Đại Boss Phúc Hắc
-
Chương 16: Cô gái của tôi không thích
Cố Mộc Hy thẩn thờ đến khi xe dừng được một lúc mới sực tỉnh.
«Fell,anh đưa tôi đi đâu vậy.»Cô nhìn khung cảnh xa lạ qua cửa xe,đây đâu phải nhà cô.
«Vào nhà tôi ăn chút gì rồi hẵn về.»Anh cỡi áo khoác,cẩn thận khoác lên và cô.
«Không cần a,tôi là muốn về.»Cô hơi ngượng,nhưng đâu đó lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
«Đừng từ chối,lát tôi đưa em về.»
Cố Mộc Hy suy nghĩ một lát cũng gật đầu theo anh lên nhà.
«Nhà anh lớn thật đấy.»Cố Mộc Hy bỏ áo khoác anh xuống,liền dáo dác ngó xung quanh.
«Chờ tôi một chút,tôi thay đồ ra liền.»Fell nhìn cô cười cười rồi lên lầu.
Cố Mộc Hy tò mò đi lung tung,lại vô tình đi vào căn phòng có cánh cửa khép hờ.
Toàn bộ là sách,có một bàn làm việc.
Cố Mộc Hy đi lại,liền cứng đờ khi nhìn thấy bức ảnh đặt trên bàn.
Trong hình người phụ nữ cười dịu dàng ôm hai đứa con,một trai một gái.
Đứa bé gái tầm khoảng 3 tuổi,gương mặt chúng phính,không ai khác chính là cô _ Cố Mộc Hy lúc nhỏ.
Người con trai bên cạnh là anh cô _ Cố Thần.
Bức ảnh này cô cũng có một bức y vậy,là di vật mẹ cô để lại cho hai anh em.
Cố Mộc Hy như suy đoán được gì,ngẩng người một lúc liền lúc lọi các ngăn kéo.
Cô như chết sững khi gỡ ngăn kéo cuối cùng,là thư,toàn bộ đều là thư.
Mà Cố Mộc Hy không xa lạ những thứ này,đây là thư hồi học cấp ba cô gữi cho anh trai.
Cô run run tay đóng ngăn kéo,đi ra ngoài lại bất gặp ngay Fell đứng ngoài cửa.
«Đã thấy hết rồi.»Cố Thần mỉm cười ưu nhã,nhìn cô em gái mặt mày cứng đờ.
Anh chính là Cố ý.
«Anh....Là Cố Thần,anh trai tôi?»
«Là anh,Tiểu Hy,anh về rồi.»
«Cố Thần,anh khốn kiếp,dám gạt em,em đánh cho anh chết.»Cô khóc như vỡ òa,đưa tay đánh loạn vào ngực anh.
«Tiểu Hy,anh xin lỗi.»
«Hức hức,anh,em thực rất nhớ anh.»Cố Mộc Hy kéo áo thể thao của anh chùi đi nước mắt,nước mũi nhèm nhem trên gương mặt.
«Tiểu Hy,bao năm qua để em chịu cực rồi.»
Hai anh em,bao năm xa cách,gặp mặt lại khiến cảm xúc tuôn trào.
Cố Thần kể lại hết mọi chuyện cho Tiểu Hy.
Ngày anh bỏ đi lạc vô tình được một người đàn bà cứu giúp,nhận làm con nuôi.
Chồng bà ấy cũng như vậy rất yêu thương anh.
Hai vợ chồng bọn họ đều không thể có con.
Họ đem anh về Mỹ,khi anh đủ tuổi lại cho anh gia nhập điều hành công ti.
Về sau họ mất,công ti lớn lại giao cho anh điều hành.
Cố Mộc Hy ngồi nghe anh kể chuyện,lại không biết gục đầu ngủ say khi nào.
Sáng ngày,Cố Thần chở cô đến công ti.
Cố Mộc Hy vừa vào cửa dã nghe bàn tán rì rầm từ các tiếp tân.
«Đúng rồi,boss trước mặt mọi người tuyên bố hủy hôn với tiểu thư nhà họ Hứa đó.»
«A,hồi sáng tôi thấy tin tức đó trên mạng rồi.Anh ấy hủy luôn cả buổi đính hôn,cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Hứa.»
Cố Mộc Hy nhíu mày,giây sau liền lập tức làm lơ vào thang máy.
«Đêm qua em đi đâu.»Lãnh Thiên Kiệt tối qua nghe Hạo Dương báo cáo đã đi tìm cô khắp nơi.
«Mặc tôi.»
«Cố Mộc Hy,tôi hỏi lại lần nữa,đêm qua em đi đâu.»Anh siết chặt tay cô.
«Boss,đang trong giờ làm việc,xin anh tự trọng.»
«Cố Mộc Hy,tôi trước giờ với em đều không biết tự trọng.»
«Anh.....»
«Đêm qua tại sao không về nhà.»
«Tôi không dám ở nhà đàn ông đã có vợ.»
«Tôi cưới vợ khi nào hả?»
«Anh....anh tại sao lại hủy hôn.»Cô hơi cúi đầu,thấp giọng khẽ hỏi.
Lãnh Thiên Kiệt ôm cô vào lòng,cúi đầu nói khẽ vào tai cô «Vì cô gái của tôi không thích.»
Cố Mộc Hy mặc anh ôm,trong lòng có chút nao nao.
«Như vậy,không ảnh hưởng gì chứ.»
«Cô gái của tôi thích là được rồi.Ngoan,nói cho tôi biết tối qua em đi đâu?»
«Tôi ở nhà anh trai.»
«Em có anh trai?»
Cố Mộc Hy đem chuyện Cố Thần kể cho anh nghe,chỉ thấy Lãnh Thiên Kiệt có hơi bất ngờ.
.....
Chiều lại,Cố Mộc Hy hẹn Bối Mễ Mễ ra ngoài mua sắm,dạo phố.
Rõ ràng là bạn thân nhưng khi chuyển nhà lại không hay gặp nhau,chiều nay phải đi chơi cho thỏa một buổi xin nghĩ.
«Mễ Mễ,khi nào thì uống rượu mừng của cậu hả?»Cố Mộc Hy choàng tay Bối Mễ Mễ thân mật,lại cười đùa tung tăng trên đường lớn.
«Chắc sẽ không uống được.»Mễ Mễ cụp mắt,lại trở nên kém tâm trạng.
«Ả,tên khốn đó không định cưới cậu.»
«Không phải,anh ấy rất thương tớ.Chỉ là....»
«Là sao hả?Hay anh ta có vợ trước rồi,hay là có con riêng.»
«Tiểu Hy,đều không phải.Đầu óc cậu nghĩ đi đâu vậy.Là mẹ anh ấy,bà ấy không chấp nhận tớ.»
«Haha,tưởng gì,loại mẹ chồng cọp cái,sợ gì.»
«Cố...Mộc...Hy.»Bối Mễ Mễ tức giận lườm cô,bằng từng chữ.
«Ây da,Mễ Mễ yêu dấu,tới sai rồi,sai rồi mà.»Cô day day cánh tay Bối Mễ Mễ,nũng níu nhận sai.
Bối Mễ Mễ dí ngón tay vào chán cô,nhìn không được tươi cười.
«A,Mễ Mễ,nhanh lên,vào đây.»Cô thấy chiếc váy màu trắng khá đẹp treo trong một cữa hàng,liền không do dự kéo Bối Mễ Mễ vào.
«Dì,con muốn cái váy đó a.»Một cô gái xinh đẹp chỉ tay về cái váy,vừa nói với một bà cô bên cạnh.
«Hảo,hảo.Rất đẹp.»
Hai cánh tay đồng loạt chạm vào chiếc mốc treo cái váy trắng đó.
«Hức,thôi thì nhường cho cô vậy.»Cố Mộc Hy nuối tiếc buông tay,thật thì cô định chọn cho Mễ Mễ,rất phù hợp.
«Không có tiền thì thôi,tôi cần gì cô phải nhường.»Cô ta lên tiếng,khinh thường nhìn về hai bọn họ.
«Vậy đưa đây,tôi không nhường nữa.»Cố Mộc Hy giật lại cái váy,coi cô ta như không khí rời đi tính tiền.
«Đứng lại.»Ả ta hét lên rồi đi lại phía cô.
«Chiếc váy này là của tôi.»Ả ta đưa tay định dậy lại,không ngờ Cố Mộc Hy giấu ra sau lưng khiến ả hụt đà ngã nhào ra đất.
«Tiểu Hy,đừng nghịch nữa.»Bối Mễ Mễ kéo kéo tay cô.
«Ai do,Tiểu Ninh,con sao ngã thế này.»
Một người phụ nữ trạc tuổi chạy ra,lo lắng đỡ cô ta dậy.
«Dì,là hai cô ta dành váy của con,lại còn đẩy con ngã a.»
«Này,vị tiểu thư này,cô ra đường quên đem não hả.Ăn nói biết chừng mực chút nha,ai dành váy cô,ai đẩy cô.»Cố Mộc Hy trừng mắt,tức giận đỏ mặt.
«Lại là cô,à,cùng một thể loại nhỉ.»Là mẹ Hạo Dương,bà ta nhìn Bối Mễ Mễ rồi lại liếm mắt về Cố Mộc Hy.
«Bác,thể loại gì xin bác chỉ dáo.»Cố Mộc Hy không muốn vô lễ với người lớn,giọng nhỏ nhẹ đi vài phần.
«Tiểu Hy,thôi a.Chúng ta đi.Chào bác,tụi con xin phép.»Mễ Mễ kéo tay Cố Mộc Hy vừa cúi đầu thấp chào bà ta.
«Không đi đâu hết,Mễ Mễ,chúng ta không sai.»
«Không sai,không sai mà ăn cướp đồ người ta,không biết xấu hổ còn đẩy con dâu tôi.»
Bối Mễ Mễ cứng đờ người trước hai chữ con dâu.
«Bác à,con dâu bác cũng thật đáng yêu quá mức nhỉ.Ây,để xem,váy ngắn bó sát,còn trang điểm,trên mặt cả mấy tấn phấn,mặt mũi thì nhăn nhó như khỉ,còn nữa,rất thích đặt điều vu khống người khác nhỉ.»Cô vừa nói vừa cười,cười khích mà.
«Tiểu Hy,bà ấy là mẹ Hạo Dương,cậu thôi đi.»Bối Mễ Mễ nói nhỏ vài tai cô,vẫn kiên quyết kéo tay cô.
«Á hà,rất tiện a,bác là mẹ Hạo Dương a.»
«Con nhỏ này,ăn nói vô phép.Tôi là mẹ Hạo Dương thì sao hả.»
«Dì,thôi đi dì,mình không chấp những dạng như vậy.»Ả đứng lên liếm mắt về phía hai cô nhếch mép.
«Bốp....»
«Fell,anh đưa tôi đi đâu vậy.»Cô nhìn khung cảnh xa lạ qua cửa xe,đây đâu phải nhà cô.
«Vào nhà tôi ăn chút gì rồi hẵn về.»Anh cỡi áo khoác,cẩn thận khoác lên và cô.
«Không cần a,tôi là muốn về.»Cô hơi ngượng,nhưng đâu đó lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
«Đừng từ chối,lát tôi đưa em về.»
Cố Mộc Hy suy nghĩ một lát cũng gật đầu theo anh lên nhà.
«Nhà anh lớn thật đấy.»Cố Mộc Hy bỏ áo khoác anh xuống,liền dáo dác ngó xung quanh.
«Chờ tôi một chút,tôi thay đồ ra liền.»Fell nhìn cô cười cười rồi lên lầu.
Cố Mộc Hy tò mò đi lung tung,lại vô tình đi vào căn phòng có cánh cửa khép hờ.
Toàn bộ là sách,có một bàn làm việc.
Cố Mộc Hy đi lại,liền cứng đờ khi nhìn thấy bức ảnh đặt trên bàn.
Trong hình người phụ nữ cười dịu dàng ôm hai đứa con,một trai một gái.
Đứa bé gái tầm khoảng 3 tuổi,gương mặt chúng phính,không ai khác chính là cô _ Cố Mộc Hy lúc nhỏ.
Người con trai bên cạnh là anh cô _ Cố Thần.
Bức ảnh này cô cũng có một bức y vậy,là di vật mẹ cô để lại cho hai anh em.
Cố Mộc Hy như suy đoán được gì,ngẩng người một lúc liền lúc lọi các ngăn kéo.
Cô như chết sững khi gỡ ngăn kéo cuối cùng,là thư,toàn bộ đều là thư.
Mà Cố Mộc Hy không xa lạ những thứ này,đây là thư hồi học cấp ba cô gữi cho anh trai.
Cô run run tay đóng ngăn kéo,đi ra ngoài lại bất gặp ngay Fell đứng ngoài cửa.
«Đã thấy hết rồi.»Cố Thần mỉm cười ưu nhã,nhìn cô em gái mặt mày cứng đờ.
Anh chính là Cố ý.
«Anh....Là Cố Thần,anh trai tôi?»
«Là anh,Tiểu Hy,anh về rồi.»
«Cố Thần,anh khốn kiếp,dám gạt em,em đánh cho anh chết.»Cô khóc như vỡ òa,đưa tay đánh loạn vào ngực anh.
«Tiểu Hy,anh xin lỗi.»
«Hức hức,anh,em thực rất nhớ anh.»Cố Mộc Hy kéo áo thể thao của anh chùi đi nước mắt,nước mũi nhèm nhem trên gương mặt.
«Tiểu Hy,bao năm qua để em chịu cực rồi.»
Hai anh em,bao năm xa cách,gặp mặt lại khiến cảm xúc tuôn trào.
Cố Thần kể lại hết mọi chuyện cho Tiểu Hy.
Ngày anh bỏ đi lạc vô tình được một người đàn bà cứu giúp,nhận làm con nuôi.
Chồng bà ấy cũng như vậy rất yêu thương anh.
Hai vợ chồng bọn họ đều không thể có con.
Họ đem anh về Mỹ,khi anh đủ tuổi lại cho anh gia nhập điều hành công ti.
Về sau họ mất,công ti lớn lại giao cho anh điều hành.
Cố Mộc Hy ngồi nghe anh kể chuyện,lại không biết gục đầu ngủ say khi nào.
Sáng ngày,Cố Thần chở cô đến công ti.
Cố Mộc Hy vừa vào cửa dã nghe bàn tán rì rầm từ các tiếp tân.
«Đúng rồi,boss trước mặt mọi người tuyên bố hủy hôn với tiểu thư nhà họ Hứa đó.»
«A,hồi sáng tôi thấy tin tức đó trên mạng rồi.Anh ấy hủy luôn cả buổi đính hôn,cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Hứa.»
Cố Mộc Hy nhíu mày,giây sau liền lập tức làm lơ vào thang máy.
«Đêm qua em đi đâu.»Lãnh Thiên Kiệt tối qua nghe Hạo Dương báo cáo đã đi tìm cô khắp nơi.
«Mặc tôi.»
«Cố Mộc Hy,tôi hỏi lại lần nữa,đêm qua em đi đâu.»Anh siết chặt tay cô.
«Boss,đang trong giờ làm việc,xin anh tự trọng.»
«Cố Mộc Hy,tôi trước giờ với em đều không biết tự trọng.»
«Anh.....»
«Đêm qua tại sao không về nhà.»
«Tôi không dám ở nhà đàn ông đã có vợ.»
«Tôi cưới vợ khi nào hả?»
«Anh....anh tại sao lại hủy hôn.»Cô hơi cúi đầu,thấp giọng khẽ hỏi.
Lãnh Thiên Kiệt ôm cô vào lòng,cúi đầu nói khẽ vào tai cô «Vì cô gái của tôi không thích.»
Cố Mộc Hy mặc anh ôm,trong lòng có chút nao nao.
«Như vậy,không ảnh hưởng gì chứ.»
«Cô gái của tôi thích là được rồi.Ngoan,nói cho tôi biết tối qua em đi đâu?»
«Tôi ở nhà anh trai.»
«Em có anh trai?»
Cố Mộc Hy đem chuyện Cố Thần kể cho anh nghe,chỉ thấy Lãnh Thiên Kiệt có hơi bất ngờ.
.....
Chiều lại,Cố Mộc Hy hẹn Bối Mễ Mễ ra ngoài mua sắm,dạo phố.
Rõ ràng là bạn thân nhưng khi chuyển nhà lại không hay gặp nhau,chiều nay phải đi chơi cho thỏa một buổi xin nghĩ.
«Mễ Mễ,khi nào thì uống rượu mừng của cậu hả?»Cố Mộc Hy choàng tay Bối Mễ Mễ thân mật,lại cười đùa tung tăng trên đường lớn.
«Chắc sẽ không uống được.»Mễ Mễ cụp mắt,lại trở nên kém tâm trạng.
«Ả,tên khốn đó không định cưới cậu.»
«Không phải,anh ấy rất thương tớ.Chỉ là....»
«Là sao hả?Hay anh ta có vợ trước rồi,hay là có con riêng.»
«Tiểu Hy,đều không phải.Đầu óc cậu nghĩ đi đâu vậy.Là mẹ anh ấy,bà ấy không chấp nhận tớ.»
«Haha,tưởng gì,loại mẹ chồng cọp cái,sợ gì.»
«Cố...Mộc...Hy.»Bối Mễ Mễ tức giận lườm cô,bằng từng chữ.
«Ây da,Mễ Mễ yêu dấu,tới sai rồi,sai rồi mà.»Cô day day cánh tay Bối Mễ Mễ,nũng níu nhận sai.
Bối Mễ Mễ dí ngón tay vào chán cô,nhìn không được tươi cười.
«A,Mễ Mễ,nhanh lên,vào đây.»Cô thấy chiếc váy màu trắng khá đẹp treo trong một cữa hàng,liền không do dự kéo Bối Mễ Mễ vào.
«Dì,con muốn cái váy đó a.»Một cô gái xinh đẹp chỉ tay về cái váy,vừa nói với một bà cô bên cạnh.
«Hảo,hảo.Rất đẹp.»
Hai cánh tay đồng loạt chạm vào chiếc mốc treo cái váy trắng đó.
«Hức,thôi thì nhường cho cô vậy.»Cố Mộc Hy nuối tiếc buông tay,thật thì cô định chọn cho Mễ Mễ,rất phù hợp.
«Không có tiền thì thôi,tôi cần gì cô phải nhường.»Cô ta lên tiếng,khinh thường nhìn về hai bọn họ.
«Vậy đưa đây,tôi không nhường nữa.»Cố Mộc Hy giật lại cái váy,coi cô ta như không khí rời đi tính tiền.
«Đứng lại.»Ả ta hét lên rồi đi lại phía cô.
«Chiếc váy này là của tôi.»Ả ta đưa tay định dậy lại,không ngờ Cố Mộc Hy giấu ra sau lưng khiến ả hụt đà ngã nhào ra đất.
«Tiểu Hy,đừng nghịch nữa.»Bối Mễ Mễ kéo kéo tay cô.
«Ai do,Tiểu Ninh,con sao ngã thế này.»
Một người phụ nữ trạc tuổi chạy ra,lo lắng đỡ cô ta dậy.
«Dì,là hai cô ta dành váy của con,lại còn đẩy con ngã a.»
«Này,vị tiểu thư này,cô ra đường quên đem não hả.Ăn nói biết chừng mực chút nha,ai dành váy cô,ai đẩy cô.»Cố Mộc Hy trừng mắt,tức giận đỏ mặt.
«Lại là cô,à,cùng một thể loại nhỉ.»Là mẹ Hạo Dương,bà ta nhìn Bối Mễ Mễ rồi lại liếm mắt về Cố Mộc Hy.
«Bác,thể loại gì xin bác chỉ dáo.»Cố Mộc Hy không muốn vô lễ với người lớn,giọng nhỏ nhẹ đi vài phần.
«Tiểu Hy,thôi a.Chúng ta đi.Chào bác,tụi con xin phép.»Mễ Mễ kéo tay Cố Mộc Hy vừa cúi đầu thấp chào bà ta.
«Không đi đâu hết,Mễ Mễ,chúng ta không sai.»
«Không sai,không sai mà ăn cướp đồ người ta,không biết xấu hổ còn đẩy con dâu tôi.»
Bối Mễ Mễ cứng đờ người trước hai chữ con dâu.
«Bác à,con dâu bác cũng thật đáng yêu quá mức nhỉ.Ây,để xem,váy ngắn bó sát,còn trang điểm,trên mặt cả mấy tấn phấn,mặt mũi thì nhăn nhó như khỉ,còn nữa,rất thích đặt điều vu khống người khác nhỉ.»Cô vừa nói vừa cười,cười khích mà.
«Tiểu Hy,bà ấy là mẹ Hạo Dương,cậu thôi đi.»Bối Mễ Mễ nói nhỏ vài tai cô,vẫn kiên quyết kéo tay cô.
«Á hà,rất tiện a,bác là mẹ Hạo Dương a.»
«Con nhỏ này,ăn nói vô phép.Tôi là mẹ Hạo Dương thì sao hả.»
«Dì,thôi đi dì,mình không chấp những dạng như vậy.»Ả đứng lên liếm mắt về phía hai cô nhếch mép.
«Bốp....»
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook