Đại Đế Cơ
-
Quyển 3 - Chương 152: Tấu đối
Điện Cần Chính thì không có quy định nghiêm khắc như điện Đại Triều. Sinh hoạt hàng ngày của hoàng đế, triệu kiến đại thần, phê duyệt tấu chương phần lớn là ở chỗ này. Bày biện lộn xộn và tùy ý. Trên bàn, ngoài tấu chương, giấy và bút mực thì chỉ có một bình mai. Cành mai trong đó đã chớm nụ, hương thơm ngạt ngào.
Tiết Thanh ngồi sau bàn, chăm chú nghe Liễu Xuân Dương nói.
Quân thần tấu đối đã được một lúc.
Liễu Xuân Dương kể mình đến phủ thành Mi Xuyên như thế nào, tìm đến Hoàng phủ ra sao, lại tại sao rõ ràng là Hoàng phủ mà lại tìm Hà tứ lão gia, đối phương thết đãi như thế nào, thuê bao nhiêu chiếc xe, lấy danh nghĩa gì mà vận chuyển, vân vân...
Tiết Thanh thi thoảng gật đầu, hoặc kinh ngạc, hoặc vui mừng, hoặc hỏi đôi lời.
Tất cả sách đều được đưa vào Tàng Thư các, việc sắp xếp đều do Liễu Xuân Dương phụ trách, xem như tạm thời làm việc ở Tàng Thư các.
Công việc này tuy buồn tẻ nhưng với Liễu Xuân Dương, kẻ xuất thân tiến sĩ mà nói, không phải việc gì khó, tiến hành vô cùng thuận lợi, danh sách cũng được đưa ới.
Tiết Thanh nghiêm túc giở xem, rất cảm khái khi nhìn đống sách cổ này.
Đây có lẽ là ý nghĩa về sự tồn tại của Hoàng Tự, là để trí tuệ của người đi trước được truyền lại.
"Chỉ là số sách này không biết nên xử trí thế nào." Nhìn Tiết Thanh lật tới tờ cuối, Liễu Xuân Dương nói.
Số sách này? Tiết Thanh nhìn thấy tờ này chỉ viết đánh số, dư một mảng trống. Nàng ngẩng đầu nhìn Liễu Xuân Dương, vẻ mặt dò hỏi.
Liễu Xuân Dương tránh tầm mắt nàng, cúi đầu nhìn đôi giày quan của mình, nói: "Chính là loại sách đó."
"Loại nào cơ?" Tiết Thanh hỏi.
Có người thì làm sao nói được! Liễu Xuân Dương liếc một nội thị đứng bên cạnh. Lúc này nội thị đang giơ tay che miệng ngáp. Nội thị này thật to gan, tưởng rằng mình và Tiết Thanh đang nói chuyện thì không để ý tới hắn ư?
"Bệ hạ xem thì biết." Liễu Xuân Dương nói.
Tiết Thanh nhún nhún vai, à một tiếng, sau đó lại chớp mắt mấy cái, bật cười rồi nói: "À..."
Nghe nàng kéo dài âm ra, Liễu Xuân Dương biết ngay là nàng đã biết đó là thứ gì, mặt đỏ bừng lên, xấu hổ. Làm sao nàng biết được? Bản thân mình còn chưa nói gì, cho nên mới nói, nàng thật là! Lòng đang nhớ mong cái loại sách này đây mà!
Tiếng nữ tử cười vang lên trong điện.
"Trẫm biết ngay mà." Nàng nói, không biết là biết cái gì. Tiếng cười càng lúc càng lớn, người run cả lên, sau đó giơ tay áo che mặt lại.
Liễu Xuân Dương ngẩng đầu nhìn nàng, cảm thấy không biết phải làm sao, sau đó lại nhìn thấy nội thị kia ngáp một cái, vẫn là nhìn hắn mà ngáp.
Mệt mỏi đến mức đó sao.
Làm nô tài còn mệt như vậy, chẳng phải Tiết Thanh còn mệt hơn? Mệt nên mới có thể dễ dàng bị sa ngã...
Liễu Xuân Dương đứng im tại chỗ.
Tiêu Thải Tử khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng gọi: "Bệ hạ."
Tiết Thanh ngẩng đầu, ngừng cười.
Tiêu Thải Tử không nói gì, đánh mắt về phía Liễu Xuân Dương.
Liễu Xuân Dương không phát hiện, đứng nguyên tại chỗ mà nhìn giày quan của mình.
Điện im lặng một cách kỳ quái.
Tiết Thanh ngồi thẳng người, khép cuốn sổ lại, nói: "Trẫm biết rồi, trẫm đi xem rồi sẽ bảo sắp xếp như thế nào."
Liễu Xuân Dương đáp vâng, lại chần chờ rồi nói: "Bệ hạ không phải vội vã xem đâu, quốc sự vẫn quan trọng hơn."
Tiết Thanh nghe vậy thì cười.
Cười cái gì mà cười chứ. Liễu Xuân Dương xấu hổ ngẩng đầu. Tiết Thanh ngừng cười, tỏ ra nghiêm túc, gật đầu.
Đại điện lại im lặng.
"Liễu khanh, còn việc muốn tấu không?" Tiết Thanh hỏi.
Liễu Xuân Dương cúi đầu vâng nhưng không lên tiếng.
Liễu Xuân Dương giơ tay che miệng để che đi nụ cười, à một tiếng: "Vài ngày trước Liễu khanh mới về từ phủ Trường An, không biết Liễu lão thái gia có khỏe không?"
Liễu Xuân Dương thi lễ cảm ơn: "Đã không còn đáng ngại nữa."
"Trường xã núi Lục Đạo Tuyền nay thế nào rồi?"
"Đám Nhạc Đình học hành ra sao?"
Tiết Thanh tò mò hỏi về người và việc ở phủ Trường An. Liễu Xuân Dương lại nghiêm túc đáp. Quần thần tiếp tục tấu đối trong điện.
"Bệ hạ." Tiêu Thải Tử bưng một ly trà tới.
Tiết Thanh nhận trà.
"Bệ hạ, không còn sớm nữa. Hôm nay người của chúng ta trực lúc chạng vạng, nếu để muộn nữa thì không cách nào đưa ra ngoài được." Tiêu Thải Tử nhân cơ hội khẽ nói.
Các thiếu niên ca múa mà Xuân Hiểu đưa vào không thể ở lại trong cung, mà thời gian ngắn nên Tiêu Thải Tử không có nhiều người, chỉ có thể phối hợp người một phe đưa vào đưa ra trực tiếp thế mới che giấu được tai mắt người khác. Chứ nếu để các vị đại thần kia biết, có lẽ điện Cần Chính sẽ bị lật tung mất.
Tiết Thanh khẽ nói: "Ngươi có biết Đường Thái Tông và Ngụy Thu không?"
Tiêu Thải Tử vào cung với chí hướng lớn nên cố gắng đọc sách được vài ngày, nghe vậy thì gật đầu.
Tiết Thanh thì thào: "Mấy khi hôm nay hắn muốn làm Ngụy Thu, trẫm cũng làm Đường Thái Tông một lần. Hôm nay để diều hâu bay đi thôi." Nâng ly trà lên uống.
Tiêu Thải Tử nghe mà choáng váng mặt mày, câu hiểu câu không. Nhưng ba chữ "cho bay đi" không quá quan trọng thì lại nghe rõ, vội cúi người vâng dạ rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Tiêu Thải Tử vừa bước ra cửa lập tức thẳng người dậy, nghe Tiết Thanh và Liễu Xuân Dương tiếp tục nói chuyện trong điện, hắn lắc đầu thở dài.
"Thải công công, làm sao vậy? Có gì khó xử ạ?" Một nội thị ngoài cửa ân cần hỏi.
Tiêu Thải Tử họ Tiêu, gọi dòng họ thì cảm thấy không xứng với địa vị được thánh sủng hiện nay của gã nên đám nội thị liền thông minh mà gọi gã là Thải công công.
Tiến cung làm nội thị nên chẳng cần con cháu, dòng họ cũng không còn quan trọng nữa. Tiêu Thải Tử không thèm để ý.
"Thảo nào tổ chế quy định không phải bất cứ quan viên nào cũng có thể tùy ý diện thánh, chỉ có người có địa vị cao mới được. Giờ xem ra ngoài quản lý công việc đưa ra quyết định, còn một nguyên nhân quan trọng, đó là các vị quan lớn này cẩn thận hơn." Gã vừa đi, vừa nói với nội thị đi theo: "Tên quan viên trẻ tuổi không có mắt gì cả, ta đã làm động tác, còn nháy mắt mà người nọ nhìn thấy lại không hiểu, vô lại ngồi đó không chịu đi, làm hỏng việc quan trọng của bệ hạ."
Đám nội thị gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tên Liễu Yết ngồi trong kia có thể tấu đối thời gian dài như vậy, quả thật không hợp lý.
Quan nhỏ xíu, có gì để tấu, dù có thì cũng phải tấu với cấp trên của hắn. Thủ trưởng của hắn không quyết được thì mới lấy đến trước mặt bệ hạ.
"Bệ hạ thật quá ôn hòa rồi." Tiêu Thải Tử nói, lại cảm thán rằng làm hoàng đế thật vất vả.
Mỹ vị đã bày sẵn trước mặt, lại chẳng được ăn, chỉ nhìn nó bị bưng đi, khổ ghê.
Ánh nắng dần nghiêng, trong điện Cần Chính, Liễu Xuân Dương ngừng nói chuyện. Chuyện xưa đã đến hồi hắn và huynh đệ Quách gia đánh nhau lúc lên năm, thật là không thể kể nữa, nói ra sợ rằng sẽ nói tới thời thơ ấu tổ phụ hắn đánh người mất.
Thời gian cũng coi như gần hết, hẳn là không xem ca múa được nữa. Liễu Xuân Dương nhìn Tiết Thanh, không biết là đã nằm nghiêng trên giường từ khi nào.
"Thần cáo lui." Hắn cúi người thi lễ.
Tiết Thanh nói: "Không được."
Ơ? Liễu Xuân Dương ngạc nhiên.
Tiết Thanh miễn cưỡng liếc hắn một cái, nói: "Xuân Dương, nhảy múa cho trẫm xem."
Gì? Liễu Xuân Dương trợn tròn mắt, theo bản năng nhìn trái nhìn phải, sắc mặt đỏ bừng. Đây là nói cái gì đó!
Đám nội thị và cung nữ trong điện đã lui ra không biết từ lúc nào, chỉ còn hai người bọn họ.
"Ngươi... Ngươi... đừng có nói lung tung. Giờ đã khác với trước kia rồi." Liễu Xuân Dương lắp bắp thì thào.
Tiết Thanh bĩu môi: "Ngươi đã biết giờ khác trước kia, còn dám tới phá hỏng chuyện tốt của ta?"
Nàng sao không nhìn ra cái tâm tư đầy sơ hở này của mình chứ. Liễu Xuân Dương đỏ mặt, ngạnh cổ nói: "Ngươi không thể làm những việc này, thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, truyền ra ngoài thì còn ra gì nữa."
Tiết Thanh à một tiếng, tay nắm một tấu chương, xoay vòng, nói: "Đã biết, Liễu đại nhân."
Nhìn cái dáng vẻ này của nàng... Thật sự là... Liễu Xuân Dương xấu hổ: "Còn nữa, không được đọc mấy thứ sách không đứng đắn."
Tiết Thanh ngồi phắt dậy, mắt tỏa sáng nhìn hắn, nói: "Ô, ngươi xem rồi à? Thế nào?"
"Ta không xem!" Liễu Xuân Dương trợn mắt.
Tiết Thanh cười hì hì: "Lừa nhau à, ngươi không xem sao biết đó là sách không đứng đắn? Liễu Xuân Dương, ngươi xem rồi..."
Liễu đại nhân phất tay áo: "Thần cáo lui." Nói xong quay người đi vội.
"Liễu đại nhân." Tiết Thanh hô với theo từ phía sau.
Giọng đầy trịnh trọng.
Ừ, giờ chung quy là bệ hạ, không giống trước kia. Liễu Xuân Dương chần chờ một lát, dừng lại rồi quay người.
Tiết Thanh chống tay đỡ má, mắt cong cong, mỉm cười: "Nhảy múa cho ta xem đi."
Bực mình! Liễu Xuân Dương phất tay áo, chân không chạm đất bước nhanh ra ngoài. Giọng nữ khanh khách cười dán theo người, đi ra cửa cung vẫn chưa tan.
Màn đêm buông xuống. Cung đình thắp sáng đèn. Trong hoàng cung tầng tầng lớp lớp cung điện, trông chúng như những ngôi sao, lấp lóe, điểm xuyết cho bóng tối.
Đặt tấu chương xuống, Tiết Thanh vặn người.
"Bệ hạ, đồ ăn đêm đã được chuẩn bị xong." Tiêu Thải Tử nói, lại bổ sung một câu: "Là bình thường."
Tiết Thanh cười ha ha, khoát tay: "Không ăn."
Tiêu Thải Tử: "Vậy bệ hạ nghỉ ngơi đi. Thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải lâm triều."
Tiết Thanh đứng lên, xoay vai, nói: "Các ngươi đi xuống đi." Cũng không cần người hầu hạ.
Tiêu Thải Tử không hỏi lại nữa, mà lập tức mang người khác lui ra, nhìn đèn đuốc bên điện Cần Chính tắt, cả tòa điện rơi vào bóng tối.
Đêm tối là lúc tốt nhất để chơi đùa. Mà với Tiết Thanh mà nói, hoàng thành trong màn đêm là nơi nàng thấy tự tại nhất.
Tuy rằng cấm vệ rải khắp hoàng thành, nhưng với nàng mà nói, nhảy lên phóng đi trong các cung điện còn dễ hơn là nửa đêm leo núi trước đây.
Đương nhiên giờ người có thể làm được điều này chỉ có một mình nàng.
Mấy người kia đã chết hết.
Cũng không đúng, vẫn có người có thể làm được.
Tiết Thanh dừng bước trên một tòa cung điện, nhìn về mái cong phía trước. Bóng tối đen như mực, đèn đuốc như sao, có một chỗ càng tối hơn.
Đó là một người, hoặc có thể nói là một cái cọc gỗ.
Không có cọc gỗ nào được đặt trên mái cong.
Tiết Thanh dừng ở mái cong, ngửa đầu nhìn mặt cọc gỗ, chợt nhớ tới mấy chuyện cũ, ha một tiếng.
"Ngươi có vẻ là tên bị bệnh thần kinh nhất mà ta từng gặp." Nàng nói.
Sự im lặng bị phá vỡ. Cọc gỗ khẽ động đậy, áo choàng quấn chặt lơi lỏng, bay phất phới.
"Ta nhổ." Hắn nói.
Tiết Thanh ngồi sau bàn, chăm chú nghe Liễu Xuân Dương nói.
Quân thần tấu đối đã được một lúc.
Liễu Xuân Dương kể mình đến phủ thành Mi Xuyên như thế nào, tìm đến Hoàng phủ ra sao, lại tại sao rõ ràng là Hoàng phủ mà lại tìm Hà tứ lão gia, đối phương thết đãi như thế nào, thuê bao nhiêu chiếc xe, lấy danh nghĩa gì mà vận chuyển, vân vân...
Tiết Thanh thi thoảng gật đầu, hoặc kinh ngạc, hoặc vui mừng, hoặc hỏi đôi lời.
Tất cả sách đều được đưa vào Tàng Thư các, việc sắp xếp đều do Liễu Xuân Dương phụ trách, xem như tạm thời làm việc ở Tàng Thư các.
Công việc này tuy buồn tẻ nhưng với Liễu Xuân Dương, kẻ xuất thân tiến sĩ mà nói, không phải việc gì khó, tiến hành vô cùng thuận lợi, danh sách cũng được đưa ới.
Tiết Thanh nghiêm túc giở xem, rất cảm khái khi nhìn đống sách cổ này.
Đây có lẽ là ý nghĩa về sự tồn tại của Hoàng Tự, là để trí tuệ của người đi trước được truyền lại.
"Chỉ là số sách này không biết nên xử trí thế nào." Nhìn Tiết Thanh lật tới tờ cuối, Liễu Xuân Dương nói.
Số sách này? Tiết Thanh nhìn thấy tờ này chỉ viết đánh số, dư một mảng trống. Nàng ngẩng đầu nhìn Liễu Xuân Dương, vẻ mặt dò hỏi.
Liễu Xuân Dương tránh tầm mắt nàng, cúi đầu nhìn đôi giày quan của mình, nói: "Chính là loại sách đó."
"Loại nào cơ?" Tiết Thanh hỏi.
Có người thì làm sao nói được! Liễu Xuân Dương liếc một nội thị đứng bên cạnh. Lúc này nội thị đang giơ tay che miệng ngáp. Nội thị này thật to gan, tưởng rằng mình và Tiết Thanh đang nói chuyện thì không để ý tới hắn ư?
"Bệ hạ xem thì biết." Liễu Xuân Dương nói.
Tiết Thanh nhún nhún vai, à một tiếng, sau đó lại chớp mắt mấy cái, bật cười rồi nói: "À..."
Nghe nàng kéo dài âm ra, Liễu Xuân Dương biết ngay là nàng đã biết đó là thứ gì, mặt đỏ bừng lên, xấu hổ. Làm sao nàng biết được? Bản thân mình còn chưa nói gì, cho nên mới nói, nàng thật là! Lòng đang nhớ mong cái loại sách này đây mà!
Tiếng nữ tử cười vang lên trong điện.
"Trẫm biết ngay mà." Nàng nói, không biết là biết cái gì. Tiếng cười càng lúc càng lớn, người run cả lên, sau đó giơ tay áo che mặt lại.
Liễu Xuân Dương ngẩng đầu nhìn nàng, cảm thấy không biết phải làm sao, sau đó lại nhìn thấy nội thị kia ngáp một cái, vẫn là nhìn hắn mà ngáp.
Mệt mỏi đến mức đó sao.
Làm nô tài còn mệt như vậy, chẳng phải Tiết Thanh còn mệt hơn? Mệt nên mới có thể dễ dàng bị sa ngã...
Liễu Xuân Dương đứng im tại chỗ.
Tiêu Thải Tử khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng gọi: "Bệ hạ."
Tiết Thanh ngẩng đầu, ngừng cười.
Tiêu Thải Tử không nói gì, đánh mắt về phía Liễu Xuân Dương.
Liễu Xuân Dương không phát hiện, đứng nguyên tại chỗ mà nhìn giày quan của mình.
Điện im lặng một cách kỳ quái.
Tiết Thanh ngồi thẳng người, khép cuốn sổ lại, nói: "Trẫm biết rồi, trẫm đi xem rồi sẽ bảo sắp xếp như thế nào."
Liễu Xuân Dương đáp vâng, lại chần chờ rồi nói: "Bệ hạ không phải vội vã xem đâu, quốc sự vẫn quan trọng hơn."
Tiết Thanh nghe vậy thì cười.
Cười cái gì mà cười chứ. Liễu Xuân Dương xấu hổ ngẩng đầu. Tiết Thanh ngừng cười, tỏ ra nghiêm túc, gật đầu.
Đại điện lại im lặng.
"Liễu khanh, còn việc muốn tấu không?" Tiết Thanh hỏi.
Liễu Xuân Dương cúi đầu vâng nhưng không lên tiếng.
Liễu Xuân Dương giơ tay che miệng để che đi nụ cười, à một tiếng: "Vài ngày trước Liễu khanh mới về từ phủ Trường An, không biết Liễu lão thái gia có khỏe không?"
Liễu Xuân Dương thi lễ cảm ơn: "Đã không còn đáng ngại nữa."
"Trường xã núi Lục Đạo Tuyền nay thế nào rồi?"
"Đám Nhạc Đình học hành ra sao?"
Tiết Thanh tò mò hỏi về người và việc ở phủ Trường An. Liễu Xuân Dương lại nghiêm túc đáp. Quần thần tiếp tục tấu đối trong điện.
"Bệ hạ." Tiêu Thải Tử bưng một ly trà tới.
Tiết Thanh nhận trà.
"Bệ hạ, không còn sớm nữa. Hôm nay người của chúng ta trực lúc chạng vạng, nếu để muộn nữa thì không cách nào đưa ra ngoài được." Tiêu Thải Tử nhân cơ hội khẽ nói.
Các thiếu niên ca múa mà Xuân Hiểu đưa vào không thể ở lại trong cung, mà thời gian ngắn nên Tiêu Thải Tử không có nhiều người, chỉ có thể phối hợp người một phe đưa vào đưa ra trực tiếp thế mới che giấu được tai mắt người khác. Chứ nếu để các vị đại thần kia biết, có lẽ điện Cần Chính sẽ bị lật tung mất.
Tiết Thanh khẽ nói: "Ngươi có biết Đường Thái Tông và Ngụy Thu không?"
Tiêu Thải Tử vào cung với chí hướng lớn nên cố gắng đọc sách được vài ngày, nghe vậy thì gật đầu.
Tiết Thanh thì thào: "Mấy khi hôm nay hắn muốn làm Ngụy Thu, trẫm cũng làm Đường Thái Tông một lần. Hôm nay để diều hâu bay đi thôi." Nâng ly trà lên uống.
Tiêu Thải Tử nghe mà choáng váng mặt mày, câu hiểu câu không. Nhưng ba chữ "cho bay đi" không quá quan trọng thì lại nghe rõ, vội cúi người vâng dạ rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Tiêu Thải Tử vừa bước ra cửa lập tức thẳng người dậy, nghe Tiết Thanh và Liễu Xuân Dương tiếp tục nói chuyện trong điện, hắn lắc đầu thở dài.
"Thải công công, làm sao vậy? Có gì khó xử ạ?" Một nội thị ngoài cửa ân cần hỏi.
Tiêu Thải Tử họ Tiêu, gọi dòng họ thì cảm thấy không xứng với địa vị được thánh sủng hiện nay của gã nên đám nội thị liền thông minh mà gọi gã là Thải công công.
Tiến cung làm nội thị nên chẳng cần con cháu, dòng họ cũng không còn quan trọng nữa. Tiêu Thải Tử không thèm để ý.
"Thảo nào tổ chế quy định không phải bất cứ quan viên nào cũng có thể tùy ý diện thánh, chỉ có người có địa vị cao mới được. Giờ xem ra ngoài quản lý công việc đưa ra quyết định, còn một nguyên nhân quan trọng, đó là các vị quan lớn này cẩn thận hơn." Gã vừa đi, vừa nói với nội thị đi theo: "Tên quan viên trẻ tuổi không có mắt gì cả, ta đã làm động tác, còn nháy mắt mà người nọ nhìn thấy lại không hiểu, vô lại ngồi đó không chịu đi, làm hỏng việc quan trọng của bệ hạ."
Đám nội thị gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tên Liễu Yết ngồi trong kia có thể tấu đối thời gian dài như vậy, quả thật không hợp lý.
Quan nhỏ xíu, có gì để tấu, dù có thì cũng phải tấu với cấp trên của hắn. Thủ trưởng của hắn không quyết được thì mới lấy đến trước mặt bệ hạ.
"Bệ hạ thật quá ôn hòa rồi." Tiêu Thải Tử nói, lại cảm thán rằng làm hoàng đế thật vất vả.
Mỹ vị đã bày sẵn trước mặt, lại chẳng được ăn, chỉ nhìn nó bị bưng đi, khổ ghê.
Ánh nắng dần nghiêng, trong điện Cần Chính, Liễu Xuân Dương ngừng nói chuyện. Chuyện xưa đã đến hồi hắn và huynh đệ Quách gia đánh nhau lúc lên năm, thật là không thể kể nữa, nói ra sợ rằng sẽ nói tới thời thơ ấu tổ phụ hắn đánh người mất.
Thời gian cũng coi như gần hết, hẳn là không xem ca múa được nữa. Liễu Xuân Dương nhìn Tiết Thanh, không biết là đã nằm nghiêng trên giường từ khi nào.
"Thần cáo lui." Hắn cúi người thi lễ.
Tiết Thanh nói: "Không được."
Ơ? Liễu Xuân Dương ngạc nhiên.
Tiết Thanh miễn cưỡng liếc hắn một cái, nói: "Xuân Dương, nhảy múa cho trẫm xem."
Gì? Liễu Xuân Dương trợn tròn mắt, theo bản năng nhìn trái nhìn phải, sắc mặt đỏ bừng. Đây là nói cái gì đó!
Đám nội thị và cung nữ trong điện đã lui ra không biết từ lúc nào, chỉ còn hai người bọn họ.
"Ngươi... Ngươi... đừng có nói lung tung. Giờ đã khác với trước kia rồi." Liễu Xuân Dương lắp bắp thì thào.
Tiết Thanh bĩu môi: "Ngươi đã biết giờ khác trước kia, còn dám tới phá hỏng chuyện tốt của ta?"
Nàng sao không nhìn ra cái tâm tư đầy sơ hở này của mình chứ. Liễu Xuân Dương đỏ mặt, ngạnh cổ nói: "Ngươi không thể làm những việc này, thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, truyền ra ngoài thì còn ra gì nữa."
Tiết Thanh à một tiếng, tay nắm một tấu chương, xoay vòng, nói: "Đã biết, Liễu đại nhân."
Nhìn cái dáng vẻ này của nàng... Thật sự là... Liễu Xuân Dương xấu hổ: "Còn nữa, không được đọc mấy thứ sách không đứng đắn."
Tiết Thanh ngồi phắt dậy, mắt tỏa sáng nhìn hắn, nói: "Ô, ngươi xem rồi à? Thế nào?"
"Ta không xem!" Liễu Xuân Dương trợn mắt.
Tiết Thanh cười hì hì: "Lừa nhau à, ngươi không xem sao biết đó là sách không đứng đắn? Liễu Xuân Dương, ngươi xem rồi..."
Liễu đại nhân phất tay áo: "Thần cáo lui." Nói xong quay người đi vội.
"Liễu đại nhân." Tiết Thanh hô với theo từ phía sau.
Giọng đầy trịnh trọng.
Ừ, giờ chung quy là bệ hạ, không giống trước kia. Liễu Xuân Dương chần chờ một lát, dừng lại rồi quay người.
Tiết Thanh chống tay đỡ má, mắt cong cong, mỉm cười: "Nhảy múa cho ta xem đi."
Bực mình! Liễu Xuân Dương phất tay áo, chân không chạm đất bước nhanh ra ngoài. Giọng nữ khanh khách cười dán theo người, đi ra cửa cung vẫn chưa tan.
Màn đêm buông xuống. Cung đình thắp sáng đèn. Trong hoàng cung tầng tầng lớp lớp cung điện, trông chúng như những ngôi sao, lấp lóe, điểm xuyết cho bóng tối.
Đặt tấu chương xuống, Tiết Thanh vặn người.
"Bệ hạ, đồ ăn đêm đã được chuẩn bị xong." Tiêu Thải Tử nói, lại bổ sung một câu: "Là bình thường."
Tiết Thanh cười ha ha, khoát tay: "Không ăn."
Tiêu Thải Tử: "Vậy bệ hạ nghỉ ngơi đi. Thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải lâm triều."
Tiết Thanh đứng lên, xoay vai, nói: "Các ngươi đi xuống đi." Cũng không cần người hầu hạ.
Tiêu Thải Tử không hỏi lại nữa, mà lập tức mang người khác lui ra, nhìn đèn đuốc bên điện Cần Chính tắt, cả tòa điện rơi vào bóng tối.
Đêm tối là lúc tốt nhất để chơi đùa. Mà với Tiết Thanh mà nói, hoàng thành trong màn đêm là nơi nàng thấy tự tại nhất.
Tuy rằng cấm vệ rải khắp hoàng thành, nhưng với nàng mà nói, nhảy lên phóng đi trong các cung điện còn dễ hơn là nửa đêm leo núi trước đây.
Đương nhiên giờ người có thể làm được điều này chỉ có một mình nàng.
Mấy người kia đã chết hết.
Cũng không đúng, vẫn có người có thể làm được.
Tiết Thanh dừng bước trên một tòa cung điện, nhìn về mái cong phía trước. Bóng tối đen như mực, đèn đuốc như sao, có một chỗ càng tối hơn.
Đó là một người, hoặc có thể nói là một cái cọc gỗ.
Không có cọc gỗ nào được đặt trên mái cong.
Tiết Thanh dừng ở mái cong, ngửa đầu nhìn mặt cọc gỗ, chợt nhớ tới mấy chuyện cũ, ha một tiếng.
"Ngươi có vẻ là tên bị bệnh thần kinh nhất mà ta từng gặp." Nàng nói.
Sự im lặng bị phá vỡ. Cọc gỗ khẽ động đậy, áo choàng quấn chặt lơi lỏng, bay phất phới.
"Ta nhổ." Hắn nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook