Đại Đường Tiểu Lang Trung
-
Chương 387: Phù sa không chảy ruộng ngoài
Kiều lão gia không biết vì sao Tả Quỹ xưa nay hiền lành nhân hậu lại thái độ gay gắt như vậy, mặt đỏ gay, vẫn nói:
- Tả huynh tới kinh thành mà không nói một tiếng, nhà chúng tôi hôm nay mới tình cờ biết tin, tha hương ngộ cố nhân mà, hãy để tiểu đệ làm trọn tình địa chủ...
- Miễn, miễn.
Tả Quý giơ tay cắt ngang, nhìn Kiều Xảo Nhi nhu thuận xinh đẹp ngồi đó, nhớ lại chuyện cũ, lửa giận âm ỉ trong lòng thời gian qua bùng cháy, càng nói càng kích động:
- Lão hủ không cần cái tình nghĩa đồng hương giả dối đó, trước kia nhà ta dù đói tới phù cả người, vẫn chia lương thực cho nhà các ngươi ăn, nuôi sống ba người nhà các ngươi. Nhi tử ta còn vi khuê nữ của ông, đi hái thuốc thiếu chút nữa không quay về. Còn ông thì hay rồi, nạn đói vừa qua đi, lập tức hối hôn qua cầu rút ván, đề nghị lấy ruộng trả nợ. Tả gia ta nếu tham tiền tài, số lương thực cho nhà các ngươi ăn, đưa cho nhà khác đổi lại gấp mười số ruộng đó! Đời này ta hận nhất là thứ tiểu nhân vô tín vô nghĩa, chúng ta không còn gì để nói với nhau hết! Cáo từ.
Nói xong phất tay bỏ đi.
- Bá phụ xin dừng bước.
Nam tử mặc quan bào đi nhanh tới bên cạnh Tả Quý, vài dài:
Tả Quý thấy người này mặc quan bào, mặt như bàn là sắt, không giận tự có uy, nên tuy thấy hắn đi cùng Kiều gia, cũng cố nén giận chắp tay:
- Đại nhân có gì muốn nói?
Sợ Tả Quý bỏ đi, Kiều Quan nói nhanh:
- Không dám, tiểu chất Kiều Quan, xá muội là Xảo Nhi, thời gian trước được lệnh lang chữa thương, giữ lại được cái chân, chỉ là giờ bệnh cũ tái phát, không đâu chữa trị được, nên quay về Hợp Châu, về tới nơi mới biết bá phụ đã lên kinh thành, không ngờ đi sượt qua vai mà không hay, vội ngay trong đêm quay lại kinh thành, nghe ngóng khắp nơi mới tìm được tới đây, xin bá phụ ra tay cữu chữa cho xá muội.
Tả Quý giờ phát hiện bên cạnh Kiều Xảo Nhi đặt một cái nạng, mặt mày xanh xao bệnh tật, cười ha hả:
- Còn dám nói tình nghĩa đồng hương, ta đã nói mà cái thứ bội tín làm gì có tình nghĩa, còn vờ vờ vịt vịt, ông trời có mắt đấy.
Nói xong kệ Kiệu Quan gọi liên hồi, cười dài bỏ đi.
- Đã hối hôn giờ còn mặt dày nhờ người ta giúp đỡ.
- Làm chuyện bất tín bội nghĩa còn dám chường mặt tới trước mặt người ta cười nói như không có gì, loại người này đáng đưa lên quan mới phải.
Xung quanh không ít người chẳng ngại ngần ném về phía Kiều gia những ánh mắt bất thiện và lời nói cay nghiệt.
- Lão thất phu Tả Quý, lão thất phu Tả Quý...
Kiều lão gia giận tới toàn thân run rẩy:
Thực ra chuyện hối hôn kia thì Tả Quý giận chút rồi quên, từ lâu không để trong lòng, đằng nào nhi tử cũng không đồng ý, chỉ là Kiều lão gia lúc đó hơi nóng vội, giải quyết không khéo léo thôi. Bây giờ lại thêm liên tiếp hai lần bị hối hôn, chuyện xưa mới như đổ dầu vào lửa, trút hết giận lên người Kiều gia.
Xung quanh chửi bới, cả tiểu nhị cũng tới lịch sự mời bọn họ đi, Kiều gia đành lên xe rời khách sạn. Kiều Xảo Nhi lúc này mới mắt đỏ hoe nhìn phụ thân:
- Cha, cha bảo Tả gia không đồng ý hôn sự này cơ mà, thế này là thế nào? Sạo lại thành hối hôn, thế này, thế này con còn mặt mũi nào gặp ai nữa, làm sao dám nhìn Tả đại ca.
Kiều phu nhân, ôm lấy khuê nữ:
- Ngoan, đừng trách cha, lúc đó cha mẹ thấy Hợp Châu nạn đói hoành hành, không nỡ để con lại đó chịu tội thôi, đừng khóc, con yên tâm, cha mẹ và ca ca con sẽ tìm cách nhờ Tả công tử giúp con chữa chân.
- Con không chữa, kệ nó ra sao thì ra, làm sao con dám gặp lại huynh ấy nữa.
Kiều phu nhân không nói còn đỡ, nói xong, Kiều Xảo Nhi nhào vào lòng mẫu thân khóc nức nở:
Kiều lão gia chỉ ngồi im, không biết nghĩ gì.
Phu nhân Kiều Quan là Đinh thị an ủi một hồi, nhỏ giọng bảo trượng phu:
- Bình thường chàng nhiều chủ ý lắm cơ mà, mau nghĩ cách đi.
- Không dễ, xem chừng bọn họ rất có thành kiến, đang lúc lửa bốc lên đầu, không nói được.
Kiều Quan nhắm mắt suy nghĩ một hồi, nói:
- Lần này bọn họ tới kinh thành cầu thân, vậy chúng ta giúp họ có hôn sự tốt, có thể nhân đó mà tu bổ quan hệ hai nhà, sau đó cầu họ chữa thương cho muội muội, cha thấy sao?
Kiều lão gia hôm nay bị người ta chửi mắng té tát, không còn mặt mũi nào, song vì khuê nữ, giận mấy cũng phải nhịn:
- Giờ chỉ còn cách như thế, không biết ông ta gặp chuyện gì mà tính cách thay đổi nhiều như vậy? Nên tìm hiểu kỹ càng rồi hẵng làm, đừng để chuyện tệ hơn.
Tối hôm đó ở hậu trạch Kiều gia.
Trừ Kiều Xảo Nhi bị cái chân dày vò đã uống thuốc đi nghỉ thì người Kiều gia tụ tập trong một gian phòng, Kiều Quan tay cầm một tờ giấy, ánh mắt rất hưng phấn, nhưng mặt vẫn trơ trơ, giọng nói cũng đều đều vừa đủ nghe:
- Cha, mẹ, con đã nghe ngóng rõ rồi, Tả gia lần này vào kinh có ba điều kiện, trừ môn đăng hộ đối, còn một là đồng ý thành thân xong nạp thiếp, và yêu cầu bên nữ biết ngâm thơ làm phú.
Đinh thị là người kinh thành gốc, rất kiêu ngạo, nghe xong đã cười:
- Một lang trung từ châu nhỏ tẹo tới mà yêu cầu rõ nhiều, nếu khuê nữ người ta mà có tài hoa có gia thế như vậy, còn chẳng gả cho đạt quan hiển quý kinh thành, ai dại đi gả cho một tiểu lang trung.
Kiều Quan nghiêm giọng nạt:
- Nàng đừng có mà nhìn người qua khe cửa rồi chê người ta dẹt, ta thấy tài hoa của Tả công tử không thua kém ai hết, ít nhất thanh niên tuấn kiệt ta gặp thì không ai bằng.
Đinh thị biết trượng phu xưa nay không nói đùa, ngạc nhiên:
- Sao chàng biết?
Kiều Quan đưa tờ giấy cho Đinh thị:
- Đây là bài thơ Tả gia dùng để thử nhà nữ, nghe nói do chính Tả công tử viết.
Đinh thị nhận lấy đọc, ngạc nhiên:
- Thơ hay, đúng do tiểu lang trung đó làm sao?
- Bảo gia dùng bài thơ này để khảo nghiệm khuê nữ người ta, nếu không phải y viết, người ta chẳng cười cho sao?
Kiều Quan lấy lại tờ giấy:
- Mời phụ thân xem.
Kiều lão gia năm xưa cũng tham gia khoa cử, tuy không đỗ đạt, nhưng kiến thức vẫn có, xem xong hai bài thơ, hít sâu một hơi:
- Tiểu lang trung mà có tài này, cống cử tú tài, hay đỗ các khoa tiến sĩ đều nằm trong khả năng đấy.
Kiều Quan rất tán đồng, hạ thấp giọng xuống:
- Nhi tử có suy nghĩ này, không biết có nên nói hay không?
Kiều phu nhân trách:
- Tới lúc nào rồi mà còn rườm lời như vậy, ở nhà nói gì thì nói luôn đi.
- Vâng, nhi tử nghĩ thế này, Tả công tử có tài hoa như thế, y đạo lại cao minh, tiền đồ ắt vô hạn, nếu đã thế, phù sa không chảy ruộng ngoài, phụ thân cứ như ước hẹn, tuyển cậu ta là nữ tế, chẳng phải thỏa đáng sao? Xảo Nhi vì cái chân này lần nữa phải cần tới cậu ta, đó cũng là duyên phận, ấy là lưỡng toàn kỳ mỹ.
Kiều lão gia mặt âm trầm, hôm nay bị Tả Quý chửi mắng công khai như thế, bảo ông bây giờ làm thông gia với Tả gia sao? Nên không nói gì.
Kiều phu nhân lại có chung suy nghĩ, ngay từ đầu bà cũng không đồng ý trượng phu hối hôn rồi:
- Lão gia, chủ ý của Quan Nhi không tệ đâu, hơn nữa Xảo Nhi và Tả công tử rất hợp duyên, bây giờ chúng ta lại quay về đúng lúc Tả gia tương thân, chẳng phải duyên trời định à?
Kiều Quan có vẻ rất nhiệt tình với hôn sự này:
- Còn chuyện nữa, nói ra cũng lạ, Tả gia ở kinh thành cũng gặp vài nhà, trong đó có nhà còn đặt sính lễ, chuẩn bị đón dâu, kết quả đều bị hối hôn, cho nên nhà ta tới, không khác gì chạm vào vết thương lòng của họ, con đoán vì thế tính khí Tả lang trung không tốt, cha đừng để trong lòng, nếu không thông gia không vừa mặt nhau, muội muội không vui vẻ gì.
Nói cho cùng Kiều gia vẫn tâm thái coi mình ở trên Tả giả, tính toán hoàn toàn không nghĩ bên kia từ chối mình.
- Tả huynh tới kinh thành mà không nói một tiếng, nhà chúng tôi hôm nay mới tình cờ biết tin, tha hương ngộ cố nhân mà, hãy để tiểu đệ làm trọn tình địa chủ...
- Miễn, miễn.
Tả Quý giơ tay cắt ngang, nhìn Kiều Xảo Nhi nhu thuận xinh đẹp ngồi đó, nhớ lại chuyện cũ, lửa giận âm ỉ trong lòng thời gian qua bùng cháy, càng nói càng kích động:
- Lão hủ không cần cái tình nghĩa đồng hương giả dối đó, trước kia nhà ta dù đói tới phù cả người, vẫn chia lương thực cho nhà các ngươi ăn, nuôi sống ba người nhà các ngươi. Nhi tử ta còn vi khuê nữ của ông, đi hái thuốc thiếu chút nữa không quay về. Còn ông thì hay rồi, nạn đói vừa qua đi, lập tức hối hôn qua cầu rút ván, đề nghị lấy ruộng trả nợ. Tả gia ta nếu tham tiền tài, số lương thực cho nhà các ngươi ăn, đưa cho nhà khác đổi lại gấp mười số ruộng đó! Đời này ta hận nhất là thứ tiểu nhân vô tín vô nghĩa, chúng ta không còn gì để nói với nhau hết! Cáo từ.
Nói xong phất tay bỏ đi.
- Bá phụ xin dừng bước.
Nam tử mặc quan bào đi nhanh tới bên cạnh Tả Quý, vài dài:
Tả Quý thấy người này mặc quan bào, mặt như bàn là sắt, không giận tự có uy, nên tuy thấy hắn đi cùng Kiều gia, cũng cố nén giận chắp tay:
- Đại nhân có gì muốn nói?
Sợ Tả Quý bỏ đi, Kiều Quan nói nhanh:
- Không dám, tiểu chất Kiều Quan, xá muội là Xảo Nhi, thời gian trước được lệnh lang chữa thương, giữ lại được cái chân, chỉ là giờ bệnh cũ tái phát, không đâu chữa trị được, nên quay về Hợp Châu, về tới nơi mới biết bá phụ đã lên kinh thành, không ngờ đi sượt qua vai mà không hay, vội ngay trong đêm quay lại kinh thành, nghe ngóng khắp nơi mới tìm được tới đây, xin bá phụ ra tay cữu chữa cho xá muội.
Tả Quý giờ phát hiện bên cạnh Kiều Xảo Nhi đặt một cái nạng, mặt mày xanh xao bệnh tật, cười ha hả:
- Còn dám nói tình nghĩa đồng hương, ta đã nói mà cái thứ bội tín làm gì có tình nghĩa, còn vờ vờ vịt vịt, ông trời có mắt đấy.
Nói xong kệ Kiệu Quan gọi liên hồi, cười dài bỏ đi.
- Đã hối hôn giờ còn mặt dày nhờ người ta giúp đỡ.
- Làm chuyện bất tín bội nghĩa còn dám chường mặt tới trước mặt người ta cười nói như không có gì, loại người này đáng đưa lên quan mới phải.
Xung quanh không ít người chẳng ngại ngần ném về phía Kiều gia những ánh mắt bất thiện và lời nói cay nghiệt.
- Lão thất phu Tả Quý, lão thất phu Tả Quý...
Kiều lão gia giận tới toàn thân run rẩy:
Thực ra chuyện hối hôn kia thì Tả Quý giận chút rồi quên, từ lâu không để trong lòng, đằng nào nhi tử cũng không đồng ý, chỉ là Kiều lão gia lúc đó hơi nóng vội, giải quyết không khéo léo thôi. Bây giờ lại thêm liên tiếp hai lần bị hối hôn, chuyện xưa mới như đổ dầu vào lửa, trút hết giận lên người Kiều gia.
Xung quanh chửi bới, cả tiểu nhị cũng tới lịch sự mời bọn họ đi, Kiều gia đành lên xe rời khách sạn. Kiều Xảo Nhi lúc này mới mắt đỏ hoe nhìn phụ thân:
- Cha, cha bảo Tả gia không đồng ý hôn sự này cơ mà, thế này là thế nào? Sạo lại thành hối hôn, thế này, thế này con còn mặt mũi nào gặp ai nữa, làm sao dám nhìn Tả đại ca.
Kiều phu nhân, ôm lấy khuê nữ:
- Ngoan, đừng trách cha, lúc đó cha mẹ thấy Hợp Châu nạn đói hoành hành, không nỡ để con lại đó chịu tội thôi, đừng khóc, con yên tâm, cha mẹ và ca ca con sẽ tìm cách nhờ Tả công tử giúp con chữa chân.
- Con không chữa, kệ nó ra sao thì ra, làm sao con dám gặp lại huynh ấy nữa.
Kiều phu nhân không nói còn đỡ, nói xong, Kiều Xảo Nhi nhào vào lòng mẫu thân khóc nức nở:
Kiều lão gia chỉ ngồi im, không biết nghĩ gì.
Phu nhân Kiều Quan là Đinh thị an ủi một hồi, nhỏ giọng bảo trượng phu:
- Bình thường chàng nhiều chủ ý lắm cơ mà, mau nghĩ cách đi.
- Không dễ, xem chừng bọn họ rất có thành kiến, đang lúc lửa bốc lên đầu, không nói được.
Kiều Quan nhắm mắt suy nghĩ một hồi, nói:
- Lần này bọn họ tới kinh thành cầu thân, vậy chúng ta giúp họ có hôn sự tốt, có thể nhân đó mà tu bổ quan hệ hai nhà, sau đó cầu họ chữa thương cho muội muội, cha thấy sao?
Kiều lão gia hôm nay bị người ta chửi mắng té tát, không còn mặt mũi nào, song vì khuê nữ, giận mấy cũng phải nhịn:
- Giờ chỉ còn cách như thế, không biết ông ta gặp chuyện gì mà tính cách thay đổi nhiều như vậy? Nên tìm hiểu kỹ càng rồi hẵng làm, đừng để chuyện tệ hơn.
Tối hôm đó ở hậu trạch Kiều gia.
Trừ Kiều Xảo Nhi bị cái chân dày vò đã uống thuốc đi nghỉ thì người Kiều gia tụ tập trong một gian phòng, Kiều Quan tay cầm một tờ giấy, ánh mắt rất hưng phấn, nhưng mặt vẫn trơ trơ, giọng nói cũng đều đều vừa đủ nghe:
- Cha, mẹ, con đã nghe ngóng rõ rồi, Tả gia lần này vào kinh có ba điều kiện, trừ môn đăng hộ đối, còn một là đồng ý thành thân xong nạp thiếp, và yêu cầu bên nữ biết ngâm thơ làm phú.
Đinh thị là người kinh thành gốc, rất kiêu ngạo, nghe xong đã cười:
- Một lang trung từ châu nhỏ tẹo tới mà yêu cầu rõ nhiều, nếu khuê nữ người ta mà có tài hoa có gia thế như vậy, còn chẳng gả cho đạt quan hiển quý kinh thành, ai dại đi gả cho một tiểu lang trung.
Kiều Quan nghiêm giọng nạt:
- Nàng đừng có mà nhìn người qua khe cửa rồi chê người ta dẹt, ta thấy tài hoa của Tả công tử không thua kém ai hết, ít nhất thanh niên tuấn kiệt ta gặp thì không ai bằng.
Đinh thị biết trượng phu xưa nay không nói đùa, ngạc nhiên:
- Sao chàng biết?
Kiều Quan đưa tờ giấy cho Đinh thị:
- Đây là bài thơ Tả gia dùng để thử nhà nữ, nghe nói do chính Tả công tử viết.
Đinh thị nhận lấy đọc, ngạc nhiên:
- Thơ hay, đúng do tiểu lang trung đó làm sao?
- Bảo gia dùng bài thơ này để khảo nghiệm khuê nữ người ta, nếu không phải y viết, người ta chẳng cười cho sao?
Kiều Quan lấy lại tờ giấy:
- Mời phụ thân xem.
Kiều lão gia năm xưa cũng tham gia khoa cử, tuy không đỗ đạt, nhưng kiến thức vẫn có, xem xong hai bài thơ, hít sâu một hơi:
- Tiểu lang trung mà có tài này, cống cử tú tài, hay đỗ các khoa tiến sĩ đều nằm trong khả năng đấy.
Kiều Quan rất tán đồng, hạ thấp giọng xuống:
- Nhi tử có suy nghĩ này, không biết có nên nói hay không?
Kiều phu nhân trách:
- Tới lúc nào rồi mà còn rườm lời như vậy, ở nhà nói gì thì nói luôn đi.
- Vâng, nhi tử nghĩ thế này, Tả công tử có tài hoa như thế, y đạo lại cao minh, tiền đồ ắt vô hạn, nếu đã thế, phù sa không chảy ruộng ngoài, phụ thân cứ như ước hẹn, tuyển cậu ta là nữ tế, chẳng phải thỏa đáng sao? Xảo Nhi vì cái chân này lần nữa phải cần tới cậu ta, đó cũng là duyên phận, ấy là lưỡng toàn kỳ mỹ.
Kiều lão gia mặt âm trầm, hôm nay bị Tả Quý chửi mắng công khai như thế, bảo ông bây giờ làm thông gia với Tả gia sao? Nên không nói gì.
Kiều phu nhân lại có chung suy nghĩ, ngay từ đầu bà cũng không đồng ý trượng phu hối hôn rồi:
- Lão gia, chủ ý của Quan Nhi không tệ đâu, hơn nữa Xảo Nhi và Tả công tử rất hợp duyên, bây giờ chúng ta lại quay về đúng lúc Tả gia tương thân, chẳng phải duyên trời định à?
Kiều Quan có vẻ rất nhiệt tình với hôn sự này:
- Còn chuyện nữa, nói ra cũng lạ, Tả gia ở kinh thành cũng gặp vài nhà, trong đó có nhà còn đặt sính lễ, chuẩn bị đón dâu, kết quả đều bị hối hôn, cho nên nhà ta tới, không khác gì chạm vào vết thương lòng của họ, con đoán vì thế tính khí Tả lang trung không tốt, cha đừng để trong lòng, nếu không thông gia không vừa mặt nhau, muội muội không vui vẻ gì.
Nói cho cùng Kiều gia vẫn tâm thái coi mình ở trên Tả giả, tính toán hoàn toàn không nghĩ bên kia từ chối mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook