Đại Hạ Văn Thánh (Dịch)
Chapter 48 Thần thám đệ nhất Đại Hạ 2

Người phá được vụ án lớn như thế mà lại bị giam ở đại lao Hình bộ? Đây là chuyện đùa sao?
Nhìn qua mặt mũi tràn đầy bộ dáng không tin, Cố Ninh Nhai lại nhấp một ngụm trà.
“Ta không lừa ngươi.”
“Gia hoả này đầu óc có vấn đề, ngươi nói năng lực phá án của hắn thực sự là rất mạnh.”
“Phương pháp phá án cực kỳ cổ quái, vụ án muối lâu Hoài Nam qua đi, bệ hạ khen ngợi hắn nhiều, theo lý mà nói nếu không hề làm gì thì về sau chí ít cũng là Hình bộ lang trung.”
“Kết quả gia hoả này, bắt đầu điều tra vụ án dư nghiệt của Kiến Đức. Ngươi biết hắn đã làm ra chuyện gì không?”
Cố Cẩm Niên nhắc đến chuyện này hoàn toàn đã bốc lên cơn tức giận.
“Chuyện gì?”
Cố Cẩm Niên hiếu kì nói.
“Hắn đem dư nghiệt của Kiến Đức mà Hình bộ rất vất vả mới bắt được tự mình thả đi.”
Sắc mặt Cố Ninh Nhai rất khó coi.
“Thả đi rồi?”
“Đầu óc hắn có bệnh hay sao?”
Cố Cẩm Niên có chút không ngờ, nếu như nói tâm bệnh lớn nhất của Đương kim Thánh thượng là gì vậy chính là Hoàng đế Kiến Đức.
Không ai biết Hoàng đế Kiến Đức chết hay không chết.
Nhưng đối với hoàng quyền mà nói, chỉ cần không nhìn thấy thi thể thì đó chính là không chết.
Mà chỉ cần Kiến Đức một ngày không chết thì vị cữu cữu kia của mình sẽ không một ngày nào an bình.
Bắt được dư nghiệt của Kiến Đức, theo lý mà nói thì sẽ tra khảo từ trên xuống dưới tìm được nơi trốn của các dư nghiệt khác.
Tự mình thả đi đây cũng không phải là việc nhỏ. Nhẹ thì bị chém đầu mà nặng thì chém đầu cả nhà.
Người này đúng thật là có bệnh.
“Đâu chỉ là đầu óc có bệnh.”
“Hắn tự mình thả đi dư nghiệt của Kiến Đức, Hình bộ bắt hắn lại, ngươi biết hắn nói như thế nào sao?”
“Hắn nói, dư nghiệt của Kiến Đức xương cốt cứng rắn, muốn ngạch bức hắn nói ra chỗ trốn của các dư nghiệt khác là không thực tế. Dứt khoát không bằng lấy tình động lấy lý. Đem hắn thả đi biết đâu chừng dư nghiệt này sẽ cảm động mà hiểu rõ hoàng ân mênh mông, chủ động báo cáo.”
“Dầu gì đem người thả đi còn có thể theo dõi điều tra, một mẻ hốt gọn.”
“Đây chính là câu chuyện của hắn.”
Cố Ninh Nhai sau khi nói đến đây, cả người Cố Cẩm Niên đều trầm mặc.
Tốt.
Tốt.
Không ngờ một kinh đô Đại Hạ nho nhỏ vậy mà có thể xuất hiện một vị Ngoạ Long.
Người thông minh cỡ nào mới có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.
“Kết quả thì sao?”
Cố Cẩm Niên tiếp tục hỏi.
“Kết quả? Kết quả chính là bị đánh tám mươi đại bản. Sau đó bị giam ở đại lao Hình bộ.”
“Nếu như không phải đã điều tra rõ, gia hoả này cùng dư nghiệt Kiến Đức không hề có chút quan hệ nào. Cộng thêm công lao trước đó đã phá được vụ án muối lậu Hoài Nam, hắn đã bị chu di cửu tộc.”
“Cho nên ta mới phát giác được lão gia tử nghĩ muốn ra là sẽ ra được. Đầu óc gia hoả này không bình thường. Nếu không chọn hắn Huyền Đăng Ti cũng không phải thiếu nhân tài, Hình bộ cũng có mấy người mới tội gì phải khổ như thế chứ?”
Cố Ninh Nhai càng nói càng phiền muộn.
Mà Cố Cẩm Niên cũng dần trầm mặc.
Lúc đầu đối với người này tràn đầy hiếu kì nhưng theo như Lục thúc nói kiểu này, tâm tình Cố Cẩm Niên cũng sinh ra chút cổ quái.
“Được rồi, những chuyện này ngươi cũng không cần quản.”
“Dù sao lão gia tử tự có an bài, Cẩm Niên ngươi nhớ kỹ lời này của Lục thúc, gia gia ngươi không phải người bình thường. Toàn bộ Cố gia cộng lại cũng không thông minh bằng gia gia ngươi.”
“Nhưng mà về sau ngươi làm việc nhất định phải chiếm được lý. Chiếm được lý thì ngươi có thể lui sang một bên xem kịch.”
Cố Ninh Nhai nghiêm túc nói.
Nói xong, hắn vỗ bả vai Cố Cẩm Niên.
“Được rồi, Lục thúc đi đây, ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, đi thư viện Đại Hạ học cho giỏi. Mặc dù Cố gia chúng ta không thể xuất hiện người đọc sách được nhưng thi một cái tú tài không có vấn đề gì.”
“Cũng đừng làm mất mặt, Lục thúc ngươi năm đó chỉ kém chút nữa là thi đậu tú tài.”
“Được rồi, không có việc gì thì đến Huyền Đăng Ti tìm Lục thúc ngươi. Trong khoảng thời gian này Lục thúc của ngươi rất rảnh rỗi.”
Cố Ninh Nhai nói dài dòng mấy câu sau đó quay người liền rời đi.
Nhìn ánh trăng giữa trời.
Cố Cẩm Niên cười khổ một tiếng.
Sau đó tiếp tục nằm ngửa, mặc kệ những thứ khác cứ ngủ mấy canh giờ lại nói.
Ước chừng sau nửa canh giờ.
Kinh đô Đại Hạ.
Đại lao Hình bộ.
Lờ mờ, ẩm ướt, mùi hôi thối ngập tràn, làm cho người khác cảm thấy khó chịu.
“Tô Hoài Ngọc.”
“Ngươi có thể đi ra.”
Dựa theo một tiếng xích sắt vang lên.
Chỗ sâu trong đại lao.
Một nam tử chậm rãi mở mắt.
Nam tử mặc áo tù, đầu bù xù, trên người có chút mùi hôi thối, còn có một số vết thương.
Nhnưg ánh nến chiếu rọi bên dưới gương mặt trần đầy dơ bẩn lại có chút anh tuấn.
Ngay sau đó một giọng nói cũng vang lên.
“Đầu năm nay quả nhiên nhiều người tốt, lá hắn tự thú sao?”
Giọng nói vang lên.
Nhưng cũng không nhận được đáp án. Ngược lại một thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn.
“Điều tra chuyện cháu của ta bị ngâm nước.”
“Sau khi điều tra rõ sẽ trả tự do cho ngươi.”
“Không phải, cho dù dư nghiệt của Kiến Đức tự thú thì ta cũng có một ngàn biện pháp để ngươi vĩnh viễn ở lại chỗ này.”
Là thân ảnh của Cố Ninh Nhai, hắn đứng ở trước mặt Tô Hoài Ngọc, khuôn mặt lạnh lẽo.
Cảm nhận được lãnh ý của Cố Ninh Nhai.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Tô Hoài Ngọc lập tức hiện lên vẻ thất vọng.
Qua một lúc lâu.
Hắn mới thở hắt ra, chậm rãi lên tiếng.
“Đi.”
“Nhưng mà ta có phương pháp tra án riêng, nếu không thương tổn đến chất nghi của ngươi thì đừng ước thúc ta.”
Đây là yêu cầu của hắn.
Cố Ninh Nhai không cự tuyệt mà ném ra một tấm lệnh bài, giao cho Tô Hoài Ngọc.
Nhận lấy lệnh bài.
Tô Hoài Ngọc thoáng trầm tư, sau đó nhìn qua Cố Ninh Nhai hỏi một vấn đề cực kỳ quan trọng.
“Việc này.”
“Bao ăn sao?”
Tô Hoài Ngọc lên tiếng, thần sắc vô cùng chăm chú.
Để Cố Ninh Nhai ngoài cửa sửng sốt trong nháy mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương