bước vào điện phủ, nhìn qua mọi người đang ngồi, trong thoáng chốc chạm phải ánh mắt của Hoắc Khứ Bệnh tôi nhanh chóng quay đi, che dấu cảm xúc.
Lưu Triệt đứng dậy đi xuống đón tôi lên, tôi ngồi bên phải hắn, Doãn phu nhân cách Vệ Tử Phu một khoảng, đang cúi đầu không nói chuyện.
Bụng nàng còn to hơn tôi, y phục đã không thể che dấu, điểm giống nhau duy nhất là phụ thân của con chúng tôi đều là nam nhân nắm hoàng quyền cao nhất.
“Lý Mỹ nhân gần đây có khỏe không, ngươi cùng Doãn phu nhân đồng thời có thai, quả là phúc phần của Đại Hán ta.” Vệ Tử Phu sai thị tỳ mang tới một tấm đệm bằng da thỏ đặt dưới thân tôi.
“Tạ Hoàng hậu nương nương.” Tôi cũng không nhiều lời, khách khí đối đáp.
Yến hội trăm lần như một, triều thần chúc mừng khen tặng, nhã nhạc rộn ràng náo nhiệt, Lưu Triệt sai cung nhân mang lên hai chén canh tẩm bổ cho tôi cùng Doãn phu nhân.
Trong mắt người ngoài, hắn đối với phi tần đều quan tâm chu đáo, chẳng phân nặng nhẹ.
Lưu Cư dẫn đầu một hàng hoàng tử công chúa ngồi xuống, Lưu Hoành quy củ ngồi cạnh tôi, bàn tay nhỏ bé cầm chén canh cho tôi, “Mẫu phi, người sắp cho Hoành nhi thêm một tiểu muội muội sao?”
Tôi cười vuốt tóc nó, cung nhân thêm cơm canh, tôi từ tốn ăn.
Ánh mắt vô thức nhìn xuống Hoắc Khứ Bệnh đang ngồi bên phải im lặng rót rượu.
Sau vài chén rượu, chàng không hề nhìn tôi lấy một cái, đại thần mời rượu chàng đều uống cạn, phong thái oai nghiêm đĩnh đạc của Đại tướng quân.
Tôi thầm cười nhạo chính mình không đủ lạnh lùng, nước sông không phạm nước giếng, chúng tôi không thiếu nợ nhau, chẳng phải tốt hơn sao?
Ca múa tầm thướng làm tôi chán ngán dựa vào tháp, từ khi mang thai tôi rất hay mệt mỏi, gắng gượng xem diễn.
Xong một tiết mục, nhóm vũ cơ đều lui xuống, các nhạc sư lại chuẩn bị tấu bản nhạc mới.
Cả điện phủ im lặng khác thường chợt vang lên tiết tấu quen thuộc.
“Khi đi tha thướt cành dương,
Khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.
Giọng ca thánh thót trong veo, một bóng áo xanh uyển chuyển lả lướt, táy áo dài hạ xuống để lộ khuôn mặt nõn nà.
Nàng độc diễn, tay pháo phiêu động, dáng người chập chờn.
Tôi nhìn bóng dáng ấy mà thất thần, đó là bài ca tôi đã hát ba năm trước đây, sắc xanh mị hoặc thức tỉnh tôi, đừng nói đến mọi người ở đây mà ngay cả tôi cũng bị cuốn hút say sưa dõi theo.
Đến khi có tiếng nói tán dương tôi mới bừng tỉnh.
“Vũ kỹ của Chiêu Dương công chúa ảo diệu điêu nghệ lắm!” Lưu Triệt không tiếc lời khen ngợi.
Vệ Tử Phu nghe vậy thì mỉm cười, nhìn mỹ nhân thướt tha đứng dưới đài mà nói cùng Lưu Triệt “Chiêu Dương công chúa xinh đẹp đáng yêu, nô tỳ vừa nhìn đã thích.”
“Trẫm rất hài lòng, ban thưởng!” Lưu Triệt vung tay nói.
“Hồi bẩm bệ hạ, thần nữ không cần gì cả.” Nàng cúi đầu thẹn thùng cười, mắt liếc về phía Hoắc Khứ Bệnh
Vệ Tử Phu dán vào tai Lưu Triệt thì thào nói nhỏ.
“Ha ha, là trẫm sơ sẩy! Chiêu Dương công chúa năm nay đã gần tròn mười sáu, trẫm hôm nay làm chủ, cho phép ngươi tìm kiếm ý trung nhân.”
“Bệ hạ!” Nàng ửng đỏ hai má, dáng vẻ càng khiến người ta yêu thích.
Các đại thần nghe vậy thì xì xầm bàn tán, có người còn đề cử người thích hợp, nhân dịp vui này thì lại càng tăng thêm không khí náo nhiệt, huống chi nàng quận chúa này là nữ nhi của Vương gia, gia thế hiển hách.
“Nô tì có chọn được một người, không biết ý bệ hạ thế nào.” Vệ Tử Phu cất lời, ngữ khí không to không nhỏ lọt đến tai từng người.
“Cứ nói đừng ngại.”
“Phiêu Kỵ tướng quân năm nay đã hai mươi, là tuổi thành gia lập thất, phối cùng Chiêu Dương công chúa rất là xứng đôi.”
Ai nấy đều sực tỉnh, phụ họa theo, theo lý lời Vệ Tử Phu nói cũng không sai, luận thân gia địa vị, luận tướng mạo tuổi tác đều không thể soi mói.
Tôi chết lặng nắm chặt tay, đột nhiên đối diện với ánh mắt Hoắc Khứ Bệnh lại phát hiện, tôi đã không thể hiểu được tâm tư chàng nữa.
Thật ra vốn nên buông thay thôi, không phải sao? Tôi cười ôn hòa mà hai tay lại run run.
“Đề nghị này rất hay! Hôm nay trẫm sẽ làm chủ, tác thành chuyện tốt lành này!” Lưu Triệt bỗng cầm tay tôi quay đầu nói, “Ái phi cảm thấy thế nào?”
Tôi bất ngờ, ánh mắt hắn sắc bén làm tôi lúng túng.
Chuyện đã thế này, tôi không thể nói không, tình cảnh này đã bức chúng tôi vào tuyệt lộ.
“Không biết tâm ý Phiêu Kỵ tướng quân thế nào?” Giọng tôi khàn khàn, mắt cay cay gần như không giữ được nước mắt nữa.
Nhưng tôi vẫn phải cười, cười tươi như hoa.
“Vi thần xin nghe theo nhã ý của Lý Mỹ nhân!” Chàng đứng dậy ôm quyền nói, giọng chàng lúc bổng lúc trầm trong bầu không khí ngưng trệ.
Tôi đặt tay lên bụng, siết chặt rồi ngẩng đầu, gằn từng chữ, “Bổn cung cảm thấy rất tốt, từ xưa anh hùng xứng giai nhân, là lương duyên trời ban.”
Nói xong chữ cuối cùng tôi thả lỏng, tim như bị dao đâm, không biết bản thân đang làm gì, tôi thật sự đã nói ra những lời này ư…
“Vậy…” chàng mỉm cười nhưng đáy mắt lại lạnh nhạt thờ ơ, “cứ làm như người muốn.”
Một câu nói như sét đánh ngang tai, tôi chấn động, tim nhói đau, đầu choáng váng.
Có lẽ tôi nên hiểu ra từ trước, chàng là người có tình có nghĩa, không thể chỉ vì một nữ nhân mà không thú thê, một trong ba tội bất hiếu là tuyệt hậu. Chàng không thể ích kỷ làm cho Hoắc gia tuyệt hậu.
Tôi không vì kết cục này mà được giải thoát, tìm hàng ngàn hàng vạn lý do để bao biện nhưng tôi vẫn cảm thấy đau xót.
Yến tiệc sau đó tôi chẳng còn tâm trí tham dự, tôi biết từ nay về sau chàng đã không còn thuộc về tôi nữa…
Bụng quặn đau, tôi lảo đảo ngồi đó, Lưu Triệt vội vàng bế tôi về điện, Vệ Tử Phu và Doãn phu nhân cùng đi theo.
Mắt tôi lệ đẫm ướt gối.
Tôi không nhìn rõ được vẻ mặt họ vì mệt mỏi đến muốn chết, chỉ muốn ngủ thôi.
Đang mơ màng tôi nghe Doãn phu nhân nói, “Lý Mỹ nhân sức khỏe suy yếu, không biết mang thai mấy tháng rồi?”
Một khoảng im lăng, rồi tiếng nói trầm thấp của Lưu Triệt vang lên, “Truyền thái y!”
Mang thai mấy tháng? Chính tôi cũng không nhớ, việc đó tôi và Lưu Triệt chưa từng tính đến, ngẫm kỹ thì sau khi Lưu Triệt ở Cam Tuyền Cung đã không gặp mặt tôi, trước khi cấm cung ít nhất cũng phải bốn tháng.
Khi thái y đang bắt mạch tôi đã dần tỉnh lại, vẫn là thái y lần trước chẩn ra tôi mang thai.
Bên trong im lặng, Lưu Triệt cầm tay tôi, thái y trầm ngâm một lát, chậm rãi nói, “Cũng không có gì đáng lo, mỹ nhân xưa nay thân thể suy nhược, lại vừa mang thai ba tháng, thai vị không ổn định cũng không có gì khác thường.”
Ba tháng! Hai chữ này lập tức làm tôi tỉnh táo lại, bất chấp trong người mệt nhọc, tôi xốc mành lên khó tin nhìn hắn.
Tay Lưu Triệt đang nắm lấy tôi thả lỏng, mới một khắc trước còn ôn nhu giờ đã lạnh như băng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook