Đại Đế Cơ
-
Quyển 1 - Chương 20: Cao thủ thi cử
Tiết Thanh cũng không mang theo giấy bút, tập vở.
Trường học chỗ Thanh Hà tiên sinh không chỉ miễn học phí mà còn cung cấp sẵn giấy bút cho học sinh... Tuy nhiên chỉ trừ một số học sinh nghèo không có tiền mua, hầu như tất cả học sinh còn lại đều tự mang giấy bút.
Vì hôm nay là ngày đầu tiên đi học nên Tiết Thanh cũng không mang theo giấy bút làm gì. nàng nghĩ ngày đầu tiên cũng không cần dùng quá nhiều giấy bút, hơn nữa giỏ xách của nàng cũng không chứa nổi.
Nàng ngồi trước nhà tranh, cầm một nhánh cây rồi nhìn mặt đất.
Không ngờ ở đây cũng có bài thơ “Lậu thất minh”.
May mà nàng vẫn thường xuyên luyện chữ, nên vẫn còn nhớ khá nhiều những bài thơ cổ.
Nàng cầm nhánh cây viết trên mặt đất.
Lúc Tứ Hạt tiên sinh uống xong bình rượu thì Tiết Thanh cũng đã viết xong bài “Lậu thất minh”.
“Con viết quá nhanh rồi.” Tứ Hạt tiên sinh nhíu mày nói: “Viết như vậy sao có thể nhớ lâu được, sao có thể hiểu được ý nghĩa của nó chứ, sao...”
Ông còn chưa nói xong thì Tiết Thanh đã ngắt lời.
“Không phải con đã nói với thầy rồi sao, thầy chỉ cần dạy con đọc sách thôi, không cần phải rèn luyện tính tình của con đâu.” Nàng nói: “Con viết mười lần là đã nhớ rồi”.
Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt.
“Ta là thầy của con mà con lại không nghe lời ta chỉ bảo, vậy ta còn dạy cái gì được hả?” Ông hỏi.
“Vậy thầy giải thích rõ cho con nghe đi.” Tiết Thanh nói: “Thầy hãy nói cho con biết lý do tại sao con phải làm như vậy, làm như vậy thì có gì tốt? Nếu thầy nói ra được lý do hợp lý thì con sẽ nghe theo thầy.”
Tứ Hạt tiên sinh nhíu mày, ông buồn rầu nhìn Tiết Thanh.
“Vậy người làm thầy như ta cũng quá đáng thương rồi.” Ông nói xong lại chép miệng hai lần như đang cảm thụ mùi vị đắng chát của bình rượu ban nãy.
“Thật là khổ, lỡ nhận đồ của người khác rồi nên cũng chẳng thể nói được gì.”
“Con cảm thấy cần nên nói rõ ra mục tiêu của chúng ta, con đi học không phải vì muốn trở thành nhà thơ, nhà văn lớn.” Tiết Thanh nói tiếp: “Do đó thầy cũng không cần phải dạy con cách làm người, chỉ cần đào tạo con trở thành một “Cao thủ thi cử”, thi là đậu, đậu với hạng cao là được rồi.”
Mặc dù dáng vẻ bề ngoài của nàng bây giờ chỉ là một đứa trẻ nhưng nàng biết nàng đã là một người trưởng thành rồi. Vì vậy nàng không cần ai dạy nàng cách sống, cách làm người nữa đâu.
Nàng cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu sau này muốn trở thành một giáo viên nổi tiếng thì nàng nhất định phải có phương pháp dạy làm sao để học trò vượt qua được kì thi Thiếu nhi với số điểm cao.
“Cao thủ thi cử? Cách nói này cũng thật thú vị.” Tứ Hạt tiên sinh lặp lại một lần nữa, bỗng nhiên nét mặt ông thay đổi: “Anh bạn nhỏ của ta ơi, thi Trạng Nguyên đó nha, không có dễ dàng như vậy đâu.”
Tiết Thanh cười.
“Không cần gấp, chúng ta cứ học từ từ thôi.” Nàng vừa nói vừa cầm nhánh cây quơ qua quơ lại.
Tứ Hạt tiên sinh vuốt râu.
“Rốt cuộc ta đã nhận học trò kiểu gì thế này?” Ông tự lẩm bẩm một mình.
Tiết Thanh cười, nhìn ngôi nhà tranh phía sau lưng, lại nhìn phố xá náo nhiệt trước mặt, nàng cũng nhận thầy giáo kiểu gì thế này? Nếu như để mấy người Quách Hoài Xuân biết được chắc chắn phải trợn mặt há mồm vì kinh ngạc thôi.
Ngay cả nàng còn không hiểu được tại sao lúc nãy bản thân mình lại đồng ý nhận ông lão này làm thầy.
Tiết Thanh nhìn ông lão đang hào hứng vui mừng vì lấy được một miếng thịt từ trong giỏ xách của nàng. Nàng hi vọng trực giác của mình là chính xác, ông lão này chắc chắn không phải là người tầm thường.
Lúc ông ấy đến gần, nàng không hề phát hiện ra, điều này thật vô lí.
..................
Khi hoàng hôn buông xuống, trước cổng trường trở nên ồn ào đông đúc hẳn lên. Học sinh tan học rất nhiều, chỉ trừ một số người ở xa hoặc một số người có lý do riêng mà ở lại ký túc xá của trường, còn lại đa số các học sinh ở thành Trường An đều về nhà. Trước khi về nhà cũng có một số người thường hay đi dạo trên đường, ghé mua chút đồ hoặc là đi uống rượu, uống trà với bạn học của mình. Lúc này có rất nhiều xe ngựa chen chúc trên đường để đón người nhà tan học về, đường phố chật kín người, trông thật hỗn loạn.
Ngô quản gia nhìn sơ qua đã thấy Tiết Thanh đang cầm giỏ xách đi tới, ông vội vẫy tay gọi Tiết Thanh.
Tiết Thanh chen trong đám người cố gắng đi tới xe ngựa.
“Sao rồi thiếu gia?” Ngô quản gia tò mò hỏi.
Tiết Thanh gật đầu.
“Cũng được.” Nàng nói.
Lão gia đã đưa cho Thanh Hà tiên sinh rất nhiều lễ vật gặp mặt nên phải cố gắng theo học cho tốt rồi. Ngô quản gia vừa nghĩ thầm vừa cười vén màn xe lên, Tiết Thanh cũng không nói gì thêm mà leo lên xe ngồi. Ngô quản gia cũng ngồi lên xe, người lái xe thấy vậy nhanh chóng dắt ngựa đi ra khỏi đám người đông đúc.
Trong số đó có vài người đã nhìn thấy Tiết Thanh.
“Ồ, bây giờ cậu ta mới về ư?” Trương Song Đồng nói: “Chẳng lẽ cậu ta sợ khi về nhà phải nói ra sự thật về việc chưa được vào trường học sao? Nhưng không phải sáng nay cậu ta còn rất kiêu ngạo sao? Vậy còn sợ người khác nói cái gì nữa chứ?”
Trương Liên Đường cười.
“Kiêu ngạo là từ dành cho mấy người ỷ có tài rồi khinh thường người khác.” Hắn nói: “Còn đối với những người không có tài thì không gọi là kiêu ngạo, mà đó gọi là chảnh.”
Đang nói chuyện thì hai người liền nghe thấy tiếng gọi từ bên kia vọng tới. Trương Song Đồng nhìn qua thì thấy mấy đứa bạn của cậu đang vẫy tay gọi.
“Đi thôi.” Trương Song Đồng nói: “Chúng ta đừng để ý đến cậu ta nữa.”
Trương Liên Đường thấy thế phất tay.
“Đệ đi trước đi, hắn muốn đến chỗ Dương đại phu một lát.”
Trương Song Đồng nhàm chán đáp.
“Huynh vẫn còn thắc mắc về đơn thuốc kia sao?” Cậu nói xong cũng không để ý đến Trương Liên Đường nữa mà đi qua chỗ đám bạn học.
Trương Liên Đường ngồi lên xe ngựa nhà mình rồi ra lệnh cho người lái xe đi vào trong thành.
Mặc dù trời đã về chiều thế nhưng thành Trường An vẫn còn mang vẻ náo nhiệt, phồn hoa như ban ngày. Vì Dương đại phu mở tiệm thuốc ngay trong nhà mình nên mọi người có thể thuận lợi xin khám bệnh vào cả ban đêm. Lúc này ở trên đường còn rất nhiều cửa hàng khác nhau đang cố gắng mời chào khách, chỉ riêng có tiệm thuốc của Dương đại phu đã sớm đóng cửa.
Mấy ngày nay ông vẫn thường cho đóng cửa hiệu thuốc từ rất sớm.
Trong sân, Dương đại phu đang chăm chú chọn ra mấy cây thuốc đã được cắt nhỏ đưa lên mũi ngửi, sau đó lại nếm thử.
“Sư phụ ơi, Liên Đường thiếu gia lại tới nữa này.” Cậu bé học trò của Dương đại phu thấy Trương Liên Đường đến liền vội vã chạy vào la lớn.
Trương Liên Đường đi sau lưng cậu thấy vậy liền cầm quạt gõ vào đậu cậu mấy cái.
“La cái gì mà la, làm như ngươi gặp quỷ vậy, thật là hết nói nổi.”
Cậu bé bị đau liền lấy tay che đầu chạy ra núp phía sau lưng Dương đại phu, lát sau lại ló mặt ra trừng mắt nhìn Trương Liên Đường. Dương đại phu vẫn không ngẩng đầu nhìn mà chỉ tập trung vào thử một mẩu thuốc khác.
“Đơn thuốc kia có gì đáng xem đâu.” Ông dừng một chút lại nói tiếp: “Cháu đó, cái đứa nhỏ này, thật là... sao lại tò mò như vậy chứ?”
Nói xong ông lại sai cậu nhóc kia lấy hòm thuốc tới, cậu nhóc bĩu môi không muốn nhưng chỉ đành bất đắc dĩ làm theo.
“Ông nội cháu đã bị bệnh từ rất lâu rồi mà không có thầy thuốc nào chữa được bệnh của ông. Vậy mà mấy ngày nay chỉ mới uống có vài viên thuốc này thôi mà ông nội đã khỏe hơn rất nhiều. Thuốc này vừa hiệu quả vừa có công hiệu nhanh chóng như vậy làm cháu thật tò mò, liệu đây có phải là thuốc tiên không nhỉ?”
Trương Liên Đường cười nói: “Chẳng lẽ nó còn lợi hại hơn cả “Chung nhũ thạch” sao ạ?”
Dương đại phu cười.
“Cháu yên tâm, đơn thuốc này không có Chung nhũ thạch đâu.” Ông nói xong liền quay qua cầm hòm thuốc mà cậu bé kia đưa tới, mở ra lấy một tờ giấy trong đó đưa cho Trương Liên Đường: “Chỉ là một phương thuốc đơn giản thôi.”
Trương Liên Đường cầm tờ giấy nhìn sơ qua.
“Chữ thật đẹp.” Hắn nói.
Dương lão đại phu chỉ cười không đáp. Với quan hệ thân thiết giữa hai nhà Trương - Dương, ông cũng không sợ bị Trương Liên Đường biết được toa thuốc kia. Vì người nhà họ Trương khẳng định sẽ không nói phương thuốc này ra cho người khác biết, cho dù người khác có cùng chứng bệnh giống vậy đi nữa cũng chưa chắc có thể dùng toa thuốc giống vậy.
Ông lại tiếp tục quan sát mấy mẩu thuốc của mình, Trương Liên Đường nhìn kỹ đơn thuốc.
“Đúng thật là rất đơn giản.” Hắn nói xong lại cầm đơn thuốc trên tay nhưng vẫn chưa trả lại cho Dương đại phu: “Tên của viên thuốc này là gì ạ? Người viết nó là ai? Thành Trường An chúng ta từ khi nào mà xuất hiện người tài giỏi như vậy sao cháu lại không biết nhỉ?”
Dương đại phu ngừng tay.
“Viên thuốc này... để ta đặt cho nó cái tên.” Ông nghĩ một lát lại nói: “Ừm, gọi nó là Thanh Nga Hoàn đi.”
“Thanh Nga Hoàn?” Trương Liên Đường lặp lại một lần liền cười gật đầu khen: “Tên này rất hay, vậy người đã tạo ra Thanh Nga Hoàn là ai ạ?”
Dương đại phu cười lắc đầu.
“Việc này ta không thể nói được, người đó không cho nói ra.”
Trương Liên Đường nghe vậy thì “ừm” một tiếng.
“Thật không ngờ lại giấu tên.” Hắn nói: “Đúng là ỷ có tài rồi khinh người à?”
Dương đại phu cười.
“Người đó không phải là thầy thuốc nên không muốn nói tên ra để tránh mâu thuẫn với các thầy thuốc khác đấy.”
Trương Liên Đường “à” một tiếng, cũng không hỏi nữa.
“Vậy người đó cũng thật hiểu chuyện.” Hắn nói: “Cảm ơn Dương đại phu, nhờ ông chuyển lời cảm ơn của cháu đến người đó luôn. Có thể người khác chỉ cho là ông nội cháu chỉ bị đau mỏi eo, chân thông thường, nhưng cháu hiểu căn bệnh đó đối với ông nội cháu rất nguy hiểm. Cũng may nhờ có phương thuốc này mà ông nội cháu mới có thể vượt qua được kiếp nạn lần này.
Hắn nói xong liền đứng dậy, cung kính thi lễ.
“Cháu thật sự vô cùng biết ơn.”
Trường học chỗ Thanh Hà tiên sinh không chỉ miễn học phí mà còn cung cấp sẵn giấy bút cho học sinh... Tuy nhiên chỉ trừ một số học sinh nghèo không có tiền mua, hầu như tất cả học sinh còn lại đều tự mang giấy bút.
Vì hôm nay là ngày đầu tiên đi học nên Tiết Thanh cũng không mang theo giấy bút làm gì. nàng nghĩ ngày đầu tiên cũng không cần dùng quá nhiều giấy bút, hơn nữa giỏ xách của nàng cũng không chứa nổi.
Nàng ngồi trước nhà tranh, cầm một nhánh cây rồi nhìn mặt đất.
Không ngờ ở đây cũng có bài thơ “Lậu thất minh”.
May mà nàng vẫn thường xuyên luyện chữ, nên vẫn còn nhớ khá nhiều những bài thơ cổ.
Nàng cầm nhánh cây viết trên mặt đất.
Lúc Tứ Hạt tiên sinh uống xong bình rượu thì Tiết Thanh cũng đã viết xong bài “Lậu thất minh”.
“Con viết quá nhanh rồi.” Tứ Hạt tiên sinh nhíu mày nói: “Viết như vậy sao có thể nhớ lâu được, sao có thể hiểu được ý nghĩa của nó chứ, sao...”
Ông còn chưa nói xong thì Tiết Thanh đã ngắt lời.
“Không phải con đã nói với thầy rồi sao, thầy chỉ cần dạy con đọc sách thôi, không cần phải rèn luyện tính tình của con đâu.” Nàng nói: “Con viết mười lần là đã nhớ rồi”.
Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt.
“Ta là thầy của con mà con lại không nghe lời ta chỉ bảo, vậy ta còn dạy cái gì được hả?” Ông hỏi.
“Vậy thầy giải thích rõ cho con nghe đi.” Tiết Thanh nói: “Thầy hãy nói cho con biết lý do tại sao con phải làm như vậy, làm như vậy thì có gì tốt? Nếu thầy nói ra được lý do hợp lý thì con sẽ nghe theo thầy.”
Tứ Hạt tiên sinh nhíu mày, ông buồn rầu nhìn Tiết Thanh.
“Vậy người làm thầy như ta cũng quá đáng thương rồi.” Ông nói xong lại chép miệng hai lần như đang cảm thụ mùi vị đắng chát của bình rượu ban nãy.
“Thật là khổ, lỡ nhận đồ của người khác rồi nên cũng chẳng thể nói được gì.”
“Con cảm thấy cần nên nói rõ ra mục tiêu của chúng ta, con đi học không phải vì muốn trở thành nhà thơ, nhà văn lớn.” Tiết Thanh nói tiếp: “Do đó thầy cũng không cần phải dạy con cách làm người, chỉ cần đào tạo con trở thành một “Cao thủ thi cử”, thi là đậu, đậu với hạng cao là được rồi.”
Mặc dù dáng vẻ bề ngoài của nàng bây giờ chỉ là một đứa trẻ nhưng nàng biết nàng đã là một người trưởng thành rồi. Vì vậy nàng không cần ai dạy nàng cách sống, cách làm người nữa đâu.
Nàng cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu sau này muốn trở thành một giáo viên nổi tiếng thì nàng nhất định phải có phương pháp dạy làm sao để học trò vượt qua được kì thi Thiếu nhi với số điểm cao.
“Cao thủ thi cử? Cách nói này cũng thật thú vị.” Tứ Hạt tiên sinh lặp lại một lần nữa, bỗng nhiên nét mặt ông thay đổi: “Anh bạn nhỏ của ta ơi, thi Trạng Nguyên đó nha, không có dễ dàng như vậy đâu.”
Tiết Thanh cười.
“Không cần gấp, chúng ta cứ học từ từ thôi.” Nàng vừa nói vừa cầm nhánh cây quơ qua quơ lại.
Tứ Hạt tiên sinh vuốt râu.
“Rốt cuộc ta đã nhận học trò kiểu gì thế này?” Ông tự lẩm bẩm một mình.
Tiết Thanh cười, nhìn ngôi nhà tranh phía sau lưng, lại nhìn phố xá náo nhiệt trước mặt, nàng cũng nhận thầy giáo kiểu gì thế này? Nếu như để mấy người Quách Hoài Xuân biết được chắc chắn phải trợn mặt há mồm vì kinh ngạc thôi.
Ngay cả nàng còn không hiểu được tại sao lúc nãy bản thân mình lại đồng ý nhận ông lão này làm thầy.
Tiết Thanh nhìn ông lão đang hào hứng vui mừng vì lấy được một miếng thịt từ trong giỏ xách của nàng. Nàng hi vọng trực giác của mình là chính xác, ông lão này chắc chắn không phải là người tầm thường.
Lúc ông ấy đến gần, nàng không hề phát hiện ra, điều này thật vô lí.
..................
Khi hoàng hôn buông xuống, trước cổng trường trở nên ồn ào đông đúc hẳn lên. Học sinh tan học rất nhiều, chỉ trừ một số người ở xa hoặc một số người có lý do riêng mà ở lại ký túc xá của trường, còn lại đa số các học sinh ở thành Trường An đều về nhà. Trước khi về nhà cũng có một số người thường hay đi dạo trên đường, ghé mua chút đồ hoặc là đi uống rượu, uống trà với bạn học của mình. Lúc này có rất nhiều xe ngựa chen chúc trên đường để đón người nhà tan học về, đường phố chật kín người, trông thật hỗn loạn.
Ngô quản gia nhìn sơ qua đã thấy Tiết Thanh đang cầm giỏ xách đi tới, ông vội vẫy tay gọi Tiết Thanh.
Tiết Thanh chen trong đám người cố gắng đi tới xe ngựa.
“Sao rồi thiếu gia?” Ngô quản gia tò mò hỏi.
Tiết Thanh gật đầu.
“Cũng được.” Nàng nói.
Lão gia đã đưa cho Thanh Hà tiên sinh rất nhiều lễ vật gặp mặt nên phải cố gắng theo học cho tốt rồi. Ngô quản gia vừa nghĩ thầm vừa cười vén màn xe lên, Tiết Thanh cũng không nói gì thêm mà leo lên xe ngồi. Ngô quản gia cũng ngồi lên xe, người lái xe thấy vậy nhanh chóng dắt ngựa đi ra khỏi đám người đông đúc.
Trong số đó có vài người đã nhìn thấy Tiết Thanh.
“Ồ, bây giờ cậu ta mới về ư?” Trương Song Đồng nói: “Chẳng lẽ cậu ta sợ khi về nhà phải nói ra sự thật về việc chưa được vào trường học sao? Nhưng không phải sáng nay cậu ta còn rất kiêu ngạo sao? Vậy còn sợ người khác nói cái gì nữa chứ?”
Trương Liên Đường cười.
“Kiêu ngạo là từ dành cho mấy người ỷ có tài rồi khinh thường người khác.” Hắn nói: “Còn đối với những người không có tài thì không gọi là kiêu ngạo, mà đó gọi là chảnh.”
Đang nói chuyện thì hai người liền nghe thấy tiếng gọi từ bên kia vọng tới. Trương Song Đồng nhìn qua thì thấy mấy đứa bạn của cậu đang vẫy tay gọi.
“Đi thôi.” Trương Song Đồng nói: “Chúng ta đừng để ý đến cậu ta nữa.”
Trương Liên Đường thấy thế phất tay.
“Đệ đi trước đi, hắn muốn đến chỗ Dương đại phu một lát.”
Trương Song Đồng nhàm chán đáp.
“Huynh vẫn còn thắc mắc về đơn thuốc kia sao?” Cậu nói xong cũng không để ý đến Trương Liên Đường nữa mà đi qua chỗ đám bạn học.
Trương Liên Đường ngồi lên xe ngựa nhà mình rồi ra lệnh cho người lái xe đi vào trong thành.
Mặc dù trời đã về chiều thế nhưng thành Trường An vẫn còn mang vẻ náo nhiệt, phồn hoa như ban ngày. Vì Dương đại phu mở tiệm thuốc ngay trong nhà mình nên mọi người có thể thuận lợi xin khám bệnh vào cả ban đêm. Lúc này ở trên đường còn rất nhiều cửa hàng khác nhau đang cố gắng mời chào khách, chỉ riêng có tiệm thuốc của Dương đại phu đã sớm đóng cửa.
Mấy ngày nay ông vẫn thường cho đóng cửa hiệu thuốc từ rất sớm.
Trong sân, Dương đại phu đang chăm chú chọn ra mấy cây thuốc đã được cắt nhỏ đưa lên mũi ngửi, sau đó lại nếm thử.
“Sư phụ ơi, Liên Đường thiếu gia lại tới nữa này.” Cậu bé học trò của Dương đại phu thấy Trương Liên Đường đến liền vội vã chạy vào la lớn.
Trương Liên Đường đi sau lưng cậu thấy vậy liền cầm quạt gõ vào đậu cậu mấy cái.
“La cái gì mà la, làm như ngươi gặp quỷ vậy, thật là hết nói nổi.”
Cậu bé bị đau liền lấy tay che đầu chạy ra núp phía sau lưng Dương đại phu, lát sau lại ló mặt ra trừng mắt nhìn Trương Liên Đường. Dương đại phu vẫn không ngẩng đầu nhìn mà chỉ tập trung vào thử một mẩu thuốc khác.
“Đơn thuốc kia có gì đáng xem đâu.” Ông dừng một chút lại nói tiếp: “Cháu đó, cái đứa nhỏ này, thật là... sao lại tò mò như vậy chứ?”
Nói xong ông lại sai cậu nhóc kia lấy hòm thuốc tới, cậu nhóc bĩu môi không muốn nhưng chỉ đành bất đắc dĩ làm theo.
“Ông nội cháu đã bị bệnh từ rất lâu rồi mà không có thầy thuốc nào chữa được bệnh của ông. Vậy mà mấy ngày nay chỉ mới uống có vài viên thuốc này thôi mà ông nội đã khỏe hơn rất nhiều. Thuốc này vừa hiệu quả vừa có công hiệu nhanh chóng như vậy làm cháu thật tò mò, liệu đây có phải là thuốc tiên không nhỉ?”
Trương Liên Đường cười nói: “Chẳng lẽ nó còn lợi hại hơn cả “Chung nhũ thạch” sao ạ?”
Dương đại phu cười.
“Cháu yên tâm, đơn thuốc này không có Chung nhũ thạch đâu.” Ông nói xong liền quay qua cầm hòm thuốc mà cậu bé kia đưa tới, mở ra lấy một tờ giấy trong đó đưa cho Trương Liên Đường: “Chỉ là một phương thuốc đơn giản thôi.”
Trương Liên Đường cầm tờ giấy nhìn sơ qua.
“Chữ thật đẹp.” Hắn nói.
Dương lão đại phu chỉ cười không đáp. Với quan hệ thân thiết giữa hai nhà Trương - Dương, ông cũng không sợ bị Trương Liên Đường biết được toa thuốc kia. Vì người nhà họ Trương khẳng định sẽ không nói phương thuốc này ra cho người khác biết, cho dù người khác có cùng chứng bệnh giống vậy đi nữa cũng chưa chắc có thể dùng toa thuốc giống vậy.
Ông lại tiếp tục quan sát mấy mẩu thuốc của mình, Trương Liên Đường nhìn kỹ đơn thuốc.
“Đúng thật là rất đơn giản.” Hắn nói xong lại cầm đơn thuốc trên tay nhưng vẫn chưa trả lại cho Dương đại phu: “Tên của viên thuốc này là gì ạ? Người viết nó là ai? Thành Trường An chúng ta từ khi nào mà xuất hiện người tài giỏi như vậy sao cháu lại không biết nhỉ?”
Dương đại phu ngừng tay.
“Viên thuốc này... để ta đặt cho nó cái tên.” Ông nghĩ một lát lại nói: “Ừm, gọi nó là Thanh Nga Hoàn đi.”
“Thanh Nga Hoàn?” Trương Liên Đường lặp lại một lần liền cười gật đầu khen: “Tên này rất hay, vậy người đã tạo ra Thanh Nga Hoàn là ai ạ?”
Dương đại phu cười lắc đầu.
“Việc này ta không thể nói được, người đó không cho nói ra.”
Trương Liên Đường nghe vậy thì “ừm” một tiếng.
“Thật không ngờ lại giấu tên.” Hắn nói: “Đúng là ỷ có tài rồi khinh người à?”
Dương đại phu cười.
“Người đó không phải là thầy thuốc nên không muốn nói tên ra để tránh mâu thuẫn với các thầy thuốc khác đấy.”
Trương Liên Đường “à” một tiếng, cũng không hỏi nữa.
“Vậy người đó cũng thật hiểu chuyện.” Hắn nói: “Cảm ơn Dương đại phu, nhờ ông chuyển lời cảm ơn của cháu đến người đó luôn. Có thể người khác chỉ cho là ông nội cháu chỉ bị đau mỏi eo, chân thông thường, nhưng cháu hiểu căn bệnh đó đối với ông nội cháu rất nguy hiểm. Cũng may nhờ có phương thuốc này mà ông nội cháu mới có thể vượt qua được kiếp nạn lần này.
Hắn nói xong liền đứng dậy, cung kính thi lễ.
“Cháu thật sự vô cùng biết ơn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook