Hầu như không khác biệt lắm so với kết quả chẩn bệnh của bác sĩ bệnh viện Thánh Mungo, nhưng cũng may, sau một thời gian trị liệu, một số bệnh trạng đã giảm bớt. Pomfrey cố gắng nén xuống lửa giận trong lòng, sau đó trở lại bên mấy người McGonagall, nói kết quả chẩn bệnh của bà với nhóm giáo sư đang lo lắng chờ đợi.

“Không thể nào! Merlin, mất đi khả năng nói chuyện, trí nhớ hỗn loạn, năng lực tư duy giống như trẻ nhỏ… Đáng chết, tôi không biết liệu còn có tình huống nào tồi tệ hơn thế này nữa không!” McGonagall cắn răng, nhắm mắt lại, ngực kịch liệt phập phồng, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại được, sau đó cùng những người khác cũng vất vả mới bình tâm được như bà buồn rầu và thương tiếc chuyển ánh mắt lên người Snape, nhìn hắn được Harry ôm vào ngực, đầu chôn trên hõm vai anh, giống như chỉ làm như vậy mới có thể an tâm.

“Harry, cám ơn tất cả những gì em đã làm vì Severus, thật cám ơn vô cùng. Bọn cô căn bản sẽ không tin những lời xằng bậy của báo chí. Bọn cô biết em là một đứa nhỏ tốt đến mức nào. Tuy rằng bọn cô càng muốn giúp đỡ Severus, nhưng cô nghĩ, giờ điều mà thầy ấy cần nhất bây giờ chính là em, dù là vì cái khế ước chết dẫm kia hay vì bất cứ lý do nào khác. Cho nên, hễ em cần, chúng ta sẽ hỗ trợ em, tất cả mọi chuyện!”

Harry nhìn mấy người McGonagall mang biểu tình khẩn thiết và Dumbledore trong bức họa lộ ra vẻ khẩn cầu, khẽ lắc đầu, “Không, cô Minerva, thầy Albus, mọi người không cần cảm ơn em, tất cả những gì em làm, đều là việc em nên làm. Ngay cả chú Sirius cũng đều cho rằng đây là điều bọn em nên làm vì thầy Severus. Thầy đã làm nhiều chuyện vì em như vậy, em sẽ tận lực để chăm sóc thầy, cho đến khi nào thầy không còn cần em nữa…”

Sững sờ một chút, các giáo sư đều vui mừng. Trải qua sự gột rửa của thời gian và sự rèn luyện của cuộc sống, vị anh hùng bé nhỏ của họ hiển nhiên đã trở thành một người đàn ông đích thực, hiểu được sự đền đáp, hiểu được sự khoan dung…

Tâm tình thả lỏng hơn, mấy người trò chuyện trong chốc lát, sau đó, Harry đưa ra lời thỉnh cầu, “Cô Minerva, thầy Albus, tuy chúng ta biết những bài báo gần đây là bậy bạ, nhưng những phù thủy bình thường khác không biết điều này. Bọn họ nôn nóng, phẫn nộ, ra sức yêu cầu Bộ Pháp Thuật bắt em đưa thầy Severus xuất hiện, đối mặt bọn họ. Nghĩ cũng biết thầy Severus sẽ sợ hãi đến mức nào, hơn nữa, em không cho là, một mình em có thể khiến bọn truyền thông quen khuếch đại sự thật, bịa đặt lung tung này im miệng, cho nên…”

McGonagall, các vị giáo sư và Dumbledore trao đổi ánh mắt một chút, sau đó, nữ hiệu trưởng cực kỳ quyết đoán quyết định ngay, “Yên tâm, Harry, vào thời điểm em và Severus phải xuất hiện, bọn cô sẽ ở bên hai người. Còn về đám khốn kiếp chỉ biết lắm mồm, đầu lèn đầy thứ ‘tin tức’ bậy bạ này, nếu bọn họ dám đoán bừa, hồ ngôn loạn ngữ, bọn cô sẽ làm bọn họ biết, dám nói xấu người anh hùng của chúng ta như thế, bọn họ sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào!”

Trong lòng đầy cảm kích, Harry cảm ơn mấy người McGonagall, sau đó được Albus đề nghị, “Ừm, Harry, tuy hiện tại Severus không thể tiếp xúc nhiều người hoặc đi ra bên ngoài, nhưng ta nghĩ, em có thể thử để thầy ấy tiếp xúc với những người mình từng quen biết, ví dụ như Minerva, Poppy chẳng hạn, à, còn cả Sirius nữa, ta nghĩ, em vừa nói đứa nhỏ kia hiện tại đã có thể bình tĩnh tiếp xúc với cùng Severus~”

Ngẫm nghĩ đôi chút, Harry cảm thấy lời Dumbledore rất đúng. Có lẽ điều này có thể giúp Snape khôi phục nhanh hơn? “Vâng, được rồi, em nghĩ thầy nói đúng, Albus, nhưng đến trường thì để từ từ đã. Có lẽ mọi người và cô Minerva có thể thường xuyên tới đây chơi một chút? Ha ha, em chẳng thể ra khỏi cửa, mà em cũng muốn nói chuyện với bạn bè ~”

Nghe lời nói rõ ràng bông đùa của Harry, mấy người McGonagall mỉm cười, “Đương nhiên, Harry, nếu em đồng ý, bọn cô sẽ thường xuyên tới chơi. Đương nhiên bọn cô sẽ thật cẩn thận tiếp xúc với Severus, cho tới khi thầy chấp nhận sự có mặt của bọn cô! À, còn việc này nữa, bạn bè em cũng có thể thường xuyên đến chứ? Cô nghĩ, em sẽ không muốn lúc bạn bè em tới chơi, Severus có thể sẽ sợ run…”

Tâm tình đã hơi thả lỏng, sau khi Snape được nhắc tới, lại có cảm giác trầm trọng, Harry khó khăn cong khóe miệng, “Vâng, đúng vậy, cô Minerva, cám ơn cô đã nhắc em, em biết rồi…”

Lại hàn huyên trong chốc lát, rồi sau khi mọi người thấy bộ dáng Snape vẫn dựa vào Harry, bắt đầu toát ra mệt mỏi nhưng lại cố gắng nhẫn nại, tất cả đều đứng dậy ra về, nhưng để bức họa Dumbledore lại. Harry cầm nó đặt lên trên lò sưởi, đó là nơi dù ngồi ở góc nào trong phòng khách Snape cũng có thể nhìn thấy. Đối với điều này, McGonagall vui vẻ cười, “Không sao, Harry, bức họa thầy Albus có rất nhiều, cô nghĩ cụ sẽ rất thích thường xuyên tới đây xông đất mà không cần bọn cô mang theo thông qua bột Floo!”

Đợi nhóm McGonagall đã đi qua lò sưởi, Harry trở về bên người Snape, ôm lấy người đang trừng mắt to mắt nhỏ với Dumbledore đang cười tủm tỉm trnog bức họa. “Được rồi, Severus, giờ mình đi nghỉ ngơi đi, ừ, yên tâm, thầy Albus sẽ không chạy mất đâu, cụ sẽ thường xuyên đứng ở đó, cho tới khi nào thầy thấy chán mơi thôi, ha ha!”

Mười mấy ngày rồi mới có được tâm tình tốt, Harry khoái trá ôm Snape trở lại phòng ngủ, bất chấp hắn vẫn còn một tia nghi hoặc và hiếu kỳ, thỏa mãn và yên ổn đánh một giấc say.

Gần nửa tháng sau đó, cho dù thế giới bên ngoài ồn ào bão táp thế nào, dù sao cũng đã có bộ trưởng Luther chống đỡ, ừ, ông ta đúng là một người lãnh đạo khó tìm được ~ Harry vui vẻ ở nhà cùng Snape, cơ hồ mỗi ngày họ đều có bạn bè tới chơi trong thời gian ngắn, không lần nào vượt quá hai giờ.

Có khi là McGonagall và các giáo sư khác, có khi là Hermione và Ron, hay Sirius và Remus, Draco cũng tới một lần, mà làm cho Harry cảm thấy kinh ngạc nhất là Ginny và George cũng cùng Ron tới chơi một lần, cũng tỏ ra cực kỳ ghen tị và thán phục trước việc Harry chuyên tâm chăm sóc một người như thế.

Tuy rằng Snape không có chuyển biến tốt rõ rệt, nhưng hắn không còn vì bạn bè Harry xuất hiện trong nhà mà phát run. Dù vẫn gắt gao dựa vào người Harry như trước, biểu hiện ra ngoài tương đối bình tĩnh, chỉ cần những người đó không thử đem Harry lôi ra khỏi tầm mắt hắn, hắn sẽ im lặng ngồi Harry bên người, nhìn anh nói chuyện vui vẻ cùng bạn bè, thậm chí còn cho phép những người đó tới gần. Điều này đã đủ làm Harry vừa lòng, ít nhất, cũng là có một chút tiến bộ đi?

Bởi vì bác sĩ không khuyên cho Snape ma dược để giúp cánh tay và chân bình phục, cho nên phải ít nhất một tháng sau mới có thể tháo thạch cao khỏi người Snape. Vốn Hermione từng đề xuất Harry sử dụng phép lơ lửng hoặc xe lăn của Muggle, nhưng sau khi thử nghiệm, họ ảo não phát hiện Snape cực kỳ kháng cự điều này.

Snape sẽ không lên tiếng hoặc phát ra thanh âm, cũng sẽ không mạnh mẽ lảng tránh. Hắn chỉ biết dùng đôi mắt đen tràn ngập hoảng sợ nhìn mọi người, đặc biệt là Harry, cũng gắt gao bắt lấy bất cứ phần nào trên thân thể Harry mà hắn có thể chạm tới, chủ yếu là quần áo. Điều này khiến Harry thường không kiên trì nổi tới một giây đồng hồ đã tuyên bố đầu hàng, hơn nữa không thể lại ôm con người đang hoảng sợ kia vào ngực, càng bỏ nhiều thời gian hơn để trấn an…

Trải qua vài lần thử nghiệm gà bay chó sủa, ngay cả Hermione cũng tuyên bố bỏ cuộc, nàng nhìn Snape đang gắt gao túm lấy vạt áo Harry, run rẩy trốn vào ngực Harry, thở dài, “Được rồi, Harry, bọn tớ đáng đem đi băm, không thể cho thầy một chút thay đổi thoải mái hơn. Nhưng dù sao thầy Severus cũng đã bắt đầu chấp nhận sự hiện diện của bọn tớ, không thể không thừa nhận, đây là điều duy nhất đáng để cao hứng trong tình huống chúng ta còn chưa tìm được thông tin về cái khế ước chết tiệt đó!” Nàng và Ron, cũng như các bạn bè khác của Harry, kể cả Sirius, đều bắt đầu dùng tên thánh của Snape để gọi hắn.

Sirius vẫn đứng ở một bên xem náo nhiệt, vô trách nhiệm nhún vai, “Hermione, chú đã nói rồi, chuyện này không thể thực hiện được!” Người sói mỉm cười, giọng điệu ôn hòa, “Chú nghĩ, tốt nhất cứ thuận theo tự nhiên đi, bằng không, nếu Severus lại hoảng sợ, chẳng biết sẽ biến thành bộ dạng gì nữa. Cho nên, thứ chúng ta cho rằng tốt, chưa chắc đã thích hợp với hắn, tạm thời cứ như vậy đi, giống như cháu nói đấy, ít nhất hiện tại hắn đang chậm rãi chấp nhận sự có mặt của chúng ta. Đây đúng là một chuyện đáng cao hứng!”

Bĩu môi, Sirius nhìn Snape đang ghé vào trên vai con đỡ đầu của hắn, trộm dùng ánh mắt quét tới quét lui trên người hắn, cắn răng, Merlin! Người kia sao có thể làm ra một bộ dáng như, như…  Trời ạ, hắn không thể hình dung được! Mà bị hắn vô thức chăm chăm nhìn, Snape hoảng sợ ngó mặt đi chỗ khác, đầu chôn sâu ở hõm vai Harry không chịu ngẩng lên, mà Harry không thể không vỗ nhẹ vai Snape, nhẹ giọng dỗ dàng. “Nào? Làm sao vậy? Severus, được rồi, được rồi, chúng tôi sẽ không để thầy phải trải qua mấy chuyện này nữa, tôi thề! Thề trước Merlin! Chết tiệt, tôi cũng chịu đủ rồi!”

Mọi người có mặt đều không nói gì, nhìn Harry không tự giác làm ra cử chỉ giống như đang nựng trẻ con, khóe miệng ai cũng run rẩy, mà Draco và Ron lần đầu có ý đồ giống nhau: “Harry sẽ là ba ba tốt…”

Lại thêm một tuần sau, bộ tưởng Luther rốt cuộc chống không nổi áp lực. Ông mỏi mệt như trải qua vô số tra tấn tinh thần, tiều tụy và uể oải xuất hiện trước Harry đang cầm thìa cho Snape ăn tối. “Harry Potter! Tôi mặc kệ anh lại định dùng lý do gì! Lần này anh phải tham gia buổi họp báo! Mang theo Severus Snape của anh! Cho dù chỉ là lên tiếng rồi về cũng được, chết tiệt, anh đuổi gấp cho tôi đám phóng viên vô vị và nhóm dân chúng nhiệt huyết sôi trào kia, bằng không, tôi thu hồi tất cả ngày nghỉ của anh!”

Harry mở miệng, ôm lấy Snape, người vừa bị dọa tới run lên, bị sặc súp hải sản, nắm chặt góc áo anh mà ho khan. Anh chỉ có thể bỏ bát và thìa xuống, vỗ vỗ lưng Snape để hắn thuận khí, nhâ ntiện nhìn bộ trưởng của anh nói xong liền hùng hổ ra về, không để cho anh có cơ hội phản bác. Kỳ thật điều anh muốn nói chính là, “A, bộ trưởng, thế thì tôi từ chức là xong…” Còn nữa, chết tiệt, cho dù anh có muốn dẫn Snape tham gia cái buổi họp báo chết tiệt kia, ít nhất cũng phải nói cho anh thời gian và địa điểm chứ…

Cũng may, nửa giờ sau, nhờ được cho phép đặc biệt, con cú đến từ Bộ Pháp Thuật mang đến thư mời cho buổi thông cáo, mười giờ sáng ngày mốt, địa điểm ngay tại đại sảnh yến hội chuyên dụng của Bộ Pháp Thuật.

Cất kỹ thư mời, Harry bắt đầu liên lạc với McGonagall và bạn bè. Anh nghĩ mình cần bạn bè giúp đỡ.

Nếu không thể không đi, vậy phải chuẩn bị tốt. Ít nhất Snape cũng không thể mặc áo ngủ xuất hiện ở hội nghị! Vì thế ngày hôm sau, Harry mời riêng bà Malkin tới. Người phụ nữ ấy rất vui vẻ vào nhà Harry đo quần áo cho Snape.

Sau khi bàn bạc kỹ, quyết định đo bằng mắt. Snape không cho bà Malkin tới gần, nhưng nhờ kinh nghiệm phong phú, bà Malkin đã quyết định được kiểu dáng lễ phục cần may cho hắn: ống tay áo lớn, kiểu dáng áo chùng rộng thùng thình nhưng không gây cảm giác béo phì, bên trên thêu ma văn ẩn có công dụng giữ ấm, làm thoáng và một chút công năng phòng ngự. Hơn nữa bà chỉ tính tiền cho Harry đúng giá thành. Tuy rằng anh cũng chẳng để ý tới số tiền chẳng đáng là bao trong mắt mình ấy, anh vẫn vô cùng cảm kích.

Nhưng trước khi ra về, bà Malkin đề nghị với Harry một chuyện khiến anh hơi hơi xấu hổ. “Này, Harry, ta nghĩ cháu cần giúp giáo sư Snape xử lý mái tóc đó, không thể cứ để tóc tán loạn lung tung trên vai giáo sư như vậy!”

Được rồi, Harry thừa nhận, bởi vì đủ loại nguyên nhân, rồi, OK! OK! Còn là do anh sơ ý nên không hề nghĩ tới mái tóc dài đến thắt lưng của Snape. Đợi bà Malkin đi rồi, Harry ôm Snape ngồi trên ghế sa lon —— Merlin chứng giám, giờ anh càng ngày càng quen loại động tác này…

Harry vuốt mái tóc nhờ chăm sóc cẩn thận và nghỉ ngơi tốt mà có chút sáng bóng, mềm mại, suôn mượt, hơi hơi bóng sáng, không nhờn như trước kia, cũng không xơ khô như gần đây. Trong đầu xuất hiện ý nghĩ muốn cắt ngắn tóc cho Snape, nhưng dự định này vừa lóe lên đã bị gạt bỏ. Harry nghĩ chiều nay Hermione đến, có phải nên bảo nàng mang tới lược và một ít dây cột tóc phù hợp với Snape hay không.

Ấy, về phần đầu tóc của Harry, trước nay đưa tay cào cào tùy tiện một hai cái là xong, dù sao thế nào cũng không gọn ghẽ được. Chỉ vào những dịp quan trọng bắt buộc phải tham gia, Harry mới đi cửa hiệu cắt tóc, lãng phí mười mấy phút đồng hồ mới có thể làm tóc anh gọn gọn gàng gàng trên đầu anh chứ không phải vểnh lên lộn xộn, tuy rằng có lộn xộn cũng không ảnh hưởng tới hình tượng của anh lắm.

Thế rồi Hermione mang theo thứ Harry yêu cầu xuất hiện, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, giọng điệu không thể tin khiến trong một thời gian dài sau Harry luôn cảm thấy mình đúng là một tên ngốc.  “Hả?! Harry??? Không thể tin được! Trong nhà cậu lại không có lược! Trước thấy bộ dáng của thầy Severus, tớ còn tưởng thầy không muốn cho cậu chải đầu vuốt tóc nữa chứ, mà hiện tại, hóa ra cậu căn bản không có cái hiểu biết thường thức đó!!!”

Đoạt lấy thứ trong tay Hermione, Harry để Snape ngồi trong lòng mình, rồi bắt đầu vụng về nhưng cẩn thận chải một đầu tóc dài đen bóng kia, vừa làm vừa than thở, “Được rồi, Mione, ít nhất tớ có dùng đồ dưỡng tóc tốt nhất cho thầy Severus, hơn nữa, sau mỗi lần tắm, tớ đều lấy ngón tay vuốt tóc thầy mà! Cậu xem, tóc thầy tốt không này~”, sau đó cho Snape vẫn đang im lặng nhìn anh một nụ cười tươi rói.

Mà ánh mắt và giọng điệu khinh bỉ không che dấu của bạn thân khiến Harry không thể không đặt tất cả sự chú ý vào việc chải tóc cho Snape mà không phải phải đỏ mặt tía tai. “Thế à? Thầy Severus là người bệnh, không phải con búp bê cho cậu vô tư đùa nghịch ~ Har ~ ry ~ Tớ nhớ rõ đồ dưỡng tóc này cũng là tớ mua cho hai người, mà đến giờ, hẳn đã dùng hết từ lâu rồi!” Hermione khoanh tay, biểu tình cổ quái nhìn hành động của bạn thân.

Rất nhanh dùng một sợi dây cột tóc màu đen có viền xanh thẫm buộc lỏng tóc Snape lại, Harry thề, tham dự cái trò vũ hội chết tiệt kia xong, anh sẽ gửi thư đặt hàng mua một đống đồ dưỡng tóc về, đủ để cả anh và Snape dùng trong suốt cả năm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương