Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ
-
Chương 49: Huyết Vân Đại Trận (2)
Chương 49: Huyết Vân Đại Trận (2)
Tiêu Trần vui vẻ giơ ngón tay cái ra, “Tư thế này thật lợi hại.”
Y tá mang theo cơ thể vặn vẹo quỷ dị, bò về phía Tiêu Trần với tốc độ cực nhanh, mà chân của Tiêu Trần so với cô lại càng nhanh hơn.
“Rầm”, Y tá tới nhanh mà đi lại càng nhanh hơn.
Cả cơ thể của y tá lại đập vào tường lần nữa, một khoảng lớn lan tràn trên tường giống như mạng nhện.
Y tá lại giãy dụa vặn vẹo bò lên lần nữa.
Lần này cũng không biết là bị Tiêu Trần đá gãy chỗ nào, cả người y tá trông giống như con cua vậy, đụng trái đụng phải lung tung y như một con ruồi mất đầu.
Lần này y tá vừa đụng một cái liền đụng ra vấn đề, xung quanh chỗ nào cũng có người đứng, bị y tá đụng như vậy khiến tất cả đều tỉnh lại, tất cả đều há miệng rộng nhào về phía Tiêu Trần.
Tiêu Trần cũng lười đi giải quyết mấy cái thứ này, chỉ là duy trì tốc độ của mình nhanh hơn chúng nó một chút, Tiêu Trần cứ như đang câu cả đám đi vậy.
Từ tầng trên xuống tầng dưới rồi lại từ tầng dưới lên tầng trên, Tiêu Trần chạy đi chạy lại một lần.
Lúc này phía sau mông Tiêu Trần có thể nói là vô cùng hùng hậu, không dưới trăm con quái vật đang đuổi theo sau đít Tiêu Trần, ồn ào nhao nhao giống như ngoài chợ bán rau.
Tiêu Trần đi cũng không phải là nhanh, thậm chí có thể nói là rất chậm, nhưng những quái vật động tác linh hoạt phía sau vẫn không đuổi kịp.
Một đoàn quái vật lớn vặn vẹo đủ các kiểu dáng nhe nanh há miệng truy đuổi, mà Tiêu Trần ở phía trước lại bước đi nhàn nhã, cảnh tượng này vừa thấy ngạc nhiên lại vừa buồn cười.
Động tác của những con quái vật kia tuyệt đối không chậm, thậm chí có thể nói là vô cùng nhanh.
Hơn nữa những thứ này không chỉ động tác cực nhanh, mà độ nhạy bén của cơ thể cũng vô cùng đáng sợ.
Có mấy con quái vật thậm chí còn dán tứ chi vào trần nhà, treo ngược người đuổi theo Tiêu Trần.
Còn Tiêu Trần thì sao, ở phía trước bước đi chậm rãi tiêu sái, nhưng chính là bộ dáng lười nhác nhàn nhã như vậy mà những con quái vật ở sau lưng có cố gắng hết sức mà vẫn không đuổi kịp được.
Tiêu Trần dẫn đầu một đoàn quái vật hoành tráng hùng hậu từng bước từng bước đi về phía sân thượng.
Trên sân thượng, Tiêu Trần ngồi trên lan can nhìn bàn tay to lớn màu đỏ máu trên bầu trời, vui vẻ cười cười.
Lúc này những con quái vật đuổi theo sau đít Tiêu Trần cũng đã tới sân thượng.
Nhìn thấy Tiêu Trần nhàn nhã ngồi ở trên Lan can, những con quái vật này giống như uống phải xuân dược vậy điên cuồng lao về phía Tiêu Trần.
Mắt nhìn thấy cái miệng rộng của một con quái vật sắp cắn vào đầu Tiêu Trần, đột nhiên cả cơ thể Tiêu Trần liền nghiêng đi một chút.
“Rầm”
Dưới lầu truyền tới một âm thanh cực lớn, con quái vật đó bị đập thành một cũng thịt nát.
Sau đó một đường phong cảnh xuất hiện trên sân thượng.
Tiêu Trần ngồi trên lan can, nhàn nhã ngắm nhìn nơi xa, sau lưng những con quái vật kia không ngừng lao về phía Tiêu Trần, Tiêu Trần liền cứ nghiêng bên trái, xoay bên phải, đám quái vật liền giống như bánh bao mà rơi xuống tầng dưới.
Trong bệnh viện.
Lạc Tư Nhu nắm tay Tiếu Tiểu Tuyết mò mẫm đi xuống tầng dưới.
“Chị Tư Nhu, ông nội em vẫn còn trong bệnh viện.” Tiếu Tiểu Tuyết khóc nức nở nói.
“Tiểu Tuyết trước hết lo thân mình trước đã, thân thủ của ông tốt như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Cẩn thận.”
Tiếu Tiểu Tuyết hét lên, thì ra theo ánh sáng từ điện thoại của Lạc Tư Nhu cô nhìn thấy một người đứng ở phía trước.
Nhưng mà Lạc Tư Nhu dường như không chú ý đến, bởi vì khoảng cách quá gần, tiếng hét này cũng không ngăn được Lạc Tư Nhu đụng phải người kia.
Lạc Tư Nhu vừa chạm phải người đứng thẳng bất động kia, liền xảy ra một chuyện quỷ dị.
Người kia toàn thân run lên một cái, sau đó đôi mắt không có con ngươi đột nhiên mở ra, miệng há rộng tới mức king khủng khiếp, vô số răng nanh nhọn hoắt nhanh chóng hình thành.
“Ối mẹ ơi.” Tiếu Tiểu Tuyết theo ánh sáng của điện thoại nhìn thấy hình ảnh đáng sợ này, xém chút thì bị dọa ngất ngay tại chỗ.
Lạc Tư Nhu có lớn gan hơn nữa thì cũng là một cô gái, mà con gái thì trời sinh đã tồn tại sự sợ hãi vô cùng với mấy thứ này.
Lạc Tư Nhu sợ thì sợ nhưng cô cũng không mất bình tĩnh.
Kéo tay Tiếu Tiểu Tuyết, xoay người liền chạy.
Quái vật bị thức tỉnh giống như gà chọi vậy, chỉ sau vài bước lớn đã đuổi đến phía sau lưng Tiếu Tiểu Tuyết.
Một cái miệng rộng cắn về phía đầu Tiếu Tiểu Tuyết, cảm giác được phía sau lưng truyền tới một luồng gió, Tiếu Tiểu Tuyết quay đầu lại nhìn.
Sợ tới mức oa oa khóc lớn, tinh thần bị kích động lại không chú ý tới phía dưới chân.
“Thịch.”
Tiếu Tiểu Tuyết ngã nhào trên mặt đất, Lạc Tư Nhu nắm tay Tiếu Tiểu Tuyết cũng bị kéo ngã xuống theo.
Lạc Tư Nhu dùng điện thoại rọi vào quái vật đang nhào tới, răng nhanh nhọn hoắt dày đặc trong cái miệng rộng dường như đã tấu vang bài ca của tử thần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook