Đại Hạ Văn Thánh (Dịch)
-
Chapter 50 liếm chó chết không yên lành. (2)
“Đi.”
“Vậy ngươi đi đi.”
“Chỉ cần ngươi rời khỏi Tam Hương viện, bản thế tử cam đoan dù có phải trả đại giới để cho phụ thân ta và cả gia gia của ta để giải oan cho ta.”
“Nếu như phụ thân cùng gia gia của ta cũng bất lực thì mẹ ta là Ninh Nguyệt công chúa, muội muội ruột của đương kim Thánh Thượng. Hình bộ Đại Hạ có Kính Vấn Tâm ta cũng không tin ngươi có thể nói láo trước Kính Vấn Tâm.”
Cố Cẩm Niên lên tiếng.
Mỗi câu mỗi chữ càng nói làm thần sắc Dương Hàn Nhu càng khó coi.
Hình bộ Đại Hạ có một tiên vật tên là Kính Vấn Tâm. Vật này ngưng tụ chính khí của Hình bộ, bình thường mà nói xử lý chính là án lớn, thậm chí cho dù án lớn cũng chưa chắc có thể sử dụng.
Muốn vận dụng loại vật này cần hao phí chính khí của Hình bộ. Mà chính khí này chính là thông qua phá án để tích lũy.
Không phải lúc khẩn thiết trọng yếu thì Hình bộ tuyệt đối sẽ không tế ra Kính Vấn Tâm.
Nhưng Cố Cẩm Niên nếu thật sự giống như điên, liều lĩnh bỏ ra đại giới, thật sự Hình bộ có thể sẽ nhả ra.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Dương Hàn Nhu càng khó coi.
Nàng không nói gì.
Nhưng cũng không lựa chọn rời đi nơi này.
Biểu đạt ý tứ vô cùng rõ ràng.
“Đến cùng ngươi muốn làm gì?”
Dương Hàn Nhu nhìn qua Cố Cẩm Niên, thần sắc nghiêm túc nói.
“Bốn điều.”
“Nếu ngươi đồng ý với ta ba điều này thì ta có thể không tiếp tục truy cứu nữa.”
Cố Cẩm Niên chậm rãi mở miệng.
“Bốn điều gì?”
Dương Hàn Nhu dò hỏi.
“Thứ nhất, chuyện này ta không hi vọng tiếp tục náo loạn hơn nữa. Về sau nói chuyện hay hành động chú ý một chút.”
“Thứ hai, về sau nhìn thấy ta cũng không cần giống như nhìn thấy cừu nhân. Xưng hô cần tôn trọng một chút, ta là người ăn mềm không ăn cứng.”
“Thứ ba, cách Trương Uân xa một chút. Không có lý do nào khác chỉ đơn thuần là không thích Trương Uân thôi.”
“Thứ tư, cho ta một ngàn lượng hoàng kim.”
“Nếu ngươi làm được bốn điều này, chuyện này cứ để nó qua đi. Nếu ngươi không làm được thì việc này làm lớn chuyện lên cả ta và ngươi cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì.”
“Ta còn tốt, nói khó nghe một chút thì chỉ là gánh vác cái danh hoàn khố thôi. Nhưng ngươi thân là chi nữ của Lễ bộ Thượng thư thử ngẫm nghĩ xem phụ thân ngươi sẽ làm gì đối với ngươi. Lại suy nghĩ một chút những quan văn kia sẽ nói ngươi như thế nào?”
Cố Cẩm Niên lên tiếng, đưa ra bốn yêu cầu.
Hắn không hi vọng chuyện này sẽ náo loạn nữa. Bây giờ cữu cữu mình cũng hạ lệnh, tin đồn ở Kinh đô ít nhiều gì cũng sẽ lắng xuống một chút. Cố Cẩm Niên không phải muốn Dương Hàn Nhu nói chuyện chú ý mà là để thế lực sau lưng nàng chú ý một chút.
Trước tiên giảm xuống ảnh hởng sau đó lại chậm rãi nghĩ ra biện pháp. Đây mới là cử chỉ sáng suốt.
Cố Cẩm Niên không thích chịu thiệt thòi. Chuyện này sớm muộn gì cũng phải có một kết quả, chỉ là không phải bây giừo thôi. Nhưng điều này không có nghĩa là đối phương có thể tiếp tục nói xấu.
Đối mặt với bốn yêu cầu này của Cố Cẩm Niên.
Dương Hàn Nhu có vẻ hơi trầm mặc.
Nhưng mà lời tiếp theo của Cố Cẩm Niên càng để cho Dương Hàn Nhu thêm trầm mặc.
“Ngươi không cần giả xoắn xuýt.”
“Từ khi ta gặp ngươi lần đầu tiên, ta đã biết ngươi là ai.”
“Ngươi rất thông minh, so với Trương Uân càng thông minh. Nhìn điềm đam lại nho nhã, ta thấy mà yêu. Nhưng ngươi tuyệt đối không phải loại nữ tử đơn thuần. Sau khi đem ta đẩy xuống nước có thể ngay ngày đầu tiên chế tạo lời đồn, giảm thiểu ảnh hưởng đến bản thân. Thủ đoạn này không phải người bình thường có thể làm.”
“Dương Hàn Nhu, ta thích nói chuyện cùng người thông minh. Ta nói ba điều kiện đối với ngươi cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn. Nếu nhất định phải nói cũng chính là để ngươi tổn thất một cái lốp xe dự phòng mà thôi.”
“Đường đường là chi nữ của Lễ bộ Thượng thư, ta nghĩ cá đường của ngươi cũng không chỉ có một mình Trương Uân này nhỉ?”
Cố Cẩm Niên đứng chắp tay, ngữ điệu bình tĩnh nhưng ánh mắt hắn lại tràn ngập ý cười, ý cười không nói được, dường như nhìn thấy Dương Hàn Nhu.
Mà Dương Hàn Nhu thì nàng không hiểu lốp xe dự phòng là cái gì, cũng không hiểu cá đường là gì nhưng kết hợp tất cả lại thì có thể hiểu đại khái ý tứ của lời nói này.
Chỉ là, trên mặt nàng cái loại văn nhược kia cũng đã bị thay vào một ít tâm tình phức tạp.
Đương nhiên là thật sự đang xoắn xuýt.
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh xuất hiện bên trong Tam Hương viện.
Chính là Trương Uân.
Sau khi Dương Hàn Nhu đứng dậy rời đi được nửa khắc, Trương Uân cũng vụng trộm theo sau.
Tìm tòi một phen, phát hiện Dương Hàn Nhu ở Tam Hương viện. Hơn nữa còn cùng Cố Cẩm Niên nháy mắt liền bùng nổ, khí thế hùng hổ đi đến.
“Cố Cẩm Niên ngươi muốn làm gì?”
“Lại nghĩ cách khinh bạc Hàn Nhu muội muội hay sao?”
Giọng nói Trương Uân cực lớn, mang theo tức giận.
Từ sau khi hắn cùng phụ thân trao đổi, hắn liền bình tĩnh trở lại, không muốn cùng Cố Cẩm Niên cãi lộn gì nữa nhưng hôm nay hắn không nhịn được.
Chỉ vì Cố Cẩm Niên chạm đến người hắn độc chiếm khiến hắn giận dữ.
Theo Trương Uân đến từng đạo oán khí hiển hiện, chui vào trong thân thể.
Nhìn cuồng nộ của Trương Uân, Cố Cẩm Niên không nói gì mà đem ánh mắt nhìn về phía Dương Hàn Nhu.
“Trương Uân…”
“Cẩm Niên ca không làm gì đối với ta. Ngươi không nên hiểu lầm.”
Cảm nhận được ánh mắt của Cố Cẩm Niên, Dương Hàn Nhu lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn.
Thoáng suy nghĩ một chút, Dương Hàn Nhu đưa ra câu trả lời.
Mà câu trả lời này lại vô cùng vi diệu.
Nàng không xưng hô giống như ngày thường với Trương Uân là huynh trưởng hoặc ca ca mà gọi thẳng tên. Nhưng lúc gọi Cố Cẩm Niên lại hô là ca, khiến cho Trương Uân lập tức sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook