Đại Boss Phúc Hắc
-
Chương 8
Lãnh Thiên Kiệt kéo cô lại ấn chặt vào lòng ngực mình,đầu dựa vào bã vai cô.
Thân thể cao lớn vây chặt lấy cô,hơi thở quẩn quanh chóp mũi cô,có mùi rượu nồng đậm.
"Lần sau không cho phép em tự ý tắt điện thoại."
"Không cho phép tự ý bỏ ra ngoài."
"Tôi lo lắng."
Cố Mộc Hy sững người,cũng không nhúc nhích,anh ta thì lo lắng cái gì chứ.
"Buông ra a,tôi dắt anh đi ăn."
Lãnh Thiên Kiệt ngước mặt,anh cúi đầu ánh mắt chăm chú dán lên đôi môi xinh xắn của cô.
"Anh...anh dám hôn tôi,tôi lập tức đạp anh ra khỏi đây."Cô né mặt,có phần hùng hổ.
"Tôi đói rồi."Anh khẽ nói,lại nhìn cô cười cười.
"Hảo,đi theo tôi."Cô lôi kéo tay anh,dắt anh đến tiệm mì gần đó.
....
"Anh không phải la khóc om sòm đòi ăn sao?Mau ăn đi."Cố Mộc Hy đẩy tô mì lại gần anh,bóc ra một đôi đũa đưa cho anh.
"Ăn thứ này."Lãnh Thiên Kiệt uống khá nhiều,bụng cũng bất đầu đâu râm rỉ,nhưng mấy thứ anh anh chưa từng ăn qua.
"Tình trạng cẩu huyết gì đây.Anh mà dám nói không ăn tôi lập tức mặc kệ anh.Ăn đi."Cô hắt cầm,ra lệnh anh ăn.
Lãnh Thiên Kiệt ăn một ít,mùi vị cũng không đến nỗi tệ,mì nóng vào bụng khiến anh cũng dễ chịu hơn.
"Bữa sau có uống thì phải ăn trước đã.Mà có không ăn thì cũng đừng tới đập cữa nhà tôi như vậy."Cô ăn mì của mình,vừa ăn vừa lầm bầm.
"Tại sao không được tìm em."
"Lỡ tôi không có ở nhà,anh lại chết trước cữa nhà tôi,rước họa vào thân à."
"Tôi không dễ chết như em nghĩ."Anh đặt đũa xuống,cẩn thận dùng khăn tay lau miệng.
"Này,ăn đi,anh sao phí phạm vậy."Cô nhìn tô mì còn hơn nữa phần,lại trừng mắt về phía anh.
"Tôi no rồi."
"Kẻ lắm tiền như mấy người thật không biết tiếc là gì."Cô liếc xéo anh,lại ăn mì của mình.
Trả tiền xong,Cố Mộc Hy cùng Lãnh Thiên Kiệt bước bộ về nhà.
Bóng dáng nhỏ nhắn sóng vai cùng anh,trái tim bỗng dưng ấm áp lạ thường,chưa từng ai mang cho anh cảm giác đó cả.
Cô gái này,luôn khiến cho anh có cảm giác muốn gần bên.
"Tách..."Một giọt nước rơi trên mặt cô,á trời mưa a.
Từng giọt mưa nặng hạt thi nhau rời xuống,không hề báo trước.
Cũng thật xui xẽo,dẫn anh ta đi ăn làm gì để mắc mưa thế này.
"Đi thôi."Lãnh Thiên Kiệt ôm vai cô,ép cô vào lòng ngực,cùng cô chạy nhanh vào trước một quán cà phê nhỏ.
"A,mưa to thế này,sao về đây."Cô quay sang nhìn anh,mái tóc đã ướt nhòa,áo sơ mi trắng cũng mắc mưa mà dính bệch vào thân,mơ hồ có thể thấy lòng ngực rắn chắc.
"Mưa thì sao?Tôi đưa em về."Anh đưa tay vuốt má cô,lau đi những giọt nước mờ nhạt trên đó.
"Xì,đội mưa về ả."Cô liếc xéo,thân hình cũng hơi co ro vì lạnh,cô cũng chỉ có mặc một chiếc váy mỏng.
"Lạnh sao?"Anh từ sau ôm chằm lấy cô,thu gọn cả thân hình vào lòng.
"Bỏ ra.Lo nghĩ cách về nhà ở đây mà ôm ấp."Cô vung tay,quay sang cau có.
"Đến cau có cũng đáng yêu như vậy."Anh đưa tay véo nhẹ chóp mũi cô,trên môi còn ý cười.
"Bệnh hoạn,anh không thể nghiêm túc chút sao."
"Tôi chỉ nghiêm túc trên giường."Anh cười,khẽ liếc sang quán tạp hóa bên kia đường.
"Ngoan,ở đây,chờ tôi."Anh nói rồi trong màn mưa lao vút đi.
.....
Trong màn mưa,dưới chiếc ô màu xanh nhạt,nam nhân cao lớn thong thả bước đi cùng nữ nhân váy trắng nhẹ nhàng.
Chiếc ô phần lớn được che về phía cô,nam nhân phần lớn vì mưa mà ướt đẩm bả vai.
"Lãnh Thiên Kiệt,xe anh đâu."Cô nhìn bãi đất trống dưới nhà mình,nghiêng đầu hỏi anh.
"Tôi cho người láy về tôi."
Cô kéo tay anh "Mau,tôi đón taxi cho anh."
"Tôi không thích đi taxi."Anh mặc cô lôi kéo,chỉ cười cười,vẫn chú ý đưa ô về phía cô.
"Hả,anh định đi bộ về sao,không hay a.Đừng dỡ thói công tử nữa,mau đón xe đi."Cô lại kéo tay anh.
"Tối nay tôi ở nhà em."Anh ôm lấy bã vai cô,kéo ngược vào nhà.
"Không được,không thể được.Tôi từ chối chứa chấp anh."
"Không chứa chấp?Tôi thích ở em cấm không nỗi."
"Nhà tôi nhỏ a,hơn nữa còn có Mễ Mễ."
"Không sao,tôi ngủ phòng em."
"..."Mặt dày,quá mặt dày.
"Không được."Cô như hét lên.
Lãnh Thiên Kiệt cong môi,ôm cô thong thả vào nhà.
"A,anh....sao lại ướt như vậy?"Đèn phòng được bật lên,Cố Mộc Hy nhìn thân hình cao lớn ướt đẩm thì không khỏi giật mình.
"Không sao,phòng tắm ở đâu."Đồ ướt làm anh cũng hơi khó chịu.
"Ở bên kia a."Cô đưa tay chỉ chỉ bổng lại ấp úng.
"Nhưng...nhưng nhà tôi không có đồ nam a."
"Không sao,tôi trần truồng cũng được.Đương nhiên chỉ ở trong phòng em."Anh ghé sát tai cô,nói khẽ.Cũng không hề xấu hổ cỡi áo sơ mi trước mặt cô.
"Anh vào phòng tắm mà cỡi."Lòng ngực rắn chắc lồ lộ ra trước mặt,cô hốt hoảng đẩy anh ra,chạy vội vào phòng.
Cố Mộc Hy vào phòng,cầm cuốn ngôn tình lên giường đắp chăn nằm đọc.Được một lúc,cữa phòng bị đẩy ra.
"Anh....anh sao quấn khăn của tôi chứ."Cô lắp bắp,cả thân hình săn chắc đứng trước mặt,quan trọng anh ta dám quấn khăn của cô.
"Em muốn tôi khỏa thân,không một mãnh vãi."
"Điện cho trợ lí của anh tới đón anh,mang cả đồ nữa."Cô lấy cuốn sách che ngang mặt,vừa nói vừa dán mặt vào đoạn cao trào.
"Không thích,tôi thích ở cùng em."Anh đi lại tự nhiên vén chăn nhỏ của cô nằm xuống,giường khá nhỏ,thân hình cao lớn của anh cứ thế dính sát vào cô.
"Xuống đất,đừng làm phiền tôi."Qua lớp váy mỏng,cô cảm nhận được làn da nóng hổi của anh,cứng cáp săn chắc.
Lãnh Thiên Kiệt coi như không nghe,gối đầu xuống vai cô,hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần.
"Anh còn dám làm bậy,tôi tống anh ra đường không mãnh vãi che thân đấy."Cô đập cuốn sách lên người anh,người đàn ông này tinh lực lúc nào cũng dư thừa,dồi dào.
Lãnh Thiên Kiệt tóm lấy cuốn sách được anh cho là vớ vẫn ném xuống đất,lại lưu manh đè ép cô xuống giường.
"Hửm,em dám."Anh đè lên người cô,người con gái này dù biểu hiện hững hờ cũng luôn thu hút anh,quả thực không nỡ rời cô,chính tâm tư như vậy anh cũng không hiểu mình làm sao.
"Lãnh Thiên Kiệt,tôi không nên thương hại mà cho anh ở lại."Thân hình cô trở nên cứng đờ,mọi điều nói khi sáng lại ùa về trong bộ não.
Anh ta lúc nào cũng thích đùa giỡn,cường bạo cô.
"Đồ khốn vẫn là đồ khốn,tôi là xui xẽo mới quen biết anh,làm thư kí của anh."Hốc mắt cô đã ửng đỏ,trừng lớn ai oán.
Anh nhìn cô,lại đột nhiên xoay người ôm chằm lấy cô vào lòng ngực "Ngoan,ngủ đi."
Nhìn cô như vậy,anh đau lòng,tuyệt nhiên không muốn tổn thương cô,sợ cô lại như vậy xa lánh anh,lần đầu tiên trong cuộc đời anh sợ mất một người con gái.
Cố Mộc Hy sửng sốt,chưa kịp nói gì anh ta với tay tắt điện lại kèm chặt cô trong lòng ngực "Ngủ ngon."Anh khẽ nói.
Cô không dãy dụa,chỉ mặc anh ôm,trong lòng cũng dâng lên cảm giác khó tả,cảm giác như có anh bảo vệ,che chỡ.
Trong căn phòng chặt hẹp,nam nhân cao lớn ôm nữ nhân mềm mại trong lòng mặc nhiên chìm sâu vào giấc ngủ,mà nữ nhân cũng như vậy,hơi thở đều đặn phả vào lòng ngực rắn chắc.
....
"Hạo Dương,đưa tôi về nhà."Trong căn phòng sạch sẽ,xa lạ Bối Mễ Mễ nhìn người đàn ông mặc nhiên sờ nắn tay cô mà tức tối nói to.
"Trời đang mưa,tốt nhất em ở yên nhà tôi."Anh chăm chú vuốt nhẹ đôi tay nhoe nhắn đang quấn băng gạc,như không nỡ.
"Anh có điên không...."Tiếng chuông điện thoại cắt ngang tiếng quát của cô,Bối Mễ Mễ liếc xéo Hạo Dương rồi nhanh chóng nhận điện thoại.
"Bác sĩ Lí,có chuyện gì a."Hạo Dương nghe 3 từ bác sĩ Lí,bất giác nhíu mày không vui,nhất là tự miệng cô nói ra.
"Tôi không sao...thật đấy.A,anh yên tâm."Cô cười cười,nói vào trong điện thoại,anh ta là hỏi thăm tay cô.
Hạo Dương không vui nhìn cô cười,anh đột nhiên cướp lấy điện thoại của cô.
"Cô ấy đang bận,có chuyện gì anh có thể nói với tôi."Hạo Dương lịch sự nói vào trong điện thoại,bản mặt tỏ rõ không vui.
Bỗi Mễ Mễ nhéo mạnh vào hong anh,đưa tay định lấy lại điện thoại.
"Chặt quá.Em giãn ra một chút."Anh bị cô ép đến góc giường,lại cố ý gây mập mờ.
Bối Mễ Mễ đỏ mặt,dựt lại điện thoại vội bấm nút tắt,rồi lại dịch ra một chút "Thần kinh ả,chặt gì,giản gì."
Hạo Dương nhún vai đứng dậy "Không phải em ép anh vào góc giường sao....hay em nghĩ gì vậy."
"Tôi...còn lâu mới nghĩ bậy."CCô cũng đứng dậy,lại trốn tránh lao ra cữa.
"Đi đâu?"
"Tôi đi về,anh không chở thì tôi bắt taxi."
"Ok,nếu em có tiền trả taxi."Anh lướt qua cô,xuống lầu đi về phía bếp.
"..."Anh ta là biết rõ cô lẫn tiền và điện thoại cũng không mang theo,giờ cũng đã tối rồi.
"Có thể xem tivi trong khi chờ anh làm buổi tối."
"Tôi không ăn."
"Anh đã nói là nấu cho em ăn đâu."Hạo Dương mang tạp dề đơn giản loay hoay trong bếp,dáng người thẳng tấp,gương mặt còn mang ý cười,anh mang kính thì lại vô cùng tri thức,bỏ kính ra lại như cầm thú.
"Hạo Dương,tôi muốn về."
"Anh đâu cấm em về."
Anh vẫn như vậy,so với bảy năm trước chưa bao giờ thay đổi,rất tiết không thể trở về như xưa.
Bối Mễ Mễ tức tối xoay người rời đi,đi đâu cũng được.
Hạo Dương không nghe cô cãi lại,bất giác quay đầu ta không thấy cô đâu.
Hạo Dương hoảng hốt,vội tháo tạp dề chạy nhanh ra ngoài.
Cô vẫn như thế,bướng bỉnh ngang ngược,nhưng anh rõ là chưa bao giờ chán gét.
"Anh xin lỗi,đừng đi."Hạo Dương ôm chặt bóng dáng nhỏ bé đang tức giận đi nhanh trên đường.
"Anh có thôi đi không hả,tôi muốn về,tôi muốn về ở cùng Tiểu Hy,cô ấy đang ở nhà một mình."
"Nhưng anh muốn ở với em."Anh ôm chặt,không buông cô.
"Tôi không muốn."
"Nhưng anh muốn."Thế là người đàn ông cao lớn kéo cô về nhà,lần này anh khóa luôn cữa.
......
Sáng sớm,
Cố Mộc Hy vì đồng hồ báo thức trên bàn làm cho tỉnh giấc,cô nhìn bên cạnh một mãng trống rỗng,khẽ thở ra nhẹ nhõm,đi rồi.
Với tay tắt đồng hồ,lại không ngờ trên bàn một mãnh giấy nhỏ rơi xuống,Cố Mộc Hy nhặt lên "Tôi đi công tác hai tuần.Ngoan,chờ tôi về."
"Ha ha.."Cố Mộc Hy cười lớn,tên boss bệnh hoạn đi rồi cuộc đời cô cuối cùng cũng nở hoa.Ngoan?Tôi con gái anh chắc.
Cố Mộc Hy mang tâm trạng vui vẽ đến công ti,không ngờ khi mở cữa lại gặp một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang quay mặt với cô đứng bên cữa sổ,ánh mắt nhìn ra ngoài.
"A,cho hỏi ngài tìm ai."Chắc chắn không phải là boss cô,anh không thích mặc tây trang nghiêm túc trong phòng.
"Dù đen."Người đàn ông xoay mặt,cô liền nhận ra anh ta,người đàn ông tặng cô chiếc dù hôm nọ.
"Có thể gọi tôi là Fell."Anh ta đi tới,lịch sự đưa tay ra.
"A, chào anh."Cố Mộc Hy cũng máy móc bắt tay anh ta,tay người đàn ông này rất lạnh.
"Tôi có thể gọi cô là...."
"À,tôi là Cố Mộc Hy,anh có thể gọi tôi là Tiểu Hy."Người đàn ông này cô cảm thấy vô cùng quen thuộc,có cảm giác rất lạ,nụ cười anh ta hết sức quen thuộc.
"À,anh đến đây có việc gì sao."Cô ngưng suy nghĩ vớ vẫn trong đầu,tiếp tân ngoài đó để anh ta vào phòng boss chắc thân phạn cũng không hề tầm thường.
"Tôi đến tìm Kiệt,muốn bàn chuyện hợp tác làm ăn."
"Boss đi công tác rồi a,phải hai tuần nữa anh ấy mới về."Cô nói,trong lòng đột nhiên trống trãi,là nữa tháng.
"Vậy sao,tôi sẽ liên lạc với Kiệt sau,tôi đi trước."Anh ta nỡ nụ cười ưu nhã,rồi mang theo tài liệu rời đi.Đẹp trai chết mất,lại còn rất ra dáng phong độ nha,nhưng sao anh ta lại quen vậy chứ.
.....
"Thư kí Cố."Là Hạo Dương,anh ta tình cờ gặp cô lúc tan ca.
"Trợ lí Hạo,có chuyện gì a."Cô quay đầu,nhìn anh ta đang đi về phía mình.
"Tôi có chuyện muốn nói,có thể mời cô cà phê chứ."
Cố Mộc Hy hơi giật mình,anh ta ngày thường lạnh lùng đến phát run,sao dạo này lại thân thiện với cô thế chứ,cô nghi hoặc theo anh ta đến quán cà phê gần đó.
"Cái gì?"Cố Mộc Hy sém chút thì phun cà phê ra ngoài,anh ta vừa nói tin động trời gì vậy.
"Tôi là nói thật,tôi sẽ bù đắp cho cô ấy."Anh đã đem chuyện Mễ Mễ kể hết cho cô,anh là muốn đem Mễ Mễ về sống với mình.
"Anh không ngờ cũng là loại lưu manh,khốn kiếp như vậy.Có thể vì du học mà bỏ rơi Mễ Mễ của tôi."Cô tức tối la lối,lại thấy thương cho Mễ Mễ đáng thương của cô.
"Tôi thực không có ý bỏ cô ấy,chỉ là tôi lo cho cô ấy."Anh biết mẹ anh,bà ta có thể làm ra loại chuyện gì để ép anh,nhưng giờ anh sẽ không bao giờ ngu ngốc như lúc trước,một lần nữa bỏ rơi cô.
"Lo lắng cái khỉ khô,hèn gì bao năm đại học Mễ Mễ chưa từng qua lại với ai.Hóa ra cũng vì tại anh mà tổn thương sâu sắc."
"Thư kí Cố,cô đừng kích động,tôi thực sự muốn bù đắp cho cô ấy,thực lòng tôi chưa quên cô ấy."Hạo Dương thấy cô hùng hổ,không khỏi sợ hãi nhớ lại cú đá hôm trời mưa.
"Haha,xem anh căng thẳng kìa,đùa chút thôi.Nếu Mễ Mễ thực sự còn ý với anh,tôi đây cũng không phản đối a."Cố Mộc Hy nhìn bộ mặt căng cứng của anh ta,không khỏi mắc cười,cô là đùa chút thôi mà.
"Vậy....cảm ơn cô."Hạo Dương xém chút rời mồ hôi.
.......
Một tuần nhàm chán cứ thế trôi qua nhanh chóng,hôm nay công ti phát lương,mọi người bàn nhau tối nay mở tiệc ăn mừng.Cố Mộc Hy nhận lương liền gữi về nhà một nữa,làm thư kí tổng giám đốc,lương cũng thật hậu hĩnh.
"Trợ lí Hạo,tối nay anh đến chứ."Cô lại gặp Hạo Dương vào giờ tan tầm,không có chuyện gì liền hỏi thăm anh ta tối có tham gia tiệc.
"Tôi bận rồi."Anh còn phải đến bệnh viện đón Mễ Mễ tan ca.
"À há,anh mà đi Mễ Mễ nhà tôi lại ở nhà một mình."Cố Mộc Hy cố ý treo chọc,không ngờ anh ta lại không thèm quan tâm,liền đi mất,đồ đá lạnh.
Tiệc rượu người người vui vẽ,nói cười,đùa giỡn.Riêng mình cô ngồi một góc,đầu bất đầu quay cuồng.
Dạo này đến công ti thực rất chán,boss đi rồi,chẳng ai sai cô làm việc,chẳng ai chọc giận cô,cũng chẳng ai quan tâm cô.
Cố Mộc Hy không ngờ bản thân lại vô cùng chán nãn,lúc đầu cô còn vui vẽ thỏa mãn cơ mà.
Thực ra cô chính là không chịu thừa nhận,cô nhớ boss rồi.
Suy nghĩ hiện lên trong đầu,Cố Mộc Hy lắc mạnh đầu liền xua tan đi "Không thể,không thể như vậy được."
Nhìn bọn họ vui vẽ nói cười lòng cô lại hơi rầu rỉ,ở công ti này cô không có bạn,bọn họ toàn nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.
Cố Mộc Hy không biết mình đã nốc bao nhiêu rượu trắng vào bụng,giờ thì hay rồi,đến cả nhìn còn không rõ,sao trần nhà lại xoay tròn thế kia.
Cô nằm bẹp trên bàn,miệng không ngừng lẩm bẩm linh tinh.
"Đã bảo em ngoan,đợi tôi về,lại không hề nghe lời."Lãnh Thiên Kiệt bế ngang cô lên trước bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên sửng sốt của nhân viên hiên ngang rời đi.
Anh thực rất nhớ cô nhóc này,không chịu nỗi liền vội vàng sử lí công việc quay về.
Hiện tại ôm cô trong lòng,lại cảm thấy rất dễ chịu,lần sau có đi công tác cũng nhất định mang cô theo mình.
"A,gương mặt này,sao lại giống boss vậy a."Lãnh Thiên Kiệt đưa cô về Ngự Thiện Viên,vừa đặt cô xuống giường cô lại ôm lấy mặt anh.
"Cố Mộc Hy,em uốn say đến phát ngốc rồi à."Anh cúi người,nhớ nhung mà hôn khẽ lên môi cô.
"Boss,bọn họ không ai chơi với tôi cả."Cô nhìn gương mặt mình nhớ nhung bao tuần qua,bao uất ức trong lòng cũng đột nhiên bùng nổ.
Ngay trong mơ hình ảnh boss cũng chân thật như vậy,cô thầm nghĩ.
"Sao vậy."Anh nhìn cô sụt sùi,đôi mắt cũng ngập sương mờ rồi.
Anh mới đi có một tuần,ai lại dám ăn hiếp cô.
"Họ ai cũng gét tôi,tôi làm gì sai chứ.Boss,họ....không ai thèm quan tâm tôi cả,không ai nói chuyện với tôi cả."Cô cũng là một cô gái mới 25,thế nhưng ngoài Mễ Mễ thì chẳng có ai là bạn cả.
"Ai không quan tâm em,ai không nói chuyện với em.Nói đi,tôi đuổi việc hết."Nhìn gương mặt ửng đỏ vì say,lại thêm nổi uất ức trong lòng,Lãnh Thiên Kiệt lại thêm đau lòng.
"Boss,anh thì biết cái gì,anh lúc nào cũng ra lệnh."Vô vung tay đẩy mặt anh,đến cả trong mơ cũng rất nhớ anh a.
"Hửm?"Lãnh Thiên Kiệt khẽ cười,lại nuông chiều lấy khăn ướt lau mặt cô,cả nước mắt nhèm nhem trên gương mặt đỏ ửng.
"Boss,anh sao đi lâu vậy.Boss,tôi rất nhớ anh a."Cố Mộc Hy đột nhiên nhào vào lòng anh,ôm chặt lấy hong anh,nước mắt nước mũi nhèm nhem trên áo sơ mi trắng của anh.
Cô gái này say lại làm loạn.Không sao,cô nói cô nhớ anh,nên anh rộng lòng bỏ qua.
"Boss,chừng nào anh về.Boss,tôi ở công ti một mình rất chán,rất chán."
"Không phải tôi về rồi đây sao."Anh lại cười,sừng sững trước mặt cô,cô lại phát ngốc hỏi anh chừng nào về.
"Không phải,không phải,là mơ,là ảo giác,còn một tuần nữa a."Cô mãnh liệc lắc đầu trong lòng anh,cơ hồ bất đầu mơ màng.
"Mơ?"Ngốc đến nỗi nghĩ mình mơ,thật là không nên để cô say.
"Boss,anh lần sau đừng đi lâu như vậy,tôi thực chán chết mất."Dù sao cũng là mơ,cô mặc kệ mọi thứ,cô là rất nhớ anh.
Cố Mộc Hy ngẩn đầu,môi vô tình lướt qua cầm anh rồi dừng lại ở đôi môi,bất động.
Lãnh Thiên Kiệt nhìn đôi mắt của cô rủ xuống,lại dám chủ động hôn anh,kìm lòng không được lại tách môi cô len lõi vào bên trong.
Nụ hôn từ dịu dàng tinh tế lại chuyển dần sang mạnh bạo,không rời.
Cố Mộc Hy vòng hai tay non mềm,trắng noãn qua cổ anh,có phần thêm dụ hoặc,quyến rủ.
Quần áo lần lượt rơi xuống rãi đầy dưới giường,cảnh xuân vô hạn tràn ngập căn phòng,bất giác khiến người xem đỏ mặt.
Đôi nam nữ thanh tú quấn quýt lẫn nhau,mơ hồ đan xen cảm giác khó tả.
......
"Mễ Mễ,em có bận gì không,hay cùng tôi dùng bữa tối nhé."Tan tầm,Bối Mễ Mễ chưa kịp về,đã bị bác sĩ Lí chặn ở cữa phòng.
"A, thật ngại quá,tôi là có hẹn trước rồi."Cô bịa đại một lí do,cô thực thì không muốn cùng người đàn ông này phát triển mối quan hệ yêu đương gì đó.
"Mễ Mễ,sao không điện cho anh."Từ xa,người đàn ông sơ mi xám lịch sự đi đến,trên gương mặt có ý cười.
Thân thể cao lớn vây chặt lấy cô,hơi thở quẩn quanh chóp mũi cô,có mùi rượu nồng đậm.
"Lần sau không cho phép em tự ý tắt điện thoại."
"Không cho phép tự ý bỏ ra ngoài."
"Tôi lo lắng."
Cố Mộc Hy sững người,cũng không nhúc nhích,anh ta thì lo lắng cái gì chứ.
"Buông ra a,tôi dắt anh đi ăn."
Lãnh Thiên Kiệt ngước mặt,anh cúi đầu ánh mắt chăm chú dán lên đôi môi xinh xắn của cô.
"Anh...anh dám hôn tôi,tôi lập tức đạp anh ra khỏi đây."Cô né mặt,có phần hùng hổ.
"Tôi đói rồi."Anh khẽ nói,lại nhìn cô cười cười.
"Hảo,đi theo tôi."Cô lôi kéo tay anh,dắt anh đến tiệm mì gần đó.
....
"Anh không phải la khóc om sòm đòi ăn sao?Mau ăn đi."Cố Mộc Hy đẩy tô mì lại gần anh,bóc ra một đôi đũa đưa cho anh.
"Ăn thứ này."Lãnh Thiên Kiệt uống khá nhiều,bụng cũng bất đầu đâu râm rỉ,nhưng mấy thứ anh anh chưa từng ăn qua.
"Tình trạng cẩu huyết gì đây.Anh mà dám nói không ăn tôi lập tức mặc kệ anh.Ăn đi."Cô hắt cầm,ra lệnh anh ăn.
Lãnh Thiên Kiệt ăn một ít,mùi vị cũng không đến nỗi tệ,mì nóng vào bụng khiến anh cũng dễ chịu hơn.
"Bữa sau có uống thì phải ăn trước đã.Mà có không ăn thì cũng đừng tới đập cữa nhà tôi như vậy."Cô ăn mì của mình,vừa ăn vừa lầm bầm.
"Tại sao không được tìm em."
"Lỡ tôi không có ở nhà,anh lại chết trước cữa nhà tôi,rước họa vào thân à."
"Tôi không dễ chết như em nghĩ."Anh đặt đũa xuống,cẩn thận dùng khăn tay lau miệng.
"Này,ăn đi,anh sao phí phạm vậy."Cô nhìn tô mì còn hơn nữa phần,lại trừng mắt về phía anh.
"Tôi no rồi."
"Kẻ lắm tiền như mấy người thật không biết tiếc là gì."Cô liếc xéo anh,lại ăn mì của mình.
Trả tiền xong,Cố Mộc Hy cùng Lãnh Thiên Kiệt bước bộ về nhà.
Bóng dáng nhỏ nhắn sóng vai cùng anh,trái tim bỗng dưng ấm áp lạ thường,chưa từng ai mang cho anh cảm giác đó cả.
Cô gái này,luôn khiến cho anh có cảm giác muốn gần bên.
"Tách..."Một giọt nước rơi trên mặt cô,á trời mưa a.
Từng giọt mưa nặng hạt thi nhau rời xuống,không hề báo trước.
Cũng thật xui xẽo,dẫn anh ta đi ăn làm gì để mắc mưa thế này.
"Đi thôi."Lãnh Thiên Kiệt ôm vai cô,ép cô vào lòng ngực,cùng cô chạy nhanh vào trước một quán cà phê nhỏ.
"A,mưa to thế này,sao về đây."Cô quay sang nhìn anh,mái tóc đã ướt nhòa,áo sơ mi trắng cũng mắc mưa mà dính bệch vào thân,mơ hồ có thể thấy lòng ngực rắn chắc.
"Mưa thì sao?Tôi đưa em về."Anh đưa tay vuốt má cô,lau đi những giọt nước mờ nhạt trên đó.
"Xì,đội mưa về ả."Cô liếc xéo,thân hình cũng hơi co ro vì lạnh,cô cũng chỉ có mặc một chiếc váy mỏng.
"Lạnh sao?"Anh từ sau ôm chằm lấy cô,thu gọn cả thân hình vào lòng.
"Bỏ ra.Lo nghĩ cách về nhà ở đây mà ôm ấp."Cô vung tay,quay sang cau có.
"Đến cau có cũng đáng yêu như vậy."Anh đưa tay véo nhẹ chóp mũi cô,trên môi còn ý cười.
"Bệnh hoạn,anh không thể nghiêm túc chút sao."
"Tôi chỉ nghiêm túc trên giường."Anh cười,khẽ liếc sang quán tạp hóa bên kia đường.
"Ngoan,ở đây,chờ tôi."Anh nói rồi trong màn mưa lao vút đi.
.....
Trong màn mưa,dưới chiếc ô màu xanh nhạt,nam nhân cao lớn thong thả bước đi cùng nữ nhân váy trắng nhẹ nhàng.
Chiếc ô phần lớn được che về phía cô,nam nhân phần lớn vì mưa mà ướt đẩm bả vai.
"Lãnh Thiên Kiệt,xe anh đâu."Cô nhìn bãi đất trống dưới nhà mình,nghiêng đầu hỏi anh.
"Tôi cho người láy về tôi."
Cô kéo tay anh "Mau,tôi đón taxi cho anh."
"Tôi không thích đi taxi."Anh mặc cô lôi kéo,chỉ cười cười,vẫn chú ý đưa ô về phía cô.
"Hả,anh định đi bộ về sao,không hay a.Đừng dỡ thói công tử nữa,mau đón xe đi."Cô lại kéo tay anh.
"Tối nay tôi ở nhà em."Anh ôm lấy bã vai cô,kéo ngược vào nhà.
"Không được,không thể được.Tôi từ chối chứa chấp anh."
"Không chứa chấp?Tôi thích ở em cấm không nỗi."
"Nhà tôi nhỏ a,hơn nữa còn có Mễ Mễ."
"Không sao,tôi ngủ phòng em."
"..."Mặt dày,quá mặt dày.
"Không được."Cô như hét lên.
Lãnh Thiên Kiệt cong môi,ôm cô thong thả vào nhà.
"A,anh....sao lại ướt như vậy?"Đèn phòng được bật lên,Cố Mộc Hy nhìn thân hình cao lớn ướt đẩm thì không khỏi giật mình.
"Không sao,phòng tắm ở đâu."Đồ ướt làm anh cũng hơi khó chịu.
"Ở bên kia a."Cô đưa tay chỉ chỉ bổng lại ấp úng.
"Nhưng...nhưng nhà tôi không có đồ nam a."
"Không sao,tôi trần truồng cũng được.Đương nhiên chỉ ở trong phòng em."Anh ghé sát tai cô,nói khẽ.Cũng không hề xấu hổ cỡi áo sơ mi trước mặt cô.
"Anh vào phòng tắm mà cỡi."Lòng ngực rắn chắc lồ lộ ra trước mặt,cô hốt hoảng đẩy anh ra,chạy vội vào phòng.
Cố Mộc Hy vào phòng,cầm cuốn ngôn tình lên giường đắp chăn nằm đọc.Được một lúc,cữa phòng bị đẩy ra.
"Anh....anh sao quấn khăn của tôi chứ."Cô lắp bắp,cả thân hình săn chắc đứng trước mặt,quan trọng anh ta dám quấn khăn của cô.
"Em muốn tôi khỏa thân,không một mãnh vãi."
"Điện cho trợ lí của anh tới đón anh,mang cả đồ nữa."Cô lấy cuốn sách che ngang mặt,vừa nói vừa dán mặt vào đoạn cao trào.
"Không thích,tôi thích ở cùng em."Anh đi lại tự nhiên vén chăn nhỏ của cô nằm xuống,giường khá nhỏ,thân hình cao lớn của anh cứ thế dính sát vào cô.
"Xuống đất,đừng làm phiền tôi."Qua lớp váy mỏng,cô cảm nhận được làn da nóng hổi của anh,cứng cáp săn chắc.
Lãnh Thiên Kiệt coi như không nghe,gối đầu xuống vai cô,hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần.
"Anh còn dám làm bậy,tôi tống anh ra đường không mãnh vãi che thân đấy."Cô đập cuốn sách lên người anh,người đàn ông này tinh lực lúc nào cũng dư thừa,dồi dào.
Lãnh Thiên Kiệt tóm lấy cuốn sách được anh cho là vớ vẫn ném xuống đất,lại lưu manh đè ép cô xuống giường.
"Hửm,em dám."Anh đè lên người cô,người con gái này dù biểu hiện hững hờ cũng luôn thu hút anh,quả thực không nỡ rời cô,chính tâm tư như vậy anh cũng không hiểu mình làm sao.
"Lãnh Thiên Kiệt,tôi không nên thương hại mà cho anh ở lại."Thân hình cô trở nên cứng đờ,mọi điều nói khi sáng lại ùa về trong bộ não.
Anh ta lúc nào cũng thích đùa giỡn,cường bạo cô.
"Đồ khốn vẫn là đồ khốn,tôi là xui xẽo mới quen biết anh,làm thư kí của anh."Hốc mắt cô đã ửng đỏ,trừng lớn ai oán.
Anh nhìn cô,lại đột nhiên xoay người ôm chằm lấy cô vào lòng ngực "Ngoan,ngủ đi."
Nhìn cô như vậy,anh đau lòng,tuyệt nhiên không muốn tổn thương cô,sợ cô lại như vậy xa lánh anh,lần đầu tiên trong cuộc đời anh sợ mất một người con gái.
Cố Mộc Hy sửng sốt,chưa kịp nói gì anh ta với tay tắt điện lại kèm chặt cô trong lòng ngực "Ngủ ngon."Anh khẽ nói.
Cô không dãy dụa,chỉ mặc anh ôm,trong lòng cũng dâng lên cảm giác khó tả,cảm giác như có anh bảo vệ,che chỡ.
Trong căn phòng chặt hẹp,nam nhân cao lớn ôm nữ nhân mềm mại trong lòng mặc nhiên chìm sâu vào giấc ngủ,mà nữ nhân cũng như vậy,hơi thở đều đặn phả vào lòng ngực rắn chắc.
....
"Hạo Dương,đưa tôi về nhà."Trong căn phòng sạch sẽ,xa lạ Bối Mễ Mễ nhìn người đàn ông mặc nhiên sờ nắn tay cô mà tức tối nói to.
"Trời đang mưa,tốt nhất em ở yên nhà tôi."Anh chăm chú vuốt nhẹ đôi tay nhoe nhắn đang quấn băng gạc,như không nỡ.
"Anh có điên không...."Tiếng chuông điện thoại cắt ngang tiếng quát của cô,Bối Mễ Mễ liếc xéo Hạo Dương rồi nhanh chóng nhận điện thoại.
"Bác sĩ Lí,có chuyện gì a."Hạo Dương nghe 3 từ bác sĩ Lí,bất giác nhíu mày không vui,nhất là tự miệng cô nói ra.
"Tôi không sao...thật đấy.A,anh yên tâm."Cô cười cười,nói vào trong điện thoại,anh ta là hỏi thăm tay cô.
Hạo Dương không vui nhìn cô cười,anh đột nhiên cướp lấy điện thoại của cô.
"Cô ấy đang bận,có chuyện gì anh có thể nói với tôi."Hạo Dương lịch sự nói vào trong điện thoại,bản mặt tỏ rõ không vui.
Bỗi Mễ Mễ nhéo mạnh vào hong anh,đưa tay định lấy lại điện thoại.
"Chặt quá.Em giãn ra một chút."Anh bị cô ép đến góc giường,lại cố ý gây mập mờ.
Bối Mễ Mễ đỏ mặt,dựt lại điện thoại vội bấm nút tắt,rồi lại dịch ra một chút "Thần kinh ả,chặt gì,giản gì."
Hạo Dương nhún vai đứng dậy "Không phải em ép anh vào góc giường sao....hay em nghĩ gì vậy."
"Tôi...còn lâu mới nghĩ bậy."CCô cũng đứng dậy,lại trốn tránh lao ra cữa.
"Đi đâu?"
"Tôi đi về,anh không chở thì tôi bắt taxi."
"Ok,nếu em có tiền trả taxi."Anh lướt qua cô,xuống lầu đi về phía bếp.
"..."Anh ta là biết rõ cô lẫn tiền và điện thoại cũng không mang theo,giờ cũng đã tối rồi.
"Có thể xem tivi trong khi chờ anh làm buổi tối."
"Tôi không ăn."
"Anh đã nói là nấu cho em ăn đâu."Hạo Dương mang tạp dề đơn giản loay hoay trong bếp,dáng người thẳng tấp,gương mặt còn mang ý cười,anh mang kính thì lại vô cùng tri thức,bỏ kính ra lại như cầm thú.
"Hạo Dương,tôi muốn về."
"Anh đâu cấm em về."
Anh vẫn như vậy,so với bảy năm trước chưa bao giờ thay đổi,rất tiết không thể trở về như xưa.
Bối Mễ Mễ tức tối xoay người rời đi,đi đâu cũng được.
Hạo Dương không nghe cô cãi lại,bất giác quay đầu ta không thấy cô đâu.
Hạo Dương hoảng hốt,vội tháo tạp dề chạy nhanh ra ngoài.
Cô vẫn như thế,bướng bỉnh ngang ngược,nhưng anh rõ là chưa bao giờ chán gét.
"Anh xin lỗi,đừng đi."Hạo Dương ôm chặt bóng dáng nhỏ bé đang tức giận đi nhanh trên đường.
"Anh có thôi đi không hả,tôi muốn về,tôi muốn về ở cùng Tiểu Hy,cô ấy đang ở nhà một mình."
"Nhưng anh muốn ở với em."Anh ôm chặt,không buông cô.
"Tôi không muốn."
"Nhưng anh muốn."Thế là người đàn ông cao lớn kéo cô về nhà,lần này anh khóa luôn cữa.
......
Sáng sớm,
Cố Mộc Hy vì đồng hồ báo thức trên bàn làm cho tỉnh giấc,cô nhìn bên cạnh một mãng trống rỗng,khẽ thở ra nhẹ nhõm,đi rồi.
Với tay tắt đồng hồ,lại không ngờ trên bàn một mãnh giấy nhỏ rơi xuống,Cố Mộc Hy nhặt lên "Tôi đi công tác hai tuần.Ngoan,chờ tôi về."
"Ha ha.."Cố Mộc Hy cười lớn,tên boss bệnh hoạn đi rồi cuộc đời cô cuối cùng cũng nở hoa.Ngoan?Tôi con gái anh chắc.
Cố Mộc Hy mang tâm trạng vui vẽ đến công ti,không ngờ khi mở cữa lại gặp một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang quay mặt với cô đứng bên cữa sổ,ánh mắt nhìn ra ngoài.
"A,cho hỏi ngài tìm ai."Chắc chắn không phải là boss cô,anh không thích mặc tây trang nghiêm túc trong phòng.
"Dù đen."Người đàn ông xoay mặt,cô liền nhận ra anh ta,người đàn ông tặng cô chiếc dù hôm nọ.
"Có thể gọi tôi là Fell."Anh ta đi tới,lịch sự đưa tay ra.
"A, chào anh."Cố Mộc Hy cũng máy móc bắt tay anh ta,tay người đàn ông này rất lạnh.
"Tôi có thể gọi cô là...."
"À,tôi là Cố Mộc Hy,anh có thể gọi tôi là Tiểu Hy."Người đàn ông này cô cảm thấy vô cùng quen thuộc,có cảm giác rất lạ,nụ cười anh ta hết sức quen thuộc.
"À,anh đến đây có việc gì sao."Cô ngưng suy nghĩ vớ vẫn trong đầu,tiếp tân ngoài đó để anh ta vào phòng boss chắc thân phạn cũng không hề tầm thường.
"Tôi đến tìm Kiệt,muốn bàn chuyện hợp tác làm ăn."
"Boss đi công tác rồi a,phải hai tuần nữa anh ấy mới về."Cô nói,trong lòng đột nhiên trống trãi,là nữa tháng.
"Vậy sao,tôi sẽ liên lạc với Kiệt sau,tôi đi trước."Anh ta nỡ nụ cười ưu nhã,rồi mang theo tài liệu rời đi.Đẹp trai chết mất,lại còn rất ra dáng phong độ nha,nhưng sao anh ta lại quen vậy chứ.
.....
"Thư kí Cố."Là Hạo Dương,anh ta tình cờ gặp cô lúc tan ca.
"Trợ lí Hạo,có chuyện gì a."Cô quay đầu,nhìn anh ta đang đi về phía mình.
"Tôi có chuyện muốn nói,có thể mời cô cà phê chứ."
Cố Mộc Hy hơi giật mình,anh ta ngày thường lạnh lùng đến phát run,sao dạo này lại thân thiện với cô thế chứ,cô nghi hoặc theo anh ta đến quán cà phê gần đó.
"Cái gì?"Cố Mộc Hy sém chút thì phun cà phê ra ngoài,anh ta vừa nói tin động trời gì vậy.
"Tôi là nói thật,tôi sẽ bù đắp cho cô ấy."Anh đã đem chuyện Mễ Mễ kể hết cho cô,anh là muốn đem Mễ Mễ về sống với mình.
"Anh không ngờ cũng là loại lưu manh,khốn kiếp như vậy.Có thể vì du học mà bỏ rơi Mễ Mễ của tôi."Cô tức tối la lối,lại thấy thương cho Mễ Mễ đáng thương của cô.
"Tôi thực không có ý bỏ cô ấy,chỉ là tôi lo cho cô ấy."Anh biết mẹ anh,bà ta có thể làm ra loại chuyện gì để ép anh,nhưng giờ anh sẽ không bao giờ ngu ngốc như lúc trước,một lần nữa bỏ rơi cô.
"Lo lắng cái khỉ khô,hèn gì bao năm đại học Mễ Mễ chưa từng qua lại với ai.Hóa ra cũng vì tại anh mà tổn thương sâu sắc."
"Thư kí Cố,cô đừng kích động,tôi thực sự muốn bù đắp cho cô ấy,thực lòng tôi chưa quên cô ấy."Hạo Dương thấy cô hùng hổ,không khỏi sợ hãi nhớ lại cú đá hôm trời mưa.
"Haha,xem anh căng thẳng kìa,đùa chút thôi.Nếu Mễ Mễ thực sự còn ý với anh,tôi đây cũng không phản đối a."Cố Mộc Hy nhìn bộ mặt căng cứng của anh ta,không khỏi mắc cười,cô là đùa chút thôi mà.
"Vậy....cảm ơn cô."Hạo Dương xém chút rời mồ hôi.
.......
Một tuần nhàm chán cứ thế trôi qua nhanh chóng,hôm nay công ti phát lương,mọi người bàn nhau tối nay mở tiệc ăn mừng.Cố Mộc Hy nhận lương liền gữi về nhà một nữa,làm thư kí tổng giám đốc,lương cũng thật hậu hĩnh.
"Trợ lí Hạo,tối nay anh đến chứ."Cô lại gặp Hạo Dương vào giờ tan tầm,không có chuyện gì liền hỏi thăm anh ta tối có tham gia tiệc.
"Tôi bận rồi."Anh còn phải đến bệnh viện đón Mễ Mễ tan ca.
"À há,anh mà đi Mễ Mễ nhà tôi lại ở nhà một mình."Cố Mộc Hy cố ý treo chọc,không ngờ anh ta lại không thèm quan tâm,liền đi mất,đồ đá lạnh.
Tiệc rượu người người vui vẽ,nói cười,đùa giỡn.Riêng mình cô ngồi một góc,đầu bất đầu quay cuồng.
Dạo này đến công ti thực rất chán,boss đi rồi,chẳng ai sai cô làm việc,chẳng ai chọc giận cô,cũng chẳng ai quan tâm cô.
Cố Mộc Hy không ngờ bản thân lại vô cùng chán nãn,lúc đầu cô còn vui vẽ thỏa mãn cơ mà.
Thực ra cô chính là không chịu thừa nhận,cô nhớ boss rồi.
Suy nghĩ hiện lên trong đầu,Cố Mộc Hy lắc mạnh đầu liền xua tan đi "Không thể,không thể như vậy được."
Nhìn bọn họ vui vẽ nói cười lòng cô lại hơi rầu rỉ,ở công ti này cô không có bạn,bọn họ toàn nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.
Cố Mộc Hy không biết mình đã nốc bao nhiêu rượu trắng vào bụng,giờ thì hay rồi,đến cả nhìn còn không rõ,sao trần nhà lại xoay tròn thế kia.
Cô nằm bẹp trên bàn,miệng không ngừng lẩm bẩm linh tinh.
"Đã bảo em ngoan,đợi tôi về,lại không hề nghe lời."Lãnh Thiên Kiệt bế ngang cô lên trước bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên sửng sốt của nhân viên hiên ngang rời đi.
Anh thực rất nhớ cô nhóc này,không chịu nỗi liền vội vàng sử lí công việc quay về.
Hiện tại ôm cô trong lòng,lại cảm thấy rất dễ chịu,lần sau có đi công tác cũng nhất định mang cô theo mình.
"A,gương mặt này,sao lại giống boss vậy a."Lãnh Thiên Kiệt đưa cô về Ngự Thiện Viên,vừa đặt cô xuống giường cô lại ôm lấy mặt anh.
"Cố Mộc Hy,em uốn say đến phát ngốc rồi à."Anh cúi người,nhớ nhung mà hôn khẽ lên môi cô.
"Boss,bọn họ không ai chơi với tôi cả."Cô nhìn gương mặt mình nhớ nhung bao tuần qua,bao uất ức trong lòng cũng đột nhiên bùng nổ.
Ngay trong mơ hình ảnh boss cũng chân thật như vậy,cô thầm nghĩ.
"Sao vậy."Anh nhìn cô sụt sùi,đôi mắt cũng ngập sương mờ rồi.
Anh mới đi có một tuần,ai lại dám ăn hiếp cô.
"Họ ai cũng gét tôi,tôi làm gì sai chứ.Boss,họ....không ai thèm quan tâm tôi cả,không ai nói chuyện với tôi cả."Cô cũng là một cô gái mới 25,thế nhưng ngoài Mễ Mễ thì chẳng có ai là bạn cả.
"Ai không quan tâm em,ai không nói chuyện với em.Nói đi,tôi đuổi việc hết."Nhìn gương mặt ửng đỏ vì say,lại thêm nổi uất ức trong lòng,Lãnh Thiên Kiệt lại thêm đau lòng.
"Boss,anh thì biết cái gì,anh lúc nào cũng ra lệnh."Vô vung tay đẩy mặt anh,đến cả trong mơ cũng rất nhớ anh a.
"Hửm?"Lãnh Thiên Kiệt khẽ cười,lại nuông chiều lấy khăn ướt lau mặt cô,cả nước mắt nhèm nhem trên gương mặt đỏ ửng.
"Boss,anh sao đi lâu vậy.Boss,tôi rất nhớ anh a."Cố Mộc Hy đột nhiên nhào vào lòng anh,ôm chặt lấy hong anh,nước mắt nước mũi nhèm nhem trên áo sơ mi trắng của anh.
Cô gái này say lại làm loạn.Không sao,cô nói cô nhớ anh,nên anh rộng lòng bỏ qua.
"Boss,chừng nào anh về.Boss,tôi ở công ti một mình rất chán,rất chán."
"Không phải tôi về rồi đây sao."Anh lại cười,sừng sững trước mặt cô,cô lại phát ngốc hỏi anh chừng nào về.
"Không phải,không phải,là mơ,là ảo giác,còn một tuần nữa a."Cô mãnh liệc lắc đầu trong lòng anh,cơ hồ bất đầu mơ màng.
"Mơ?"Ngốc đến nỗi nghĩ mình mơ,thật là không nên để cô say.
"Boss,anh lần sau đừng đi lâu như vậy,tôi thực chán chết mất."Dù sao cũng là mơ,cô mặc kệ mọi thứ,cô là rất nhớ anh.
Cố Mộc Hy ngẩn đầu,môi vô tình lướt qua cầm anh rồi dừng lại ở đôi môi,bất động.
Lãnh Thiên Kiệt nhìn đôi mắt của cô rủ xuống,lại dám chủ động hôn anh,kìm lòng không được lại tách môi cô len lõi vào bên trong.
Nụ hôn từ dịu dàng tinh tế lại chuyển dần sang mạnh bạo,không rời.
Cố Mộc Hy vòng hai tay non mềm,trắng noãn qua cổ anh,có phần thêm dụ hoặc,quyến rủ.
Quần áo lần lượt rơi xuống rãi đầy dưới giường,cảnh xuân vô hạn tràn ngập căn phòng,bất giác khiến người xem đỏ mặt.
Đôi nam nữ thanh tú quấn quýt lẫn nhau,mơ hồ đan xen cảm giác khó tả.
......
"Mễ Mễ,em có bận gì không,hay cùng tôi dùng bữa tối nhé."Tan tầm,Bối Mễ Mễ chưa kịp về,đã bị bác sĩ Lí chặn ở cữa phòng.
"A, thật ngại quá,tôi là có hẹn trước rồi."Cô bịa đại một lí do,cô thực thì không muốn cùng người đàn ông này phát triển mối quan hệ yêu đương gì đó.
"Mễ Mễ,sao không điện cho anh."Từ xa,người đàn ông sơ mi xám lịch sự đi đến,trên gương mặt có ý cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook