Đại Đế Đỏ
-
Chương 1
Chiến tranh Nga - Ukraine là một cuộc chiến giữa những người Slavic, nhưng Nguyễn Phong, một người Việt Nam chính gốc lại tham dự vào cuộc chơi của dân tộc này. Anh rời bỏ Tổ Quốc, đi đến chiến trường cách xa nhà hàng chục ngàn km, nhận lời mời của một vài tên bạn người Nga rồi chiến đấu cho nước Nga với tiền lương 10.000 đô la mỗi tháng.
Đây cũng đã là năm thứ hai của anh, trong tài khoản ngân hàng của anh đã có hơn 600.000 đô từ tiền lương và cả làm một vài giao dịch với chợ đen từ số vũ khí anh thu được sau mỗi trận chiến, với số tiền này anh có thể trở lại Việt Nam, rồi sống một cuộc sống khá giả. Chà, ít nhất không ai biết anh trở thành lính đánh thuê vì anh ra đi dưới danh nghĩa xuất khẩu lao động, và anh cũng chưa từng xuất hiện trên internet trong suốt hai năm.
Mặc dù công việc hiện tại của anh đang rất tốt, ít nhất mỗi tháng ngoại trừ 10.000 đô tiền lương cố định, anh còn có thể kiếm thêm từ việc bán vũ khí dư thừa cho chợ đen và đôi khi là tiền thưởng từ việc phá hủy thiết giáp của địch. Nhưng việc mạng sống luôn treo trên sợi tóc hàng ngày như vậy chẳng dễ chịu chút nào do đó cho đến khi lính mới đến bổ sung, anh sẽ rời khỏi đây và trở về Việt Nam.
Anh mở điện thoại lên, đã là 18 giờ chiều, khi này xung quanh tiếng súng dù rằng vẫn còn vang vọng, nhưng hai năm này anh đã quen với nó. Bỗng vị trí của anh khoảng vài chục mét nổ tung. Một người lính Nga đang trên mặt đất bị đạn pháo bắn trúng, cả người bay cùng vũ khí lên không trung sau đó rời xuống đất, một bên chân của anh ta đã bị đứt lìa.
"Vasha!!!"
Phong nhận ra đó là Vasha, một người thuộc tiểu đội của anh. Phong ngay lập tức từ bên trong chung cư chạy ra bên ngoài, ra sức lôi anh ta vào bên trong chung cư. Bỗng từ toà nhà đối diện, một tên lính Ukraine không biết đã chờ từ bao giờ nổ súng. Vasha ngay lập tức chết bởi viên đạn bắn vào cổ, Phong thấy vậy liền một tay kéo xác của Vasha một tay khai hoả khẩu AK trên tay.
Bởi vì khoảng cách của họ đến cửa chung cư không xa, lại thêm việc Phong bắn áp chế tương đối chính xác, tên lính kia không thể bắn anh. Phong kéo được xác của Vasha vào chung cư, anh ngồi xuống cạnh bức tường thở dốc, sau đó anh ngóc một chút ra khỏi cửa sổ nhìn về vị trí của tên lính khi nãy.
Phong lấy ra điện đài, sau đó bấm nút nói.
"Kras! Kras! Mau đến chỗ tôi, tôi ngay tại dưới cửa ra vào!! Vasha chết rồi, phía đối diện có địch!..."
Phong đang nói bõng nhìn thấy từ cửa sổ vị trí tên lính khi nãy ló ra một cái đầu đạn RPG. Hai mắt anh mở lớn khi thấy đầu đạn đang hướng về vị trí của mình.
"Chúng có RPG!!!!!"
Phong hét vào bộ đàm.
BÙM!!!!!
Đầu đạn của địch bắn về phía anh, làm bức tường che chắn anh nổ tung. Vụ nổ được giải phóng, dưới áp lực của vụ nổ cùng mảnh kim loại bay với vận tốc cực nhanh, Phong cả người bay về phía sau, trên thân còn mấy ảnh kim loại xuyên qua áo giáp găm vào cơ thể.
Phong cảm thấy cả thê thể đau đớn, nhưng rất nhanh cơn đau liền biến mất, thay vào đó là cảm giác lạnh buốt. Dưới ánh mắt đang mờ dần, anh thấy hai chân mình đã biến mất. Bộ đàm trên tay anh cũng đã rơi xuống đất, bên trong giọng đồng đội của anh không ngừng réo tên anh.
【Misha! Misha!!! Mẹ nó, Misha trúng đạn rồi! Các cậu nhanh con mẹ nó lên!!!!....】
"Lẽ ra mình lên trở về từ Giáng Sinh năm ngoái, mình còn chưa lấy vợ, còn chưa có con mà... Tại sao chứ... Bà nội ơi... Con phải chết rồi sao... Con sẽ đến gặp bà... Nghe có vẻ... Không tệ lắm..."
Mắt Phong không nhắm lại, đôi mắt đã mất đi ánh sáng. Anh cảm thấy xung quanh tối đen, một cảm cảm giác như bộ quân phục vẫn còn mặc trên người, nhưng anh không còn sức để quan tâm. Đôi mắt anh không thể mở ra, tất cả những gì anh muốn là ngủ một giấc, một giấc ngủ thật dài... thật dài.
. . .
"Mein bruder wacht auf!!!"
Một âm thanh vang vọng bên tai anh, ngôn ngữ này anh hình như từng nghe qua, là tiếng Đức sao? Dần dần anh có thể nghe hiểu thứ ngôn ngữ xa lạ này giống như thể chúng được khắc trong xương cốt của anh. Đôi mắt anh nhăn lại một chút sau đó chậm rãi mở ra, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu xuống mắt anh. Hai mắt anh dần chuyển từ mơ màng biến thành ngạc nhiên.
Anh thấy mình đang ở trong một căn phòng lớn, trang chí theo kiểu Châu Âu thời trung cổ. Mặc dù không quá xa hoa nhưng nhất định là của người có tiền. Anh có chút không hiểu, mình không phải đang ở Avdiivka sao?
"Anh Caesar, em còn tưởng anh sẽ mãi mãi không tỉnh lại!!!"
Bên cạnh anh một cô bé khoảng chừng mười lăm tuổi đang ôm lấy cơ thể của anh, nước mắt của cô thấm ướt một mảnh áo của anh. Nhìn cô gái trước mắt, trong đầu của anh tự có suy nghĩ rằng đó là em gái anh, Henrietta von Kufstein. Phong không dám tin mình lại có cảm giác như thế, từ lúc nào anh lại có em gái?
Anh cau mày lục lọi trong ký ức của mình, anh ngạc nhiên phát hiên trong cơ thể của mình vậy mà lại có đến hai bộ ký ức khác nhau. Một là của chính anh, Nguyễn Phong và một ký ức khác chính là của. Cơ thể này của anh gọi là Caesar von Kufstein, hai mươi bốn tuổi. Không! Chính xác mà nói, anh chính là Caesar von Kufstein, nhưng linh hồn của anh còn có ký ức của Nguyễn Phong. Caesar von Kufstein là Nguyễn Phong, Nguyễn Phong cũng là Caesar von Kufstein.
Trước khi anh kịp thích ứng với tình cảnh của mình, Henrietta đã nắm lấy tay của anh với những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt Sapphire tuyệt đẹp của nàng.
"Em còn tưởng đã mất anh! Tạ ơn chúa, ngài vẫn chưa cướp đi anh!"
Cô vẫn ôm lấy anh một lúc sau đó buông anh ra, hai tay nắm chặt lấy nhau rồi bắt đầu làm dấu thánh giá rồi cầu nguyện bằng thứ ngôn ngữ mà anh cho rằng đó là tiếng Latinh.
Phong, giờ là Caesar vẫn ngồi trên giường và tiếp tục ngẫm nghĩ về hoàn cảnh của bản thân khi ký ức của Nguyễn Phong giờ quá mức quen thuộc đến nỗi Caesar von Kufstein bây giờ đối với anh quá mới lạ. Thế giới này là một Trái Đất khác với với bối cảnh là thời Trung cổ. Anh là con trai của Weber von Kufstein, một nam tước nhỏ nằm tại vùng biên giới của Đế chế La Mã thần thánh.
Mặc dù về cơ bản cùng thế giới cũ của anh cùng một xuất phát điểm nhưng sự khác nhau lại rất lớn. Lớn nhất có lẽ phải nói đến tôn giáo, nhà thờ Chính thống giáo phương Đông và Công giáo Roma lại có mỗi quan hệ rất thân thiết. Cũng vì lý do này, quyền lực trong tay của Giáo hoàng thậm chí còn lớn hơn so với thế giới cũ của anh.
Một điều khác là người Byzantine không bị coi là dị giáo trong thời kỳ các cuộc Thập Tự Chinh được phát động, do đó khi đất Thánh được thu hồi từ tay người Ả-rập, nó đã được trao cho đế chế Byzantium vì họ có chính sách tốt nhất đối với đất Thánh. Cũng vì đó, đế chế Byzantium vẫn là một trong các siêu cường của vùng Địa Trung Hải và không chịu tác động tiêu cực từ cuộc Thập Tự Chinh lần IV dẫn đến sự sụp đổ của họ trong tương lai.
Hiển nhiên với một mớ tạp nham hiện tại, lịch sử của thế giới này so với Trái Đất có sự khác nhau rất lớn. Anh không quá rõ ràng tình hình ở Châu Á, nhưng Châu Âu chỉ có thể miêu tả là cùng nồi cám lợn không khác là bao.
Ví dụ đơn giản: Vương quốc Ý, một phần của Đế chế La Mã thần thánh cùng với thủ đô Rome, nơi đặt toà thánh Vatican đang là nơi có quyền chi phối cả châu Âu trong khi Vương quốc Đức đang có giai tầng thấp trong Đế chế La Mã thần thánh, hơn nữa nước Đức còn đang bên bờ vực nội chiến khi các phe phái phong kiến đều muốn trở thành Kaiser.
Phong, hay đúng hơn là Caesar von Kufstein với hai dòng ký ức mâu thuẫn khác nhau, bởi thế anh đối với tình hình có một cái góc nhìn khác. Caesar cảm thấy thật đau đầu, anh đưa tay lên xoa thái dương. Em gái anh, Henrietta ở tại bên cạnh nhìn thấy hành động của anh cho rằng anh vẫn còn cảm thấy không khoẻ, ngay lập tức ngừng lẩm bẩm lời cầu nguyện rồi để lại một câu nói trước khi rời khỏi cửa phòng. Chiếc váy của cô ấy tung bay khi cô ấy tăng tốc độ của mình.
"Em sẽ đi gọi bác sĩ!"
Caesar ầm ừ nhưng anh ngay lập tức rùng mình phản ứng. Anh biết nếu để anh ta cho đám bác sĩ thời Trung cổ, anh ta sẽ bị tàn phá chứ không phải chữa lành. Nhưng vì cơ thể của anh đang ở trạng thái cực độ suy yếu, anh không thể ngăn lại em gái của mình khi cô nàng rất nhanh liền khuất khỏi tầm mắt của anh, để lại Caesar trong căn phòng một mình với cơn đau ngày càng tăng...
. . .
Henrietta quay trở lại với bác sĩ của gia đình không lâu sau khi rời đi. Mặc dù biểu cảm của cô vô cùng lo lắng nhưng bác sĩ cô đem đến thì không như thế. Caesar ngồi thẳng lưng, cổ họng anh khô đến mức anh gặp khó khăn khi phát ra âm thanh. Cơ thể anh mata nước nghiêm trọng vì đổ mồ hôi và không nhận được đủ lượng chất lỏng bổ sung sau những cơn sốt. Người ta còn cho rằng chàng trai gầy gò này sẽ không qua nổi nếu như cơn sốt tiếp tục quấn lấy cậu.
Bác sĩ đến kiểm tra cẩn thận cơ thể của Caesar và sốc khi thấy anh đã hết sốt dù rằng trước đó cơ thể anh không có chút nào như có vẻ sẽ sống sót qua khỏi cơn sốt. Mặc dù người bác sĩ tên Ewald này không có tý kiến thức nào về y học hiện đại nhưng anh ta vẫn dựa vào kinh nghiệm của mình để đưa ra phán đoán của mình.
"Không cần phải lo lắng, thưa tiểu thư Henrietta, cơn sốt của anh trai ngài đã biến mất, ngoài việc ngài ấy cần bổ sung nước, anh trai ngài hoàn toàn khoẻ mạnh."
Nói xong Ewald đưa cho anh một chiếc cốc bạc có nước chứa quả và Caesar đã uống liên tục năm cốc cho đến khi anh thoả mãn cơn khát. Sau khi uống xong Caesar dùng tay áo lau miệng, sau đó anh gật đầu với Ewald thể hiện sự hài lòng với vị bác sĩ.
"Cảm ơn ngài Ewald, anh vừa cứu mạng tôi... Xem ra tôi luôn có thể tin tưởng anh khi tôi cần..."
Caesar nói ra lời này nhưng thâm tâm anh hoang toàn trái ngược. Nhưng đã sống qua hai đời, anh vẫn xem như đã dạy cho anh biết cách xử sự, rằng cố lớn tiếng việc tỏ ra trịch thượng là không khôn ngoan. Bởi thế, anh ra đưa ra một lời khen phù hợp như người thừa kế chức vị Nam tước.
"Vinh hạnh của tôi!"
Sau khi biết anh trai của mình đã khoẻ mạnh sau một thời gian dài bị hành hạ bởi bệnh tật, Henrietta mỉm cười hạnh phúc, đối với cô ấy, đây là một tin tuyệt vời. Caesar luôn dễ dàng bị bệnh, anh được sinh ra với thân hình gầy guộc và yếu ớt. Hiển nhiên với lối sống lười biếng và ít vận động của một quý tộc châu Âu thời Trung cổ khiến cho cơ thể anh càng xuống dốc.
"Em gái yêu quý, em có thể nhờ người hầu chuẩn bị cho anh một bồn tắm? Anh cảm thấy việc để xơ thể của mình sạch sẽ ita nhiều sẽ giúp ích cho sức khoẻ của anh."
Caesar nói, anh cảm thấy cơ thể mình vì một thời gian dài nằm trên giường bệnh, cộng thêm cơ thể ướt đẫm mồ hôi thật khó chịu. Yêu cầu của Caesar làm Henrietta giật mình vì đó là một yêu cầu nằm ngoài dự đoán của cô đối với anh trai mình.
Bác sĩ Ewald khịt mũi trước yêu cầu của anh. Đối với ký ức mình với tư cách của Caesar von Kufstein, anh biết việc giới quý tộc và cả thường dân của thế giới Trung cổ đều rất ít khi tắm. Mặc dù đối với giới quý tộc, việc tắm rửa sẽ thường xuyên hơn nhưng, so với tần suất một đến hai lần mỗi ngày với tư cách người hiện đại thì thật sự đó là không đủ.
Bất chấp cách bác sĩ của gia tộc phản ứng, Caesar vẫn kiên quyết với yêu cầu của mình. Henrietta chỉ mình cười rồi đáp lại Caesar.
"Tất nhiên rồi, thưa anh trai, em sẽ đi ngay lập tức!"
Cô đứng dậy từ vị trí bên cạnh anh trai mình, một lần nữa rời khỏi căn phòng của anh trai và làm như những gì anh yêu cầu. Bác sĩ Ewald cảm thấy sự hiện diện của bản thân là không cần thiết nữa nên muốn rời đi.
"Tôi sẽ báo lại với Nam tước Kufstein rằng ngài đã bình phục."
Caesar gật đầu với vẻ mặt thờ ơ.
"Tất nhiên rồi, xin ngài hãy cứ làm việc của ngài."
Sau khi Ewald đi, Caesar thở dài nhìn xuống và ngửi bộ quần áo đầy mồ hôi và cơ thể bẩn thỉu của mình. Khuôn mặt anh nhăn nhó vì mùi hôi thối một lúc rồi thở dài.
"Thề có chúa, sau khi mình kế vị chức vị Nam tước, mình sẽ thay nơi này hoàn toàn."
Caesar quyết định rằng mệnh lệnh đầu tiên của anh khi lên nắm quyền chính là ban hành yêu cầu bắt buộc vệ sinh cá nhân trên toàn lãnh thổ. Anh sẽ sẵn sàng chi tiền để xây dựng những nhà tắm công cộng như những gì đã từng tại Đế chế La Mã thần thánh hay bất cứ điều gì để khiến người dân hay ít nhất những kẻ quanh anh phải trở nên sạch sẽ.
Caesar bước xuống giường và duỗi ra tay chân của mình một lúc, anh nghe thấy tiếng gõ cửa từ một người hầu gái của gia đình.
"Thưa ngài, bồn tắm ngài yêu cầu đã chuẩn bị xong."
Anh nhanh chóng mở cửa ra với nụ cười phấn khích khiến người hầu gái có chút giật mình.
"Rất tốt, mau dẫn đường cho tôi."
Người hầu gái nhanh chóng bình tĩnh rồi gật đầu làm theo mệnh lệnh của Caesar. Sau khi theo chân hầu gái đi dọc một hành lang dài, Caesar đã đến phòng tắm. Anh chặn lại cửa ra vào rồi cởi ra quần áo của mình.
Anh cẩn thận xem xét cơ thể gầy gò và yếu đuối của bản thân hiện tại. Mặc dù cơ thể này cùng cơ thể của anh khi còn là Nguyễn Phong đều có chung chiều cao 184cm, nhưng cơ thể này quá gầy gò so với cơ thể cường tráng đến mức có thể khai hoả khẩu Kord trong khi đang vác nó.
Anh ước chừng với sức mạnh từ cơ thể cũ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp và hai năm tác chiến liên tục, anh có thể đánh ngã mười cái cơ thể hiện tại mà không tốn quá nhiều sức.
Mặc dù cơ thể này không được coi là hốc hác, nhưng anh có thể đoán được xương của anh hiện tại rất yếu và cơ bắp không phát triển. Từ ký ức của mình, anh biết rằng trước đây anh từng là một kẻ sùng đạo, do đó chế độ ăn của anh chỉ bao gồm thực phẩm chủ yếu đến từ thực vật.
Xem ra anh phải tăng số lượng protein và canxi mà cơ thể cần hấp thụ lên cùng với đó là xây dựng lại cơ thể từ đầu. Cho đến khi anh có thể kế vị chức tước từ cha mình, anh sẽ cần phải chú ý đến sức khoẻ của mình, cố gắng lấy lại cường độ cơ thể cũ, hoặc ít nhất như trước khi anh sang Nga.
Nhưng trước tiên, anh cần phải rửa sạch cơ thể của mình sau khi đã nằm liệt giường một thời gian dài vì bệnh tật. Anh đặt toàn bộ cơ thể vào dòng nước ấm, trong thâm tâm anh vô cùng hài lòng với nhiệt độ nước mà hầu gái đã chuẩn bị. Anh im lặng tận hưởng sự thoải mái từ dòng nước ấm, rồi nhìn vào mặt nước đang phản chiếu lại ngoại hình của mình.
Caesar có mái tóc vàng ngắn, hai con ngươi màu đá Sapphire như em gái của mình. Khuôn mặt anh có đường nét vương giả và hiển nhiên rất đẹp trai theo cả tiêu chuẩn của châu Á hay châu Âu. Nếu không phải cơ thể này quá gầy, hay nói nếu như anh mạnh mẽ như khi còn tham chiến ở Ukraine, anh ấy chính là hình mẫu tiêu chuẩn cho một vị Đại đế của Châu Âu. Caesar vuốt ve cằm của mình, gật đầu hài lòng.
"Hừ hừ, vẫn không quá tệ... Ít nhất so với cơ thể khi mình còn là Phong cùng là một chín một mười."
Sau khi dành hơn ba mươi phút để làm sạch cơ thể và giải toả tinh thần rệu rã bởi hai năm chiến tranh và cảm giác vừa chết một lần, cuối cùng Caesar cùng bước ra khỏi bồn tắm. Anh tìm thấy một bộ quần áo cho giới quý tộc châu Âu từ thế kỷ thứ 14 được chuẩn bị sẵn cho anh. Nó rất sạch, và chất liệu cũng rất tốt so với ngay cả một người hiện đại như anh.
Nhưng đối với anh, trang phục này thực sự quá loè loẹt, và bản thân anh cũng không quá yêu thích thiết kế trang phục từ thời Trung cổ, có lẽ do ảnh hưởng từ ký ức của Nguyễn Phong, anh đã quyết định thêm một ý định sau khi trở thành Nam tước, đó là lấy trang phục từ thời Liên Xô hoặc của Đức quốc xã làm trang phục sử dụng cho mình.
Đối với anh, trang phục của hai thế lực này đều vô cùng đẹp, trong khi của Đức quốc xã thể hiện khía cạnh thanh lịch, u tối và có tính răn đe thì trang phục của Liên Xô và Nga sẽ mang lại cho người nhìn sự uy nghiêm và trang trọng. Nhất là với một người sống hơn hai mươi năm dưới lá cờ của chủ nghĩa xã hội, tất nhiên anh vẫn sẽ muốn trên áo khoác ngoài của mình treo đầy huân chương.
Sau khi mặc lên quần áo một cách bất đắc dĩ, anh chuyển sự chú ý lên trên mái tóc vàng óng của mình. Tóc anh mặc dù nhìn có vẻ ngắn, nhưng đấy là do chúng dựng lên bởi bụi bẩn. Sau khi tắm xong, chúng mất đi chất bẩn để làm cứng liền trở nên vô cùng dài, những sợi tóc dài qua mũi của anh. Anh tận dụng tóc còn ướt đẩy mái tóc ra phía sau và dùng một sợi vải đen buộc chúng ra sau gáy, trước mắt chỉ còn lại hai ngọn tóc dài cắt ngang qua cặp mắt Sapphire.
Xem ra anh phải sớm làm ra pomade hoặc thứ gì đó tương tự, nếu không mái tóc dài như thế này sẽ rất cản trở. Còn cắt tóc? Không đời nào, anh sẽ không cắt đi mái tóc này đâu. Sau khi mái tóc về cơ bản đã tạo hình xong, anh bước ra khỏi phòng tắm và nhìn thấy một người hầu gái đang chờ đợi mình.
"Thưa ngài Caesar, Nam tước và phu nhân đang chờ ngài tại phòng ăn."
Caesar ánh mắt hơi híp lại.
"Làm ơn dẫn đường cho tôi."
Người hầu ngạc nhiên trước cách nói chuyện của Caesar, sau đó rất nhanh liền bình tĩnh lại và làm theo yêu cầu của anh.
Bọn họ đi trong lâu đài một lúc, Caesar dừng lại trước cửa phòng ăn nơi anh đang nhìn thấy gia đình của "mình" đang kiên nhẫn chờ đợi anh. Anh đến vị trí của mình theo ký ức cơ bắp rồi bắt đầu nhìn trên bàn bày biện gần hai mươi chiếc đĩa và tô chứa đầy đồ ăn và súp. Mặc dù gia đình anh chỉ là một gia đình quý tộc cấp thấp nhưng tài chính của gia đình vẫn đủ để mỗi bữa ăn hàng ngày đều thịnh soạn như một buổi buffet.
Sau khi cầu nguyện trước bữa ăn, anh bắt đầu lấy thịt, thịt và thịt bỏ vào đĩa của mình, sau đó là một ít đậu, rau xanh, một ly sữa lớn và cuối cùng là một ít lựu. Anh thậm chí không muốn để ý đến biểu cảm của gia đình, anh chỉ chú tâm lấp đầy chiếc đĩa trước mắt bằng đủ loại đồ ăn. Anh bây giờ chỉ muốn nhét đầy bụng của mình bằng protein và tinh bột.
Anh nhào vào ngấu nghiến thức ăn, cho đến khi chiếc đĩa gần như đã bị ăn hết, anh mới để ý đến biểu cảm của gia đình mình khi vừa lấy thêm một tảng thịt cừu lớn chuẩn bị nhét vào miệng. Anh bây giờ đã cảm nhận được tình thế khó xử, vậy nên anh liền hỏi họ.
"Mọi người có gì đáng ngạc nhiên sao?"
Weber von Kufstein là một người đàn ông cao lớn và cường tráng với những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt vương giả của mình. Ông có một mái tóc vàng nhạt và một bộ râu tỉa gọn cùng một cặp mắt xanh da trời. Ông là nam tước Kufstein và là cha của Caesar von Kufstein, cũng có nghĩa là cha của anh.
Ông kinh ngạc khi thấy con trai mình ăn thịt bởi vì anh trước đây là một người ăn chay và lượng đồ ăn cũng không nhiều. Nhưng bây giờ hơn tám phần thức ăn anh vừa ăn lại là thịt. Khi được Caesar hỏi lý do họ ngạc nhiên, ông không trả lời mà chỉ tay về phía đĩa của anh. Anh biết trước đây bản thân là một người ăn chay, nhưng bây giờ anh không chỉ là Caesar von Kufstein mà còn là Nguyễn Phong, hiển nhiên ăn chay không có trong từ điển của anh.
"Ồ? Đó là thịt, tất nhiên là con đang ăn thịt. Chẳng lẽ con không được phép ăn chúng sao?"
Mẹ của anh, Gisela de Baron, một người phụ nữ xinh đẹp với bôn ngực nở nang với mái tóc vàng mở lớn đôi mắt xanh ngọc lấp lánh của bàn nhìn anh với vẻ bối rối.
"Con... Đang ăn thịt?"
Caesar mỉm cười với mẹ của mình và gật đầu.
"Tất nhiên rồi, thưa mẹ. Con đã quyết định thay đổi cách sống của mình. Từ hôm nay con sẽ bắt đầu ăn thịt và rèn luyện bản thân. Việc ăn chay không mang lại gì ngoài biến con thành kẻ vô dụng và yếu đuối cả."
Một nụ cười rạng rỡ nở trên môi Weber khi ông nghe lời tuyên bố của con trai. Anh đã luôn lấy cái cớ về sức khoẻ của mình để lười biếng và bây giờ anh ấy đã trưởng thành. Sau đó ông đã cắt một miếng thịt bò lớn đặt vào đĩa của anh.
"Vậy con hãy ăn đi, ăn đến khi no bụng."
Anh không từ chối mà tiếp tục thưởng thức bữa ăn. Anh nghĩ mình nên sớm một chút bàn luận với cha mình về vấn đề vệ sinh cơ bản cho người dân, hay ít nhất là người làm việc trong nhà bếp của gia đình. Dù vậy, bây giờ anh vẫn sẽ ăn mà không phàn nàn gì.
Anh vừa ăn vừa suy nghĩ về việc anh sẽ làm gì để kế vị tước vị của cha mình. Bỗng trong đầu anh nổi lên hai hình ảnh, hai đứa em trai của anh, Lambert và Berengar, lần lượt là mười bảy và hai mươi tuổi. Chúng sở hữu ngoại hình có đặc điểm giống với những cá nhân khác trong gia đình.
Nhưng trong ký ức của anh, anh cảm thấy ác ý rõ ràng trong ánh mắt của chúng dành cho anh mỗi khi nhìn anh. Không! Chúng cũng có ác ý dành cho nhau nữa. Caesar biết chúng coi những người anh em của mình chính là đối thủ đang cạnh tranh quyền kế vị tước vị của mình. Xem ra chúng không hề vui vẻ nếu người được kế vị chức tước là anh, anh thề sẽ phải cẩn thận với chúng trong tương lai.
Sau khi ăn xong, Caesar rời khỏi phòng ăn, anh muốn bắt đầu cải tạo lại cơ thể càng nhanh càng tốt. Nếu như anh làm theo những gì anh đã huấn luyện trước khi ra tiền tuyến, anh sẽ lấy lại cơ bắp của mình sau khoảng tám tháng đến một năm.
Caesar lấy một chiếc giỏ lớn, đặt vào đấy 20kg vật nặng, sau đó anh từ nhà bếp tìm được một khúc gỗ lớn mà anh ước chừng khoảng 10kg. Sau đó anh đeo chiếc giỏ ra sau lưng, dùng sợi dây buộc hai đầu khúc gỗ rồi đeo ra phía trước ngực.
Anh bây giờ đang giả tưởng rằng đang mang một khẩu súng máy PK và đeo trên người thêm 20kg trang bị. Cảm nhận được trên người truyền đến sức nặng, anh bắt đầu chạy dọc theo bức tường của lâu đài Nam tước. Anh không để ý rằng từ bên trong một ngọn tháp, một ánh mắt ác ý đang dõi theo anh.
Đó không ai khác mà chính là Lambert, người em trai yêu quý của anh. Thằng nhóc mười bảy tuổi dùng đôi mắt xanh lam chứa đầy ác ý nhìn anh, cắn môi trong khi lẩm bẩm trong từng hơi thở.
"Caesar! Làm thế nào? Làm thế nào anh vẫn còn sống?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook