Đại Dựng Phu
-
Chương 37
Sau khi Vương Ân Thành cúp điện thoại liền chào lão Lưu rồi đi trước, cậu chuẩn bị đem việc về nhà làm, trước lúc đi còn không quên gọi Thiệu Chí Văn vào phòng làm việc, vừa thu dọn đồ vào túi xách vừa dặn dò vài câu liên quan đến công việc.
Thiệu Chí Văn nhìn thấy Vương Ân Thành lấy từ trong ngăn kéo ra một món đồ bọc giấy dầu bỏ vào trong túi xách, trong lòng dấy lên nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi gì, bởi vì y rõ sự hiếu kỳ sẽ hại chết con mèo.
Vương Ân Thành từ tòa soạn báo đi ra thì vội đón xe đến nhà trẻ, sợ Bánh Đậu chờ nên trên đường đi cứ thúc giục tài xế chạy nhanh lên.
Tài xế taxi vừa lái xe vừa nói : “Biết rồi, cậu nóng ruột gì chứ, gấp cũng không có cách a, cho dù tôi có chạy nhanh hơn nữa, cũng không bằng máy bay đâu!”
Vương Ân Thành đang rất gấp, đây là lần đầu tiên cậu một mình đi đón con tan học, cậu không muốn Bánh Đậu phải nghễnh cổ chờ, chẳng bằng để cậu đến sớm rồi đứng chờ ở cổng trường.
Sau khi đến nơi Vương Ân Thành nhanh chóng tính tiền rồi xuống xe, ở cổng nhà trẻ đã đậu không ít xe tư gia, cổng cũng đã mở, rất nhiều phụ huynh lục tục đi về phía sân trường.
Vương Ân Thành cảm thấy cho dù mình nhanh vẫn có vẻ như đã muộn rồi, vội vàng đi vào trong nhà trẻ, phía sau đột nhiên có người nghi hoặc kêu một tiếng : “Thành tử?”
Vương Ân Thành dừng bước, quay đầu lại nhìn thấy Trần Giác đang đuổi theo, tò mò nghi hoặc quan sát cậu : “Sao cậu lại ở đây hả? !”
Vương Ân Thành không định giải thích, cậu biết Trần Giác cũng tới đón con, kéo tay Trần Giác đi vào trong nhà trẻ : “Vào trước rồi nói!”
“Này. . . Này. . .” Trần Giác bị cậu kéo đi, hai người một trước một sau bước nhanh vào bên trong, rồi mau chóng phóng lên lầu.
Lên đến lầu hai Trần Giác vừa định nói với Vương Ân Thành mình đi đón con, thì thấy Vương Ân Thành xăm xăm đi về phía lớp lá năm, bước chân mang theo vội vã.
Trần Giác buồn bực đuổi theo, hai người dừng bước trước cửa lớp lá năm, cùng các phụ huynh khác chờ ở bên ngoài.
Cánh tay Trần Giác tùy tiện khoác lên vai Vương Ân Thành, nhỏ giọng hỏi : “Sao cậu lại ở đây vậy? Chẳng lẽ con của cậu cùng lớp với con tôi sao? ! Ha ha. . .”
Trần Giác chỉ nói giỡn, cố ý trêu đùa Vương Ân Thành, nào biết Vương Ân Thành đầu cũng không quay lại, ánh mắt nhìn vào trong phòng học, nghiêm túc trả lời : “Đúng vậy.”
Cánh tay Trần Giác đang gác trên vai Vương Ân Thành như muốn xụm xuống, y nghiêng đầu nhìn Vương Ân Thành, cả kinh nói : “Cậu nói cái gì? Đại thần cậu hôm nay không có bị gì chứ hả? Trước khi ra ngoài chưa uống thuốc hả?” Trần Giác lăng xăng hỏi.
Vương Ân Thành nhìn vào bên trong phòng học, giáo viên đang đứng trên bục giảng dặn dò những điều mà mỗi ngày khi sắp tan học đều sẽ nói, Bánh Đậu chán muốn chết ngồi gục đầu, để lộ ra quả đầu trái dưa, Vương Ân Thành nhìn cái đầu nhỏ kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy thỏa mãn và bình yên, cậu quay đầu lại, nhìn Trần Giác nở nụ cười : “Con tôi học ở trường này, có vấn đề gì sao?”
“Cậu. . . Cậu cậu cậu, nói cái gì? Con của cậu? !” Trần Giác trừng mắt, quay đầu nghĩ mãi không ra, Vương Ân Thành chắc là đùa cợt mình đây mà, vì thế hắng giọng, ra vẻ trấn định nói : “Tôi sẽ không mắc bẫy của cậu đâu !”
Vương Ân Thành nhoẻn miệng, trong mắt tràn ngập ý cười, cả khuôn mặt như bừng sáng, ánh mắt thoáng qua một tia ôn hòa mà Trần Giác nhìn không rõ lắm, bộ dạng Vương Ân Thành vốn không tồi, nhưng bình thường không thấy cười, giờ phút này mỉm cười ôn hòa như vậy, khiến Trần Giác ngây cả người.
Thật là không bình thường mà !
“Cậu không nói giỡn chứ?” Trần Giác rốt cục cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, Vương Ân Thành có khi nào cười như vậy đâu? Một đại thần ngày thường lạnh nhạt không hay cười, giờ phút này sự ôn hòa trong mắt là từ đâu mà đến? Chẳng lẽ thực sự có con trai?
Trong phòng học giáo viên đã nói xong câu sau cùng, có học sinh đã muốn đứng lên chạy ra ngoài, giáo viên vỗ vỗ tay, nói : ” Bạn nhỏ Lưu Tục lại đây, các bạn nhỏ khác có thể đi trước.”
Bánh Đậu vốn đang cúi đầu gảy móng tay, khi nghe giáoviên gọi tên thì ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn thầy rồi đứng dậy, đi lên.
Giáo viên ngồi xổm xuống, đối diện với Bánh Đậu nói : “Ba ba của con vừa mới gọi điện thoại lại đây, nói ông ấy bận việc không tới được, một người bạn của ông ấy sẽ đến đón con.”
Bánh Đậu nhẹ nhướng mày, phản ứng đầu tiên chính là không thể nào, bình thường hầu như đều do Lưu Hằng đưa đón, mỗi ngày Lưu Hằng đều đón nhóc tan học, nếu đi công tác thật sự không tới được, cũng là do một thư kí nam ở công ty Lưu Hằng đi thay, Bánh Đậu biết vị thư kí kia, nhưng đó cũng chỉ là thư kí mà thôi, căn bản không phải là bạn bè gì cả.
Bánh Đậu vừa định nói, không phải là kẻ lừa đảo chứ thầy? Theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài, liền thấy Vương Ân Thành đang đứng ở bên ngoài mắt nhóng vào trong.
Hai mắt Bánh Đậu nhất thời sáng ngời, chân mày trong nháy mắt giãn ra, quay đầu nói với giáo viên : “Ông ấy không phải là bạn của ba ba. . . Ông ấy là ông ấy là. . .” Bánh Đậu không biết nên nói với thầy giáo như thế nào, Vương Ân Thành tới đón, đã đứng ở bên ngoài phòng học, thật khiến nhóc vui vẻ, nhóc nhìn nhìn thầy giáo, hai mắt lấp lánh, cuối cùng cũng không quay lại chỗ ngồi của mình để lấy balo, trực tiếp lắc lắc mông nhỏ lạch bạch chạy ra ngoài.
Phụ huynh đứng ở bên ngoài đã lục tục đón con em mình đi, chỉ còn lại Vương Ân Thành và Trần Giác, Trần Giác đứng ở cửa phòng học nhìn con trai mình đang ngồi ngây người trên ghế, thấy hắn cũng không đi ra, cứ đần mặt ra.
Trần Giác ngó vào, lo âu nhìn con mình, vẫy tay với Diệp Phi : “Đi ra nào!”
Ở bên kia Bánh Đậu lẹp xẹp chạy tới, thẳng về hướng Trần Giác, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn nụ cười hớn hở, ánh mắt Trần Giác ngưng đọng, thiếu chút nữa tự làm mình nghẹn nước miếng!
Bánh Đậu hưng phấn chạy ra khỏi phòng học, đến trước mặt Vương Ân Thành, ngước cổ hai mắt lấp lánh, vươn bàn tay nhỏ ra nắm ống quần Vương Ân Thành, trong mắt vô vàn tim hồng phơi phới tỏa ra : “Sao ba tới đây? ! Ba ba của con đâu?”
Vương Ân Thành ngồi xổm xuống, “Buổi tối ba ba còn có công chuyện, nên ba tới đón con tan học, balo của con đâu?”
Bánh Đậu vẫn nhìn Vương Ân Thành, chỉ tay vào bên trong phòng học : “Còn ở trong đó.”
Vương Ân Thành sờ sờ đầu Bánh Đậu, ôm con lên, Trần Giác vẫn đứng chết trân tại cửa phòng học đột nhiên xoay người lại, trong lòng như có vô số tốp chó hoang đang chạy loạn, hắn nhìn Bánh Đậu trong ngực Vương Ân Thành, lại nhìn nhìn Vương Ân Thành, cứ nhìn tới nhìn lui giữa hai người, đột nhiên cảm thấy thế giới quan sụp đổ, cả người không khỏe chút nào.
Bà nó. . . Đại thần lượm được con trai ở đâu vậy ta ~! ! ! ! Còn giống nhau như đúc! ! ?
Từ từ, đứa bé này lần trước hắn đã gặp qua, chẳng phải nó là đứa đã gọt da đầu của thằng bé mập mạp xui xẻo kia sao?. . . Lần trước Diệp Tiếu Thiên trở về không phải nói đứa nhỏ này chính là Bánh Đậu nhà Lưu Hằng sao! ?
. . .
. . .
. . .
Đàn chó hoang trong đầu Trần Giác chạy nhanh đến muốn điên rồi. . . Bánh Đậu, Lưu Hằng, Vương Ân Thành, bọn họ. . . Bọn họ là quan hệ gì. . .
Vương Ân Thành biết Trần Giác nhất định là vừa sợ vừa nghi hoặc lại không thể tin được, lúc trước cậu và Lưu Hằng có thể liên lạc với nhau vẫn là nhờ Trần Giác giúp đỡ, tính cho đúng, mình có thể gặp gỡ Bánh Đậu trong nhà trẻ, cũng là bởi vì lúc ấy mượn xe Trần Giác. . .
Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu đi lách qua người Trần Giác, vào phòng học, chào hỏi thầy giáo, khi giáo viên nhìn thấy diện mạo Vương Ân Thành cũng rất sửng sốt, đứng bật dậy mới kịp hiểu ý mà vừa rồi Lưu Hằng nói trong điện thoại, thật sự là quá giống. . .
Diệp Phi như ở trong mộng mới tỉnh lại, từ chỗ ngồi của mình đứng lên, cầm balo của mình và Bánh Đậu, đi đến bên cạnh Vương Ân Thành, đầu nhỏ ngước lên miệng há to, vẻ mặt ngốc nghếch như chú gấu, đưa balo nhỏ cho Vương Ân Thành.
Vương Ân Thành cúi đầu cười nhạt nói tiếng cám ơn, cầm balo, gật đầu chào thầy giáo, sờ sờ đầu Diệp Phi, xoay người nhìn Trần Giác với cái miệng đang há to như trái trứng gà.
Hai người lớn dẫn theo hai đứa bé từ nhà trẻ đi ra, Trần Giác cảm thấy cả người mình đều không khỏe, cầm balo trong tay dắt Diệp Phi, ánh mắt vô số lần từ mặt Bánh Đậu lướt qua mặt Vương Ân Thành, rồi ngược lại.
Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu, quay đầu nhìn Trần Giác : “Cậu muốn hỏi cái gì thì để sau nhé, tôi đi trước, buổi tối còn có công việc.”
Trần Giác gật đầu, dừng một chút, đột nhiên kêu lên : “Từ từ!”
Vương Ân Thành dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, Trần Giác nhìn nhìn Bánh Đậu hỏi : “Ba ba của nó là Lưu Hằng thật hả? Xí nghiệp dược Hoa vinh?”
Vương Ân Thành gật đầu.
Trần Giác nhìn Vương Ân Thành, dùng ánh mắt ý bảo hai người đi nhanh lên, thế giới quan của lão tử đều bị các người làm sụp đổ. . . Đi mau đi! !
Vương Ân Thành dẫn Bánh Đậu đón xe rời đi, Trần Giác dắt con trai gấu bé của mình đi lấy xe, Diệp Phi an vị ở ghế sau, Trần Giác lái xe, hai cha con đều không nói gì.
Hơn nửa ngày, Diệp Phi gác mặt lên lưng ghế lái xe, nhìn cái ót ma ma mình, khuôn mặt mang theo vẻ bất chấp tất cả và vô cùng bi phẫn, bàn tay nhỏ nắm chặt, nhóc nhướng mày, nói : “Bánh Đậu và ma ma của nó rất giống nhau, dáng vẻ của con chẳng giống mama chút nào, trước kia điều ba ba nói là sự thật sao? Con đúng là nhặt được trong thùng rác hả? !”
Trần Giác đột ngột phanh xe lại, xém chút nữa bị vẹo cổ!
Vương Ân Thành đón xe mang theo Bánh Đậu quay về chỗ mình ở, hiện tại căn hộ tòa soạn báo thuê cho mình không thể so sánh được với nhà của Lưu Hằng, sau khi vào cửa Vương Ân Thành tự mình cũng có chút kiêng dè, cậu muốn cho con những thứ tốt nhất, nhưng lại lo lắng những gì mình có thể cho thì Bánh Đậu đều cảm thấy gai mắt.
Vương Ân Thành một tay dắt Bánh Đậu một tay lấy chìa khóa, trước khi mở cửa cúi đầu nói với Bánh Đậu : “Chỗ này của ba hơi nhỏ. Không có rộng như nhà của ba ba con.”
Bánh Đậu cảm thấy không thể tin được, tối nay mình sẽ được đến ở nơi đây, nhóc cảm thấy mới mẻ hưng phấn lại kích động, hai mắt lấp lánh nhìn Vương Ân Thành, nói : “Không sao, của ba ba cũng là của con, của con chính là của ba, cho nên nhà lớn của ba ba cũng là của ba!”
Vương Ân Thành bị câu nói đùa của Bánh Đậu làm cho tức cười, mở cửa dẫn nhóc vào.
Bánh Đậu vào cửa đổi giày, hai mắt quay tròn nhìn láo liên trong phòng, nhà quả thật không lớn, phía sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ, đại sảnh có bàn trà sô pha, phòng bếp đặt bàn ăn và ghế dựa, tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ.
Ở chỗ Vương Ân Thành không có dép cho trẻ con, Vương Ân Thành liền lấy dép lê của mình cho Bánh Đậu mang, còn cậu thì đi chân trần.
Bánh Đậu chân mang đôi dép lớn của Vương Ân Thành, đi từng bước một, lẹp xẹp lẹp xẹp trông không được tự nhiên, Vương Ân Thành sợ con bị té, đành để Bánh Đậu mang giày của mình đi trong phòng.
Vương Ân Thành giúp Bánh Đậu đổi giày xong, ôm con đến ngồi trên ghế sa lông, Bánh Đậu tò mò đảo mắt vòng quanh trong phòng đánh giá, cắn cắn môi, hơi rối rắm hỏi : “Buổi tối con ngủ ở đâu?” Dừng một chút : “Con không ngủ phòng khác đâu, con muốn ngủ với ba! !” Bánh Đậu kiên định biểu đạt ý nghĩ của chính mình.
Vương Ân Thành sờ đầu con : “Con ngủ với ba! Nhưng mà con nghe ba nói đã, buổi tối ba còn có việc phải làm, ngoan ngoãn đến giờ thì đi ngủ biết không?”
Bánh Đậu nhìn Vương Ân Thành, gật đầu thật mạnh, nghĩ nghĩ lại chần chờ nói : “Kỳ thật con có thể chờ ba, con có thể thức trễ nhất đến chín giờ !”
Vương Ân Thành dí trán Bánh Đậu, nghiêm túc nói : “Ăn cơm tối xong con phải ngoan ngoãn đi ngủ ngay!”
Vương Ân Thành làm đồ ăn, cùng Bánh Đậu ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó tắm rửa cho Bánh Đậu, làm cho nhóc thơm ngào ngạt, cả người tỏa hương cam quấn mình trong chiếc áo t’shirt của Vương Ân Thành.
Vương Ân Thành ôm con lên giường nằm ngay ngắn, đắp chăn, hôn lên trán, rồi nói : “Ngủ ngoan nhé!”
Bánh Đậu ôm cổ Vương Ân Thành, cũng hôn lên mặt Vương Ân Thành, hiện tại trên người nhóc toàn là mùi sữa tắm hương cam, khiến bản thân nhóc có chút lâng lâng, nhóc nằm trên giường, nhìn khuôn mặt Vương Ân Thành, chóp mũi khóe môi đều là mùi cam, nhóc liếm liếm miệng, khẽ híp mắt lại nghĩ, thơm quá à, mùi cam thật nồng, giống như mùi của ma ma.
Thì ra mùi của ma ma chính là mùi cam nha ~! Thơm quá! ~
Bánh Đậu nằm trên giường cảm xúc lâng lâng được một lúc thì ngủ, Vương Ân Thành nhìn Bánh Đậu, thấy con ngủ say mới đi vào thư phòng.
Vương Ân Thành ở trong thư phòng sửa lại bản thảo bài phỏng vấn Lưu Hằng, thông báo với Thiệu Chí Văn trên QQ gởi bài cho bên sắp chữ làm, lúc làm xong cũng đã tám giờ.
Cậu lười biếng duỗi thắt lưng từ thư phòng đi ra, đang chuẩn bị đi tắm, di động trên bàn đột nhiên rung lên.
Vương Ân Thành cầm lên nhìn, số điện thoại lạ hoắc trước kia hiện đã không còn lạ lẫm, cậu biết là ai gọi tới, “Alo?”
” Hiện tại tôi đang ở dưới lầu nhà em.” Đầu bên kia điện thoại Chu Dịch An nói rất rõ ràng, “Tôi biết đứa bé đang ở chỗ em, muốn tôi đi lên, hay là em xuống dưới này.”
Một tay Vương Ân Thành chống lên bàn, tay kia cầm di động lạnh lùng nói : “Tôi sẽ xuống dưới.” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, cầm di động và chìa khóa ra khỏi thư phòng, trước khi ra ngoài mở cửa phòng nhìn nhìn Bánh Đậu ngủ say trên giường, xác định con trai đã ngủ rất ngon lành rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Vương Ân Thành không biết hiện tại Chu Dịch An cứ dây dưa như vậy là có ý gì, trong ấn tượng của Vương Ân Thành, Chu Dịch An vẫn luôn là một người rất lý trí luôn hiểu được nặng nhẹ, cậu đương nhiên sẽ không tự mình đa tình mà cho rằng Chu Dịch An hiện tại vẫn còn tình cảm với mình. Lúc trước khi bọn họ còn bên nhau Chu Dịch An vì tiền đồ mà xuất ngoại, hai người cắt đứt không còn chút liên quan, hiện tại nói cái gì còn tình cảm không khỏi quá buồn cười.
Vương Ân Thành đi xuống dưới lầu, quả nhiên thấy Chu Dịch An đứng tựa vào bên cạnh một chiếc Audi đang hút thuốc, Vương Ân Thành đi qua, dưới ánh đèn đường nhìn Chu Dịch An : “Có chuyện gì thế?” Thậm chí cậu cũng không hỏi vì sao Chu Dịch An biết mình ở đây.
Chu Dịch An nhìn Vương Ân Thành, vẩy tàn thuốc lên mặt đất, dụi tắt nó, rồi mới nói : “Chúng ta cần phải nói chuyện.”
Vương Ân Thành gật đầu : “Được, nói luôn ở đây đi.”
Chu Dịch An biết Bánh Đậu đang ở trên lầu, Vương Ân Thành lo lắng, nhưng làm thế nào hắn đều cảm thấy không thể tin được, năm đó rõ ràng là Vương Ân Thành bị ép buộc, hiện tại vì sao lại yêu thương đứa bé như vậy? Lấy hiểu biết của hắn đối với Vương Ân Thành, nếu năm đó chuyện Chu Điền giận chó đánh mèo buộc cậu mang thai thuê thay cho Chu Dịch An, Vương Ân Thành tuyệt đối sẽ không có khả năng dễ dàng dung nạp sự xuất hiện của đứa bé kia trong cuộc sống của chính mình, tuyệt đối không có khả năng!
Nhưng hiện tại thì sao? Đứa bé kia chẳng những xuất hiện, Vương Ân Thành còn cưng chiều vô cùng, rõ ràng sáu năm chưa từng thấy qua một lần, sự xuất hiện của đứa bé kia đối với Vương Ân Thành mà nói chính là một điều sỉ nhục!
Chu Dịch An nhìn Vương Ân Thành, trong lòng cảm xúc phức tạp, hắn nói : “Chu Điền ép buộc em mang thai thuê, tôi muốn biết về những chuyện sau đó của em.”
Vương Ân Thành nhìn Chu Dịch An : “Là chuyện này sao?”
Chu Dịch An : “Đúng, chính là chuyện này.”
Cùng lúc đó, ở trong hội sở tư nhân, Lục Hanh Đạt ung dung ngồi rung đùi, nhìn Rose và Lưu Hằng, hai người đều có tính cách mạnh mẽ đang giằng co trong từng câu chữ. Lưu Hằng nói đã gặp được người mang thai thuê, hiện tại người đàn ông kia đang ở cùng với Bánh Đậu, Lục Hanh Đạt cảm thấy vừa tò mò lại vừa nghi hoặc, giống như đang xem kịch vui, chờ Rose giải đáp.
Lưu Hằng nói : “Vương Ân Thành đã kể cho tôi nghe mọi chuyện mà cậu ấy trải qua năm đó, nhưng vẫn còn một chuyện, cảm thấy chỉ có cô mới có thể nói cho tôi biết.”
Rose gật đầu : “Anh hỏi đi.”
Lưu Hằng : “Vương Ân Thành bị ép buộc mang thai thuê, khi đó cô đã làm thế nào để thuyết phục cậu ấy ? Một người bị ép buộc mang thai thuê sinh ra đứa bé, dựa theo tính cách của Vương Ân Thành mà nói thì cậu ta phải xa lánh mới phải, nhưng tôi thấy hiện tại cậu ấy rất yêu con, ở chung với Bánh Đậu vô cùng tốt.”
Rose im lặng nhìn Lưu Hằng, sau khi anh nói xong cô vẫn nhìn chăm chú, không biết suy nghĩ cái gì, rốt cục, cô mở miệng nói : “Tôi hiểu rồi, Vương Ân Thành chỉ nói cho anh nghe một nửa sự thật, còn nửa kia cũng không nói cho anh biết, cho nên giờ anh mới nghi hoặc như vậy.”
Lưu Hằng gật đầu, “Cô sẽ nói chi tiết cho tôi biết đúng không?”
Rose : “Tôi có lựa chọn khác sao? Nếu hôm nay không nói, sau này anh cũng sẽ nghĩ biện pháp để biết, so với việc anh đi hỏi Vương Ân Thành khiến cho cậu ấy khó chịu, chi bằng để tôi nói ra.”
Lục Hanh Đạt đằng hắng một tiếng, ung dung nhắc nhở : “Nhanh chút đi, cô gái!”
Rose không thèm liếc mắt nhìn Lục Hanh Đạt một cái, cuối cùng mở miệng nói : “Lúc tôi tiếp nhận vụ của Vương Ân Thành thì tình trạng tinh thần của cậu ấy rất tệ, bị Chu Điền nhốt ba tháng, chịu đựng một thời gian dài như vậy, cho nên mới dẫn đến lần nhảy lầu đó, kỳ thật cậu ấy căn bản là muốn cái thai chết lưu trong bụng, làm cho tất cả mọi hy vọng của Chu Điền đều tan biến. Tôi đã lăn lộn nhiều năm trong tổ chức nhận mang thai thuê, Vương Ân Thành là người tàn nhẫn đầu tiên mà tôi gặp!”
Sau khi Rose xuất hiện kỳ thật bản chất cuộc sống của Vương Ân Thành không có biến hóa gì lớn, trước kia người trông chừng cậu sinh ra đứa bé là Chu Điền, hiện tại chẳng qua thay bằng một cô gái mà thôi.
Vương Ân Thành đối với sự xuất hiện của Rose rất mâu thuẫn, cậu muốn làm cho đứa bé trong bụng phải chết non, nhưng Rose là người của tổ chức mang thai thuê, cậu biết trước mắt cô gái này cũng sẽ không giúp mình.
So với tên đàn ông kia và Chu Điền, khác biệt duy nhất là Rose không có ép Vương Ân Thành, quả thật cô cũng không cho Vương Ân Thành rời đi, muốn cậu sinh đứa bé ra, nhưng cách thức của cô không giống những người khác.
Khi đó Vương Ân Thành rất ít nói chuyện, mỗi ngày đều ngồi trên ghế sa lông xem TV, mở hết kênh này tới kênh khác, ấn đến nỗi hư vài cái điều khiển từ xa.
Rose lẳng lặng giải quyết Chu Điền, hứa hẹn với Chu Điền cho hắn ba trăm vạn, một món tiền không phải ít, nhưng thêm nữa thì đừng có mơ, nếu hắn dám giở trò, thì ba trăm vạn kia cô thà ném vào máy nghiền cũng tuyệt đối không cho hắn một đồng nào.
Chu Điền khi đó bị dồn ép đến nôn nóng, người đàn ông kia hắn đã không cách gì liên lạc được, Vương Ân Thành thà một xác hai mệnh cũng không chịu sinh đứa bé, hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe lời người phụ nữ kia, cầu nguyện cô ta sẽ không để cho mình thất vọng.
Vương Ân Thành cùng Rose trong năm tháng kế tiếp ngẩng hay cúi đầu đều thấy mặt, hai người chung một phòng, Rose không mời bảo mẫu, phụ trách tất cả mọi việc ăn uống của Vương Ân Thành, cả ngày ở cùng Vương Ân Thành.
Ngay từ đầu Vương Ân Thành cũng không thèm liếc nhìn Rose một cái, cậu đã từng thử trốn đi, nhưng mà cậu phát hiện cửa phòng được mở bằng dấu vân tay, chỉ có vân tay của Rose mới có thể ra vào, cậu còn nghĩ ra biện pháp khác, nhưng đều dùng không được, thủ đoạn làm việc của Rose vô cùng lưu loát, không dài dòng dây dưa, nói chuyện lại càng rõ ràng dứt khoát.
Cô nói : “Vương Ân Thành cậu bị ép mang thai thuê là sự thật, cậu có khí phách nam nhi cũng không phải là giả, nhưng cậu đã mang thai thành công, đứa bé được gần năm tháng, hiện tại cậu muốn xoá sổ nó chẳng những một đồng cũng không có lại còn chọc giận ông chủ của công ty chúng tôi, về sau cậu sẽ gặp một đống phiền toái. Cậu sinh hạ đứa bé ra, có thể được một số tiền, rất nhiều đấy! Điều kiện kinh tế của cậu có thể được cải thiện. Tôi biết điều này chỉ nói đến cái trước mắt, khẳng định cậu sẽ cho rằng tôi đang tẩy não, khiến cho cậu thanh thản ổn định sinh hạ đứa bé mà thôi. Nhưng Vương Ân Thành cậu ngẫm lại xem, chuyện của cậu vốn là ở trong tay một người đàn ông khác, tôi khiến cho hắn bị loại, đắc tội với người ta còn chưa nói, chính bản thân tôi căn bản cũng không có lợi lộc gì, trông chừng cậu hay trông chừng người khác, tiền lương mỗi tháng của tôi căn bản là chẳng có gì thay đổi. Lẽ ra tôi phải tìm một người mang thai thuê nhu thuận biết nghe để trông chừng chứ? Tôi quản chuyện của cậu để làm gì?”
Vương Ân Thành quay đầu nhìn cô, Rose cảm thấy có hi vọng, nói tiếp : “Vương Ân Thành, đứa bé trong bụng cậu đã năm tháng rồi, cậu có biết thai nhi năm tháng là thế nào không? Năm tháng nghĩa là lông tóc của nó đã phát triển đầy đủ, móng tay và nướu răng đều có rồi, đứa bé đã bắt đầu có thể mút ngón tay ! Hiện tại cậu không muốn đứa bé nữa, chẳng khác nào là giết chết một sinh mạng! Gần đây cậu có thể cảm giác được thai đang máy đúng không?” Rose chỉ vào bụng Vương Ân Thành : “Đứa bé nhúc nhích đúng không? Máy thai rất rõ ràng chứ gì? Cậu có thể cảm giác được sự hiện hữu của nó, sao cậu có thể nhẫn tâm giết chết nó? Cậu có từng nghĩ tới, mình nhảy xuống từ lầu hai mà vẫn không sao, đó là do cậu và nó mạng lớn! Ông Trời giúp hai người! Nếu như là người khác, cú nhảy đó đã khiến cả hai chết cùng rồi ! Vương Ân Thành, nếu đứa bé thật sự không còn, cậu và cái loại người như Chu Điền có gì khác biệt đâu?”
Vương Ân Thành đăm chiêu, rũ mắt nhìn bụng mình bị lộ ra, bàn tay trùm lên trên, đúng vậy, máy thai, gần đây cậu có thể cảm thấy đứa bé bên trong động đậy, tuy rằng không rõ lắm, nhưng cậu đã có thể cảm giác được một sinh mệnh khác trong bụng của chính mình!
Thiệu Chí Văn nhìn thấy Vương Ân Thành lấy từ trong ngăn kéo ra một món đồ bọc giấy dầu bỏ vào trong túi xách, trong lòng dấy lên nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi gì, bởi vì y rõ sự hiếu kỳ sẽ hại chết con mèo.
Vương Ân Thành từ tòa soạn báo đi ra thì vội đón xe đến nhà trẻ, sợ Bánh Đậu chờ nên trên đường đi cứ thúc giục tài xế chạy nhanh lên.
Tài xế taxi vừa lái xe vừa nói : “Biết rồi, cậu nóng ruột gì chứ, gấp cũng không có cách a, cho dù tôi có chạy nhanh hơn nữa, cũng không bằng máy bay đâu!”
Vương Ân Thành đang rất gấp, đây là lần đầu tiên cậu một mình đi đón con tan học, cậu không muốn Bánh Đậu phải nghễnh cổ chờ, chẳng bằng để cậu đến sớm rồi đứng chờ ở cổng trường.
Sau khi đến nơi Vương Ân Thành nhanh chóng tính tiền rồi xuống xe, ở cổng nhà trẻ đã đậu không ít xe tư gia, cổng cũng đã mở, rất nhiều phụ huynh lục tục đi về phía sân trường.
Vương Ân Thành cảm thấy cho dù mình nhanh vẫn có vẻ như đã muộn rồi, vội vàng đi vào trong nhà trẻ, phía sau đột nhiên có người nghi hoặc kêu một tiếng : “Thành tử?”
Vương Ân Thành dừng bước, quay đầu lại nhìn thấy Trần Giác đang đuổi theo, tò mò nghi hoặc quan sát cậu : “Sao cậu lại ở đây hả? !”
Vương Ân Thành không định giải thích, cậu biết Trần Giác cũng tới đón con, kéo tay Trần Giác đi vào trong nhà trẻ : “Vào trước rồi nói!”
“Này. . . Này. . .” Trần Giác bị cậu kéo đi, hai người một trước một sau bước nhanh vào bên trong, rồi mau chóng phóng lên lầu.
Lên đến lầu hai Trần Giác vừa định nói với Vương Ân Thành mình đi đón con, thì thấy Vương Ân Thành xăm xăm đi về phía lớp lá năm, bước chân mang theo vội vã.
Trần Giác buồn bực đuổi theo, hai người dừng bước trước cửa lớp lá năm, cùng các phụ huynh khác chờ ở bên ngoài.
Cánh tay Trần Giác tùy tiện khoác lên vai Vương Ân Thành, nhỏ giọng hỏi : “Sao cậu lại ở đây vậy? Chẳng lẽ con của cậu cùng lớp với con tôi sao? ! Ha ha. . .”
Trần Giác chỉ nói giỡn, cố ý trêu đùa Vương Ân Thành, nào biết Vương Ân Thành đầu cũng không quay lại, ánh mắt nhìn vào trong phòng học, nghiêm túc trả lời : “Đúng vậy.”
Cánh tay Trần Giác đang gác trên vai Vương Ân Thành như muốn xụm xuống, y nghiêng đầu nhìn Vương Ân Thành, cả kinh nói : “Cậu nói cái gì? Đại thần cậu hôm nay không có bị gì chứ hả? Trước khi ra ngoài chưa uống thuốc hả?” Trần Giác lăng xăng hỏi.
Vương Ân Thành nhìn vào bên trong phòng học, giáo viên đang đứng trên bục giảng dặn dò những điều mà mỗi ngày khi sắp tan học đều sẽ nói, Bánh Đậu chán muốn chết ngồi gục đầu, để lộ ra quả đầu trái dưa, Vương Ân Thành nhìn cái đầu nhỏ kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy thỏa mãn và bình yên, cậu quay đầu lại, nhìn Trần Giác nở nụ cười : “Con tôi học ở trường này, có vấn đề gì sao?”
“Cậu. . . Cậu cậu cậu, nói cái gì? Con của cậu? !” Trần Giác trừng mắt, quay đầu nghĩ mãi không ra, Vương Ân Thành chắc là đùa cợt mình đây mà, vì thế hắng giọng, ra vẻ trấn định nói : “Tôi sẽ không mắc bẫy của cậu đâu !”
Vương Ân Thành nhoẻn miệng, trong mắt tràn ngập ý cười, cả khuôn mặt như bừng sáng, ánh mắt thoáng qua một tia ôn hòa mà Trần Giác nhìn không rõ lắm, bộ dạng Vương Ân Thành vốn không tồi, nhưng bình thường không thấy cười, giờ phút này mỉm cười ôn hòa như vậy, khiến Trần Giác ngây cả người.
Thật là không bình thường mà !
“Cậu không nói giỡn chứ?” Trần Giác rốt cục cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, Vương Ân Thành có khi nào cười như vậy đâu? Một đại thần ngày thường lạnh nhạt không hay cười, giờ phút này sự ôn hòa trong mắt là từ đâu mà đến? Chẳng lẽ thực sự có con trai?
Trong phòng học giáo viên đã nói xong câu sau cùng, có học sinh đã muốn đứng lên chạy ra ngoài, giáo viên vỗ vỗ tay, nói : ” Bạn nhỏ Lưu Tục lại đây, các bạn nhỏ khác có thể đi trước.”
Bánh Đậu vốn đang cúi đầu gảy móng tay, khi nghe giáoviên gọi tên thì ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn thầy rồi đứng dậy, đi lên.
Giáo viên ngồi xổm xuống, đối diện với Bánh Đậu nói : “Ba ba của con vừa mới gọi điện thoại lại đây, nói ông ấy bận việc không tới được, một người bạn của ông ấy sẽ đến đón con.”
Bánh Đậu nhẹ nhướng mày, phản ứng đầu tiên chính là không thể nào, bình thường hầu như đều do Lưu Hằng đưa đón, mỗi ngày Lưu Hằng đều đón nhóc tan học, nếu đi công tác thật sự không tới được, cũng là do một thư kí nam ở công ty Lưu Hằng đi thay, Bánh Đậu biết vị thư kí kia, nhưng đó cũng chỉ là thư kí mà thôi, căn bản không phải là bạn bè gì cả.
Bánh Đậu vừa định nói, không phải là kẻ lừa đảo chứ thầy? Theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài, liền thấy Vương Ân Thành đang đứng ở bên ngoài mắt nhóng vào trong.
Hai mắt Bánh Đậu nhất thời sáng ngời, chân mày trong nháy mắt giãn ra, quay đầu nói với giáo viên : “Ông ấy không phải là bạn của ba ba. . . Ông ấy là ông ấy là. . .” Bánh Đậu không biết nên nói với thầy giáo như thế nào, Vương Ân Thành tới đón, đã đứng ở bên ngoài phòng học, thật khiến nhóc vui vẻ, nhóc nhìn nhìn thầy giáo, hai mắt lấp lánh, cuối cùng cũng không quay lại chỗ ngồi của mình để lấy balo, trực tiếp lắc lắc mông nhỏ lạch bạch chạy ra ngoài.
Phụ huynh đứng ở bên ngoài đã lục tục đón con em mình đi, chỉ còn lại Vương Ân Thành và Trần Giác, Trần Giác đứng ở cửa phòng học nhìn con trai mình đang ngồi ngây người trên ghế, thấy hắn cũng không đi ra, cứ đần mặt ra.
Trần Giác ngó vào, lo âu nhìn con mình, vẫy tay với Diệp Phi : “Đi ra nào!”
Ở bên kia Bánh Đậu lẹp xẹp chạy tới, thẳng về hướng Trần Giác, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn nụ cười hớn hở, ánh mắt Trần Giác ngưng đọng, thiếu chút nữa tự làm mình nghẹn nước miếng!
Bánh Đậu hưng phấn chạy ra khỏi phòng học, đến trước mặt Vương Ân Thành, ngước cổ hai mắt lấp lánh, vươn bàn tay nhỏ ra nắm ống quần Vương Ân Thành, trong mắt vô vàn tim hồng phơi phới tỏa ra : “Sao ba tới đây? ! Ba ba của con đâu?”
Vương Ân Thành ngồi xổm xuống, “Buổi tối ba ba còn có công chuyện, nên ba tới đón con tan học, balo của con đâu?”
Bánh Đậu vẫn nhìn Vương Ân Thành, chỉ tay vào bên trong phòng học : “Còn ở trong đó.”
Vương Ân Thành sờ sờ đầu Bánh Đậu, ôm con lên, Trần Giác vẫn đứng chết trân tại cửa phòng học đột nhiên xoay người lại, trong lòng như có vô số tốp chó hoang đang chạy loạn, hắn nhìn Bánh Đậu trong ngực Vương Ân Thành, lại nhìn nhìn Vương Ân Thành, cứ nhìn tới nhìn lui giữa hai người, đột nhiên cảm thấy thế giới quan sụp đổ, cả người không khỏe chút nào.
Bà nó. . . Đại thần lượm được con trai ở đâu vậy ta ~! ! ! ! Còn giống nhau như đúc! ! ?
Từ từ, đứa bé này lần trước hắn đã gặp qua, chẳng phải nó là đứa đã gọt da đầu của thằng bé mập mạp xui xẻo kia sao?. . . Lần trước Diệp Tiếu Thiên trở về không phải nói đứa nhỏ này chính là Bánh Đậu nhà Lưu Hằng sao! ?
. . .
. . .
. . .
Đàn chó hoang trong đầu Trần Giác chạy nhanh đến muốn điên rồi. . . Bánh Đậu, Lưu Hằng, Vương Ân Thành, bọn họ. . . Bọn họ là quan hệ gì. . .
Vương Ân Thành biết Trần Giác nhất định là vừa sợ vừa nghi hoặc lại không thể tin được, lúc trước cậu và Lưu Hằng có thể liên lạc với nhau vẫn là nhờ Trần Giác giúp đỡ, tính cho đúng, mình có thể gặp gỡ Bánh Đậu trong nhà trẻ, cũng là bởi vì lúc ấy mượn xe Trần Giác. . .
Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu đi lách qua người Trần Giác, vào phòng học, chào hỏi thầy giáo, khi giáo viên nhìn thấy diện mạo Vương Ân Thành cũng rất sửng sốt, đứng bật dậy mới kịp hiểu ý mà vừa rồi Lưu Hằng nói trong điện thoại, thật sự là quá giống. . .
Diệp Phi như ở trong mộng mới tỉnh lại, từ chỗ ngồi của mình đứng lên, cầm balo của mình và Bánh Đậu, đi đến bên cạnh Vương Ân Thành, đầu nhỏ ngước lên miệng há to, vẻ mặt ngốc nghếch như chú gấu, đưa balo nhỏ cho Vương Ân Thành.
Vương Ân Thành cúi đầu cười nhạt nói tiếng cám ơn, cầm balo, gật đầu chào thầy giáo, sờ sờ đầu Diệp Phi, xoay người nhìn Trần Giác với cái miệng đang há to như trái trứng gà.
Hai người lớn dẫn theo hai đứa bé từ nhà trẻ đi ra, Trần Giác cảm thấy cả người mình đều không khỏe, cầm balo trong tay dắt Diệp Phi, ánh mắt vô số lần từ mặt Bánh Đậu lướt qua mặt Vương Ân Thành, rồi ngược lại.
Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu, quay đầu nhìn Trần Giác : “Cậu muốn hỏi cái gì thì để sau nhé, tôi đi trước, buổi tối còn có công việc.”
Trần Giác gật đầu, dừng một chút, đột nhiên kêu lên : “Từ từ!”
Vương Ân Thành dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, Trần Giác nhìn nhìn Bánh Đậu hỏi : “Ba ba của nó là Lưu Hằng thật hả? Xí nghiệp dược Hoa vinh?”
Vương Ân Thành gật đầu.
Trần Giác nhìn Vương Ân Thành, dùng ánh mắt ý bảo hai người đi nhanh lên, thế giới quan của lão tử đều bị các người làm sụp đổ. . . Đi mau đi! !
Vương Ân Thành dẫn Bánh Đậu đón xe rời đi, Trần Giác dắt con trai gấu bé của mình đi lấy xe, Diệp Phi an vị ở ghế sau, Trần Giác lái xe, hai cha con đều không nói gì.
Hơn nửa ngày, Diệp Phi gác mặt lên lưng ghế lái xe, nhìn cái ót ma ma mình, khuôn mặt mang theo vẻ bất chấp tất cả và vô cùng bi phẫn, bàn tay nhỏ nắm chặt, nhóc nhướng mày, nói : “Bánh Đậu và ma ma của nó rất giống nhau, dáng vẻ của con chẳng giống mama chút nào, trước kia điều ba ba nói là sự thật sao? Con đúng là nhặt được trong thùng rác hả? !”
Trần Giác đột ngột phanh xe lại, xém chút nữa bị vẹo cổ!
Vương Ân Thành đón xe mang theo Bánh Đậu quay về chỗ mình ở, hiện tại căn hộ tòa soạn báo thuê cho mình không thể so sánh được với nhà của Lưu Hằng, sau khi vào cửa Vương Ân Thành tự mình cũng có chút kiêng dè, cậu muốn cho con những thứ tốt nhất, nhưng lại lo lắng những gì mình có thể cho thì Bánh Đậu đều cảm thấy gai mắt.
Vương Ân Thành một tay dắt Bánh Đậu một tay lấy chìa khóa, trước khi mở cửa cúi đầu nói với Bánh Đậu : “Chỗ này của ba hơi nhỏ. Không có rộng như nhà của ba ba con.”
Bánh Đậu cảm thấy không thể tin được, tối nay mình sẽ được đến ở nơi đây, nhóc cảm thấy mới mẻ hưng phấn lại kích động, hai mắt lấp lánh nhìn Vương Ân Thành, nói : “Không sao, của ba ba cũng là của con, của con chính là của ba, cho nên nhà lớn của ba ba cũng là của ba!”
Vương Ân Thành bị câu nói đùa của Bánh Đậu làm cho tức cười, mở cửa dẫn nhóc vào.
Bánh Đậu vào cửa đổi giày, hai mắt quay tròn nhìn láo liên trong phòng, nhà quả thật không lớn, phía sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ, đại sảnh có bàn trà sô pha, phòng bếp đặt bàn ăn và ghế dựa, tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ.
Ở chỗ Vương Ân Thành không có dép cho trẻ con, Vương Ân Thành liền lấy dép lê của mình cho Bánh Đậu mang, còn cậu thì đi chân trần.
Bánh Đậu chân mang đôi dép lớn của Vương Ân Thành, đi từng bước một, lẹp xẹp lẹp xẹp trông không được tự nhiên, Vương Ân Thành sợ con bị té, đành để Bánh Đậu mang giày của mình đi trong phòng.
Vương Ân Thành giúp Bánh Đậu đổi giày xong, ôm con đến ngồi trên ghế sa lông, Bánh Đậu tò mò đảo mắt vòng quanh trong phòng đánh giá, cắn cắn môi, hơi rối rắm hỏi : “Buổi tối con ngủ ở đâu?” Dừng một chút : “Con không ngủ phòng khác đâu, con muốn ngủ với ba! !” Bánh Đậu kiên định biểu đạt ý nghĩ của chính mình.
Vương Ân Thành sờ đầu con : “Con ngủ với ba! Nhưng mà con nghe ba nói đã, buổi tối ba còn có việc phải làm, ngoan ngoãn đến giờ thì đi ngủ biết không?”
Bánh Đậu nhìn Vương Ân Thành, gật đầu thật mạnh, nghĩ nghĩ lại chần chờ nói : “Kỳ thật con có thể chờ ba, con có thể thức trễ nhất đến chín giờ !”
Vương Ân Thành dí trán Bánh Đậu, nghiêm túc nói : “Ăn cơm tối xong con phải ngoan ngoãn đi ngủ ngay!”
Vương Ân Thành làm đồ ăn, cùng Bánh Đậu ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó tắm rửa cho Bánh Đậu, làm cho nhóc thơm ngào ngạt, cả người tỏa hương cam quấn mình trong chiếc áo t’shirt của Vương Ân Thành.
Vương Ân Thành ôm con lên giường nằm ngay ngắn, đắp chăn, hôn lên trán, rồi nói : “Ngủ ngoan nhé!”
Bánh Đậu ôm cổ Vương Ân Thành, cũng hôn lên mặt Vương Ân Thành, hiện tại trên người nhóc toàn là mùi sữa tắm hương cam, khiến bản thân nhóc có chút lâng lâng, nhóc nằm trên giường, nhìn khuôn mặt Vương Ân Thành, chóp mũi khóe môi đều là mùi cam, nhóc liếm liếm miệng, khẽ híp mắt lại nghĩ, thơm quá à, mùi cam thật nồng, giống như mùi của ma ma.
Thì ra mùi của ma ma chính là mùi cam nha ~! Thơm quá! ~
Bánh Đậu nằm trên giường cảm xúc lâng lâng được một lúc thì ngủ, Vương Ân Thành nhìn Bánh Đậu, thấy con ngủ say mới đi vào thư phòng.
Vương Ân Thành ở trong thư phòng sửa lại bản thảo bài phỏng vấn Lưu Hằng, thông báo với Thiệu Chí Văn trên QQ gởi bài cho bên sắp chữ làm, lúc làm xong cũng đã tám giờ.
Cậu lười biếng duỗi thắt lưng từ thư phòng đi ra, đang chuẩn bị đi tắm, di động trên bàn đột nhiên rung lên.
Vương Ân Thành cầm lên nhìn, số điện thoại lạ hoắc trước kia hiện đã không còn lạ lẫm, cậu biết là ai gọi tới, “Alo?”
” Hiện tại tôi đang ở dưới lầu nhà em.” Đầu bên kia điện thoại Chu Dịch An nói rất rõ ràng, “Tôi biết đứa bé đang ở chỗ em, muốn tôi đi lên, hay là em xuống dưới này.”
Một tay Vương Ân Thành chống lên bàn, tay kia cầm di động lạnh lùng nói : “Tôi sẽ xuống dưới.” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, cầm di động và chìa khóa ra khỏi thư phòng, trước khi ra ngoài mở cửa phòng nhìn nhìn Bánh Đậu ngủ say trên giường, xác định con trai đã ngủ rất ngon lành rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Vương Ân Thành không biết hiện tại Chu Dịch An cứ dây dưa như vậy là có ý gì, trong ấn tượng của Vương Ân Thành, Chu Dịch An vẫn luôn là một người rất lý trí luôn hiểu được nặng nhẹ, cậu đương nhiên sẽ không tự mình đa tình mà cho rằng Chu Dịch An hiện tại vẫn còn tình cảm với mình. Lúc trước khi bọn họ còn bên nhau Chu Dịch An vì tiền đồ mà xuất ngoại, hai người cắt đứt không còn chút liên quan, hiện tại nói cái gì còn tình cảm không khỏi quá buồn cười.
Vương Ân Thành đi xuống dưới lầu, quả nhiên thấy Chu Dịch An đứng tựa vào bên cạnh một chiếc Audi đang hút thuốc, Vương Ân Thành đi qua, dưới ánh đèn đường nhìn Chu Dịch An : “Có chuyện gì thế?” Thậm chí cậu cũng không hỏi vì sao Chu Dịch An biết mình ở đây.
Chu Dịch An nhìn Vương Ân Thành, vẩy tàn thuốc lên mặt đất, dụi tắt nó, rồi mới nói : “Chúng ta cần phải nói chuyện.”
Vương Ân Thành gật đầu : “Được, nói luôn ở đây đi.”
Chu Dịch An biết Bánh Đậu đang ở trên lầu, Vương Ân Thành lo lắng, nhưng làm thế nào hắn đều cảm thấy không thể tin được, năm đó rõ ràng là Vương Ân Thành bị ép buộc, hiện tại vì sao lại yêu thương đứa bé như vậy? Lấy hiểu biết của hắn đối với Vương Ân Thành, nếu năm đó chuyện Chu Điền giận chó đánh mèo buộc cậu mang thai thuê thay cho Chu Dịch An, Vương Ân Thành tuyệt đối sẽ không có khả năng dễ dàng dung nạp sự xuất hiện của đứa bé kia trong cuộc sống của chính mình, tuyệt đối không có khả năng!
Nhưng hiện tại thì sao? Đứa bé kia chẳng những xuất hiện, Vương Ân Thành còn cưng chiều vô cùng, rõ ràng sáu năm chưa từng thấy qua một lần, sự xuất hiện của đứa bé kia đối với Vương Ân Thành mà nói chính là một điều sỉ nhục!
Chu Dịch An nhìn Vương Ân Thành, trong lòng cảm xúc phức tạp, hắn nói : “Chu Điền ép buộc em mang thai thuê, tôi muốn biết về những chuyện sau đó của em.”
Vương Ân Thành nhìn Chu Dịch An : “Là chuyện này sao?”
Chu Dịch An : “Đúng, chính là chuyện này.”
Cùng lúc đó, ở trong hội sở tư nhân, Lục Hanh Đạt ung dung ngồi rung đùi, nhìn Rose và Lưu Hằng, hai người đều có tính cách mạnh mẽ đang giằng co trong từng câu chữ. Lưu Hằng nói đã gặp được người mang thai thuê, hiện tại người đàn ông kia đang ở cùng với Bánh Đậu, Lục Hanh Đạt cảm thấy vừa tò mò lại vừa nghi hoặc, giống như đang xem kịch vui, chờ Rose giải đáp.
Lưu Hằng nói : “Vương Ân Thành đã kể cho tôi nghe mọi chuyện mà cậu ấy trải qua năm đó, nhưng vẫn còn một chuyện, cảm thấy chỉ có cô mới có thể nói cho tôi biết.”
Rose gật đầu : “Anh hỏi đi.”
Lưu Hằng : “Vương Ân Thành bị ép buộc mang thai thuê, khi đó cô đã làm thế nào để thuyết phục cậu ấy ? Một người bị ép buộc mang thai thuê sinh ra đứa bé, dựa theo tính cách của Vương Ân Thành mà nói thì cậu ta phải xa lánh mới phải, nhưng tôi thấy hiện tại cậu ấy rất yêu con, ở chung với Bánh Đậu vô cùng tốt.”
Rose im lặng nhìn Lưu Hằng, sau khi anh nói xong cô vẫn nhìn chăm chú, không biết suy nghĩ cái gì, rốt cục, cô mở miệng nói : “Tôi hiểu rồi, Vương Ân Thành chỉ nói cho anh nghe một nửa sự thật, còn nửa kia cũng không nói cho anh biết, cho nên giờ anh mới nghi hoặc như vậy.”
Lưu Hằng gật đầu, “Cô sẽ nói chi tiết cho tôi biết đúng không?”
Rose : “Tôi có lựa chọn khác sao? Nếu hôm nay không nói, sau này anh cũng sẽ nghĩ biện pháp để biết, so với việc anh đi hỏi Vương Ân Thành khiến cho cậu ấy khó chịu, chi bằng để tôi nói ra.”
Lục Hanh Đạt đằng hắng một tiếng, ung dung nhắc nhở : “Nhanh chút đi, cô gái!”
Rose không thèm liếc mắt nhìn Lục Hanh Đạt một cái, cuối cùng mở miệng nói : “Lúc tôi tiếp nhận vụ của Vương Ân Thành thì tình trạng tinh thần của cậu ấy rất tệ, bị Chu Điền nhốt ba tháng, chịu đựng một thời gian dài như vậy, cho nên mới dẫn đến lần nhảy lầu đó, kỳ thật cậu ấy căn bản là muốn cái thai chết lưu trong bụng, làm cho tất cả mọi hy vọng của Chu Điền đều tan biến. Tôi đã lăn lộn nhiều năm trong tổ chức nhận mang thai thuê, Vương Ân Thành là người tàn nhẫn đầu tiên mà tôi gặp!”
Sau khi Rose xuất hiện kỳ thật bản chất cuộc sống của Vương Ân Thành không có biến hóa gì lớn, trước kia người trông chừng cậu sinh ra đứa bé là Chu Điền, hiện tại chẳng qua thay bằng một cô gái mà thôi.
Vương Ân Thành đối với sự xuất hiện của Rose rất mâu thuẫn, cậu muốn làm cho đứa bé trong bụng phải chết non, nhưng Rose là người của tổ chức mang thai thuê, cậu biết trước mắt cô gái này cũng sẽ không giúp mình.
So với tên đàn ông kia và Chu Điền, khác biệt duy nhất là Rose không có ép Vương Ân Thành, quả thật cô cũng không cho Vương Ân Thành rời đi, muốn cậu sinh đứa bé ra, nhưng cách thức của cô không giống những người khác.
Khi đó Vương Ân Thành rất ít nói chuyện, mỗi ngày đều ngồi trên ghế sa lông xem TV, mở hết kênh này tới kênh khác, ấn đến nỗi hư vài cái điều khiển từ xa.
Rose lẳng lặng giải quyết Chu Điền, hứa hẹn với Chu Điền cho hắn ba trăm vạn, một món tiền không phải ít, nhưng thêm nữa thì đừng có mơ, nếu hắn dám giở trò, thì ba trăm vạn kia cô thà ném vào máy nghiền cũng tuyệt đối không cho hắn một đồng nào.
Chu Điền khi đó bị dồn ép đến nôn nóng, người đàn ông kia hắn đã không cách gì liên lạc được, Vương Ân Thành thà một xác hai mệnh cũng không chịu sinh đứa bé, hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe lời người phụ nữ kia, cầu nguyện cô ta sẽ không để cho mình thất vọng.
Vương Ân Thành cùng Rose trong năm tháng kế tiếp ngẩng hay cúi đầu đều thấy mặt, hai người chung một phòng, Rose không mời bảo mẫu, phụ trách tất cả mọi việc ăn uống của Vương Ân Thành, cả ngày ở cùng Vương Ân Thành.
Ngay từ đầu Vương Ân Thành cũng không thèm liếc nhìn Rose một cái, cậu đã từng thử trốn đi, nhưng mà cậu phát hiện cửa phòng được mở bằng dấu vân tay, chỉ có vân tay của Rose mới có thể ra vào, cậu còn nghĩ ra biện pháp khác, nhưng đều dùng không được, thủ đoạn làm việc của Rose vô cùng lưu loát, không dài dòng dây dưa, nói chuyện lại càng rõ ràng dứt khoát.
Cô nói : “Vương Ân Thành cậu bị ép mang thai thuê là sự thật, cậu có khí phách nam nhi cũng không phải là giả, nhưng cậu đã mang thai thành công, đứa bé được gần năm tháng, hiện tại cậu muốn xoá sổ nó chẳng những một đồng cũng không có lại còn chọc giận ông chủ của công ty chúng tôi, về sau cậu sẽ gặp một đống phiền toái. Cậu sinh hạ đứa bé ra, có thể được một số tiền, rất nhiều đấy! Điều kiện kinh tế của cậu có thể được cải thiện. Tôi biết điều này chỉ nói đến cái trước mắt, khẳng định cậu sẽ cho rằng tôi đang tẩy não, khiến cho cậu thanh thản ổn định sinh hạ đứa bé mà thôi. Nhưng Vương Ân Thành cậu ngẫm lại xem, chuyện của cậu vốn là ở trong tay một người đàn ông khác, tôi khiến cho hắn bị loại, đắc tội với người ta còn chưa nói, chính bản thân tôi căn bản cũng không có lợi lộc gì, trông chừng cậu hay trông chừng người khác, tiền lương mỗi tháng của tôi căn bản là chẳng có gì thay đổi. Lẽ ra tôi phải tìm một người mang thai thuê nhu thuận biết nghe để trông chừng chứ? Tôi quản chuyện của cậu để làm gì?”
Vương Ân Thành quay đầu nhìn cô, Rose cảm thấy có hi vọng, nói tiếp : “Vương Ân Thành, đứa bé trong bụng cậu đã năm tháng rồi, cậu có biết thai nhi năm tháng là thế nào không? Năm tháng nghĩa là lông tóc của nó đã phát triển đầy đủ, móng tay và nướu răng đều có rồi, đứa bé đã bắt đầu có thể mút ngón tay ! Hiện tại cậu không muốn đứa bé nữa, chẳng khác nào là giết chết một sinh mạng! Gần đây cậu có thể cảm giác được thai đang máy đúng không?” Rose chỉ vào bụng Vương Ân Thành : “Đứa bé nhúc nhích đúng không? Máy thai rất rõ ràng chứ gì? Cậu có thể cảm giác được sự hiện hữu của nó, sao cậu có thể nhẫn tâm giết chết nó? Cậu có từng nghĩ tới, mình nhảy xuống từ lầu hai mà vẫn không sao, đó là do cậu và nó mạng lớn! Ông Trời giúp hai người! Nếu như là người khác, cú nhảy đó đã khiến cả hai chết cùng rồi ! Vương Ân Thành, nếu đứa bé thật sự không còn, cậu và cái loại người như Chu Điền có gì khác biệt đâu?”
Vương Ân Thành đăm chiêu, rũ mắt nhìn bụng mình bị lộ ra, bàn tay trùm lên trên, đúng vậy, máy thai, gần đây cậu có thể cảm thấy đứa bé bên trong động đậy, tuy rằng không rõ lắm, nhưng cậu đã có thể cảm giác được một sinh mệnh khác trong bụng của chính mình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook