Đại Boss Hắc Đạo Và Vợ Yêu Chủ Tịch Lạnh Lùng
-
Chương 67: Tính chiếm hữu quá cao
Nghe xong Lưu Diễm Trinh giải thích, Lãnh Hàn Quyên không nói gì mà gật đầu xem như đồng ý.
Đúng vậy, lời Lưu Diễm Trinh nói rất đúng, những điều này cô cũng nghĩ tới... Mà thú thật thì dù có người suy đoán ra là cô chủ mưu thì cô cũng trả lo ngại gì! Điều cô không ngờ là tất cả nghi ngờ lại dồn vào "ông ấy"...
Những người đó có những suy luận thật khiến cô bội phục!
Trước tiên, cứ để cho ông ấy khổ sở đau đầu một thời gian đi... Việc cần thiết trước mắt chính là...
- Hàn Quyên, nhìn ánh mắt của Dương Thanh Sang là biết ngay ông ta đang có ý định với" con mồi" của chúng ta. Cậu nghĩ sao?
" Con mồi" đã gần tới tay, không thể để kẻ khác cướp mất được!
- Yên tâm, mình đã có sắp xếp! Bây giờ thì tới chuyện của cậu một chút.
Lãnh Hàn Quyên ánh mắt xâu xa nói, xong lại chuyển tầm mắt vào người bạn tốt của cô.
- Hả, mình thì có cái gì để nói chứ?
- Chuyện của cậu và anh trai nuôi của mình- Brian...
- Hả...khụ khụ...cậu nói... khụ... cái gì vậy, mình và anh ta thì có gì để nói chứ?
Lưu Diễm Trinh vừa mới uống một ngụm cam, chưa kịp nuốt hết thì nghe câu nói của Lãnh Hàn Quyên liền bị sặc. Vừa ho sặc sụa, vừa phản bác...
Hảo tâm đưa cho Lưu Diễm Trinh một tờ khăn giấy để lau miệng, Lãnh Hàn Quyên cười như không cười, sâu sắc bỏ thêm một câu:
- Vậy à...không có gì vậy tại sao lại phản ứng mạnh như vậy?
Nếu như là trước đây, Lãnh Hàn Quyên cô chắc chắn không thể nhận ra. Nhưng bây giờ thì khác, đối với một người từng trãi, không khó khăn gì cô liền nhận ra sự khác thường của cô bạn sau mấy tháng gặp lại.
Cũng tốt, dù sao thì cô cũng đã có một nửa kia của mình, cũng không thể để cô ấy cô đơn tiếp được.
Lưu Diễm Trinh trong thời gian đầu mới gặp lại Lãnh Hàn Quyên còn e dè đôi chút... Còn bây giờ đã lấy lại được tự nhiên khi còn nhỏ, trừng mắt.
- Phản ứng mạnh gì chứ? Chỉ là sặc nước thôi mà, mình thì làm sao có quan hệ gì với anh ta được?
- Em chắc không, định ăn sạch anh rồi liền chối bỏ trách nhiệm à?
Lời của Lưu Diễm Trinh vừa dứt, lập tức có một giọng nam từ tính vang lên mang theo ngữ điệu" đau lòng".
Brian chậm chạp bước vào theo sau bước chân Lăng Lãnh Ngạo, trên khuôn mặt đậm chất Tây là nét" đau thương" vô cùng.
Chẳng thèm để ý tới ai khác, Lăng Lãnh Ngạo bước vào liền đi thẳng đến bên Lãnh Hàn Quyên, dịu dàng ôm cô vào lòng:
- Sáng giờ thế nào, trong người em có chỗ nào không thoải mái không?
- Anh nghĩ em là người giấy sao?
Không trả lời câu hỏi dư thừa của anh... Lãnh Hàn Quyên hơi bất đắc dĩ nhưng mỉm cười hạnh phúc nhướng mày.
Lăng Lãnh Ngạo cười cười trước câu hỏi lại của cô. Anh dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô, xong lại nhìn hai người khác đang có ở trong phòng.
Còn Lưu Diễm Trinh, từ lúc nghe giọng và bóng dáng của Brian thì cả người trở nên cứng ngắc.
Trời ạ, sao anh ta lại biết cô ở đây mà tìm đến nhanh vậy? Định là cô ở đây tới ngày mai sẽ đi chỗ khác, bây giờ làm sao đây?
- Sao vậy, em định bỏ chốn không chịu trách nhiệm với anh à?
Nhìn Lưu Diễm Trinh cứng người, trong lòng Brian thầm đắc ý nhưng bên ngoài lại tỏ ra đau lòng. Ngồi xuống bên cạnh, còn nắm lấy một bàn tay của cô.
- Ai nói...ai nói tôi chốn chứ...chỉ là tôi... Đúng rồi là tôi sang đây có việc...
Lấp bắp nói không nên lời, Lưu Diễm Trinh cố gắng gút tay ra khỏi tay Brian, rồi tránh xa hết mức có thể... Nhưng nói chưa xong thì thấy mặt Brian càng trở nên ưu sầu, lập tức lông tóc trên người cô đều muốn dựng đứng lên...
Hết chịu nổi, Lưu Diễm Trinh đứng bật dậy, nắm tay Brian kéo đi...
- Đi...về rồi muốn nói gì thì nói!
Chuyện xấu hổ như vậy, không thể lộ ra ngoài được a.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Lăng Lãnh Ngạo nhếch môi:
- Cuối cùng cũng đi!
Nghe anh nói vậy, Lãnh Hàn Quyên nheo mắt, nhìn khuôn mặt người đàn ông đang ra vẻ đắc ý không thôi:
- Là anh nói cho Brian biết Diễm Trinh đang ở đây!
Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định, nhìn vẻ mặt đắc ý kia của anh là cô biết ngay.
Biểu cảm khi Lưu Diễm Trinh mới gặp Brian khi nãy chính là sự bất ngờ đột ngột, điều đó chứng tỏ cô ấy đến đây rõ ràng Brian không hề hay biết.
Với thế lực của Brian, rất nhanh sẽ tìm ra tung tích của cô ấy thôi, nhưng mà chỉ mới một ngày đã tìm tới... Tốc độ này chỉ có một lí do...có người mật báo!
Mà người đó còn ai khác ngoài người đàn ông phúc hoắc, có tính chiếm hữu cao đang ở bên cạnh cô chứ?
- Đúng vậy, là anh làm!
Có gì mà phải dấu diếm? Lăng Lãnh Ngạo thẳng thắng thừa nhận.
Hừ hừ, ai bảo cái cô gái kia đến đây là cứ bám riết theo Hàn Quyên của anh chứ? Làm hại anh thật khó chịu... Nên không suy nghĩ nhiều, anh nói cho Brian biết người phụ nữ cậu ta đang ở đây, để cậu ta tới đem cô ấy đi. Dù sao thì anh đây cũng đang làm chuyện tốt đó chứ!
Lãnh Hàn Quyên cảm thấy buồn cười không thôi, làm sao cô lại không biết anh nghĩ cái gì chứ?
Tính chiếm hữu của anh cũng quá cao đi!
Đúng vậy, lời Lưu Diễm Trinh nói rất đúng, những điều này cô cũng nghĩ tới... Mà thú thật thì dù có người suy đoán ra là cô chủ mưu thì cô cũng trả lo ngại gì! Điều cô không ngờ là tất cả nghi ngờ lại dồn vào "ông ấy"...
Những người đó có những suy luận thật khiến cô bội phục!
Trước tiên, cứ để cho ông ấy khổ sở đau đầu một thời gian đi... Việc cần thiết trước mắt chính là...
- Hàn Quyên, nhìn ánh mắt của Dương Thanh Sang là biết ngay ông ta đang có ý định với" con mồi" của chúng ta. Cậu nghĩ sao?
" Con mồi" đã gần tới tay, không thể để kẻ khác cướp mất được!
- Yên tâm, mình đã có sắp xếp! Bây giờ thì tới chuyện của cậu một chút.
Lãnh Hàn Quyên ánh mắt xâu xa nói, xong lại chuyển tầm mắt vào người bạn tốt của cô.
- Hả, mình thì có cái gì để nói chứ?
- Chuyện của cậu và anh trai nuôi của mình- Brian...
- Hả...khụ khụ...cậu nói... khụ... cái gì vậy, mình và anh ta thì có gì để nói chứ?
Lưu Diễm Trinh vừa mới uống một ngụm cam, chưa kịp nuốt hết thì nghe câu nói của Lãnh Hàn Quyên liền bị sặc. Vừa ho sặc sụa, vừa phản bác...
Hảo tâm đưa cho Lưu Diễm Trinh một tờ khăn giấy để lau miệng, Lãnh Hàn Quyên cười như không cười, sâu sắc bỏ thêm một câu:
- Vậy à...không có gì vậy tại sao lại phản ứng mạnh như vậy?
Nếu như là trước đây, Lãnh Hàn Quyên cô chắc chắn không thể nhận ra. Nhưng bây giờ thì khác, đối với một người từng trãi, không khó khăn gì cô liền nhận ra sự khác thường của cô bạn sau mấy tháng gặp lại.
Cũng tốt, dù sao thì cô cũng đã có một nửa kia của mình, cũng không thể để cô ấy cô đơn tiếp được.
Lưu Diễm Trinh trong thời gian đầu mới gặp lại Lãnh Hàn Quyên còn e dè đôi chút... Còn bây giờ đã lấy lại được tự nhiên khi còn nhỏ, trừng mắt.
- Phản ứng mạnh gì chứ? Chỉ là sặc nước thôi mà, mình thì làm sao có quan hệ gì với anh ta được?
- Em chắc không, định ăn sạch anh rồi liền chối bỏ trách nhiệm à?
Lời của Lưu Diễm Trinh vừa dứt, lập tức có một giọng nam từ tính vang lên mang theo ngữ điệu" đau lòng".
Brian chậm chạp bước vào theo sau bước chân Lăng Lãnh Ngạo, trên khuôn mặt đậm chất Tây là nét" đau thương" vô cùng.
Chẳng thèm để ý tới ai khác, Lăng Lãnh Ngạo bước vào liền đi thẳng đến bên Lãnh Hàn Quyên, dịu dàng ôm cô vào lòng:
- Sáng giờ thế nào, trong người em có chỗ nào không thoải mái không?
- Anh nghĩ em là người giấy sao?
Không trả lời câu hỏi dư thừa của anh... Lãnh Hàn Quyên hơi bất đắc dĩ nhưng mỉm cười hạnh phúc nhướng mày.
Lăng Lãnh Ngạo cười cười trước câu hỏi lại của cô. Anh dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô, xong lại nhìn hai người khác đang có ở trong phòng.
Còn Lưu Diễm Trinh, từ lúc nghe giọng và bóng dáng của Brian thì cả người trở nên cứng ngắc.
Trời ạ, sao anh ta lại biết cô ở đây mà tìm đến nhanh vậy? Định là cô ở đây tới ngày mai sẽ đi chỗ khác, bây giờ làm sao đây?
- Sao vậy, em định bỏ chốn không chịu trách nhiệm với anh à?
Nhìn Lưu Diễm Trinh cứng người, trong lòng Brian thầm đắc ý nhưng bên ngoài lại tỏ ra đau lòng. Ngồi xuống bên cạnh, còn nắm lấy một bàn tay của cô.
- Ai nói...ai nói tôi chốn chứ...chỉ là tôi... Đúng rồi là tôi sang đây có việc...
Lấp bắp nói không nên lời, Lưu Diễm Trinh cố gắng gút tay ra khỏi tay Brian, rồi tránh xa hết mức có thể... Nhưng nói chưa xong thì thấy mặt Brian càng trở nên ưu sầu, lập tức lông tóc trên người cô đều muốn dựng đứng lên...
Hết chịu nổi, Lưu Diễm Trinh đứng bật dậy, nắm tay Brian kéo đi...
- Đi...về rồi muốn nói gì thì nói!
Chuyện xấu hổ như vậy, không thể lộ ra ngoài được a.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Lăng Lãnh Ngạo nhếch môi:
- Cuối cùng cũng đi!
Nghe anh nói vậy, Lãnh Hàn Quyên nheo mắt, nhìn khuôn mặt người đàn ông đang ra vẻ đắc ý không thôi:
- Là anh nói cho Brian biết Diễm Trinh đang ở đây!
Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định, nhìn vẻ mặt đắc ý kia của anh là cô biết ngay.
Biểu cảm khi Lưu Diễm Trinh mới gặp Brian khi nãy chính là sự bất ngờ đột ngột, điều đó chứng tỏ cô ấy đến đây rõ ràng Brian không hề hay biết.
Với thế lực của Brian, rất nhanh sẽ tìm ra tung tích của cô ấy thôi, nhưng mà chỉ mới một ngày đã tìm tới... Tốc độ này chỉ có một lí do...có người mật báo!
Mà người đó còn ai khác ngoài người đàn ông phúc hoắc, có tính chiếm hữu cao đang ở bên cạnh cô chứ?
- Đúng vậy, là anh làm!
Có gì mà phải dấu diếm? Lăng Lãnh Ngạo thẳng thắng thừa nhận.
Hừ hừ, ai bảo cái cô gái kia đến đây là cứ bám riết theo Hàn Quyên của anh chứ? Làm hại anh thật khó chịu... Nên không suy nghĩ nhiều, anh nói cho Brian biết người phụ nữ cậu ta đang ở đây, để cậu ta tới đem cô ấy đi. Dù sao thì anh đây cũng đang làm chuyện tốt đó chứ!
Lãnh Hàn Quyên cảm thấy buồn cười không thôi, làm sao cô lại không biết anh nghĩ cái gì chứ?
Tính chiếm hữu của anh cũng quá cao đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook