Đại Ác Nhân
-
Chương 3
Nhìn bình rượu hỉ trước mắt, Tiểu Mai cười lạnh rót ra hai chung nhỏ, cẩn thân bỏ bột trắng vào một chung, lắc cho bột tan hết rồi nũng nịu bước lại gần Trần lão.
"Gia, ngài uống đi."
Trần lão cầm chung rượu, vòng tay qua eo Tiểu Mai rồi mới chịu uống.
Nhìn thấy Trần lão gia uống hết Tiểu Mai mới mỉm cười, uống phần rượu của mình.
"Tiểu Mai, nàng xem xem, hình như tới phần chính rồi."
Ánh mắt Trần lão đảo lên xuống trên người nàng tỏ rõ ý đồ.
Tiểu Mai đi đến trước mặt lão, nhẹ nhàng cởi hỉ phục, cởi tới trung y thì nghe tiếng ngáy, nhìn lại ra Trần lão gia đã ngủ tự bao giờ. Trên người chỉ còn độc chiếc quần, vừa ngủ miệng vừa nói nhỏ.
"Tiểu Mai,... tới đây...Tiểu Mai."
Vội mặc lại hỉ phục, Tiểu Mai gõ ngoài cửa ba tiếng.
Tà Tích đi vào, chẳng nói chẳng rằng cầm tay nàng rút thắt lưng bên hông ra, hướng giường chém xuống, máu Tiểu Mai nhỏ xuống giường màu đỏ tươi, thành một vài chấm sẫm màu.
"Tiểu Mai, nhớ kĩ. Ngươi đã thất thân với Trần lão gia."
Tiểu Mai nhìn nàng gật đầu. Nàng biết, Tích tiểu thư thật ra rất tốt.
Sáng hôm sau tuy Trần lão gia có nghi ngờ đôi chút nhưng khi nhìn thấy lạc hồng thì tâm tình khá tốt. Liền xem như hôm qua đã cùng Nhữ Tiểu Mai động phòng.
Chờ lúc Trần lão gia ra khỏi đại môn, Tiểu Mai lập tức gọi Tà Tích đến. Nàng nhìn đám nha hoàn trong phòng.
"Ra ngoài hết đi, để Dư Nhan trong phòng với ta là được."
Chờ bọn nha hoàn điều đã lui xuống, Tiểu Mai vội rời ghế chủ vị cho Tà Tích lên ngồi, nàng không quên rằng mình tuy là đương gia chủ mẫu nhưng chỉ là bù nhìn, người nắm thực quyền là Tà Tích.
Mắt nhìn ra cửa sổ ngoài phòng, như ngắm phong cảnh nhưng Tà Tích lại nói chuyện với Tiểu Mai
"Hắn có làm khó ngươi không?"
Biết hắn trông miệng Tà Tích là Trần lão gia, Tiểu Mai nhu thuận trả lời.
"Hắn có nghĩ ngờ nhưng khi nhìn thấy máu trên chăn gối thì đã không làm khó nô tì nữa."
Nhìn mũi giày dưới chân, Tiểu Mai cảm thấy tuy Tà Tích không nhìn mình nhưng khí thế của nàng toát ra cũng làm kẻ khác run sợ. Bằng chứng là sau lưng Tiểu Mai cảm thấy lạnh băng.
Không khí trọng phòng bỗng trở nên vắng lặng, khoảng một khắc sau Tà Tích mới mở lời.
"Chuốc thuốc lâu dài không phải cách hay, ta nghĩ tốt nhất ngươi nên tìm một người thế thân, ta sẽ dịch dung để thay ngươi."
Bỏ lại câu nói đó, Tà Tích nhanh chóng ra khỏi phòng, nếu nàng ở quá lâu khó tránh người khác dị nghị, có thể làm lộ hành tung của nàng.
Tà Tích ra khỏi Chính viện, chuẩn bị về viện của nhà hoàn, nàng chỉ ở đây cùng lắm là một tháng nàng không muốn bị người chú ý quá nhiều. Chỉ trách cây muốn lặn mà gió chẳng ngừng.
"Nhìn xem, đúng là nô tì thành lâu, ngày cả lễ nghi cơ bản khi gặp người ở trọng phủ lâu hơn cũng không biết!"
Tà Tích giả vờ như không nghe thấy, bước qua lam y nữ tử, cả mắt cũng chẳng buồn liếc làm lam y nữ tử đỏ mặt, tức giận quát lớn.
"Nè, ta là nói ngươi đó, Dư Nhan! Ngươi là điếc sao?"
Người ta đã gọi thẳng tên mình, Tà Tích thầm thở dài, nàng là không muốn tìm rắc rối, nhưng người ta tự tìm đến cửa, muốn tránh không được.
“Tỉ gọi muội có chuyện gì không?”
Tà Tích khuôn mặt không đậm, không nhạt hỏi.
“Các ngươi xem, các ngươi xem, đúng là con chó ở thanh lâu nuôi!”
Vừa nghe Tú Nhi nói, đám nha hoàn phía sau lặp tức hùa theo, đem Tà Tích ra nói không đáng một đồng.
Nghe bọn họ mở miệng ra rất khó nghe, Tà Tích không những chẳng bực bội mà còn mỉm cười.
“Ra là một đám chó chỉ biết sủa bậy. Không nên chấp nhặt với súc sinh thì hơn."
Nhìn bọn họ ai cũng mặt nghẹn đỏ lên, Tà Tích tiếp tục đi thì bỗng Tú Nhi giơ tay lên, định tát nàng.
Chờ bàn tay chỉ còn cách mình một chút, Tà Tích xoay mặt tránh đi, tay nàng nhanh chóng nắm tay Tú Nhi bẻ ra sau. Chỉ nghe tiếng “Rắc!” thanh thúy, tay Tú Nhi đã bị gãy, ả ta nằm tại chỗ la lên oai oái, nước mắt chảy ra ngày càng nhiều, nào còn vẻ hất xược vừa rồi.
Tiếng la của ả thu hút sự chú ý của nhiều người khác. Có người thông minh, nhanh chóng đi mời Tiểu Mai giải quyết.
Tiểu Mai vừa nghe nói có người gây chuyện với Tà Tích thì khuôn mặt phút chốc đen lại. Tức tốc đi ngay.
Khi tới nơi, Tiểu Mai nhìn thấy Tà Tích không sao thì thở phào, nàng đang còn lo sợ Tích tiểu thư bị bại lộ thân phận. May mắn là tất cả đều ổn.
“Đây là việc gì?”
Tiểu Mai nhìn người toàn trường, nếu nói là Tà Tích gây chuyện trước thì nàng chắc chắn không tin. Tuy quen chưa lâu nhưng nàng biết tính tình tiểu thư, sẽ không làm việc không có lợi ích.
Nghe Tiểu Mai hỏi, Tú Nhi càng la lớn hơn, như muốn nói rõ nàng ta bị oan ức.
Tiểu Mai vờ như không thấy, bước lướt qua Tú Nhi, nàng nắm lấy tay Tà Tích. Giọng nói lộ vẻ quang tâm.
“Dư Nhan, rốt cuộc là ai ức hiếp ngươi, nói cho ta biết, ta nhất định vì ngươi làm chủ!”
Tà Tích hướng mắt nhìn Tú Nhi, nàng tuy không sợ Tú Nhi nhưng bớt đi một ít rắc rối vẫn hay hơn. Nàng mới vào phủ nếu Tiểu Mai không nói giúp rất có thể nhiều người sẽ tìm cách bắt nạt nàng. Tú Nhi xem như xui xẻo bị nàng “Giết gà dọa khỉ.”
"Gia, ngài uống đi."
Trần lão cầm chung rượu, vòng tay qua eo Tiểu Mai rồi mới chịu uống.
Nhìn thấy Trần lão gia uống hết Tiểu Mai mới mỉm cười, uống phần rượu của mình.
"Tiểu Mai, nàng xem xem, hình như tới phần chính rồi."
Ánh mắt Trần lão đảo lên xuống trên người nàng tỏ rõ ý đồ.
Tiểu Mai đi đến trước mặt lão, nhẹ nhàng cởi hỉ phục, cởi tới trung y thì nghe tiếng ngáy, nhìn lại ra Trần lão gia đã ngủ tự bao giờ. Trên người chỉ còn độc chiếc quần, vừa ngủ miệng vừa nói nhỏ.
"Tiểu Mai,... tới đây...Tiểu Mai."
Vội mặc lại hỉ phục, Tiểu Mai gõ ngoài cửa ba tiếng.
Tà Tích đi vào, chẳng nói chẳng rằng cầm tay nàng rút thắt lưng bên hông ra, hướng giường chém xuống, máu Tiểu Mai nhỏ xuống giường màu đỏ tươi, thành một vài chấm sẫm màu.
"Tiểu Mai, nhớ kĩ. Ngươi đã thất thân với Trần lão gia."
Tiểu Mai nhìn nàng gật đầu. Nàng biết, Tích tiểu thư thật ra rất tốt.
Sáng hôm sau tuy Trần lão gia có nghi ngờ đôi chút nhưng khi nhìn thấy lạc hồng thì tâm tình khá tốt. Liền xem như hôm qua đã cùng Nhữ Tiểu Mai động phòng.
Chờ lúc Trần lão gia ra khỏi đại môn, Tiểu Mai lập tức gọi Tà Tích đến. Nàng nhìn đám nha hoàn trong phòng.
"Ra ngoài hết đi, để Dư Nhan trong phòng với ta là được."
Chờ bọn nha hoàn điều đã lui xuống, Tiểu Mai vội rời ghế chủ vị cho Tà Tích lên ngồi, nàng không quên rằng mình tuy là đương gia chủ mẫu nhưng chỉ là bù nhìn, người nắm thực quyền là Tà Tích.
Mắt nhìn ra cửa sổ ngoài phòng, như ngắm phong cảnh nhưng Tà Tích lại nói chuyện với Tiểu Mai
"Hắn có làm khó ngươi không?"
Biết hắn trông miệng Tà Tích là Trần lão gia, Tiểu Mai nhu thuận trả lời.
"Hắn có nghĩ ngờ nhưng khi nhìn thấy máu trên chăn gối thì đã không làm khó nô tì nữa."
Nhìn mũi giày dưới chân, Tiểu Mai cảm thấy tuy Tà Tích không nhìn mình nhưng khí thế của nàng toát ra cũng làm kẻ khác run sợ. Bằng chứng là sau lưng Tiểu Mai cảm thấy lạnh băng.
Không khí trọng phòng bỗng trở nên vắng lặng, khoảng một khắc sau Tà Tích mới mở lời.
"Chuốc thuốc lâu dài không phải cách hay, ta nghĩ tốt nhất ngươi nên tìm một người thế thân, ta sẽ dịch dung để thay ngươi."
Bỏ lại câu nói đó, Tà Tích nhanh chóng ra khỏi phòng, nếu nàng ở quá lâu khó tránh người khác dị nghị, có thể làm lộ hành tung của nàng.
Tà Tích ra khỏi Chính viện, chuẩn bị về viện của nhà hoàn, nàng chỉ ở đây cùng lắm là một tháng nàng không muốn bị người chú ý quá nhiều. Chỉ trách cây muốn lặn mà gió chẳng ngừng.
"Nhìn xem, đúng là nô tì thành lâu, ngày cả lễ nghi cơ bản khi gặp người ở trọng phủ lâu hơn cũng không biết!"
Tà Tích giả vờ như không nghe thấy, bước qua lam y nữ tử, cả mắt cũng chẳng buồn liếc làm lam y nữ tử đỏ mặt, tức giận quát lớn.
"Nè, ta là nói ngươi đó, Dư Nhan! Ngươi là điếc sao?"
Người ta đã gọi thẳng tên mình, Tà Tích thầm thở dài, nàng là không muốn tìm rắc rối, nhưng người ta tự tìm đến cửa, muốn tránh không được.
“Tỉ gọi muội có chuyện gì không?”
Tà Tích khuôn mặt không đậm, không nhạt hỏi.
“Các ngươi xem, các ngươi xem, đúng là con chó ở thanh lâu nuôi!”
Vừa nghe Tú Nhi nói, đám nha hoàn phía sau lặp tức hùa theo, đem Tà Tích ra nói không đáng một đồng.
Nghe bọn họ mở miệng ra rất khó nghe, Tà Tích không những chẳng bực bội mà còn mỉm cười.
“Ra là một đám chó chỉ biết sủa bậy. Không nên chấp nhặt với súc sinh thì hơn."
Nhìn bọn họ ai cũng mặt nghẹn đỏ lên, Tà Tích tiếp tục đi thì bỗng Tú Nhi giơ tay lên, định tát nàng.
Chờ bàn tay chỉ còn cách mình một chút, Tà Tích xoay mặt tránh đi, tay nàng nhanh chóng nắm tay Tú Nhi bẻ ra sau. Chỉ nghe tiếng “Rắc!” thanh thúy, tay Tú Nhi đã bị gãy, ả ta nằm tại chỗ la lên oai oái, nước mắt chảy ra ngày càng nhiều, nào còn vẻ hất xược vừa rồi.
Tiếng la của ả thu hút sự chú ý của nhiều người khác. Có người thông minh, nhanh chóng đi mời Tiểu Mai giải quyết.
Tiểu Mai vừa nghe nói có người gây chuyện với Tà Tích thì khuôn mặt phút chốc đen lại. Tức tốc đi ngay.
Khi tới nơi, Tiểu Mai nhìn thấy Tà Tích không sao thì thở phào, nàng đang còn lo sợ Tích tiểu thư bị bại lộ thân phận. May mắn là tất cả đều ổn.
“Đây là việc gì?”
Tiểu Mai nhìn người toàn trường, nếu nói là Tà Tích gây chuyện trước thì nàng chắc chắn không tin. Tuy quen chưa lâu nhưng nàng biết tính tình tiểu thư, sẽ không làm việc không có lợi ích.
Nghe Tiểu Mai hỏi, Tú Nhi càng la lớn hơn, như muốn nói rõ nàng ta bị oan ức.
Tiểu Mai vờ như không thấy, bước lướt qua Tú Nhi, nàng nắm lấy tay Tà Tích. Giọng nói lộ vẻ quang tâm.
“Dư Nhan, rốt cuộc là ai ức hiếp ngươi, nói cho ta biết, ta nhất định vì ngươi làm chủ!”
Tà Tích hướng mắt nhìn Tú Nhi, nàng tuy không sợ Tú Nhi nhưng bớt đi một ít rắc rối vẫn hay hơn. Nàng mới vào phủ nếu Tiểu Mai không nói giúp rất có thể nhiều người sẽ tìm cách bắt nạt nàng. Tú Nhi xem như xui xẻo bị nàng “Giết gà dọa khỉ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook