Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ
-
Chương 33: Quất cho ngươi chết
Chương 33: Quất cho ngươi chết
Tiểu quỷ bị Tiêu Trần tóm lấy đầu lưỡi không thể động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng cái bạt tai của Tiêu Trần giáng lên mặt mình.
“A!”
Lúc này hai con quỷ còn lại đột nhiên phát ra một tràng tiếng tru thê lương.
Toàn bộ người trong biệt thự đều nghe được âm thanh giống như móng tay cào vào bảng đen vậy, tất cả mọi người toàn thân nổi hết cả da gà.
“Tiếng gì thế, sao lại khủng bố như vậy?”
“Hình như là tiếng kêu của một người phụ nữ.”
“Là từ phòng của ông cụ truyền ra, nhưng mà trong phòng chỉ có hai người là tên tiểu tử đó và ông cụ, lấy đâu ra phụ nữ.”
“Vừa nãy tên tiểu tử đó nói có âm khí, không phải là trong nhà có quỷ đó chứ.”
“Vô lý, trên đời này lấy đâu ra có.”
Lúc này, tiếng tru thê lương lại lần nữa vang lên, người trên hành lang lại một trận xôn xao.
Tiêu Trần nắm đầu lưỡi tiểu quỷ lên, dừng động tác bạt tai lại.
Tiểu quỷ dáng người vốn đã nhỏ gầy, bị Tiêu Trần nắm đầu lưỡi lên, không ngừng lắc lư giữa không trung.
Tiểu quỷ sớm đã không còn bộ dạng kiêu ngạo lúc trước, trong mắt tràn đầy sợ hãi, hoặc có lẽ giây phút này nó cảm thấy tên trước mặt này càng giống lệ quỷ hơn so với mình.
Tiêu Trần tóm đầu lưỡi của tiểu quỷ, quay vài vòng trong không trung, nhìn hai con quỷ lớn gào thét phát cuồng, phì cười một tiếng: “Các ngươi như vậy cũng dám dọa lão tử, hôm nay nếu không xử cả nhà các ngươi thì tên của lão tử cũng viết ngược rồi.”
Nói rồi liền một cước đá về phía nữ quỷ mặt đã thối rữa, nữ quỷ dường như cũng bị kích động mà phát ra hung tính, lộ ra đầu lưỡi đỏ ngầu vung loạn xạ trong không trung.
Tiêu Trần vừa nhìn thấy cái lưỡi lớn liền vui vẻ, đột ngột thu lại bàn chân vừa đá ra, tay phải đột nhiên mang theo sương đen dày đặc đưa về phía trước, tóm lấy đầu lưỡi nữ quỷ.
Nữ quỷ vốn còn đang giương nanh múa vuốt, khi nhìn thấy hắc khí trên tay Tiêu Trần đột nhiên toàn thân run lên, cơ thể không tự chủ lui lại phía sau, dường như vô cùng sợ hãi hắc khí trên tay Tiêu Trần.
Tiêu Trần vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, “Ai da, cũng biết sợ à!”
Nữ quỷ lùi về sau hai bước liền phát hiện cơ thể mình đột nhiên đông cứng lại, bất luận làm thế nào cũng không động đậy được chút nào.
Tiêu Trần tóm lấy đầu lưỡi đỏ lòm của nữa quỷ, lại chuyển đầu lưỡi sang tay trái.
Tiêu Trần ước lượng hai cái lưỡi nằm trong tay, lại nhìn con quỷ nam mặt đã cứng đờ cười nói: “Mày cũng tới đây, thiếu một cái nữa là có thể thắt một cái bím rồi.”
Nói xong Tiêu Trần vươn tay ra chộp về phía con quỷ nam, con quỷ nam như chuột nhìn thấy mèo vậy, toàn bộ thân hình đột nhiên biến thành một đạo hắc khí, liều mạng bay về phía cửa sổ.
Tiêu Trần có chút ngoài ý muốn nói thầm: “Đạo hạnh cũng không tệ, dưới uy áp của bản đế lại còn có thể biến hóa.”
Nói xong, một đạo hắc khí dày đặc như cánh tay thoát ra từ cơ thể Tiêu Trần như giao long bắn về phía nam quỷ với tốc độ cực nhanh.
Hai đạo hắc khí va vào nhau giữa không trung, hắc khí do Tiêu Trần bắn ra mang theo ưu thế rõ ràng khiến cho nam quỷ biến thành hắc khí chỉ đành trốn đông núp tây.
Một phút sau, tay trái Tiêu Trần cầm ba đầu lưỡi lên, ngồi bên cạnh giường vui vẻ thắt bím.
Ba con quỷ quỳ trước người Tiêu Trần, vẻ mặt thống khổ ngửa đầu lên, Tiêu Trần lúc thì giật giật, lúc thì kéo kéo ba đầu lưỡi.
Ba con quỷ tức giận mà không dám nói gì, người trước mặt thực sự là quá khủng bố rồi, hơn nữa cỗ hắc khí trên người không biết là từ đâu mà có, lại có thể tuyệt đối áp chế âm khí của bọn chúng.
Tiêu Trần dùng tử khí trên người mình kết một cái nơ nhỏ hình con bướm trên đuôi bím, như vậy thì cái bím này ngoại trừ Tiêu Trần ra không ai có thể gỡ ra được.
Tiêu Trần vừa vứt cái bím bằng lưỡi trong tay ra liền xoa xoa vào giường: “Thật ghê tởm.”
Ba con quỷ khóc không ra nước mắt, “Ghê tởm mà ngươi còn chơi vui vẻ như vậy à?”
Tiêu Trần nhìn nhìn ông cụ trên giường, âm khí nhập thể nghiêm trọng, may mà thời gian cũng chưa lâu.
Tiêu Trần giơ ngón trỏ tay phải ra, điểm vào trán ông cụ một cái, một cỗ hắc khí mắt thường cũng có thể nhìn thấy được không ngừng bị ngón trỏ của Tiêu Trần hút ra.
Khuôn mặt xanh lét của ông cụ dần dần khôi phục lại bình thường, mạch máu phồng lên trên mặt cũng dần dần xẹp xuống.
“Khụ khụ khụ “
Một trận ho khan kịch liệt vang lên, ông cụ trên giường mở mắt ra.
“Ông nội.”
Một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng vọt vào trong phòng, lập tức lao vào lòng ông cụ.
Lúc này một đám người cũng theo vào trong phòng, một vài người cười rất miễn cưỡng chào hỏi ông cụ.
Ông cụ nhìn Lạc Huyền Tư trong lòng, nhè nhẹ vỗ vỗ đầu cô, hiền lành nói: “Ngoan, ông nội không sao, không sao rồi đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.”
“Ông nội không sao là tốt rồi.”
“Đúng vậy, nghe ông xảy ra chuyện bọn con đều lo lắng gần chết.”
Lúc này đám người mồm năm miệng mười thăm hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook