Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ
-
Chương 46: Biến thái (2)
Chương 46: Biến thái (2)
“Rút cuộc thì não tên này chứa cái gì vậy, bản thân một cô gái xinh đẹp như mình nói sợ, mặt hàng này lại có thể thờ ơ, đã thế lại còn mở miệng nạt lại mình, phong độ quý ngài ở đâu vậy?”
Lời này của Tiếu Tiểu Tuyết cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, dù sao thì tối hôm qua cô cũng được tận mắt chứng kiến tên này đánh phụ nữa nhưng cũng chẳng có chút nương tay nào.
Tiếu Tiểu Tuyết nhìn y tá, bác sĩ và có cả người bệnh nữa đi đi lại lại, có chút run run kéo kéo áo Tiêu Trần: “Cậu có cảm thấy, cái bệnh viện này có chút là lạ không?”
Tiêu Trần nhìn Tiếu Tiểu Tuyết một cái, “Linh cảm của cô gái này cũng thật mạnh, không trải qua bất cứ tu hành nào mà lại có thể cảm nhận được sự dị thường ở đây.”
“Là lạ? Chẳng lẽ là chân dài thêm ra à? Thần kinh.” Tiêu Trần trêu ghẹo.
Tiếu Tiểu Tuyết buồn nôn, “Tên này cũng đúng thật là lời gì cũng có thể nói ra được.”
Thần sắc Tiếu Tiểu Tuyết nghiêm túc nói: “Tôi nói thật, từ lúc tôi đi vào bệnh viện này liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, hơn nữa cậu nhìn những người này mà xem, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.”
Tiêu Trần có chút bất ngờ, cô gái này thế mà lại có thể cảm nhận được đến mức này, nếu như mà ở Hạo Nhiên Đại Thế Giới kia thì nói không chừng cũng là thiên chi kiêu tử một phương.
Tiêu Trần không trả lời, Tiếu Tiểu Tuyết tiếp tục nói: “Cậu nhìn những người này mà xem.”
Tiếu Tiểu Tuyết lén lút chỉ vào mấy người đi qua.
“Cậu xem vẻ mặt của bọn họ, động tác của họ có một cảm giác không thể nào diễn tả được, cảm giác rất rất đặc biệt.”
Tiếu Tiểu Tuyết không biết phải hình dung cảm giác đó như thế nào, khắp bệnh viện đều mang đến cho cô một cảm giác kỳ lạ rất khó diễn tả, loại cảm giác này khiến trong lòng cô cảm thấy không thoải mái tới cực độ.
“Giả.” Tiêu Trần nói ra một từ.
Tiếu Tiểu Tuyết lập tức bừng tỉnh, “Đúng, đúng, chính là cảm giác này, nụ cười của những y tá kia, những tiếng rên rỉ đau khổ bệnh hoạn kia, tất cả đều cảm thấy rất là giả, giống như kiểu cố ý diễn xuất như vậy ý.”
Tiêu Trần nhìn nhìn khúc xương bắp chân cầm trên tay, rồi vươn ra đưa cho Tiếu Tiểu Tuyết nói: “Này, cầm cái này cho chắc, tiện thể đi tìm Lạc Tư Nhu rồi dẫn theo cô ấy bên cạnh, nếu có thứ gì kỳ quái, dùng khúc xương nhổ răng nó ra là được.”
Tiêu Trần vừa nói như vậy, lại càng khiến trong lòng Tiếu Tiểu Tuyết sợ hãi hơn: “Thứ gì kỳ quái?”
Tiêu Trần trừng mắt: “Cô cảm thấy cái gì kỳ quái là được, có cầm không?”
Tiêu Trần không kiên nhẫn khua khua khúc xương trên tay.
Tiếu Tiểu Tuyết có chút do dự, có điều nghĩ tới thái độ của ông nội với tên Tiêu Trần này tối qua nên đè nén sợ hãi trong lòng mà đón lấy khúc xương đó.
Ngoài dự liệu của Tiếu Tiểu Tuyết chính là, khúc xương vừa truyền đến tay liền có một cảm giác mát mẻ bắt đầu từ tay truyền tới khắp cơ thể, cảm giác thấp thỏm lo lắng khi nãy lập tức bị đè nén xuống.
Hơn nữa khúc xương bắp chân này không giống với xương của người chết thông thường, khúc xương này trắng nõn như ngọc, thậm chí còn tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tiếu Tiểu Tuyết có ngốc hơn đi chăng nữa thì cũng biết khúc xương này khẳng định không phải là thứ bình thường, nói không chừng còn là xương của một vị cao tăng đắc đạo nào đó.
“Cậu nói chị Tư Nhu cũng ở bệnh viện này sao?”
Khi Tiếu Tiểu Tuyết rời mắt khỏi khúc xương, Tiêu Trần trước mặt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Tiếu Tiểu Tuyết giậm giậm chân, “Chạy nhanh như thế, chẳng có tí phong độ nào.”
Lúc này, bóng dáng một người mặc cảnh phục mở cửa một phòng khám đi ra, chính là Lạc Tư Nhu.
Lạc Tư Nhu thở ra một hơi thật dài, đặt mông ngồi xuống ghế ở hành lang.
“Chị Tư Nhu.”
Ánh mắt Tiếu Tiểu Tuyết sáng lên, bình bịch chạy tới.
“Tiểu Tuyết.”
Lạc Tư Nhu có chút bất ngờ nhìn Tiếu Tiểu Tuyết.
“Chị Tư Nhu, khí sắc của chị sao lại kém như thế, chẳng lẽ tối qua lại thức đêm à?” Tiếu Tiểu Tuyết nhìn thấy thần sắc tiều tụy, vẻ mặt mỏi mệt của Lạc Tư Nhu liền nhịn không được mà hỏi.
Lạc Tư Nhu nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua bất giác toàn thân phát lạnh.
“Không sao, hôm trước lúc truy bắt phạm nhân xảy ra chút chuyện nhỏ.” Lạc Tư Nhu lấy lại tinh thần nói.
Lúc này một người y tá đi qua bên cạnh hai người, người y tá mang theo một nụ cười nhàn nhạt, lúc đi qua hai người lại đột nhiên quay đầu lại nhìn một cái.
Người y tá mang theo nụ cười đột nhiên há to miệng, cái miệng rộng không thể tưởng tượng được vỡ ra giống như một cái động đen ngòm sâu không thấy đáy.
Tiếu Tiểu Tuyết run bắn người, dụi dụi mắt, lúc nhìn lại người y tá lần nữa thì tất cả lại khôi phục lại như bình thường.
Tiếu Tiểu Tuyết kéo tay Lạc Tư Nhu nói: “Chị Tư Nhu, chúng ta mau đi thôi, cái bệnh viện này thật sự quá không bình thường rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook