Đại Hán Phi Ca
-
Chương 73: Răn dạy
“Hoàng hậu nương nương có gì dạy bảo?” Tôi sợ hãi giật bắn người nhưng nhanh chóng trấn tĩnh nói.
“Dì, nếu không có gì quan trọng, Khứ Bệnh xin được cáo lui trước.”
“Chậm đã, ngươi cũng ở lại đây.” Vệ Tử Phu hếch cằm, đám cung nhân lập tức rời khỏi, đóng cửa điện lại, bên trong ánh nến lay động như dáng người con gái đang nhảy múa.
“Bây giờ các người hãy nói hết những gì muốn nói đi, Lý Mỹ Nhân ngươi cứ dây dưa không dứt, đừng quên thân phận cùng cấp bậc lễ nghĩa.”
“Dì, việc này không liên quan đến nàng.” Hoắc Khứ Bệnh nói trước.
“Là nô tì không hiểu quy củ, sau này chắc chắn sẽ tận tâm tận lực phụng bồi bệ hạ.” Tôi lặng lẽ nói.
“Ngươi đã nói hết chưa?” Vệ Tử Phu vẫn trưng ra nụ cười bàng quan.
Tôi không dám nhìn Hoắc Khứ Bệnh, chỉ thở dài nói, “Đã hết!”
“Còn ngươi?” Nàng lại nhìn về phía Hoắc Khứ Bệnh.
“Dì, người đừng làm Khứ Bệnh khó xử.”
“Rốt cục là ai làm ai khó xử?”
“Con có chừng mực mà.”
“Lần này không cho phép ngươi tùy hứng nữa, từ Hà Tây về đến Hán thổ, dân sinh không lo, ngươi thân là thần tử, phải biết phân ưu cùng bệ hạ.” Nàng hùng hồn thuyết giáo.
“Khứ Bệnh tự nhận trung vì nước, trục Hồ hưng Hán, trong lòng chỉ có một nữ tử, có gì là không thể!”
“Đừng nói nữ tử trong thiên hạ này hằng hà sa số, cho dù chỉ có một mình nàng, nhưng nữ nhân của bệ hạ thì ngươi cũng không thể tơ tưởng.”
Chàng đứng phắt dậy, nắm tay trắng bệch, Vệ Tử Phu trừng mắt uy nghiêm.
Từng câu từng chữ của nàng không sai chút nào, rất có dáng vẻ của một quốc mẫu phân ưu cùng Lưu Triệt nhưng cũng từng bước củng cố thế lực Vệ gia.
Hơn mười năm mài giũa, từng cái nhăn mày nhếch môi đều toát lên uy quyền của bậc mẫu nghi thiên hạ.
“Khứ Bệnh đã xin được đóng quân ở Hà Tây, ít ngày nữa sẽ xuất phát, mong dì bảo trọng.” Chàng cuối cùng cũng bình tĩnh nói, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, chàng nghiêm nghị đứng dậy, chắp tay vái chào, “Dao Ca, bảo trọng!”
Cổ họng nghẹn ngào, tôi rũ mắt nói, “Tướng quân bảo trọng!”
Buồn cười làm sau, cuộc đời của cả hai chúng tôi đều bị trói buộc vào Lưu Triệt, không dừng lại cho đến khi chết đi.
Tôi ngẩng đầu dõi theo bóng lưng cao ngất của chàng, áo trắng cô quạnh đâm qua lòng tôi, từng bước xa dần, không biết khi nào trở lại…
Tôi đứng dậy, chàng đã khuất trong ánh nến, Vệ Tử Phu giữ vai tôi chậm rãi nói, “Lý Mỹ Nhân cũng nên phân ưu cùng bệ hạ.”
“Vâng.”
Vệ Tử Phu nhấp một ngụm trà xanh, lại nói, “Kinh triệu Đô Úy nửa tháng trước đã đến Đại Quận, hiệp trợ Đại Tư Nông quản lý việc kinh doanh muối, đường xá xa xôi, biên cảnh hung hiểm, chẳng biết có bình an quay về kinh không?”
Nàng làm như lơ đễnh nhấn mạnh hai chữ bình an.
Lý Quảng Lợi vì sao lại đến Đại Quận? Ở Cam Tuyền Cung Lý Duyên Niên đã cảnh cáo hắn chớ tham dự vào việc này rồi mà.
“Nếu hắn về, tức là đã làm tròn bổn phận của thần tử, nếu không về thì cũng là hy sinh vì nước, nô tì cũng không lo lắng.”
Nàng đặt chén trà xuống, “Nói rất đúng, ngươi là một nữ tử thông minh.”
“Hoàng hậu nương nương quá khen rồi!” Tôi cố gắng duy trì vẻ hòa thuận khiêm cung.
“Xạ hương là thứ nữ tử ở hậu cung kiêng kỵ, người thông minh không nên mơ hồ.” Nàng nhếch miệng như băng sương liễu rủ.
Đầu tôi choáng váng, chẳng lẽ việc tôi dùng xạ hương đã bại lộ?
“Nô tì sẽ cẩn thận.” Tôi thận trọng trả lời.
“Thương tổn long mạch cũng là tử tội.” Nụ cười của nàng càng rạng rỡ hơn, bóc trần mặt nạ của tôi.
“Đương nhiên ạ!” Tôi bồn chồn bất an.
Nàng chợt vươn tay nâng cằm tôi lên, “Lần đầu tiên bổn cung gặp bệ hạ, cũng là trong yến tiệc ở Bình Dương phủ.”
“Nô tì thấp hèn không dám so sánh với nương nương.” Tôi tránh ra, nàng lại nắm chặt hơn.
Bây giờ tôi mới thấy rõ, con ngươi long lanh như nước của nàng lại thăm thẳm thâm sâu giống hệt Lưu Triệt.
“Bổn cung năm đó không thấp hèn nhưng bổn cung hiểu hư danh này cũng có thể thay đổi, nhưng nếu không biết chừng mực thì chẳng ai cứu được.” Nàng hất tay ra khiến tôi đổ sụp xuống bàn, toàn thân rét lạnh.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương dạy bảo.”
Từ Tiêu Phòng Điện đi ra đã gần tối, qua các hành lang dài tôi thấy Lưu Triệt đang vội vã nhập điện.
Tôi uể oải dựa vào cột, nhớ lại lời Vệ Tử Phu vừa nói mà vẫn còn sợ hãi.
“Ngọc Hoa cao đặt ở đâu?” Vừa về tới Y Lan Điện tôi vội tìm kiếm khắp nơi.
Nam Lăng cũng tìm giúp, “Mỹ Nhân lâu rồi không dùng nên phải ở chỗ này mới đúng.”
Cả Y Lan Điện bị tôi lật tung lên, bình Ngọc Hoa cao có chứa xạ hương đã không cánh mà bay.
“Mấy ngày qua ai thu dọn nội điện?” Tôi cho gọi cung nhân bên ngoài vào.
Tất cả đều lắc đầu, không dám trả lời.
“Lui cả đi.” Tôi phiền muộn xua tay.
“Mỹ Nhân đang tìm gì vậy?” Trong điện chỉ còn Nhã Dư là chưa đi.
Tôi gật đầu, ngẫm lại, vỗ vỗ hai má nói, “Trong hậu cung đều nói, bổn cung bị thất sủng, mà vết sẹo trên mặt ta khó coi thế này chỉ sợ bệ hạ chán ghét.”
“Nô tỳ chỉ thấy Mỹ Nhân xinh đẹp động lòng người, có thấy vết sẹo nào đâu.”
“Ngươi không rõ tâm tư bệ hạ đấy thôi, bổn cung muốn dùng Ngọc Hoa cao để khôi phục nhan sắc lại tìm không thấy.” Tôi giả bộ thở dài, nhưng để ý vẻ mặt nàng.
“Nửa tháng trước, nô tỳ quét tước cung điện đón Mỹ Nhân hồi cung thì còn nhìn thấy ngay trên bàn mà.” Nàng nhìn về phía giường.
“Có người ngoài vào đây không?” Tôi tìm thêm lần nữa, vẫn không có.
“Nô tỳ cả ngày trông coi ngoài điện, không thấy ai ngoài Trịnh Mỹ Nhân đến đưa hai quyển sách!” Nàng khẳng định.
Trịnh Mỹ Nhân? Nàng có động cơ rõ ràng.
“Còn có một người.” Nàng liếc qua tôi.
“Ai?” Trong lòng tôi chấn động.
“Đêm trước bệ hạ có ghé qua!”
Tính cách của Lưu Triệt tôi quá hiểu, không phải qua loa đại khái, nếu hắn đã biết chuyện gì đó thì nhất định sẽ dùng thái độ hùng hổ chất vấn ngay.
Tôi nhớ lại lời hắn nói đêm hôm đó, “Con của chúng ta rồi sẽ có…” Trong đầu chợt nảy ra câu nói này, kết cục tồi tệ nhất là Lưu Triệt biết tôi luôn tránh thai!
Thương tổn long mạch, là tử tội…
Cứ như thật sự đã bị Lưu Triệt phát hiện, tôi bất an, bữa tối dùng qua quýt rồi bỏ vào nội điện.
Đang lúc tôi phủ người nằm bò ra như mèo lần mò tìm kiếm dưới tháp thì nghe thấy ngoài điện có những tiếng bước chân.
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế nằm xấp, ngẩng lên thì bắt gặp khuôn mặt đang tò mò của Lưu Triệt.
Hắn đột nhiên xuất hiện làm tôi hết hồn, trong lòng bồn chồn không yên, trong vòng vài giây tôi đã tính tới tình huống xấu nhất.
“Làm cái gì thế này?” Hắn chòng chọc nhìn tôi một lát rồi nắm eo tôi nhấc lên.
Tôi hoa mắt tựa vào ngực hắn, dè dặt nhìn thẳng mặt hắn muốn nắm bắt bất kỳ xúc cảm nào.
Lưu Triệt bị tôi nhìn hơi cáu, giật khóe miệng, “Trẫm nghe hoàng hậu nói nàng không được khỏe, xem ra là trẫm lo lắng quá rồi.”
“Bệ hạ tại sao lại tới đây?” Tôi hỏi dò.
Hắn không trả lời, vuốt ve đầu tôi, “Nữ tử thường xem trọng dung nhan, trang phục nàng đơn giản quá!”
Không rõ hắn có ý gì, lại nghe hắn gọi Tô Lâm.
Lưu Triệt kéo tôi đến trước gương, nữ tử trong gương tóc tai rối bù, tôi vuốt xuống mớ tóc thì thấy hắn lấy một vật trong tay Tô Lâm, vật đó phát ra thứ ánh sáng như ngọc.
“Đừng nhúc nhích.” Hắn giữ tóc tôi, hý hoáy một chốc rồi cài cây trâm ngọc lên.
“Gì thế?” Tôi nghiêng đầu, cây trâm trên đầu có hình con rồng uốn quanh, nhìn chất ngọc thôi cũng biết là hàng thượng hạng, còn quý hơn trâm xương đồi mồi.
“Sau này nhớ cài nó, trẫm thấy rất hợp với nàng.” Hắn nhu tình nói.
Chuyện về Ngọc Hoa cao Lưu Triệt không đề cập tới, hắn vẫn ôm tôi, hai tay đặt lên bụng tôi, “Đợi sau kỳ săn bắn trẫm sẽ truyền thái y đến khám, nếu không được nữa trẫm sẽ tìm danh y khác.”
“Có lẽ nô tì đã bị định trước là không thể có con.” Tôi làm sao không khát vọng có con, nhưng sợ rằng không được như mong đợi.
Vừa nói xong câu đó, hắn liền đặt tôi xuống tháp, gần ba tháng không thân mặt, cảm giác tiếp xúc xa lạ mà ngây ngô, vừa khiến tôi trầm trong mê loạn lại tra tấn không ngơi.
Bụng bỗng quặn đau, tôi co người không biết dùng sức lực từ đâu đã đẩy bật được hắn ra.
“Nàng tới kỳ sao không nói cho trẫm?” Hắn nhìn màu đỏ trên chăn đệm mà thanh âm khàn khàn.
“Thiếp…đột nhiên đến…” Tôi đỏ mặt, gần ba tháng chưa thấy nguyệt hồng, nhưng lại vào lúc này thì…
Bị gián đoạn, hắn tuy hơi dỗi nhưng vẫn quan tâm đến thân thể của tôi, lệnh cho cung tỳ tắm rửa cho tôi, chật vật đến nửa đêm, tôi nằm gối lên tay hắn ngủ.
Sớm hôm sau Nam Lăng bưng chén thuốc đương quy tới, tôi lại phát hiện mình đã sạch sẽ, điều này thật kỳ quái, chu kỳ của tôi chậm thì ba ngày, vậy tối qua không phải là nguyệt sự, có lẽ chỉ là do quá lo lắng nên mới làm tổn thương cơ thể.
Nam Lăng và Trần Lộc bắt đầu chuẩn bị hành trang, mùa xuân hàng năm Lưu Triệt sẽ đến Thượng Lâm Uyển săn bắn, lâu thì hơn một tháng, mau thì mấy ngày.
Nếu từ cuộc sống bình thường mà xét, Lưu Triệt là một vị đế vương rất biết hưởng thụ, hai cung Trường Nhạc – Vị Ương không cần phải nói đến, Cam Tuyền Cung, Thượng Lâm Uyển đều là những nơi nghỉ dưỡng cao cấp, cổ nhân dù không có những phương tiện giải trí hiện đại nhưng cách tiêu khiển lại không kém cạnh.
Nghe nói Thượng Lâm Uyển có nuôi trăm loài, do Thiên Tử dẫn đầu, các đại thần thân thiết cùng thi triển tài nghệ, săn được thú quý hiếm sẽ được trong thưởng hoặc được ăn ngay tại chỗ.
Ban ngày săn bắn, đến tối thì đốt lửa nướng thịt, mỹ tửu cao lương, giai nhân tuấn mã, cuộc tranh tài khoái hoạt còn hơn thần tiên trên trời.
“Dì, nếu không có gì quan trọng, Khứ Bệnh xin được cáo lui trước.”
“Chậm đã, ngươi cũng ở lại đây.” Vệ Tử Phu hếch cằm, đám cung nhân lập tức rời khỏi, đóng cửa điện lại, bên trong ánh nến lay động như dáng người con gái đang nhảy múa.
“Bây giờ các người hãy nói hết những gì muốn nói đi, Lý Mỹ Nhân ngươi cứ dây dưa không dứt, đừng quên thân phận cùng cấp bậc lễ nghĩa.”
“Dì, việc này không liên quan đến nàng.” Hoắc Khứ Bệnh nói trước.
“Là nô tì không hiểu quy củ, sau này chắc chắn sẽ tận tâm tận lực phụng bồi bệ hạ.” Tôi lặng lẽ nói.
“Ngươi đã nói hết chưa?” Vệ Tử Phu vẫn trưng ra nụ cười bàng quan.
Tôi không dám nhìn Hoắc Khứ Bệnh, chỉ thở dài nói, “Đã hết!”
“Còn ngươi?” Nàng lại nhìn về phía Hoắc Khứ Bệnh.
“Dì, người đừng làm Khứ Bệnh khó xử.”
“Rốt cục là ai làm ai khó xử?”
“Con có chừng mực mà.”
“Lần này không cho phép ngươi tùy hứng nữa, từ Hà Tây về đến Hán thổ, dân sinh không lo, ngươi thân là thần tử, phải biết phân ưu cùng bệ hạ.” Nàng hùng hồn thuyết giáo.
“Khứ Bệnh tự nhận trung vì nước, trục Hồ hưng Hán, trong lòng chỉ có một nữ tử, có gì là không thể!”
“Đừng nói nữ tử trong thiên hạ này hằng hà sa số, cho dù chỉ có một mình nàng, nhưng nữ nhân của bệ hạ thì ngươi cũng không thể tơ tưởng.”
Chàng đứng phắt dậy, nắm tay trắng bệch, Vệ Tử Phu trừng mắt uy nghiêm.
Từng câu từng chữ của nàng không sai chút nào, rất có dáng vẻ của một quốc mẫu phân ưu cùng Lưu Triệt nhưng cũng từng bước củng cố thế lực Vệ gia.
Hơn mười năm mài giũa, từng cái nhăn mày nhếch môi đều toát lên uy quyền của bậc mẫu nghi thiên hạ.
“Khứ Bệnh đã xin được đóng quân ở Hà Tây, ít ngày nữa sẽ xuất phát, mong dì bảo trọng.” Chàng cuối cùng cũng bình tĩnh nói, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, chàng nghiêm nghị đứng dậy, chắp tay vái chào, “Dao Ca, bảo trọng!”
Cổ họng nghẹn ngào, tôi rũ mắt nói, “Tướng quân bảo trọng!”
Buồn cười làm sau, cuộc đời của cả hai chúng tôi đều bị trói buộc vào Lưu Triệt, không dừng lại cho đến khi chết đi.
Tôi ngẩng đầu dõi theo bóng lưng cao ngất của chàng, áo trắng cô quạnh đâm qua lòng tôi, từng bước xa dần, không biết khi nào trở lại…
Tôi đứng dậy, chàng đã khuất trong ánh nến, Vệ Tử Phu giữ vai tôi chậm rãi nói, “Lý Mỹ Nhân cũng nên phân ưu cùng bệ hạ.”
“Vâng.”
Vệ Tử Phu nhấp một ngụm trà xanh, lại nói, “Kinh triệu Đô Úy nửa tháng trước đã đến Đại Quận, hiệp trợ Đại Tư Nông quản lý việc kinh doanh muối, đường xá xa xôi, biên cảnh hung hiểm, chẳng biết có bình an quay về kinh không?”
Nàng làm như lơ đễnh nhấn mạnh hai chữ bình an.
Lý Quảng Lợi vì sao lại đến Đại Quận? Ở Cam Tuyền Cung Lý Duyên Niên đã cảnh cáo hắn chớ tham dự vào việc này rồi mà.
“Nếu hắn về, tức là đã làm tròn bổn phận của thần tử, nếu không về thì cũng là hy sinh vì nước, nô tì cũng không lo lắng.”
Nàng đặt chén trà xuống, “Nói rất đúng, ngươi là một nữ tử thông minh.”
“Hoàng hậu nương nương quá khen rồi!” Tôi cố gắng duy trì vẻ hòa thuận khiêm cung.
“Xạ hương là thứ nữ tử ở hậu cung kiêng kỵ, người thông minh không nên mơ hồ.” Nàng nhếch miệng như băng sương liễu rủ.
Đầu tôi choáng váng, chẳng lẽ việc tôi dùng xạ hương đã bại lộ?
“Nô tì sẽ cẩn thận.” Tôi thận trọng trả lời.
“Thương tổn long mạch cũng là tử tội.” Nụ cười của nàng càng rạng rỡ hơn, bóc trần mặt nạ của tôi.
“Đương nhiên ạ!” Tôi bồn chồn bất an.
Nàng chợt vươn tay nâng cằm tôi lên, “Lần đầu tiên bổn cung gặp bệ hạ, cũng là trong yến tiệc ở Bình Dương phủ.”
“Nô tì thấp hèn không dám so sánh với nương nương.” Tôi tránh ra, nàng lại nắm chặt hơn.
Bây giờ tôi mới thấy rõ, con ngươi long lanh như nước của nàng lại thăm thẳm thâm sâu giống hệt Lưu Triệt.
“Bổn cung năm đó không thấp hèn nhưng bổn cung hiểu hư danh này cũng có thể thay đổi, nhưng nếu không biết chừng mực thì chẳng ai cứu được.” Nàng hất tay ra khiến tôi đổ sụp xuống bàn, toàn thân rét lạnh.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương dạy bảo.”
Từ Tiêu Phòng Điện đi ra đã gần tối, qua các hành lang dài tôi thấy Lưu Triệt đang vội vã nhập điện.
Tôi uể oải dựa vào cột, nhớ lại lời Vệ Tử Phu vừa nói mà vẫn còn sợ hãi.
“Ngọc Hoa cao đặt ở đâu?” Vừa về tới Y Lan Điện tôi vội tìm kiếm khắp nơi.
Nam Lăng cũng tìm giúp, “Mỹ Nhân lâu rồi không dùng nên phải ở chỗ này mới đúng.”
Cả Y Lan Điện bị tôi lật tung lên, bình Ngọc Hoa cao có chứa xạ hương đã không cánh mà bay.
“Mấy ngày qua ai thu dọn nội điện?” Tôi cho gọi cung nhân bên ngoài vào.
Tất cả đều lắc đầu, không dám trả lời.
“Lui cả đi.” Tôi phiền muộn xua tay.
“Mỹ Nhân đang tìm gì vậy?” Trong điện chỉ còn Nhã Dư là chưa đi.
Tôi gật đầu, ngẫm lại, vỗ vỗ hai má nói, “Trong hậu cung đều nói, bổn cung bị thất sủng, mà vết sẹo trên mặt ta khó coi thế này chỉ sợ bệ hạ chán ghét.”
“Nô tỳ chỉ thấy Mỹ Nhân xinh đẹp động lòng người, có thấy vết sẹo nào đâu.”
“Ngươi không rõ tâm tư bệ hạ đấy thôi, bổn cung muốn dùng Ngọc Hoa cao để khôi phục nhan sắc lại tìm không thấy.” Tôi giả bộ thở dài, nhưng để ý vẻ mặt nàng.
“Nửa tháng trước, nô tỳ quét tước cung điện đón Mỹ Nhân hồi cung thì còn nhìn thấy ngay trên bàn mà.” Nàng nhìn về phía giường.
“Có người ngoài vào đây không?” Tôi tìm thêm lần nữa, vẫn không có.
“Nô tỳ cả ngày trông coi ngoài điện, không thấy ai ngoài Trịnh Mỹ Nhân đến đưa hai quyển sách!” Nàng khẳng định.
Trịnh Mỹ Nhân? Nàng có động cơ rõ ràng.
“Còn có một người.” Nàng liếc qua tôi.
“Ai?” Trong lòng tôi chấn động.
“Đêm trước bệ hạ có ghé qua!”
Tính cách của Lưu Triệt tôi quá hiểu, không phải qua loa đại khái, nếu hắn đã biết chuyện gì đó thì nhất định sẽ dùng thái độ hùng hổ chất vấn ngay.
Tôi nhớ lại lời hắn nói đêm hôm đó, “Con của chúng ta rồi sẽ có…” Trong đầu chợt nảy ra câu nói này, kết cục tồi tệ nhất là Lưu Triệt biết tôi luôn tránh thai!
Thương tổn long mạch, là tử tội…
Cứ như thật sự đã bị Lưu Triệt phát hiện, tôi bất an, bữa tối dùng qua quýt rồi bỏ vào nội điện.
Đang lúc tôi phủ người nằm bò ra như mèo lần mò tìm kiếm dưới tháp thì nghe thấy ngoài điện có những tiếng bước chân.
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế nằm xấp, ngẩng lên thì bắt gặp khuôn mặt đang tò mò của Lưu Triệt.
Hắn đột nhiên xuất hiện làm tôi hết hồn, trong lòng bồn chồn không yên, trong vòng vài giây tôi đã tính tới tình huống xấu nhất.
“Làm cái gì thế này?” Hắn chòng chọc nhìn tôi một lát rồi nắm eo tôi nhấc lên.
Tôi hoa mắt tựa vào ngực hắn, dè dặt nhìn thẳng mặt hắn muốn nắm bắt bất kỳ xúc cảm nào.
Lưu Triệt bị tôi nhìn hơi cáu, giật khóe miệng, “Trẫm nghe hoàng hậu nói nàng không được khỏe, xem ra là trẫm lo lắng quá rồi.”
“Bệ hạ tại sao lại tới đây?” Tôi hỏi dò.
Hắn không trả lời, vuốt ve đầu tôi, “Nữ tử thường xem trọng dung nhan, trang phục nàng đơn giản quá!”
Không rõ hắn có ý gì, lại nghe hắn gọi Tô Lâm.
Lưu Triệt kéo tôi đến trước gương, nữ tử trong gương tóc tai rối bù, tôi vuốt xuống mớ tóc thì thấy hắn lấy một vật trong tay Tô Lâm, vật đó phát ra thứ ánh sáng như ngọc.
“Đừng nhúc nhích.” Hắn giữ tóc tôi, hý hoáy một chốc rồi cài cây trâm ngọc lên.
“Gì thế?” Tôi nghiêng đầu, cây trâm trên đầu có hình con rồng uốn quanh, nhìn chất ngọc thôi cũng biết là hàng thượng hạng, còn quý hơn trâm xương đồi mồi.
“Sau này nhớ cài nó, trẫm thấy rất hợp với nàng.” Hắn nhu tình nói.
Chuyện về Ngọc Hoa cao Lưu Triệt không đề cập tới, hắn vẫn ôm tôi, hai tay đặt lên bụng tôi, “Đợi sau kỳ săn bắn trẫm sẽ truyền thái y đến khám, nếu không được nữa trẫm sẽ tìm danh y khác.”
“Có lẽ nô tì đã bị định trước là không thể có con.” Tôi làm sao không khát vọng có con, nhưng sợ rằng không được như mong đợi.
Vừa nói xong câu đó, hắn liền đặt tôi xuống tháp, gần ba tháng không thân mặt, cảm giác tiếp xúc xa lạ mà ngây ngô, vừa khiến tôi trầm trong mê loạn lại tra tấn không ngơi.
Bụng bỗng quặn đau, tôi co người không biết dùng sức lực từ đâu đã đẩy bật được hắn ra.
“Nàng tới kỳ sao không nói cho trẫm?” Hắn nhìn màu đỏ trên chăn đệm mà thanh âm khàn khàn.
“Thiếp…đột nhiên đến…” Tôi đỏ mặt, gần ba tháng chưa thấy nguyệt hồng, nhưng lại vào lúc này thì…
Bị gián đoạn, hắn tuy hơi dỗi nhưng vẫn quan tâm đến thân thể của tôi, lệnh cho cung tỳ tắm rửa cho tôi, chật vật đến nửa đêm, tôi nằm gối lên tay hắn ngủ.
Sớm hôm sau Nam Lăng bưng chén thuốc đương quy tới, tôi lại phát hiện mình đã sạch sẽ, điều này thật kỳ quái, chu kỳ của tôi chậm thì ba ngày, vậy tối qua không phải là nguyệt sự, có lẽ chỉ là do quá lo lắng nên mới làm tổn thương cơ thể.
Nam Lăng và Trần Lộc bắt đầu chuẩn bị hành trang, mùa xuân hàng năm Lưu Triệt sẽ đến Thượng Lâm Uyển săn bắn, lâu thì hơn một tháng, mau thì mấy ngày.
Nếu từ cuộc sống bình thường mà xét, Lưu Triệt là một vị đế vương rất biết hưởng thụ, hai cung Trường Nhạc – Vị Ương không cần phải nói đến, Cam Tuyền Cung, Thượng Lâm Uyển đều là những nơi nghỉ dưỡng cao cấp, cổ nhân dù không có những phương tiện giải trí hiện đại nhưng cách tiêu khiển lại không kém cạnh.
Nghe nói Thượng Lâm Uyển có nuôi trăm loài, do Thiên Tử dẫn đầu, các đại thần thân thiết cùng thi triển tài nghệ, săn được thú quý hiếm sẽ được trong thưởng hoặc được ăn ngay tại chỗ.
Ban ngày săn bắn, đến tối thì đốt lửa nướng thịt, mỹ tửu cao lương, giai nhân tuấn mã, cuộc tranh tài khoái hoạt còn hơn thần tiên trên trời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook