- Tốt rồi, Lâm Thiên Nhi, đúng ra tôi cũng phải nói với cô một lời cảm ơn cho đúng lí!

Môi Lãnh Hàn Quyên cong lên ý cười lạnh lẽo, nói một câu khiến người ta phải suy nghĩ.

Lâm Thiên Nhi càng khó hiểu, cô ta ngẩng khuôn mặt đã vì phải chịu đau đớn mà tái nhợt nhìn Lãnh Hàn Quyên.

- Ý...ý...cô là...sao..?

- Bởi vì nếu không nhờ cô đẩy tôi và Diễm Trinh xuống biển, thì tôi đã không thể chờ về nơi tôi vốn thuộc về được rồi!

- Cô...cô...chính...là...

Lâm Thiên Nhi đã sớm bị nỗi đau từ cánh tay làm cho toàn thân không còn sức lực..

Bây giờ khi biết tin này cơ thể cô ta không ngừng run rẩy, mặt tái mét, cắt không còn giọt máu.

- Phải, mười mấy năm trước tôi tên là Lâm Thiên Nhiên...

Ầm...đùng...

Như sấm nổ ngang tai, Lâm Khamh không thể tin nổi vào tai mình. Vậy mà không chết, Lâm Thiên Nhiên vậy mà không chết! Chuyện năm đó con gái ông ta đẩy cả Lâm Thiên Nhiên và Lưu Diễm Trinh xuống biển ông ta cũng biết và phải đau đầu một phen.

Sau khi biết tin ông ta đã thuê rất nhiều người xuống biển tìm kiếm, thậm trí còn mượn cớ báo sát để họ tìm hộ. Ông ta phải dốc sức tìm kiếm như vậy cũng không phải vì yêu thương gì Lâm Thiên Nhiên, chẳng qua là do tình thế bắt buộc thôi! Vậy tìm kiếm mãi vẫn sống không thấy người, chết không thấy xác...

Vì chuyện đó, xém chút nữa là Lâm gia của ông ta đã bị diệt rồi, cũng còn may...

Những tưởng Lâm Thiên Nhiên đã chết, xác có thể đã vùi thay xuống biển, hoặc làm mồi cho cá... Vậy mà... Ban đầu ông ta đã nhìn ra người phụ nữ này có điểm giống Lâm Thiên Nhiên nên cứ nghĩ là người thân của cô ta! Thật không ngờ chính lại là cô ta...

Lãnh Hàn Quyên xem thường nhìn mặt ba người nhà họ Lâm thay đổi sắc mặt liên tục, nói tiếp:

- Thật đáng tiếc khi tôi đã không chết đúng không? Thêm một đều khiến cho cô thất vọng nữa là Lưu Diễm Trinh cũng không chết...

- Hừ...rồi bây... giờ, cô tìm được đàn ông dựa hơi rồi trở tìm chúng tôi sao? Sao mày không chết đi hả, đồ con hoang...

Lãnh Hàn Quyên chưa nói hết thì Cố Liễu đã như bò điên hét lên. Bà ta không giống như Lâm Khanh, biết rõ mọi chuyện... Ngày đó, khi Lâm Khanh đưa Lãnh Hàn Quyên về nuôi, do ông ta không nói rõ ràng nên Cố Liễu đều cho là con riêng của ông ta. Nhưng sau này thấy Lâm Khanh chẳng hề có phản ứng vì khi bà ta hành hạ cô, nên mới thôi ầm ĩ sau một thời gian dài...

Lâm Khanh lúc này thiếu điều tức muốn hộc máu. Tại sao vợ ông ta lại ngu ngốc đến thế, ngay lúc này lại nói ra những lời như thế khác nào tự tìm đường chết đau.

Và quả nhiên...

Đoàng.... Á....

Không cần Lãnh Hàn Quyên làm gì, thì đã có một viên đạn từ sau lưng cô bay ra ghim vào vai Cố Liễu...

- Anh không nhịn được!

Khuôn Lăng Lãnh Ngạo như Diêm la đến từ địa ngục, ánh mắt nhìn Cố Liễu như nhìn người chết!

Nếu không phải đã hứa để cho cô xử lí thì anh đã giết hết những người này rồi. Dám nói những lời nhục mạ người phụ nữ của anh, thì chẳng khác nào đụng vào nghịch lân của anh cả!

Lãnh Hàn Quyên ngạc nhiên trước hành động đột ngột của Lăng Lãnh Ngạo. Nhưng vào giây sau cô đã ổn định tinh thần và nhìn anh mỉm cười ngọt ngào, còn vươn tay dịu dàng nắm chặt bàn tay to lớn của anh như trấn an...

Cô biết, anh làm như thế cũng vì quá yêu cô thôi... Người đàn ông này...cô mãi mãi chẳng dứt ra được!

- Lâm Thiên Nhiên, rốt cuộc mục đích cô bắt chúng tôi đến đây là gì?

Lâm Khanh là người còn lại duy nhất, chưa ăn" kẹo đồng"... Nhìn vợ và con lần lượt chịu đau đớn hành hạ, đôi mắt ông ta hằng lên tia máu đỏ, gằng giọng hỏi Lãnh Hàn Quyên.

Lãnh Hàn Quyên rời mắt khỏi Lăng Lãnh Ngạo, nhưng tay vẫn nắm tay anh...mà đúng hơi là bị anh nắm lại không thể buông ra được!

- Lâm Thiên Nhiên đã chết từ mười mấy năm trước rồi! Cái tên đó đáng lẽ ra không nên tồn tại... Tên của tôi...Lãnh Hàn Quyên! Cũng đính chính lại, tôi để cho các người sống thoải mái mười mấy năm qua không phải không thể xử lí được các người, mà là vì chưa tìm được cô ấy... Còn bây giờ...

Những từ cuối cùng Lãnh Hàn Quyên không có nói ra... Nhưng cô tin chắc với đầu óc của một kẻ nhiều năm lăn lộn trên thương trường như Lâm Khanh, thì có thể hiểu được!

- Vậy chuyện màn hình led hôm hôn lễ của Thiên Nhi là do cô làm?!

Đầu óc say chuyển, Lâm Khanh bỗng nhớ ra một chuyện... Nhà hành Lãnh Xuyên thuộc Lãnh thị...mà Lãnh Hàn Quyên -cái tên này có thân phận gì sao sao mà ông ta không có được?

Người có thể danh chứng ngôn thuận, dễ dàng điều khiến Lãnh Xuyên không phải là chủ tịch sao?

Lúc trước ông ta chẳng thể nào nghĩ đến khả năng này...nhưng bây giờ thì ông ta có thể chắc chắn!

- Thông minh, rất chính xác! Nếu ông không nhắc thì tôi cũng quên rồi... À...ông cũng phải cảm ơn chúng tôi chứ, nếu không phải chúng tôi" nhọc công" che dấu thông tin giúp ông thì chuyện đó đã sớm bại lộ từ trước rồi... Ông nghĩ Dương gia là cái gì, là một khối mềm để cho ông tùy ý sao nặng sao?

- Ha...ha...ha...

Lâm Khanh chết lặng, vài giây sau thì bật cười ha hả, cười mà còn khó coi hơn là khóc.

Thất bại, đúng là triệt để thất bại, Lâm Khanh ơi là Lâm Khanh, mày cả đời tự cho là thông minh. Nhưng cuối cùng lại bị chính cái thông minh đến nỗi ngu ngốc đó hại!

- Lâm Khanh, nể tình công nuôi dưỡng mười năm của các người... Tôi sẽ tha cho các người một mạng! Với điều kiện là phải trả lời thành thật câu hỏi của tôi.

Biểu tình của Lãnh Hàn Quyên thập phần sắc lạnh, nhưng cũng vô cùng nghiêm túc.

- Được, cô hỏi đi!

Lâm Khanh nhìn vợ con ông ta đều đang phải chịu đau đớn hành hạ... Ông ta biết, bản thân ông ta không còn sự lựa chọn nào khác! Hơn nữa mạng sống của ông ta hiện đang nằm trong tay Lãnh Hàn Quyên, cô ấy không cần thiết phải lừa ông ta.

Vì vậy...ông ta thử đánh cược! Biết đau sẽ sống sót thì sao?

Lãnh Hàn Quyên làm sao không biết trong hồ lô của Lâm Khanh đang chứa cái gì? Chỉ là cô cũng không muốn vạch trần mà thôi!

- Tôi muốn biết vì sao lúc trước các người lại nuôi dưỡng tôi?

Cô biết chuyện mình bị bắt cóc khi đó chắc chắn do Trần Minh Hải làm ra. Nhưng vì sao ông ta không trừ khử luôn cô sau khi đã hạ sát được cha mẹ cô, mà lại giao cô cho một tộc phụ ông ta nuôi dưỡng?

Cô sẽ tuyệt đối không bao giờ tin có chuyện ông ta có lòng từ bi, thương sót không nở ra tay với một đứa trẻ sơ sinh đâu!

Lâm Khanh thật không ngờ lại hỏi câu này, ông ta ấp úng, hậm hừ quan sát sắc mặt Lãnh Hàn Quyên một lát, thấy cô sắp không còn kiên nhẫn liền nhỏ giọng:

- Thật ra...

Sự thật là khi đó Trần Minh Hải đã muốn giết luôn Lãnh Hàn Quyên. Nhưng khi bế đứa bé gái chỉ hơn bảy tuổi trên tay, ông ta lại nhận ra rằng đứa bé còn nhỏ nhưng đã thể hiện ra nét đẹp trời sinh có sẫn. Đặc biệt, cô còn cực kì giống mẹ...thế là trong đầu ông ta liền nảy sinh ra một ý tưởng vô cùng bỉ ổi, đáng hận... Ông ta giao Lãnh Hàn Quyên lại cho Lâm Khanh nuôi dưỡng, và căn dặn chỉ cần nuôi lớn, muốn hành hạ thế nào cũng được...chỉ duy nhất không được đụng đến khuôn mặt. Lâm Khanh không biết rõ hết mọi chuyện nhưng cũng biết đứa bé gái đó là con của người phụ nữ từng chốn hôn, để Trần Minh Hải phải bị mất mặt.

Khi đó Lâm Khanh đã không nhịn được mà cả gan hỏi lí do tại sao phải nuôi dưỡng Lãnh Hàn Quyên? Chắc do là tâm trạng ông ta đang vui vì giết được cha mẹ Lãnh Hàn Quyên, vì thế không giấu diếm nói ra nguyên nhân.

Rằng, Trần Minh Hải cũng từng thích mẹ của Lãnh Hàn Quyên, nhưng lại bị bà thẳng thừng từ chối còn bỏ chốn... Bản tính Trần Minh Hải vốn tham lam, lại độc tài, thế là ông ta nhanh chống chuyển từ thích sang hận vì không có được thứ mình muốn. Đã giết được người khiến ông ta hận, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, thế là ông ta nghĩ đem Lãnh Hàn Quyên về nuôi dưỡng... Chờ cô lớn...rồi dùng cô làm vật thay thế cho mẹ cô...

Lâm Khanh nói tới đây cũng không nói tiếp nữa, bởi ông ta cảm nhận áp suất không khí xung quanh có chút thấp, làm cho ông ta không rét mà run.

Ba từ " vật thay thế" có ý nghĩa gì trong lời kể của Lâm Khanh, Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo làm sao không hiểu được?

Lãnh Hàn Quyên còn đỡ, dù sao những hành động bao năm qua của Trần Minh Hải đối với cô cũng đủ để cô hiểu về con người ông ta như thế nào, nên cô dù kinh tởm cũng không quá tức giận...

Nhưng Lăng Lãnh Ngạo thì khác, người phụ nữ của anh, ngay đến nghĩ anh cũng không muốn có người đàn ông khác nghĩ đến cô. Vậy mà, Trần Minh Hải lại muốn đem cô thành vật thay thế, thành một món đồ chơi!

Không thể tha thứ, anh sẽ khiến ông ta chết không được, sống không xong!

- Thế Phong, gọi người chữa trị cho hai người, đừng để cho họ phải chết vì bị mất máu quá nhiều! Chúng ta đi thôi!

Đã còn chuyện gì để ở lại, Lãnh Hàn Quyên liền phân phó việc cho Thế Phong. Câu nói sao là cô nói với Lăng Lãnh Ngạo.

- Cô...không phải nói là tha cho chúng tôi sao?

Thấy Lãnh Hàn Quyên không có ý định thả bọn họ đã rời đi, Lâm Khanh liền xanh mặt lên tiếng.

Chẳng lẽ cô ta không giữ lời?

Lãnh Hàn Quyên dừng bước, cô quay đầu lại, nhếch môi:

- Tôi có nói là thả các người sao? Tôi nhớ chỉ nói không giết các người thôi mà...

Cũng không nói thêm bất cứ điều gì, cũng không thèm nhìn mặt Lâm Khanh một lần nữa, Lãnh Hàn Quyên rời đi.

Tuy rằng trong thời gian cô sống cùng họ chẳng tốt đẹp, vui sướng gì? Nhưng nói cho cùng bọn họ cũng nuôi lớn cô nhiều năm... Vì vậy cô sẽ không giết họ!

Có điều, đó là phần của cô! Còn phải xem Lưu Diễm Trinh có tha cho họ không nữa kia kìa?

Nói mới mới, không biết bây giờ chuyện giữa cô ấy và Brian sao rồi không biết?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương