Đại Công Chúa
-
Chương 8: Tử Phong đau lòng
Mông Hi nhìn cảnh tượng trên võ đài cười lạnh.
" Nguyệt Sắc ơi là Nguyệt Sắc, nói ngươi ngu ngốc ngươi còn không tin... ha ha để xem hôm nay đắc tội với Tử Phong ác ma đó ngươi sẽ thế nào,tiếp theo ta lên đối phó với ngươi như thế nào đây? Ta đang rất chờ đợi, đợi đến khi ngươi quỳ dưới chân ta, đến khi ngươi mất hết tất cả, ta nhất định sẽ cho ngươi nếm chải những gì ta phải trải qua." Cô nói không sai, tại học viện này Tử Phong vốn là một ác ma hắn tuyệt đối không nương tay với bất cứ kẻ nào trừ muội muội của hắn. Có lẽ hắn vì thế mỡi có thể làm thành huynh đệ với Hiên Viên Lãnh Điệp.
Mông Hi nói rất nhỏ nên chỉ một mình nàng nghe thấy.
Lúc này, mọi người cũng đang bị hai nhân vật chính trên võ đài thu hút sự chú ý.
Nguyệt Sắc biết hiệu quả của hỏa đăng chỉ duy trì được một lúc, nên vừa bắt đầu đã công kích, tay xuất chiêu liên tục, khí tức cường đại không ngừng bạo phát.
Chỉ có điều, dần dần Nguyệt Sắc phát hiện bất luận mình thay đổi phương tức tấn công thế nào cũng không thể gây nhiều thương tổn cho An Ninh.
Phát hiện này làm cho nàng ta có chút sợ hãi.
Sự bất an trong lòng Nguyệt sắc lúc này càng thêm mãnh liệt, cô không hiểu tại sao cô lại có cảm giác này. Cô luôn sống trong sự tôn thờ ngưỡng mộ của mọi người, không có ai mà cô không thể loại bỏ, không có ai là không thần phục cô.
Một người như cô lẽ ra không thể sợ hãi bất luận thứ gì mới đúng.
Nhưng ngay khi màn cuồng vũ kia vừa xuất hiện, nội tâm cô lại cảm thấy bất an.
Đây là chuyện tuyệt đối không nên xảy ra. Với tính cách của Nguyệt Sắc sẽ không cho phép bất kỳ thứ gì uy hiếp đến quyền lực của cô.
Nghĩ vậy, Nguyệt Sắc lập tức xuất thủ, tử khí lại một lần nữa tập trung trong tay so với trước càng thêm nồng đậm hơn, ngọn lửa mạnh mẽ công kích về phía An Ninh.
Dưới công kích của Nguyệt Sắc, màn tuyết như đang bị thiêu cháy, một vài lớp băng ở ngoài dường như vỡ vụn.
Nhưng khi lớp băng ngoài vừa vỡ thì bạch quang quanh người An Ninh càng thêm chói mắt, bão tuyết như càng thêm mạnh mẽ.
An Ninh cũng là lần đầu tiên sử dụng chiêu thức này, đây là chiêu đầu tiên trong Băng tuyết vạn thiên, khi luyện chiêu thức này nàng phải mất gần một ngày luyện trong băng tuyết lạnh giá, cũng may trong không gian có thể thay đổi ngày đêm hay bốn mùa theo ý muốn nếu không nàng cũng sẽ không biết làm sao.
Lúc này nàng cảm thấy cơ thể như đang không ngừng căng ra tràn đầy hơi lạnh, thiên khí xung quanh không ngừng trào vào trong từng tế bào.
Đến khi nàng cảm thấy không thể dung lạp thêm bất cứ một nguồn năng lượng nào khác nữa, vung mạnh cánh tay ngọc ngà, băng tuyết xung quanh dần ngưng tụ lại thành một qủa cầu lớn. Đẩy mạnh cánh tay một lần nữa qủa cầu nhanh chóng xoáy nhanh chuyển động với tốc độ chóng mặt về phía đối thủ.
Thấy nguồn năng lượng lớn mạnh lao về phía mình Nguyệt Sắc có chút sợ hãi, nhiều hơn là không thể tin được, rõ ràng cô ta không mạnh bằng nàng tại sao lại có sức mạnh to lớn như vậy.
không có nhiều thời gian, Nguyệt Sắc nhanh chóng vận chuyển thiên khí chống đỡ.
Khi nguồn sức mạnh đến gần Nguyệt Sắc có cảm giác không thể thở được, hoả diễm của nàng dần dần bị sự lạnh giá bao trùm. Cuối cùng một đợt tuyết sắc lạnh như đâm sâu vào tận sâu trong da thịt nàng, máu tươi đầm đìa. Trước khi mất đi ý thức nàng thấy không cam lòng còn có niềm hận thù sâu sắc , mối nhục ngày hôm nay nhất định nàng sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần.
Thấy cảnh này cả hội trường lại một lần nữa chấn động.
Kết qủa này khiến rất nhiều người không thể tin vào mắt mình,ai có thể nói cho họ biết chuyện gì đang xảy ra không vậy.
Nam Cung Mặc vừa vui mừng vừa chán nản , nàng càng tài giỏi hắn càng cách nàng càng xa. Chán nản cúi đầu hắn nở nụ cười bất đắc dĩ.
Tử Phong thì thở phào nhẹ nhõm, hắn không quan tâm kết qủa chỉ cần nàng bình yên là được.
Mọi người đang tập trung lên võ đài không ai nhìn thấy niềm hi vọng cùng vui sướng trong mắt lão tổ tông.
" Hai ngày nữa đưa nàng đến gặp ta." Lão đột nhiên nói.
Viện trưởng sững người một lát mới hiểu lão tổ tông đang nói gì, hắn thực sự rất tò mò tại sao một người cái gì cũng không quan tâm như người lại đặc biệt chú ý tới một cô gái như vậy, chẳng lẽ nàng ta có gì đặc biệt sao?
Nhìn kĩ cô gái chiến thắng dưới đài một lượt, tuy cô có chút chật vật nhưng không làm mất đi được vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của mình, hào quang chiến thắng lại càng khiến cô trở lên rực rỡ. Cô gái đó quả thực rất tài gổi mới mười năm tuổi đã đạt đến nhân giai tam phẩm, phải biết rằng nhiều người tốn cả đời chưa chắc đã có thể làm được như vậy, nhưng... chẳng lẽ cô gái này chính là.... nghĩ tới đây hắn hoàn toàn sửng sốt không thể tin được, hắn không khỏi nhìn lại cô bé dưới đài một lượt, trong mắt hoàn toàn là nghi vấn cùng kinh hỉ đan xen chút lo lắng. Ngày đó rồi cũng sắp đến... hắn hảo hảo mong chờ.
Dưới đài An Ninh hoàn toàn không biết đến những ý nghĩ của hai bậc đức cao vọng trọng nhất trong học viện. Sau khi đánh bại đối thủ, cô chỉ thấy cả người đau nhức, vì chưa quen khống chế sức mạnh nên quả cầu đó gần như lấy đi hoàn toàn sức lực của cô.
Nghe trọng tài tuyên bố chiến thắng, cô vui sướng quay lại nở nụ cười vời Tử Phong. sau đó một dòng máu đỏ tươi tràn ra từ trong miệng cô, lần này cô sẽ bị hoàn huynh mắng chết rồi, đó là ý nghĩ cuối cùng của cô trước khi mất đi ý thức.
Thấy An Ninh dần mất đi ý thức, bao nhiêu vui sướng nãy giờ của Tử phong nhanh chóng chôi sạch.
Chết tiệt, hắn lại để muội muôi bị thương, đau lòng cùng phẫn nộ tràn ngập trong lòng. Nhanh chóng phi thân lên đỡ lấy An Ninh đã mất đi ý thức, nhìn cô yếu ớt như vậy khiến hắn lại nhớ đến nàng khi còn nhỏ. sẽ không lại giống như hồi nhỏ một lần nữa chứ. không cần! Hắn nhanh chóng lắc đầu gạt đi những điều không may đó qua một bên.
Hắn nhất định phải giáo huấn nàng một trận, sao nàng lúc nào cũng khiến hắn không yên lòng hết vây. Tức chết hắn, biết vậy hắn đã không để cho nàng tham gia trận đấu này.
"Cho cô ấy nuốt cái này." một cánh tay đưa ra trước mặt Tử Phong.
Nhìn viên thuốc trong tay Lãnh Điêp, Tử Phong mới chợt nhớ ra phải nhanh chóng chữa thương cho An Ninh.
"Cảm ơn huynh." Nhận viên thuốc hắn nhanh chóng cho An Ninh uốc vào. Hắn biết đây là thiên hỏa đan, là đan dược cấp bảy rất quý hiếm không phải ai cũng có được, chuyên dùng để bổ sung nguyên khí, chữa chị nội thương.
"Không cần khách khí!" Hắn không hiểu tại sao lại thấy đau lòng khi thấy nàng như vậy. Nhanh chóng áp chế những cảm xúc trong lòng Lãnh Điệp thở dài.
Cho An Ninh uống thuốc, Tử Phong nhìn về phía Nguyệt Sắc đang được đưa đi đôi mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, có gan khiêu chiến cùng muội muội hắn thì phải có gan nhận kết quả, một công chúa Minh U quốc còn chưa đáng để hắn để hắn để vào mắt, nếu nàng đã không muốn sống tốt đẹp như vậy thì hắn sẽ thanh toàn cho nàng.
" Nguyệt Sắc ơi là Nguyệt Sắc, nói ngươi ngu ngốc ngươi còn không tin... ha ha để xem hôm nay đắc tội với Tử Phong ác ma đó ngươi sẽ thế nào,tiếp theo ta lên đối phó với ngươi như thế nào đây? Ta đang rất chờ đợi, đợi đến khi ngươi quỳ dưới chân ta, đến khi ngươi mất hết tất cả, ta nhất định sẽ cho ngươi nếm chải những gì ta phải trải qua." Cô nói không sai, tại học viện này Tử Phong vốn là một ác ma hắn tuyệt đối không nương tay với bất cứ kẻ nào trừ muội muội của hắn. Có lẽ hắn vì thế mỡi có thể làm thành huynh đệ với Hiên Viên Lãnh Điệp.
Mông Hi nói rất nhỏ nên chỉ một mình nàng nghe thấy.
Lúc này, mọi người cũng đang bị hai nhân vật chính trên võ đài thu hút sự chú ý.
Nguyệt Sắc biết hiệu quả của hỏa đăng chỉ duy trì được một lúc, nên vừa bắt đầu đã công kích, tay xuất chiêu liên tục, khí tức cường đại không ngừng bạo phát.
Chỉ có điều, dần dần Nguyệt Sắc phát hiện bất luận mình thay đổi phương tức tấn công thế nào cũng không thể gây nhiều thương tổn cho An Ninh.
Phát hiện này làm cho nàng ta có chút sợ hãi.
Sự bất an trong lòng Nguyệt sắc lúc này càng thêm mãnh liệt, cô không hiểu tại sao cô lại có cảm giác này. Cô luôn sống trong sự tôn thờ ngưỡng mộ của mọi người, không có ai mà cô không thể loại bỏ, không có ai là không thần phục cô.
Một người như cô lẽ ra không thể sợ hãi bất luận thứ gì mới đúng.
Nhưng ngay khi màn cuồng vũ kia vừa xuất hiện, nội tâm cô lại cảm thấy bất an.
Đây là chuyện tuyệt đối không nên xảy ra. Với tính cách của Nguyệt Sắc sẽ không cho phép bất kỳ thứ gì uy hiếp đến quyền lực của cô.
Nghĩ vậy, Nguyệt Sắc lập tức xuất thủ, tử khí lại một lần nữa tập trung trong tay so với trước càng thêm nồng đậm hơn, ngọn lửa mạnh mẽ công kích về phía An Ninh.
Dưới công kích của Nguyệt Sắc, màn tuyết như đang bị thiêu cháy, một vài lớp băng ở ngoài dường như vỡ vụn.
Nhưng khi lớp băng ngoài vừa vỡ thì bạch quang quanh người An Ninh càng thêm chói mắt, bão tuyết như càng thêm mạnh mẽ.
An Ninh cũng là lần đầu tiên sử dụng chiêu thức này, đây là chiêu đầu tiên trong Băng tuyết vạn thiên, khi luyện chiêu thức này nàng phải mất gần một ngày luyện trong băng tuyết lạnh giá, cũng may trong không gian có thể thay đổi ngày đêm hay bốn mùa theo ý muốn nếu không nàng cũng sẽ không biết làm sao.
Lúc này nàng cảm thấy cơ thể như đang không ngừng căng ra tràn đầy hơi lạnh, thiên khí xung quanh không ngừng trào vào trong từng tế bào.
Đến khi nàng cảm thấy không thể dung lạp thêm bất cứ một nguồn năng lượng nào khác nữa, vung mạnh cánh tay ngọc ngà, băng tuyết xung quanh dần ngưng tụ lại thành một qủa cầu lớn. Đẩy mạnh cánh tay một lần nữa qủa cầu nhanh chóng xoáy nhanh chuyển động với tốc độ chóng mặt về phía đối thủ.
Thấy nguồn năng lượng lớn mạnh lao về phía mình Nguyệt Sắc có chút sợ hãi, nhiều hơn là không thể tin được, rõ ràng cô ta không mạnh bằng nàng tại sao lại có sức mạnh to lớn như vậy.
không có nhiều thời gian, Nguyệt Sắc nhanh chóng vận chuyển thiên khí chống đỡ.
Khi nguồn sức mạnh đến gần Nguyệt Sắc có cảm giác không thể thở được, hoả diễm của nàng dần dần bị sự lạnh giá bao trùm. Cuối cùng một đợt tuyết sắc lạnh như đâm sâu vào tận sâu trong da thịt nàng, máu tươi đầm đìa. Trước khi mất đi ý thức nàng thấy không cam lòng còn có niềm hận thù sâu sắc , mối nhục ngày hôm nay nhất định nàng sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần.
Thấy cảnh này cả hội trường lại một lần nữa chấn động.
Kết qủa này khiến rất nhiều người không thể tin vào mắt mình,ai có thể nói cho họ biết chuyện gì đang xảy ra không vậy.
Nam Cung Mặc vừa vui mừng vừa chán nản , nàng càng tài giỏi hắn càng cách nàng càng xa. Chán nản cúi đầu hắn nở nụ cười bất đắc dĩ.
Tử Phong thì thở phào nhẹ nhõm, hắn không quan tâm kết qủa chỉ cần nàng bình yên là được.
Mọi người đang tập trung lên võ đài không ai nhìn thấy niềm hi vọng cùng vui sướng trong mắt lão tổ tông.
" Hai ngày nữa đưa nàng đến gặp ta." Lão đột nhiên nói.
Viện trưởng sững người một lát mới hiểu lão tổ tông đang nói gì, hắn thực sự rất tò mò tại sao một người cái gì cũng không quan tâm như người lại đặc biệt chú ý tới một cô gái như vậy, chẳng lẽ nàng ta có gì đặc biệt sao?
Nhìn kĩ cô gái chiến thắng dưới đài một lượt, tuy cô có chút chật vật nhưng không làm mất đi được vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của mình, hào quang chiến thắng lại càng khiến cô trở lên rực rỡ. Cô gái đó quả thực rất tài gổi mới mười năm tuổi đã đạt đến nhân giai tam phẩm, phải biết rằng nhiều người tốn cả đời chưa chắc đã có thể làm được như vậy, nhưng... chẳng lẽ cô gái này chính là.... nghĩ tới đây hắn hoàn toàn sửng sốt không thể tin được, hắn không khỏi nhìn lại cô bé dưới đài một lượt, trong mắt hoàn toàn là nghi vấn cùng kinh hỉ đan xen chút lo lắng. Ngày đó rồi cũng sắp đến... hắn hảo hảo mong chờ.
Dưới đài An Ninh hoàn toàn không biết đến những ý nghĩ của hai bậc đức cao vọng trọng nhất trong học viện. Sau khi đánh bại đối thủ, cô chỉ thấy cả người đau nhức, vì chưa quen khống chế sức mạnh nên quả cầu đó gần như lấy đi hoàn toàn sức lực của cô.
Nghe trọng tài tuyên bố chiến thắng, cô vui sướng quay lại nở nụ cười vời Tử Phong. sau đó một dòng máu đỏ tươi tràn ra từ trong miệng cô, lần này cô sẽ bị hoàn huynh mắng chết rồi, đó là ý nghĩ cuối cùng của cô trước khi mất đi ý thức.
Thấy An Ninh dần mất đi ý thức, bao nhiêu vui sướng nãy giờ của Tử phong nhanh chóng chôi sạch.
Chết tiệt, hắn lại để muội muôi bị thương, đau lòng cùng phẫn nộ tràn ngập trong lòng. Nhanh chóng phi thân lên đỡ lấy An Ninh đã mất đi ý thức, nhìn cô yếu ớt như vậy khiến hắn lại nhớ đến nàng khi còn nhỏ. sẽ không lại giống như hồi nhỏ một lần nữa chứ. không cần! Hắn nhanh chóng lắc đầu gạt đi những điều không may đó qua một bên.
Hắn nhất định phải giáo huấn nàng một trận, sao nàng lúc nào cũng khiến hắn không yên lòng hết vây. Tức chết hắn, biết vậy hắn đã không để cho nàng tham gia trận đấu này.
"Cho cô ấy nuốt cái này." một cánh tay đưa ra trước mặt Tử Phong.
Nhìn viên thuốc trong tay Lãnh Điêp, Tử Phong mới chợt nhớ ra phải nhanh chóng chữa thương cho An Ninh.
"Cảm ơn huynh." Nhận viên thuốc hắn nhanh chóng cho An Ninh uốc vào. Hắn biết đây là thiên hỏa đan, là đan dược cấp bảy rất quý hiếm không phải ai cũng có được, chuyên dùng để bổ sung nguyên khí, chữa chị nội thương.
"Không cần khách khí!" Hắn không hiểu tại sao lại thấy đau lòng khi thấy nàng như vậy. Nhanh chóng áp chế những cảm xúc trong lòng Lãnh Điệp thở dài.
Cho An Ninh uống thuốc, Tử Phong nhìn về phía Nguyệt Sắc đang được đưa đi đôi mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, có gan khiêu chiến cùng muội muội hắn thì phải có gan nhận kết quả, một công chúa Minh U quốc còn chưa đáng để hắn để hắn để vào mắt, nếu nàng đã không muốn sống tốt đẹp như vậy thì hắn sẽ thanh toàn cho nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook