Đại Giới – Ái Nô
-
Chương 28
Vì lời của McGonagall và các em học sinh, Harry ở lại, mà sau một ngày nghỉ ngơi, Sanpe cũng đã hồi phục ít nhiều. Sau đó, Harry điều chỉnh lại phương thức dạy học, phân tổ đối kháng, cá nhân đối kháng, chiến thuật đối kháng, thậm chí McGonagall còn hoài nghi có phải Harry đang huấn luyện quân đội chứ không phải chỉ là dạy thực hành môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hay không ~
Snape vẫn đi theo xem Harry dạy học như trước, chẳng qua, anh không còn để Snape rời xa khỏi mình, anh sẽ để Snape ngồi ở nơi gần mình nhất, để mình chỉ cần chuyển mắt một chút là có thể nhìn đến cái người đang bị thương vì bạo động pháp lực này.
Nhưng có một điều mà Harry không tưởng tượng nổi, đó là chuyện giữa anh và Snape bị mấy đứa nhỏ tận mắt chứng khiến vài tình cảnh và có mặt trong buổi dạy học hôm đó kể lại. Không đến vài ngày, cả trường Hogwarts ồn ào huyên náo truyền bá truyện ‘Cứu thế chủ và nô lệ”, hơn nữa còn phân ra tới vài bản.
Có phiên bản gần giống nhất với sự thật – ‘bảo hộ theo bản năng’; có phiên bản ‘bị nguyền lấy thân hộ chủ’; có phiên bản ‘khế ước giữa nô lệ và chủ nhân’; điều kỳ quái nhất là không biết từ đâu còn truyền ra phiên bản ‘câu chuyện không thể nói rõ giữa cứu thế chủ và nô lệ’. Phiên bản này Harry ngẫu nhiên bắt quả tang thu được từ mấy đứa nhỏ đang lén lúi nhìn anh và Snape, sau khi đọc qua, dở khóc dở cười!
Đột nhiên nổi hứng, Harry cố ý hôn mạnh lên gò má tái nhợt của Snape, sau đó ôm lấy cái người hơi đờ ra này ở ngay trước mặt vài đứa nhỏ năm thứ năm đang lo lắng nhưng lại không thể ngừng ngắm anh và Snape, cuối cùng cười lớn rời đi trong tiếng hít sâu và tiếng thét chói tai của bọn nhỏ. Vừa đi, anh vừa thấy thú vị, ừ, ngày mai sẽ lại có lời đồn đại kiểu gì? Anh không để ý thấy người anh ôm trong lòng dần dần thả lỏng thân thể, vùi mặt vào hõm vai anh, càng không để ý thấy vành tai bị tóc che lấp hơi hơi lộ ra một mảnh ửng hồng.
Thuận tay ôm Snape đi được nửa đường, Harry vừa vặn đụng phải McGonagall đang kinh ngạc nhìn biểu tình cười sặc sụa của anh. Nén cười, Harry kể lại ‘câu chuyện’ cho McGonagall nhe, sau đó buông người hơi hơi giãy giụa trong lòng mình ra, đồng thời lại hôm mạnh lên mặt hắn một cái. McGonagall cười cũng không được, nghiêm mặt cũng không xong, chỉ có thể nhìn biểu tình mờ mịt của Snape, khóe miệng run rẩy…
“Harry, em, ơ này…” Vẫn luôn cho rằng Harry đối xử với Snape như với một đứa trẻ bình thường, McGonagall không hề nghĩ tới bất kỳ khả năng nào khác, mà chính Harry cũng không cảm thấy điều mình làm có gì không ổn, vẫn ôm lấy thắt lưng Snape, vừa đi vừa tán gẫu với McGonagall.
Những ngày tiếp theo, Harry không ngừng điều chỉnh kế hoạch huấn luyện theo niên cấp của học sinh, đồng thời, anh đưa Snape đi khắp những nơi mình đã từng đến, kể lại tất cả những gì mình đã trải qua cho người vẫn luôn lặng lẽ ở bên cạnh anh, không phải loại tin tức quá mức khoa trương trên báo, không phải kiểu nghiêm túc của tiểu sử, đây là những gì mà Harry Potter từng trải qua dưới ánh sáng chân thực nhất.
Họ đi qua hành lang cuối tầng ba, nơi từng có căn phòng cất dấu Hòn đá Phù thủy, cũng là nơi linh hồn Voldemort đã chạy trốn sau khi âm mưu thất bại. Họ tới Hồ Đen, nơi có lều thi đấu lấy trứng rồng, cũng là nơi Harry đã trải qua cuộc thi Tam Pháp Thuật đầu tiên. Ban đêm, Harry mang theo Snape cưỡi chổi Tia Chớp 500 bay lên bầu trời phía trên sân Quidditch, kể lại cuộc tấn công của các Giám ngục Azkaban vào năm thứ ba và ‘hành động vĩ đại’ của anh khi đấu với trái Bludger.
Cuối cùng, sau một phen đấu tranh tư tưởng, vào một buổi hoàng hôn, Harry đưa Snape tới ngôi nhà ven rừng, xuyên qua tán cây Liễu roi, đi theo đường ngầm hẹp quanh co tới Lều Hét, nơi anh gặp Lupin và Sirius lần dầu tiên, nơi anh gặp con người ‘chân chính’ của Snape lần đầu tiên, và cũng là ‘lần cuối cùng’.
Những vách tường bằng gỗ cũ nát, lung lay tưởng sắp đổ, lại vẫn sừng sững đứng như kỳ tích, còn có – mặt sàn phủ đầy bụi bặm. Harry nhìn khoảng sàn trống kia, đôi mắt xanh trở nên u ám, siết chặt tay quanh tay Snape. Hình ảnh hiện ra trong đầu dần dần lấp đầy mọi ngóc ngánh tâm trí anh, khiến anh không để ý thấy cơ thể mình đang ôm càng lúc càng cứng đơ.
Harry nhớ rõ, khắc sâu trong trí nhớ giống như vệt tối trong linh hồn, máu, rất nhiều máu ứa ra không ngừng từ vết thương lớn trên cái cổ tái nhợt của người đàn ông mặc áo chùng đen ngã trên mặt đất, cố gắng lấy tay chặn miệng vết thương. Lúc ấy anh đang làm gì vậy? Ừ phải, anh quỳ trên mặt đất, đầu ngối ngâm trong máu tươi nóng bỏng như tan chảy, lại kỳ thật đang dần lạnh như băng.
Anh khi ấy luống cuống, sợ hãi và kinh hoàng nhìn người đàn ông kia khó nhọc bảo mình tới gần, nhìn ký ức màu xanh bạc chầm chậm tràn ra từ tai, miệng và mắt hắn. Anh thậm chí không nghĩ đến việc cấp cứu, thậm chí ngay cả bình thủy tinh thu lấy những ký ức làm anh thống khổ, bi thương, phẫn nộ và tuyệt vọng cũng là do Hermione đưa cho…
Anh khi ấy chỉ có thể ngây người nghe âm thanh vỡ vụn đứt quãng, không còn mượt mà của kẻ mà anh tự cho là mình có quyền căm hận suốt sáu năm trời, theo bản năng tuân theo lời hắn, ‘hãy… nhìn… tôi…”
Động tĩnh nhỏ bé trước ngực khiến Harry bừng tỉnh khỏi những ký ức đang thắp lên biểu tình dữ tợn trên gương mặt anh. Anh cực lực ôm Snape vào lòng, cố gắng cảm nhận hơi ấm từ cơ thể gầy gò với thân nhiệt thấp hơn anh nhiều, sau đó hoảng sợ phát hiện đôi mắt Snape trống rỗng nhìn hư không, cơ thể không ngừng run rẩy, hai nắm đấm siết chặt tới mức có thể thấy cả khớp xương trắng nhợt hằn lên trên mu bàn tay, một đường gân xanh phập phồng, sắc mặt tái nhợt phảng phất sắc xanh mét, môi đã bị cắn tới đầm đìa máu tươi…
Gắng đè xuống sự kinh hoảng trong lòng, Harry kiểm tra pháp lực của Snape, vẫn hoàn hảo! lần trước pháp lực bị bạo động khiến chút phép thuật mà Snape có thể sử dụng tiêu hao gần như chẳng còn gì, tới hiện tại mới khôi phục được một chút pháp lực mỏng manh tới cơ hồ không có phản ứng. Anh nhẹ nhàng thở hắt ra, gấp gáp ôm lấy Snape đi ra khỏi Lều Hét, gắng đi nhanh trở về căn phòng dưới hầm của họ mà không tới trạm xá. Harry không muốn để bất cứ ai ngoài anh có thể thấy bộ dáng hiện tại của Snape, mặc dù anh căn bản không hề tự hỏi tại sao mình lại có loại ý tưởng này.
Vọt vào phòng tắm, phất tay đổ đầy nước ấm tỏa lên hơi nước vào bồn tắm lớn đủ chỗ cho hai người, Harry vội vàng cởi quần áo trên người mình và Snape, ôm người trực tiếp tiến vào làn nước có chút hơi nóng, để sự ấm áp quây lấy họ. Anh để Snape dựa vào ngực mình, cường ngạnh ấn cái đầu cứng còng vào vai mình, hết lần này đến lần khác thì thầm bên tai người đang run nhè nhẹ, không phản ứng, chỉ khẽ hô hấp, “Sev, Sev, Sev… tôi ở đây rồi… Tôi là Harry mà… Sev… Tôi ở ngay bên thầy…”
Không ngừng dùng phép thuật làm nóng lại nước đang dần dần nguội lạnh, Harry ngẫu nhiên phát hiện khi pháp lực của anh quanh quẩn ôm lấy Snape, người trong lòng anh sẽ thả lỏng hơn một chút. Điều này khiến anh mừng rỡ tới phát điên.
Harry cẩn thận phóng ra pháp lực, để luồng năng lượng lượn lờ vây quanh thân Snape, sau đó, vui mừng nhìn nét mặt tái nhợt dù thân thể đã ngâm trong nước ấm dần dần trở nên hồng hào, đôi mắt đen chậm rãi toát lên sự tức giận, rốt cuộc tựa hồ như linh hồn đã trở về thân thể, ánh mắt của Snape chuyển tới Harry.
Trong ánh mắt thoáng qua đó, hối hận, căm hờn, đau đớn, bi ai, khiếp sợ, khẩn cầu, ủy khuất, tuyệt vọng… Harry không biết liệu cứ tiếp tục nhìn vào đôi mắt đang dần dần khép lại kia dù chỉ một giây nữa thôi, anh sẽ nhìn thấy thêm bao nhiêu nỗi niềm phức tạp. Anh chỉ có thể cắn chặt răng, cố gắng áp chế thân thể đã lại bắt đầu giãy giụa kịch liệt trong vòng tay mình.
Gắt gao từ từ nhắm mắt lại, khóe môi không ngừng trào ra tơ máu, gương mặt run rẩy, Snape siết chặt cánh tay Harry đang vững vàng ôm quanh hắn, tựa hồ cố gắng đấu tranh cùng thứ gì đó, mồ hôi ướt đẫm trên trán, chảy dọc theo mặt, theo cổ rồi trượt xuống ngực, hòa vào làn nước nóng hầm hập…
Không dám ngừng phóng pháp lực ra bên ngoài, cũng không thể làm bất cứ điều gì cho người trong lòng mình, thậm chí chẳng biết hắn còn thanh tỉnh hay không, Harry chỉ có thể cố gắng dùng lực ở mức không làm thương tổn tới Snape, hai chân trụ quanh thân hình quá mức gầy gò, lại dùng sức ấn mái đầu bắt đầu lay động vào hõm vai mình, không ngừng đứt quãng trấn an, “Không sao… Sev… không sao… bình tĩnh lại nào…”
Nhờ thanh âm của anh, thân thể trong lòng anh dần dần ngừng giãy giụa, nhưng trở nên cứng đờ. Không hiểu nguyên do, Harry vừa tiếp tục trấn an, vừa chú ý tới biểu hiện của đối phương, mãi cho tới khi sự cứng ngắc tan thành mềm mại anh mới thở ra, ôm lấy người tựa hồ đã hôn mê từ từ bước ra khỏi bồn tắm.
Thân thể Harry hơi run run, sau gần bốn giờ phóng ra pháp lực, cơ hồ cả người rỗng tuếch chẳng còn gì. Anh cố sức nhẹ nhàng đặt Snape lên giường, sau đó buông mình vào chăn êm đệm ấm. Trước khi ánh mắt nặng nề khép lại trong cảm giác vô lực, anh không quên ôm người đang ngủ say không phản ứng vào lòng. Anh nhớ rõ, Snape thích ghé vào ngực anh ngủ…
Phòng ngủ tối tăm, chỉ có hơi thở mềm mại nhẹ nhàng không ngừng lặp lại, một giờ, hai giờ… từ từ, thân thể trắng nõn được ôm lấy hơi hơi nhúc nhích trong bóng đêm, sau đó dần dần hơi nâng mình lên, mái tóc đen dài rối tung che đi những vết sẹo trùng trùng điệp điệp trên tấm lưng đơn bạc nhợt nhạt. Ánh mắt người vừa thức dậy sững sờ nhìn quanh mình.
Snape nhìn Harry với ánh mắt do dự, không tin, phẫn uất mà căng thẳng, khắp mái tóc, khuôn mặt, vết sẹo, lông mày, mũi, môi, cằm… Không bỏ qua một chỗ nào, sau đó bắt đầu cẩn thận tách ra, nhưng bị cánh tay choàng qua hông chặt chẽ giam cầm. Người rõ ràng đã quá mệt nhọc mà ngủ say mấp máy môi, thỉnh thoảng thì thào, “Sev… Thật xin lỗi… ngủ đi… tôi ở bên thầy mà…”
Cách xưng hô quá mức thân thiết, nhưng lại vô cùng quen thuộc tự nhiên này khiến Snape cứng đờ, lại tiếp tục nhìn chăm chú. Sau đó, hắn dùng khuỷu tay phải chống đỡ thân thể, đầu ngón tay trái do dự chạm tới vai Harry – đồ án kia… Tới gần một chút, vội vàng rút về, sau đó lại chậm rãi tiếp cận, vừa chạm tới da thịt ấm áp liền nhanh chóng lui về, hết tới lại lui, mãi cho tới khi những ngón tay lạnh như băng bị bắt lấy trong bàn tay ấm áp.
Thân thể Snape cứng đơ trong nháy mắt. Hắn thậm chí còn nhắm hai mắt lại, môi hơi run run, tựa hồ như đang chờ đợi phán quyết gì ghê gớm lắm, nhưng đáp lại hắn, vẫn như trước chỉ là lời trấn an mơ màng không ý thức của Harry, “Nào… Đừng sợ… Sev… Không sao đâu… Tôi ở đây rồi…”
Cứ cứng người ở đó, Snape nhìn Harry, tiến thối lưỡng nan, trí nhớ cuồn cuộn hỗn loạn trào ra, đầu đau buốt. Sự mệt mỏi kiệt quệ và thôi thúc không thể khống chế của thể xác muốn tiến gần tới nguồn hơi ấm kia làm Snape lâm vào hỗn loạn. Thái dương hắn bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cánh tay chống đỡ thân thể bắt đầu run rẩy. Snape cắn môi, muốn kháng cự, nhưng khi bàn tay đang nắm lấy hắn bắt đầu dịu dàng vuốt ve tấm lưng vì nâng người lên mà trở nên lạnh lẽo, sự ấm áp và an tâm tràn ra từ nơi sâu thẳm trong linh hồn, khiến thân thể hắn tự an tĩnh lại.
Thân thể dịu xuống không thể khống chế, Snape cố gượng lại để nhìn Harry thật kỹ, cơ trên gương mặt không ngừng run rẩy như thể hắn đang cực kỳ thống khổ, gân xanh trên thái dương phập phồng, môi lại ướt máu. Một lúc lâu sau, tựa hồ bỏ cuộc, hắn chậm rãi thu lại cánh tay chống dỡ thân thể, thuận theo lực đạo của bàn tay to lớn vuốt trên lưng nằm xuống, ghé sát vào lồng ngực ấm áp, lặng nghe tiếng tim đập mà trong ký ức, luôn khiến hắn yên tâm và an lành. Vô vàn nỗi niềm cuồng loạn hiện lên trong đôi mắt, cuối cùng từ trong miệng phát ra tiếng thở dài mơ hồ, khàn khàn tuyệt vọng, “Ha…”…
Ánh sáng mặt trời nhờ phép thuật mà dễ dàng xâm nhập vào dưới hầm, kéo Harry dậy từ giấc ngủ. Anh chậm rãi mở mắt, cảm thấy chói, suy nghĩ dần thanh tỉnh, cuồn cuộn trào tới. Ký ức về tối hôm qua làm Harry thiếu chút nữa bật khỏi giường, chẳng qua mái đầu tóc đen trên ngực cùng cảm giác da thịt hơi phập phồng làm Harry theo bản năng ngừng mọi động tác, cũng nhẫn nại chịu đựng nỗi đau đớn như bị kim châm vì đột ngột cứng người.
Căng thẳng và lo lắng nhìn Snape vẫn ngủ say như cũ, Harry nhấc cánh tay bủn rủn lên, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc vương trên hai gò má tái nhợt. Thấy gương mặt hắn tuy tái nhợt nhưng không xanh mét như hôm qua, anh thở mạnh ra, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve đôi môi bị cắn tới toác ra sưng đỏ. Thật lâu sau, anh mới suy sụp thả tay xuống, cánh tay đang ôm Snape cũng vô thức siết chặt hơn, nhưng trong lúc đắm chìm suy nghĩ, Harry không phát hiện ra rằng động tác của anh khiến người trong lòng anh hơi cứng đờ.
Pháp lực cạn kiệt mang đến sự mệt mỏi và cảm giác vô rực, khiến Harry nằm xụi lơ không thể nhúc nhích, một hồi lâu sau mới lấy lại một chút khí lực. Anh nhớ lại biểu hiện tối qua của Snape, tự hỏi không biết hắn có khôi phục trí nhớ hay không, vì thế bắt đầu đấu tranh tư tưởng giữa việc đánh thức Snape hay không đánh thức Snape, cuối cùng cắn răng, khôi phục trí nhớ thì sao nào? Cực giỏi nổi giận! Rít gào! Nếu người đàn ông này có thể nói chuyện, có lẽ sẽ có phương thức đàm đạo tao nhã giống như nghệ thuật nhưng lại cũng có thể làm người tức chết… Được rồi, anh tiếp nhận là được chứ gì? Harry Potter anh không thẹn với lương tâm! … Ối… Chết tiệt, anh vẫn căng thẳng…
Snape vẫn đi theo xem Harry dạy học như trước, chẳng qua, anh không còn để Snape rời xa khỏi mình, anh sẽ để Snape ngồi ở nơi gần mình nhất, để mình chỉ cần chuyển mắt một chút là có thể nhìn đến cái người đang bị thương vì bạo động pháp lực này.
Nhưng có một điều mà Harry không tưởng tượng nổi, đó là chuyện giữa anh và Snape bị mấy đứa nhỏ tận mắt chứng khiến vài tình cảnh và có mặt trong buổi dạy học hôm đó kể lại. Không đến vài ngày, cả trường Hogwarts ồn ào huyên náo truyền bá truyện ‘Cứu thế chủ và nô lệ”, hơn nữa còn phân ra tới vài bản.
Có phiên bản gần giống nhất với sự thật – ‘bảo hộ theo bản năng’; có phiên bản ‘bị nguyền lấy thân hộ chủ’; có phiên bản ‘khế ước giữa nô lệ và chủ nhân’; điều kỳ quái nhất là không biết từ đâu còn truyền ra phiên bản ‘câu chuyện không thể nói rõ giữa cứu thế chủ và nô lệ’. Phiên bản này Harry ngẫu nhiên bắt quả tang thu được từ mấy đứa nhỏ đang lén lúi nhìn anh và Snape, sau khi đọc qua, dở khóc dở cười!
Đột nhiên nổi hứng, Harry cố ý hôn mạnh lên gò má tái nhợt của Snape, sau đó ôm lấy cái người hơi đờ ra này ở ngay trước mặt vài đứa nhỏ năm thứ năm đang lo lắng nhưng lại không thể ngừng ngắm anh và Snape, cuối cùng cười lớn rời đi trong tiếng hít sâu và tiếng thét chói tai của bọn nhỏ. Vừa đi, anh vừa thấy thú vị, ừ, ngày mai sẽ lại có lời đồn đại kiểu gì? Anh không để ý thấy người anh ôm trong lòng dần dần thả lỏng thân thể, vùi mặt vào hõm vai anh, càng không để ý thấy vành tai bị tóc che lấp hơi hơi lộ ra một mảnh ửng hồng.
Thuận tay ôm Snape đi được nửa đường, Harry vừa vặn đụng phải McGonagall đang kinh ngạc nhìn biểu tình cười sặc sụa của anh. Nén cười, Harry kể lại ‘câu chuyện’ cho McGonagall nhe, sau đó buông người hơi hơi giãy giụa trong lòng mình ra, đồng thời lại hôm mạnh lên mặt hắn một cái. McGonagall cười cũng không được, nghiêm mặt cũng không xong, chỉ có thể nhìn biểu tình mờ mịt của Snape, khóe miệng run rẩy…
“Harry, em, ơ này…” Vẫn luôn cho rằng Harry đối xử với Snape như với một đứa trẻ bình thường, McGonagall không hề nghĩ tới bất kỳ khả năng nào khác, mà chính Harry cũng không cảm thấy điều mình làm có gì không ổn, vẫn ôm lấy thắt lưng Snape, vừa đi vừa tán gẫu với McGonagall.
Những ngày tiếp theo, Harry không ngừng điều chỉnh kế hoạch huấn luyện theo niên cấp của học sinh, đồng thời, anh đưa Snape đi khắp những nơi mình đã từng đến, kể lại tất cả những gì mình đã trải qua cho người vẫn luôn lặng lẽ ở bên cạnh anh, không phải loại tin tức quá mức khoa trương trên báo, không phải kiểu nghiêm túc của tiểu sử, đây là những gì mà Harry Potter từng trải qua dưới ánh sáng chân thực nhất.
Họ đi qua hành lang cuối tầng ba, nơi từng có căn phòng cất dấu Hòn đá Phù thủy, cũng là nơi linh hồn Voldemort đã chạy trốn sau khi âm mưu thất bại. Họ tới Hồ Đen, nơi có lều thi đấu lấy trứng rồng, cũng là nơi Harry đã trải qua cuộc thi Tam Pháp Thuật đầu tiên. Ban đêm, Harry mang theo Snape cưỡi chổi Tia Chớp 500 bay lên bầu trời phía trên sân Quidditch, kể lại cuộc tấn công của các Giám ngục Azkaban vào năm thứ ba và ‘hành động vĩ đại’ của anh khi đấu với trái Bludger.
Cuối cùng, sau một phen đấu tranh tư tưởng, vào một buổi hoàng hôn, Harry đưa Snape tới ngôi nhà ven rừng, xuyên qua tán cây Liễu roi, đi theo đường ngầm hẹp quanh co tới Lều Hét, nơi anh gặp Lupin và Sirius lần dầu tiên, nơi anh gặp con người ‘chân chính’ của Snape lần đầu tiên, và cũng là ‘lần cuối cùng’.
Những vách tường bằng gỗ cũ nát, lung lay tưởng sắp đổ, lại vẫn sừng sững đứng như kỳ tích, còn có – mặt sàn phủ đầy bụi bặm. Harry nhìn khoảng sàn trống kia, đôi mắt xanh trở nên u ám, siết chặt tay quanh tay Snape. Hình ảnh hiện ra trong đầu dần dần lấp đầy mọi ngóc ngánh tâm trí anh, khiến anh không để ý thấy cơ thể mình đang ôm càng lúc càng cứng đơ.
Harry nhớ rõ, khắc sâu trong trí nhớ giống như vệt tối trong linh hồn, máu, rất nhiều máu ứa ra không ngừng từ vết thương lớn trên cái cổ tái nhợt của người đàn ông mặc áo chùng đen ngã trên mặt đất, cố gắng lấy tay chặn miệng vết thương. Lúc ấy anh đang làm gì vậy? Ừ phải, anh quỳ trên mặt đất, đầu ngối ngâm trong máu tươi nóng bỏng như tan chảy, lại kỳ thật đang dần lạnh như băng.
Anh khi ấy luống cuống, sợ hãi và kinh hoàng nhìn người đàn ông kia khó nhọc bảo mình tới gần, nhìn ký ức màu xanh bạc chầm chậm tràn ra từ tai, miệng và mắt hắn. Anh thậm chí không nghĩ đến việc cấp cứu, thậm chí ngay cả bình thủy tinh thu lấy những ký ức làm anh thống khổ, bi thương, phẫn nộ và tuyệt vọng cũng là do Hermione đưa cho…
Anh khi ấy chỉ có thể ngây người nghe âm thanh vỡ vụn đứt quãng, không còn mượt mà của kẻ mà anh tự cho là mình có quyền căm hận suốt sáu năm trời, theo bản năng tuân theo lời hắn, ‘hãy… nhìn… tôi…”
Động tĩnh nhỏ bé trước ngực khiến Harry bừng tỉnh khỏi những ký ức đang thắp lên biểu tình dữ tợn trên gương mặt anh. Anh cực lực ôm Snape vào lòng, cố gắng cảm nhận hơi ấm từ cơ thể gầy gò với thân nhiệt thấp hơn anh nhiều, sau đó hoảng sợ phát hiện đôi mắt Snape trống rỗng nhìn hư không, cơ thể không ngừng run rẩy, hai nắm đấm siết chặt tới mức có thể thấy cả khớp xương trắng nhợt hằn lên trên mu bàn tay, một đường gân xanh phập phồng, sắc mặt tái nhợt phảng phất sắc xanh mét, môi đã bị cắn tới đầm đìa máu tươi…
Gắng đè xuống sự kinh hoảng trong lòng, Harry kiểm tra pháp lực của Snape, vẫn hoàn hảo! lần trước pháp lực bị bạo động khiến chút phép thuật mà Snape có thể sử dụng tiêu hao gần như chẳng còn gì, tới hiện tại mới khôi phục được một chút pháp lực mỏng manh tới cơ hồ không có phản ứng. Anh nhẹ nhàng thở hắt ra, gấp gáp ôm lấy Snape đi ra khỏi Lều Hét, gắng đi nhanh trở về căn phòng dưới hầm của họ mà không tới trạm xá. Harry không muốn để bất cứ ai ngoài anh có thể thấy bộ dáng hiện tại của Snape, mặc dù anh căn bản không hề tự hỏi tại sao mình lại có loại ý tưởng này.
Vọt vào phòng tắm, phất tay đổ đầy nước ấm tỏa lên hơi nước vào bồn tắm lớn đủ chỗ cho hai người, Harry vội vàng cởi quần áo trên người mình và Snape, ôm người trực tiếp tiến vào làn nước có chút hơi nóng, để sự ấm áp quây lấy họ. Anh để Snape dựa vào ngực mình, cường ngạnh ấn cái đầu cứng còng vào vai mình, hết lần này đến lần khác thì thầm bên tai người đang run nhè nhẹ, không phản ứng, chỉ khẽ hô hấp, “Sev, Sev, Sev… tôi ở đây rồi… Tôi là Harry mà… Sev… Tôi ở ngay bên thầy…”
Không ngừng dùng phép thuật làm nóng lại nước đang dần dần nguội lạnh, Harry ngẫu nhiên phát hiện khi pháp lực của anh quanh quẩn ôm lấy Snape, người trong lòng anh sẽ thả lỏng hơn một chút. Điều này khiến anh mừng rỡ tới phát điên.
Harry cẩn thận phóng ra pháp lực, để luồng năng lượng lượn lờ vây quanh thân Snape, sau đó, vui mừng nhìn nét mặt tái nhợt dù thân thể đã ngâm trong nước ấm dần dần trở nên hồng hào, đôi mắt đen chậm rãi toát lên sự tức giận, rốt cuộc tựa hồ như linh hồn đã trở về thân thể, ánh mắt của Snape chuyển tới Harry.
Trong ánh mắt thoáng qua đó, hối hận, căm hờn, đau đớn, bi ai, khiếp sợ, khẩn cầu, ủy khuất, tuyệt vọng… Harry không biết liệu cứ tiếp tục nhìn vào đôi mắt đang dần dần khép lại kia dù chỉ một giây nữa thôi, anh sẽ nhìn thấy thêm bao nhiêu nỗi niềm phức tạp. Anh chỉ có thể cắn chặt răng, cố gắng áp chế thân thể đã lại bắt đầu giãy giụa kịch liệt trong vòng tay mình.
Gắt gao từ từ nhắm mắt lại, khóe môi không ngừng trào ra tơ máu, gương mặt run rẩy, Snape siết chặt cánh tay Harry đang vững vàng ôm quanh hắn, tựa hồ cố gắng đấu tranh cùng thứ gì đó, mồ hôi ướt đẫm trên trán, chảy dọc theo mặt, theo cổ rồi trượt xuống ngực, hòa vào làn nước nóng hầm hập…
Không dám ngừng phóng pháp lực ra bên ngoài, cũng không thể làm bất cứ điều gì cho người trong lòng mình, thậm chí chẳng biết hắn còn thanh tỉnh hay không, Harry chỉ có thể cố gắng dùng lực ở mức không làm thương tổn tới Snape, hai chân trụ quanh thân hình quá mức gầy gò, lại dùng sức ấn mái đầu bắt đầu lay động vào hõm vai mình, không ngừng đứt quãng trấn an, “Không sao… Sev… không sao… bình tĩnh lại nào…”
Nhờ thanh âm của anh, thân thể trong lòng anh dần dần ngừng giãy giụa, nhưng trở nên cứng đờ. Không hiểu nguyên do, Harry vừa tiếp tục trấn an, vừa chú ý tới biểu hiện của đối phương, mãi cho tới khi sự cứng ngắc tan thành mềm mại anh mới thở ra, ôm lấy người tựa hồ đã hôn mê từ từ bước ra khỏi bồn tắm.
Thân thể Harry hơi run run, sau gần bốn giờ phóng ra pháp lực, cơ hồ cả người rỗng tuếch chẳng còn gì. Anh cố sức nhẹ nhàng đặt Snape lên giường, sau đó buông mình vào chăn êm đệm ấm. Trước khi ánh mắt nặng nề khép lại trong cảm giác vô lực, anh không quên ôm người đang ngủ say không phản ứng vào lòng. Anh nhớ rõ, Snape thích ghé vào ngực anh ngủ…
Phòng ngủ tối tăm, chỉ có hơi thở mềm mại nhẹ nhàng không ngừng lặp lại, một giờ, hai giờ… từ từ, thân thể trắng nõn được ôm lấy hơi hơi nhúc nhích trong bóng đêm, sau đó dần dần hơi nâng mình lên, mái tóc đen dài rối tung che đi những vết sẹo trùng trùng điệp điệp trên tấm lưng đơn bạc nhợt nhạt. Ánh mắt người vừa thức dậy sững sờ nhìn quanh mình.
Snape nhìn Harry với ánh mắt do dự, không tin, phẫn uất mà căng thẳng, khắp mái tóc, khuôn mặt, vết sẹo, lông mày, mũi, môi, cằm… Không bỏ qua một chỗ nào, sau đó bắt đầu cẩn thận tách ra, nhưng bị cánh tay choàng qua hông chặt chẽ giam cầm. Người rõ ràng đã quá mệt nhọc mà ngủ say mấp máy môi, thỉnh thoảng thì thào, “Sev… Thật xin lỗi… ngủ đi… tôi ở bên thầy mà…”
Cách xưng hô quá mức thân thiết, nhưng lại vô cùng quen thuộc tự nhiên này khiến Snape cứng đờ, lại tiếp tục nhìn chăm chú. Sau đó, hắn dùng khuỷu tay phải chống đỡ thân thể, đầu ngón tay trái do dự chạm tới vai Harry – đồ án kia… Tới gần một chút, vội vàng rút về, sau đó lại chậm rãi tiếp cận, vừa chạm tới da thịt ấm áp liền nhanh chóng lui về, hết tới lại lui, mãi cho tới khi những ngón tay lạnh như băng bị bắt lấy trong bàn tay ấm áp.
Thân thể Snape cứng đơ trong nháy mắt. Hắn thậm chí còn nhắm hai mắt lại, môi hơi run run, tựa hồ như đang chờ đợi phán quyết gì ghê gớm lắm, nhưng đáp lại hắn, vẫn như trước chỉ là lời trấn an mơ màng không ý thức của Harry, “Nào… Đừng sợ… Sev… Không sao đâu… Tôi ở đây rồi…”
Cứ cứng người ở đó, Snape nhìn Harry, tiến thối lưỡng nan, trí nhớ cuồn cuộn hỗn loạn trào ra, đầu đau buốt. Sự mệt mỏi kiệt quệ và thôi thúc không thể khống chế của thể xác muốn tiến gần tới nguồn hơi ấm kia làm Snape lâm vào hỗn loạn. Thái dương hắn bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cánh tay chống đỡ thân thể bắt đầu run rẩy. Snape cắn môi, muốn kháng cự, nhưng khi bàn tay đang nắm lấy hắn bắt đầu dịu dàng vuốt ve tấm lưng vì nâng người lên mà trở nên lạnh lẽo, sự ấm áp và an tâm tràn ra từ nơi sâu thẳm trong linh hồn, khiến thân thể hắn tự an tĩnh lại.
Thân thể dịu xuống không thể khống chế, Snape cố gượng lại để nhìn Harry thật kỹ, cơ trên gương mặt không ngừng run rẩy như thể hắn đang cực kỳ thống khổ, gân xanh trên thái dương phập phồng, môi lại ướt máu. Một lúc lâu sau, tựa hồ bỏ cuộc, hắn chậm rãi thu lại cánh tay chống dỡ thân thể, thuận theo lực đạo của bàn tay to lớn vuốt trên lưng nằm xuống, ghé sát vào lồng ngực ấm áp, lặng nghe tiếng tim đập mà trong ký ức, luôn khiến hắn yên tâm và an lành. Vô vàn nỗi niềm cuồng loạn hiện lên trong đôi mắt, cuối cùng từ trong miệng phát ra tiếng thở dài mơ hồ, khàn khàn tuyệt vọng, “Ha…”…
Ánh sáng mặt trời nhờ phép thuật mà dễ dàng xâm nhập vào dưới hầm, kéo Harry dậy từ giấc ngủ. Anh chậm rãi mở mắt, cảm thấy chói, suy nghĩ dần thanh tỉnh, cuồn cuộn trào tới. Ký ức về tối hôm qua làm Harry thiếu chút nữa bật khỏi giường, chẳng qua mái đầu tóc đen trên ngực cùng cảm giác da thịt hơi phập phồng làm Harry theo bản năng ngừng mọi động tác, cũng nhẫn nại chịu đựng nỗi đau đớn như bị kim châm vì đột ngột cứng người.
Căng thẳng và lo lắng nhìn Snape vẫn ngủ say như cũ, Harry nhấc cánh tay bủn rủn lên, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc vương trên hai gò má tái nhợt. Thấy gương mặt hắn tuy tái nhợt nhưng không xanh mét như hôm qua, anh thở mạnh ra, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve đôi môi bị cắn tới toác ra sưng đỏ. Thật lâu sau, anh mới suy sụp thả tay xuống, cánh tay đang ôm Snape cũng vô thức siết chặt hơn, nhưng trong lúc đắm chìm suy nghĩ, Harry không phát hiện ra rằng động tác của anh khiến người trong lòng anh hơi cứng đờ.
Pháp lực cạn kiệt mang đến sự mệt mỏi và cảm giác vô rực, khiến Harry nằm xụi lơ không thể nhúc nhích, một hồi lâu sau mới lấy lại một chút khí lực. Anh nhớ lại biểu hiện tối qua của Snape, tự hỏi không biết hắn có khôi phục trí nhớ hay không, vì thế bắt đầu đấu tranh tư tưởng giữa việc đánh thức Snape hay không đánh thức Snape, cuối cùng cắn răng, khôi phục trí nhớ thì sao nào? Cực giỏi nổi giận! Rít gào! Nếu người đàn ông này có thể nói chuyện, có lẽ sẽ có phương thức đàm đạo tao nhã giống như nghệ thuật nhưng lại cũng có thể làm người tức chết… Được rồi, anh tiếp nhận là được chứ gì? Harry Potter anh không thẹn với lương tâm! … Ối… Chết tiệt, anh vẫn căng thẳng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook