Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy
-
Chương 54: Giữa bọn họ cách cả ngân hà
Diệp Trạch Văn tự nhiên nhìn thấu thái độ của Diệp Tri Thanh đối với bọn họ, đáy lòng không khỏi có chút hối hận, nếu như ngay từ đầu ông không tán đồng cách làm của Chí Tư, xông ra bảo vệ nó, thì kết quả tuyệt đối sẽ không như bây giờ.
Nói không chừng, có thể nó sẽ đoán nhận bọn họ một lần nữa thì sao?
Đứa con gái nhỏ này của ông, là người ăn mềm không ăn cứng.
Nói cho cùng, lúc đó giữa Chí Tư và nó, ông vẫn có chút thiên vị lựa chọn nghe theo Chí Tư bên này.
Nghĩ rõ điểm này, đáy lòng Diệp Trạch Văn có chút vô lực.
Thời gian thật sự tàn khốc, đã làm thay đổi quá nhiều thứ, quá nhiều...
"Tri Thanh có phải đã nhìn thấy chúng ta rồi không? Có phải nó trách chúng ta đã đến nhưng không lao ra bảo vệ nó hay không? Nó lại tức giận thêm rồi?"
Tuy rằng Diệp Tri Thanh không nhìn bọn họ lấy một lần, nhưng không biết có phải trong lúc ấy mẹ con tâm linh tương thông hay không, mà Thiệu Tuệ Như biết Diệp Tri Thanh đã nhìn thấy bọn họ, vào thời điểm cô bị bắt nạt, bọn họ lại đứng ở một bên thờ ơ, lạnh nhạt.
"Con bé nhất định tức giận rồi, con bé nhất định tức giận rồi. Là chúng ta sai, chúng ta đều sai rồi."
Lần thứ hai Thiệu Tuệ Như khóc không thành tiếng, lần này, hai người đàn ông trong nhà không ai nói gì, nhưng bọn họ đều biết bọn họ sai rồi.
Bọn họ đem đứa con gái vốn lạnh nhạt, đẩy ra càng xa, cô cứng rắn đem khoảng cách giữa bọn họ tạo thành dải ngân hà.
Ngân hà... làm sao có thể bước qua?
Anh tài xế nhìn thấu sự hối hận của một nhà ba người Diệp gia, hiện tại mới hối hận. Ha ha... hiện tại anh muốn đâm ba người họ một đao, sau đó hướng bọn họ xin lỗi, không biết bọn họ có tha thứ cho không?
Đúng là chuyện cười.
Bên trong phòng bệnh, Diệp Tri Thanh chạy đến bên người Trạm Kình, đang muốn kiểm tra tình trạng của hắn, liền đối diện với ánh mắt mang ý cười của hắn:
"Làm rất tốt."
Diệp Tri Thanh liếc nhìn hắn, phát hiện thần sắc hắn nhàn nhạt, không có một chút dấu hiệu ưu thương, phảng phất như người vừa cãi lộn ở cửa kia không phải là mẹ ruột của hắn, chỉ là một người qua đường nào đó.
Cơ hồ trong nháy mắt, Diệp Tri Thanh hiểu, cô cùng người đàn ông này giống nhau.
Trạm Kình tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của Diệp Tri Thanh, giữa hai đầu lông mày lộ ra một cỗ ngạo nghễ:
"Không có người thân thì thế nào? Chúng ta vẫn có thể sống tốt đấy thôi. Không có người để ỷ lại dựa dẫm thì thế nào? Chúng ta vẫn có thể dùng hai bàn tay, tự tạo ra thứ mà chúng ta muốn."
Diệp Tri Thanh nhìn hắn một cái thật sâu, giờ phút này tuy Trạm Kình nằm một chỗ trên giường không nhúc nhích được, nhưng khí chất trên người hắn không yếu đi một chút nào, người này như cũ vẫn là một người đàn ông mạnh mẽ nguy hiểm.
Dù cho hắn thực sự bị tàn phế, cũng không kém hơn so với bất kì người nào.
Hết thảy mọi thứ của hắn, đều do hắn dùng hai tay tạo ra, không dựa vào bất kì ai, cũng không cần dựa vào bất kì ai. Tuy rằng cuộc đời có chút cô tịch, nhưng không cần bất cứ kẻ nào thương hại.
Không sai, đường đời của bọn họ xác thực có chút cô tịch, toàn bụi gai, sỏi đá, nhưng bọn họ không cần bất kì kẻ nào đồng tình cùng thương hại, một mình bọn họ cũng có thể sống tốt.
Là sống rất rất tốt.
Những năm qua, Diệp Tri Thanh cô đã trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện người bình thường không cách nào tưởng tượng được, nhưng cô không cảm thấy cực khổ chút nào. Cô trái lại cảm thấy hạnh phúc, thảnh thơi.
Bởi vì cô tự tạo ra những gì cô muốn, tự sống cuộc sống sinh hoạt cô cho là phù hợp với bản thân, hiện giờ cô có tất cả mà không cần dựa vào bất kì kẻ nào.
Muốn có được thứ gì cũng phải trả một cái giá tương xứng, cuộc sống bây giờ có được, cô cảm thấy cực khổ trước kia đáng giá.
Cho dù hiện tại vai trái cùng chân phải bị thương nghiêm trọng, ngày ngày sống trong lo sợ không biết người đuổi giết mình là ai, cô cũng cảm thấy rất tốt.
Diệp Tri Thanh luôn nói mình sống tốt, không phải là lời động viên qua loa, mà đó là sự thật, là do cô chưa bao giờ cảm thấy mình khổ.
Đồng dạng, Trạm Kình giờ phút này nằm ở trên giường không nhích được, tương lai cũng phải nằm ở đó một đoạn thời gian nữa. Còn phải trải qua một trận làm vật lí trị liệu đầy thống khổ, hắn vẫn như cũ cảm thấy mình không sao cả, vẫn thấy bản thân sống rất tốt.
Bởi vì tất cả những chuyện này đều là hắn tự nguyện.
Thời khắc này, Diệp Tri Thanh hiểu rõ tâm tình của Trạm Kình, cô cùng Trạm Kình có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.
Bọn họ là cùng một loại người.
Trạm Kình rõ ràng biết Diệp Tri Thanh nhìn về phía mình, trong mắt hắn mang theo một tia âm trầm, xẹt qua một mảng nóng rực. Khóe môi tùy ý nhếch lên một nụ cười, khiến cho vầng thái dương như chiếu vào người hắn, đẹp trai một cách dị thường, làm cho người ta khó mà hô hấp.
Tia sáng này quá mức chói mắt, Diệp Tri Thanh không nhịn được híp híp mắt lại, hơi dời đi. Cô một bên giúp hắn kiểm tra, một bên nhẹ giọng nói:
"Tình huống của anh không thích hợp di chuyển, tạm thời cứ ở lại đây trị liệu đã, tôi sẽ chăm sóc cho Thừa Thừa."
Trạm Thừa đích thực là không thích hợp ở nhà một mình, tuy rằng Trạm gia bên kia có rất nhiều người giúp việc, cũng đối xử với cậu bé rất tốt. Nhưng nhóc con này tâm tư mẫn cảm, cho dù biết bọn họ có việc tạm thời không thể trở về, cậu cũng sẽ suy nghĩ lung tung.
Suy nghĩ lung tung không đáng sợ, đáng sợ là tên nhóc kia đem cảm xúc giấu ở dưới đáy lòng, trái tim của cậu vốn yếu, đâu thể chịu được cậu một hai lần như thế tự ngược đãi bản thân.
Trạm Kình đem phản ứng của cô đặt trong mắt, đáy mát xẹt qua một tia đắc ý cùng nóng rực, xem ra hắn đối với cô gái nhỏ xinh đẹp này không phải không có ảnh hưởng gì.
Trước kia, Diệp Tri Thanh đối xử với hắn như một người xa lạ, làm hắn hoài nghi sức hấp dẫn của chính mình, lẽ nào sức hấp dẫn của hắn ở thời điểm hắn không biết giảm xuống?
Những người phụ nữ khác nhìn thấy hắn giống như ong mật nhìn thấy mật hoa, hận không thể lập tức dán lên, sao cô bé này đối với hắn một chút phản ứng cũng không có?
Hiện tại, Trạm Kình đối với mị lực của mình cuối cùng cũng có chút yên tâm, mị lực của hắn vẫn như thế, chỉ có điều ánh mắt của người phụ nữ này quá cao, cô đã hoàn toàn miễn dịch.
Nghĩ đến bên người cô có một La Bân ưu tú, đáy mắt Trạm Kình xẹt qua một tia u ám, nhìn chằm chằm Diệp Tri Thanh, ở nơi sâu thẳm như có âm mưu gì đó đang lóe lên.
Một lát sau, khóe mắt hắn xẹt qua một tia tinh ranh, nói qua:
"Có thể, đưa tôi điện thoại, tôi gọi điện cho Tề Tiến, để cậu ta đón Trạm Thừa tới đây."
Nói không chừng, có thể nó sẽ đoán nhận bọn họ một lần nữa thì sao?
Đứa con gái nhỏ này của ông, là người ăn mềm không ăn cứng.
Nói cho cùng, lúc đó giữa Chí Tư và nó, ông vẫn có chút thiên vị lựa chọn nghe theo Chí Tư bên này.
Nghĩ rõ điểm này, đáy lòng Diệp Trạch Văn có chút vô lực.
Thời gian thật sự tàn khốc, đã làm thay đổi quá nhiều thứ, quá nhiều...
"Tri Thanh có phải đã nhìn thấy chúng ta rồi không? Có phải nó trách chúng ta đã đến nhưng không lao ra bảo vệ nó hay không? Nó lại tức giận thêm rồi?"
Tuy rằng Diệp Tri Thanh không nhìn bọn họ lấy một lần, nhưng không biết có phải trong lúc ấy mẹ con tâm linh tương thông hay không, mà Thiệu Tuệ Như biết Diệp Tri Thanh đã nhìn thấy bọn họ, vào thời điểm cô bị bắt nạt, bọn họ lại đứng ở một bên thờ ơ, lạnh nhạt.
"Con bé nhất định tức giận rồi, con bé nhất định tức giận rồi. Là chúng ta sai, chúng ta đều sai rồi."
Lần thứ hai Thiệu Tuệ Như khóc không thành tiếng, lần này, hai người đàn ông trong nhà không ai nói gì, nhưng bọn họ đều biết bọn họ sai rồi.
Bọn họ đem đứa con gái vốn lạnh nhạt, đẩy ra càng xa, cô cứng rắn đem khoảng cách giữa bọn họ tạo thành dải ngân hà.
Ngân hà... làm sao có thể bước qua?
Anh tài xế nhìn thấu sự hối hận của một nhà ba người Diệp gia, hiện tại mới hối hận. Ha ha... hiện tại anh muốn đâm ba người họ một đao, sau đó hướng bọn họ xin lỗi, không biết bọn họ có tha thứ cho không?
Đúng là chuyện cười.
Bên trong phòng bệnh, Diệp Tri Thanh chạy đến bên người Trạm Kình, đang muốn kiểm tra tình trạng của hắn, liền đối diện với ánh mắt mang ý cười của hắn:
"Làm rất tốt."
Diệp Tri Thanh liếc nhìn hắn, phát hiện thần sắc hắn nhàn nhạt, không có một chút dấu hiệu ưu thương, phảng phất như người vừa cãi lộn ở cửa kia không phải là mẹ ruột của hắn, chỉ là một người qua đường nào đó.
Cơ hồ trong nháy mắt, Diệp Tri Thanh hiểu, cô cùng người đàn ông này giống nhau.
Trạm Kình tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của Diệp Tri Thanh, giữa hai đầu lông mày lộ ra một cỗ ngạo nghễ:
"Không có người thân thì thế nào? Chúng ta vẫn có thể sống tốt đấy thôi. Không có người để ỷ lại dựa dẫm thì thế nào? Chúng ta vẫn có thể dùng hai bàn tay, tự tạo ra thứ mà chúng ta muốn."
Diệp Tri Thanh nhìn hắn một cái thật sâu, giờ phút này tuy Trạm Kình nằm một chỗ trên giường không nhúc nhích được, nhưng khí chất trên người hắn không yếu đi một chút nào, người này như cũ vẫn là một người đàn ông mạnh mẽ nguy hiểm.
Dù cho hắn thực sự bị tàn phế, cũng không kém hơn so với bất kì người nào.
Hết thảy mọi thứ của hắn, đều do hắn dùng hai tay tạo ra, không dựa vào bất kì ai, cũng không cần dựa vào bất kì ai. Tuy rằng cuộc đời có chút cô tịch, nhưng không cần bất cứ kẻ nào thương hại.
Không sai, đường đời của bọn họ xác thực có chút cô tịch, toàn bụi gai, sỏi đá, nhưng bọn họ không cần bất kì kẻ nào đồng tình cùng thương hại, một mình bọn họ cũng có thể sống tốt.
Là sống rất rất tốt.
Những năm qua, Diệp Tri Thanh cô đã trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện người bình thường không cách nào tưởng tượng được, nhưng cô không cảm thấy cực khổ chút nào. Cô trái lại cảm thấy hạnh phúc, thảnh thơi.
Bởi vì cô tự tạo ra những gì cô muốn, tự sống cuộc sống sinh hoạt cô cho là phù hợp với bản thân, hiện giờ cô có tất cả mà không cần dựa vào bất kì kẻ nào.
Muốn có được thứ gì cũng phải trả một cái giá tương xứng, cuộc sống bây giờ có được, cô cảm thấy cực khổ trước kia đáng giá.
Cho dù hiện tại vai trái cùng chân phải bị thương nghiêm trọng, ngày ngày sống trong lo sợ không biết người đuổi giết mình là ai, cô cũng cảm thấy rất tốt.
Diệp Tri Thanh luôn nói mình sống tốt, không phải là lời động viên qua loa, mà đó là sự thật, là do cô chưa bao giờ cảm thấy mình khổ.
Đồng dạng, Trạm Kình giờ phút này nằm ở trên giường không nhích được, tương lai cũng phải nằm ở đó một đoạn thời gian nữa. Còn phải trải qua một trận làm vật lí trị liệu đầy thống khổ, hắn vẫn như cũ cảm thấy mình không sao cả, vẫn thấy bản thân sống rất tốt.
Bởi vì tất cả những chuyện này đều là hắn tự nguyện.
Thời khắc này, Diệp Tri Thanh hiểu rõ tâm tình của Trạm Kình, cô cùng Trạm Kình có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.
Bọn họ là cùng một loại người.
Trạm Kình rõ ràng biết Diệp Tri Thanh nhìn về phía mình, trong mắt hắn mang theo một tia âm trầm, xẹt qua một mảng nóng rực. Khóe môi tùy ý nhếch lên một nụ cười, khiến cho vầng thái dương như chiếu vào người hắn, đẹp trai một cách dị thường, làm cho người ta khó mà hô hấp.
Tia sáng này quá mức chói mắt, Diệp Tri Thanh không nhịn được híp híp mắt lại, hơi dời đi. Cô một bên giúp hắn kiểm tra, một bên nhẹ giọng nói:
"Tình huống của anh không thích hợp di chuyển, tạm thời cứ ở lại đây trị liệu đã, tôi sẽ chăm sóc cho Thừa Thừa."
Trạm Thừa đích thực là không thích hợp ở nhà một mình, tuy rằng Trạm gia bên kia có rất nhiều người giúp việc, cũng đối xử với cậu bé rất tốt. Nhưng nhóc con này tâm tư mẫn cảm, cho dù biết bọn họ có việc tạm thời không thể trở về, cậu cũng sẽ suy nghĩ lung tung.
Suy nghĩ lung tung không đáng sợ, đáng sợ là tên nhóc kia đem cảm xúc giấu ở dưới đáy lòng, trái tim của cậu vốn yếu, đâu thể chịu được cậu một hai lần như thế tự ngược đãi bản thân.
Trạm Kình đem phản ứng của cô đặt trong mắt, đáy mát xẹt qua một tia đắc ý cùng nóng rực, xem ra hắn đối với cô gái nhỏ xinh đẹp này không phải không có ảnh hưởng gì.
Trước kia, Diệp Tri Thanh đối xử với hắn như một người xa lạ, làm hắn hoài nghi sức hấp dẫn của chính mình, lẽ nào sức hấp dẫn của hắn ở thời điểm hắn không biết giảm xuống?
Những người phụ nữ khác nhìn thấy hắn giống như ong mật nhìn thấy mật hoa, hận không thể lập tức dán lên, sao cô bé này đối với hắn một chút phản ứng cũng không có?
Hiện tại, Trạm Kình đối với mị lực của mình cuối cùng cũng có chút yên tâm, mị lực của hắn vẫn như thế, chỉ có điều ánh mắt của người phụ nữ này quá cao, cô đã hoàn toàn miễn dịch.
Nghĩ đến bên người cô có một La Bân ưu tú, đáy mắt Trạm Kình xẹt qua một tia u ám, nhìn chằm chằm Diệp Tri Thanh, ở nơi sâu thẳm như có âm mưu gì đó đang lóe lên.
Một lát sau, khóe mắt hắn xẹt qua một tia tinh ranh, nói qua:
"Có thể, đưa tôi điện thoại, tôi gọi điện cho Tề Tiến, để cậu ta đón Trạm Thừa tới đây."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook