Đại Đế Cơ
-
Quyển 1 - Chương 73: Nguyện đánh cược
Thấy Tiết Thanh lộ vẻ cảnh giác, Thanh Hà tiên sinh thu hồi ánh mắt.
"Ngươi nói muốn thi đỗ Trạng Nguyên vậy ngươi đã đọc được những sách gì?" Ông hỏi.
Tiết Thanh cung kính thi lễ nói: " Dạ, mới học được ba quyển Xuân Thu thôi ạ."
Thanh Hà tiên sinh nói: "Ngươi nói nghe thử chút về Hoàn Công nhị niên."
"Hoàn Công nhị niên, tháng Giêng năm Mậu Thân, Tống đốc thí hắn quân cùng di cực kỳ đại phu lỗ phụ..." Trong đầu Tiết Thanh chợt hiện ra những gì Nghiêm tiên sinh đã giảng, ngoài miệng đã đọc vanh vách. Thanh Hà tiên sinh đứng quay lưng về phía nàng, nhìn không rõ thần sắc, không biết là có hài lòng hay không, dù có biết Tiết Thanh cũng không thèm để ý.
Nói xong, trong phòng yên tĩnh chốc lát.
Thanh Hà tiên sinh xoay người nhìn nàng mà nói: "Ngươi muốn làm môn hạ của ta nhưng trước đó ta hỏi một vấn đề tại sao không trả lời?"
Đương nhiên là không muốn trả lời rồi - Tiết Thanh thầm nghĩ, sau đó thi lễ đáp: "Tiên sinh hỏi người khác đánh giá ngài thế nào, học trò cho rằng không ai có thể bình phán được nhân phẩm của ngài nên học trò không trả lời."
Thanh Hà tiên sinh cau mày, nói: "Nói năng lươn lẹo."
Tâng bốc ngài như vậy cũng không chịu sao? Tiết Thanh cười cười không nói, thấy Thanh Hà tiên sinh có vẻ tức giận, không được hài lòng lại giống như không biết làm sao mới phải, thần sắc rất quái lạ.
Thanh Hà tiên sinh lật giở quyển sách trên bàn một hồi rồi nhìn nàng hỏi: "Vậy lần này không hỏi về ta nữa, ta hỏi ngươi, Tiết Thanh, ngươi đọc sách viết chữ chỉ là vì thi đậu Trang Nguyên thôi sao?"
Đương nhiên không phải, Tiết Thanh thầm nghĩ, thi lễ cung kính nói: "Đương nhiên không phải, học trò đọc sách cũng là vì hiểu rõ đạo lý."
Thanh Hà tiên sinh nghiêm mặt, trong mắt ánh lên vẻ không vui nói: "Nói thật!"
Thanh Hà tiên sinh không phải người đọc sách cổ hủ, cũng không phải thư sinh mọt sách dễ lừa gạt, mấy lời sáo rỗng kia không qua mặt được ông. Tiết Thanh trong bụng cười thầm, nói: "Là để thi đậu Trạng Nguyên, đạt được danh vọng."
Thanh Hà tiên sinh chắp tay, như nuốt nghẹn một hơi, cuối cùng phun ra mấy chữ: "Cái ngươi kêu là muốn được danh vọng chẳng qua chỉ vì muốn được làm con rể Quách gia, đây không phải danh vọng, đây là dục vọng."
Bởi vậy mới nói, đi học với những bậc danh sư như thế này rất là phiền, ngoài dạy học, họ còn muốn rèn học trò làm người. Đây là chức trách của người làm thầy, cũng là phúc của kẻ làm trò. Đáng tiếc, nàng không phải loại học trò chân chính.
Tiết Thanh bèn trả lời: "Con người không phải là thánh nhân, ai cũng có dục vọng."
Thanh Hà tiên sinh nhướng mày nói: "Cho nên người ta đọc sách để biết đâu là nhân dục, tham dục. Đây cũng là đạo dạy học của thánh nhân nho môn."
Tiết Thanh dạ một tiếng. Thanh Hà tiên sinh nhìn thấy nàng thần sắc bình tĩnh, biết rõ những gì ông nói chẳng lọt nổi tai nàng, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Dạy dỗ quá muộn, lại lớn lên chốn phố thị...
"Loại đạo học nho gia này không phải ngày một ngày hai nói là biết cũng không phải đọc vài quyển sách là có thể thông được." Hắn chậm rãi nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, đã có ý thức đọc sách, lại có lòng muốn đi học nên ta nhận ngươi làm đệ tử, hi vọng ngươi yên tâm học hành, chớ để công danh quấy nhiễu."
Tiết Thanh thi lễ nói: "Đa tạ tiên sinh nhưng học trò không thể."
Thanh Hà tiên sinh đang vân vê chòm râu định dặn dò vài câu nhưng lời vừa ra tới miệng liền khựng lại, không ngờ nghe được lời từ chối, sắc mặt không khỏi ngạc nhiên.
Cự tuyệt?
Lại có thể cự tuyệt?
Tiết Thanh nói: "Học trò không phải cự tuyệt tiên sinh, chỉ là hiện tại học trò chưa muốn làm môn hạ của tiên sinh. Nếu không người đời sẽ nói học trò để mẫu thân chịu nhục để tiên sinh thương cảm mà nhận học trò vào môn hạ."
Như vậy sao được? Thanh Hà tiên sinh cau mày nói: "Mẫu thân ngươi khẩn thiết muốn ngươi thành tài, ngươi lẽ ra phải gắng sức học hành báo đáp, sao có thể nói như vậy là chịu nhục? Trong lòng ngươi đặt hai chữ công lợi quá nặng."
Tiết Thanh nói: "Học trò cũng không phải ham danh lợi, học trò chỉ muốn tự mình chứng minh, như vậy mới có thể ngẩng mặt nhìn đời."
"Tự mình chứng minh?" Thanh Hà tiên sinh nói: "Ngươi muốn làm như thế nào chứng minh?"
Tiết Thanh nói: "Học trò muốn tự học tại trường xã núi Lục Tuyền, đợi tham gia kì thi huyện năm sau. Sau đó mới bái tiên sinh làm thầy."
Thanh Hà tiên sinh ngạc nhiên nói: "Kỳ thi huyện vào tháng 2 sang năm, bây giờ mới chưa hết tháng mười, ngươi mới chỉ đọc có ba quyển Xuân Thu, lại còn là tự học, lại đám nói khoác như vậy?"Truyện được bi--ên tập tại iread.vn--Tiết Thanh nói: "Học trò dẫu có khoác lác cũng còn hơn thấy mẫu thân đau lòng."
Thấy Tiết Thanh một mực kiên trì tâm tư lợi ích, sắc mặt Thanh Hà tiên sinh không khỏi sa sầm nói: "Vậy thì thôi vậy, ngươi đi đi."
Tiết Thanh vái một cái thật cung kính, nói: "Đa tạ tiên sinh cho phép học trò nghe giảng tại trường xã."
Thanh Hà tiên sinh nói: "Nhưng không được phép nghe ta giảng bài."
Tiết Thanh dạ một tiếng, bái tạ một lần nữa rồi xoay người rời đi.
.....
Học trò trường xã vây xem vẫn chưa giải tán mà càng ngày tụ tập càng đông người. Thành viên đội bóng xã, người xã Trường Nhạc, người xã Ngũ Lăng nghe tin cũng kéo tới không ít người. Một số thì quan tâm mà đến, số khác chủ yếu tới để xem náo nhiệt. Một số người xã khác mặc dù không biết Tiết Thanh nhưng đối với tên tuổi Tiết Thanh có hứng thú cũng kéo tới tụ tập bên ngoài thảo đường của Thanh Hà tiên sinh, thầm thì bàn tán, thảo luận xôn xao cả một khu.
"... Chuyện lúc trước chúng ta không biết thật giả nhưng có thể viết ra bài Đua thuyền ca chắc hẳn là có thực tài..."
"Như vậy chuyện trước kia cự tuyệt bây giờ lại đưa tên, chẳng phải để hôm nay đột nhiên nổi tiếng sao?" Trương Liên Đường nói, phe phẩy quạt xếp trong tay. Hắn hiểu rõ hơn ai hết tên kia không đơn giản như bề ngoài như vậy, việc hành động theo cảm tính hắn sẽ không dại dột mà làm.
Bùi Yên Tử cười cười không nói, Bùi gia đệ tử chưa bao giờ coi thường mà đánh giá người khác, bất kể là bàn luận chính thức hay nói đùa.
Về tài học hay năng khiếu, dù xét mặt nào đi nữa thì mọi người đều nhất trí Thanh Hà tiên sinh cũng sẽ giữ Tiết Thanh lại làm học trò.
"Ủa, sao nhanh như vậy đã đi ra rồi." Trương Song Đồng nói, giơ tay chỉ về phía trước.
Trương Liên Đường, Bùi Yên Tử nhìn lại thì thấy một tên thiếu niên chậm rãi đi ra. Họ còn chưa bước tới, mọi người đã vây người kia lại.
"Tam Lang, vậy là sao?"
"Lần thứ hai rồi, không lẽ phải ba lần bốn lượt mới được sao?"
"Lần này nhất định là được."
Bọn người Trương Liên Đường chen lấn gạt được mấy người kia ra rồi nắm lấy cánh tay Tiết Thanh hỏi: "Lần này có thể ở lại đây đọc sách không?" Nói xong còn nhìn Tiết Thanh với ánh mắt như là đã biết rõ ngươi có thể ở lại đây đọc sách từ sớm nhưng vẫn giữ kín giùm ngươi.
Tiết Thanh cười cười, nói: "Có thể."
Bốn phía xôn xao âm thanh trầm trồ biết rõ.
Nhưng tên tiểu đồng phía sau hừ lạnh một tiếng nói: "Nhưng hắn cũng không phải đệ tử của tiên sinh."
Mọi người sững sờ.
Tiểu đồng liếc mắt nhìn Tiết Thanh, sau đó đem thỏa ước của hắn cùng Thanh Hà tiên sinh nói ra. Mọi người xung quanh nghe thấy vậy liền xôn xao hẳn lên.
"Quả nhiên". Trương Liên Đường phe phẩy quạt xếp nói: "Thật là không thể nhìn thấu tiểu tử này nha."
Trương Song Đồng cười ha ha nói: "Tên này quả thực là thú vị."
Bùi Yên Tử chỉ cười cười rồi xoay người bỏ đi. Người thú vị có rất nhiều, không phải ai cũng đáng cho hắn chú ý, đa số đều như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ xinh đẹp nhất thời mà thôi."
Tin tức cũng theo chân TIết Thanh rời khỏi núi Lục Tuyền mà lan truyền ra ngoài. Dân chúng vây xem từ sớm nghe thấy tin này đều ngơ ngác.
"Nói khoác như thế, lỡ như năm sau thi không đậu thì làm sao?"
"Thi không đậu chứng minh hắn đọc sách không thông, Thanh Hà tiên sinh cũng không cần phải nhận hắn làm học trò."
"Cần gì chứ."
Tiết mẫu và Thiền Y cũng lo lắng khó hiểu.
Tiết Thanh nói nhỏ và tai Thiền Y rằng nàng sẽ thi đậu một cách đầy tự tin. Chắc là do hiệu quả của bài thơ mang đến, Thiền Y thật sự nghĩ là Tiết Thanh có thể làm được.
Tiết Thanh cũng nói nhỏ vào tai Tiết mẫu hắn vốn cũng không phải là vì thi đậu, thi không đậu thì cứ vậy mà học tiếp, như vậy càng hợp tình hợp lý, thi mà đậu mới phiền. Tiết mẫu hiểu ra, vỗ vỗ vai Tiết Thanh khen ngợi.
"Con tự tính toán là được." Hai người đồng thanh, không vặn hỏi hắn nữa.
Đêm đó, Tiết Thanh thức dậy đi đến bên phòng Tiết mẫu nhìn xem, sau đó theo đường cũ đi qua phòng Quách Hoài Xuân. Quách Hoài Xuân vẫn ngủ trong phòng.
Rốt cục Tiết mẫu đi đâu chứ? Trước giờ đâu có như vậy... Chẳng lẽ lại đi gặp Thanh Hà tiên sinh?
Ý nghĩ này chợt nảy ra trong đầu khiến Tiết Thanh giật mình, sao mình lại nghĩ vậy chứ? Nàng đứng bên cửa mắt nhìm đăm đăm vào màn đêm yên tĩnh.
Nếu như biết được suy nghĩ này của Tiết Thanh, Tiết mẫu giờ đang đứng trước mặt Thanh Hà tiên sinh, nhất định sẽ giật mình.
"Ngươi nói muốn thi đỗ Trạng Nguyên vậy ngươi đã đọc được những sách gì?" Ông hỏi.
Tiết Thanh cung kính thi lễ nói: " Dạ, mới học được ba quyển Xuân Thu thôi ạ."
Thanh Hà tiên sinh nói: "Ngươi nói nghe thử chút về Hoàn Công nhị niên."
"Hoàn Công nhị niên, tháng Giêng năm Mậu Thân, Tống đốc thí hắn quân cùng di cực kỳ đại phu lỗ phụ..." Trong đầu Tiết Thanh chợt hiện ra những gì Nghiêm tiên sinh đã giảng, ngoài miệng đã đọc vanh vách. Thanh Hà tiên sinh đứng quay lưng về phía nàng, nhìn không rõ thần sắc, không biết là có hài lòng hay không, dù có biết Tiết Thanh cũng không thèm để ý.
Nói xong, trong phòng yên tĩnh chốc lát.
Thanh Hà tiên sinh xoay người nhìn nàng mà nói: "Ngươi muốn làm môn hạ của ta nhưng trước đó ta hỏi một vấn đề tại sao không trả lời?"
Đương nhiên là không muốn trả lời rồi - Tiết Thanh thầm nghĩ, sau đó thi lễ đáp: "Tiên sinh hỏi người khác đánh giá ngài thế nào, học trò cho rằng không ai có thể bình phán được nhân phẩm của ngài nên học trò không trả lời."
Thanh Hà tiên sinh cau mày, nói: "Nói năng lươn lẹo."
Tâng bốc ngài như vậy cũng không chịu sao? Tiết Thanh cười cười không nói, thấy Thanh Hà tiên sinh có vẻ tức giận, không được hài lòng lại giống như không biết làm sao mới phải, thần sắc rất quái lạ.
Thanh Hà tiên sinh lật giở quyển sách trên bàn một hồi rồi nhìn nàng hỏi: "Vậy lần này không hỏi về ta nữa, ta hỏi ngươi, Tiết Thanh, ngươi đọc sách viết chữ chỉ là vì thi đậu Trang Nguyên thôi sao?"
Đương nhiên không phải, Tiết Thanh thầm nghĩ, thi lễ cung kính nói: "Đương nhiên không phải, học trò đọc sách cũng là vì hiểu rõ đạo lý."
Thanh Hà tiên sinh nghiêm mặt, trong mắt ánh lên vẻ không vui nói: "Nói thật!"
Thanh Hà tiên sinh không phải người đọc sách cổ hủ, cũng không phải thư sinh mọt sách dễ lừa gạt, mấy lời sáo rỗng kia không qua mặt được ông. Tiết Thanh trong bụng cười thầm, nói: "Là để thi đậu Trạng Nguyên, đạt được danh vọng."
Thanh Hà tiên sinh chắp tay, như nuốt nghẹn một hơi, cuối cùng phun ra mấy chữ: "Cái ngươi kêu là muốn được danh vọng chẳng qua chỉ vì muốn được làm con rể Quách gia, đây không phải danh vọng, đây là dục vọng."
Bởi vậy mới nói, đi học với những bậc danh sư như thế này rất là phiền, ngoài dạy học, họ còn muốn rèn học trò làm người. Đây là chức trách của người làm thầy, cũng là phúc của kẻ làm trò. Đáng tiếc, nàng không phải loại học trò chân chính.
Tiết Thanh bèn trả lời: "Con người không phải là thánh nhân, ai cũng có dục vọng."
Thanh Hà tiên sinh nhướng mày nói: "Cho nên người ta đọc sách để biết đâu là nhân dục, tham dục. Đây cũng là đạo dạy học của thánh nhân nho môn."
Tiết Thanh dạ một tiếng. Thanh Hà tiên sinh nhìn thấy nàng thần sắc bình tĩnh, biết rõ những gì ông nói chẳng lọt nổi tai nàng, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Dạy dỗ quá muộn, lại lớn lên chốn phố thị...
"Loại đạo học nho gia này không phải ngày một ngày hai nói là biết cũng không phải đọc vài quyển sách là có thể thông được." Hắn chậm rãi nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, đã có ý thức đọc sách, lại có lòng muốn đi học nên ta nhận ngươi làm đệ tử, hi vọng ngươi yên tâm học hành, chớ để công danh quấy nhiễu."
Tiết Thanh thi lễ nói: "Đa tạ tiên sinh nhưng học trò không thể."
Thanh Hà tiên sinh đang vân vê chòm râu định dặn dò vài câu nhưng lời vừa ra tới miệng liền khựng lại, không ngờ nghe được lời từ chối, sắc mặt không khỏi ngạc nhiên.
Cự tuyệt?
Lại có thể cự tuyệt?
Tiết Thanh nói: "Học trò không phải cự tuyệt tiên sinh, chỉ là hiện tại học trò chưa muốn làm môn hạ của tiên sinh. Nếu không người đời sẽ nói học trò để mẫu thân chịu nhục để tiên sinh thương cảm mà nhận học trò vào môn hạ."
Như vậy sao được? Thanh Hà tiên sinh cau mày nói: "Mẫu thân ngươi khẩn thiết muốn ngươi thành tài, ngươi lẽ ra phải gắng sức học hành báo đáp, sao có thể nói như vậy là chịu nhục? Trong lòng ngươi đặt hai chữ công lợi quá nặng."
Tiết Thanh nói: "Học trò cũng không phải ham danh lợi, học trò chỉ muốn tự mình chứng minh, như vậy mới có thể ngẩng mặt nhìn đời."
"Tự mình chứng minh?" Thanh Hà tiên sinh nói: "Ngươi muốn làm như thế nào chứng minh?"
Tiết Thanh nói: "Học trò muốn tự học tại trường xã núi Lục Tuyền, đợi tham gia kì thi huyện năm sau. Sau đó mới bái tiên sinh làm thầy."
Thanh Hà tiên sinh ngạc nhiên nói: "Kỳ thi huyện vào tháng 2 sang năm, bây giờ mới chưa hết tháng mười, ngươi mới chỉ đọc có ba quyển Xuân Thu, lại còn là tự học, lại đám nói khoác như vậy?"Truyện được bi--ên tập tại iread.vn--Tiết Thanh nói: "Học trò dẫu có khoác lác cũng còn hơn thấy mẫu thân đau lòng."
Thấy Tiết Thanh một mực kiên trì tâm tư lợi ích, sắc mặt Thanh Hà tiên sinh không khỏi sa sầm nói: "Vậy thì thôi vậy, ngươi đi đi."
Tiết Thanh vái một cái thật cung kính, nói: "Đa tạ tiên sinh cho phép học trò nghe giảng tại trường xã."
Thanh Hà tiên sinh nói: "Nhưng không được phép nghe ta giảng bài."
Tiết Thanh dạ một tiếng, bái tạ một lần nữa rồi xoay người rời đi.
.....
Học trò trường xã vây xem vẫn chưa giải tán mà càng ngày tụ tập càng đông người. Thành viên đội bóng xã, người xã Trường Nhạc, người xã Ngũ Lăng nghe tin cũng kéo tới không ít người. Một số thì quan tâm mà đến, số khác chủ yếu tới để xem náo nhiệt. Một số người xã khác mặc dù không biết Tiết Thanh nhưng đối với tên tuổi Tiết Thanh có hứng thú cũng kéo tới tụ tập bên ngoài thảo đường của Thanh Hà tiên sinh, thầm thì bàn tán, thảo luận xôn xao cả một khu.
"... Chuyện lúc trước chúng ta không biết thật giả nhưng có thể viết ra bài Đua thuyền ca chắc hẳn là có thực tài..."
"Như vậy chuyện trước kia cự tuyệt bây giờ lại đưa tên, chẳng phải để hôm nay đột nhiên nổi tiếng sao?" Trương Liên Đường nói, phe phẩy quạt xếp trong tay. Hắn hiểu rõ hơn ai hết tên kia không đơn giản như bề ngoài như vậy, việc hành động theo cảm tính hắn sẽ không dại dột mà làm.
Bùi Yên Tử cười cười không nói, Bùi gia đệ tử chưa bao giờ coi thường mà đánh giá người khác, bất kể là bàn luận chính thức hay nói đùa.
Về tài học hay năng khiếu, dù xét mặt nào đi nữa thì mọi người đều nhất trí Thanh Hà tiên sinh cũng sẽ giữ Tiết Thanh lại làm học trò.
"Ủa, sao nhanh như vậy đã đi ra rồi." Trương Song Đồng nói, giơ tay chỉ về phía trước.
Trương Liên Đường, Bùi Yên Tử nhìn lại thì thấy một tên thiếu niên chậm rãi đi ra. Họ còn chưa bước tới, mọi người đã vây người kia lại.
"Tam Lang, vậy là sao?"
"Lần thứ hai rồi, không lẽ phải ba lần bốn lượt mới được sao?"
"Lần này nhất định là được."
Bọn người Trương Liên Đường chen lấn gạt được mấy người kia ra rồi nắm lấy cánh tay Tiết Thanh hỏi: "Lần này có thể ở lại đây đọc sách không?" Nói xong còn nhìn Tiết Thanh với ánh mắt như là đã biết rõ ngươi có thể ở lại đây đọc sách từ sớm nhưng vẫn giữ kín giùm ngươi.
Tiết Thanh cười cười, nói: "Có thể."
Bốn phía xôn xao âm thanh trầm trồ biết rõ.
Nhưng tên tiểu đồng phía sau hừ lạnh một tiếng nói: "Nhưng hắn cũng không phải đệ tử của tiên sinh."
Mọi người sững sờ.
Tiểu đồng liếc mắt nhìn Tiết Thanh, sau đó đem thỏa ước của hắn cùng Thanh Hà tiên sinh nói ra. Mọi người xung quanh nghe thấy vậy liền xôn xao hẳn lên.
"Quả nhiên". Trương Liên Đường phe phẩy quạt xếp nói: "Thật là không thể nhìn thấu tiểu tử này nha."
Trương Song Đồng cười ha ha nói: "Tên này quả thực là thú vị."
Bùi Yên Tử chỉ cười cười rồi xoay người bỏ đi. Người thú vị có rất nhiều, không phải ai cũng đáng cho hắn chú ý, đa số đều như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ xinh đẹp nhất thời mà thôi."
Tin tức cũng theo chân TIết Thanh rời khỏi núi Lục Tuyền mà lan truyền ra ngoài. Dân chúng vây xem từ sớm nghe thấy tin này đều ngơ ngác.
"Nói khoác như thế, lỡ như năm sau thi không đậu thì làm sao?"
"Thi không đậu chứng minh hắn đọc sách không thông, Thanh Hà tiên sinh cũng không cần phải nhận hắn làm học trò."
"Cần gì chứ."
Tiết mẫu và Thiền Y cũng lo lắng khó hiểu.
Tiết Thanh nói nhỏ và tai Thiền Y rằng nàng sẽ thi đậu một cách đầy tự tin. Chắc là do hiệu quả của bài thơ mang đến, Thiền Y thật sự nghĩ là Tiết Thanh có thể làm được.
Tiết Thanh cũng nói nhỏ vào tai Tiết mẫu hắn vốn cũng không phải là vì thi đậu, thi không đậu thì cứ vậy mà học tiếp, như vậy càng hợp tình hợp lý, thi mà đậu mới phiền. Tiết mẫu hiểu ra, vỗ vỗ vai Tiết Thanh khen ngợi.
"Con tự tính toán là được." Hai người đồng thanh, không vặn hỏi hắn nữa.
Đêm đó, Tiết Thanh thức dậy đi đến bên phòng Tiết mẫu nhìn xem, sau đó theo đường cũ đi qua phòng Quách Hoài Xuân. Quách Hoài Xuân vẫn ngủ trong phòng.
Rốt cục Tiết mẫu đi đâu chứ? Trước giờ đâu có như vậy... Chẳng lẽ lại đi gặp Thanh Hà tiên sinh?
Ý nghĩ này chợt nảy ra trong đầu khiến Tiết Thanh giật mình, sao mình lại nghĩ vậy chứ? Nàng đứng bên cửa mắt nhìm đăm đăm vào màn đêm yên tĩnh.
Nếu như biết được suy nghĩ này của Tiết Thanh, Tiết mẫu giờ đang đứng trước mặt Thanh Hà tiên sinh, nhất định sẽ giật mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook