Harry vuốt ấn ký nhức nhối, gấp gáp hoảng sợ tìm kiếm khắp nơi, lần đầu tiên dấu hiệu này có phản ứng! Chết tiệt, Sev của hắn ở ngay quanh đây! Nhất định là như vậy!

Đôi mắt tràn đầy lo lắng và sợ hãi nhìn thấy ở một góc cách đó không xa thoáng hiện lên bóng mái tóc đen dài cùng với một góc áo khoác ngoài quen thuộc. Harry điên cuồng lao tới, nhưng con phố yên tĩnh đã không còn thấy bóng người. Hermione và Ron vội vã đuổi kịp, cùng Harry tìm kiếm xung quanh.

Đứng ở một góc phố, Harry siết chặt nắm tay, sự đau đớn truyền đến từ lòng bàn tay khiến anh tỉnh táo đôi chút, ngữ điệu khàn khàn khẳng định: “Ngay ở đây, Sev nhất định ở quanh đây! Chết tiệt! Ôi…”

Hermione và Ron liếc mắt nhìn nhau, sau đó thật cẩn thận, Ron tới gần Harry, người bạn thân đã lâu chưa nói câu nào với họ: “… Harry, cậu định làm thế nào?”

Nhìn thoáng qua hai người vẫn yên lặng đi theo anh tìm kiếm Snape khắp nơi, tuy rằng vẫn chưa tha thứ nhưng cuối cùng Harry đã chịu mở miệng nói với họ: “… Đây là manh mối cuối cùng mà những người đó cung cấp cho chúng ta… Tớ muốn chờ ở đây… Vừa rồi Sev xuất hiện ở nơi này, chứng tỏ hắn ở xung quanh đây… Tìm kiếm mù quáng sẽ không ích lợi gì… Tớ chỉ có thể chờ…”

“… Cậu xác định đó là Severus?” Hermione nghĩ một chút, nhìn cậu bạn thân tiều tụy của mình.

Harry gật đầu, đôi mắt tràn đầy tin tưởng: “Đúng vậy! Tớ nhận ra chiếc áo khoác đó, trên vạt áo có vết ố do lần trước tớ không cẩn thận đánh vỡ bình ma dược của Sev… Còn có mái tóc dài đó nữa… Sev…”

“… Được rồi, Harry, tớ nghĩ ngoài cách này, chúng ta không còn biện pháp nào khác… Đi thôi, chúng ta cần tìm một địa điểm, một nơi có thể quan sát khu vực ngã tư này…” Hermione gật đầu, đưa ra đề nghị, sau đó nhìn Harry trầm mặc xoay người, cô cùng Ron vội đuổi theo anh…

Ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong quán cà phê có thể nhìn đến hơn nửa góc ngã tư: siêu thị, tiệm bách hóa, cửa hàng quần áo, hiệu thuốc… nhưng lại cũng tuyệt đối không bị người ngoài nhìn thấy mình. Harry cùng Hermione và Ron yên lặng chờ đợi từ sáng sớm, mãi cho đến khi sắc trời tối dần. Khoảng 5 giờ, Harry đã nghĩ hôm nay sẽ không thu hoạch được gì, chợt một bóng dáng gầy yếu chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt anh, làm anh siết vỡ chén nước trong tay – Sev của anh!!!

Snape chậm rãi đi ra từ trong góc phố tối. Sau gần một ngày do dự, hắn vẫn quyết định sẽ đến lĩnh lộ phí để rời đi, sau đó chào từ biệt người phụ nữ tốt bụng kia. Hắn đứng ở góc phố tối gần hai ba tiếng, cẩn thận quan sát bốn phía, sau khi xác định Harry và bạn bè anh sẽ không xuất hiện, hắn chịu đựng cơn đau mãnh liệt và sự tuyệt vọng tột cùng trong trái tim, trầm mặc và thận trọng hướng về hiệu thuốc nơi hắn đã làm việc suốt nửa tháng. Hắn không nhìn thấy ngay lúc hắn bước vào cửa hiệu thuốc, một bóng dáng lao ra khỏi quán cà phê cách đó không xa.

Toàn thân Harry run rẩy, chỉ nhờ vào sự ngăn cản của Ron mới khiến anh không lao ra ngay lập tức. Anh không thể làm con người đang vừa đi vừa quan sát bốn phía đó hoảng sợ, Sev của anh! Chết tiệt! Cố gắng hơn hai năm, chỉ trong hai tháng này hoàn toàn bị phá hủy chẳng còn gì, người đàn ông kia, Merlin! Sev của anh giống như đã trở về hai năm trước, gầy yếu như vậy, anh thậm chí có thể thấy thân thể dưới áo khoác lông cừu hơi run run! Thời tiết đầu xuân vẫn lạnh đáng sợ như trước!

Tới khi thấy người đàn ông gầy yếu kia đi vào hiệu thuốc nhỏ, Harry rốt cuộc không khống chế được mình. Anh đứng lên, điên cuồng lao ra khỏi quán cà phê, chạy như điên về phía hiệu thuốc cách đó không xa. Hermione và Ron vội vàng để lại đủ tiền rồi gấp gáp đuổi kịp, sau đó, dừng lại phía sau Harry, người đột nhiên ngừng bước, ngây ngẩn đứng trước hiệu thuốc. Hai người chua xót nhìn bạn mình quay đầu lại, biểu cảm lo sợ không yên, giọng run rẩy: “Mione… Ron… Đây là sự thật? Tớ tìm được hắn rồi?”

Gật đầu, Hermione cực lực làm giọng mình nghe bình tĩnh và kiên quyết, tay được chồng nắm lấy, nàng cảm thấy được khích lệ: “Đúng vậy, Harry! Thầy Severus ở ngay trong đó, cậu đã tìm được thầy! Vào đi!”

Sự xác nhận của bạn thân làm Harry cứng ngắc quay đầu lại, nhìn cửa hiệu thuốc đang đóng, cố gắng hít sâu, sau đó đẩy ra!

Trong hiệu thuốc có người, hai người trẻ tuổi và một người phụ nữ mập mạp đang lo lắng nói gì đó cùng Sev của anh, còn có vài khách hàng đang được một người đàn ông trung niên giúp chọn thuốc, chẳng qua những điều này Harry đều không nhìn thấy, ánh mắt anh gắt gao dán chặt trên người Sev của anh.

Tham lam, không bỏ sót một chỗ nào, đem bóng dáng chỉ có thể thấy trong giấc mơ suốt hơn hai tháng qua khắc ghi vào trong đầu, khảm sâu vào linh hồn, sau đó cẩn thận, từ từ tới gần, bàn tay run rẩy chạm đến thắt lưng gầy đến khiến anh muốn rơi lệ. Harry dùng sức ôm chặt người đàn ông đột nhiên cứng đờ vào trong lòng, hít sâu hương vị mà mình nhớ nhung đến gần như điên cuồng, nghẹn ngào: “Ôi… Sev…”

Thân thể bất ngờ bị giam cầm, sự ấm áp quen thuộc đến mức cả linh hồn đều run rẩy chặt chẽ vây lấy hắn, Snape cứng đờ, không sao tin nổi, mãi cho tới khi nghe được tiếng gọi nghẹn ngào kia, trên làn da lạnh như băng có cảm giác âm ấm ướt át…

Đột nhiên, Snape bắt đầu vùng vẫy, cố gắng muốn giãy khỏi hai cánh tay hữu lực nhưng ôn nhu đang giam cầm mình: “Ôi…”…

Tất cả người trong hiệu thuốc đều sợ ngây người, thấy một người đàn ông cao lớn ôm lấy thắt lưng người gác đêm của họ, không nhìn hắn giãy giụa, hung hăng mà dịu dàng hôn lên môi hắn, mang theo âm nức nở…

Sau một khắc ngây ngẩn ngắn ngủi, hai người trẻ tuổi định tiến lên, họ đã thấy Snape giãy giụa. Thế nhưng chân còn chưa cất bước đã dừng lại tại chỗ, người gác đêm gầy yếu, trầm mặc, cả người tản ra hơi thở cô độc và tuyệt vọng của họ ôm chặt lấy cổ người đàn ông cao lớn, từ từ nhắm mắt, run rẩy lặng lẽ thừa nhận những nụ hôn lên má, lên trán, lên môi hắn. Hắn thu mình lại, thân thể gầy yếu run rẩy nép vào vòng tay siết chặt của người đàn ông kia…

Ôi trời ạ! Không ai nói được lời nào, sự chú ý của tất cả đều tập trung vào bầu không khí xung quanh hai người, thậm chí họ còn theo bản năng ngừng thở, mãi cho tới khi người đàn ông kia biến mất, mang theo Snape, tựa như chưa bao giờ xuất hiện. Sau đó, một nam một nữ tiến vào, giơ hai cây đũa gỗ nhẹ nhàng khua…

Hermione và Ron rời khỏi hiệu thuốc, những ký ức có liên quan tới Snape đã biến mất khỏi đầu những người ở đó. Bọn họ còn phải đi báo tin cho những người đang tìm kiếm tại các thành phố khác, Draco, George, Sirius và Remus. Đồng thời họ cũng biết sắp tới, trong một khoảng thời gian, Harry và Snape không cần ai quấy rầy, cho dù muốn giải thích, họ cũng phải đợi Harry đồng ý đưa người đàn ông luôn yên lặng gánh vác tất cả đó xuất hiện trước họ…

Đột nhiên hiện ra trong phòng khách, Harry ôm chặt lấy Snape, người đã được anh dùng phép thuật bảo vệ. Cảm giác không khỏe do thuật ảo ảnh di hình gây ra biến mất, không tiếng động, anh ôm người ngồi xuống ghế sa lông, dùng sức siết mạnh tay, tựa hồ muốn đem thân hình gầy gò hung hăng nhập vào máu thịt. Sau hơn hai tháng lo sợ không yên, khoảng trống đánh mất trong linh hồn nhanh chóng được vỗ về, lấp đầy.

Snape cảm nhận được sự đau đớn vì thân thể bị siết chặt, thế nhưng hắn vẫn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ do nụ hôn trên môi mang đến. Lòng bàn tay truyền tới cảm giác đau, hắn mở to mắt nhìn, thấy Harry không do dự cắt qua lòng bàn tay hai người, mười ngón cùng nắm, thì thào chú ngữ anh nhớ kỹ, những ngôn từ mơ hồ và cổ xưa.

Không đợi hắn có thể phản ứng, phép thuật của Harry đã hoàn thành, những ma văn phức tạp theo một đạo ánh sáng nhàn nhạt hiện lên, chợt lóe trong không khí rồi biến mất – phép thuật truy tung, hoàn thành.

Ngay sau đó, Snape hoảng sợ phát hiện Harry gỡ dây chuyền xuống khỏi cổ hắn, xoa máu tươi vẫn không ngừng trào ra từ lòng bàn tay mình lên, lại bắt đầu những lời chú ngữ khác. Không biết phải làm thế nào, hắn trơ mắt nhìn Harry hoàn thành tất cả, nhìn một tia hồng ngân nổi lên giữa lòng mặt dây chuyền ánh bạc của mình, nhìn anh đeo nó lại vào cổ hắn. Làm xong những điều này, Harry nhẹ nhàng thở ra, vùi mặt vào tóc Snape thở sâu.

Lặng im thật lâu, lâu tới lúc phòng khách đã hoàn toàn chìm vào bóng tối. Đột nhiên Snape bắt đầu giãy giụa, nhưng rất nhanh hắn bị Harry dùng cả tay cả chân áp chế. Thở hổn hển, Snape mờ mịt nhìn hư không, cảm nhận được sự trói buộc ấm áp mà nặng nề trên người, từng tiếng từng tiếng gian nan mở miệng: “Thả… tôi… ra…” Thanh âm trống rỗng mà vụn vỡ, giống như từng từ đều dùng hết tất cả khí lực của hắn.

Thấy tứ chi hắn đều cứng đơ, đờ đẫn giống như rối gỗ, Harry không nói gì, chỉ chậm rãi ôm hắn ngồi thẳng dậy, tay vòng qua thắt lưng, bàn tay tiến vào bên trong áo khoác lông cừu, vén vạt áo sơ mi, nhẹ nhàng vuốt ve trên làn da man mát, cảm nhận người trong lòng đột nhiên căng thẳng, rồi thả lỏng mềm mại và run nhè nhẹ. Một hồi lâu sau, anh mới dùng giọng trầm thấp không ngừng giải thích bên tai Snape.

“Thật xin lỗi… Là lỗi của tôi… Thật xin lỗi…. Sev… Là lỗi của tôi… Tôi yêu em… Lẽ ra tôi phải sớm nhận ra… Tôi ngu ngốc đến đần độn rồi… Sev… Sev…”

Bắt lấy bàn tay khiến hắn bắt đầu run rẩy, Snape miễn cưỡng thốt lên từng từ: “… Anh… điên… rồi!”

Đột nhiên đèn sáng lên trong phòng khách, Snape nhìn gương mặt lộ ra, mái tóc lộn xộn, sắc diện xanh mét, râu ria xồm xoàm, tiều tụy không chịu nổi, đôi mắt xanh biếc tràn đầy tơ máu, thâm quầng, môi khô khốc, thậm chí còn nổi lên vài bọng nước. Trong mắt anh tràn đầy sự áy náy, thương tiếc, niềm vui sướng của người đánh mất vật trân quý nay đã tìm lại được, cùng với một thoáng quyết tâm sắt đá đến mức làm lòng người kinh hãi.

Cũng đồng thời trong lúc đó, Harry nhìn rõ người trước ngực mình, đau lòng đến không sao hình dung nổi: gương mặt hơn hai tháng trước còn đầy đặn một chút, giờ hõm sâu, xương gò má nhô ra, đôi mắt đen có vẻ lớn mà vô thần, môi mỏng xám xịt trắng bệch, sắc diện tái nhợt như bức tường vừa được quét vôi xong, không có một chút huyết sắc nào, cổ gầy đến mức như thể nắm được bằng một tay, làn da lạnh lẽo. Chỉ có mái tóc dài kia, ngoài hơi hơi bóng dầu, vẫn mềm mại mượt mà như trước, không thương tổn một chút nào.

Hít sâu, Harry không trả lời Snape, chậm rãi dung hợp giọng anh nghe được cùng với tiếng gọi trong ký ức. Cảm giác kinh ngạc vì người ôm trong lòng có thể mở miệng nói chuyện đã sớm bị sự luống cuống, kinh hoảng của hai tháng qua cùng với niềm vui ngất trời khi tìm lại được thứ trân quý phủ lấp. Còn về ngọn lửa giận mơ hồ lúc trước, nó đã biến mất không còn bóng dáng.

Dùng mặt cọ lên cái trán tái nhợt của hắn, Harry ném ra mấy câu khiến hắn cứng đơ cả người, đồng thời gọi gia tinh của họ: “Tôi đã nhớ lại tất cả… Sev, kể cả buổi tối hôm đó! Tôi cho rằng đối với điều này, em nên có lời giải thích! Nhưng hiện tại – Mimi!”

Gia tinh vụt xuất hiện, sau khi thấy Snape được ôm trong lòng Harry, nó vui sướng thét chói tai, nhưng tiếng thét rất nhanh bị chính nó kiềm nén. Gia tinh lắp bắp hoa chân múa tay mừng rỡ: “Chủ nhân Severus đã trở lại rồi! Mimi đã biết! Mimi sẽ chuẩn bị cho chủ nhân Severus thật nhiều đồ ngon! Chủ nhân rất gầy! Ha ha! Mimi muốn xuống bếp!”

Mỉm cười nhìn gia tinh luôn miệng lầm bầm suốt từ đầu cho tới khi biến mất, Harry ôm Snape đứng dậy. Họ cần tắm rửa sạch sẽ một chút.

‘Anh khôi phục trí nhớ, anh đã biết tất cả, ma dược mất đi hiệu lực…’ Một câu ấy không ngừng quanh quẩn trong tâm trí hỗn loạn của Snape. Thậm chí sau khi được vây quanh trong sự ấm áp, hắn mới phát hiện mình bị ngâm trong nước, từng tấc da thịt đều được cẩn thận vuốt ve, lau rửa. Bàn tay mang theo bọt nước mơn trớn trên má, trên trán, trên mi, trên khóe môi hắn. Tóc được nhẹ nhàng gội, sau đó vắt sang một bên vai.

Không biết phải phản ứng thế nào, Snape chỉ có thể trầm mặc và cứng ngắc để mặc Harry tùy ý bài bố, hầu hạ giống như đối đãi pha lê dễ vỡ, sau đó rời khỏi bồn tắm, mặc vào áo ngủ dày, ấm áp và thoải mái, nhìn Harry tự xử lý mình. Ngay cả cho tới khi họ tiến vào nhà ăn, hai bàn chân trần của Snape cũng không thể tiếp xúc với mặt đất, thậm chí vì ôm hắn, Harry còn dùng phép thuật để tự mặc quần áo!

Nhìn xem, gia tinh thật sự cực kỳ cao hứng, một bàn đồ ăn đầy ắp bày ra: súp hàu bơ, nấm rừng ninh kiểu Trung Quốc, tôm rang muối, bánh nhân thịt vàng óng, thịt hầm thơm phức, gà nướng, khoai tây nghiền ba loại khẩu vị, bánh xốp sô cô la, bánh táo, bánh bơ xinh xắn, trên bánh trang trí vô số loại hoa quả, tựa như đây không phải đơn giản là một bữa tối mà là một bữa tiệc nho nhỏ.

Ha ha cười, Harry không keo kiệt lời khích lệ đối với gia tinh. Gia tinh hưng phấn đến đỏ bừng mặt mày, túm lỗ tai biến mất, sau đó, dưới bếp vọng lên tiếng đập tường bang bang…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương