Đại Đế Cơ
-
Quyển 1 - Chương 67: Tố cáo
Lý Tri phủ nắm chặt bài thơ trong tay, tiếng hoan hô đột nhiên vang lớn. Hóa ra trận thi đấu thuyền rồng đã kết thúc.
“Thơ hay.” Ông nói.
Những người xung quanh cũng lấy lại tinh thần, ồn ào gật đầu.
“Bài thơ này rất hay.”
“Có thể xếp vào hàng 10 bài thơ hay nhất.”
“... Không đâu, có thể xếp vào hàng 6 bài thơ đứng đầu luôn ấy chứ.”
“Không biết tác giả là ai nữa?”
Nghe được câu hỏi này, Lý Tri phủ đang bàn luận bài thơ với mọi người chợt dừng lại, nhìn về phía cuối tờ giấy.
“Để ta xem thử xem.” Ông nói xong lại đọc lên dòng chữ: “Viết ở Lưu Vân Đài... xã Kết Lư...”
Mọi người đều biết Lưu Vân Đài, hóa ra bài thơ này là do một vị khách nào đó ở Lưu Vân Đài sau khi thưởng thức cuộc đua thuyền rồng mà viết ra. Nhưng xã Kết Lư thì có nhiều người không biết, cũng có một vài người mỉm cười.
“Cái này ư? Chính là do Thất thiếu gia Bùi Cầm - Bùi Yên Tử của Bùi gia lập nên. Lúc đầu bọn họ học ở trường bên ngoài, sau khi Thanh Hà tiên sinh trở về, Yên Tử thiếu gia liền xin vào học ở chỗ Thanh Hà tiên sinh.” Người này nói: “Hắn cùng với những học sinh yêu thích làm thơ ở trường xã trên núi Lục Tuyền lập ra một cái thi xã.”
Người này nói xong liền giơ tay chỉ về một hướng, nơi đó có một người đàn ông trung niên dáng người cao gầy, mặc áo gấm đang đứng đó.
“Bùi Tứ gia, xã Kết Lư này là do Yên Tử nhà ông lập nên à?”
Mọi người đều nhìn sang hướng đó, người bị gọi là Bùi Tứ gia mỉm cười gật đầu, Bùi Yên Tử là cháu của ông.
“Chỉ là trò đùa của bọn trẻ thôi, cũng không phải chuyện gì lớn lao.” Ông nhẹ nhàng nói.
“Thì ra là học trò của Thanh Hà tiên sinh, hèn chi lại làm thơ hay như vậy.” Lý Tri phủ cười nói.
Ông tiếp tục nhìn về phía tờ giấy, đọc lên hai chữ “Tiết Thanh” liền dừng lại.
Cái tên này còn lạ hơn so với cái tên xã Kết Lư, trong lúc đám người đang tính hỏi thăm lẫn nhau, Lý Tri phủ đã cười nói.
“Thanh Hà tiên sinh dạy rất tốt, đúng là học trò tài năng.”
Đám người kia vội vàng khen ngợi theo Tri phủ đại nhân, khen Thanh Hà tiên sinh dạy giỏi cùng con cháu họ Bùi thật thông minh. Một công ba việc khiến ai nấy đều vui vẻ.
Về phần Tiết Thanh này, nếu là người của xã Kết Lư, vậy nhất định là học sinh của trường xã trên núi Lục Tuyền, là học trò của Thanh Hà tiên sinh, bọn họ chỉ cần biết như vậy là được rồi.
Lý Tri phủ rất vui vẻ, ông giơ tay làm động tác mời.
“Đi nào, chúng ta cùng đi xem đội thắng cuộc trong trận đua thuyền rồng đi.” Ông kết thúc cuộc bàn luận về bài thơ bằng câu nói này.
Tất nhiên đám người kia vội vàng chen lấn nhau để có thể đứng gần Lý Tri phủ và mời ông đi xuống đài. Không khí trở nên náo nhiệt hơn, nhưng không phải ai cũng có thể chen đến gần Tri phủ đại nhân. Một số người đứng đằng sau liền chầm chậm đi theo, vừa đi vừa nói chuyện với nhau, có người thì vừa đi vừa suy nghĩ.
“Cái tên Tiết Thanh này, nghe rất giống tên con rể của Quách Hoài Xuân...” Hắn nói xong lại cảm thấy khó tin, đứa trẻ kia cơ bản chính là một câu chuyện cười, sao có thể biết làm thơ đây, hơn nữa còn có thể được Bùi Yên Tử cho gia nhập vào xã Kết Lư?
Nếu quả thật lợi hại như vậy, Quách Hoài Xuân đã sớm khoe khoang khắp nơi, có lẽ chỉ là cùng tên thôi. Người này lắc đầu, cũng không nói thầm nữa mà đi nhanh đuổi theo mấy người phía trước nói giỡn về cuộc thi đua thuyền rồng hôm nay.
Mà lúc này Quách Đại lão gia đang hỏi về chuyện thi đấu đá bóng ngày hôm qua.
Quách Tử An và Quách Tử Khiêm đều không đi xem thi đua thuyền rồng, bởi vì Quách Tử An bị thương ở chân, mặc dù cũng không bị thương nặng lắm, còn Quách Tử Khiêm bây giờ lại hơi sợ phải đi ra ngoài... Nghe người hầu báo lại Tiết Thanh đã đi xem cuộc thi đua thuyền đó rồi, nên cậu làm sao dám đến đó, lỡ gặp mặt Tiết Thanh phải làm sao bây giờ?
“Tiết Thanh tham gia thi đá bóng. Chuyện lớn như vậy sao các người không nói cho ta biết?” Quách Hoài Xuân tức giận quát.
Quách Tử An khó hiểu nói: “Bá phụ à, bóng đá đâu phải chuyện lớn gì đâu.”
Quách Hoài Xuân nghẹn họng, nhưng chỉ qua một lát liền nói tiếp: “Nếu thua thì thôi, nhưng các ngươi đã thắng, được Tri phủ đại nhân khen thưởng, cái này lại không phải chuyện lớn sao? Việc này nên nói ta biết để ta đi cám ơn Tri phủ đại nhân chứ.”
Ồ, hóa ra chuyện lớn chính là đang nói đến Tri phủ đại nhân sao? Quách Tử An đã hiểu, thế nên bĩu môi, ấp úng nói: “Là do chưa kịp nói... bá phụ vừa trở về, nên cháu không biết.”
Quách Hoài Xuân hỏi với giọng điệu đầy nghi ngờ: “Tiết Thanh thật sự biết đá bóng, lại còn đá rất giỏi sao?”
Không phải cậu ta đá bóng giỏi, mà là “đá người” giỏi, Quách Tử An nhìn Quách Hoài Xuân nói: “Chắc không phải chỉ vì điều đó mà bá phụ cảm thấy cậu ta xứng với Bảo Nhi muội muội chứ?”
Quách Hoài Xuân ho vài tiếng nói: “Bóng đá ư... vẫn là đọc sách thì tốt hơn.” Sau đó lại vuốt râu: “Nhưng mà đứa trẻ này, lá gan hình như lớn hơn thì phải... lại dám chơi đùa với các ngươi.”
Lá gan lớn hơn? Hừ, lá gan cậu ta đúng là không phải lớn bình thường đâu... Quách Tử An nắm chặt tay, tên nhóc này rõ ràng là đồ khốn. Bây giờ ở bên ngoài không biết đã đắc ý đến mức nào rồi, trong khi ngược lại cậu phải trốn trong nhà, ngay cả gặp người cũng không dám gặp...
“Bá phụ ạ.” Quách Tử An nói: “Thật ra Tiết Thanh không có đi học, cũng không có đọc sách.”
Quách Hoài Xuân khẽ giật mình: “Cái gì?”Nguồ-n:--- iread.vnQuách Tử An đứng bên cạnh khẽ kêu “Tử An ca” với vẻ mặt đầy sợ hãi.
Quách Tử An nghe vậy cũng không sợ, dù sao hiện tại đã kết thúc trận thi đấu đá bóng. Hơn nữa cũng không có gì có thể giấu giếm mãi, thế nên cậu nhanh nhẹn kể lại hết chuyện Tiết Thanh bị Thanh Hà tiên sinh chặn lại, không cho vào lớp, Quách Hoài Xuân nghe được liền trợn mắt há hốc mồm.
“Sao lại có thể như vậy?” Ông nói: “Chuyện này sao Tiết Thanh lại không nói lại với ta? Ngô quản sự cũng nói, tên nhóc đó đều đi học mỗi ngày... Mấy ngày trước còn xin nhận rất nhiều bút mực và giấy viết loại tốt.”
Quách Tử An hừ nói: “Là lừa bá phụ thôi, dám giả bộ đi học, giấu giếm mọi người... Hóa ra mẹ con bọn họ vẫn luôn lừa bá phụ. Lừa ăn lừa uống...”
Quách Hoài Xuân tức giận cắt ngang, sau đó khiếp sợ đi lung tung vài bước trong phòng, trong miệng thì thầm tại sao lại thành ra như vậy.
Đúng lúc này ngoài cửa có người hầu tiến vào thông báo là Tiết mẫu xin gặp.
Quách Tử An nói: “Tới thật đúng lúc, bá phụ à, bá phụ hỏi bà ấy thử xem, coi bà ấy trả lời thế nào.”
Quách Hoài Xuân nhìn cậu nói: “Để ta hỏi thử xem, hi vọng bọn họ không nói dối.” Nhưng mà loại chuyện thế này chỉ cần hỏi thăm là biết được thôi, nên cũng không có gì để nói dối. Ông nói xong liền bước nhanh ra ngoài.
Quách Tử An nói với thái độ cười trên nỗi đau người khác: “Đợi xem tên nhóc nhà ngươi còn có thể đắc ý nữa không... Thi Trạng Nguyên ư? Chỉ là lừa đảo, mau đuổi tên nhóc đó đi càng nhanh càng tốt.”
Quách Tử Khiêm đến gần Quách Tử An, vẻ mặt lo lắng nói: “Ca thật to gan, ca không sợ cậu ta trả thù hay sao?”
Quách Tử An giận dữ: “Ta có khi nào sợ Tiết Thanh đâu chứ? Với lại tại sao phải sợ cậu ta? Người làm chuyện xấu cũng không phải ta.”
Quách Tử Khiêm vội vã phất tay nói: “Ý đệ không phải như vậy, ý đệ là...” Thật ra ý cậu đúng là như vậy, bởi vì cậu sợ Tiết Thanh, nhưng nói như vậy lại không được hay lắm, thế nên cậu vội vàng nói sang cái khác: “Ca, đệ chỉ cảm thấy hình như Đại bá phụ hình như không có tức giận thì phải.”
Quách Tử An nhíu mày nói: “Không tức giận sao?”
Quách Tử Khiêm gật đầu nói: “Đúng vậy, nhìn không giống như đang tức giận, kỳ lạ thật.”
Quách Tử An đáp: “Hay là do bá phụ còn chưa tin, chờ hỏi mẹ của Tiết Thanh và Thanh Hà tiên sinh xong, khi rõ ràng mọi việc mới nổi giận...”
Chắc vậy, Đại bá phụ là người rất cẩn thận, nên có lẽ ông ấy chờ hỏi rõ ràng xong mọi việc rồi mới tức giận sau, Quách Tử Khiêm gật đầu, không nói gì nữa, nhưng cậu lại không nhịn được mà nhìn Quách Tử An.
Quách Tử An giơ tay đánh đầu cậu, giận dữ nói: “Nhìn cái gì vậy, tại sao lại nhìn ta như thế chứ, chẳng lẽ đệ chỉ mới bị đánh có một lần đã sợ tên nhóc kia đến như vậy rồi sao? Còn nhìn nữa ư? Hừ!”
Quách Tử Khiêm vội ôm đầu né tránh: “Ca à, đệ không nhìn nữa đâu, ca à, đệ không nhìn huynh.”
..........................................
Tiết Thanh chưa biết chuyện Quách Tử An đã tố cáo nàng với Quách Đại lão gia, rằng nàng không có đi học ở trường học trên núi Lục Tuyền. Lúc này nàng và Noãn Noãn vừa về tới nhà, nhưng lại không thấy Tiết mẫu đâu, thế nên Thiền Y vội chạy về hỏi Tống tẩu tử, sau đó chạy qua nói cho Tiết Thanh biết.
“Quách Đại lão gia đã về rồi, Tiết thẩm đã đi đến đó gặp ông ấy.”
Tiết Thanh gật đầu, mấy hôm trước Tiết mẫu bảo bàn học của cô quá đơn sơ, vì vậy muốn đổi cái khác tốt hơn, chắc là đến chỗ Quách Hoài Xuân để làm tiền rồi đây. Nhưng mà theo cô, luôn ăn nói khép nép và cầu xin sự giúp đỡ là điều không tốt chút nào, có điều Tiết mẫu lại trông có vẻ rất thích hành xử như vậy, giống như bà đã coi nó thành một loại bản lĩnh của riêng mình vậy.
“Noãn Noãn, nấu cơm trước đi, chờ mẹ về là có thể ăn rồi.” Tiết Thanh nói.
Noãn Noãn đáp “Dạ” sau đó nhanh nhẹn đi nấu cơm.
“Thiền Y à, cậu cũng ăn ở nhà tớ đi.” Tiết Thanh nói.
Thiền Y nghe vậy liền hất bím tóc đáp: “Nhà tớ không có cơm hay sao mà phải ăn ở nhà cậu?” Nói xong liền vội vã chạy đi.
Tiết Thanh nhún vai, cô cầm một quyển sách ra ngồi xuống bắt đầu đọc thầm. Bóng đá hay làm thơ gì cũng đều tốt cả, nhưng đó chỉ là chút chuyện nhỏ, muốn đứng vững ở chỗ này lâu dài, vẫn phải đọc sách thì tốt hơn. Nếu không dù có xây dựng được danh tiếng riêng cho bản thân đi nữa thì theo thời gian, nó cũng sẽ nhanh chóng mất đi hết.
Lúc này Quách Hoài Xuân đang ngồi trong thư phòng, người hầu đã lui hết ra ngoài, từ cửa sổ truyền ra tiếng Tiết mẫu bên trong.
“Đọc sách rất tốt... cũng rất tốn kém... Cám ơn Đại lão gia đã để Tiết Thanh luyện võ... Sức khỏe nó cũng đã tốt hơn trước rất nhiều rồi.”
Nói liên miên, lải nhải một hồi chỉ toàn là mấy lời cám ơn, sau đó mục đích chính vẫn là muốn kiếm thêm tiền, thêm đồ tốt. Mấy người hầu bĩu môi, bọn họ hiểu rất rõ mấy thủ đoạn của những người phụ nữ giống Tiết mẫu. Bọn họ đứng ngoài viện, chỉ nghe được vài chữ mơ hồ, đến giờ ngọ, trong sân biến đổi trở nên thật yên tĩnh.
Tiếng nói chuyện trong phòng cũng tạm dừng, trở nên yên tĩnh hẳn.
Trước bàn sách lớn có một người đang ngồi, chậm rãi vuốt ve chén trà... Nhưng người đó lại không phải là Quách Hoài Xuân, mà là cái người Tiết Thanh luôn cho rằng luôn khúm núm, lấy lòng người khác theo cách hèn mọn, Tiết mẫu – Thôi Thị. Ánh mắt bà vẫn dịu dàng và hèn nhát như cũ.
Quách Hoài Xuân đang đứng trước mặt bà, vẻ mặt đầy cung kính.
“Thơ hay.” Ông nói.
Những người xung quanh cũng lấy lại tinh thần, ồn ào gật đầu.
“Bài thơ này rất hay.”
“Có thể xếp vào hàng 10 bài thơ hay nhất.”
“... Không đâu, có thể xếp vào hàng 6 bài thơ đứng đầu luôn ấy chứ.”
“Không biết tác giả là ai nữa?”
Nghe được câu hỏi này, Lý Tri phủ đang bàn luận bài thơ với mọi người chợt dừng lại, nhìn về phía cuối tờ giấy.
“Để ta xem thử xem.” Ông nói xong lại đọc lên dòng chữ: “Viết ở Lưu Vân Đài... xã Kết Lư...”
Mọi người đều biết Lưu Vân Đài, hóa ra bài thơ này là do một vị khách nào đó ở Lưu Vân Đài sau khi thưởng thức cuộc đua thuyền rồng mà viết ra. Nhưng xã Kết Lư thì có nhiều người không biết, cũng có một vài người mỉm cười.
“Cái này ư? Chính là do Thất thiếu gia Bùi Cầm - Bùi Yên Tử của Bùi gia lập nên. Lúc đầu bọn họ học ở trường bên ngoài, sau khi Thanh Hà tiên sinh trở về, Yên Tử thiếu gia liền xin vào học ở chỗ Thanh Hà tiên sinh.” Người này nói: “Hắn cùng với những học sinh yêu thích làm thơ ở trường xã trên núi Lục Tuyền lập ra một cái thi xã.”
Người này nói xong liền giơ tay chỉ về một hướng, nơi đó có một người đàn ông trung niên dáng người cao gầy, mặc áo gấm đang đứng đó.
“Bùi Tứ gia, xã Kết Lư này là do Yên Tử nhà ông lập nên à?”
Mọi người đều nhìn sang hướng đó, người bị gọi là Bùi Tứ gia mỉm cười gật đầu, Bùi Yên Tử là cháu của ông.
“Chỉ là trò đùa của bọn trẻ thôi, cũng không phải chuyện gì lớn lao.” Ông nhẹ nhàng nói.
“Thì ra là học trò của Thanh Hà tiên sinh, hèn chi lại làm thơ hay như vậy.” Lý Tri phủ cười nói.
Ông tiếp tục nhìn về phía tờ giấy, đọc lên hai chữ “Tiết Thanh” liền dừng lại.
Cái tên này còn lạ hơn so với cái tên xã Kết Lư, trong lúc đám người đang tính hỏi thăm lẫn nhau, Lý Tri phủ đã cười nói.
“Thanh Hà tiên sinh dạy rất tốt, đúng là học trò tài năng.”
Đám người kia vội vàng khen ngợi theo Tri phủ đại nhân, khen Thanh Hà tiên sinh dạy giỏi cùng con cháu họ Bùi thật thông minh. Một công ba việc khiến ai nấy đều vui vẻ.
Về phần Tiết Thanh này, nếu là người của xã Kết Lư, vậy nhất định là học sinh của trường xã trên núi Lục Tuyền, là học trò của Thanh Hà tiên sinh, bọn họ chỉ cần biết như vậy là được rồi.
Lý Tri phủ rất vui vẻ, ông giơ tay làm động tác mời.
“Đi nào, chúng ta cùng đi xem đội thắng cuộc trong trận đua thuyền rồng đi.” Ông kết thúc cuộc bàn luận về bài thơ bằng câu nói này.
Tất nhiên đám người kia vội vàng chen lấn nhau để có thể đứng gần Lý Tri phủ và mời ông đi xuống đài. Không khí trở nên náo nhiệt hơn, nhưng không phải ai cũng có thể chen đến gần Tri phủ đại nhân. Một số người đứng đằng sau liền chầm chậm đi theo, vừa đi vừa nói chuyện với nhau, có người thì vừa đi vừa suy nghĩ.
“Cái tên Tiết Thanh này, nghe rất giống tên con rể của Quách Hoài Xuân...” Hắn nói xong lại cảm thấy khó tin, đứa trẻ kia cơ bản chính là một câu chuyện cười, sao có thể biết làm thơ đây, hơn nữa còn có thể được Bùi Yên Tử cho gia nhập vào xã Kết Lư?
Nếu quả thật lợi hại như vậy, Quách Hoài Xuân đã sớm khoe khoang khắp nơi, có lẽ chỉ là cùng tên thôi. Người này lắc đầu, cũng không nói thầm nữa mà đi nhanh đuổi theo mấy người phía trước nói giỡn về cuộc thi đua thuyền rồng hôm nay.
Mà lúc này Quách Đại lão gia đang hỏi về chuyện thi đấu đá bóng ngày hôm qua.
Quách Tử An và Quách Tử Khiêm đều không đi xem thi đua thuyền rồng, bởi vì Quách Tử An bị thương ở chân, mặc dù cũng không bị thương nặng lắm, còn Quách Tử Khiêm bây giờ lại hơi sợ phải đi ra ngoài... Nghe người hầu báo lại Tiết Thanh đã đi xem cuộc thi đua thuyền đó rồi, nên cậu làm sao dám đến đó, lỡ gặp mặt Tiết Thanh phải làm sao bây giờ?
“Tiết Thanh tham gia thi đá bóng. Chuyện lớn như vậy sao các người không nói cho ta biết?” Quách Hoài Xuân tức giận quát.
Quách Tử An khó hiểu nói: “Bá phụ à, bóng đá đâu phải chuyện lớn gì đâu.”
Quách Hoài Xuân nghẹn họng, nhưng chỉ qua một lát liền nói tiếp: “Nếu thua thì thôi, nhưng các ngươi đã thắng, được Tri phủ đại nhân khen thưởng, cái này lại không phải chuyện lớn sao? Việc này nên nói ta biết để ta đi cám ơn Tri phủ đại nhân chứ.”
Ồ, hóa ra chuyện lớn chính là đang nói đến Tri phủ đại nhân sao? Quách Tử An đã hiểu, thế nên bĩu môi, ấp úng nói: “Là do chưa kịp nói... bá phụ vừa trở về, nên cháu không biết.”
Quách Hoài Xuân hỏi với giọng điệu đầy nghi ngờ: “Tiết Thanh thật sự biết đá bóng, lại còn đá rất giỏi sao?”
Không phải cậu ta đá bóng giỏi, mà là “đá người” giỏi, Quách Tử An nhìn Quách Hoài Xuân nói: “Chắc không phải chỉ vì điều đó mà bá phụ cảm thấy cậu ta xứng với Bảo Nhi muội muội chứ?”
Quách Hoài Xuân ho vài tiếng nói: “Bóng đá ư... vẫn là đọc sách thì tốt hơn.” Sau đó lại vuốt râu: “Nhưng mà đứa trẻ này, lá gan hình như lớn hơn thì phải... lại dám chơi đùa với các ngươi.”
Lá gan lớn hơn? Hừ, lá gan cậu ta đúng là không phải lớn bình thường đâu... Quách Tử An nắm chặt tay, tên nhóc này rõ ràng là đồ khốn. Bây giờ ở bên ngoài không biết đã đắc ý đến mức nào rồi, trong khi ngược lại cậu phải trốn trong nhà, ngay cả gặp người cũng không dám gặp...
“Bá phụ ạ.” Quách Tử An nói: “Thật ra Tiết Thanh không có đi học, cũng không có đọc sách.”
Quách Hoài Xuân khẽ giật mình: “Cái gì?”Nguồ-n:--- iread.vnQuách Tử An đứng bên cạnh khẽ kêu “Tử An ca” với vẻ mặt đầy sợ hãi.
Quách Tử An nghe vậy cũng không sợ, dù sao hiện tại đã kết thúc trận thi đấu đá bóng. Hơn nữa cũng không có gì có thể giấu giếm mãi, thế nên cậu nhanh nhẹn kể lại hết chuyện Tiết Thanh bị Thanh Hà tiên sinh chặn lại, không cho vào lớp, Quách Hoài Xuân nghe được liền trợn mắt há hốc mồm.
“Sao lại có thể như vậy?” Ông nói: “Chuyện này sao Tiết Thanh lại không nói lại với ta? Ngô quản sự cũng nói, tên nhóc đó đều đi học mỗi ngày... Mấy ngày trước còn xin nhận rất nhiều bút mực và giấy viết loại tốt.”
Quách Tử An hừ nói: “Là lừa bá phụ thôi, dám giả bộ đi học, giấu giếm mọi người... Hóa ra mẹ con bọn họ vẫn luôn lừa bá phụ. Lừa ăn lừa uống...”
Quách Hoài Xuân tức giận cắt ngang, sau đó khiếp sợ đi lung tung vài bước trong phòng, trong miệng thì thầm tại sao lại thành ra như vậy.
Đúng lúc này ngoài cửa có người hầu tiến vào thông báo là Tiết mẫu xin gặp.
Quách Tử An nói: “Tới thật đúng lúc, bá phụ à, bá phụ hỏi bà ấy thử xem, coi bà ấy trả lời thế nào.”
Quách Hoài Xuân nhìn cậu nói: “Để ta hỏi thử xem, hi vọng bọn họ không nói dối.” Nhưng mà loại chuyện thế này chỉ cần hỏi thăm là biết được thôi, nên cũng không có gì để nói dối. Ông nói xong liền bước nhanh ra ngoài.
Quách Tử An nói với thái độ cười trên nỗi đau người khác: “Đợi xem tên nhóc nhà ngươi còn có thể đắc ý nữa không... Thi Trạng Nguyên ư? Chỉ là lừa đảo, mau đuổi tên nhóc đó đi càng nhanh càng tốt.”
Quách Tử Khiêm đến gần Quách Tử An, vẻ mặt lo lắng nói: “Ca thật to gan, ca không sợ cậu ta trả thù hay sao?”
Quách Tử An giận dữ: “Ta có khi nào sợ Tiết Thanh đâu chứ? Với lại tại sao phải sợ cậu ta? Người làm chuyện xấu cũng không phải ta.”
Quách Tử Khiêm vội vã phất tay nói: “Ý đệ không phải như vậy, ý đệ là...” Thật ra ý cậu đúng là như vậy, bởi vì cậu sợ Tiết Thanh, nhưng nói như vậy lại không được hay lắm, thế nên cậu vội vàng nói sang cái khác: “Ca, đệ chỉ cảm thấy hình như Đại bá phụ hình như không có tức giận thì phải.”
Quách Tử An nhíu mày nói: “Không tức giận sao?”
Quách Tử Khiêm gật đầu nói: “Đúng vậy, nhìn không giống như đang tức giận, kỳ lạ thật.”
Quách Tử An đáp: “Hay là do bá phụ còn chưa tin, chờ hỏi mẹ của Tiết Thanh và Thanh Hà tiên sinh xong, khi rõ ràng mọi việc mới nổi giận...”
Chắc vậy, Đại bá phụ là người rất cẩn thận, nên có lẽ ông ấy chờ hỏi rõ ràng xong mọi việc rồi mới tức giận sau, Quách Tử Khiêm gật đầu, không nói gì nữa, nhưng cậu lại không nhịn được mà nhìn Quách Tử An.
Quách Tử An giơ tay đánh đầu cậu, giận dữ nói: “Nhìn cái gì vậy, tại sao lại nhìn ta như thế chứ, chẳng lẽ đệ chỉ mới bị đánh có một lần đã sợ tên nhóc kia đến như vậy rồi sao? Còn nhìn nữa ư? Hừ!”
Quách Tử Khiêm vội ôm đầu né tránh: “Ca à, đệ không nhìn nữa đâu, ca à, đệ không nhìn huynh.”
..........................................
Tiết Thanh chưa biết chuyện Quách Tử An đã tố cáo nàng với Quách Đại lão gia, rằng nàng không có đi học ở trường học trên núi Lục Tuyền. Lúc này nàng và Noãn Noãn vừa về tới nhà, nhưng lại không thấy Tiết mẫu đâu, thế nên Thiền Y vội chạy về hỏi Tống tẩu tử, sau đó chạy qua nói cho Tiết Thanh biết.
“Quách Đại lão gia đã về rồi, Tiết thẩm đã đi đến đó gặp ông ấy.”
Tiết Thanh gật đầu, mấy hôm trước Tiết mẫu bảo bàn học của cô quá đơn sơ, vì vậy muốn đổi cái khác tốt hơn, chắc là đến chỗ Quách Hoài Xuân để làm tiền rồi đây. Nhưng mà theo cô, luôn ăn nói khép nép và cầu xin sự giúp đỡ là điều không tốt chút nào, có điều Tiết mẫu lại trông có vẻ rất thích hành xử như vậy, giống như bà đã coi nó thành một loại bản lĩnh của riêng mình vậy.
“Noãn Noãn, nấu cơm trước đi, chờ mẹ về là có thể ăn rồi.” Tiết Thanh nói.
Noãn Noãn đáp “Dạ” sau đó nhanh nhẹn đi nấu cơm.
“Thiền Y à, cậu cũng ăn ở nhà tớ đi.” Tiết Thanh nói.
Thiền Y nghe vậy liền hất bím tóc đáp: “Nhà tớ không có cơm hay sao mà phải ăn ở nhà cậu?” Nói xong liền vội vã chạy đi.
Tiết Thanh nhún vai, cô cầm một quyển sách ra ngồi xuống bắt đầu đọc thầm. Bóng đá hay làm thơ gì cũng đều tốt cả, nhưng đó chỉ là chút chuyện nhỏ, muốn đứng vững ở chỗ này lâu dài, vẫn phải đọc sách thì tốt hơn. Nếu không dù có xây dựng được danh tiếng riêng cho bản thân đi nữa thì theo thời gian, nó cũng sẽ nhanh chóng mất đi hết.
Lúc này Quách Hoài Xuân đang ngồi trong thư phòng, người hầu đã lui hết ra ngoài, từ cửa sổ truyền ra tiếng Tiết mẫu bên trong.
“Đọc sách rất tốt... cũng rất tốn kém... Cám ơn Đại lão gia đã để Tiết Thanh luyện võ... Sức khỏe nó cũng đã tốt hơn trước rất nhiều rồi.”
Nói liên miên, lải nhải một hồi chỉ toàn là mấy lời cám ơn, sau đó mục đích chính vẫn là muốn kiếm thêm tiền, thêm đồ tốt. Mấy người hầu bĩu môi, bọn họ hiểu rất rõ mấy thủ đoạn của những người phụ nữ giống Tiết mẫu. Bọn họ đứng ngoài viện, chỉ nghe được vài chữ mơ hồ, đến giờ ngọ, trong sân biến đổi trở nên thật yên tĩnh.
Tiếng nói chuyện trong phòng cũng tạm dừng, trở nên yên tĩnh hẳn.
Trước bàn sách lớn có một người đang ngồi, chậm rãi vuốt ve chén trà... Nhưng người đó lại không phải là Quách Hoài Xuân, mà là cái người Tiết Thanh luôn cho rằng luôn khúm núm, lấy lòng người khác theo cách hèn mọn, Tiết mẫu – Thôi Thị. Ánh mắt bà vẫn dịu dàng và hèn nhát như cũ.
Quách Hoài Xuân đang đứng trước mặt bà, vẻ mặt đầy cung kính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook