Đại Giới – Ái Nô
-
Chương 26
Buông bút lông chim, Harry thở ra một hơi, vừa lòng nhìn kế hoạch huấn luyện lưu loát trải dài trên tấm da dê, ừ, đã rất tỉ mỉ rồi. Anh duỗi thắt lưng, chân chống đất, ngả vào lưng ghế dựa khiến nó ngả ra sau, chỉ được chống đỡ bởi hai chân mình, thân thể vẫn duy trì sự cân bằng, đầu ngửa ra, tầm nhìn đảo ngược bắt lấy hình ảnh Snape đang nằm nghiêng trên ghế sa lông bên lò sưởi, cầm một quyển sách ngẩn người.
Cuốn sách bìa đẹp đẽ được nắm trong những ngón tay thăng mảnh trắng ngần, tóc dài tản ra, hơi hơi che đậy gương mặt, lông mi dày rũ xuống, nửa để lộ ra đôi mắt đang chằm chằm nhìn cuốn sách, hai cánh môi nhợt nhạt hé mở, thân thể dựa nghiêng vào đệm Harry lót cho hắn ở tay vịn sô pha và mặt ghế, đôi chân thon dài hơi gấp lại trên ghế sa lông, gân lộ rõ trên chân, qua làn da tái nhợt cơ hồ có thể nhìn thấy những mạch máu xanh nhạt tinh tế, ngón chân hơi co quắp vì sợ lạnh, móng tay đầy đặn mượt mà hơi ửng hồng…
Ôi, ngửa lâu quá, đầu có chút choáng váng. Harry ngồi ngay ngắn dậy, lắc lắc đầu, đứng khỏi ghế. Anh chậm rãi, nhẹ nhàng đến bên cái người tuy ánh mắt dừng trên cuốn sách nhưng tâm hồn chẳng biết treo ngược đi đâu kia, ngồi xổm xuống, lấy đi sách ma dược cầm trong đôi tay lành lạnh. Nhìn Snape bị anh làm giật mình, thoáng đờ người, Harry cầm lấy tay hắn, lặng nhìn đôi mắt đen sâu thăm thẳm, đậm vẻ mê mang và bối rối, không thể nhìn rõ cảm tình.
“Đã hết buổi trưa rồi, Sev, mình ra ngoài đi dạo đi?” Harry đặt mông ngồi xuống thảm, vừa nói, vừa kéo chân Snape xuống khỏi ghế sa lông, đem đôi bàn chân cũng lạnh như băng ấp lên ngực mình, không nề hà chút nào, bắt đầu xoa nắn, mãi cho tới khi chúng trở nên ấm áp.
Ngón tay Harry lơ đãng xẹt qua gan bàn chân, làm Snape đang ngẩn người nhìn anh thấy nhột và giãy ra. Anh cười, buông chân hắn. Sau khi kéo giáo sư ma dược cũ của mình đứng lên, anh nhìn Snape chậm rãi đi giày, sau đó khoác lên áo khoác thật dày, yên lặng đứng đó chờ đợi.
Thở dài, Harry vươn ra, cầm lấy áo khoác đen đặt ở bên, hơi hơi động ngón tay, “Đi thôi.”
Thời điểm họ ra cửa vừa vặn trùng hợp với thời gian kết thúc của môn học đầu tiên trong buổi chiều. Đám học sinh năm thứ ba ôm sách vở, hoặc cao hứng phấn chấn, hoặc nhíu mày trầm tư, hoặc ủ rũ chán nản túa ra từ phòng học môn Độc dược. Chúng nhìn thấy Harry dắt Snape từ từ đi trong hành lang, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó như thể nghĩ ra gì đó, đều cúi chào Harry một cách kính trọng, “Thầy Potter.” Rồi sau đó, những ánh mắt len lén, tò mò trộm hướng về phía Snape bên cạnh anh.
Snape đang trở nên khẩn trương. Mỉm cười gật đầu, Harry kéo Snape chậm rãi đi tiếp. Sau khi đi xa khỏi nhóm học sinh, mấy lời thì thầm khe khẽ của bọn trẻ lọt vào tai anh, “Ồ! Có thấy không?” “Ừ, người đàn ông đó chính là ấy ấy của Harry Potter…” “Nghe nói ông ấy từng là giáo sư dạy ở trường Hogwarts!” “Thật đó, anh tớ kể ông ta tên là Severus Snape, là giáo sư môn Độc dược!” “Nhưng mà nhưng mà, chị tớ lại nói ông ta là một giáo sư rất nghiêm khắc, âm trầm, đáng sợ đó!” “Tớ nghe nói ông ta thích tra tấn học sinh…”…
Khóe miệng run rẩy, Harry quyết định lờ đi những lời bình luận về Snape cứ thế lọt vào tai anh, sau đó lại nghĩ con người trầm mặc bên cạnh anh rất có thể cũng nghe thấy những lời đó. Anh vô thức quay đầu, vừa vặn bắt gặp vẻ mê mang chợt lóe lên rồi biến mất trên gương mặt Snape. Thở dài, Harry nắm chặt tay Snape kéo, quay đầu, liền thấy cửa phòng học Độc dược rộng mở.
Nghĩ một chút, Harry kéo Snape tiến vào. Giáo sư hiện giờ đã rời khỏi đó, trong phòng học trống rỗng không có bóng ai. Tiết học môn Độc dược tiếp theo phải chờ cả tiếng sau.
Chậm rãi đi dạo một vòng quanh phòng học, cuối cùng, Harry dừng lại ở vị trí ngày xưa mình thường xuyên ngồi, chằm chằm nhìn trong chốc lát, nhớ tới buổi học ma dược đầu tiên của mình, không khỏi cong lên khóe miệng, “Ha! Sev, còn nhớ không? Trong buổi học ma dược đầu tiên của tôi, ôi, lúc đó thầy đúng là một, ừ, một tên khốn kiếp mà, thầy làm tôi ê mặt trước mọi người! Được rồi, tôi thừa nhận đúng là khi đó tôi chưa chuẩn bị bài, hơn nữa còn cãi lại thầy, nhưng mà, thầy cũng thật là…”
Nói liên miên không ngớt, Harry không ngừng kể về sự đối chọi gay gắt giữa mình và Snape trong môn ma dược. Anh tự nhiên kéo thầy cũ của mình tới hết chỗ này tới chỗ kia trong phòng học, sau đó, dừng lại trước tủ đựng sách giáo khoa. Buông tay Snape ra, Harry mở cửa tủ, giống như hết sức quen huộc, đưa tay vào góc sâu nhất sờ soạng, răn cắn môi, tựa hồ nhét cả nửa thân mình vào trong tủ.
Một hồi lâu sau, như tìm ra được cái gì đó, Harry gắng sức lôi cánh tay ra khỏi chiếc tủ đã bị mình làm loạn cả lên. Rút ra thành công, anh cầm trên tay một cuốn sách rõ ràng đã cũ nhưng vẫn được lưu giữ ở tình trạng không tồi.
Vỗ vỗ sách giáo khoa, nhìn bụi lờ mờ bắn ra khỏi bìa sách, tiêu tan trong không khí, Harry cười tủm tỉm giở xem, tán thưởng. “Oa, thật không ngờ nó vẫn còn ở nơi này!”
Nhìn những dòng chữ thanh tú, Harry hồi tưởng lại khi mình theo những ghi chép trong cuốn sách này và chế tác ma dược thành công, mình đã tràn đầy sùng kính gã “Hoàng tử Lai” kia như thế nào.
Khép cuốn sách giáo khoa lại, Harry đưa nó cho Snape, người đang quan sát phòng học. “Ha ha, Sev, cho thầy này, sách của ‘Hoàng tử Lai’, đương nhiên nó cũng thuộc về thầy!”
Đôi mắt đen bắt gặp mắt Harry, Snape yên lặng tiếp nhận, lật vài trang, nhìn thấy dòng chữ nho nhỏ ‘Quyển sách này thuộc về Hoàng tử Lai’, trên gương mặt lại càng xuất hiện nhiều biểu tình mê mang và hỗn loạn. Harry vẫn luôn chú ý hắn, thấy vậy, không thể không lấy lại cuốn sách trong tay hắn, bỏ vào túi mình, “Được rồi, Sev, chúng ta có thể từ từ xem nó sau khi trở về. Còn giờ, đi thôi, tiếp tục nào.”
Họ đi theo những cầu thang biến ảo lên tới tầng hai. Đứng bên ngoài phòng học Biến hình, xuyên qua cửa sổ lớn, Harry nhìn những học sinh chăm chú nghe giảng bên trong, chậc chậc lưỡi thành tiếng, “Ái chà, không biết giáo sư dạy Biến hình hiện tại là ai, nhưng năm thứ nhất, ôi, Merlin, khóa học Biến hình đầu tiên, giáo sư McGongagall thật sự là – nghiêm khắc!”
Đã có vài học sinh ngồi cạnh cửa sổ quay ra kinh ngạc nhìn họ, Harry lui đầu lại, kéo Snape nhanh chóng rời đi, anh cũng không muốn làm vị giáo sư đang giảng bài tức giận.
Snape yên lặng để mình bị lôi kéo, đi theo Harry hết chỗ này đến chỗ kia, nghe Harry cao hứng phấn chấn hoặc hơi hơi lược lược phiền muộn lảm nhảm, cứ như thể người đã trưởng thành bên hắn lại biến trở về đứa nhỏ không ngừng lải nhải, mãi cho tới khi một người thấp bé nhỏ con trong suốt xuất hiện, la to, “Oa! Nhìn xem ai này! Harry Potter!”
Thấy sắc mặt Harry trở nên cổ quái, Snape không khỏi nhíu mày, trừng mắt nhìn tên người lùn nhỏ con đang hoa chân múa tay hưng phấn giữa không trung kia, mà kẻ đó sau khi phát hiện thấy hắn liền cứng miệng, sau khi đơ ra mất vài giây đồng hồ liền thét lên chói tai và biến mất, “Rất xin lỗi! Giáo sư Snape!”
Bị tên người lùn nhỏ con vừa xuất hiện lại lập tức biến mất làm hoảng sợ, Snape theo bản năng nép mình vào Harry, sau đó an tâm buông mình vào cái ôm ấm áp, “A, không sao không sao, Sev, ha ha, đó là Peeves, một tên thích đùa dai! Ô, nhưng mà nó sợ ngươi! Không hổ danh là giáo sư khủng bố nhất của Hogwarts từ xưa đến nay nhỉ? Ha!”
Ôm lấy thắt lưng Snape, Harry cười tủm tỉm vỗ về lưng hắn, nhìn về chỗ Peeves biến mất, trong lòng cảm thán khâm phục lực uy hiếp mãi mãi vững bền của người trong lòng mình, cho dù hắn đã rời khỏi đây tới bảy năm.
Đứng vài giây trước cửa buồng vệ sinh nữ có Myrtle ngốc ngếch, Harry chột dạ nhìn trái phải vài lần, cuối cùng vẫn quyết định kéo Snape vào trong. Trời ạ, anh thất sự muốn tới mật thất kia xem xét, trải qua những năm đó, ngẫu nhiên nhớ lại, vẫn cảm thấy Phòng chứa bí mật của Slytherin, có lẽ không chỉ đơn giản có một con quái xà. Đi tới bên cạnh bồn nước, Harry mở miệng phát ra âm thanh khàn khàn trước con rắn nhỏ trên vòi nước, lại thấy người trong lòng hơi run rẩy nên siết chặt cánh tay hơn, “Nào, Sev, đừng sợ, ừ, đây chỉ là ngoại ngữ mà thôi! Đúng vậy, ngoại ngữ! Ha ha~”
Nhìn cửa vào tối đen xuất hiện trước mặt hai người, ngắm nghía dáng người của mình và Snape, sau một hồi tính toán, thấy có chút khó khăn, nhưng hẳn vẫn có thể qua được. Anh rút đũa thuần ra, phóng một màng bảo vệ phép thuật cho mình và Snape, tựa như bọt khí ôm lấy hai người, “Được rồi, Sev, không cần phải sợ, cùng tôi đi xuống thôi. À, bên trong không chừng lại có đồ vật nào đó hay ho~”
Gắt gao ôm Snape vào ngực mình, Harry hít sâu một hơi, nội tâm trào dâng niềm hưng phấn đã lâu không cảm thấy, ha ha, anh buông người nhảy vào. Trong khoảng khắc, từ bên ngoài đã không còn thấy được bóng dáng của hai người nữa, sau chốc lát, cửa vào chậm rãi đóng, hoàn toàn không để lại một dấu vết đặc biệt nào.
Snape im lặng đứng trước ngực Harry, cánh tay vòng qua cổ anh, cảm giác thân thể được bảo vệ rơi xuống dưới. Sau khoảng một, hai phút, hai chân chạm tới mặt đất, hắn tựa vào lồng ngực ấm áp, có chút bất an nhìn quanh: hơi tối, thoạt nhìn giống như một đai sảnh, tuy nhiên chỉ có vài cây cột cô độc, không bẩn thỉu nhưng không có hơi thở của sự sống.
Hắn nắm chặt bàn tay ấm áp hữu lực đang cầm tay mình, ngoan ngoãn đi qua đại sảnh với cái người đang gắng sức lải nhải như muốn giải thích những chuyện đã xảy ra. Những vết chai ram ráp cọ lên da hắn trong lúc bị kéo đi, khiến hắn thấy hơi buồn buồn. Ánh mắt dõi theo hướng bàn tay chỉ loạn của đối phương mà dừng lại ở trên mặt đất hoặc vài nơi tưởng chừng chẳng có gì đặc biệt.
“A, chính là nó! Pho tượng! Hừ, nhìn qua thì thấy vẫn xấu như vậy…” “Bộ dáng ma quỷ của Voldemort…” “Con Tử xà đi ra chính từ nơi này, ối ~~ thật là kinh tởm…” “Thế đấy, tôi giơ kiếm lên, cứ như vậy… sau đó như vậy… ha ha!”…
Tay bị buông ra, Snape yên lặng nhìn người thanh niên hoa chân múa tay, vui vẻ kể lại cho hắn một hồi chiến đấu dường như rất kinh tâm động phách. Khi cái tên Voldermort được nhắc tới, trong lòng hắn thoáng run rẩy, đó là nỗi kính sợ và kinh hoàng sinh ra từ nơi sâu nhất trong linh hồn. Khi nghe kể răng xà làm bị thương người trước mặt, hắn không thể ngăn mình vươn tay ra, sau đó tay hắn được cầm lấy, hắn được trấn an, “Ha ha, chẳng sao hết đâu mà. Đã có Fawkes thần kỳ rồi ~ nước mắt phượng hoàng có thể chữa trị mọi thương tổn~”
Nhẹ nhàng vỗ về lưng người đang dựa vào vai mình, Harry xác định trong nháy mắt, Snape đã run rẩy khi anh nhắc tới cái tên Voldermort. Điều này khiến anh có chút lo lắng. Đúng lúc đó, bụng réo lên nhắc nhở anh và Snape đã đi dạo được khá lâu, tuy Harry vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng họ có cả một tháng cơ mà. Ừ, chừng này thời gian đủ để anh sống lại với hồi ức của những năm tháng học trò đầy kích thích.
Trước khi đi, Harry thử phát ra âm thanh khàn khàn ‘mở cửa’, muốn xem có tìm được ít thu hoạch ngoài dự kiến nào không. Ngay khi anh thất vọng định đưa Snape đi, trên đùi phải của pho tượng bên cạnh mở ra một cánh cửa. Rất vui mừng, sau gần một giây đồng hồ do dự, Harry liền ỷ vào một thân thực lực, rút đũa thần ra, kéo Snape sát vào mình để bảo vệ, thật cẩn thận từ từ tiến đến cánh cổng thoạt nhìn tối đen, không biết dẫn đi đâu.
Qua bảy tám ngã rẽ, tới lúc thấy ánh sáng lóe lên trước mặt, Harry càng cẩn thận hơn đẩy Snape ra sau bảo vệ, chính mình tiến lên trước từng bước, đũa thần chìa ra, chú ngữ tấn công lúc nào cũng có thể phóng. Chẳng qua, lúc anh bước khỏi cửa, ánh mắt toát lên sự choáng váng, nơi này, rõ ràng chính là hành lang dưới hầm!
Kéo người bị dấu ra phía sau lại bên mình, Harry xoay người, nhìn cánh cửa họ vừa bước ra dần dần biến mất, uể oải rũ vai, chẳng lẽ Phòng chứ bí mật thực sự chỉ có một con quái xà sao??? Slytherin suy nghĩ kiểu gì vậy? Tạo ra một cái phòng chỉ có thể vào chứ không thể ra… Ối, đột nhiên lại nghĩ, nếu không có mật đạo này, anh và Snape sẽ bị nhốt lại trong căn phòng bí mật kia, lần này sẽ không có Fawkes!
Sờ sờ mũi, Harry nhếch miệng cười nhạo ‘vận may’ của chính mình, nhưng rồi nhìn Snape ở bên cạnh, tuy đã được pháp thuật bảo vệ nhưng vẫn hơi hơi dính bẩn, ngoan ngoãn nhận sai, được rồi, anh – cũng có bốc đồng một chút đi?
Gượng cười, Harry kéo người đang yên lạnh nhìn mình, “Được rồi, Sev, ừ, chúng ta đi tắm rửa một chút, sau đó ăn tối! Merlin ạ, bụng của tôi muốn dính vào lưng rồi!”
Miếng bọt biển được cẩn thận thấm sữa tắm chà loạn lên tấm lưng thẳng, tới tới lui lui trên toàn thân Snape. Nhẹ nhàng lau một hồi, sau đó dùng vòi phun nước rửa sạch đám bọt trắng xóa, Harry nhìn trước mắt mình dần dần lộ ra thân thể thanh mảnh loang lổ đầy những vết sẹo xấu xí khiến người ta phải kinh sợ, thắt lưng gầy tới mức tưởng chừng có thể hoàn toàn ôm lấy trong hai bàn tay.
Lần nào giúp Snape tắm rửa xong cũng vậy, Harry đè nén cảm giác chua xót và đau đớn trong lòng. Anh nhẹ nhàng dùng khăn lông lớn lau khô người cho Snape, sau đó mặc cho hắn áo ngủ dầy đã được chuẩn bị sẵn, buông người đã tắm sạch ra, buộc mái tóc dài lên. Sau khi hoàn thành hết, anh mới theo thói quen hít vào mùi thơm quen thuộc, mỉm cười, “Ừ ~ thơm lắm! Tốt rồi, Snape, giờ thì ra ngoài nhé? Tôi lập tức sẽ ra ngay~”
Sau khi Harry vội vàng tắm rửa xong và khoác khăn tắm bước ra, không ngoài ý muốn, khăn trên đầu bị lấy mất. Anh cười tủm tỉm, để mình được kéo đến bên giường, ngồi xuống, hưởng thụ sự đãi ngộ giống như dành cho quốc vương – để Snape lau tóc cho mình.
Cuốn sách bìa đẹp đẽ được nắm trong những ngón tay thăng mảnh trắng ngần, tóc dài tản ra, hơi hơi che đậy gương mặt, lông mi dày rũ xuống, nửa để lộ ra đôi mắt đang chằm chằm nhìn cuốn sách, hai cánh môi nhợt nhạt hé mở, thân thể dựa nghiêng vào đệm Harry lót cho hắn ở tay vịn sô pha và mặt ghế, đôi chân thon dài hơi gấp lại trên ghế sa lông, gân lộ rõ trên chân, qua làn da tái nhợt cơ hồ có thể nhìn thấy những mạch máu xanh nhạt tinh tế, ngón chân hơi co quắp vì sợ lạnh, móng tay đầy đặn mượt mà hơi ửng hồng…
Ôi, ngửa lâu quá, đầu có chút choáng váng. Harry ngồi ngay ngắn dậy, lắc lắc đầu, đứng khỏi ghế. Anh chậm rãi, nhẹ nhàng đến bên cái người tuy ánh mắt dừng trên cuốn sách nhưng tâm hồn chẳng biết treo ngược đi đâu kia, ngồi xổm xuống, lấy đi sách ma dược cầm trong đôi tay lành lạnh. Nhìn Snape bị anh làm giật mình, thoáng đờ người, Harry cầm lấy tay hắn, lặng nhìn đôi mắt đen sâu thăm thẳm, đậm vẻ mê mang và bối rối, không thể nhìn rõ cảm tình.
“Đã hết buổi trưa rồi, Sev, mình ra ngoài đi dạo đi?” Harry đặt mông ngồi xuống thảm, vừa nói, vừa kéo chân Snape xuống khỏi ghế sa lông, đem đôi bàn chân cũng lạnh như băng ấp lên ngực mình, không nề hà chút nào, bắt đầu xoa nắn, mãi cho tới khi chúng trở nên ấm áp.
Ngón tay Harry lơ đãng xẹt qua gan bàn chân, làm Snape đang ngẩn người nhìn anh thấy nhột và giãy ra. Anh cười, buông chân hắn. Sau khi kéo giáo sư ma dược cũ của mình đứng lên, anh nhìn Snape chậm rãi đi giày, sau đó khoác lên áo khoác thật dày, yên lặng đứng đó chờ đợi.
Thở dài, Harry vươn ra, cầm lấy áo khoác đen đặt ở bên, hơi hơi động ngón tay, “Đi thôi.”
Thời điểm họ ra cửa vừa vặn trùng hợp với thời gian kết thúc của môn học đầu tiên trong buổi chiều. Đám học sinh năm thứ ba ôm sách vở, hoặc cao hứng phấn chấn, hoặc nhíu mày trầm tư, hoặc ủ rũ chán nản túa ra từ phòng học môn Độc dược. Chúng nhìn thấy Harry dắt Snape từ từ đi trong hành lang, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó như thể nghĩ ra gì đó, đều cúi chào Harry một cách kính trọng, “Thầy Potter.” Rồi sau đó, những ánh mắt len lén, tò mò trộm hướng về phía Snape bên cạnh anh.
Snape đang trở nên khẩn trương. Mỉm cười gật đầu, Harry kéo Snape chậm rãi đi tiếp. Sau khi đi xa khỏi nhóm học sinh, mấy lời thì thầm khe khẽ của bọn trẻ lọt vào tai anh, “Ồ! Có thấy không?” “Ừ, người đàn ông đó chính là ấy ấy của Harry Potter…” “Nghe nói ông ấy từng là giáo sư dạy ở trường Hogwarts!” “Thật đó, anh tớ kể ông ta tên là Severus Snape, là giáo sư môn Độc dược!” “Nhưng mà nhưng mà, chị tớ lại nói ông ta là một giáo sư rất nghiêm khắc, âm trầm, đáng sợ đó!” “Tớ nghe nói ông ta thích tra tấn học sinh…”…
Khóe miệng run rẩy, Harry quyết định lờ đi những lời bình luận về Snape cứ thế lọt vào tai anh, sau đó lại nghĩ con người trầm mặc bên cạnh anh rất có thể cũng nghe thấy những lời đó. Anh vô thức quay đầu, vừa vặn bắt gặp vẻ mê mang chợt lóe lên rồi biến mất trên gương mặt Snape. Thở dài, Harry nắm chặt tay Snape kéo, quay đầu, liền thấy cửa phòng học Độc dược rộng mở.
Nghĩ một chút, Harry kéo Snape tiến vào. Giáo sư hiện giờ đã rời khỏi đó, trong phòng học trống rỗng không có bóng ai. Tiết học môn Độc dược tiếp theo phải chờ cả tiếng sau.
Chậm rãi đi dạo một vòng quanh phòng học, cuối cùng, Harry dừng lại ở vị trí ngày xưa mình thường xuyên ngồi, chằm chằm nhìn trong chốc lát, nhớ tới buổi học ma dược đầu tiên của mình, không khỏi cong lên khóe miệng, “Ha! Sev, còn nhớ không? Trong buổi học ma dược đầu tiên của tôi, ôi, lúc đó thầy đúng là một, ừ, một tên khốn kiếp mà, thầy làm tôi ê mặt trước mọi người! Được rồi, tôi thừa nhận đúng là khi đó tôi chưa chuẩn bị bài, hơn nữa còn cãi lại thầy, nhưng mà, thầy cũng thật là…”
Nói liên miên không ngớt, Harry không ngừng kể về sự đối chọi gay gắt giữa mình và Snape trong môn ma dược. Anh tự nhiên kéo thầy cũ của mình tới hết chỗ này tới chỗ kia trong phòng học, sau đó, dừng lại trước tủ đựng sách giáo khoa. Buông tay Snape ra, Harry mở cửa tủ, giống như hết sức quen huộc, đưa tay vào góc sâu nhất sờ soạng, răn cắn môi, tựa hồ nhét cả nửa thân mình vào trong tủ.
Một hồi lâu sau, như tìm ra được cái gì đó, Harry gắng sức lôi cánh tay ra khỏi chiếc tủ đã bị mình làm loạn cả lên. Rút ra thành công, anh cầm trên tay một cuốn sách rõ ràng đã cũ nhưng vẫn được lưu giữ ở tình trạng không tồi.
Vỗ vỗ sách giáo khoa, nhìn bụi lờ mờ bắn ra khỏi bìa sách, tiêu tan trong không khí, Harry cười tủm tỉm giở xem, tán thưởng. “Oa, thật không ngờ nó vẫn còn ở nơi này!”
Nhìn những dòng chữ thanh tú, Harry hồi tưởng lại khi mình theo những ghi chép trong cuốn sách này và chế tác ma dược thành công, mình đã tràn đầy sùng kính gã “Hoàng tử Lai” kia như thế nào.
Khép cuốn sách giáo khoa lại, Harry đưa nó cho Snape, người đang quan sát phòng học. “Ha ha, Sev, cho thầy này, sách của ‘Hoàng tử Lai’, đương nhiên nó cũng thuộc về thầy!”
Đôi mắt đen bắt gặp mắt Harry, Snape yên lặng tiếp nhận, lật vài trang, nhìn thấy dòng chữ nho nhỏ ‘Quyển sách này thuộc về Hoàng tử Lai’, trên gương mặt lại càng xuất hiện nhiều biểu tình mê mang và hỗn loạn. Harry vẫn luôn chú ý hắn, thấy vậy, không thể không lấy lại cuốn sách trong tay hắn, bỏ vào túi mình, “Được rồi, Sev, chúng ta có thể từ từ xem nó sau khi trở về. Còn giờ, đi thôi, tiếp tục nào.”
Họ đi theo những cầu thang biến ảo lên tới tầng hai. Đứng bên ngoài phòng học Biến hình, xuyên qua cửa sổ lớn, Harry nhìn những học sinh chăm chú nghe giảng bên trong, chậc chậc lưỡi thành tiếng, “Ái chà, không biết giáo sư dạy Biến hình hiện tại là ai, nhưng năm thứ nhất, ôi, Merlin, khóa học Biến hình đầu tiên, giáo sư McGongagall thật sự là – nghiêm khắc!”
Đã có vài học sinh ngồi cạnh cửa sổ quay ra kinh ngạc nhìn họ, Harry lui đầu lại, kéo Snape nhanh chóng rời đi, anh cũng không muốn làm vị giáo sư đang giảng bài tức giận.
Snape yên lặng để mình bị lôi kéo, đi theo Harry hết chỗ này đến chỗ kia, nghe Harry cao hứng phấn chấn hoặc hơi hơi lược lược phiền muộn lảm nhảm, cứ như thể người đã trưởng thành bên hắn lại biến trở về đứa nhỏ không ngừng lải nhải, mãi cho tới khi một người thấp bé nhỏ con trong suốt xuất hiện, la to, “Oa! Nhìn xem ai này! Harry Potter!”
Thấy sắc mặt Harry trở nên cổ quái, Snape không khỏi nhíu mày, trừng mắt nhìn tên người lùn nhỏ con đang hoa chân múa tay hưng phấn giữa không trung kia, mà kẻ đó sau khi phát hiện thấy hắn liền cứng miệng, sau khi đơ ra mất vài giây đồng hồ liền thét lên chói tai và biến mất, “Rất xin lỗi! Giáo sư Snape!”
Bị tên người lùn nhỏ con vừa xuất hiện lại lập tức biến mất làm hoảng sợ, Snape theo bản năng nép mình vào Harry, sau đó an tâm buông mình vào cái ôm ấm áp, “A, không sao không sao, Sev, ha ha, đó là Peeves, một tên thích đùa dai! Ô, nhưng mà nó sợ ngươi! Không hổ danh là giáo sư khủng bố nhất của Hogwarts từ xưa đến nay nhỉ? Ha!”
Ôm lấy thắt lưng Snape, Harry cười tủm tỉm vỗ về lưng hắn, nhìn về chỗ Peeves biến mất, trong lòng cảm thán khâm phục lực uy hiếp mãi mãi vững bền của người trong lòng mình, cho dù hắn đã rời khỏi đây tới bảy năm.
Đứng vài giây trước cửa buồng vệ sinh nữ có Myrtle ngốc ngếch, Harry chột dạ nhìn trái phải vài lần, cuối cùng vẫn quyết định kéo Snape vào trong. Trời ạ, anh thất sự muốn tới mật thất kia xem xét, trải qua những năm đó, ngẫu nhiên nhớ lại, vẫn cảm thấy Phòng chứa bí mật của Slytherin, có lẽ không chỉ đơn giản có một con quái xà. Đi tới bên cạnh bồn nước, Harry mở miệng phát ra âm thanh khàn khàn trước con rắn nhỏ trên vòi nước, lại thấy người trong lòng hơi run rẩy nên siết chặt cánh tay hơn, “Nào, Sev, đừng sợ, ừ, đây chỉ là ngoại ngữ mà thôi! Đúng vậy, ngoại ngữ! Ha ha~”
Nhìn cửa vào tối đen xuất hiện trước mặt hai người, ngắm nghía dáng người của mình và Snape, sau một hồi tính toán, thấy có chút khó khăn, nhưng hẳn vẫn có thể qua được. Anh rút đũa thuần ra, phóng một màng bảo vệ phép thuật cho mình và Snape, tựa như bọt khí ôm lấy hai người, “Được rồi, Sev, không cần phải sợ, cùng tôi đi xuống thôi. À, bên trong không chừng lại có đồ vật nào đó hay ho~”
Gắt gao ôm Snape vào ngực mình, Harry hít sâu một hơi, nội tâm trào dâng niềm hưng phấn đã lâu không cảm thấy, ha ha, anh buông người nhảy vào. Trong khoảng khắc, từ bên ngoài đã không còn thấy được bóng dáng của hai người nữa, sau chốc lát, cửa vào chậm rãi đóng, hoàn toàn không để lại một dấu vết đặc biệt nào.
Snape im lặng đứng trước ngực Harry, cánh tay vòng qua cổ anh, cảm giác thân thể được bảo vệ rơi xuống dưới. Sau khoảng một, hai phút, hai chân chạm tới mặt đất, hắn tựa vào lồng ngực ấm áp, có chút bất an nhìn quanh: hơi tối, thoạt nhìn giống như một đai sảnh, tuy nhiên chỉ có vài cây cột cô độc, không bẩn thỉu nhưng không có hơi thở của sự sống.
Hắn nắm chặt bàn tay ấm áp hữu lực đang cầm tay mình, ngoan ngoãn đi qua đại sảnh với cái người đang gắng sức lải nhải như muốn giải thích những chuyện đã xảy ra. Những vết chai ram ráp cọ lên da hắn trong lúc bị kéo đi, khiến hắn thấy hơi buồn buồn. Ánh mắt dõi theo hướng bàn tay chỉ loạn của đối phương mà dừng lại ở trên mặt đất hoặc vài nơi tưởng chừng chẳng có gì đặc biệt.
“A, chính là nó! Pho tượng! Hừ, nhìn qua thì thấy vẫn xấu như vậy…” “Bộ dáng ma quỷ của Voldemort…” “Con Tử xà đi ra chính từ nơi này, ối ~~ thật là kinh tởm…” “Thế đấy, tôi giơ kiếm lên, cứ như vậy… sau đó như vậy… ha ha!”…
Tay bị buông ra, Snape yên lặng nhìn người thanh niên hoa chân múa tay, vui vẻ kể lại cho hắn một hồi chiến đấu dường như rất kinh tâm động phách. Khi cái tên Voldermort được nhắc tới, trong lòng hắn thoáng run rẩy, đó là nỗi kính sợ và kinh hoàng sinh ra từ nơi sâu nhất trong linh hồn. Khi nghe kể răng xà làm bị thương người trước mặt, hắn không thể ngăn mình vươn tay ra, sau đó tay hắn được cầm lấy, hắn được trấn an, “Ha ha, chẳng sao hết đâu mà. Đã có Fawkes thần kỳ rồi ~ nước mắt phượng hoàng có thể chữa trị mọi thương tổn~”
Nhẹ nhàng vỗ về lưng người đang dựa vào vai mình, Harry xác định trong nháy mắt, Snape đã run rẩy khi anh nhắc tới cái tên Voldermort. Điều này khiến anh có chút lo lắng. Đúng lúc đó, bụng réo lên nhắc nhở anh và Snape đã đi dạo được khá lâu, tuy Harry vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng họ có cả một tháng cơ mà. Ừ, chừng này thời gian đủ để anh sống lại với hồi ức của những năm tháng học trò đầy kích thích.
Trước khi đi, Harry thử phát ra âm thanh khàn khàn ‘mở cửa’, muốn xem có tìm được ít thu hoạch ngoài dự kiến nào không. Ngay khi anh thất vọng định đưa Snape đi, trên đùi phải của pho tượng bên cạnh mở ra một cánh cửa. Rất vui mừng, sau gần một giây đồng hồ do dự, Harry liền ỷ vào một thân thực lực, rút đũa thần ra, kéo Snape sát vào mình để bảo vệ, thật cẩn thận từ từ tiến đến cánh cổng thoạt nhìn tối đen, không biết dẫn đi đâu.
Qua bảy tám ngã rẽ, tới lúc thấy ánh sáng lóe lên trước mặt, Harry càng cẩn thận hơn đẩy Snape ra sau bảo vệ, chính mình tiến lên trước từng bước, đũa thần chìa ra, chú ngữ tấn công lúc nào cũng có thể phóng. Chẳng qua, lúc anh bước khỏi cửa, ánh mắt toát lên sự choáng váng, nơi này, rõ ràng chính là hành lang dưới hầm!
Kéo người bị dấu ra phía sau lại bên mình, Harry xoay người, nhìn cánh cửa họ vừa bước ra dần dần biến mất, uể oải rũ vai, chẳng lẽ Phòng chứ bí mật thực sự chỉ có một con quái xà sao??? Slytherin suy nghĩ kiểu gì vậy? Tạo ra một cái phòng chỉ có thể vào chứ không thể ra… Ối, đột nhiên lại nghĩ, nếu không có mật đạo này, anh và Snape sẽ bị nhốt lại trong căn phòng bí mật kia, lần này sẽ không có Fawkes!
Sờ sờ mũi, Harry nhếch miệng cười nhạo ‘vận may’ của chính mình, nhưng rồi nhìn Snape ở bên cạnh, tuy đã được pháp thuật bảo vệ nhưng vẫn hơi hơi dính bẩn, ngoan ngoãn nhận sai, được rồi, anh – cũng có bốc đồng một chút đi?
Gượng cười, Harry kéo người đang yên lạnh nhìn mình, “Được rồi, Sev, ừ, chúng ta đi tắm rửa một chút, sau đó ăn tối! Merlin ạ, bụng của tôi muốn dính vào lưng rồi!”
Miếng bọt biển được cẩn thận thấm sữa tắm chà loạn lên tấm lưng thẳng, tới tới lui lui trên toàn thân Snape. Nhẹ nhàng lau một hồi, sau đó dùng vòi phun nước rửa sạch đám bọt trắng xóa, Harry nhìn trước mắt mình dần dần lộ ra thân thể thanh mảnh loang lổ đầy những vết sẹo xấu xí khiến người ta phải kinh sợ, thắt lưng gầy tới mức tưởng chừng có thể hoàn toàn ôm lấy trong hai bàn tay.
Lần nào giúp Snape tắm rửa xong cũng vậy, Harry đè nén cảm giác chua xót và đau đớn trong lòng. Anh nhẹ nhàng dùng khăn lông lớn lau khô người cho Snape, sau đó mặc cho hắn áo ngủ dầy đã được chuẩn bị sẵn, buông người đã tắm sạch ra, buộc mái tóc dài lên. Sau khi hoàn thành hết, anh mới theo thói quen hít vào mùi thơm quen thuộc, mỉm cười, “Ừ ~ thơm lắm! Tốt rồi, Snape, giờ thì ra ngoài nhé? Tôi lập tức sẽ ra ngay~”
Sau khi Harry vội vàng tắm rửa xong và khoác khăn tắm bước ra, không ngoài ý muốn, khăn trên đầu bị lấy mất. Anh cười tủm tỉm, để mình được kéo đến bên giường, ngồi xuống, hưởng thụ sự đãi ngộ giống như dành cho quốc vương – để Snape lau tóc cho mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook