Đại Đường Hậu Phi Truyện Chi Trân Châu Truyền Kỳ
-
Chương 4: Phượng thổ lưu tô đái vãn hà (hạ)
Lúc bị đưa vào tân phòng, nàng đã kiệt sức. Tố Từ cùng Hồng Nhị cẩn thận cất khăn tạo la của nàng, hai bên bốn nữ tỳ cung kính đứng xung quanh hầu hạ.
Trong tầm nhìn, tất cả đều là màu đỏ chói mắt. Hoàng hôn buông xuống, lúc này đã gần đến đêm khuya, cửa sổ nhỏ chạm khắc hoa văn của tân phòng hé mở, ánh trăng ấm áp sáng tỏ chiếu vào xuống, hai cây nến long phượng bảo to lớn, nhấp nháy ánh lửa, bên ngoài phòng, xa xa loáng thoáng tiếng cười đùa, phạt rượu, tiếng bước chân của nô bộc người hầu từ phòng bên ngoài đi ngang qua.
Một tiểu tỳ tiến vào nội thất, vừa chạy vừa tâu: “Bẩm Vương Phi, theo như lệ, bên ngoài Thôi nhũ nhân xin được tham bái.”
Tố Từ cùng Hồng Nhị vội vàng tiến lên giúp Thẩm Trân Châu chỉnh lại y quan, đỡ nàng đến phòng ngoài. Thôi nhũ nhân đã sớm đứng chờ ở nơi đó, nàng cũng một thân giá y đỏ thẫm, dáng dấp châu tròn ngọc sáng, hết sức xinh đẹp, nhìn thấy Thẩm Trân Châu ra ngoài, thướt tha chào đón, hơi cúi người, nói: “Thôi Thải Bình tham kiến Vương Phi!” Lời còn chưa dứt, tư nghi quan theo như lệ hát nói: “Theo lễ, Thôi nhũ nhân đối với Vương phi phải ba quỳ chín lạy!” Một tư nghi quan khác đã cầm lên một tấm đệm hương bồ đỏ thẫm, để Thôi nhũ nhân dùng khi quỳ lạy. Sắc mặt Thôi Thải Bình liền lập tức thay đổi, thanh âm vừa nhọn vừa cao: “Cái gì! Ngay cả cha mẹ ta cũng chưa quỳ lạy như vậy! Ta không làm!”
Thẩm Trân Châu thở dài trong lòng, nghĩ thầm Thôi Thải Bình này quả thật như trong truyền thuyết, sau này cùng chung sống trong Vương Phủ, nhất định là người gây phiền toái, nếu ngày ngày mình cùng nàng dây dưa, vậy cũng quá không cần thiết. Nháy mắt với Hồng Nhị, Hồng Nhị hiểu, từ trong ngực lấy ra mấy đĩnh vàng nhỏ bọc giấy đỏ, nhét từng đĩnh một vào trong tay mấy vị tư nghi quan, Thẩm Trân Châu cười nói: “Tỷ muội chúng ta nào muốn thi hành lễ nặng như vậy, các vị tỷ tỷ, thứ lỗi cho?” Mấy vị tư nghi quan cũng biết một chút chuyện xưa của Thôi Thải Bình, lại kiêng kỵ quyền thế nhà Dương thị, thêm nữa là cũng có chút lợi ích, nên cũng không nói nhiều nữa, cáo từ tự hồi cung.
Bên này Thẩm Trân Châu đã kéo Thôi Thải Bình trong lòng vẫn giận, từ trong ngực lấy ra một cây trâm cài tóc bằng ngọc trong suốt lóng lánh đã sớm chuẩn bị tốt, nhẹ nhàng cắm vào trong búi tóc Thôi Thải Bình, cầm đôi tay nhỏ bé của nàng ta, vui vẻ nói: “Mới vừa rồi nghe, thì ra là tên muội muội là Thải Bình, thật là tên tuyệt hảo! Từ đây chúng ta chính là tỷ muội, đôi bên cùng phối hợp, cùng giúp điện hạ mới phải. Muội muội đã quen nhiều việc lớn, tỷ tỷ trong lúc vội vàng, cũng không có đồ tốt gì, có chiếc trâm cài ngọc này, mong muội không ghét bỏ.” Mấy câu nói của Thẩm Trân Châu, nhìn như bình thường không có gì lạ, lời nói khách khí khách sáo mà thôi, thực ra chứa đựng có thâm ý. Một là xưng hô tỷ muội tương xứng, tuy là kéo gần lại quan hệ, nhưng là phân rõ chánh thất, thiếp thất, khẳng định thân phận Vương phi nương nương của chính mình; hai là lấy “cùng giúp điện hạ” nhắc nhở Thôi Thải Bình, hai người ở cùng trên một cái thuyền, đừng cậy hôm nay quý phi được sủng ái, Dương thị quyền khuynh thiên hạ liền muốn làm gì thì làm, làm ra chuyện bất lợi. Lại nói trâm ngọc kia cũng không phải vật hời hợt, Lam Điền có nhiều ngọc đẹp, trăm năm trước tổ tiên Thẩm Trân Châu từng tới Lam Điền du ngoạn, trong lúc vô tình có được một khối mỹ ngọc, ôn nhuận nhẵn nhụi, màu sắc sáng bóng, dư âm khi gõ vào như chuông, vang vọng những âm thanh xa trầm, từ từ mới biến mất, được người thợ giỏi tay nghề chế tạo thành mấy cây trâm ngọc cùng ngọc thạch, trâm này là một trong số đó, Dương thị mặc dù quyền khuynh thiên hạ, nhưng trâm ngọc như vậy, cũng không thể có nhiều. Thôi Thải Bình này xưa nay chuyên quyền ngang ngược, ngay cả cha mẹ cũng nhường nàng ba phần, vốn định thừa dịp hôm nay là nữ tử đã xuất giá, tìm chút hiềm khích để ầm ĩ một trận với chính phi, lập chút uy phong, để cho toàn phủ trên dưới không thể coi thường nàng, ai ngờ Thẩm Trân Châu cứ như vậy cư xử, phảng phất cả người mình đang hăng hái, nhưng không chỗ dùng, chỉ đành phải cùng Thẩm Trân Châu tỷ tỷ muội muội nói mấy câu việc nhà liền đi.
Đêm dần dần khuya, tiếng huyên náo càng lúc càng giảm, một nữ tỳ nhịn không được, lén lút ngáp một cái, tháng ba trời se lạnh, ban đêm có chút lạnh.
Qúa nửa canh giờ, lại có một nữ tử đi tới, tướng mạo thanh tú, mặt mày có nét khôn khéo, trang phục có vẻ là tỳ nữ, nhưng lại không giống tỳ nữ, không có áo hỉ đỏ thẫm, mặc áo ngắn màu trắng tay áo hẹp, áo chẽn xanh biếc, quần dài đỏ nhạt, trên búi tóc đơn bạc có một cây trâm nho nhỏ, thong dong hướng Thẩm Trân Châu hạ thấp người xem như thi lễ nói: “Nô tỳ Độc Cô Kính, vốn là Phó tổng quản Vương phủ, thỉnh an Vương Phi. Điện hạ hiện đang bị mấy tên vương gia quấn lấy uống rượu, nhất thời sợ không thể tới, Vương Phi đã vất vả cả một ngày, hay là nghỉ ngơi trước một chút.”
Vừa nói, tỳ nữ theo phía sau đã bưng lên một mâm điểm tâm đầy, bưng ra từng loại: oản đậu hoàng (1), vân đậu quyển(2), phỉ thúy cao(3), hòa bình cao(4), già li quyển(5), rực rỡ muôn màu, tất cả đều là điểm tâm rất tinh xảo tỉ mỉ, Thẩm Trân Châu bất giác “Y” một tiếng, Độc Cô Kính đã nói tiếp: “Đây là điện hạ tự mình dặn dò nô tỳ làm, Vương phi nếm thử một chút, xem có thuận miệng không?”
Thẩm Trân Châu từ từ gật đầu, cười lên: “Nghe khẩu âm, cũng là người Giang Nam?”
Độc Cô kính đáp: “Nô tỳ nguyên quán Dương Châu.”
“Nơi này cách Ngô Hưng ngược lại rất gần, chúng ta xem như là đồng hương đấy!”
“Nô tỳ không dám.” Độc Cô Kính vẫn bất động thanh sắc có nề nếp đáp lời, được quan tâm không sợ hãi, cũng làm cho Thẩm Trân Châu có chút vô vị. Độc Cô Kính có trật tự chỉ huy tỳ nữ chuẩn bị gối, hầu hạ Thẩm Trân Châu thỏa đáng, mới cáo từ mà đi.
Thẩm Trân Châu cả ngày chưa ăn thứ gì, đã sớm đói bụng, chỉ là không tiện mở miệng, lấy mấy miếng điểm tâm ăn, dựa vào cột giường, từ từ ngủ thiếp đi.
Trong cơn mông lung phảng phất có một đôi tay dịu dàng như ngọc vuốt ve trán, hai gò má, nhẹ vuốt tóc nàng, còn có mùi rượu nhè nhẹ, nàng chợt tỉnh lại, tay bị nắm trong bàn tay ấm áp của người trước mắt, thiếu niên năm đó, Quảng Bình vương ngày nay - trượng phu của nàng.
Tướng mạo chàng với mười năm trước không khác nhiều, cặp mắt trong sáng như sao, anh tuấn vô cùng, điểm khác là, thiếu niên mười năm trước tính khí trẻ con, đổi lại giữa hai lông mày mơ hồ xuất hiện khí chất lạnh lùng tôn quý, rượu uống chính là rượu hoa quế mới cất, hơi thở dễ ngửi phiêu đãng trong noãn các, nhìn nàng không chớp mắt, không mở miệng nói chuyện, nhưng lại tự có một luồng khí lạnh áp bức mà đến, làm cho người ta hô hấp không thông, đôi mắt kia thâm trầm sáng tỏ, nhìn thẳng vào lòng người.
Mặt nàng đỏ bừng tới quai hàm, nhìn lại bốn phía, gian phòng lớn như thế chỉ còn lại hai người bọn họ, nàng chợt cảm thấy vạn phần quẫn bách, chỉ đành cúi đầu thật thấp nói: “Điện hạ, người say rồi...” Dù là thơ phú chất đầy 5 xe, nàng cũng không biết nên nói như thế nào.
“Đừng gọi ta là điện hạ, gọi ta là Thục!” Lý Thục dịu dàng ra lệnh. Nàng là trời ban cho y, năm ấy cùng phụ vương mẫu phi du lịch Giang Nam, mọi người đều trên thuyền rồng ngắm cảnh, thế nhưng lại chỉ có y nhìn thấy nàng đang giãy giụa trong nước, ngay cả suy nghĩ cũng không kịp, liền nhảy xuống hồ cứu nàng, y khi đó lớn bao nhiêu? Hù vỡ mật đám thị vệ bên cạnh, rốt cuộc là cứu được nàng. Có nhiều năm, trong ngoài cung nói tới chuyện này, đã trở thành giai thoại, “Quảng Bình vương điện hạ vớt từ trong hồ ra một viên trân châu”, vì nàng tên Trân Châu. Tuyển phi, nhiều khuê tú đợi chọn như vậy, mình không thể chen miệng, thậm chí không thể có bất kỳ ám hiệu nào với hoàng thượng, càng nói nhiều, càng dễ bị người ta ép buộc, vốn tưởng rằng không có hi vọng, lại để cho mình lấy được.
Mặt Thẩm Trân Châu đỏ tới nóng lên, làm sao nói gì được, nhớ tới mình đầu đầy trâm cài ngọc điền chưa tháo xuống, đầu nặng trĩu đầy khổ sở, bận rộn lấy tay rút ra một cây trên mái tóc.
“Ta giúp nàng, “ Lý Thục đang tâm thần nhộn nhạo, đứng dậy giúp nàng rút ra đống đồ trang sức kia. Y đối với mọi việc luôn có chừng mực, hôm nay mặc dù bị đổ cho rất nhiều rượu, cũng chẳng qua là say ba bốn phần, lúc này đối mặt với người ngọc, ngược lại dường như nhiều thêm mấy phần men say, chân tay vụng về, miễn cưỡng rút xuống bộ tứ điệp kim đang đung đưa, hồi lâu chưa rút ra được trâm vàng nạm bảo thạch bích tỳ điểm thúy hoa kia, lại làm cho Thẩm Trân Châu bị đau, nhíu mày nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, lại thấy môi mỗi lúc một nóng, Lý Thục đã hôn lên đôi cánh môi hồng của nàng.
Bị y hôn, toàn thân Thẩm Trân Châu mềm yếu, toàn thân ấm áp không còn một chút khí lực, để Lý Thục đẩy ngã nàng trên giường.
“Điện hạ”, Thẩm Trân Châu nhẹ nhẹ kêu một tiếng, “Gọi ta Thục!” Y kéo dài thật sâu nụ hôn này, say mê mùi thơm ngát ngọt ngào trong miệng nàng, chân tay của nàng vô lực như cũ, ngửi được hơi thở từ cơ thể y, quen thuộc như vậy, nụ hôn nóng bỏng với y càng thêm triền miên, tay nhỏ yếu chậm rãi leo lên bả vai rộng rãi của y, ôm thân thể y không muốn xa rời. Y tựa hồ được khích lệ, môi, mắt, trán, tóc, cổ, gáy, bắt đầu mỗi nơi đều đặt một nụ hôn dịu dàng, như dời núi lấp biển mà đến, bừa bãi mà cuồng vọng hôn nàng đến mức toàn thân vô lực, mềm nhão như bùn, hơi thở dần dần thô nóng.
“Trân Châu, mười năm, ta rốt cục có được nàng.” Y cúi người đè nàng dưới thân, ghé vào bên tai nàng lẩm bẩm nói.
Trong tầm nhìn, tất cả đều là màu đỏ chói mắt. Hoàng hôn buông xuống, lúc này đã gần đến đêm khuya, cửa sổ nhỏ chạm khắc hoa văn của tân phòng hé mở, ánh trăng ấm áp sáng tỏ chiếu vào xuống, hai cây nến long phượng bảo to lớn, nhấp nháy ánh lửa, bên ngoài phòng, xa xa loáng thoáng tiếng cười đùa, phạt rượu, tiếng bước chân của nô bộc người hầu từ phòng bên ngoài đi ngang qua.
Một tiểu tỳ tiến vào nội thất, vừa chạy vừa tâu: “Bẩm Vương Phi, theo như lệ, bên ngoài Thôi nhũ nhân xin được tham bái.”
Tố Từ cùng Hồng Nhị vội vàng tiến lên giúp Thẩm Trân Châu chỉnh lại y quan, đỡ nàng đến phòng ngoài. Thôi nhũ nhân đã sớm đứng chờ ở nơi đó, nàng cũng một thân giá y đỏ thẫm, dáng dấp châu tròn ngọc sáng, hết sức xinh đẹp, nhìn thấy Thẩm Trân Châu ra ngoài, thướt tha chào đón, hơi cúi người, nói: “Thôi Thải Bình tham kiến Vương Phi!” Lời còn chưa dứt, tư nghi quan theo như lệ hát nói: “Theo lễ, Thôi nhũ nhân đối với Vương phi phải ba quỳ chín lạy!” Một tư nghi quan khác đã cầm lên một tấm đệm hương bồ đỏ thẫm, để Thôi nhũ nhân dùng khi quỳ lạy. Sắc mặt Thôi Thải Bình liền lập tức thay đổi, thanh âm vừa nhọn vừa cao: “Cái gì! Ngay cả cha mẹ ta cũng chưa quỳ lạy như vậy! Ta không làm!”
Thẩm Trân Châu thở dài trong lòng, nghĩ thầm Thôi Thải Bình này quả thật như trong truyền thuyết, sau này cùng chung sống trong Vương Phủ, nhất định là người gây phiền toái, nếu ngày ngày mình cùng nàng dây dưa, vậy cũng quá không cần thiết. Nháy mắt với Hồng Nhị, Hồng Nhị hiểu, từ trong ngực lấy ra mấy đĩnh vàng nhỏ bọc giấy đỏ, nhét từng đĩnh một vào trong tay mấy vị tư nghi quan, Thẩm Trân Châu cười nói: “Tỷ muội chúng ta nào muốn thi hành lễ nặng như vậy, các vị tỷ tỷ, thứ lỗi cho?” Mấy vị tư nghi quan cũng biết một chút chuyện xưa của Thôi Thải Bình, lại kiêng kỵ quyền thế nhà Dương thị, thêm nữa là cũng có chút lợi ích, nên cũng không nói nhiều nữa, cáo từ tự hồi cung.
Bên này Thẩm Trân Châu đã kéo Thôi Thải Bình trong lòng vẫn giận, từ trong ngực lấy ra một cây trâm cài tóc bằng ngọc trong suốt lóng lánh đã sớm chuẩn bị tốt, nhẹ nhàng cắm vào trong búi tóc Thôi Thải Bình, cầm đôi tay nhỏ bé của nàng ta, vui vẻ nói: “Mới vừa rồi nghe, thì ra là tên muội muội là Thải Bình, thật là tên tuyệt hảo! Từ đây chúng ta chính là tỷ muội, đôi bên cùng phối hợp, cùng giúp điện hạ mới phải. Muội muội đã quen nhiều việc lớn, tỷ tỷ trong lúc vội vàng, cũng không có đồ tốt gì, có chiếc trâm cài ngọc này, mong muội không ghét bỏ.” Mấy câu nói của Thẩm Trân Châu, nhìn như bình thường không có gì lạ, lời nói khách khí khách sáo mà thôi, thực ra chứa đựng có thâm ý. Một là xưng hô tỷ muội tương xứng, tuy là kéo gần lại quan hệ, nhưng là phân rõ chánh thất, thiếp thất, khẳng định thân phận Vương phi nương nương của chính mình; hai là lấy “cùng giúp điện hạ” nhắc nhở Thôi Thải Bình, hai người ở cùng trên một cái thuyền, đừng cậy hôm nay quý phi được sủng ái, Dương thị quyền khuynh thiên hạ liền muốn làm gì thì làm, làm ra chuyện bất lợi. Lại nói trâm ngọc kia cũng không phải vật hời hợt, Lam Điền có nhiều ngọc đẹp, trăm năm trước tổ tiên Thẩm Trân Châu từng tới Lam Điền du ngoạn, trong lúc vô tình có được một khối mỹ ngọc, ôn nhuận nhẵn nhụi, màu sắc sáng bóng, dư âm khi gõ vào như chuông, vang vọng những âm thanh xa trầm, từ từ mới biến mất, được người thợ giỏi tay nghề chế tạo thành mấy cây trâm ngọc cùng ngọc thạch, trâm này là một trong số đó, Dương thị mặc dù quyền khuynh thiên hạ, nhưng trâm ngọc như vậy, cũng không thể có nhiều. Thôi Thải Bình này xưa nay chuyên quyền ngang ngược, ngay cả cha mẹ cũng nhường nàng ba phần, vốn định thừa dịp hôm nay là nữ tử đã xuất giá, tìm chút hiềm khích để ầm ĩ một trận với chính phi, lập chút uy phong, để cho toàn phủ trên dưới không thể coi thường nàng, ai ngờ Thẩm Trân Châu cứ như vậy cư xử, phảng phất cả người mình đang hăng hái, nhưng không chỗ dùng, chỉ đành phải cùng Thẩm Trân Châu tỷ tỷ muội muội nói mấy câu việc nhà liền đi.
Đêm dần dần khuya, tiếng huyên náo càng lúc càng giảm, một nữ tỳ nhịn không được, lén lút ngáp một cái, tháng ba trời se lạnh, ban đêm có chút lạnh.
Qúa nửa canh giờ, lại có một nữ tử đi tới, tướng mạo thanh tú, mặt mày có nét khôn khéo, trang phục có vẻ là tỳ nữ, nhưng lại không giống tỳ nữ, không có áo hỉ đỏ thẫm, mặc áo ngắn màu trắng tay áo hẹp, áo chẽn xanh biếc, quần dài đỏ nhạt, trên búi tóc đơn bạc có một cây trâm nho nhỏ, thong dong hướng Thẩm Trân Châu hạ thấp người xem như thi lễ nói: “Nô tỳ Độc Cô Kính, vốn là Phó tổng quản Vương phủ, thỉnh an Vương Phi. Điện hạ hiện đang bị mấy tên vương gia quấn lấy uống rượu, nhất thời sợ không thể tới, Vương Phi đã vất vả cả một ngày, hay là nghỉ ngơi trước một chút.”
Vừa nói, tỳ nữ theo phía sau đã bưng lên một mâm điểm tâm đầy, bưng ra từng loại: oản đậu hoàng (1), vân đậu quyển(2), phỉ thúy cao(3), hòa bình cao(4), già li quyển(5), rực rỡ muôn màu, tất cả đều là điểm tâm rất tinh xảo tỉ mỉ, Thẩm Trân Châu bất giác “Y” một tiếng, Độc Cô Kính đã nói tiếp: “Đây là điện hạ tự mình dặn dò nô tỳ làm, Vương phi nếm thử một chút, xem có thuận miệng không?”
Thẩm Trân Châu từ từ gật đầu, cười lên: “Nghe khẩu âm, cũng là người Giang Nam?”
Độc Cô kính đáp: “Nô tỳ nguyên quán Dương Châu.”
“Nơi này cách Ngô Hưng ngược lại rất gần, chúng ta xem như là đồng hương đấy!”
“Nô tỳ không dám.” Độc Cô Kính vẫn bất động thanh sắc có nề nếp đáp lời, được quan tâm không sợ hãi, cũng làm cho Thẩm Trân Châu có chút vô vị. Độc Cô Kính có trật tự chỉ huy tỳ nữ chuẩn bị gối, hầu hạ Thẩm Trân Châu thỏa đáng, mới cáo từ mà đi.
Thẩm Trân Châu cả ngày chưa ăn thứ gì, đã sớm đói bụng, chỉ là không tiện mở miệng, lấy mấy miếng điểm tâm ăn, dựa vào cột giường, từ từ ngủ thiếp đi.
Trong cơn mông lung phảng phất có một đôi tay dịu dàng như ngọc vuốt ve trán, hai gò má, nhẹ vuốt tóc nàng, còn có mùi rượu nhè nhẹ, nàng chợt tỉnh lại, tay bị nắm trong bàn tay ấm áp của người trước mắt, thiếu niên năm đó, Quảng Bình vương ngày nay - trượng phu của nàng.
Tướng mạo chàng với mười năm trước không khác nhiều, cặp mắt trong sáng như sao, anh tuấn vô cùng, điểm khác là, thiếu niên mười năm trước tính khí trẻ con, đổi lại giữa hai lông mày mơ hồ xuất hiện khí chất lạnh lùng tôn quý, rượu uống chính là rượu hoa quế mới cất, hơi thở dễ ngửi phiêu đãng trong noãn các, nhìn nàng không chớp mắt, không mở miệng nói chuyện, nhưng lại tự có một luồng khí lạnh áp bức mà đến, làm cho người ta hô hấp không thông, đôi mắt kia thâm trầm sáng tỏ, nhìn thẳng vào lòng người.
Mặt nàng đỏ bừng tới quai hàm, nhìn lại bốn phía, gian phòng lớn như thế chỉ còn lại hai người bọn họ, nàng chợt cảm thấy vạn phần quẫn bách, chỉ đành cúi đầu thật thấp nói: “Điện hạ, người say rồi...” Dù là thơ phú chất đầy 5 xe, nàng cũng không biết nên nói như thế nào.
“Đừng gọi ta là điện hạ, gọi ta là Thục!” Lý Thục dịu dàng ra lệnh. Nàng là trời ban cho y, năm ấy cùng phụ vương mẫu phi du lịch Giang Nam, mọi người đều trên thuyền rồng ngắm cảnh, thế nhưng lại chỉ có y nhìn thấy nàng đang giãy giụa trong nước, ngay cả suy nghĩ cũng không kịp, liền nhảy xuống hồ cứu nàng, y khi đó lớn bao nhiêu? Hù vỡ mật đám thị vệ bên cạnh, rốt cuộc là cứu được nàng. Có nhiều năm, trong ngoài cung nói tới chuyện này, đã trở thành giai thoại, “Quảng Bình vương điện hạ vớt từ trong hồ ra một viên trân châu”, vì nàng tên Trân Châu. Tuyển phi, nhiều khuê tú đợi chọn như vậy, mình không thể chen miệng, thậm chí không thể có bất kỳ ám hiệu nào với hoàng thượng, càng nói nhiều, càng dễ bị người ta ép buộc, vốn tưởng rằng không có hi vọng, lại để cho mình lấy được.
Mặt Thẩm Trân Châu đỏ tới nóng lên, làm sao nói gì được, nhớ tới mình đầu đầy trâm cài ngọc điền chưa tháo xuống, đầu nặng trĩu đầy khổ sở, bận rộn lấy tay rút ra một cây trên mái tóc.
“Ta giúp nàng, “ Lý Thục đang tâm thần nhộn nhạo, đứng dậy giúp nàng rút ra đống đồ trang sức kia. Y đối với mọi việc luôn có chừng mực, hôm nay mặc dù bị đổ cho rất nhiều rượu, cũng chẳng qua là say ba bốn phần, lúc này đối mặt với người ngọc, ngược lại dường như nhiều thêm mấy phần men say, chân tay vụng về, miễn cưỡng rút xuống bộ tứ điệp kim đang đung đưa, hồi lâu chưa rút ra được trâm vàng nạm bảo thạch bích tỳ điểm thúy hoa kia, lại làm cho Thẩm Trân Châu bị đau, nhíu mày nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, lại thấy môi mỗi lúc một nóng, Lý Thục đã hôn lên đôi cánh môi hồng của nàng.
Bị y hôn, toàn thân Thẩm Trân Châu mềm yếu, toàn thân ấm áp không còn một chút khí lực, để Lý Thục đẩy ngã nàng trên giường.
“Điện hạ”, Thẩm Trân Châu nhẹ nhẹ kêu một tiếng, “Gọi ta Thục!” Y kéo dài thật sâu nụ hôn này, say mê mùi thơm ngát ngọt ngào trong miệng nàng, chân tay của nàng vô lực như cũ, ngửi được hơi thở từ cơ thể y, quen thuộc như vậy, nụ hôn nóng bỏng với y càng thêm triền miên, tay nhỏ yếu chậm rãi leo lên bả vai rộng rãi của y, ôm thân thể y không muốn xa rời. Y tựa hồ được khích lệ, môi, mắt, trán, tóc, cổ, gáy, bắt đầu mỗi nơi đều đặt một nụ hôn dịu dàng, như dời núi lấp biển mà đến, bừa bãi mà cuồng vọng hôn nàng đến mức toàn thân vô lực, mềm nhão như bùn, hơi thở dần dần thô nóng.
“Trân Châu, mười năm, ta rốt cục có được nàng.” Y cúi người đè nàng dưới thân, ghé vào bên tai nàng lẩm bẩm nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook