Đại Giá Quý Phi
Chương 65: Vong (hạ)



(Mất)

Một đêm kinh tâm hỗn loạn như thế, khiến cho người ta không khỏi nơm nớp lo âu phập phồng thấp thỏm, rất nhiều năm về sau, một đêm này vẫn như cũ khắc sâu trong lòng người Long Thành, từ hoảng sợ ban đầu, dần dần trở thành chuyện tiêu khiển của người ta sau khi ăn xong trà bánh.

Một đêm này, giữa Long Thành ngoại trừ trẻ nhỏ dưới ba tuổi, hầu như với mọi người đều là một đêm không ngủ, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra mà thấy quan binh xộc vào nhà mình tiến hành điều tra, tiếng vó ngựa ngoài cửa sổ không ngừng xộc vào tai, gió bắc thê lương than khóc, dường như ai thán hết thảy kẻ si tình thế gian.

Ngoài Lăng Thục viên quỳ một loạt văn võ bá quan, lạnh run trong gió lạnh, thậm chí có vài vị đại thần luống tuổi run lẩy bẩy lẩy bẩy, bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu, nhưng mọi người vẫn gắng quỳ như thế, không ai rời đi, Long Ngự Thiên lại thong thả bước trong Lăng Thục viên, tùy ý bọn họ quỳ, chỉ là không nhìn lấy.

Giờ phút này, hắn rốt cuộc đã hiểu được một câu nói kia Khiêm Vương trước khi ra đi đã nói với hắn. Nếu không có y bầu bạn, được thiên hạ thì sao? Nếu vì y, cho dù có hủy cả thế gian lại như thế nào?

Hắn rốt cuộc hiểu được, vì sao khi mọi người khuyên hắn không nên thả Khiêm Vương về Tương Thành, hắn lại vẫn như thế mở cửa thành cho hắn ta, nguyên lai đáy lòng đã sớm có ý thả hổ về rừng, chờ hổ đến vồ.

Khi phương đông mọc lên ánh sao kim, thống lĩnh cấm vệ quân Tư Đồ báo lại, “Mỗi quan viên lớn nhỏ, từng nhà bình dân bách tính và toàn bộ cửa hiệu lớn bé trong thành đều đã được lục soát, không phát hiện ra bóng dáng của Lí Tĩnh Lam và nhân vật khả nghi nào.”

Trong lòng Long Ngự Thiên trầm xuống, không nén nổi lảo đảo cả người, Phúc Thọ mau chóng đỡ lấy, lại bị hắn đẩy ra.

Sau một khắc, Nhậm Tướng quân lãnh binh phục mệnh, “Tinh binh thiết kỵ lấy Long Thành làm trung tâm, ra roi thúc ngựa truy xét gần trăm dặm, chưa phát hiện đám người Lí Vệ Đình và Lí Tĩnh Lam.”

Tâm Long Ngự Thiên lại trầm đi, ngã ngồi trên ghế.

Sắc trời sáng tỏ là khi, bên trong Lăng Thục viên truyền ra một tiếng trẻ sơ sinh khóc, Đại hoàng tử ra đời rồi.

Long Ngự Thiên xoải bước định tiến vào trong, hy vọng Thục phi có thể còn sót lại chút hơi tàn, hy vọng Thục phi có thể nói cho hắn biết Lí Tĩnh Lam đến tột cùng là đã tới phương nào.

“Hoàng thượng!”

Long Ngự Thiên dừng bước, nhìn Lí Nho Sinh xuất hiện từ khoảng không, lại có chút không muốn nghe tin tức hắn mang đến.

“Rời thành hơn ba mươi dặm về hướng tây bắc trong một bãi ma phát hiện một khối thi thể, vóc người tương tự Lí Tĩnh Lam, nhưng dung mạo lại bị người ta phá hủy, cho nên không cách nào nhận ra.”

Long Ngự Thiên cảm thấy trước mắt một mảng tối đen, ngay cả chúng cung nữ thái giám nhất loạt quỳ xuống chúc mừng hắn tin mừng có hoàng tử cũng không nghe được.

Tông cửa xông ra, nhìn cũng không nhìn cả triều văn võ đang quỳ, lập tức lao về phía cửa cung, Lí Nho Sinh cả kinh, tức khắc phóng theo.

Ngoài cửa cung, tùy tiện kéo qua một con ngựa phi thân lên lưng ngựa, càng không ngừng vung roi trong tay, Lí Nho Sinh theo sau cũng toàn lực truy cản người trên. Gió quất trên mặt như dao cắt, người bị quét không thể mở mắt ra, lại nhịn không được mà rơi lệ.

Dần dần Lí Nho Sinh cách Long Ngự Thiên ngày càng xa, cho đến khi không còn thấy bóng dáng. Khi đuổi đến bãi tha ma, Lí Nho Sinh xoay người xuống ngựa, phát hiện ngựa Long Ngự Thiên cưỡi đi đã ngã chết trên đất, Long Ngự Thiên đang đứng trước một thi thể toàn thân mặc y phục màu lam nhạt, nghênh gió mà đứng, khuôn mặt không biểu tình.

Lí Nho Sinh đến gần, Long Ngự Thiên thản nhiên phân phó: “Nho Sinh, chuẩn bị ít cỏ khô, trẫm muốn đích thân đưa tiễn Tĩnh lên đường.”

Mặc dù Hoàng thượng nhìn có vẻ bình thản, nhưng Lí Nho Sinh lại cảm thấy bi thương sâu sắc toát ra từ trên người hắn, cuốn lấy hắn ta kẻ ngoài cuộc này cũng không kềm nổi mà muốn rơi lệ.

Ngay giữa bãi tha ma này, Lí Nho Sinh đáp ứng Ám Ảnh của hắn chuẩn bị đủ cỏ khô, Long Ngự Thiên nhẹ nhàng ôm Lí Tĩnh Lam, hôn hôn lên mái tóc rối bời đã thấm máu của y, rút đi một chiếc trâm phỉ thúy màu lục trên búi tóc y, này là khi hắn lần đầu tiên ra cung đã dùng năm lượng bạc mua cho y, đây là lần thứ hai khi tương phùng hắn cài lên cho y, nhưng chiếc trâm thúy lục này giờ đây lại nhuốm màu đỏ thẫm, tản mát ra quang mang quỷ dị.

Đặt Lí Tĩnh Lam lên cỏ khô, Long Ngự Thiên bẻ gãy chiếc trâm trong tay, thả một nửa vào trong ngực y, tiếp đó nhận lấy bó đuốc Lí Nho Sinh đưa đến…

Rốt cuộc, hết thảy đều đã kết thúc, một kẻ khiến cho người ta động tâm như thế, giờ phút này đã hóa thành tro bụi, nắm lấy một vốc, Long Ngự Thiên chậm rãi thả ngón tay, để tro cốt theo kẽ hở tuôn ra, sau đó nhìn chúng bị gió mang đi, không lưu lại chút gì. Này gọi là hôi phi yên diệt(*) sao? Từ nay về sau, sẽ có bao người có thể nhớ đến nụ cười thư thái của người ấy? Lại có bao người có thể nhớ đến y đã từng tồn tại qua trên thế gian này?

Tĩnh, chờ ta, nhất định phải chờ ta, kiếp sau ngươi là chức nữ ta sẽ là lang quân, đời đời kiếp kiếp…

Nhìn nhúm tro cốt cuối cùng bị gió mang đi, Long Ngự Thiên ngửa mặt lên trời thét dài, tiếp đó nháy mắt lặng yên nói: “Chúng ta đi thôi! Hôm nay lâm triều nhất định sẽ rất náo nhiệt.” Nhưng khi chưa đi được ba bước, một ngụm máu đỏ sẫm từ trong miệng phun ra, nhiễm đỏ cát bụi vàng ươm, nhiễm đỏ cẩm bào màu trắng, nhiễm đỏ đôi mắt Lí Nho Sinh, thậm chí nhiễm đỏ cả bầu trời phương đông.



“Công tử, người mau nhìn, đám mây màu hồng này có phải rất kỳ dị hay không?” Một chiếc xe ngựa chạy về phương đông, tiểu đồng đánh xe ngẩng đầu liếc nhìn, đột nhiên xoay đầu hỏi vào trong xe.

Một bàn tay tái nhợt xốc màn xe lên, lộ ra ngũ quan cân đối nhưng vẻ mặt hơi tái, chỉ có đôi mắt đen thâm thúy là níu giữ lại chút sáng ngời trên khuôn mặt, nhưng phối hợp với làn da quá nhợt nhạt, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy một cơn lạnh giá trong tâm.

“Ừ, đúng là rất kỳ dị, e rằng Thánh Long quốc sắp…”

Một bàn tay màu đồng thiếc che miệng y lại, sau đó y bị tay kia kéo vào trong xe, tiểu đồng đánh xe nghe được một giọng trầm hô lên: “Sau này không cho phép ngươi lại xem thiên tượng nữa!”

Tiếp theo một trận ho nhẹ, một thanh âm yếu ớt nhưng chứa đầy ý cười hỏi: “Ngươi đang lo lắng cho ta sao?”

Bên trong xe trầm mặc không nói, tiểu đồng đánh xe thầm mắng mình đáng chết, công tử vì tiết lộ quá nhiều thiên cơ mà mệnh không dài lâu, mình sao còn có thể để cho người xem thiên tượng đây?



Long Ngự Thiên được người ta dìu về Ngọa Long điện, mấy vị thái y ở bên giường suốt ba ngày ba đêm, rốt cuộc chăm sóc được Hoàng thượng tỉnh lại.

Nhìn các vị đại thần tiều tụy trước mắt, Long Ngự Thiên khoát tay ra hiệu cho bọn họ lui xuống nghỉ ngơi, khi chỉ còn lại hắn và Phúc Thọ hai người, Long Ngự Thiên hơi thở mong manh hỏi: “Phúc Thọ, ngươi nói liệt tổ liệt tông có thể quở trách trẫm không?”

Phúc Thọ đang bón thuốc cho hắn, nghe được câu này không khỏi tay run lẩy bẩy, đau lòng nhìn Long Ngự Thiên đã trở thành như kẻ phế nhân, cũng bất quá là khoảng thời gian ba ngày, kẻ uy nghiêm ngày xưa đó lại hóa ra cái quỷ dạng này, gương mặt hốc hác không còn anh tuấn như xưa, xương gò má nhô cao thoạt trông dị thường đến dọa người, đôi mắt sáng lấp lánh có thần giờ phút này không còn một tia sinh khí, làm cho Phúc Thọ không kềm được nhớ đến khi tiên đế bệnh tình nguy kịch lúc xưa.

Lệ, không nén nổi theo nếp nhăn trên mặt trào xuống, Phúc Thọ lén cầm ống tay áo quệt qua khóe mắt, “Hoàng thượng hiện tại đừng nghĩ gì cả, mau chóng dưỡng tốt thân thể mới được, con dân Thánh Trung quốc không thể không có người a!”

Long Ngự Thiên khẽ cười khổ, con dân Thánh Long quốc không thể không có trẫm, nhưng ai có thể hiểu trẫm không thể không có người kia? “Quan viên đi thỉnh Khiêm Vương hồi kinh đã trở về chưa?”

“Vẫn chưa, ngay cả một phong thư cũng không có.”

“Thật ư?” Long Ngự Thiên uống ngụm thuốc cuối cùng xong, nhắm hai mắt lại, ngay khi Phúc Thọ nghĩ rằng hắn đã ngủ rồi thì đột nhiên lại hỏi, “Kí Thành bên kia có tin tức gì không?”

“Hoàng thượng, người đừng nên hỏi nữa, nghỉ ngơi trước đi!”

“Không việc gì, ngươi nói đi, trẫm nghe đây!”

Phúc Thọ thở dài một hơi, “Hôm qua truyền đến tin tức, Kí Tĩnh đã thất thủ rồi.”

“Vẫn là đánh nhau a!” Long Ngự Thiên thở dài, “Phúc Thọ, đi mời Thái phó và Tần Thừa tướng đến, còn có Binh bộ Thượng thư và Nhậm Tướng quân.”

Phúc Thọ ứng tiếng, bước chân loạng choạng rời khỏi Ngọa Long điện.

===

(*) Hôi phi yên diệt: tro bay khói tan

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương