Đại Hạ Văn Thánh (Dịch)
Chapter 55 Sắp khai giảng thư viện Đại Hạ (2)

Mà cùng lúc đó.
Kinh đô Đại Hạ.
Cố gia.
Cổ Cẩm Niên vừa mới trở lại trong phủ đệ.
Vừa mới chuẩn bị đọc sách ngưng khí.
Thân ảnh Lục thúc liền xuất hiện trong viện.
“Cẩm Niên.”
“Lại đây, Lục thúc có chuyện muốn nói với ngươi.”
Dường như là Lục thúc của Cổ Cẩm Niên, Cố Ninh Nhai cố ý chờ đợi, nở nụ cười nói.
“Lục thúc sao ta cảm thấy ngươi không có chuyện gì làm vậy? Tại sao mà ba ngày đã về nhà hai lần rồi?”
“Ngươi bị cách chức rồi sao?”
“Hay là bị giá không?”
Cổ Cẩm Niên đến gần, tò mò nhìn vị Lục thúc này của mình.
Cũng không phải do Cổ Cẩm Niên ác miệng mà so sánh với mấy người thúc thúc khác. Lục thúc này quả nhiên là nhàn không có chuyện làm.
Dù gì cũng là phó chỉ huy sứ của Huyền Đăng Ti, trên dưới triều đình cũng có ít nhiều chuyện phải làm chứ? Sao lại có cảm giác nhàn như vậy?
“Cẩm Niên, sao sau khi ngươi bệnh nặng một trận có cảm giác tính tình cũng thay đổi vậy?”
“Trước kia ngươi thấy ta đến không phải đều mặt mày hớn hở sao?”
Cố Ninh Nhai có chút buồn bực.
Cũng không chờ Cổ Cẩm Niên nói gì, hắn trực tiếp ôm lấy cổ Cổ Cẩm Niên nói.
“Cẩm Niên nói cho ngươi một tin tốt.”
“Lần này viện trưởng thư viện Đại Hạ không phải do Dương Khai đảm nhiệm.”
“Đổi thành người khác, không phải là đám toan nhi của triều đình kia.”
“Lần này ngươi đã may mắn.”
Cổ Cẩm Niên có chút không kịp chờ mà đem chuyện này thông báo cho Cổ Cẩm Niên.
“Không phải Dương Khai? Đó là ai?”
Cổ Cẩm Niên cũng không ngạc nhiên. Việc này Dương Hàn Nhu đã thông tri qua nhưng mà Cổ Cẩm Niên rất hiếu kì, triều đình sẽ để cho ai đảm đương viện trưởng.
“Bán Thánh Tô Văn Cảnh đại danh đỉnh đỉnh.”
Cố Ninh Nhai đè thấp giọng, thông tri Cổ Cẩm Niên.
“Tô Văn Cảnh?”
Nghe được cái tên này, Cổ Cẩm Niên khẽ nhíu mày, trong đầu lập tức hiện lên một lượng lớn tin tức.
“Thế mà mời được ngài ấy ra rồi?”
Sau một khắc, Cổ Cẩm Niên không khỏi tặc lưỡi.
Thông qua ký ức trong đầu, Cổ Cẩm Niên biết Tô Văn Cảnh này. Đây chính là văn nhân mẫu mực đương đại.
Người đọc sách mẫu mực của Đại Hạ.
Ba mươi tuổi đã trở thành Đại Nho, bây giờ tuổi cũng đến lục tuần, khoảng cách Bán Thánh cảnh chỉ thiếu một chút nữa.
Cho nên được thế nhân tôn xưng là Bán Thánh.
Cổ Cẩm Niên thật không ngờ là hắn.
“Đúng vậy.”
“Cho nên mới nói tiểu tử ngươi vận khí tốt.”
“Tô Văn Cảnh tính tình cổ quái nhưng không màng danh lợi, là số ít người đọc sách mà gia gia ngươi bội phục.”
“Vốn dĩ ta còn lo lắng, đám người ở thư viện Đại Hạ sẽ tìm cách làm phiền ngươi nhưng hiện tại có Văn Cảnh tiên sinh thì sẽ tốt hơn nhiều.”
Cố Ninh Nhai nói như thế.
“Đã hiểu.”
Cổ Cẩm Niên hơi gật đầu, người gia gia mình kính nể nhất định có khác biệt về bản chất với người đọc sách bình thường.
Nhưng mà đám người ở thư viện Đại Hạ có tìm hay không tìm mình gây phiền phức Cổ Cẩm Niên cũng không quan trọng.
“Đúng rồi, Cẩm Niên. Chờ lúc thư viện Đại Hạ khai giảng có thể tên Tô Hoài Ngọc kia sẽ đến tìm ngươi.”
“Hắn sẽ giúp ngươi điều tra chân tướng, nhưng mà ý của bên trên là bảo vệ ngươi, vụng trộm điều tra.”
“Ngươi không cần ước thúc hắn làm gì, có thể hoàn toàn tin tưởng hắn nhưng chuyện trong nhà không nói với hắn là được.”
Cố Ninh Nhai nói đến chuyện chính, thông tri cho Cổ Cẩm Niên biết chuyện này.
“Đã hiểu.”
“Đúng rồi, Lục thúc, ta có chuyện cần tìm người.”
Cổ Cẩm Niên nhận được tin rồi nhìn Cổ Cẩm Niên nói chuyện.
“Chuyện gì?”
Cố Ninh Nhai hỏi.
“Lục thúc người cso bạc không? Cho ta một chút.”
Cổ Cẩm Niên vươn tay ra.
Trong đầu còn một gốc cổ thụ khắc kim, trước mắt không có việc gì nhưng chuẩn bị trước không buồn lo. Kiếm ít bạc cũng không phải chuyện xấu.
“Ngươi muốn bạc làm gì?”
“Đây, cầm đi, tiêu tiết kiệm một chút.”
Cố Ninh Nhai tràn đầy hiếu kì, đồng thời từ trong ngực móc ra mấy lượng bạc vụn đưa cho Cổ Cẩm Niên.
“Chỉ như này?”
Cổ Cẩm Niên nhìn qua mấy lượng bạc vụn trong Cố Ninh Nhai, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Như này còn chê ít?”
“Vậy ngươi muốn bao nhiêu?”
“Lục thúc ngươi là ta lương tháng cũng chỉ có hai trăm lượng bạc. Chỗ này cũng đã gần năm lượng bạc rồi?”
“Trong tộc lại không cho bạc hoa.”
Cố Ninh Nhai có chút tức giận.
“Không đúng, trong tộc tuy không cho bạc nhưng chẳng lẽ không có tư kho phụ cấp luôn à?”
“Lục thúc, dù gì người cũng là phó chỉ huy sứ Huyền Đăng Ti, trong tộc chẳng lẽ không cho ngươi tư kho phụ cấp?”
Cổ Cẩm Niên dò hỏi.
“Cho a.”
“Nhưng mà tư kho chi tiêu nhiều lắm, Lục thúc cũng không có nhiều bạc. Cẩm Niên, ta nói ngươi phải nhớ kỹ câu này.”
“Càng là quan lớn, ngược lại không có thoải mái cầm bạc như bọn thủ hạ. Đừng nhìn Lục thúc ngươi chỉ là một phó chỉ huy sứ nhưng là quan to tam ohẩm.”
“Trong tộc cho nhiều tư kho, có thể trên dưới không cần chuẩn bị.”
“Cái loại bạc này, không ai sẽ ngại nhiều. Thanh liêm cũng tốt, ăn hối lộ cũng được. Làm quan nếu muốn sai sử người khác thì phải dùng tiền cho người dưới, không trả tiền thì nói gì cũng dư thừa.”
Cổ Cẩm Niên ý vị thâm trường nói.
Đối với lời này, Cổ Cẩm Niên ghi nhớ ở trong lòng.
Hắn hoàn toàn minh bạch.
“Lục thúc, ngươi nói nhiều cũng vô dụng. Ngươi còn bao nhiêu. Cho ta tất đi.”
Cổ Cẩm Niên tiếp tục đòi hỏi.
“Thật không có bao nhiêu, ngươi muốn bao nhiêu? Ta cho ngươi chút.”
Cố Ninh Nhai có chút bất đắc dĩ.
“Một ngàn lượng hoàng kim, có sao?”
Cổ Cẩm Niên hỏi.
“Cút.”
Ngay lập tức, Cố Ninh Nhai trực tiếp trở mặt.
Cũng không cho Cổ Cẩm Niên bất luận cơ hội nhỏ nào, xoay người liền chạy.
Một ngàn lượng hoàng kim? Hắn xem như có cũng không thể cho Cổ Cẩm Niên. Nếu Cổ Cẩm Niên cầm tiền này đi làm chút chuyện không nên thì người xui xẻo chính là mình.
Nhìn Lục thúc chạy nhanh như chớp.
Cổ Cẩm Niên thở dài.
Nói đến nói lui vẫn là không có cập quan. Cả nhà đều xem mình như hài đồng. Căn bản không cho lương tháng.
Muốn đưa tay đòi cũng phiền phức, tìm không ra lý do phù hợp.
Được rồi.
Cổ Cẩm Niên cũng không có gì xoắn xuýt, đi thẳng vào phòng tiếp tục đọc sách.
Trong khoảng thời gian gần đây, hắn cũng không có ý định đi Thư phòng mà chỉ ở nhà đọc sách.
Thư viện Đại Hạ sắp khai giảng, mình nhất định phải tranh thủ thời gian ngưng tụ ra trái Nho Đạo.
Nếu không tâm sẽ bất an.
Trước mắt, trong đầu còn có một quả oán khí nhưng thể tích không lớn, Cổ Cẩm Niên cũng không có ý định hái.
Không bằng để chờ nó lớn rồi mới hái.
Như thế.
Trong nháy mắt, đã bảy ngày trôi qua.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương