Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy
Chương 8: Cô không phải là mẹ của con (2)

Sắc mặt Trạm Kình không thay đổi, ngón tay lướt nhẹ qua bản báo cáo xét nghiệm ADN, "Đem bản báo cáo này đưa cho Diệp gia, cũng cảm ơn bọn họ đã hiến tặng 1000000cc máu RH, thuận tiện hãy thuật lại chuyện ngày hôm nay cho bọn họ nghe."

"...Tôi biết rồi!" Tề Tiến liếc nhìn người nào đó một cách ngưỡng mộ, chiêu này quả thực cao minh.

Diệp gia là một trong tứ đại gia tộc giàu có quyền thế nhất Hải thị, mười chín năm trước có thất lạc một cô con gái, Diệp Phu nhân vì chuyện này mà mất chứng trầm cảm uất ức, Diệp gia chủ lại vô cùng thương yêu Diệp phu nhân vì vậy đã treo phần thưởng, chỉ cần ai có thể tìm ra cô con gái của ông ta, cho dù đó là một chút manh mối nhỏ, sẽ được trọng thưởng mười vạn.

Mấy năm nay, có không ít manh mối về nhị tiểu thư Diệp gia, nhưng chưa bao giờ tìm được, mà Diệp gia cũng chưa có ý định từ bỏ tìm kiếm Diệp nhị tiểu thư.

Hiện tại, boss đã giúp Diệp gia tìm được Diệp nhị tiểu thư, vừa mới mượn Diệp gia 1000000cc máu không cần trả lại, hơn nữa Diệp gia nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa vụ việc lần này cho Diệp nhị tiểu thư, chẳng những giúp boss giải quyết vụ hắn "giết người" thậm chí còn xem boss là ân nhân cứu mạng của Diệp nhị tiểu thư.

Có Diệp gia "bảo vệ" những kẻ muốn ám hại boss nhất định sẽ cẩn thận hành động, tuy rằng boss không sợ bọn họ nhưng chuyện này nhất định sẽ gặp không ít phiền toái.

Tề tiến có thể tưởng tượng rằng, Diệp gia sẽ xem boss như một hình tượng để tôn sùng.

Quả thực khi mang bản báo cáo xé nghiệm ADN đến Diệp gia, cả Diệp gia đều xôn xao, cô con gái mất tích mười chín năm của họ rốt cuộc cũng tìm được rồi.

Đồng thời cũng vô cùng căm phẫn, lại có kẻ to gan dám giết nữ nhi bảo bối của họ?

Diệp gia chủ động gọi đến cục cảnh sát, khiến cho cảnh cục nhất định phải tra ra hung thủ đứng phía sau chuyện này, phải cho Diệp gia một lời công đạo thỏa đáng.

Diệp gia không hổ danh là một trong tứ đại gia tộc ở Hải thị, gia chủ Diệp gia lại là một người cường thế vang dội, chỉ mới một ngày đã đem chuyện chấn động Hải thành toàn bộ ép xuống, Diệp Tri Thanh được bảo vệ chặt chẽ, luôn tiện bảo vệ luôn Trạm Kình.

Sau khi chuyện này được đè bẹp, Diệp gia vô cùng khẩn cấp đem con gái của mình về biệt thự xa hoa, nếu không phải chuyện này quá phiền toái, hắn nhất thời không thể phân thân thì hắn sớm đã không nhịn được tự mình tới đây. Trạm Kình để cho Diệp Chí Tư đi vào, nhưng không cho hắn gặp được Diệp Tri Thanh, "Em ấy đang trong phòng ICU, rất bất tiện khi gặp bất kỳ người nào."

"Tình huống hiện tại của em ấy ra sao rồi?" Diệp Chí Tư trong lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức xông vào xem cô em gái đã thất lạc mưới chín năm, mười chín năm không gặp, cũng không biết em ấy trông như thế nào? Mấy năm nay đã sống ra sao? mấy năm nay đã ở nơi nào? Tại sao bọn họ cứ mãi không tìm được người chứ?.

Diệp Chí Tư là anh trai của Diệp Tri Thanh, nhìn sang Hứa Hoành Văn, "Hoành văn, em gái của tôi tình huống hiện tại ra sao rồi?" Hắn và Trạm Kình, Hứa Hoành Văn là anh em tốt, thường xuyên chơi đùa với nhau, cho nên lần trước Trạm Kình mở miệng muốn hắn tặng 1000000cc máu, Diệp gia bọn họ có cất giữ không ít máu RH của gia tộc, vì vậy hắn không nói lời nào đã đáp ứng.

Thật không ngờ, 1000000cc máu RH lần này đã cứu sống em gái của hắn.

Đương nhiên, đây vì một câu nói mấu chốt của Trạm Kình mới có tác dụng, "Tôi có được tin tức của em gái cậu."

Nghe vậy, Diệp Trạch Văn cũng đem ánh mắt nhìn về Hứa Hoành Văn.

"Không khả quan lắm, trước mắt còn đang hôn mê". Hứa Hoành Văn nói.

Lúc Tề tiến đem bản báo cáo xét nghiệm ADN đưa đến giao cho Diệp gia, cũng đem tình trạng của Diệp Tri Thanh nói qua một chút, cho nên lúc ấy nhân tài Diệp gia căm phẫn như thế đấy. Hiện tại bọn họ nghe trong lời nói của Lý Hoành Văn, đáy lòng càng căm phẫn hơn, ngàn vặn lần đừng cho bọn họ biết kẻ đã tổn thương bảo bối Diệp gia, bằng không...

"Mẹ, mẹ tỉnh rồi? Thật tốt quá! Mẹ cuối cùng cúng đã tỉnh!"

Đột nhiên, một âm thanh vui mừng mềm mại vang lên thu hút sự chú ý cả mọi người.

Diệp Chí Tư là người đầu tiên nghe được đây là giọng nói của Trạm Thừa, kinh ngạc nhìn về hướng phòng ICU, "Tri Vân? Tri Vân đã trở về rồi?"

Trạm Kình nhìn hắn một cái, trong mắt vẫn không có gì, cũng không nói gì, đứng dậy, đi về phía phòng ICU.

Hứa Hoành Văn thở phào nhẹ nhõm, cũng cất bước đi về phía phòng bệnh, nha đầu kia rốt cuộc cũng đã tỉnh. Hai ngày này, khí tức trên người Trạm Kình ngày càng dọa người, nếu Diệp tri Thanh không tỉnh lại, nói không chừng hắn sẽ sụp đổ.

Diệp Chí Tư kịp thời phản ứng lại, nhanh chóng đuổi kịp hai người bọn họ.

Trong phòng ICU, Diệp Tri Thanh vừa mới mở hai mắt, liền thấy được đôi mắt trong veo kích động đang tràn đầy vui vẻ, "Mẹ, mẹ, mẹ rốt cuộc đã tỉnh! Con là Thừa Thừa nè!"

Diệp Tri Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra đứa nhỏ này, ngày hôm ấy, khi lao ra bảo vệ đứa nhỏ này, tiểu bánh bao này, nó hình như đã xem mình là mẹ nó rồi.

Diệp Tri Thanh nhìn đứa nhỏ hồi lâu, giọng nói mang theo vài phần trong trẻo nhưng cũng hơi lạnh lùng khàn khàn, "Bạn nhỏ à, em đã nhận sai người rồi, cô không phải mẹ của con".

- -----------lời nói với người xa lạ---------

Bạn nhỏ à, con nhận lầm người rồi nha, ta không phải mẹ con đâu!

huhuhuhu.

====

Editor: Teamin

Cập nhật 13.8.2020. Việt Nam Overnight truyện

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương