Đại Đế Cơ
-
Quyển 3 - Chương 150: Biết rõ
Cuộc đời của vị Tây Lương vương đương nhiệm này không phải thuận buồm xuôi gió cho lắm.
Hồi thiếu thời thì thanh trừ đám huynh đệ, trải qua nhiều trắc trở mới đi lên vương vị. Ngồi trên ngôi vương vài thập niên, cũng không phòng được huynh đệ thân tín mưu nghịch.
Năm đó trận ám sát cung đình của Hãn Lộc thân vương suýt thì thành công.
Hãn Lộc thân vương là huynh đệ ruột của Tây Lương vương, là người thành thật mà yếu đuối, vẫn luôn anh em hòa thuận, không ngờ lại làm ra được chuyện này.
Ở trước mặt dục vọng quyền lực, khó có thể định luận được luân lý con người.
"Trẫm rất quen thuộc Tác Thịnh Huyền điện hạ. Tác Thịnh Huyền điện hạ là một người rất lợi hại." Tiết Thanh khen ngợi: "Hắn xuất chúng như vậy, có thể thấy các huynh đệ của hắn cũng không kém. Tây Lương vương có thể dạy dỗ được một Tác Thịnh Huyền, tất sẽ dạy dỗ được người thứ hai."
Nói tới đây vẻ mặt đầy vui mừng.
"Trẫm rất chờ mong."
Phương Kỳ nói: "Bệ hạ thánh minh. Thần hiểu rồi, thần sẽ không làm nhục sứ mệnh."
Tiết Thanh nói: "Phương đại nhân vất vả rồi."
Phương Kỳ cúi người thi lễ, nhìn Tiết Thanh cầm tấu chương lên. Từ sau khi đăng cơ, quốc sự nặng nhọc, nghe nói điện hạ vẫn còn đang dưỡng thương, mỗi ngày không ngừng uống thuốc từ Thái Y viện. Thật vất vả.
Kỳ thật chỉ là một đứa trẻ mới mười mấy tuổi.
Hắn nhịn không được mà nói: "Bệ hạ, phải chú ý nghỉ ngơi."
Tiết Thanh không phản bác, cũng không nói quốc sự là quan trọng, mà gật đầu: "Đúng vậy, thân thể là nền tảng, không có thân thể khỏe mạnh thì không thể làm tốt được việc gì. Các ngươi cũng phải nhớ cho kỹ."
Phương Kỳ lại cúi người thi lễ, vâng một tiếng rồi cáo lui ra ngoài.
Hai quan viên đứng chờ trên ngự phố, thấy Phương Kỳ đi tới thì vội vàng tới đón, còn chưa hỏi thì Phương Kỳ đã mở miệng trước.
"Các ngươi còn nhớ lần đầu tiên gặp bệ hạ ở nhà Thanh Hà tiên sinh không?" Hắn nói.
Đêm đông lạnh giá, ngọn đèn chiếu xuống, khi nói còn phả ra hơi, làm khuôn mặt mọi người trở nên càng mờ mờ.
Thạch Khánh Đường và Khang Đại liếc nhau.
"Nhớ rõ chứ." Thạch Khánh Đường nói: "Sao có thể quên được, đó là lần đầu tiên chúng ta gặp bệ hạ."
Về sau phát sinh bao nhiêu chuyện cứ liên tiếp dồn dập lại càng lúc càng kích thích.
Đến nay tối ngủ còn vẫn gặp ác mộng mà tỉnh giấc.
"Nhưng ngươi nhắc tới cái này làm gì? Bệ hạ suy nghĩ việc này như thế nào rồi? Có phải là không trụ được áp lực mà Vương Liệt Dương áp lên không? Ngươi phải nói với bệ hạ, cho dù chúng ta có phải đeo cái ác danh giả mạo lệnh vua thì cũng nguyện ý khiến bệ hạ được sự nghiệp vô song muôn đời." Khang Đại vội vàng nói, chuyện quá khứ còn nói làm gì, chuyện hiện tại quan trọng hơn.
Ba người bọn họ vừa nói vừa bước đi, người quấn kín trong lớp áo choàng. Bọn họ đi ra khỏi ngự phố, đứng trên một cây cầu, có thể thấy được đèn đuốc của chợ đêm như biển sao phía trước.
Phương Kỳ không để ý tới Khang Đại, tiếp tục nói: "Khi đó bệ hạ nhỏ và gầy, có vẻ văn nhược và không bắt mắt."
Khang Đại nói: "Đó là giả làm nam tử, sao có thể để lộ ra khí độ của thiên tử được. Ngươi nhìn bệ hạ hiện giờ xem, có còn không bắt mắt nữa không?"
Thạch Khánh Đường cười ha ha: "Khang đại nhân miệng chắc là sẽ không bất kính đâu nhỉ."
Phương Kỳ cười, nói: "Tuy là không bắt mắt nhưng cách ăn nói và tiến thoái của bệ hạ không có gì là không ổn. Ta còn nhớ Thanh Hà tiên sinh nói rằng bệ hạ rất hiểu chuyện, có chuyện gì thì cứ nói với ngài cho rõ, ngài sẽ làm rất tốt."
Chẳng qua lúc đó bọn họ còn chưa ý thức được hàm nghĩa của những lời này, mãi đến sau này... Phàm là chuyện mà không nói rõ với nàng, nàng sẽ phá, mà cách làm của nàng còn phấn khích hơn.
Nhớ tới quá khứ, cảnh còn người mất, lại nghĩ đến những ngày tháng lo lắng, đề phòng đầy gian nan kia, Khang Đại và Thạch Khánh Đường đều cảm thấy ưu tư.
"Giờ cũng giống như quá khứ." Phương Kỳ tiếp tục nói: "Bệ hạ vẫn là bệ hạ, ăn nói hành vi tiến thoái có độ, tâm lý luôn hiểu rõ ràng bất cứ chuyện gì. Ngài không vì thương vong trong chiến sự và dân chúng ly tán mà lập tức đồng ý nghị hòa, thành đại sự không quan tâm tiểu tiết. Hiện giờ không vì chiến sự đại thắng mà tham công hiếu chiến. Bất kể là Vương Liệt Dương hay chúng ta đều không quấy nhiễu được ngài ấy. Ngài vẫn luôn biết mình muốn làm gì, làm được là sẽ ngừng tay."
Thạch Khánh Đường và Khang Đại gật đầu.
"Vậy là người chưa nói việc nghị hòa..." Khang Đại lại nói.
Phương Kỳ cắt ngang lời hắn: "Ta nói nhiều như vậy, ý là chúng ta cứ yên tâm với những gì ngài làm, còn có gì để hỏi đâu."
Khang Đại ngẩn ra, Thạch Khánh Đường lại cười ha ha.
"Ừ, ừ, ta hiểu rồi. Khang Đại nở nụ cười. Tiếng ồn ào vang lên bên tai, ngẩng đầu nhìn thì ra bọn họ đã đi vào trong chợ đêm.
Các hàng quán bên đường đã mở cửa. Tuy tiết trời rét lạnh nhưng không ngăn cản mọi người đi lại, ăn uống, nói chuyện.
Ngửi mùi rượu và thịt nướng, Khang Đại cảm thấy thèm.
"Nào, nếu không có gì phải lo, đêm nay chúng ta nhậu một bữa thật say đi." Hắn hô, hào phóng mà vỗ ngực: "Ta mời."
Phương Kỳ và Thạch Khánh Đường đều cười rộ lên, theo hắn vào trong một gian hàng thịt nướng.
"Ngươi nói xem, nếu Trần tướng gia không bị lừa gạt, giờ vẫn còn ở đây, chắc là sẽ vui mừng lắm." Thạch Khánh Đường đột nhiên nói.
Lời này khiến cả ba dừng chân lại. Nếu Trần tướng gia không bị lừa gạt. Trần tướng gia đã dạy Bảo Chương đế cơ viết chữ ngay từ khi còn bé, liệu Trần tướng gia có bị lừa không...
"Đừng nói chuyện quá khứ nữa." Khang Đại nói, vẫy tay với ông chủ quán: "Lão Lô, hai cân dạ dày lợn, một mâm củ cải gừng, thêm măng tây mơ khô và cả hai bầu rượu nóng."
Chủ quan đứng sau bếp ăn bốc hơi nước nghi ngút, vâng một tiếng dài. Thạch Khánh Đường và Phương Kỳ cười hơ hớ bước tới, kéo ghế ngồi xuống. Ba người nói chuyện, hòa nhập vào tiếng náo động của chợ đêm.
Trong điện Cần Chính ở hoàng cung, hoàng đế còn đang cầm tấu chương, mắt chăm chú nhìn. Đèn trên bàn chiếu sáng khuôn mặt nặng nề của nàng.
Không biết có chuyện quốc sự trọng đại nào mà đang phải quyết định đây.
"Làm hoàng đế có khổ không?" Tiết Thanh hỏi.
Hai tiểu thái giám đứng hầu bên cạnh gật đầu: "Khổ ạ."
Tiết Thanh nói: "Trời lạnh như thế này, ngày nào cũng phải dậy sớm. Các ngươi có biết như vậy đau khổ đến thế nào không?"
Biết chứ, hai thái giám gật đầu. Thật ra bọn họ phải dậy sớm hơn, đương nhiên không thể nói vậy được, theo lời dặn mà nghe hoàng đế kể khổ là được rồi.
"Ngay cả chậu than cũng không bày trong đại triều điện, lần nào trẫm ngồi trên ghế rồng cũng lạnh cóng, muốn chợp mắt ngủ thêm một chút cũng không được."
"Trẫm bảo bày thêm vài chậu than, hoặc đổi nơi khác, thế mà cả lũ lại bảo không phù hợp với quy định của tổ tiên."
"Ngày này biết sống sao?"
Tiếng ca thán trong điện mới xong, đã có người bước vội vào: "Bệ hạ, bệ hạ."
Giọng đầy vui mừng. Tiêu Thải Tử ngẩng mặt lên, tươi cười đầy mặt.
"Đồ ăn đêm mà người dặn đã được chuẩn bị xong rồi."
Vì sao hôm nay lại bảo đồ ăn đêm được chuẩn bị xong? Ngày xưa cũng có mà, đám nội thị và cung nữ trong điện cảm thấy khó hiểu. Còn bên này, Tiết Thanh đã khẽ than một tiếng.
"Ăn đêm là vì cái gì? Là vì dậy sớm phê tấu chương và cãi cọ với đám đại thần, vất vả quá mà." Nàng nói.
Tiêu Thải Tử khua tay với đám nội thị và cung nữ trong điện. Bọn họ hiểu ý, cúi đầu lui ra, thấy bóng người lờ mờ đứng trong bóng đêm. Thoạt nhìn bữa ăn khuya đêm nay không ít.
Cửa điện được đóng lại, đèn đuốc bên trong được thắp sáng nhiều hơn. Xem ra đêm nay điện hạ lại cần chính tới khuya rồi.
Bộp, Tiết Thanh, kẻ ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, ném tấu chương trong tay đi, đẩy đám tấu chương chồng chất trên bàn.
"Ngày này đúng là không cách nào sống mà!" Nàng nói, giơ tay nghiêng người nằm nghiêng.
Thấy nàng nằm xuống, Tiêu Thải Tử vung tay, mười mấy nội thị xếp thành hàng trong điện bỏ áo choàng trên người ra, giơ tay.
Thứ trong tay bọn họ không phải là hộp đựng thức ăn của Ngự Thiện phòng mà là một chiếc quạt. Bên trong không phải y phục của nội thị, mà là áo bào xanh. Đèn đuốc sáng ngời hai bên chiếu rõ dáng vẻ bọn họ.
Đây là những thiếu niên tuổi chừng mười sáu, mười bảy, dáng người cao gầy tương tự nhau nhưng kẻ thì thanh tú, hoặc tuấn mỹ, hoặc oai hùng.
Tấm màn một bên cũng được kéo ra, mấy nhạc công ngồi sẵn. Lúc hoàng đế ăn cơm là phải tấu nhạc, đây là quy định. Mặc dù đa phần là dùng cho bữa chính nhưng ăn đêm cũng là ăn, nên không cần quá mức để ý mấy cái tiểu tiết này.
Áo choàng rơi xuống, các thiếu niên giơ tay đưa quạt lên trước lông mày. Ở cuối hàng, một thiếu niên phẩy quạt, bước ra một bước. Tiếng nhạc vang lên theo. Thiếu niên kia cầm quạt lướt qua hàng. Theo bước chân của hắn, các thiếu niên đứng nghiêm hoặc là giơ quạt lên trước người, hoặc là cầm quạt nhìn nhau, hoặc khuỵu chân xuống, hoặc nhón chân lên, nghiêng vai.
Tiếng tiêu tiếng sáo du đương, uyển chuyển, trống vang đều nhịp. Tiếng quạt vang lên, như gió thổi trong rừng, thiếu niên nhẹ nhàng.
Tiết Thanh tựa vào ghế rồng, tay đặt bên người, nhẹ nhàng gõ nhịp.
"Đây mới là ngày của hoàng đế."
"Đây mới gọi là xuyên việt, đây mới là nhân vật chính."
Vào đông, đại điện thơm mùi hoa cỏ, như mê như say.
Vào đông, Túy Tiên lâu ấm áp như mùa xuân, cũng khiến người ta say mê. Tới nơi này hưởng lạc là cách hay nhất để chiêu đãi bằng hữu đi xa trở về.
Trong tiếng cười nói của đám bạn bè, uống được vài chén rượu, vẻ mệt mỏi gió sương trên mặt Liễu Xuân Dương dần tiêu tan. Cửa được mở ra ngay lúc đó.
Mép váy tung bay, tiếng ngọc bội leng keng, người rảo bước tiến vào. Sau đó tiểu tỳ lập tức đóng cửa lại, ngăn cách tiếng ồn ào trong phòng.
Những người trẻ tuổi kia đều ngẩng đầu lên nhìn cửa. Khuôn mặt của Xuân Hiểu xâm nhập vào tầm mắt.
Tiếng cười đùa trong phòng ngừng lại.
Hàng ngày Xuân Hiểu không chiêu đãi đám thiếu niên phủ Trường An ở Túy Tiên lâu này, nếu hôm nay nàng đến, tất là đã lo liệu chu toàn bên ngoài, có thể yên tâm nói chuyện.
"Xuân Hiểu tới đúng lúc quá, Xuân Dương vừa hoàn thành trọng trách trở về, chúng ta..." Sở Minh Huy cười nói.
Còn chưa nói xong đã bị Xuân Hiểu cắt ngang.
"Giờ đừng nói với ta hai chữ trọng trách này." Nàng nói.
Dưới ánh đèn, cô gái ăn mặc lộng lẫy đang vểnh bờ môi anh đào, thở phì phì.
Hồi thiếu thời thì thanh trừ đám huynh đệ, trải qua nhiều trắc trở mới đi lên vương vị. Ngồi trên ngôi vương vài thập niên, cũng không phòng được huynh đệ thân tín mưu nghịch.
Năm đó trận ám sát cung đình của Hãn Lộc thân vương suýt thì thành công.
Hãn Lộc thân vương là huynh đệ ruột của Tây Lương vương, là người thành thật mà yếu đuối, vẫn luôn anh em hòa thuận, không ngờ lại làm ra được chuyện này.
Ở trước mặt dục vọng quyền lực, khó có thể định luận được luân lý con người.
"Trẫm rất quen thuộc Tác Thịnh Huyền điện hạ. Tác Thịnh Huyền điện hạ là một người rất lợi hại." Tiết Thanh khen ngợi: "Hắn xuất chúng như vậy, có thể thấy các huynh đệ của hắn cũng không kém. Tây Lương vương có thể dạy dỗ được một Tác Thịnh Huyền, tất sẽ dạy dỗ được người thứ hai."
Nói tới đây vẻ mặt đầy vui mừng.
"Trẫm rất chờ mong."
Phương Kỳ nói: "Bệ hạ thánh minh. Thần hiểu rồi, thần sẽ không làm nhục sứ mệnh."
Tiết Thanh nói: "Phương đại nhân vất vả rồi."
Phương Kỳ cúi người thi lễ, nhìn Tiết Thanh cầm tấu chương lên. Từ sau khi đăng cơ, quốc sự nặng nhọc, nghe nói điện hạ vẫn còn đang dưỡng thương, mỗi ngày không ngừng uống thuốc từ Thái Y viện. Thật vất vả.
Kỳ thật chỉ là một đứa trẻ mới mười mấy tuổi.
Hắn nhịn không được mà nói: "Bệ hạ, phải chú ý nghỉ ngơi."
Tiết Thanh không phản bác, cũng không nói quốc sự là quan trọng, mà gật đầu: "Đúng vậy, thân thể là nền tảng, không có thân thể khỏe mạnh thì không thể làm tốt được việc gì. Các ngươi cũng phải nhớ cho kỹ."
Phương Kỳ lại cúi người thi lễ, vâng một tiếng rồi cáo lui ra ngoài.
Hai quan viên đứng chờ trên ngự phố, thấy Phương Kỳ đi tới thì vội vàng tới đón, còn chưa hỏi thì Phương Kỳ đã mở miệng trước.
"Các ngươi còn nhớ lần đầu tiên gặp bệ hạ ở nhà Thanh Hà tiên sinh không?" Hắn nói.
Đêm đông lạnh giá, ngọn đèn chiếu xuống, khi nói còn phả ra hơi, làm khuôn mặt mọi người trở nên càng mờ mờ.
Thạch Khánh Đường và Khang Đại liếc nhau.
"Nhớ rõ chứ." Thạch Khánh Đường nói: "Sao có thể quên được, đó là lần đầu tiên chúng ta gặp bệ hạ."
Về sau phát sinh bao nhiêu chuyện cứ liên tiếp dồn dập lại càng lúc càng kích thích.
Đến nay tối ngủ còn vẫn gặp ác mộng mà tỉnh giấc.
"Nhưng ngươi nhắc tới cái này làm gì? Bệ hạ suy nghĩ việc này như thế nào rồi? Có phải là không trụ được áp lực mà Vương Liệt Dương áp lên không? Ngươi phải nói với bệ hạ, cho dù chúng ta có phải đeo cái ác danh giả mạo lệnh vua thì cũng nguyện ý khiến bệ hạ được sự nghiệp vô song muôn đời." Khang Đại vội vàng nói, chuyện quá khứ còn nói làm gì, chuyện hiện tại quan trọng hơn.
Ba người bọn họ vừa nói vừa bước đi, người quấn kín trong lớp áo choàng. Bọn họ đi ra khỏi ngự phố, đứng trên một cây cầu, có thể thấy được đèn đuốc của chợ đêm như biển sao phía trước.
Phương Kỳ không để ý tới Khang Đại, tiếp tục nói: "Khi đó bệ hạ nhỏ và gầy, có vẻ văn nhược và không bắt mắt."
Khang Đại nói: "Đó là giả làm nam tử, sao có thể để lộ ra khí độ của thiên tử được. Ngươi nhìn bệ hạ hiện giờ xem, có còn không bắt mắt nữa không?"
Thạch Khánh Đường cười ha ha: "Khang đại nhân miệng chắc là sẽ không bất kính đâu nhỉ."
Phương Kỳ cười, nói: "Tuy là không bắt mắt nhưng cách ăn nói và tiến thoái của bệ hạ không có gì là không ổn. Ta còn nhớ Thanh Hà tiên sinh nói rằng bệ hạ rất hiểu chuyện, có chuyện gì thì cứ nói với ngài cho rõ, ngài sẽ làm rất tốt."
Chẳng qua lúc đó bọn họ còn chưa ý thức được hàm nghĩa của những lời này, mãi đến sau này... Phàm là chuyện mà không nói rõ với nàng, nàng sẽ phá, mà cách làm của nàng còn phấn khích hơn.
Nhớ tới quá khứ, cảnh còn người mất, lại nghĩ đến những ngày tháng lo lắng, đề phòng đầy gian nan kia, Khang Đại và Thạch Khánh Đường đều cảm thấy ưu tư.
"Giờ cũng giống như quá khứ." Phương Kỳ tiếp tục nói: "Bệ hạ vẫn là bệ hạ, ăn nói hành vi tiến thoái có độ, tâm lý luôn hiểu rõ ràng bất cứ chuyện gì. Ngài không vì thương vong trong chiến sự và dân chúng ly tán mà lập tức đồng ý nghị hòa, thành đại sự không quan tâm tiểu tiết. Hiện giờ không vì chiến sự đại thắng mà tham công hiếu chiến. Bất kể là Vương Liệt Dương hay chúng ta đều không quấy nhiễu được ngài ấy. Ngài vẫn luôn biết mình muốn làm gì, làm được là sẽ ngừng tay."
Thạch Khánh Đường và Khang Đại gật đầu.
"Vậy là người chưa nói việc nghị hòa..." Khang Đại lại nói.
Phương Kỳ cắt ngang lời hắn: "Ta nói nhiều như vậy, ý là chúng ta cứ yên tâm với những gì ngài làm, còn có gì để hỏi đâu."
Khang Đại ngẩn ra, Thạch Khánh Đường lại cười ha ha.
"Ừ, ừ, ta hiểu rồi. Khang Đại nở nụ cười. Tiếng ồn ào vang lên bên tai, ngẩng đầu nhìn thì ra bọn họ đã đi vào trong chợ đêm.
Các hàng quán bên đường đã mở cửa. Tuy tiết trời rét lạnh nhưng không ngăn cản mọi người đi lại, ăn uống, nói chuyện.
Ngửi mùi rượu và thịt nướng, Khang Đại cảm thấy thèm.
"Nào, nếu không có gì phải lo, đêm nay chúng ta nhậu một bữa thật say đi." Hắn hô, hào phóng mà vỗ ngực: "Ta mời."
Phương Kỳ và Thạch Khánh Đường đều cười rộ lên, theo hắn vào trong một gian hàng thịt nướng.
"Ngươi nói xem, nếu Trần tướng gia không bị lừa gạt, giờ vẫn còn ở đây, chắc là sẽ vui mừng lắm." Thạch Khánh Đường đột nhiên nói.
Lời này khiến cả ba dừng chân lại. Nếu Trần tướng gia không bị lừa gạt. Trần tướng gia đã dạy Bảo Chương đế cơ viết chữ ngay từ khi còn bé, liệu Trần tướng gia có bị lừa không...
"Đừng nói chuyện quá khứ nữa." Khang Đại nói, vẫy tay với ông chủ quán: "Lão Lô, hai cân dạ dày lợn, một mâm củ cải gừng, thêm măng tây mơ khô và cả hai bầu rượu nóng."
Chủ quan đứng sau bếp ăn bốc hơi nước nghi ngút, vâng một tiếng dài. Thạch Khánh Đường và Phương Kỳ cười hơ hớ bước tới, kéo ghế ngồi xuống. Ba người nói chuyện, hòa nhập vào tiếng náo động của chợ đêm.
Trong điện Cần Chính ở hoàng cung, hoàng đế còn đang cầm tấu chương, mắt chăm chú nhìn. Đèn trên bàn chiếu sáng khuôn mặt nặng nề của nàng.
Không biết có chuyện quốc sự trọng đại nào mà đang phải quyết định đây.
"Làm hoàng đế có khổ không?" Tiết Thanh hỏi.
Hai tiểu thái giám đứng hầu bên cạnh gật đầu: "Khổ ạ."
Tiết Thanh nói: "Trời lạnh như thế này, ngày nào cũng phải dậy sớm. Các ngươi có biết như vậy đau khổ đến thế nào không?"
Biết chứ, hai thái giám gật đầu. Thật ra bọn họ phải dậy sớm hơn, đương nhiên không thể nói vậy được, theo lời dặn mà nghe hoàng đế kể khổ là được rồi.
"Ngay cả chậu than cũng không bày trong đại triều điện, lần nào trẫm ngồi trên ghế rồng cũng lạnh cóng, muốn chợp mắt ngủ thêm một chút cũng không được."
"Trẫm bảo bày thêm vài chậu than, hoặc đổi nơi khác, thế mà cả lũ lại bảo không phù hợp với quy định của tổ tiên."
"Ngày này biết sống sao?"
Tiếng ca thán trong điện mới xong, đã có người bước vội vào: "Bệ hạ, bệ hạ."
Giọng đầy vui mừng. Tiêu Thải Tử ngẩng mặt lên, tươi cười đầy mặt.
"Đồ ăn đêm mà người dặn đã được chuẩn bị xong rồi."
Vì sao hôm nay lại bảo đồ ăn đêm được chuẩn bị xong? Ngày xưa cũng có mà, đám nội thị và cung nữ trong điện cảm thấy khó hiểu. Còn bên này, Tiết Thanh đã khẽ than một tiếng.
"Ăn đêm là vì cái gì? Là vì dậy sớm phê tấu chương và cãi cọ với đám đại thần, vất vả quá mà." Nàng nói.
Tiêu Thải Tử khua tay với đám nội thị và cung nữ trong điện. Bọn họ hiểu ý, cúi đầu lui ra, thấy bóng người lờ mờ đứng trong bóng đêm. Thoạt nhìn bữa ăn khuya đêm nay không ít.
Cửa điện được đóng lại, đèn đuốc bên trong được thắp sáng nhiều hơn. Xem ra đêm nay điện hạ lại cần chính tới khuya rồi.
Bộp, Tiết Thanh, kẻ ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, ném tấu chương trong tay đi, đẩy đám tấu chương chồng chất trên bàn.
"Ngày này đúng là không cách nào sống mà!" Nàng nói, giơ tay nghiêng người nằm nghiêng.
Thấy nàng nằm xuống, Tiêu Thải Tử vung tay, mười mấy nội thị xếp thành hàng trong điện bỏ áo choàng trên người ra, giơ tay.
Thứ trong tay bọn họ không phải là hộp đựng thức ăn của Ngự Thiện phòng mà là một chiếc quạt. Bên trong không phải y phục của nội thị, mà là áo bào xanh. Đèn đuốc sáng ngời hai bên chiếu rõ dáng vẻ bọn họ.
Đây là những thiếu niên tuổi chừng mười sáu, mười bảy, dáng người cao gầy tương tự nhau nhưng kẻ thì thanh tú, hoặc tuấn mỹ, hoặc oai hùng.
Tấm màn một bên cũng được kéo ra, mấy nhạc công ngồi sẵn. Lúc hoàng đế ăn cơm là phải tấu nhạc, đây là quy định. Mặc dù đa phần là dùng cho bữa chính nhưng ăn đêm cũng là ăn, nên không cần quá mức để ý mấy cái tiểu tiết này.
Áo choàng rơi xuống, các thiếu niên giơ tay đưa quạt lên trước lông mày. Ở cuối hàng, một thiếu niên phẩy quạt, bước ra một bước. Tiếng nhạc vang lên theo. Thiếu niên kia cầm quạt lướt qua hàng. Theo bước chân của hắn, các thiếu niên đứng nghiêm hoặc là giơ quạt lên trước người, hoặc là cầm quạt nhìn nhau, hoặc khuỵu chân xuống, hoặc nhón chân lên, nghiêng vai.
Tiếng tiêu tiếng sáo du đương, uyển chuyển, trống vang đều nhịp. Tiếng quạt vang lên, như gió thổi trong rừng, thiếu niên nhẹ nhàng.
Tiết Thanh tựa vào ghế rồng, tay đặt bên người, nhẹ nhàng gõ nhịp.
"Đây mới là ngày của hoàng đế."
"Đây mới gọi là xuyên việt, đây mới là nhân vật chính."
Vào đông, đại điện thơm mùi hoa cỏ, như mê như say.
Vào đông, Túy Tiên lâu ấm áp như mùa xuân, cũng khiến người ta say mê. Tới nơi này hưởng lạc là cách hay nhất để chiêu đãi bằng hữu đi xa trở về.
Trong tiếng cười nói của đám bạn bè, uống được vài chén rượu, vẻ mệt mỏi gió sương trên mặt Liễu Xuân Dương dần tiêu tan. Cửa được mở ra ngay lúc đó.
Mép váy tung bay, tiếng ngọc bội leng keng, người rảo bước tiến vào. Sau đó tiểu tỳ lập tức đóng cửa lại, ngăn cách tiếng ồn ào trong phòng.
Những người trẻ tuổi kia đều ngẩng đầu lên nhìn cửa. Khuôn mặt của Xuân Hiểu xâm nhập vào tầm mắt.
Tiếng cười đùa trong phòng ngừng lại.
Hàng ngày Xuân Hiểu không chiêu đãi đám thiếu niên phủ Trường An ở Túy Tiên lâu này, nếu hôm nay nàng đến, tất là đã lo liệu chu toàn bên ngoài, có thể yên tâm nói chuyện.
"Xuân Hiểu tới đúng lúc quá, Xuân Dương vừa hoàn thành trọng trách trở về, chúng ta..." Sở Minh Huy cười nói.
Còn chưa nói xong đã bị Xuân Hiểu cắt ngang.
"Giờ đừng nói với ta hai chữ trọng trách này." Nàng nói.
Dưới ánh đèn, cô gái ăn mặc lộng lẫy đang vểnh bờ môi anh đào, thở phì phì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook