Đại Ca Ta Hảo Soái Ca
-
Chương 97: Ta là Liễu Thất
Vươn người tỉnh giấc, ta phát giác từ lúc nào lệ đã tuôn trào như suối, lúc trước ta không bao giờ coi phim nào
chia ly đến bi thảm như vậy, vì ta là một người có máu buồn không chịu
đựng nổi xúc động.
Ngã người xuống gối nàng khóc lên một trận, hoàn toàn không hề để ý
kế bên nàng vẫn còn một người đang chăm chú nhìn mọi hành động của nàng
Khóc đến mệt mỏi, mắt nàng nặng trĩu muốn nhắm nghiền lại “Liễu công tử, Dạ Sương tiểu thơ đã tỉnh?” từ đằng trước xuất hiện một thanh ảnh, thanh âm trong trẻo ngân vang như chuông bạc đánh thức mọi suy nghĩ cùng sự buồn ngủ của nàng, vươn người đứng dậy, mắt nàng tròn xoe “Tiểu Tương”
Hà Tiểu Tương một thân màu trắng mỹ lệ, nụ cười tươi rói, thần thái sáng lạn xuất hiện ở cửa, ánh nắng chiếu vào thân ảnh nhỏ bé của nàng ta, giờ đây nàng ta thêm một đôi cánh trắng xuất hiện sau lưng thì hoàn toàn có thể gọi là ‘thiên xứ’.
Gật đầu “Ân, Dạ Sương tiểu thơ, người không sao?” bước chân vào nhà, Hà Tiểu Tương nói.
Lắc đầu tỏ ý mình không sao, rồi sờ sờ mặt mình, đột nhiên một tiếng “Bốp” ngân vang làm chấn động hai thân ảnh.
“Ách, Dạ Sương tiểu thơ”
“Ai ui, đau quá, ô…ô…ô…đau quá”, nàng khóc thét lên một cách thảm thiết, nàng cứ tưởng nàng đang nằm mộng nên ngu ngốc mà tự thưởng cho mình một ‘bạt’ tai thật đẹp trên mặt.
Hà Tiểu Tương lắc đầu thở dài, bấy giờ bình tĩnh nàng mới giật bắn cả người “Á”, cả người liền bắn xa trăm thước, chỉ tay vào nam tử đang ngồi trên ghế sát mép gường nói “Hắn….hắn….”
“Dạ Sương tiểu thơ, đừng sợ, Liễu công tử là người tốt là người đã cứu tỷ và muội thoát khỏi tay của chúng yêu nữ” Hà Tiểu Tương từ khi nào đã trở thành người hòa giải, liền lên tiếng giải thích.
Ngẩn người ra, nàng liền nhớ lại sau khi chạm mặt với Hàn Tuyết Khuyết nàng liền ngất xỉu, trời trăng mây gió gì cũng không biết, lười biếng nhếch môi, hắn nói “Chắc các nàng đã đói, ta đi chuẩn bị thức ăn”
“Ách, không cần đâu Liễu công tử, chuyện này cứ để Tiểu Tương làm, ở lại đây trò chuyện với Dạ Sương tiểu thơ còn tốt hơn” Hà Tiểu Tương liền ngăn cản thân ảnh cao to của nam tử trước mặt mà nói rồi vội xoay người ra đi tựa như thể đối với nhà này rất thân thuộc, với ý nghĩ Hà Tiểu Tương thì hắn chính là phụ mẫu tái thế đã cứu vớt đời của nàng, không thể để ân công động chân động tay được.
Sau khi Hà Tiểu Tương ra đi, ta liền nhìn vào nam tử này, khác xa với nam tử vận kimono cường tráng, là một nam tử dáng người giống với thiếu niên chưa trưởng thành, đeo mặt nạ đồng lộ diện cặp mắt sáng tinh mẫn, và đôi môi dày đỏ cong nũng nịu, thiên a, ta chắc rằng hắn chính là một ‘soái ca’.
Nhoẻn môi một cách khiêu gợi, yết hầu lên xuống thanh âm trong trẻo vang lên “Hoàng Bá tiểu thơ rất hân hạnh được gặp mặt với nàng”
Đang suy nghĩ thì nàng giật mình “Vì sao ngươi biết tên ta?” đáp trả nàng là nụ cười rất thân thiện “Là do hắn ta phái ta tới hiệp trợ nàng”
“Là vị công tử kia”, bất giác ta la lên, nam tử gật đầu qua chào hỏi “Ta tên Liễu Thất, nếu thích nàng có thể gọi ta một tiếng Thất ca”
“Ách, như vậy….có vẻ…không…được…hay lắm”, đầu óc trống rỗng bị Liễu Thất làm đến mù quáng, nàng có vẻ lúng túng vẻ mặt cúi xuống ái ngại nói.
Liễu Thất càng tiến gần thì thào nói “Có gì không tốt, trừ phi là nàng miệt thị ta!”
“Ách, không có…không có”, điên cuồng lắc đầu nàng không để ý đến sắc mặt kỳ dị của Liễu Thất, bất chợt Liễu Thất nắm lấy bàn tay run sợ tới lạnh mà nói “Đừng tỏ ra vẻ xa lạ như vậy”
Một luồn nước nóng truyền tới thân thể, khiến ta bình tĩnh hơn, ngước mắt nhìn lấy đôi mắt của hắn, tràn đầy nhu tình và ấm áp, cũng giống như vị công tử kia đều có thể khiến ta ‘tín nhiệm’, ta không suy nghĩ liền gật đầu.
“Hảo”, Liễu Thất hài lòng nói, cùng lúc này Hà Tiểu Tương bâng khay bước vào “Có thể ăn cơm rồi”
Ngồi cùng bàn với hai người nàng liền hỏi “Đây là đâu?”
“Ngoại thành”, khác hẳn với giọng nói ấm áp chỉ là một câu nói ngắn gọn dễ hiểu, khiến cho nàng có vẻ hụt hững, làm như thế nào có thể thay đổi tính tình một cách chóng mặt như vậy?
“Ân, nơi này không khí rất tốt”, Hà Tiểu Tương cùng phụ họa, nàng bĩu môi hỏi “Ta ngủ đã bao nhiêu ngày?”
“Một ngày”, vẫn khẩu khí như thế Liễu Thất bình thản ăn cơm, nàng gật đầu muốn hỏi thêm nhưng thấy Liễu Thất khí thế uy nghiêm, cả người đều lãnh băng thì đành im miệng lại và ‘tự ăn chính mình’.
“Có thật là muội muốn tá túc ở đây?” trước khi ra đi, nàng hỏi kỹ Hà Tiểu Tương thêm một lần nữa, nàng ta gật đầu cười yếu ớt “Liễu ân công là người cứu mạng muội lại đồng ý cho muội vô điều kiện tá túc ổ đây, nên muội bằng lòng chăm sóc Liễu ân công, vả lại ngoài tỷ cùng Đan tỷ, muội thật sự không còn ai là bằng hữu và cũng không có nơi nào để đi”
Liếc mắt nhìn Hà Tiểu Tương trong lòng ta thấy chua xót ta cũng không muốn khơi dậy sự buồn bã của kẻ khác, vẫy tay chào tạm biệt “Ân, bảo trọng, có thời gian tỷ sẽ ghé thăm muội”
“Ân”, vẫn nụ cười yếu ớt mỏng manh như cần bảo vệ, Hà Tiểu Tương liền vào nhà, để lại việc ‘giao trả’ người cho Liễu Thất.
Vì ở đây là ngoại thành nên đường rất tối, dù nàng đang cầm lòng đèn nhưng vẫn sợ hãi, bất chợt Liễu Thất tiến lại gần hơn, dù im lặng nhưng vẫn mang được sự an toàn cho nàng, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, cùng bước đi với hắn.
Đi thêm vài dặm thì khác hẳn với không khí ban nãy, ở đây rất sôi nổi rất náo nhiệt, nào là tạp kỹ, ca múa, và bầy bán đồ, nàng liền phấn khởi nói “Oa, ở đây có lễ hội sao”
Liễu Thất gật đầu “Ân, ở đây thường xuyên tổ chức các buổi tạp kỹ bán nghệ, vì kinh thành không chứa chấp những dân buôn của các tộc thiểu số nên họ phải nghĩ ra nước này để đi”
“Nguyên lai là thế”, sờ sờ cằm ta gật đầu, và không hiểu vì sao vui nhộn như thế mà lại cấm cản người trong thành cùng ‘thưởng thức’?
Ta liền nói “Thế mai mốt muốn hưởng bầu không khí vui nhộn liền đến đây”
Không trả lời nàng, chỉ là một nụ cười vươn trên khóe môi đẹp, nàng liền xoay đầu đi, hắn như thế nào ‘cười’? Thiên, hắn ‘cười’ còn đẹp hơn cả đại ca nàng, còn đẹp hơn cả nữ nhân! =))
“Nàng không tính về?” thấy nàng vui vẻ hớn ha hớn hở chạy hết quầy bán đồ lưu niệm này cho đến quầy lưu niệm khác, Liễu Thất hảo tâm nhắc nhở.
Vì không khí ở đây rất vui nhộn rất thích thú, nên ta liền quên mất ‘về nhà’, ở đây có rất nhiều đồ ta chưa từng thấy qua, ta đã từng thấy ở những thứ quần áo này, ta rất thích rất tiếc lại không chạm được
“Nàng thích?” thấy nàng đang cầm bộ quần áo của người Tây Vực vuốt ve, hắn hỏi, nàng liền lắc đầu không muốn mang ơn nghĩa của Liễu Thất thêm một lần nữa “Tiên sinh, phu nhân của ngài thật biết chọn, đây là bộ đẹp nhất đó”, thấy nàng yêu thích, người bán hàng liền nịnh nót không thôi chỉ mong bán ra.
“Ta không phải…” ta muốn từ chối cái xưng hô ‘phu nhân’ với Liễu Thất, nha, dù rằng ta có cảm tình tốt với hắn cũng không đại biểu là ta yêu mến hắn!
“Được”, nói xong Liễu Thất liền quăng nén bạc cho lão bá “Ân, đa tạ tiên sinh, phu nhân” lão hớn hở nói, Liễu Thất liền nhét bộ đồ vào người của nàng nói “Của nàng”
“Ách, thật sự…không cần…”, đưa lại cho hắn, nàng ái ngại nói, mày đẹp khẽ nhăn xuống “Thật sự nàng không xem ta là bằng hữu?”
“Ách, không có ý đó”, thẹn thùng nàng liền khua tay nói, mày giãn ra hắn cười nhạt “Vậy thì được rồi, là bằng hữu chẳng qua chỉ là mua chút quà tặng nhau nào trái phép tắc?”
Khẽ gật đầu, ta cũng không biết phải cư xử làm sao, thôi thì tới đâu hay tới đó vậy “Người của nàng đã tới, có duyên chúng ta cùng nhau tái ngộ”, nói xong Liễu Thất biến mất trong bóng tối, lùi lại vài bước, nàng tròn to đôi mắt, cả kinh.
Hai mắt ta mở tới thật to, vì sao, vì sao, Liễu….Liễu Thất giống hệt….giống hệt với Độc Cô Thát Tề, chẳng lẽ, chẳng lẽ……
“Tiểu cô nương, nàng không sao chứ”, một đoàn người xuất hiện, thanh âm trầm thấp có vẻ quen thuộc vang lên, nàng liền quay đầu lại “Biểu ca”
“Biểu tiểu muội”, hai mắt Hoàng Bá Thụy Minh tròn xoe kinh hách đáp lại, cuối cùng nàng liền đi theo hắn về, hắn nói “Mò kim đáy bể, nào ngờ lại có thể gặp nhau trong tình huống này”
Ta cười xấu hổ nói “Muội cũng không ngờ”, hắn trừng mắt lạnh lùng nhìn ta nói “Muội đó biến mất một ngày làm cho cái tên ‘dã thú’ kia lại bộc phát”
“Nga”, ta hét lên nhìn hắn, phồng mũi hừ lạnh hắn nói “Muội lo mà kìm chế tính ‘dã thú’ của ‘hắn ta’ đi, đừng nói chỉ rời xa một ngày quên mất ‘hắn ta’ rồi nha”
Khóc đến mệt mỏi, mắt nàng nặng trĩu muốn nhắm nghiền lại “Liễu công tử, Dạ Sương tiểu thơ đã tỉnh?” từ đằng trước xuất hiện một thanh ảnh, thanh âm trong trẻo ngân vang như chuông bạc đánh thức mọi suy nghĩ cùng sự buồn ngủ của nàng, vươn người đứng dậy, mắt nàng tròn xoe “Tiểu Tương”
Hà Tiểu Tương một thân màu trắng mỹ lệ, nụ cười tươi rói, thần thái sáng lạn xuất hiện ở cửa, ánh nắng chiếu vào thân ảnh nhỏ bé của nàng ta, giờ đây nàng ta thêm một đôi cánh trắng xuất hiện sau lưng thì hoàn toàn có thể gọi là ‘thiên xứ’.
Gật đầu “Ân, Dạ Sương tiểu thơ, người không sao?” bước chân vào nhà, Hà Tiểu Tương nói.
Lắc đầu tỏ ý mình không sao, rồi sờ sờ mặt mình, đột nhiên một tiếng “Bốp” ngân vang làm chấn động hai thân ảnh.
“Ách, Dạ Sương tiểu thơ”
“Ai ui, đau quá, ô…ô…ô…đau quá”, nàng khóc thét lên một cách thảm thiết, nàng cứ tưởng nàng đang nằm mộng nên ngu ngốc mà tự thưởng cho mình một ‘bạt’ tai thật đẹp trên mặt.
Hà Tiểu Tương lắc đầu thở dài, bấy giờ bình tĩnh nàng mới giật bắn cả người “Á”, cả người liền bắn xa trăm thước, chỉ tay vào nam tử đang ngồi trên ghế sát mép gường nói “Hắn….hắn….”
“Dạ Sương tiểu thơ, đừng sợ, Liễu công tử là người tốt là người đã cứu tỷ và muội thoát khỏi tay của chúng yêu nữ” Hà Tiểu Tương từ khi nào đã trở thành người hòa giải, liền lên tiếng giải thích.
Ngẩn người ra, nàng liền nhớ lại sau khi chạm mặt với Hàn Tuyết Khuyết nàng liền ngất xỉu, trời trăng mây gió gì cũng không biết, lười biếng nhếch môi, hắn nói “Chắc các nàng đã đói, ta đi chuẩn bị thức ăn”
“Ách, không cần đâu Liễu công tử, chuyện này cứ để Tiểu Tương làm, ở lại đây trò chuyện với Dạ Sương tiểu thơ còn tốt hơn” Hà Tiểu Tương liền ngăn cản thân ảnh cao to của nam tử trước mặt mà nói rồi vội xoay người ra đi tựa như thể đối với nhà này rất thân thuộc, với ý nghĩ Hà Tiểu Tương thì hắn chính là phụ mẫu tái thế đã cứu vớt đời của nàng, không thể để ân công động chân động tay được.
Sau khi Hà Tiểu Tương ra đi, ta liền nhìn vào nam tử này, khác xa với nam tử vận kimono cường tráng, là một nam tử dáng người giống với thiếu niên chưa trưởng thành, đeo mặt nạ đồng lộ diện cặp mắt sáng tinh mẫn, và đôi môi dày đỏ cong nũng nịu, thiên a, ta chắc rằng hắn chính là một ‘soái ca’.
Nhoẻn môi một cách khiêu gợi, yết hầu lên xuống thanh âm trong trẻo vang lên “Hoàng Bá tiểu thơ rất hân hạnh được gặp mặt với nàng”
Đang suy nghĩ thì nàng giật mình “Vì sao ngươi biết tên ta?” đáp trả nàng là nụ cười rất thân thiện “Là do hắn ta phái ta tới hiệp trợ nàng”
“Là vị công tử kia”, bất giác ta la lên, nam tử gật đầu qua chào hỏi “Ta tên Liễu Thất, nếu thích nàng có thể gọi ta một tiếng Thất ca”
“Ách, như vậy….có vẻ…không…được…hay lắm”, đầu óc trống rỗng bị Liễu Thất làm đến mù quáng, nàng có vẻ lúng túng vẻ mặt cúi xuống ái ngại nói.
Liễu Thất càng tiến gần thì thào nói “Có gì không tốt, trừ phi là nàng miệt thị ta!”
“Ách, không có…không có”, điên cuồng lắc đầu nàng không để ý đến sắc mặt kỳ dị của Liễu Thất, bất chợt Liễu Thất nắm lấy bàn tay run sợ tới lạnh mà nói “Đừng tỏ ra vẻ xa lạ như vậy”
Một luồn nước nóng truyền tới thân thể, khiến ta bình tĩnh hơn, ngước mắt nhìn lấy đôi mắt của hắn, tràn đầy nhu tình và ấm áp, cũng giống như vị công tử kia đều có thể khiến ta ‘tín nhiệm’, ta không suy nghĩ liền gật đầu.
“Hảo”, Liễu Thất hài lòng nói, cùng lúc này Hà Tiểu Tương bâng khay bước vào “Có thể ăn cơm rồi”
Ngồi cùng bàn với hai người nàng liền hỏi “Đây là đâu?”
“Ngoại thành”, khác hẳn với giọng nói ấm áp chỉ là một câu nói ngắn gọn dễ hiểu, khiến cho nàng có vẻ hụt hững, làm như thế nào có thể thay đổi tính tình một cách chóng mặt như vậy?
“Ân, nơi này không khí rất tốt”, Hà Tiểu Tương cùng phụ họa, nàng bĩu môi hỏi “Ta ngủ đã bao nhiêu ngày?”
“Một ngày”, vẫn khẩu khí như thế Liễu Thất bình thản ăn cơm, nàng gật đầu muốn hỏi thêm nhưng thấy Liễu Thất khí thế uy nghiêm, cả người đều lãnh băng thì đành im miệng lại và ‘tự ăn chính mình’.
“Có thật là muội muốn tá túc ở đây?” trước khi ra đi, nàng hỏi kỹ Hà Tiểu Tương thêm một lần nữa, nàng ta gật đầu cười yếu ớt “Liễu ân công là người cứu mạng muội lại đồng ý cho muội vô điều kiện tá túc ổ đây, nên muội bằng lòng chăm sóc Liễu ân công, vả lại ngoài tỷ cùng Đan tỷ, muội thật sự không còn ai là bằng hữu và cũng không có nơi nào để đi”
Liếc mắt nhìn Hà Tiểu Tương trong lòng ta thấy chua xót ta cũng không muốn khơi dậy sự buồn bã của kẻ khác, vẫy tay chào tạm biệt “Ân, bảo trọng, có thời gian tỷ sẽ ghé thăm muội”
“Ân”, vẫn nụ cười yếu ớt mỏng manh như cần bảo vệ, Hà Tiểu Tương liền vào nhà, để lại việc ‘giao trả’ người cho Liễu Thất.
Vì ở đây là ngoại thành nên đường rất tối, dù nàng đang cầm lòng đèn nhưng vẫn sợ hãi, bất chợt Liễu Thất tiến lại gần hơn, dù im lặng nhưng vẫn mang được sự an toàn cho nàng, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, cùng bước đi với hắn.
Đi thêm vài dặm thì khác hẳn với không khí ban nãy, ở đây rất sôi nổi rất náo nhiệt, nào là tạp kỹ, ca múa, và bầy bán đồ, nàng liền phấn khởi nói “Oa, ở đây có lễ hội sao”
Liễu Thất gật đầu “Ân, ở đây thường xuyên tổ chức các buổi tạp kỹ bán nghệ, vì kinh thành không chứa chấp những dân buôn của các tộc thiểu số nên họ phải nghĩ ra nước này để đi”
“Nguyên lai là thế”, sờ sờ cằm ta gật đầu, và không hiểu vì sao vui nhộn như thế mà lại cấm cản người trong thành cùng ‘thưởng thức’?
Ta liền nói “Thế mai mốt muốn hưởng bầu không khí vui nhộn liền đến đây”
Không trả lời nàng, chỉ là một nụ cười vươn trên khóe môi đẹp, nàng liền xoay đầu đi, hắn như thế nào ‘cười’? Thiên, hắn ‘cười’ còn đẹp hơn cả đại ca nàng, còn đẹp hơn cả nữ nhân! =))
“Nàng không tính về?” thấy nàng vui vẻ hớn ha hớn hở chạy hết quầy bán đồ lưu niệm này cho đến quầy lưu niệm khác, Liễu Thất hảo tâm nhắc nhở.
Vì không khí ở đây rất vui nhộn rất thích thú, nên ta liền quên mất ‘về nhà’, ở đây có rất nhiều đồ ta chưa từng thấy qua, ta đã từng thấy ở những thứ quần áo này, ta rất thích rất tiếc lại không chạm được
“Nàng thích?” thấy nàng đang cầm bộ quần áo của người Tây Vực vuốt ve, hắn hỏi, nàng liền lắc đầu không muốn mang ơn nghĩa của Liễu Thất thêm một lần nữa “Tiên sinh, phu nhân của ngài thật biết chọn, đây là bộ đẹp nhất đó”, thấy nàng yêu thích, người bán hàng liền nịnh nót không thôi chỉ mong bán ra.
“Ta không phải…” ta muốn từ chối cái xưng hô ‘phu nhân’ với Liễu Thất, nha, dù rằng ta có cảm tình tốt với hắn cũng không đại biểu là ta yêu mến hắn!
“Được”, nói xong Liễu Thất liền quăng nén bạc cho lão bá “Ân, đa tạ tiên sinh, phu nhân” lão hớn hở nói, Liễu Thất liền nhét bộ đồ vào người của nàng nói “Của nàng”
“Ách, thật sự…không cần…”, đưa lại cho hắn, nàng ái ngại nói, mày đẹp khẽ nhăn xuống “Thật sự nàng không xem ta là bằng hữu?”
“Ách, không có ý đó”, thẹn thùng nàng liền khua tay nói, mày giãn ra hắn cười nhạt “Vậy thì được rồi, là bằng hữu chẳng qua chỉ là mua chút quà tặng nhau nào trái phép tắc?”
Khẽ gật đầu, ta cũng không biết phải cư xử làm sao, thôi thì tới đâu hay tới đó vậy “Người của nàng đã tới, có duyên chúng ta cùng nhau tái ngộ”, nói xong Liễu Thất biến mất trong bóng tối, lùi lại vài bước, nàng tròn to đôi mắt, cả kinh.
Hai mắt ta mở tới thật to, vì sao, vì sao, Liễu….Liễu Thất giống hệt….giống hệt với Độc Cô Thát Tề, chẳng lẽ, chẳng lẽ……
“Tiểu cô nương, nàng không sao chứ”, một đoàn người xuất hiện, thanh âm trầm thấp có vẻ quen thuộc vang lên, nàng liền quay đầu lại “Biểu ca”
“Biểu tiểu muội”, hai mắt Hoàng Bá Thụy Minh tròn xoe kinh hách đáp lại, cuối cùng nàng liền đi theo hắn về, hắn nói “Mò kim đáy bể, nào ngờ lại có thể gặp nhau trong tình huống này”
Ta cười xấu hổ nói “Muội cũng không ngờ”, hắn trừng mắt lạnh lùng nhìn ta nói “Muội đó biến mất một ngày làm cho cái tên ‘dã thú’ kia lại bộc phát”
“Nga”, ta hét lên nhìn hắn, phồng mũi hừ lạnh hắn nói “Muội lo mà kìm chế tính ‘dã thú’ của ‘hắn ta’ đi, đừng nói chỉ rời xa một ngày quên mất ‘hắn ta’ rồi nha”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook